Các bạn chẳng nên than oán là số mình không may! Bởi thực ra khi vừa bắt đầu kiếp người, có thể phúc báu số mệnh của chúng ta rất lớn, nghĩa là bạn vốn có thể đạt được, hưởng được rất nhiều phúc lộc tuyệt hảo, tối ưu… Nhưng chính do sự thiếu hiểu biết về nhân quả mà ta đã vô tình tàn phá phúc báu của mình (bằng những ý nghĩ, lời nói, hành vi thất đức).
Chính ý nghĩ, lời nói, hành vi không tốt của ta đã chiêu vời và tạo ra vận số long đong bất như ý cho mình. Bạn đừng vội cho lý luận này là mê tín! Cuộc sống quả thực có số mệnh, (dù số mệnh này do ta tạo ra và chính nó lại “đeo theo” trói lấy ta). Nhưng “số mệnh vẫn có thể chuyển, tùy theo nghiệp tạo thiện ác của mình!”
Những người sự nghiệp thành đạt, được đại phú quý đều tin vào lý này. Sống mà thiếu trí tuệ thì rất dễ khốn khổ bần hàn. Khi nghe tôi nói vậy, xin bạn đừng vội buông lời miệt thị, cho là “mê tín”, mà hãy chịu khó động não gẫm suy để hiểu cho rõ ngọn nguồn, hoặc hãy đích thân tự thí nghiệm thử xem sao (rồi hẵng đưa ra kết luận).
Tôi xin thưa với bạn là, những cảm nhận thấy biết thuộc các giác quan con người vốn không đáng tin, bởi ta rất thường bị chúng lừa! Xin hãy nghĩ xem: Mắt người có thể nhìn được mấy phần trăm ánh sáng trong tổng số ánh sáng hiện hữu? Tai ta có thề nghe mấy phần âm thanh trong tổng số âm thanh hiện hữu? Mũi có thể ngửi được mấy phần trăm mùi trong thế giới? Lưỡi có thể nếm mấy phần trăm trong tổng loại vị? Ta có thể cảm xúc được vật, nhưng đạt được mấy phần trăm trong tổng số vạn vật?
Chẳng lẽ, hễ những gì giác quan ta cảm nhận không đến, không thấu (nghĩa là nhìn, nghe, nếm, chạm sờ không tới)… thì cứ quả quyết là không có tồn tại ư?…
1. Thời còn trong quân ngũ
Hồi đó tôi gia nhập đội quân Đo Lường 5802. Khi ấy Phó đoàn trưởng là Ngụy Thanh Bình, tay cầm một xấp tiền, bảo tôi phải trả lời ngay là ông đang cầm bao nhiêu?
Tôi đáp: Mười bốn xấp!
Ngay chính ông cũng không biết rõ mình đang cầm bao nhiêu nên khi nghe tôi trả lời, ông bèn đếm thử và trợn tròn mắt ngạc nhiên, vì kết quả đúng y như vậy. Việc này đã khiến cái đầu vô thần của ông mềm đi, từ đó ông qui y Phật giáo, phát tâm niệm Phật tụng kinh.
Có một vị ăn nói cứng cỏi, đanh thép (tôi gọi là ông “miệng sắt”), vì ông hay nhạo báng, cười chê khi thấy mọi người tin việc dự đoán của tôi. Một hôm ông đến chỗ tôi, nói huyên thuyên trên trời dưới đất một hồi rồi hỏi:
– Anh có thể đoán xem đêm qua tôi đã làm gì hay không?
Tôi đáp: Đánh mạt chược!
Vị “miệng sắt” này ngây người một lúc, hầu như không dám tin “vì sao lại quá đúng như thế?” Ông bảo:
– Đúng là tôi đánh mạt chược! Nhưng anh có thể đoán tôi thua, thắng bao nhiêu không?
Đây là một thách thức lớn, mọi người đều nhìn chăm chăm vào tôi.
Tôi đáp: Thua tám trăm tám chục đồng!
Ông “miệng sắt” kêu to:
– Đúng! Đúng! Đúng! Quả nhiên đoán giỏi như thần! Thật khiến người ta không dám tin… Trong thiên hạ sao lại có việc này chứ?
Rồi ông “miệng sắt” kể:
– Nguyên là tôi chỉ thua tám trăm đồng, thua rồi thì thôi, tôi đang sửa soạn về thì người bạn ngồi gần ngỏ ý cho tôi vay 80 đồng. Tôi nghĩ thầm: “Mượn 80 đồng này, biết đâu có thề gỡ gạc được!”… Kết quả cũng thua luôn, vừa đúng 880 đồng. Chuyện là như vậy đó!
2. Tiên tri là bịp bợm
Có một thanh niên trẻ không tin việc tiên đoán, bị người nhà lôi đến chỗ tôi, anh ngồi thu lu trong một góc, căn bản là chẳng muốn hỏi gì. Người nhà thúc giục, anh la to:
Những kẻ bói toán tiên tri này nọ thảy đều là gạt người, hơi đâu mà tin bọn thuật sĩ giang hồ chuyên lừa gạt? Tất cả đều là hạng bịp bợm cả thôi!
Tôi thản nhiên bảo anh:
– Trong thế giới này có thật, có giả! Những hạng bịp lừa đúng là có rất nhiều. Sao anh không chịu dùng trí tuệ, thử động não để phân biệt xem ai giả, ai thật… chứ hả?
Anh đáp:
– Tôi mặc kệ! Dù sao bạn cũng chỉ là kẻ lừa gạt mà thôi!
Tôi bảo: Tôi biết rõ những việc của anh đấy!
– Tôi không tin! – Anh ta thẳng thừng đáp.
Tôi mỉm cười nói: Hôm qua anh bị té xe! Chân phải bị thương chảy máu. Đúng không?
Anh tròn mắt ngạc nhiên, nói:
– Tôi chưa kể cho bất kỳ ai, ngay cả người thân cũng không hay, chỉ có mình tôi biết thôi. Bạn làm sao mà rành vậy?
Rồi anh vén quần lên chìa vết thương cho mọi người xem. Chân phải anh quả nhiên bị thương, máu đã khô.
Những chuyện tiên đoán linh nghiệm tính ra có rất nhiều. Nhưng cũng có nhiều chuyện không linh. Vì sao lại không linh? Xin hãy nghe tôi kể:
3. Quan lớn họ Đặng
Có một quan lớn họ Đặng muốn ra ứng cử Bộ trưởng. Còn có ba người nữa (họ Triệu, Trần, Lương) cùng tranh chức này…
Ông Đặng hỏi tôi:
– Ta có thể đắc cử Bộ trưởng được không?
Tôi đáp:
– Có thể!
Được khoảng nửa năm, vị đắc cử chức Bộ trưởng không phải họ Đặng, mà là họ Trần, ông Đặng nổi giận, tìm đến chất vấn tôi, trách vì sao ban đầu nói là ông có thể làm Bộ trưởng nhưng tại sao nay lại không đúng?
– Anh bói toán kiểu gì thế? Căn bản là có linh hay không hả? Chẳng phải là đang lừa người hay sao? Anh giải thích xem? ông họ Đặng cáu kỉnh nói.
Tôi đỏ mặt tía tai, không đáp được lời nào.
Ông Đặng lại hỏi:
– Chẳng phải anh từng tiên đoán là tôi… “được” hay sao? Thế này là thế nào?
Tôi đành đáp:
– Thực sự là lúc trước tôi nghe “Thần Phúc Lộc” xác nhận vậy, ông ta bảo sao thì tôi truyền đạt y như thế!…
– “Thần Phúc Lộc” ư? Vậy “Thần Phúc Lộc” ở đâu?
– “Thần Phúc Lộc” là vô hình! ông chuyên coi về phúc lộc của con người! Tôi thấy và giao tiếp được, nhưng ông thì không thể.,.
– Đúng là nói linh tinh nhảm nhí!
Ông Đặng vừa miệt thị vừa lộ vẻ bất mãn cực độ.
Ngay lúc tôi bị người chất vấn mắng như thế, bạn có thể tưởng tượng ra “thảm cảnh” này: Khi đó tôi cực kỳ lúng túng, hoàn toàn mất tinh thần, chỉ biết im lặng ngó lên không, kêu trời một mình…Nhưng bỗng một luồng sáng chiếu vào mắt tôi, “Thần Phúc Lộc” đã xuất hiện, ông nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, viết ra một chữ “DÂM”. Cuối chữ dâm còn ghi ngày, tháng phạm lỗi rất rõ…
Tôi liền bảo họ Đặng:
– Thất cử là do ông phạm giới dâm!
Ông Đặng đáp:
– Không có!
– Đúng ngày… tháng… đó mà!
Ông Đặng quả quyết:
– Không có thực mà!
Tôi ngẩn người, rõ ràng “Thần Phúc Lộc” đã viết chữ “DÂM” còn ghi rõ mồn một ngày, tháng phạm lỗi, chỉ thị hết sức rõ ràng, sao lại không có được? Tôi chẳng tin, bèn bảo:
– Ổng nghĩ kỹ lại xem!?
Ông Đặng ngẫm nghĩ, bấm tay tính toán ngày tháng một hồi, cuối cùng vẫn đáp:
– Không có mà!
Lúc này Thần Phúc Lộc bèn giải thích cho tôi hiểu: “Đặng đúng vào ngày tháng đó, đã nhìn trộm cô láng giềng tắm”…
Tôi nghe Thần Phúc Lộc kể tội “rình xem khuê nữ tắm”, trong bụng mắc cười quá mà không dám cười. Tôi bảo Đặng:
– Chẳng phải lỗi tư thông, hành lạc… mà là nhìn trộm… cô láng giềng tắm!
Ông Đặng vừa nghe, ngây người một lúc, không nói năng gì, sau đó xẻn lẻn cúi đầu bỏ đi!
Theo tôi được biết, tình huống ông Đặng phạm lỗi là thế này: “Đúng ra là ông Đặng đáng được làm Bộ trưởng, nhưng khoảng mấy tháng trước, có một cô gái dời đến ở cạnh nhà ông Đặng. Cô này trông rất xinh đẹp, cao ráo mỹ miều. Ông Đặng thấy vậy đề ý, dòm hoài. Nhà ông Đặng có cửa sổ đối diện với nhà tắm của cô gái. Ngày, tháng, đó… cô láng giềng vào nhà tắm, quên kéo rèm che cửa sổ nên bị ông Đặng thấy được… ông bèn đi lấy ống nhòm, cầm lên ngắm cô từ đầu tới chân, từ chân tới đầu… lòng cực kỳ hưng phấn, miệng cứ hít hà suýt soa, luôn lẩm bẩm, ước ao: Giá như mà được cùng em này qua đêm một lần thì đúng là không uổng phí cuộc đời! Khi đó ông Đặng mắt nhìn, tâm tưởng, lòng khởi đầy niệm tà…
Thần Phúc Lộc nói: Mặc dù ông Đặng chưa có hành vi cấu thành tội với cô láng giềng, nhưng lỡ như thấy cô ấy tắm, là người đàng hoàng thì phải lo mà tránh đi. Đằng này chẳng những ông Đặng không tránh mà còn cầm kính viễn vọng lên nhìn, săm soi tỉ mỉ từ đầu tới chân, không những mắt động, tâm động, mà ý dâm phát khởi mạnh… tuy không dẫn đến hành vi tư thông cùng người nhưng cũng bị xem như phạm giới dâm! Vì vậy mà bị mất lộc vị! Hãy nhắn ông ta: cần phải tô bồi đức hạnh, tu sửa khoảng sáu năm nữa, mới có thể ra làm Bộ trưởng…
4. Ngài Trung tướng
Lần nọ, Trung tướng Lữ cố[10] đến tìm tôi, nói:
– Liên Sư phụ, nghe thầy tiên đoán rất tài, nên hôm nay tôi đến thỉnh ý… Tôi nhớ hồi đó, cha mẹ tôi có đi hỏi Diệp sư phụ (cũng là vua thần toán, nổi danh tiên tri không hề sai), nhờ xem vận mệnh cho tôi.
Ông Diệp nói tôi 18 tuổi đậu thủ khoa toàn quốc, sau đó đi lính được tuyển vào Viện Nghiên cứu, 27 tuổi thì lấy được bằng tiến sĩ rồi đi Mỹ ba năm, lấy thêm được cái bằng tiến sĩ khác nữa. Đến 53 tuổi thì tôi thăng quan, làm Thượng tướng.
Lữ Cố kể thêm:
– Vị họ Diệp này, không như các thầy khác, ai muốn ông bói vận mệnh cho, phải trả giá rất cao, lại còn phải xếp hàng, hẹn trước, nếu tùy tiện đến đại thì ông không thèm xem đâu! Mà người nào mệnh nhỏ ông cũng không xem! ông Diệp coi cho tôi vô cùng chuẩn xác! Đúng là năm 18 tôi chiếm giải thủ khoa toàn quốc, còn như đoán năm 27 tôi lấy bằng tiến sĩ, thì bị sai một chút, (vì phải hai năm sau, tới 29 tuổi tôi mới lấy bằng tiến sĩ). Còn vụ tiên tri tôi qua Mỹ ba năm, lấy bằng tiến sĩ khác nữa thì đúng phóc! Nhưng ông ta nói tôi 53 tuổi thăng quan làm Thượng tướng, lại bị sai! Vì hiện nay tôi đã 56 tuổi mà vẫn còn làm Trung tướng, chưa chạm đến chức Thượng tướng được. Vậy nên, tôi muốn nhờ Liên sư phụ xem giùm, vì lý do nào mà tôi chưa thăng lên Thượng tướng?
Tôi dùng phương thức bói quẻ xem cho Lữ Cố. Tôi bắt ấn và niệm chú xong thì Thần Phúc Lộc như vì sao nhỏ hiện ra, lớn dần và tỏa hào quang sáng chói… Tôi liền hỏi số mệnh cả đời ông Lữ. Thần Phúc Lộc đáp y chang như thầy Diệp đã đoán.
Tôi thắc mắc:
– Nhưng vì sao ông Lữ lấy bằng tiến sĩ bị chậm mất hai năm?
Thần Phúc Lộc giải thích:
– Lẽ ra ông Lữ có thể lấy bằng đúng như tiên đoán, nhưng hồi tuổi trẻ đó, ông ta sau một chầu nhậu thì cùng bạn bè dẫn nhau đến kỹ viện mua vui, nghe bạn bè đốc xúi, ông cũng muốn chứng tỏ mình là tay dũng cảm, chịu chơi, nên đã ngủ với gái thanh lâu. Vì lỗi này mà công danh bị chậm lại hai năm!
Tôi hỏi:
– Vì sao như thế?
Thần Phúc Lộc nói:
– “Đừng đến gặp kỹ nữ thanh lâu, đừng tựa cổng giai nhân bán sắc”. Phải biết quân tử luôn yêu quý thân mình, luôn gìn giữ đức hạnh mình sáng trong như ngọc nên rất sợ, rất kỵ mấy cái chuyện bậy bạ này! ông Lữ do không hiểu biết, nên cam đọa lạc, tự làm cho phẩm hạnh mình bị tỳ vết, khiến đời bị nhiễm ô. Bởi cách sống sai lầm nên ông bị phá tài hại thân, tình dục sa đà không những gây nhiễm bệnh lậu, mà còn chiêu họa lớn…
Thần Phúc Lộc còn giải thích thêm:
– Lấy bằng chậm hai năm, chỉ là trừng phạt nhỏ. Bị nhiễm bệnh độc ắt phải chết. Lãnh bằng tiến sĩ rồi tiến sĩ nữa… nhưng sau này sẽ thành tiến… tử!
Tôi thụt luỡi hết nói năng. Lại hỏi Thần Phúc Lộc:
– Lữ Cố đúng ra 53 tuổi thăng làm Thượng tướng, nhưng vì sao đến giờ đã 56 tuổi, vẫn còn làm Trung tướng, ông ta chưa được thăng quan là do đâu?
Thần Phúc Lộc im lặng viết ra hai chữ: MẠC THƯ.
Tôi ngơ ngác hỏi:
– Mạc Thư? – Là ý gì vậy?
Thần Phúc Lộc đáp:
– Là tên người!
– Người này có liên hệ với ông Lữ ư?
– Tất nhiên!
Thần Phúc Lộc nói:
– Số mệnh Lữ cố vốn rất tốt, ông là bậc kỳ tài trong thế gian, văn võ kiêm ưu. Nhưng đáng tiếc thời trai trẻ phạm lỗi ngủ với kỹ nữ đã khiến công danh bị chậm lại hai năm, đây chỉ là trừng phạt nhỏ thôi! Sau thời trung niên, ông lại không biết hối lỗi sửa đổi, lại khởi tâm tà, ưa nam sắc: sinh tâm đồng tính luyến ái cùng một nam nhân tên Mạc Thư. Người này tuấn tú tài hoa, khôi ngô phong nhã, là thuộc hạ dưới quyền ông! Lữ Cố ở chung với Mạc Thư tính đến nay đã tám năm. Phạm lỗi này, hắn còn giữ được chức quan Trung tướng là may lắm rồi, há có thể mơ làm Thượng tướng được ư? Hắn chỉ biết ham cầu lộc vị cho mình, hoàn toàn chẳng hiểu rõ nghiệt chướng mình đang tạo! Phải biết là người có phúc nhiều mà phạm dâm tà thì bị giảm quyền(quyền lực, quyền hành), lộc, còn người phúc ít không có lộc, quyền để giảm thì bị giảm thọ…
Tôi hỏi:
– Thế… tương lai Lữ Cố ra sao?
– Sẽ ứng vào con cháu hắn!
– Như vậy nghĩa là sao?
– Bị tuyệt tự, chết yểu! Thần Phúc Lộc đáp.
– Nhưng ai làm nấy chịu, vì sao con cháu phải gánh?
– Đây là đồng nghiệp chiêu cảm. Cha tích phúc cũng bồi thêm cho mình và con mà!
Tôi nghe xong rất kinh hãi.
Trước tiên tôi chỉ kể cho Lữ cố nghe lý do vì sao ông lấy bằng bị chậm hai năm.
Lữ Cố nói:
– Có việc này. Hồi trẻ chơi với bạn bè, bị họ rủ rê, nên cùng đi mua vui. Không ngờ bị chiêu hậu quả xấu như vậy, đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Tôi lại giải thích vì sao ông không thể làm Thượng tướng. Tôi viết lý do bằng hai chữ “Mạc Thư”. Ông vừa xem qua, liền cúi đầu im lặng, không nói gì.
Tôi hỏi:
– Có việc này chăng?
Ông gật đầu đáp:
– Có!
Rồi Lữ Cố đứng dậy bảo tôi:
– Liên Sinh, ông quả là vua tiên tri, đoán việc như thần! Cuối cùng thì tôi cũng minh bạch, số mệnh con người tuy được định sẵn, nhưng có thể biến đổi! Biến tới đổi lui, tất cả đều do tâm tạo ra thôi!
– Nói rất hay! Hy vọng là ông tự hiểu, từ nay lo sửa mình cho tốt để tránh không bị quả báo xấu!
Lúc Lữ Cố đi, tôi đưa ông một tờ giấy ghi mấy câu nhắc nhở:
Phu thê nam nữ ở chung
Đó là đúng lẽ – chẳng dung sai lầm!
Hạnh tà chiêu hại sâu thâm…
Ta người đều tổn, mất luôn lộc quyền
Tử tôn bị tuyệt – đã phiền
Tiền tài táng thất, muôn niên kho sầu
Dừng chân tỉnh giác mau mau
Tránh cho con trẻ lâm vào nạn tai
Làm người nên sống thẳng ngay
Báo ứng nhân quả không sai, rõ ràng!
Sau đó không bao lâu thì đứa con trai duy nhất của Lữ cố bị xe tông chết. Phần ông cũng bị thảm nạn, đúng là tuyệt tự như đã đoán!
5. Giám đốc Viên Mậu
Viên Mậu là giám đốc một xưởng kim loại, hồi xưa khi ông đến hỏi số mệnh, Thần Phúc Lộc đáp:
– Mười lăm năm sau ông sẽ thành đại phú thương.
Kết quả, hơn mười năm sau, Viên Mậu làm ăn thua lỗ phải đóng cửa, do vay vốn quá nhiều, nợ nần chồng chất, ông phải bôn đào ra nước ngoài trốn nợ. Từ đó lưu vong sống tha hương, chẳng thề trở về nước.
Viên Mậu ở nước ngoài rất gian khổ, ông buôn bán nhỏ, thu nhập rất ít, phải xin làm thợ xây dựng, vốn từng là giám đốc hãng xưởng, nay phải bò lên tuột xuống trên mái nhà người ta, do không giỏi tay nghề, nên bị đuổi việc. Viên Mậu bèn xin làm công trong nhà bếp, sống tạm qua ngày.
Sau đó Viên Mậu hay tin tôi đã định cư nơi hải ngoại, bèn đi theo xe hàng đến tìm tôi. Ông ở trên xe hàng lắc lư suốt ba ngày hai đêm mới tới chỗ tôi.
Buổi sáng gặp ông, tôi giật nẩy mình. Viên Mậu ngày xưa, vận âu phục sang trọng, đầu chải láng mướt, ra khỏi nhà ngồi xe hơi sáng bóng, có tài xế cùng bí thư theo hộ tống… Nhưng Viên Mậu bây giờ, đầu muối tiêu, mặt đầy nếp nhăn, dầu dãi phong trần, lếch thếch lôi thôi, dáng khắc khổ, bộ dạng chán chường thất chí, thiểu não đến tội nghiệp…
Tôi mời ông vào nhà, rót trà mời, đãi điểm tâm, ngó bộ ông chưa ăn gì.
Viên Mậu hỏi:
– Ông nói tôi 15 năm sau sẽ làm đại phú gia, là thời điểm này phải không?
– Thế đến giờ đã bao nhiêu năm rồi?
Viên Mậu đáp:
– Vừa tròn 15 lăm nè!
Rồi ông chỉ trích thêm:
– Rõ ràng là nói không đúng, đoán chẳng linh gì cả!…
– Tôi… (cứng họng, nói chẳng thành lời).
Mặt Viên Mậu lộ vẻ uất ức khó chịu, hỏi:
– Tại sao bói không đúng, nói không linh như vậy hả?
– Đó là…
Viên Mậu kể lể:
– Hồi xưa, thuở tôi còn làm giám đốc huy hoàng, cũng từng mời ông đến hãng tôi xem phong thủy, thiết kế, chỉnh sửa mọi chỗ tốt y như ông dạy… cũng từng nhờ ông xem số cho, ông đã khẳng định là 15 năm sau tôi nhất định đại phát tài, đạt đến thành công tuyệt đỉnh, ở mức tối cao trong cuộc đời. Đến bây giờ là đúng 15 năm, chẳng thấy gì cả, ngược lại còn thê thảm hơn! Ông trả lời sao đây hả??
– Tôi… (toát mồ hôi đầy mình)…
Viên Mậu nói:
– Hiện giờ tôi cùng đường rồi, ông bảo tôi phải làm sao đây?
Để tôi xem lại cho ông thử nha?…
– Đoán, xem, nữa hả?… Có xem ra cái quái gì đâu? Viên Mậu bốc hỏa nói.
Tôi nhắm mắt lại… đột nhiên nhìn thấy Thần Phúc Lộc, mỗi tay dắt một đứa nhỏ…
Tôi hỏi: Đứa nhỏ này là ai?
Thần Phúc Lộc đáp:
– Là con Viên Mậu hết đấy!
– A! Tôi hiểu rồi, Viên Mậu suốt hơn mười năm nay, sát sinh, phá thai… cho nên mới có hai vong nhi nảy.
Thế là tôi la lên:
– Viên Mậu, ông phạm tội sát sinh, người tình của ông phá hai đứa trẻ…
Viên Mậu đáp:
– Đúng vậy! Nhưng tội phá thai có nặng đến như vậy không hả?
Thần Phúc Lộc lại hiển thị, lắc đầu nhìn tôi, ông đưa tay chỉ lên hư không, trên không hiện ra một am thất, có một nữ tu xinh đẹp yêu kiều bước ra, tay dắt hai đứa bé…
Ngay đó tôi hoảng kinh (vì hiểu hết nguyên nhân)…
Tôi nói:
– Viên Mậu! ông gieo nhân đoản thọ, phạm đại tội làm ô nhục tu sĩ. Đây là lý do ông bị tổn giảm phúc, lộc và sa vào vận mạt cùng cực! Hai đứa bé là của cô đó sinh ra, đúng không?
Lúc này Viên Mậu mặt mày xanh lét, xuất mồ hôi đầy mình! ông ấp úng:
– Nhưng… vị nữ tu đó cũng thích tôi mà!
– Trời đất ơi! – Tôi thở dài – ông phải biết đây là điều đại cấm kỵ! Trong các tu viện đều có giới luật, có thần Hộ pháp… các tu sĩ là những vị đã phát nguyện lìa tục, sống đời tu hành thanh tịnh, nếu như ông đến quyến rũ tu sĩ, tội ấy tăng thêm một bậc. Là do ông hành động không kiểm soát, dám khởi tà dục với nữ tu đến độ có hai con, còn cho phá giết chúng… Tội này lớn nặng như thế nào, ông lâm vào đường cùng như hiện nay, chính là do ông tự chuốc lấy đó!
– Đúng vậy ư?
– Tất nhiên rồi! – Tôi đáp.
– Vậy tôi phải làm sao?
– Phải phát thệ nghiêm trì giới cấm của Phật, nguyện từ nay sửa lỗi đổi mới, ông nên phát lộ lỗi mình ra hết trước Phật, thành tâm lạy sám hối thật nhiều… và từ nay trở đi mỗi khởi tâm động niệm, phải cẩn thận răn dè, thề hoàn toàn không phạm đến tà dâm nữa. Phải vĩnh viễn đoạn tận cội rễ gốc tội, hành xử luôn quang minh chính đại và thật sự bước vào con đường tu sửa đàng hoàng. Không chỉ có thế, sau này trong tâm phải luôn giữ niệm thiện, lúc nào cũng phải (dùng miệng hoặc viết ra) khuyên người thế tục chớ phạm tà dâm và tuyệt đối không được khởi ý tà với các tu sĩ. Kinh Phật dạy: “Người giữ giới không tà dâm, ngũ phúc tăng, không bị đọa vào ba nẻo ác”… ông phải nỗ lực sám hối, ăn chay trường, siêng tụng kinh, hành thiện… mới mong cứu chuộc và dứt trừ tội ác. Riêng đối với các tu sĩ phải hết lòng ủng hộ, hỗ trợ họ giữ gìn hạnh trinh khiết thanh tịnh. Bởi mục đích của người tu là đạt đạo, liễu sinh thoát tử, trong “Bốn điều răn về hạnh thanh tịnh” trong kinh Lăng Nghiêm, Phật đã đưa ra lời giáo huấn rất rõ ràng cho các tu sĩ: “Nhất định phải cắt đứt, loại trừ tâm dâm!” Đây là điều kiện tất yếu đầu tiên của người tu, tâm dâm dứt khoát không được lưu giữ. Vì nếu còn nuôi dưỡng tâm này thì ắt sẽ bị lạc vào đường ma. Nếu ông hay bất kỳ ai khởi tâm tà muốn quấy phá tu sĩ, thì đó là là ma hạnh, quả báo sau khi chết đi sẽ cực kỳ thảm khốc…
Viên Mậu nghe xong, hứa sẽ làm theo. Tôi tặng ông mấy câu thơ cảnh giác:
Người đã tu hành xuất thế
Nào dung vui hưởng ái tình
Phá hoại giới hạnh người tu
Chẳng để Phật gia thanh tịnh
Mắt thần nhìn rõ tột cùng
Nam nữ lén lút tư tình
Ác báo kinh hoàng thảm khốc!
Man mau tu sửa, dứt sai!
Tôi tiễn Viên Mậu đi, tặng ông hai ngàn USD làm vốn, hy vọng ông từ đây quyết tâm tu, vĩnh viễn sửa lỗi, đổi mới. Chuyện của Viên Mậu làm tôi nhớ đến bộ phim “Những con chim ẩn mình chờ chết” kể về mối tình của vị Linh mục chân tu cùng một thiếu nữ, cô này đối với Linh mục luôn khởi dục niệm và có tâm muốn chinh phục…
Hiện nay các phim ảnh, sách truyện, các dạng truyền thông rất khoái rao truyền những mối tình đạo-đời ngang trái không thành và cho đó là diễm tình, rất ưa trình chiếu, tải đăng, quảng bá… bất kể chuyện có thực hay không, đây là việc thương phong bại tục, đáng thẹn cho việc tu hành… làm vậy rất có hại cho phong khí xã hội…
Người tu nếu như phạm dâm, tính theo nhân quả, phải hiểu là trả quả rất thảm khốc, đáng sợ. Vì đã hiểu pháp mà còn phạm.
Riêng đối với người đời, trong kinh Phật nói: “Người tạo dâm nghiệp, sẽ bị báo ứng, vợ (chồng) không chung thủy, đoạn tử tuyệt tôn, chết rồi đọa tam ác đạo, thành súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục, trăm ngàn vạn kiếp, không dễ thoát ra, chẳng được làm người nữa”… Lời này chẳng phải là hù dọa, mà hoàn toàn có thật!
Chẳng cần nói gì đến quả báo địa ngục xa xôi, chỉ tả về hoa báo thôi, thì ngay hiện đời người phạm giới dâm, phải mất địa vị, bại hoại danh dự, tiêu tan tài sản! Người háo dâm, sẽ bị nhiều bệnh, dễ già suy, không trường thọ, bị xã hội thóa mạ, oán thù kết sâu, cuối cùng thân bại danh liệt!
Tôi chợt nghĩ đến các phụ nữ, nam nhân đi quyến rũ các tu sĩ và mối tương giao lộn xộn không lành giữa những người trong đạo hoặc giữa đạo và đời. Những chuyện tình không nên, không được phép… nhưng chẳng phải là không có. (Đương nhiên các tu sĩ là kẻ chưa đắc đạo, là người phàm, không phải thánh, ai mà không có lỗi?) Nhưng xin nhắc nhở các vị: Nếu đã phát tâm tu, thân là người xuất gia thì hãy dốc sức giữ giới như giữ mạng, phải hiểu rõ lòng dâm mang đến quả báo thảm khốc khôn lường, lỗi này tuyệt đối không nên xem thường, không thể coi là trò đùa, bỡn chơi!
Xin hãy ghi nhớ các câu chuyện thực tôi đã kể ra mà đề cao cảnh giác. Chư vị phải thường sám hối lỗi lầm, tinh tấn tu, nghiêm trì giới luật để cứu chuộc niệm sai, thì tội kia mới có thể đoạn trừ.
Giới dâm là một trong bốn giới trọng của Phật, các bậc thánh nhân, hiền nhân đều sớm đã nhận ra thống khổ của dâm, nên mới từ bỏ khoái lạc thế tục để đạt đến cực lạc thanh tịnh.
Đối với sách thiện cùng những kinh điển có ích cho nhân tâm thế đạo, cần nên tuyên dương ủng hộ, rộng truyền trong đời. Phải hiểu rõ đuổi theo dục lạc thể xác là vô ích, nếu phóng túng dâm dục sẽ đọa vào thống khổ tận cùng. Quý vị chớ nên đùa bỡn lao theo, cũng đừng mê cuồng ca ngợi…
Giữ tâm hạnh trong sáng là góp phần giúp xã hội thiện lành, bình an… phong khí nếu giữ được tốt, thì lòng người sẽ thuần hậu. Mọi việc hãy đem thân làm gương. Xin giữ mình trinh khiết, phẩm hạnh sáng trong như ngọc! Những việc có hại cho thân tâm tuyệt đối không làm. Họa hại khủng khiếp không gì bằng dâm uế. Chẳng chứa niệm tà chính là tu thân!
Liên Sinh
Lời Người Dịch: Tôi rất thú vị khi câu mở đầu tác giả nói: “Thực ra khi vừa bắt đầu kiếp người, có thể phúc báu số mệnh của chúng ta rất lớn… nhưng chính do sự hiểu biết nhân quả quá kém, nên ta đã: vô tình tự tàn phá phúc báu của mình – bằng những ý nghĩ, lời nói, hành vi thất đức”…
Ở Trung Hoa các thầy “đoán mạng xem tướng”, nhiều nhan nhản, đầy dẫy! Tất nhiên là thật có, giả có (nhưng giả luôn nhiều hơn thật). Tuy vậy, chuyện bói số đoán mệnh ở Trung Hoa phổ biến tới nỗi người ta chỉ cần bỏ ra vài đồng là có thể xem hết vận mệnh cả đời.
Khi dịch xong câu chuyện này tôi đã băn khoăn, do dự rất nhiều! Vì không biết nên tung chuyện này ra hay gác lại? Bởi có vài tình tiết khiến tôi e ngại…
Phật nói có sáu cõi: Trời, Người, A-tu-la, Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh. Chúng ta chỉ thấy có hai cõi Người và Súc sinh thôi, nên bốn cõi còn lại quá xa vời… và trong nhân loại có một số ít nhìn thấu cõi vô hình, song thấy ma quỷ thì nhiều, nhưng ít kẻ thấy Trời(Người cõi trời), Rồng, Địa ngục…
Thần thuộc về cõi phi nhân, có thiện thần và ác thần. Thiện thần thường cổ súy điều lành, ủng hộ giới Phật chế. Ác thần thì đáp ứng ngũ dục và hay cổ súy phạm tà dục (vì họ có tạo phúc, có tu nên cũng được làm thần).
Có câu “Phật và ma, cách nhau một sợi chỉ”. Khoảng cách như vậy là quá gần, nên rất dễ lạc – chỉ cần khởi chút niệm bất chính là rơi vào cõi tà ngay!
Ta thấy các vị trong chuyện, họ có phúc báu nhiều nhưng chỉ cần sơ suất, phạm lỗi một chút là bị tổn đến không ngờ!
Bản thân Viên Mậu phạm lỗi đã bị trừng phạt hiện thời, dù đó là hoa báo (mới ra hoa chưa kết thành quả) cũng khiến cho ông tuột dốc thê thảm. Còn vị nữ tu phạm lỗi thì giải thích sao đây? – Có thể nói rằng tà và chánh, Phật và ma khó phân, vì vậy mà người kém hiểu biết nhân quả, thiếu cẩn trọng, dù mặc áo Phật cũng dễ lạc lầm biến thành đệ tử ma mà không hay… Nếu có lỗi mà biết nhận lỗi, thành tâm sám hối ăn năn, chịu nỗ lực tu bồi đức hạnh, dứt tuyệt không tái phạm nữa, thì tà có thể biến thành chánh.
Trong những chùa xưa thường có thờ hai vị thần gọi là ông Thiện, ông Ác. ông Ác mặt mày rất ghê, mắt trừng, lưỡi le dài… nhưng vẫn được thờ là sao? Vì ông trừ tà giúp chánh, triệt ác trợ thiện.
Tôi đã suy nghĩ hằng chục lần, đã phải tạm gác chuyện này lại, đắn đo ngót ba bốn tháng… rồi cuối cùng quyết định cho đăng với hi vọng: “Biết đâu sẽ có nhiều người nhờ đọc nó mà “kịp dừng cương trước vực thẳm”, sẽ “cẩn trọng gìn giữ đức hạnh, tâm ý… để tô bồi thêm phúc báu cho mình!?”…
Không phải đọc chuyện này xong, thì bạn nghe ai xưng thần cũng nhắm mắt vạn tuế tung hô, mà phải động não, dùng trí kiểm xem lời họ nói có tương ưng với ngũ giới của Phật, có hợp với luật Phật đặt ra chăng? Vì giới luật Phật đặt ra không phải để tôn vinh Ngài mà nhằm bảo vệ con người sống hạnh phúc, không phạm luật nhân quả, khỏi chiêu lấy thảm báo.
Ông Liễu Phàm ngày xưa khi nghe các thầy tướng tiên đoán vận mệnh mình quá xấu, ông đã quyết tâm “sống thiện bồi đức để chuyển số” và chứng minh “vận mệnh nằm trong tay mình!”.
Câu chuyện này đọc xong, nếu bạn tỉnh giác giữ gìn thân khẩu ý, lo lập hạnh bồi đức thì rất quý, còn nếu cứ ngóng thần, trông chờ ai đó phán giùm số mình ra sao để tin đại rồi buông xuôi, buồn vui theo lời “thầy” phán thì đó là điều rất không nên!
Cũng có kẻ xưng là tiên thánh, khoe có thần thông nhưng thuộc hạng tà nhập xác – như trong “kinh Lăng Nghiêm” mô tả (có tới năm mươi loại ngũ ấm ma!) – Để phân biệt họ rất dễ, vì những hạng tà này thường ưa phỉ báng giới luật, ca ngợi ăn mặn, tà dục, mê đắm rượu, thịt… họ luôn đề cao bản ngã, tự cho mình đã chứng thánh nhưng rất dễ nổi nóng, làm gì cũng nhắm vào mục đích gạt tiền, kiếm lợi…
Nhân vật Liên Sinh trong đây tâm tư hiền thiện, ông luôn nhắm vào việc giúp người tô bồi đức hạnh. Thậm chí còn bỏ tiền ra giúp Viên Mậu làm lại cuộc đời.
Tôi đã chứng kiến nhiều gia đình hưởng thọ phú quý, phúc lộc quyền… tột đỉnh, nhưng chỉ vì phạm lỗi sắc dục tà hạnh này mà sa vào lụn bại, bị đoản thọ, gia phá nhân vong. Xin hãy thứ lỗi vì tôi đã dịch và cho đăng trung thực câu chuyện này mà không lược bỏ bất kỳ chi tiết nào. Mong rằng mọi người đều biết trân quý phúc báo hiện có và tự bảo vệ mình thật tốt, để phúc huệ ngày một tăng, phẩm hạnh càng thêm trong sáng.