Báo Ứng Hiện Đời - Chương 147: Chú Út Của Bạn Tôi

Báo Ứng Hiện Đời Chương 147: Chú Út Của Bạn Tôi
Bạn bè đều biết tôi tin Phật, do chơi thân nên hễ có thắc mắc gì về Phật giáo đều hỏi tôi, hoặc kể cho tôi nghe các việc xảy ra trong gia đình họ.

Hôm nay tôi xin thuật một chuyện (trong số các câu chuyện của bạn tôi), hi vọng quí vị đọc xong sẽ tăng thêm vô hạn tín tâm tốt lành.

Việc này xảy ra lúc tôi lên đại học. Hôm đó dùng trưa xong còn dư giờ, tôi định đi tìm bạn bè trò chuyện thì đột nhiên gặp chị B, chị vỗ vào vai tôi, hỏi:

– Nghe nói bạn đạo Phật hả?

– Phải.

Thế là chị B hứng thú hỏi tôi mấy điều về Phật pháp, lúc đó tôi rất bất ngờ và cao hứng. Bất ngờ là vì: chị B và tôi vốn không quen thân, quan hệ sinh viên trong trường chỉ ở mức ăn cơm với nhau vài lần. B biết tôi tin Phật, chỉ biểu lộ sự tôn trọng thôi. Còn cao hứng: là vì B không phải tín đồ Phật giáo, mà giờ đây lại tỏ vẻ thích thú muốn tìm hiểu…

Khi đó tôi hỏi B:

– Vì sao muốn tìm hiểu Phật giáo vậy? Không còn cho đây là mê tín phong kiến nữa sao?…

Thế là B kể tôi nghe câu chuyện có thực xảy ra cho chú của mình.

Chú út của B là một người sống rất có đạo đức, tính tình cao thượng, phẩm hạnh hiền lương, ông nghiêm trì ngũ giới, tinh tấn tu, bao năm như một ngày, là một người được các bạn đạo hết mực tôn kính.

Hồi trẻ chú ra nước ngoài làm việc, hoàng thiên chẳng phụ lòng người tốt, cuối cùng chú thành công, có sự nghiệp vẻ vang. Khi chú út trở nên giàu sang rồi, thì liền bảo lãnh song thân và vợ con ra nước ngoài sinh sống. Chưa bao giờ chú ỷ mình giàu mà xem thường bà con nghèo. Chú luôn luôn cư xử với mọi người hòa nhã, thân thiện, khiêm cung.

Nhưng mà một Phật tử thiện lương như chú, đột nhiên bị bệnh ung bướu, mà lại là thời kỳ cuối nữa chứ.

Việc này giống như “bom nổ trong nhà” khiến người thân của chú đều chấn động, không ai muốn tin: Một người tốt như chú lại bị ác báo như thế! Thậm chí có người bắt đầu hoài nghi Phật pháp, trách ông trời không có mắt, vì sao “thiện nhân không được thiện báo?”…

Nhưng chú út của B vẫn thản nhiên, vì hiểu tất cả đều là nhân, quả nghiệp chướng đời trước. Ngay lúc bác sĩ tuyên bố bệnh chú không còn chữa được nữa… chẳng những chú rất bình tĩnh, mà còn an ủi thân nhân bạn bè. (Tuy là chú không nỡ bỏ mặc cha mẹ, vợ con, nhưng một khi vô thường đến, mấy ai có thể trốn thoát được?)…

Chú tu trì thời khóa bền bỉ, mấy mươi năm như một ngày, trọn bề hành thiện tích đức, vậy mà bây giờ lại gặp phải ác báo này!



Ai cũng trách trời già bất công, nhưng chú thì không hề khởi tâm oán trách chi, còn nghĩ rằng cho dù mình có sắp chết, thì cũng phải tận dụng thời gian còn lại mà sống cho tốt… nghĩa là cư xử với mọi người nghĩa tình hơn, ráng làm thiện thêm cho nhiều… rồi sau đó thì nhất tâm niệm Phật cầu vãng sinh.

Bỗng một việc đặc biệt bất khả tư nghị phát sinh (ngay lúc B kể, tôi nghe mà còn không dám tin. Nhưng đây là chuyện có thật, đã xảy ra).

Hôm nọ, chú út cùng gia đình đi siêu thị mua đồ, trong lúc chú đang dạo tới lui trong siêu thị thì tự dưng cảm thấy chóng mặt hoa mắt và mơ hồ nhìn thấy một ông lão mặc y phục trắng đang tiến về phía chú, ông cầm lên một quả trong hàng trái cây bảo chú:

– Hãy mau ăn trái này nhé! Phải ăn ngay nhé!

Lúc chú út há miệng định hỏi: Vì sao?… thì ông lão đã biến mất. Lập tức thần trí chú tỉnh lại, ngạc nhiên hơn là thấy trái quả kia đang nằm trong tay mình.

Chú Út nhìn quanh kiếm tìm… và vội hỏi người thân:

– Có nhìn thấy ông lão mặc y phục trắng không, mới thấy ông ta rõ ràng ở đây mà giờ đi đâu mất tiêu rồi?…

Cả nhà đều nhìn chú ngạc nhiên, cùng đáp là không thấy ai cả, chỉ thấy chú cầm trái cây trên tay và tự lẩm bẩm một mình mà thôi!

Sự việc này quả rất khó hiểu, chú không nói gì nữa, vội chạy ra cổng siêu thị mua loại trái cây này đem về nhà ăn, lúc đó chú cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Nào ngờ chứng ung bướu thời kỳ cuối mà bệnh viện tuyên bố “hết chữa được” đó, sau khi chú ăn loại trái quả bình thường (nhưng lai lịch bất minh) kia rồi, thì tế bào ung bướu hoàn toàn biến mất, bệnh nhờ vậy được lành.

Việc này khoa học giải thích sao đây?

Sau việc lạ xảy ra đó, toàn gia chú út bắt đầu tin Phật vô cùng. Đồng hiểu là nhờ Bồ tát từ bi gia hộ, Ngài đã dùng đại lực uy thần, trong u uẩn ngầm cứu mạng chú. Việc này gây xúc động sâu xa đến những người thân trong nước lẫn ngoài nước…

Cũng nhờ vậy mà tôi được biết chuyện và viết ra để chia sẻ cùng mọi người!

Liên Hoa Tiểu Bính
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận