Báo Ứng Hiện Đời - Chương 24: Người Chân Voi
Chương trước- Chương 1: Lời Người Dịch - Lời Tác Giả
- Chương 2: Thiếu Niên Bất Lương
- Chương 3: Giật Mình Tỉnh Ngộ
- Chương 4: Gà Trống Lông Vàng
- Chương 5: Bệnh “Trời Cho"
- Chương 6: Trong Xưởng Có Cái Gì, Nhà Tôi Có Cái Đó
- Chương 7: Dùi Lỗ Lấy Nhọt - Nhai Xương Mút Tủy
- Chương 8: Cư Sĩ Cũng Phải Có Đủ Đức Hạnh
- Chương 9: Tổ Kiến Và Nhà Ở - Thai Phụ Tụng Kinh Địa Tạng
- Chương 10: Ăn Thịt Chướng Ngại Thiện Chung
- Chương 11: Đọc Nhiều Kinh Phật Tăng Trí Huệ
- Chương 12: Thân Phụ Cầu Siêu Độ - Thai Nhi Ưa Nghe Kinh Địa Tạng
- Chương 13: Bệnh Tùng Khẩu Nhập - Thai Nhi Nghe Kinh, Giải Oán Hờn
- Chương 14: Báo Ứng Không Ngờ - Chứng Bệnh Sợ Bóng Tối
- Chương 15: Mỹ Nữ Và Thổ Phỉ
- Chương 16: Tiên Sinh Dạy Học - Nhân Nào Quả Nấy
- Chương 17: Hộ Trì Phật Pháp Bằng Đức Hạnh
- Chương 18: Ba Mỹ Nhân
- Chương 19: Nước Lèo Trứ Danh
- Chương 20: Nguyên Nhân Đáng Sợ
- Chương 21: Đám Tang Chó
- Chương 22: Người Ưa Câu Cá
- Chương 23: Thức Ngon Đặc Chế
- Chương 24: Người Chân Voi
- Chương 25: Bán Rắn Mối
- Chương 26: Cá “Câu” Người
- Chương 27: Tiểu Thư Khỉ
- Chương 28: Trộm Công Giảm Liệu
- Chương 29: Người Chồng Tài Hoa
- Chương 30: Pháp Quan Kỳ Án
- Chương 31: Những Kẻ Buôn Người
- Chương 32: Phần 3: Lời Người Dịch
- Chương 33: Lời Tác Giả
- Chương 34: Tâm Sự Trùm Du Đãng
- Chương 35: Tâm Sự “Quý Phu Nhân”
- Chương 36: Không Nên Mặc Tình Làm Hại Cây Cỏ
- Chương 37: Nước Tràn Kim Sơn Tự
- Chương 38: Bịnh Tùng Khẩu Nhập
- Chương 39: Phí Phạm Của Trời Tội Rất Lớn - Dùng Cho Hết
- Chương 40: Đừng Lấy Vật Khống Phải Của Mình
- Chương 41: Thân Khuyển Mã
- Chương 42: Nguyên Nhân Không Ngờ
- Chương 43: Cẩn Thận Khi Gieo Nhân
- Chương 44: Mang Thai Không Nên Nối Giận
- Chương 45: Hai Đồng Dưa Cải
- Chương 46: Nên Sống Chánh Nghiệp
- Chương 47: Quả Báo Bội Tín Vong Nghĩa
- Chương 48: Bà Hàng Trứng Rán
- Chương 49: Ham Chút Lợi Nhỏ Bị Thiệt To
- Chương 50: Lòng Tốt Của Cây Tượng Ba
- Chương 51: Phải Thấy Ưu Điếm Của Người
- Chương 52: Mê Hòn Thang
- Chương 53: Công Tử Áo Xanh
- Chương 54: Người Vợ Đau Khố
- Chương 55: Kim Giám Đốc
- Chương 56: Tần Phu Nhân
- Chương 57: Thằng Cháu Quý
- Chương 58: Tu Không Nên Độc Tài
- Chương 59: Tình Chấp Nhiều Đời
- Chương 60: Con Đường Làm Giàu
- Chương 61: Nghiêm Cư Sĩ
- Chương 62: Khi Tôi Biết Đến Pháp Phật
- Chương 63: Trong Mạt Pháp Có Chánh Pháp
- Chương 64: Ni Diệu Dung
- Chương 65: Những Điềm Mộng Được Báo Trước
- Chương 66: Kinh Nghiệm Phóng Sinh
- Chương 67: Quả Báo Bất Hiếu
- Chương 68: Tuần Thất Đầu Tiên
- Chương 69: Vì Sao Cô Đi Tu?
- Chương 70: Vì Sao Các Tu Sĩ Hay Bịnh Nặng?
- Chương 71: Hồi Ký Của Sư Hằng Nghiêm
- Chương 72: Quán Ngon Cao Cấp
- Chương 73: Đi Câu Bị Cảm Động
- Chương 74: Chuyện Nơi Lâm Trường - Khi Máy Mổ Hoàn Tất
- Chương 75: Cận Tử Nghiệp Đáng Sợ
- Chương 76: Thịt Rùa Ngon
- Chương 77: Tình Thương Của Khỉ Lông Vàng
- Chương 78: Hứa Tiên Sinh - Ngọc Lan
- Chương 79: Con Lừa
- Chương 80: Công Chúa Thăng Hoa
- Chương 81: Chu Tú Hoa
- Chương 82: Báo Ứng Hiện Đời – Tập 4
- Chương 83: 1. Bàn Về Quỷ Thần
- Chương 84: 2. Quan Âm Cứu Nạn
- Chương 85: 3. Chơi Cổ Phiếu Chướng Ngại Tu Hành
- Chương 86: 4. Sức Mạnh Của Sám Hối
- Chương 87: 5. Liễu Nghiệp
- Chương 88: 6. Thai Giáo Tuyệt Vời
- Chương 89: 7. Phá Thai Là Tội Nặng
- Chương 90: 8. Mã Thanh
- Chương 91: Phật Pháp Thay Đổi Tôi
- Chương 92: 10. Lão Điền
- Chương 93: 11. Chuyến Đồi Số Mệnh
- Chương 94: 12. Thuốc Trị Hiếm Muộn
- Chương 95: 13. Không Nên Ăn Thịt Chúng Sinh
- Chương 96: 13B. Phỉ Báng Phật Pháp, Phải Sám Hối
- Chương 97: 14. Thiện Niệm Và Ác Niệm
- Chương 98: 15. Trong Chết Được Sống
- Chương 99: 16. Hoàng Đình
- Chương 100: 17. Gặp Hung Hóa Cát
- Chương 101: Thiện Thần Hộ Trì Người Trì Giới
- Chương 102: Bệnh Của Ba Tôi
- Chương 103: 20. Không Nên Ham Cầu Thần Thông
- Chương 104: 21. Tội Nặng Báo Nhẹ
- Chương 105: 22. Bệnh Nan Y Phải Chí Thành Sám Hối
- Chương 106: 23. Bay Qua Miền Hạnh Phúc
- Chương 107: 24. Vợ Chồng Họ Sử
- Chương 108: 25. Diễm Tuyết
- Chương 109: 26. Mối Tình Tay Ba
- Chương 110: 27. Quả Báo Tà Hạnh
- Chương 111: 28. Ác Báo Sát Sinh
- Chương 112: 29. Cảnh Sát Và Phú Ông
- Chương 113: 30. Hai Cậu Quý Tử
- Chương 114: 31. Chủ Và Tớ
- Chương 115: 32. Sống Lại
- Chương 116: 33. Đồng Nghiệp Chiêu Cảm
- Chương 117: 34. Tình Chấp Trói Buộc
- Chương 118: 35. Mẹ Chồng Nàng Dâu
- Chương 119: 36. Gieo Gì Gặt Nấy
- Chương 120: 37. Con Vặt Chết Thảm
- Chương 121: Cảm Ứng Khi Siêu Độ Vong Linh
- Chương 122: 39. Không Nên Ăn Mặc Hở Hang
- Chương 123: 40. Lời Sám Hối Của Cô Người Mẫu
- Chương 124: 41. Niềm Đau Tuổi Nhỏ
- Chương 125: 42. Anh Bạn Khó Thở
- Chương 126: 43. Dứt Ác Tu Thiện
- Chương 127: 44. Lòng Từ Của Bồ Tát Địa Tạng
- Chương 128: 45. Lý Do Tôi Đến Với Đạo
- Chương 129: Báo Ứng Hiện Đời – Tập 5 – Nhân Quả Giải Theo Phật Giáo
- Chương 130: Phần 1 Tây Du Ký Và Phong Thần
- Chương 131: Cư Sĩ Chân Minh
- Chương 132: Đừng Truyền Luận Thuyết Hồ Đồ
- Chương 133: Cô Tôi
- Chương 134: Cách Lìa Dục Niệm
- Chương 135: Vì Sao Hài Nhi Khóc
- Chương 136: Nguyên Nhân Bất Hạnh
- Chương 137: Kim Doanh
- Chương 138: Tụng Kinh Niệm Phật Còn Bị Tai Nạn Ư?
- Chương 139: Bồ Tát Mật Hạnh
- Chương 140: Cẩn Thận Khi Phát Ngôn
- Chương 141: Nguyên Nhân Do Đâu?
- Chương 142: Kinh Nghiệm Cầu Con
- Chương 143: Nghịch Duyên Giữa Cha Mẹ Và Con
- Chương 144: Giết Cáo Bị Báo Ứng
- Chương 145: Nàng Dâu Bất Hạnh
- Chương 146: Câu Chuyện Khiến Tôi Rơi Lệ
- Chương 147: Chú Út Của Bạn Tôi
- Chương 148: Ông Hàng Xóm Hung Dữ
- Chương 149: Nhân Duyên Giữa Tôi Và Bồ Tát
- Chương 150: Sáu Chuyện Nhân Quả
- Chương 151: Chuyện Kể Của Cảnh Sát Pháp Y
- Chương 152: Ác Báo Của Vu Khống Thêu Dệt
- Chương 153: Xin Đừng Làm Việc Tổn Đức.
- Chương 154: Tình Chấp Uyên Ương
- Chương 155: Tiếng Gọi Đêm Khuya
- Chương 156: Thần Phúc Lộc
- Chương 157: Thái Minh Thông
- Chương 158: Tháng Sáu Tuyết Rơi
- Chương 159: Tâm Sự Một Nữ Kỹ Sư
- Chương 160: Vị Khách Đến Sớm
- Chương 161: Tự Tử Đi Về Đầu
- Chương 162: Quán Nhậu Long Hổ
- Chương 163: Chuyện Các Khoa Học Gia
- Chương 164: Lá Thư Độc Giả
- Chương 165: Báo Ứng Hiện Đời – Tập 6 Giai Nhân Áo Phượng
- Chương 166: Giọt Nước Mắt Anh Tài Công
- Chương 167: Tai Nạn Nửa Đêm
- Chương 168: Cứu Khỉ Một Nạn, Khỉ Cứu Lại Một Làng
- Chương 169: Một Buổi Quán Sát Nhân Quả
- Chương 170: Không Nên Ăn Cá
- Chương 171: Ác Báo Đáng Sợ
- Chương 172: Vì Sao Không Nên Sát Sinh
- Chương 173: Con Cá Ngát
- Chương 174: Những Điều Phái Nữ Cần Biết
- Chương 175: Anh Kỹ Sư Kiến Trúc
- Chương 176: Bàn Về Giao Tế, Ăn Mặc
- Chương 177: Những Điều Phái Nam Cần Nên Biết
- Chương 178: Tâm Sự Của Ba Chàng Trai
- Chương 179: Kinh Nghiệm Tuyệt Diệu Về Giới Dâm
- Chương 180: Tâm Sự Kẻ Thứ Ba
- Chương 181: Ích Lợi Kỳ Diệu Của Việc Giới Dâm
- Chương 182: Hơn Ba Trăm Mạng
- Chương 183: Hấp Tinh Quỷ
- Chương 184: Hiện Thế Báo Của Tà Dâm
- Chương 185: Chuyện Anh K
- Chương 186: Tâm Sự Của Thiên Thần
- Chương 187: Giấc Mộng Của Tôi
- Chương 188: Linh Xà Cứu Nạn Dân
- Chương 189: 50 Năm Sau Mới Báo Thù
- Chương 190: Đôi Mắt Âm Dương
- Chương 191: Giai Nhân Áo Phượng
- Chương 192: Bái Kinh Cứu Mẹ
- Chương 193: Thiên Địa Quan Thần
- Chương 194: Tôi Đã Thấy Hai Vị Thần Đồng Sinh, Đồng Danh
- Chương 195: Trên Đầu Ba Thước Có Thần Linh
- Chương 196: Thần Thổ Địa
- Chương 197: Vấn Xuyên Đại Địa Chấn
- Chương 198: Chị Của Ích Tây
- Chương 199: Tự Sát Đọa Cõi Ác
- Chương 200: Hướng Phật Xin Công Tác
- Chương 201: Tâm Sự Người Vợ
- Chương 202: Mối Duyên Của Dượng X
- Chương 203: Đôi Mắt Trẻ Thơ -TÒA LẦU GIẢI TRÍ
- Chương 204: Vương Quả Phụ
- Chương 205: Chuyện Của Ba Tôi
- Chương 206: Chuyện Các Vũ Trường
- Chương 207: Trần Đại Gia
- Chương 208: Kinh Nghiệm Cầu Siêu Cho Vong Thai
- Chương 209: Nơi Mẹ Tôi Đến (Báo Ứng Hiện Đời – Tập 7)
- Chương 210: 1. Anh Bạn Sinh Viên
- Chương 211: 2. Câu Chuyện Của Tôi
- Chương 212: 3. Chuyện Của Frank
- Chương 213: 4. Đại Lễ Mông Sơn Cứu Độ Vong Linh
- Chương 214: 5. Bình Rượu Thuốc
- Chương 215: 6. Nơi Mẹ Tôi Đến
- Chương 216: 7. Buổi Cầu Siêu Kỳ Lạ
- Chương 217: 8. Cô Bạn Tiến Sĩ
- Chương 218: 9. Ngọn Giáo Nơi Tượng Quan Công
- Chương 219: 10. Hai Bản Kinh Đầu Tiên
- Chương 220: 11. Đại Sưthăm Bệnh
- Chương 221: 12. Quỷ Thần
- Chương 222: 13. Già Lam Có Thêm Một Vị Hộ Pháp
- Chương 223: 14. Người Xưa Nay Ở Đây
- Chương 224: 15. Tiền Kiếp Của Cụ Rùa
- Chương 225: 16. Ông Trùm Xã Hội Đen
- Chương 226: 17. Hậu Thân Lý Bạch
- Chương 227: 18. Nhất Kiến Chung Tình
- Chương 228: 19. Siêu Độ Ông Ngoại
- Chương 229: 20. Những Lần Triều Sơn Cùng Ngài Hư Vân
- Chương 230: 21. Chuyện Bồ Tát Cảm Ứng Mẹ Tròn Con Vuông
- Chương 231: 22. Lời Nguyện Của Người Mẹ
- Chương 232: Vì Sao Hay Bị Tình Làm Tổn Thương
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Báo Ứng Hiện Đời
Chương 24: Người Chân Voi
Thái tiên sinh năm nay 67 tuổi, người Triều Châu, năm 1941 Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, quê nhà bị vây hàm, sinh hoạt bị ép ngặt, thời thanh niên ông ly hương qua nước Thái Lan mưu sinh. Hiện đang cư ngụ tại miền trung Thái Lan. Sống bằng nghề buôn bán. Hai chân ông bịnh giống như chân voi, đã 9 năm rồi.
Thái tiên sinh rất ưa ăn thịt ngỗng và uống rượu, hằng ngày mỗi tối ông dùng một mâm thịt ngỗng và nửa vò rượu. Ngày nào cũng thế.
Mười năm trước ông theo đoàn du lịch đến miền đông bắc Trung Quốc du ngoạn vả được ăn qua một lần món chân gấu vang danh cỗ kim, khiến ông ra về cứ nhớ nhung mãi. Tiếc lả chì có lần đó, vì sau khi về đến Thái Lan thi ông không còn dịp thưởng thức món chân gáu quý giá đó nữa. Cho dù là vậy Thái tiên sinh vẫn ưa ăn chân ngông, vỉ nó có chút mùi vị tương tự. Từ đó ông thường dùng chân ngỗng nhắm rượu cho đỡ nhớ chân gấu.
Sau này có người bày ông cách dùng chân ngỗng, nói rằng không những mùi vị có thể ngon ngang chân gấu, mả còn cỏ thể giúp bổ tinh, tráng khí, dưỡng thần… là phương pháp bí truyền của các quân vương thời cổ đại.
Thế là Thái tiên sinh học cách chế biến chân ngỗng. Tại trên cái bàn sắt, chung quanh có lan can bao kín. ông bắt con ngỗng sống thả lên bàn. Đề nó đứng như vậy rồi sau đó nổi lửa đun củi bên dưới nung nấu dần dần. Tùy theo nhiệt độ gia tăng, bàn sắt từ từ nóng lên, con ngỗng dần dần chịu hết nỗi, bèn co một chân lên. Nhiệt độ càng tăng cao, hai chân ngỗng đều chịu hết thấu, phải vừa vừa co vừa buông, giống như khiêu vũ vậy, lúc này ngỗng có muốn chạy trốn cũng không được vỉ chung quanh đã rào kín. Đợi bàn sắt nóng đến đỏ rực, thi hai chân ngỗng nhảy liên tục như điên – như cuồng phong bão vũ – Nó liều mệnh mả nhảy, chi có nhảy vả nhảy thôi! Sau đó nó nổi khùng tông lung tung, cổ giương ra hết ga, phát ra tiếng kêu thê thảm, ai oán rồi té xuống. Bây giờ thì hai chân nó bỏng đỏ sưng vù, nhưng chưa tắt hơi. Thái tiên sinh tháy vậy, liền nhanh nhẹn chặt chân nó đi, ngỗng đau đớn ngất xỉu rồi tĩnh dậy, lại tiếp tục hôn mê rồi chết. Nhưng lúc này Thái tiên sinh bất quản, chỉ quan tâm đến việc đem chân ngỗng ra ngoài rửa sạch rồi nấu với thuốc, chụm lừa riu riu.
Theo truyền thuyết, khi con ngỗng “vũ” trên bàn lửa xong, toàn thản khí huyết đều tập trung xuống đôi chân, thịt ngỗng cũng biến thành vô vị, không có giá trị dinh dưỡng bổ béo gì. Lửa bàn sắt nung nấu khiến máu huyết toàn thân đều tập trung xuổng chân nỏ, gọi là “chân ngỗng luyện đan”, Thái tiên sinh cứ thế mà ăn “chân ngỗng luyện đan” mấy năm ròng.
Sau đó chân ông phát bịnh, vừa đỏ vừa sưng phù giống hệt chân voi. Từng khớp xương trên thân đều đau đớn, bác sĩ nào cũng khám qua, uống đủ thuốc đông y lẫn tây y mà vẫn vô hiệu. Một ngày chân ông đau hết 24 giờ, cả năm chịu đau 365 ngày, thống khổ này giày vò hành hạ ông suốt 6 năm ròng rã. Khổ đến không chịu nổi. Nhiều lần ông muốn tự sát, may được hiền thê giữ lại và hiểu tử khuyên lơn, ông mới ráng kéo dài hơi tàn.
Một đêm nọ ông mơ thấy một bầy ngỗng không chân tìm đến, hung bạo mổ cắn. Lúc tỉnh dậy, toàn thân ông xuất hạn mồ hôi dầm dề, ông liên tường đến bịnh của mình – ắt là có liên quan đến việc ăn chân ngỗng – Vì ông đem con ngỗng còn sống, nhốt trong bàn sắt nướng nó, chứng kiến nó “khiêu vũ” trên lửa thảm thương. Càng nghĩ càng “tim kinh thịt run”. Bất giác ông nhìn xuống đôi chân sưng đỏ của mình: – ôi chao! Giống hệt như chân ngỗng mới vừa khiêu vũ nhảy nhót trên lửa xong thì bị cắt đi vậy!
Chinh do thèm khát ăn chân ngỗng mà ông đã tạo nhân ác, nên bị hồn quỷ cùa ngỗng đòi nợ. Báo ứng! Báo ứng! Không ngờ nhân quả báo ứng nhanh như thế. Bây giở lương tâm tỉnh giác, ông nhờ vợ dìu ra ngoài cổng, quỳ xuống chí thành hướng trời cao sám hối. ông phát thệ nguyện: “Từ ngày nay trở đi không sát sinh, không ăn thịt, nguyện thanh khẩu, trường trai, ăn chay đến chết!”. Bà vợ ở bên cạnh cũng phát nguyện ăn chay theo ông.
Nói ra cũng lạ, kể từ sau khi ông hướng trời sám hối, lập nguyện xong, chân không còn sưng đau nữa. Chỉ có hình dạng bên ngoài nhìn thấy rất khó coi, cử động bị khó khăn thôi. Đến nay ông không uống thuốc hay tìm bác sĩ chữa bịnh nữa, bởi vi ông hiểu đây chính là chứng cứ oan gia tìm đến báo oán, cho nên không muốn chữa trị làm chi. Thôi thì cam chịu lưu cái chân “voi” này làm bằng, để cảnh giác người sau.
Chớ vì dục vọng ham sướng miệng nhất thời mà sát sinh, phải biết thức ăn vừa qua cổ họng là biến thành chất thải, nếu tạo ác nghiệp sẽ bị báo ứng mãi mãi không ngừng.
Đúng như thánh xưa từng nói:
Họa phúc không cửa, do chính ta tự chiêu Báo ứng của thiện ác, như bóng tùy hình! Thái tiên sinh nếu được thì nên làm nhiều việc thiện, tạo công lập đức – vi chỉ có công đức mới có thể giúp tiêu oán giải nghiệt, nghiệp hểt bịnh trừ.
Thái tiên sinh rất ưa ăn thịt ngỗng và uống rượu, hằng ngày mỗi tối ông dùng một mâm thịt ngỗng và nửa vò rượu. Ngày nào cũng thế.
Mười năm trước ông theo đoàn du lịch đến miền đông bắc Trung Quốc du ngoạn vả được ăn qua một lần món chân gấu vang danh cỗ kim, khiến ông ra về cứ nhớ nhung mãi. Tiếc lả chì có lần đó, vì sau khi về đến Thái Lan thi ông không còn dịp thưởng thức món chân gáu quý giá đó nữa. Cho dù là vậy Thái tiên sinh vẫn ưa ăn chân ngông, vỉ nó có chút mùi vị tương tự. Từ đó ông thường dùng chân ngỗng nhắm rượu cho đỡ nhớ chân gấu.
Sau này có người bày ông cách dùng chân ngỗng, nói rằng không những mùi vị có thể ngon ngang chân gấu, mả còn cỏ thể giúp bổ tinh, tráng khí, dưỡng thần… là phương pháp bí truyền của các quân vương thời cổ đại.
Thế là Thái tiên sinh học cách chế biến chân ngỗng. Tại trên cái bàn sắt, chung quanh có lan can bao kín. ông bắt con ngỗng sống thả lên bàn. Đề nó đứng như vậy rồi sau đó nổi lửa đun củi bên dưới nung nấu dần dần. Tùy theo nhiệt độ gia tăng, bàn sắt từ từ nóng lên, con ngỗng dần dần chịu hết nỗi, bèn co một chân lên. Nhiệt độ càng tăng cao, hai chân ngỗng đều chịu hết thấu, phải vừa vừa co vừa buông, giống như khiêu vũ vậy, lúc này ngỗng có muốn chạy trốn cũng không được vỉ chung quanh đã rào kín. Đợi bàn sắt nóng đến đỏ rực, thi hai chân ngỗng nhảy liên tục như điên – như cuồng phong bão vũ – Nó liều mệnh mả nhảy, chi có nhảy vả nhảy thôi! Sau đó nó nổi khùng tông lung tung, cổ giương ra hết ga, phát ra tiếng kêu thê thảm, ai oán rồi té xuống. Bây giờ thì hai chân nó bỏng đỏ sưng vù, nhưng chưa tắt hơi. Thái tiên sinh tháy vậy, liền nhanh nhẹn chặt chân nó đi, ngỗng đau đớn ngất xỉu rồi tĩnh dậy, lại tiếp tục hôn mê rồi chết. Nhưng lúc này Thái tiên sinh bất quản, chỉ quan tâm đến việc đem chân ngỗng ra ngoài rửa sạch rồi nấu với thuốc, chụm lừa riu riu.
Theo truyền thuyết, khi con ngỗng “vũ” trên bàn lửa xong, toàn thản khí huyết đều tập trung xuống đôi chân, thịt ngỗng cũng biến thành vô vị, không có giá trị dinh dưỡng bổ béo gì. Lửa bàn sắt nung nấu khiến máu huyết toàn thân đều tập trung xuổng chân nỏ, gọi là “chân ngỗng luyện đan”, Thái tiên sinh cứ thế mà ăn “chân ngỗng luyện đan” mấy năm ròng.
Sau đó chân ông phát bịnh, vừa đỏ vừa sưng phù giống hệt chân voi. Từng khớp xương trên thân đều đau đớn, bác sĩ nào cũng khám qua, uống đủ thuốc đông y lẫn tây y mà vẫn vô hiệu. Một ngày chân ông đau hết 24 giờ, cả năm chịu đau 365 ngày, thống khổ này giày vò hành hạ ông suốt 6 năm ròng rã. Khổ đến không chịu nổi. Nhiều lần ông muốn tự sát, may được hiền thê giữ lại và hiểu tử khuyên lơn, ông mới ráng kéo dài hơi tàn.
Một đêm nọ ông mơ thấy một bầy ngỗng không chân tìm đến, hung bạo mổ cắn. Lúc tỉnh dậy, toàn thân ông xuất hạn mồ hôi dầm dề, ông liên tường đến bịnh của mình – ắt là có liên quan đến việc ăn chân ngỗng – Vì ông đem con ngỗng còn sống, nhốt trong bàn sắt nướng nó, chứng kiến nó “khiêu vũ” trên lửa thảm thương. Càng nghĩ càng “tim kinh thịt run”. Bất giác ông nhìn xuống đôi chân sưng đỏ của mình: – ôi chao! Giống hệt như chân ngỗng mới vừa khiêu vũ nhảy nhót trên lửa xong thì bị cắt đi vậy!
Chinh do thèm khát ăn chân ngỗng mà ông đã tạo nhân ác, nên bị hồn quỷ cùa ngỗng đòi nợ. Báo ứng! Báo ứng! Không ngờ nhân quả báo ứng nhanh như thế. Bây giở lương tâm tỉnh giác, ông nhờ vợ dìu ra ngoài cổng, quỳ xuống chí thành hướng trời cao sám hối. ông phát thệ nguyện: “Từ ngày nay trở đi không sát sinh, không ăn thịt, nguyện thanh khẩu, trường trai, ăn chay đến chết!”. Bà vợ ở bên cạnh cũng phát nguyện ăn chay theo ông.
Nói ra cũng lạ, kể từ sau khi ông hướng trời sám hối, lập nguyện xong, chân không còn sưng đau nữa. Chỉ có hình dạng bên ngoài nhìn thấy rất khó coi, cử động bị khó khăn thôi. Đến nay ông không uống thuốc hay tìm bác sĩ chữa bịnh nữa, bởi vi ông hiểu đây chính là chứng cứ oan gia tìm đến báo oán, cho nên không muốn chữa trị làm chi. Thôi thì cam chịu lưu cái chân “voi” này làm bằng, để cảnh giác người sau.
Chớ vì dục vọng ham sướng miệng nhất thời mà sát sinh, phải biết thức ăn vừa qua cổ họng là biến thành chất thải, nếu tạo ác nghiệp sẽ bị báo ứng mãi mãi không ngừng.
Đúng như thánh xưa từng nói:
Họa phúc không cửa, do chính ta tự chiêu Báo ứng của thiện ác, như bóng tùy hình! Thái tiên sinh nếu được thì nên làm nhiều việc thiện, tạo công lập đức – vi chỉ có công đức mới có thể giúp tiêu oán giải nghiệt, nghiệp hểt bịnh trừ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lời Người Dịch - Lời Tác Giả
- Chương 2: Thiếu Niên Bất Lương
- Chương 3: Giật Mình Tỉnh Ngộ
- Chương 4: Gà Trống Lông Vàng
- Chương 5: Bệnh “Trời Cho"
- Chương 6: Trong Xưởng Có Cái Gì, Nhà Tôi Có Cái Đó
- Chương 7: Dùi Lỗ Lấy Nhọt - Nhai Xương Mút Tủy
- Chương 8: Cư Sĩ Cũng Phải Có Đủ Đức Hạnh
- Chương 9: Tổ Kiến Và Nhà Ở - Thai Phụ Tụng Kinh Địa Tạng
- Chương 10: Ăn Thịt Chướng Ngại Thiện Chung
- Chương 11: Đọc Nhiều Kinh Phật Tăng Trí Huệ
- Chương 12: Thân Phụ Cầu Siêu Độ - Thai Nhi Ưa Nghe Kinh Địa Tạng
- Chương 13: Bệnh Tùng Khẩu Nhập - Thai Nhi Nghe Kinh, Giải Oán Hờn
- Chương 14: Báo Ứng Không Ngờ - Chứng Bệnh Sợ Bóng Tối
- Chương 15: Mỹ Nữ Và Thổ Phỉ
- Chương 16: Tiên Sinh Dạy Học - Nhân Nào Quả Nấy
- Chương 17: Hộ Trì Phật Pháp Bằng Đức Hạnh
- Chương 18: Ba Mỹ Nhân
- Chương 19: Nước Lèo Trứ Danh
- Chương 20: Nguyên Nhân Đáng Sợ
- Chương 21: Đám Tang Chó
- Chương 22: Người Ưa Câu Cá
- Chương 23: Thức Ngon Đặc Chế
- Chương 24: Người Chân Voi
- Chương 25: Bán Rắn Mối
- Chương 26: Cá “Câu” Người
- Chương 27: Tiểu Thư Khỉ
- Chương 28: Trộm Công Giảm Liệu
- Chương 29: Người Chồng Tài Hoa
- Chương 30: Pháp Quan Kỳ Án
- Chương 31: Những Kẻ Buôn Người
- Chương 32: Phần 3: Lời Người Dịch
- Chương 33: Lời Tác Giả
- Chương 34: Tâm Sự Trùm Du Đãng
- Chương 35: Tâm Sự “Quý Phu Nhân”
- Chương 36: Không Nên Mặc Tình Làm Hại Cây Cỏ
- Chương 37: Nước Tràn Kim Sơn Tự
- Chương 38: Bịnh Tùng Khẩu Nhập
- Chương 39: Phí Phạm Của Trời Tội Rất Lớn - Dùng Cho Hết
- Chương 40: Đừng Lấy Vật Khống Phải Của Mình
- Chương 41: Thân Khuyển Mã
- Chương 42: Nguyên Nhân Không Ngờ
- Chương 43: Cẩn Thận Khi Gieo Nhân
- Chương 44: Mang Thai Không Nên Nối Giận
- Chương 45: Hai Đồng Dưa Cải
- Chương 46: Nên Sống Chánh Nghiệp
- Chương 47: Quả Báo Bội Tín Vong Nghĩa
- Chương 48: Bà Hàng Trứng Rán
- Chương 49: Ham Chút Lợi Nhỏ Bị Thiệt To
- Chương 50: Lòng Tốt Của Cây Tượng Ba
- Chương 51: Phải Thấy Ưu Điếm Của Người
- Chương 52: Mê Hòn Thang
- Chương 53: Công Tử Áo Xanh
- Chương 54: Người Vợ Đau Khố
- Chương 55: Kim Giám Đốc
- Chương 56: Tần Phu Nhân
- Chương 57: Thằng Cháu Quý
- Chương 58: Tu Không Nên Độc Tài
- Chương 59: Tình Chấp Nhiều Đời
- Chương 60: Con Đường Làm Giàu
- Chương 61: Nghiêm Cư Sĩ
- Chương 62: Khi Tôi Biết Đến Pháp Phật
- Chương 63: Trong Mạt Pháp Có Chánh Pháp
- Chương 64: Ni Diệu Dung
- Chương 65: Những Điềm Mộng Được Báo Trước
- Chương 66: Kinh Nghiệm Phóng Sinh
- Chương 67: Quả Báo Bất Hiếu
- Chương 68: Tuần Thất Đầu Tiên
- Chương 69: Vì Sao Cô Đi Tu?
- Chương 70: Vì Sao Các Tu Sĩ Hay Bịnh Nặng?
- Chương 71: Hồi Ký Của Sư Hằng Nghiêm
- Chương 72: Quán Ngon Cao Cấp
- Chương 73: Đi Câu Bị Cảm Động
- Chương 74: Chuyện Nơi Lâm Trường - Khi Máy Mổ Hoàn Tất
- Chương 75: Cận Tử Nghiệp Đáng Sợ
- Chương 76: Thịt Rùa Ngon
- Chương 77: Tình Thương Của Khỉ Lông Vàng
- Chương 78: Hứa Tiên Sinh - Ngọc Lan
- Chương 79: Con Lừa
- Chương 80: Công Chúa Thăng Hoa
- Chương 81: Chu Tú Hoa
- Chương 82: Báo Ứng Hiện Đời – Tập 4
- Chương 83: 1. Bàn Về Quỷ Thần
- Chương 84: 2. Quan Âm Cứu Nạn
- Chương 85: 3. Chơi Cổ Phiếu Chướng Ngại Tu Hành
- Chương 86: 4. Sức Mạnh Của Sám Hối
- Chương 87: 5. Liễu Nghiệp
- Chương 88: 6. Thai Giáo Tuyệt Vời
- Chương 89: 7. Phá Thai Là Tội Nặng
- Chương 90: 8. Mã Thanh
- Chương 91: Phật Pháp Thay Đổi Tôi
- Chương 92: 10. Lão Điền
- Chương 93: 11. Chuyến Đồi Số Mệnh
- Chương 94: 12. Thuốc Trị Hiếm Muộn
- Chương 95: 13. Không Nên Ăn Thịt Chúng Sinh
- Chương 96: 13B. Phỉ Báng Phật Pháp, Phải Sám Hối
- Chương 97: 14. Thiện Niệm Và Ác Niệm
- Chương 98: 15. Trong Chết Được Sống
- Chương 99: 16. Hoàng Đình
- Chương 100: 17. Gặp Hung Hóa Cát
- Chương 101: Thiện Thần Hộ Trì Người Trì Giới
- Chương 102: Bệnh Của Ba Tôi
- Chương 103: 20. Không Nên Ham Cầu Thần Thông
- Chương 104: 21. Tội Nặng Báo Nhẹ
- Chương 105: 22. Bệnh Nan Y Phải Chí Thành Sám Hối
- Chương 106: 23. Bay Qua Miền Hạnh Phúc
- Chương 107: 24. Vợ Chồng Họ Sử
- Chương 108: 25. Diễm Tuyết
- Chương 109: 26. Mối Tình Tay Ba
- Chương 110: 27. Quả Báo Tà Hạnh
- Chương 111: 28. Ác Báo Sát Sinh
- Chương 112: 29. Cảnh Sát Và Phú Ông
- Chương 113: 30. Hai Cậu Quý Tử
- Chương 114: 31. Chủ Và Tớ
- Chương 115: 32. Sống Lại
- Chương 116: 33. Đồng Nghiệp Chiêu Cảm
- Chương 117: 34. Tình Chấp Trói Buộc
- Chương 118: 35. Mẹ Chồng Nàng Dâu
- Chương 119: 36. Gieo Gì Gặt Nấy
- Chương 120: 37. Con Vặt Chết Thảm
- Chương 121: Cảm Ứng Khi Siêu Độ Vong Linh
- Chương 122: 39. Không Nên Ăn Mặc Hở Hang
- Chương 123: 40. Lời Sám Hối Của Cô Người Mẫu
- Chương 124: 41. Niềm Đau Tuổi Nhỏ
- Chương 125: 42. Anh Bạn Khó Thở
- Chương 126: 43. Dứt Ác Tu Thiện
- Chương 127: 44. Lòng Từ Của Bồ Tát Địa Tạng
- Chương 128: 45. Lý Do Tôi Đến Với Đạo
- Chương 129: Báo Ứng Hiện Đời – Tập 5 – Nhân Quả Giải Theo Phật Giáo
- Chương 130: Phần 1 Tây Du Ký Và Phong Thần
- Chương 131: Cư Sĩ Chân Minh
- Chương 132: Đừng Truyền Luận Thuyết Hồ Đồ
- Chương 133: Cô Tôi
- Chương 134: Cách Lìa Dục Niệm
- Chương 135: Vì Sao Hài Nhi Khóc
- Chương 136: Nguyên Nhân Bất Hạnh
- Chương 137: Kim Doanh
- Chương 138: Tụng Kinh Niệm Phật Còn Bị Tai Nạn Ư?
- Chương 139: Bồ Tát Mật Hạnh
- Chương 140: Cẩn Thận Khi Phát Ngôn
- Chương 141: Nguyên Nhân Do Đâu?
- Chương 142: Kinh Nghiệm Cầu Con
- Chương 143: Nghịch Duyên Giữa Cha Mẹ Và Con
- Chương 144: Giết Cáo Bị Báo Ứng
- Chương 145: Nàng Dâu Bất Hạnh
- Chương 146: Câu Chuyện Khiến Tôi Rơi Lệ
- Chương 147: Chú Út Của Bạn Tôi
- Chương 148: Ông Hàng Xóm Hung Dữ
- Chương 149: Nhân Duyên Giữa Tôi Và Bồ Tát
- Chương 150: Sáu Chuyện Nhân Quả
- Chương 151: Chuyện Kể Của Cảnh Sát Pháp Y
- Chương 152: Ác Báo Của Vu Khống Thêu Dệt
- Chương 153: Xin Đừng Làm Việc Tổn Đức.
- Chương 154: Tình Chấp Uyên Ương
- Chương 155: Tiếng Gọi Đêm Khuya
- Chương 156: Thần Phúc Lộc
- Chương 157: Thái Minh Thông
- Chương 158: Tháng Sáu Tuyết Rơi
- Chương 159: Tâm Sự Một Nữ Kỹ Sư
- Chương 160: Vị Khách Đến Sớm
- Chương 161: Tự Tử Đi Về Đầu
- Chương 162: Quán Nhậu Long Hổ
- Chương 163: Chuyện Các Khoa Học Gia
- Chương 164: Lá Thư Độc Giả
- Chương 165: Báo Ứng Hiện Đời – Tập 6 Giai Nhân Áo Phượng
- Chương 166: Giọt Nước Mắt Anh Tài Công
- Chương 167: Tai Nạn Nửa Đêm
- Chương 168: Cứu Khỉ Một Nạn, Khỉ Cứu Lại Một Làng
- Chương 169: Một Buổi Quán Sát Nhân Quả
- Chương 170: Không Nên Ăn Cá
- Chương 171: Ác Báo Đáng Sợ
- Chương 172: Vì Sao Không Nên Sát Sinh
- Chương 173: Con Cá Ngát
- Chương 174: Những Điều Phái Nữ Cần Biết
- Chương 175: Anh Kỹ Sư Kiến Trúc
- Chương 176: Bàn Về Giao Tế, Ăn Mặc
- Chương 177: Những Điều Phái Nam Cần Nên Biết
- Chương 178: Tâm Sự Của Ba Chàng Trai
- Chương 179: Kinh Nghiệm Tuyệt Diệu Về Giới Dâm
- Chương 180: Tâm Sự Kẻ Thứ Ba
- Chương 181: Ích Lợi Kỳ Diệu Của Việc Giới Dâm
- Chương 182: Hơn Ba Trăm Mạng
- Chương 183: Hấp Tinh Quỷ
- Chương 184: Hiện Thế Báo Của Tà Dâm
- Chương 185: Chuyện Anh K
- Chương 186: Tâm Sự Của Thiên Thần
- Chương 187: Giấc Mộng Của Tôi
- Chương 188: Linh Xà Cứu Nạn Dân
- Chương 189: 50 Năm Sau Mới Báo Thù
- Chương 190: Đôi Mắt Âm Dương
- Chương 191: Giai Nhân Áo Phượng
- Chương 192: Bái Kinh Cứu Mẹ
- Chương 193: Thiên Địa Quan Thần
- Chương 194: Tôi Đã Thấy Hai Vị Thần Đồng Sinh, Đồng Danh
- Chương 195: Trên Đầu Ba Thước Có Thần Linh
- Chương 196: Thần Thổ Địa
- Chương 197: Vấn Xuyên Đại Địa Chấn
- Chương 198: Chị Của Ích Tây
- Chương 199: Tự Sát Đọa Cõi Ác
- Chương 200: Hướng Phật Xin Công Tác
- Chương 201: Tâm Sự Người Vợ
- Chương 202: Mối Duyên Của Dượng X
- Chương 203: Đôi Mắt Trẻ Thơ -TÒA LẦU GIẢI TRÍ
- Chương 204: Vương Quả Phụ
- Chương 205: Chuyện Của Ba Tôi
- Chương 206: Chuyện Các Vũ Trường
- Chương 207: Trần Đại Gia
- Chương 208: Kinh Nghiệm Cầu Siêu Cho Vong Thai
- Chương 209: Nơi Mẹ Tôi Đến (Báo Ứng Hiện Đời – Tập 7)
- Chương 210: 1. Anh Bạn Sinh Viên
- Chương 211: 2. Câu Chuyện Của Tôi
- Chương 212: 3. Chuyện Của Frank
- Chương 213: 4. Đại Lễ Mông Sơn Cứu Độ Vong Linh
- Chương 214: 5. Bình Rượu Thuốc
- Chương 215: 6. Nơi Mẹ Tôi Đến
- Chương 216: 7. Buổi Cầu Siêu Kỳ Lạ
- Chương 217: 8. Cô Bạn Tiến Sĩ
- Chương 218: 9. Ngọn Giáo Nơi Tượng Quan Công
- Chương 219: 10. Hai Bản Kinh Đầu Tiên
- Chương 220: 11. Đại Sưthăm Bệnh
- Chương 221: 12. Quỷ Thần
- Chương 222: 13. Già Lam Có Thêm Một Vị Hộ Pháp
- Chương 223: 14. Người Xưa Nay Ở Đây
- Chương 224: 15. Tiền Kiếp Của Cụ Rùa
- Chương 225: 16. Ông Trùm Xã Hội Đen
- Chương 226: 17. Hậu Thân Lý Bạch
- Chương 227: 18. Nhất Kiến Chung Tình
- Chương 228: 19. Siêu Độ Ông Ngoại
- Chương 229: 20. Những Lần Triều Sơn Cùng Ngài Hư Vân
- Chương 230: 21. Chuyện Bồ Tát Cảm Ứng Mẹ Tròn Con Vuông
- Chương 231: 22. Lời Nguyện Của Người Mẹ
- Chương 232: Vì Sao Hay Bị Tình Làm Tổn Thương
- bình luận