Đại Ca... Tôi Yêu Anh! - Chương 11: Phải lòng mèo nhỏ.
Chương trước- Chương 1: Yêu bản thân.
- Chương 2: Đại ca yêu hoa.
- Chương 3: Đại ca thất tình.
- Chương 4: Đối với tôi, em rất đặc biệt.
- Chương 5: Chuyện ma trong khu bệnh viện.
- Chương 6: Tôi biết yêu.
- Chương 7: Quán bar.
- Chương 8: Nhập viện.
- Chương 9: Thiện cảm.
- Chương 10: Khó ưa cùng bàn.
- Chương 11: Phải lòng mèo nhỏ.
- Chương 12: Khó ưa cùng phòng.
- Chương 13: Tính cách thật của Taehyung. (16+)
- Chương 14: Cảm ơn em đã yêu anh.
- Chương 15: Cuộc đi chơi đảo Jeju.
- Chương 16: Đã lỡ yêu em nhiều.
- Chương 17: Nụ hôn đầu.
- Chương 18: Kim Seokjin thật đáng sợ.
- Chương 19: Chuyện ma của đại ca Kim Seokjin.
- Chương 20: Hồn ma nữ sinh.
- Chương 21: Chuyện ma của Min Yoongi
- Chương 22: Cuộc kể chuyện kết thúc.
- Chương 23: Trở về Seoul.
- Chương 24: Tiểu bảo bối của trùm trường.
- Chương 25: Jimin gặp rắc rối
- Chương 26: Vụ giết hại năm xưa.
- Chương 27: Quá khứ về cô em gái nhỏ.
- Chương 28: Hoa hướng dương cảm nắng.
- Chương 29: Đêm làm tình (15+)
- Chương 30: Em dám không gả?.
- Chương 31: Yoongi bất lực với Jimin.
- Chương 32: Nếu anh đi.
- Chương 33: Kẻ xem thường tình yêu.
- Chương 34: Nước mắt.
- Chương 35: Phòng cấp cứu.
- Chương 36: Nước mắt của Min Yoongi.
- Chương 37: Tôi xin lỗi!.
- Chương 38: Xuất viện.
- Chương 39: Ba mẹ Jimin.
- Chương 40: Thuyết phục.
- Chương 41: Thăm mộ.
- Chương 42: Sóng gió.
- Chương 43: Người trong mộng của Kim Namjoon.
- Chương 44: Tình địch của Kim Seokjin.
- Chương 45: Lời thổ lộ như trò đùa.
- Chương 46: Min Yoongi thật vô sỉ!.
- Chương 47: Cuộc chạm trán.
- Chương 48: Bắt cóc con tin.
- Chương 49: Giải cứu (phần 1).
- Chương 50: Chúng ta sau này, nhất định phải có nhau.
- Chương 51: Min Yoongi là tên đại lừa gạt!.
- Chương 52: Hơi ấm của anh.
- Chương 53: Làm đẹp.
- Chương 54: Cậu rõ là thích tôi!.
- Chương 55: Tình địch mới.
- Chương 56: Đáp lại yêu thương.
- Chương 57: Sự giận dữ của Park Jimin.
- Chương 58: Để anh đi.
- Chương 59: Ác quỷ đội lốt thiên thần.
- Chương 60: Mẫu bạn trai Hoseok.
- Chương 61: Yoongi trở về.
- Chương 62: Thịt mèo.
- Chương 63: Đêm không ngủ (18+)
- Chương 64: Mùa động dục của Yoongi đến.
- Chương 65: Min Yoongi là tên biến thái.
- Chương 66: Quá khứ.
- Chương 67: Tình thế thay đổi.
- Chương 68: Vật trong tay.
- Chương 69: Em yêu anh nhất!.
- Chương 70: Đồ tể.
- Chương 71: Cùng anh.
- Chương 72: Chuyện sống chung.
- Chương 73: Liên kết (16+).
- Chương 74: Tên ngốc và lưu manh.
- Chương 75: Tỏ tình.
- Chương 76: Để anh bảo vệ em.
- Chương 77: Chúng ta là kẻ bị bỏ rơi (16+).
- Chương 78: Đồng ý (16+).
- Chương 79: Giới thượng lưu.
- Chương 80: Không thể dung thứ.
- Chương 81: Tổn thương.
- Chương 82: Lời hứa.
- Chương 83: Hiềm khích tư thù.
- Chương 84: Lương tâm của Yoongi.
- Chương 85: Yêu mù quáng.
- Chương 86: Làm lành (17+)
- Chương 87: Cuộc đời mới.
- Chương 88: Thay đổi.
- Chương 89: Nơi nương tựa.
- Chương 90: Sống cùng nhau hết đời (16+)
- Chương 91: Kẻ không đáng được tha thứ.
- Chương 92: Cái gọi là hạnh phúc.
- Chương 93: Không như tưởng tượng.
- Chương 94: Anh xứng đáng được yêu.
- Chương 95: Thuần phục.
- Chương 96: Em là mẫu người tôi thích!.
- Chương 97: Yoonji gặp Hejin.
- Chương 98: Kẻ theo đuổi ánh sáng.
- Chương 99: Gả cho tôi.
- Chương 100: Ngày em trở về.
- Chương 101: Daegu (ngoại truyện phần 1)
- Chương 102: Những đứa trẻ (ngoại truyện phần 2)
- Chương 103: Ngôi nhà nhỏ (16+) (Ngoại truyện phần 3)
- Chương 104: Không đội trời chung.
- Chương 105: Linh cảm chẳng lành.
- Chương 106: Thế giới riêng.
- Chương 107: Rắc rối bắt đầu.
- Chương 108: Tôi và anh.
- Chương 109: Kẻ trị tội.
- Chương 110: Tình.
- Chương 111: Anh có thích mùa xuân không?.
- Chương 112: Biển và em.
- Chương 113: Thiên thần ban phát hạnh phúc.
- Chương 114: Cuồng say.
- Chương 115: Ái muội.
- Chương 116: Em muốn yêu.
- Chương 117: Hoa ly trắng. (16+)
- Chương 118: Anh yêu em, Jimin.
- Chương 119: Tình tay ba.
- Chương 120: Chó mèo cắn nhau.
- Chương 121: Thợ săn và con mồi.
- Chương 122: Dù không yêu.
- Chương 123: Jimin được tỏ tình.
- Chương 124: Sợ mất em.
- Chương 125: Ngàn lần yêu anh.
- Chương 126: Ác nhân trị tội.
- Chương 127: Quay về đường cũ.
- Chương 128: Tai hoạ giáng xuống.
- Chương 129: Lựa chọn đúng đắn.
- Chương 130: Từ chối.
- Chương 131: Trọn vẹn.
- Chương 132: Ái tình hạ màn.
- Chương 133: Yoonji là sư tử Hà Đông.
- Chương 134: Yoongi là cổ máy hủy diệt.
- Chương 135: Những người bạn tốt.
- Chương 136: Seokjin và Yoongi.
- Chương 137: Chuộc lỗi lầm.
- Chương 138: Hồi kết cuối cùng (End)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Ca... Tôi Yêu Anh!
Chương 11: Phải lòng mèo nhỏ.
Taehyung ngáp vài cái rời giường như thường lệ. Căn phòng màu trắng xoá không một màu sắc khác, từ cửa số, rèm cửa hay ghế sofa, giường và bàn học đều là màu trắng tinh khôi. Dù vậy, mọi không gian đồ đạc không dính một hạt bụi nào. Đủ hiểu chủ nhân nó kĩ tính đến cỡ nào. Mỗi ngày, Taehyung sẽ dành một tiếng để dọn lại phòng của mình sạch sẽ. Việc này diễn ra lúc anh còn nhỏ cho đến tận lên lớp mười hai, vẫn giữ thói quen cũ. Quản gia nhắc nhở sẽ có người hầu phụ trách dọn dẹp nhưng Taehyung không đồng ý, bản tính là người cẩn thận từng chút một không thích người khác động vào đồ mình.
Taehyung hôm nay định dành cả buổi đến thư viện đọc sách. Ai ngờ được Seokjin rủ đi chơi, có cả JungKook nên dù bận cách mấy đều bỏ hết công việc vì cậu.
Taehyung nhìn lại tổng thể căn phòng rồi gật gật hài lòng, xoa xoa sóng mũi thẳng tấp.
Taehyung thầm nghĩ: "Nhớ JungKook quá!"
Không gặp một ngày thì đã rất nhớ và muốn chạy lại thật nhanh ôm cậu. Nhưng ranh giới giữa bạn bè và người yêu rất mông lung. Nếu đi sai một bước có khi không còn cơ hội nữa. Vì vậy Taehyung luôn biết chừng mực nên làm gì, nên nói chuyện thế nào để tạo thiện cảm với cậu.
Anh chuẩn bị đồ đạc vào ba lô, cầm chiếc điện thoại trên tay. Bị tình yêu hối thúc như điên. Anh lướt đến dãy số quen thuộc lưu đầu danh bạ vì muốn được nghe giọng cậu.
Taehyung: "À?"
JungKook: "Hửm?. Taehyung, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói ấm áp vang lên, xóa tan nỗi nhớ bao trọn. Anh tìm đại một cái cớ để qua nhà cậu. Taehyung cầm một ngôi sao trong lọ thủy tinh ra ngắm nghía. Ngôi sao bằng giấy phủ đầy kim tuyến lấp lánh trông thật đẹp, rất giống JungKook...
Taehyung: "À... Tôi định qua đón cậu. Hai ta đi chung luôn nhé?"
JungKook cười: "Ừm cũng được!"
Anh vui mừng vì được đồng ý, chạy xuống nhà. Taehyung hồi nhỏ là trẻ mồ côi, được nhận nuôi từ một ông trùm trong Hắc Đạo. Anh giấu danh tính không cho người khác biết, hồ sơ đại diện người thân của anh là một thuộc hạ thân cận nhất của ông trùm. Trong giấy khai sinh là con của gia đình bình thường, không nổi bật. Anh không muốn quá nhiều người biết đến ba là xã hội đen. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến ông và đến cả bạn bè của mình nữa.
Quản gia tiễn anh ra khỏi nhà, Taehyung vẫn như ngày thường đạp chiếc xe đạp cũ đến nhà JungKook.
[...]
Lúc này Jimin còn ngủ mớ. Đêm qua làm một đống bài tập toán đến tận mười một giờ khuya, giờ đã không còn sức lực để dậy sớm.
Đang ngủ ngon lành thì chiếc điện thoại xinh xắn kêu lên khiến người đang ngủ giật mình. Sinh thêm bực tức, tiện tay quăng điện thoại đi luôn, cậu ngủ tiếp. Chưa được bao lâu, chuông báo thức kêu vang ầm ĩ, phá tan cơn buồn ngủ.
Jimin mở mắt: "Chết thật, nếu không có Min Yoongi đi theo thì tốt biết mấy"
Jimin bực mình, càng nghĩ càng ghét hắn thêm. Một mạch trèo xuống giường chuẩn bị đồ đạc tươm tất.
Jimin: "Hừ. Mắc gì mình sợ anh ta?. Seokjin rủ mình cơ mà, còn anh ta thì mặt dày xin đi. Người ngại phải là anh ta mới đúng"
...
Vừa mới mở cửa cổng. Một quang cảnh khiến cậu ngốc đến sượng người. Đó là cái tên Yoongi, tay cầm điện thoại dựa vào cột điện gần nhà cậu, dáng vẻ hết sức kiêu ngạo.
Jimin thầm nghĩ: "Má ơi. Sao anh ta lại ở đây?. Cầu trời cho bị giật điện luôn đi!"
Jimin nhanh bước ra khỏi nhà, bước đến chỗ hắn.
Jimin: "Sao lại ở đây?"
Yoongi: "Chờ cậu..."
Jimin: "Chờ tôi?"
Yoongi: "Đi cùng đi. Seokjin cũng cho tôi đi rồi nên không có chuyện tôi sẽ không đi!"
Jimin đanh đá đấu khẩu: "Bộ tôi nói không cho anh đi à?"
Yoongi cười ranh mãnh: "Nhưng thái độ của cậu thì tôi không chắc..."
Cậu nhíu mài một cái, trao tặng thái độ khinh thường kèm theo sự ghét bỏ. Trông Min Yoongi không khác gì một tên tâm thần đẹp trai đang múa cột điện. Lại còn đưa cái bản mặt lưu manh đó khiến cậu muốn đá một đạp ngay lập tức. Yoongi tuy đẹp trai thật nhưng đối với Jimin là một tên dở dở ương ương, chẳng ra dáng trùm trường gì cả.
Jimin: "Anh đến khi nào?"
Yoongi: "Vừa mới"
Jimin: "Đồ đạc không đem theo à?"
Yoongi: "Có người thu xếp rồi. Cậu không cần lo lắng xốn xang vậy đâu"
Jimin liếc xéo: "Ai thèm?"
Jimin sực nhớ mình quên mang một thứ quan trọng, luống cuống mời hắn vào nhà ngồi chờ.
Jimin: "Anh ngồi đó đi. Tôi đi lấy một ít đồ ăn dọc đường. Anh cứ tự nhiên!"
Hắn im lặng đứng giữa nhà. Ở đây bình thường, không phải nghèo cũng chẳng giàu có. Nói chung là không phải lo nghĩ thiếu thốn cái gì. Vì ba mẹ cậu gửi tiền về để lo cho cậu rất nhiều thứ. Jimin rất biết tiết kiệm và mua đồ dùng hữu ích chứ không mua linh tinh. Jimin thích sống tự lập am hiểu thứ mình cần là gì, không cần là cái gì. Khác xa với Yoongi, hắn muốn cái gì đều phải có cho bằng được. Dù đó là bảo vật giá mấy trăm tỉ cũng phải mua để thoả mãn. Miễn Yoongi thích, hắn sẽ không tiếc tiền đem về. Miễn Yoongi muốn, không từ thủ đoạn mà giật.
Yoongi: "..."
Hắn cảm giác ngồi ở đây ấm áp và hạnh phúc lạ thường, còn đối với nhà hắn, không phải, đó là căn biệt thự chứ không phải nhà hắn. Đúng, nó chưa từng là nhà... Ở đó đầy đủ những thứ sang trọng được mua về bên Pháp, không thiếu bất cứ thứ gì. Nhưng lại không bằng ở đây.
Yoongi ngửi được mùi của Jimin khắp nơi, thoáng chốc hắn đã thấy khó chịu trong người.
Yoongi chưa bao giờ cười, nụ cười trước đây đối Jimin cũng chỉ là phút giây đường đột vì sự ngốc nghếch của cậu và những lời nói ngây thơ. Yoongi chưa bao giờ cười thật sự vì một ai đó, khác biệt với Jimin, đụng đâu là cười hề hề ở đó.
Yoongi: "Thật ngu ngốc..."
Hắn ngồi được một chút rồi đứng dậy nhìn kĩ càng xung quanh nhà một thể, đôi mắt dừng đến quyển sách màu hồng có gắn một hình trái tim bên phải. Bản tính tò mò lật ra xem thử, những bức ảnh có gương mặt cậu cùng với đám bạn bè. Những gương mặt tươi cười trong hình khiến người nọ thấy ghen tị. Quả thật cuộc sống bình dị của cậu là cuộc sống hạnh phúc nhất mà hắn ao ước. Lật được vài tấm có ảnh cậu thì vội gấp lại, Yoongi không muốn thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Từ nhỏ đã ích kỷ nên việc này càng sinh ra lòng đố kị với cậu nhiều hơn.
Yoongi nghĩ: "Tại sao người khác luôn hạnh phúc hơn mình?"
Yoongi dường như sinh ra sai thời điểm. Nếu như Jimin và hắn đổi vai vế cho nhau thì sẽ ra sao. Mà người hiền lành như cậu nếu là một thiếu gia thì chắc chắn rất hoàn hảo, có khi sẽ làm thay đổi được tình cảnh khác hoàn toàn. Có khi sẽ được ba yêu quý hơn... Yoongi xấu tính nghĩ ngợi đôi co.
Yoongi lẩm bẩm: "Người như cậu sao lại hạnh phúc hơn tôi chứ?. Tôi muốn cướp đi mọi thứ của cậu!"
Jimin không để ý hắn đang chú tâm nghĩ ra điều xấu hại cậu. Liền tay dồn hết những đồ ăn yêu thích của mình vào túi xách đến mức nó phình to ra.
Yoongi đi đến.
Yoongi: "Định đến đảo Jeju lập cửa hàng bán đồ sao?"
Jimin bị chọc quê, vội đỏ mặt. Yoongi để lại quyển sách ngay ngắn trên kệ. Jimin không quan tâm, lại tiếp tục dồn đồ ăn vào túi. Cậu liếc hắn.
Jimin: "Kệ tui!"
Hắn nhìn sang bức ảnh cậu chụp tốt nghiệp năm hai cùng với đám Seokjin. Mái tóc màu hồng cùng với nụ cười tươi và dòng chữ: "Cố gắng học để thi kì thi đại học, cố lên Park Jimin!". Yoongi hoàn tỉnh táo, những suy nghĩ xấu xa bị đình trệ hoàn toàn khi thấy nụ cười tươi nọ. Yoongi nhìn đến mức ngây dại, bất giác chạm đến tấm hình nhỏ ấy. Cõi lòng như đang đánh sóng.
Yoongi: "Mái tóc màu hồng của cậu?"
Năm hai, Jimin chơi lớn nhuộm tóc màu hồng vì bị thua vụ cá cược đề thi văn với Taehyung sẽ ra bài nào. Tưởng nhuộm chơi chơi vài hôm sẽ nhuộm lại màu nâu, ai dè màu hồng rất hợp nên cậu giữ luôn. Năm đó nhà trường điện méc phụ huynh mắng vốn, cậu bị mẹ giận cắt tiền tiêu vặt một nửa. Lần đấy, nhờ có bố nói giúp, không thì cậu đã đói chết vì không còn tiền. Jimin rút kinh nghiệm không dám tái phạm nữa.
Jimin: "À, chỉ là ngẫu hứng nhuộm thôi"
Yoongi: "Rất hợp với mặt cậu đấy. Sao lại nhuộm về màu nâu?"
Jimin: "Không nhuộm cho bị đuổi học à?"
Jimin cục súc, kéo tay hắn ra khỏi nhà không quên khóa cửa.
Jimin: "Anh định coi đến bao giờ?. Bộ anh không có nhật kí tuổi thơ?"
Yoongi: "Không!"
Jimin: "Tại sao?"
Yoongi: "Tôi không thích sống trong quá khứ!"
Đúng, cậu nghĩ đúng. Không sai một tẹo nào. Bởi người khó gần như hắn, không được đón nhận yêu thương nào hết thì làm gì có nhật kí. Cậu lại đưa cho hắn một ly sữa chua để an ủi.
Jimin: "Anh ăn đi. Ngon lắm, tôi làm đấy!"
Yoongi: "Cảm ơn!"
Trong một phút giây, cậu bỗng giật mình vì hắn cười. Jimin ngượng ngùng quay sang chỗ khác vì chưa thấy qua nụ cười ấy. Yoongi thu lại nụ cười một cách giả tạo.
Yoongi: "Xin lỗi. Tôi mới tập cười cách đây không lâu!"
Yoongi nhấn vào điện thoại vài cái đưa cho cậu xem. Đó là những hình ảnh biểu hiện trạng thái "vui, buồn, khóc, tức giận, ngạc nhiên". Cậu đã hiểu được lời hắn muốn diễn đạt. Jimin từng nghe qua, đây là cách để những người trầm cảm có thể bộc lộ ngũ quan mình một cách dễ dàng. Jimin nhăn mài.
Jimin: "Đó giờ chưa cười sao?"
Yoongi: "Không có"
Jimin ngây ngô: "Vậy trong mười tám năm, anh chưa cười vì một điều gì ư?"
Yoongi: "Ừm"
Ôi chúa ơi. Làm sao một con người sinh ra đã thiếu vắng đi nụ cười chứ?. Một thứ miễn phí mà ai ai cũng đều xứng đáng được nhận. Jimin mơ hồ về xuất thân của hắn, có thật là một người giàu có không.
Jimin: "Chẳng lẽ, ngay cả khi danh tiếng lẫy lừng anh cũng chưa bao giờ vui vẻ?"
Yoongi: "Bộ được nhiều người biết đến là vui à?"
Jimin: "Vậy còn tiền?"
Yoongi: "Gì cơ?"
Jimin: "Nó không làm anh hạnh phúc à?. Được thong thả mua đồ ăn, mua thứ mình thích này, được đi chơi đó đây... Theo tôi thì chỉ cần nhiêu đó, ai mà không hạnh phúc chứ?"
Yoongi: "..."
Jimin biết mình quá lời đành chuyển sang chủ đề khác.
Jimin: "Chắc khó cho anh lắm. Vì ngay từ đâu anh đã không biết biểu hiện cảm xúc"
Yoongi: "Không hẳn. Vì lúc nhỏ tôi có khuôn mặt vô cảm nên bây giờ ngoài trưng bộ mặt này ra tôi cũng không biết biểu hiện cái gì!"
Taehyung hôm nay định dành cả buổi đến thư viện đọc sách. Ai ngờ được Seokjin rủ đi chơi, có cả JungKook nên dù bận cách mấy đều bỏ hết công việc vì cậu.
Taehyung nhìn lại tổng thể căn phòng rồi gật gật hài lòng, xoa xoa sóng mũi thẳng tấp.
Taehyung thầm nghĩ: "Nhớ JungKook quá!"
Không gặp một ngày thì đã rất nhớ và muốn chạy lại thật nhanh ôm cậu. Nhưng ranh giới giữa bạn bè và người yêu rất mông lung. Nếu đi sai một bước có khi không còn cơ hội nữa. Vì vậy Taehyung luôn biết chừng mực nên làm gì, nên nói chuyện thế nào để tạo thiện cảm với cậu.
Anh chuẩn bị đồ đạc vào ba lô, cầm chiếc điện thoại trên tay. Bị tình yêu hối thúc như điên. Anh lướt đến dãy số quen thuộc lưu đầu danh bạ vì muốn được nghe giọng cậu.
Taehyung: "À?"
JungKook: "Hửm?. Taehyung, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói ấm áp vang lên, xóa tan nỗi nhớ bao trọn. Anh tìm đại một cái cớ để qua nhà cậu. Taehyung cầm một ngôi sao trong lọ thủy tinh ra ngắm nghía. Ngôi sao bằng giấy phủ đầy kim tuyến lấp lánh trông thật đẹp, rất giống JungKook...
Taehyung: "À... Tôi định qua đón cậu. Hai ta đi chung luôn nhé?"
JungKook cười: "Ừm cũng được!"
Anh vui mừng vì được đồng ý, chạy xuống nhà. Taehyung hồi nhỏ là trẻ mồ côi, được nhận nuôi từ một ông trùm trong Hắc Đạo. Anh giấu danh tính không cho người khác biết, hồ sơ đại diện người thân của anh là một thuộc hạ thân cận nhất của ông trùm. Trong giấy khai sinh là con của gia đình bình thường, không nổi bật. Anh không muốn quá nhiều người biết đến ba là xã hội đen. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến ông và đến cả bạn bè của mình nữa.
Quản gia tiễn anh ra khỏi nhà, Taehyung vẫn như ngày thường đạp chiếc xe đạp cũ đến nhà JungKook.
[...]
Lúc này Jimin còn ngủ mớ. Đêm qua làm một đống bài tập toán đến tận mười một giờ khuya, giờ đã không còn sức lực để dậy sớm.
Đang ngủ ngon lành thì chiếc điện thoại xinh xắn kêu lên khiến người đang ngủ giật mình. Sinh thêm bực tức, tiện tay quăng điện thoại đi luôn, cậu ngủ tiếp. Chưa được bao lâu, chuông báo thức kêu vang ầm ĩ, phá tan cơn buồn ngủ.
Jimin mở mắt: "Chết thật, nếu không có Min Yoongi đi theo thì tốt biết mấy"
Jimin bực mình, càng nghĩ càng ghét hắn thêm. Một mạch trèo xuống giường chuẩn bị đồ đạc tươm tất.
Jimin: "Hừ. Mắc gì mình sợ anh ta?. Seokjin rủ mình cơ mà, còn anh ta thì mặt dày xin đi. Người ngại phải là anh ta mới đúng"
...
Vừa mới mở cửa cổng. Một quang cảnh khiến cậu ngốc đến sượng người. Đó là cái tên Yoongi, tay cầm điện thoại dựa vào cột điện gần nhà cậu, dáng vẻ hết sức kiêu ngạo.
Jimin thầm nghĩ: "Má ơi. Sao anh ta lại ở đây?. Cầu trời cho bị giật điện luôn đi!"
Jimin nhanh bước ra khỏi nhà, bước đến chỗ hắn.
Jimin: "Sao lại ở đây?"
Yoongi: "Chờ cậu..."
Jimin: "Chờ tôi?"
Yoongi: "Đi cùng đi. Seokjin cũng cho tôi đi rồi nên không có chuyện tôi sẽ không đi!"
Jimin đanh đá đấu khẩu: "Bộ tôi nói không cho anh đi à?"
Yoongi cười ranh mãnh: "Nhưng thái độ của cậu thì tôi không chắc..."
Cậu nhíu mài một cái, trao tặng thái độ khinh thường kèm theo sự ghét bỏ. Trông Min Yoongi không khác gì một tên tâm thần đẹp trai đang múa cột điện. Lại còn đưa cái bản mặt lưu manh đó khiến cậu muốn đá một đạp ngay lập tức. Yoongi tuy đẹp trai thật nhưng đối với Jimin là một tên dở dở ương ương, chẳng ra dáng trùm trường gì cả.
Jimin: "Anh đến khi nào?"
Yoongi: "Vừa mới"
Jimin: "Đồ đạc không đem theo à?"
Yoongi: "Có người thu xếp rồi. Cậu không cần lo lắng xốn xang vậy đâu"
Jimin liếc xéo: "Ai thèm?"
Jimin sực nhớ mình quên mang một thứ quan trọng, luống cuống mời hắn vào nhà ngồi chờ.
Jimin: "Anh ngồi đó đi. Tôi đi lấy một ít đồ ăn dọc đường. Anh cứ tự nhiên!"
Hắn im lặng đứng giữa nhà. Ở đây bình thường, không phải nghèo cũng chẳng giàu có. Nói chung là không phải lo nghĩ thiếu thốn cái gì. Vì ba mẹ cậu gửi tiền về để lo cho cậu rất nhiều thứ. Jimin rất biết tiết kiệm và mua đồ dùng hữu ích chứ không mua linh tinh. Jimin thích sống tự lập am hiểu thứ mình cần là gì, không cần là cái gì. Khác xa với Yoongi, hắn muốn cái gì đều phải có cho bằng được. Dù đó là bảo vật giá mấy trăm tỉ cũng phải mua để thoả mãn. Miễn Yoongi thích, hắn sẽ không tiếc tiền đem về. Miễn Yoongi muốn, không từ thủ đoạn mà giật.
Yoongi: "..."
Hắn cảm giác ngồi ở đây ấm áp và hạnh phúc lạ thường, còn đối với nhà hắn, không phải, đó là căn biệt thự chứ không phải nhà hắn. Đúng, nó chưa từng là nhà... Ở đó đầy đủ những thứ sang trọng được mua về bên Pháp, không thiếu bất cứ thứ gì. Nhưng lại không bằng ở đây.
Yoongi ngửi được mùi của Jimin khắp nơi, thoáng chốc hắn đã thấy khó chịu trong người.
Yoongi chưa bao giờ cười, nụ cười trước đây đối Jimin cũng chỉ là phút giây đường đột vì sự ngốc nghếch của cậu và những lời nói ngây thơ. Yoongi chưa bao giờ cười thật sự vì một ai đó, khác biệt với Jimin, đụng đâu là cười hề hề ở đó.
Yoongi: "Thật ngu ngốc..."
Hắn ngồi được một chút rồi đứng dậy nhìn kĩ càng xung quanh nhà một thể, đôi mắt dừng đến quyển sách màu hồng có gắn một hình trái tim bên phải. Bản tính tò mò lật ra xem thử, những bức ảnh có gương mặt cậu cùng với đám bạn bè. Những gương mặt tươi cười trong hình khiến người nọ thấy ghen tị. Quả thật cuộc sống bình dị của cậu là cuộc sống hạnh phúc nhất mà hắn ao ước. Lật được vài tấm có ảnh cậu thì vội gấp lại, Yoongi không muốn thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Từ nhỏ đã ích kỷ nên việc này càng sinh ra lòng đố kị với cậu nhiều hơn.
Yoongi nghĩ: "Tại sao người khác luôn hạnh phúc hơn mình?"
Yoongi dường như sinh ra sai thời điểm. Nếu như Jimin và hắn đổi vai vế cho nhau thì sẽ ra sao. Mà người hiền lành như cậu nếu là một thiếu gia thì chắc chắn rất hoàn hảo, có khi sẽ làm thay đổi được tình cảnh khác hoàn toàn. Có khi sẽ được ba yêu quý hơn... Yoongi xấu tính nghĩ ngợi đôi co.
Yoongi lẩm bẩm: "Người như cậu sao lại hạnh phúc hơn tôi chứ?. Tôi muốn cướp đi mọi thứ của cậu!"
Jimin không để ý hắn đang chú tâm nghĩ ra điều xấu hại cậu. Liền tay dồn hết những đồ ăn yêu thích của mình vào túi xách đến mức nó phình to ra.
Yoongi đi đến.
Yoongi: "Định đến đảo Jeju lập cửa hàng bán đồ sao?"
Jimin bị chọc quê, vội đỏ mặt. Yoongi để lại quyển sách ngay ngắn trên kệ. Jimin không quan tâm, lại tiếp tục dồn đồ ăn vào túi. Cậu liếc hắn.
Jimin: "Kệ tui!"
Hắn nhìn sang bức ảnh cậu chụp tốt nghiệp năm hai cùng với đám Seokjin. Mái tóc màu hồng cùng với nụ cười tươi và dòng chữ: "Cố gắng học để thi kì thi đại học, cố lên Park Jimin!". Yoongi hoàn tỉnh táo, những suy nghĩ xấu xa bị đình trệ hoàn toàn khi thấy nụ cười tươi nọ. Yoongi nhìn đến mức ngây dại, bất giác chạm đến tấm hình nhỏ ấy. Cõi lòng như đang đánh sóng.
Yoongi: "Mái tóc màu hồng của cậu?"
Năm hai, Jimin chơi lớn nhuộm tóc màu hồng vì bị thua vụ cá cược đề thi văn với Taehyung sẽ ra bài nào. Tưởng nhuộm chơi chơi vài hôm sẽ nhuộm lại màu nâu, ai dè màu hồng rất hợp nên cậu giữ luôn. Năm đó nhà trường điện méc phụ huynh mắng vốn, cậu bị mẹ giận cắt tiền tiêu vặt một nửa. Lần đấy, nhờ có bố nói giúp, không thì cậu đã đói chết vì không còn tiền. Jimin rút kinh nghiệm không dám tái phạm nữa.
Jimin: "À, chỉ là ngẫu hứng nhuộm thôi"
Yoongi: "Rất hợp với mặt cậu đấy. Sao lại nhuộm về màu nâu?"
Jimin: "Không nhuộm cho bị đuổi học à?"
Jimin cục súc, kéo tay hắn ra khỏi nhà không quên khóa cửa.
Jimin: "Anh định coi đến bao giờ?. Bộ anh không có nhật kí tuổi thơ?"
Yoongi: "Không!"
Jimin: "Tại sao?"
Yoongi: "Tôi không thích sống trong quá khứ!"
Đúng, cậu nghĩ đúng. Không sai một tẹo nào. Bởi người khó gần như hắn, không được đón nhận yêu thương nào hết thì làm gì có nhật kí. Cậu lại đưa cho hắn một ly sữa chua để an ủi.
Jimin: "Anh ăn đi. Ngon lắm, tôi làm đấy!"
Yoongi: "Cảm ơn!"
Trong một phút giây, cậu bỗng giật mình vì hắn cười. Jimin ngượng ngùng quay sang chỗ khác vì chưa thấy qua nụ cười ấy. Yoongi thu lại nụ cười một cách giả tạo.
Yoongi: "Xin lỗi. Tôi mới tập cười cách đây không lâu!"
Yoongi nhấn vào điện thoại vài cái đưa cho cậu xem. Đó là những hình ảnh biểu hiện trạng thái "vui, buồn, khóc, tức giận, ngạc nhiên". Cậu đã hiểu được lời hắn muốn diễn đạt. Jimin từng nghe qua, đây là cách để những người trầm cảm có thể bộc lộ ngũ quan mình một cách dễ dàng. Jimin nhăn mài.
Jimin: "Đó giờ chưa cười sao?"
Yoongi: "Không có"
Jimin ngây ngô: "Vậy trong mười tám năm, anh chưa cười vì một điều gì ư?"
Yoongi: "Ừm"
Ôi chúa ơi. Làm sao một con người sinh ra đã thiếu vắng đi nụ cười chứ?. Một thứ miễn phí mà ai ai cũng đều xứng đáng được nhận. Jimin mơ hồ về xuất thân của hắn, có thật là một người giàu có không.
Jimin: "Chẳng lẽ, ngay cả khi danh tiếng lẫy lừng anh cũng chưa bao giờ vui vẻ?"
Yoongi: "Bộ được nhiều người biết đến là vui à?"
Jimin: "Vậy còn tiền?"
Yoongi: "Gì cơ?"
Jimin: "Nó không làm anh hạnh phúc à?. Được thong thả mua đồ ăn, mua thứ mình thích này, được đi chơi đó đây... Theo tôi thì chỉ cần nhiêu đó, ai mà không hạnh phúc chứ?"
Yoongi: "..."
Jimin biết mình quá lời đành chuyển sang chủ đề khác.
Jimin: "Chắc khó cho anh lắm. Vì ngay từ đâu anh đã không biết biểu hiện cảm xúc"
Yoongi: "Không hẳn. Vì lúc nhỏ tôi có khuôn mặt vô cảm nên bây giờ ngoài trưng bộ mặt này ra tôi cũng không biết biểu hiện cái gì!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Yêu bản thân.
- Chương 2: Đại ca yêu hoa.
- Chương 3: Đại ca thất tình.
- Chương 4: Đối với tôi, em rất đặc biệt.
- Chương 5: Chuyện ma trong khu bệnh viện.
- Chương 6: Tôi biết yêu.
- Chương 7: Quán bar.
- Chương 8: Nhập viện.
- Chương 9: Thiện cảm.
- Chương 10: Khó ưa cùng bàn.
- Chương 11: Phải lòng mèo nhỏ.
- Chương 12: Khó ưa cùng phòng.
- Chương 13: Tính cách thật của Taehyung. (16+)
- Chương 14: Cảm ơn em đã yêu anh.
- Chương 15: Cuộc đi chơi đảo Jeju.
- Chương 16: Đã lỡ yêu em nhiều.
- Chương 17: Nụ hôn đầu.
- Chương 18: Kim Seokjin thật đáng sợ.
- Chương 19: Chuyện ma của đại ca Kim Seokjin.
- Chương 20: Hồn ma nữ sinh.
- Chương 21: Chuyện ma của Min Yoongi
- Chương 22: Cuộc kể chuyện kết thúc.
- Chương 23: Trở về Seoul.
- Chương 24: Tiểu bảo bối của trùm trường.
- Chương 25: Jimin gặp rắc rối
- Chương 26: Vụ giết hại năm xưa.
- Chương 27: Quá khứ về cô em gái nhỏ.
- Chương 28: Hoa hướng dương cảm nắng.
- Chương 29: Đêm làm tình (15+)
- Chương 30: Em dám không gả?.
- Chương 31: Yoongi bất lực với Jimin.
- Chương 32: Nếu anh đi.
- Chương 33: Kẻ xem thường tình yêu.
- Chương 34: Nước mắt.
- Chương 35: Phòng cấp cứu.
- Chương 36: Nước mắt của Min Yoongi.
- Chương 37: Tôi xin lỗi!.
- Chương 38: Xuất viện.
- Chương 39: Ba mẹ Jimin.
- Chương 40: Thuyết phục.
- Chương 41: Thăm mộ.
- Chương 42: Sóng gió.
- Chương 43: Người trong mộng của Kim Namjoon.
- Chương 44: Tình địch của Kim Seokjin.
- Chương 45: Lời thổ lộ như trò đùa.
- Chương 46: Min Yoongi thật vô sỉ!.
- Chương 47: Cuộc chạm trán.
- Chương 48: Bắt cóc con tin.
- Chương 49: Giải cứu (phần 1).
- Chương 50: Chúng ta sau này, nhất định phải có nhau.
- Chương 51: Min Yoongi là tên đại lừa gạt!.
- Chương 52: Hơi ấm của anh.
- Chương 53: Làm đẹp.
- Chương 54: Cậu rõ là thích tôi!.
- Chương 55: Tình địch mới.
- Chương 56: Đáp lại yêu thương.
- Chương 57: Sự giận dữ của Park Jimin.
- Chương 58: Để anh đi.
- Chương 59: Ác quỷ đội lốt thiên thần.
- Chương 60: Mẫu bạn trai Hoseok.
- Chương 61: Yoongi trở về.
- Chương 62: Thịt mèo.
- Chương 63: Đêm không ngủ (18+)
- Chương 64: Mùa động dục của Yoongi đến.
- Chương 65: Min Yoongi là tên biến thái.
- Chương 66: Quá khứ.
- Chương 67: Tình thế thay đổi.
- Chương 68: Vật trong tay.
- Chương 69: Em yêu anh nhất!.
- Chương 70: Đồ tể.
- Chương 71: Cùng anh.
- Chương 72: Chuyện sống chung.
- Chương 73: Liên kết (16+).
- Chương 74: Tên ngốc và lưu manh.
- Chương 75: Tỏ tình.
- Chương 76: Để anh bảo vệ em.
- Chương 77: Chúng ta là kẻ bị bỏ rơi (16+).
- Chương 78: Đồng ý (16+).
- Chương 79: Giới thượng lưu.
- Chương 80: Không thể dung thứ.
- Chương 81: Tổn thương.
- Chương 82: Lời hứa.
- Chương 83: Hiềm khích tư thù.
- Chương 84: Lương tâm của Yoongi.
- Chương 85: Yêu mù quáng.
- Chương 86: Làm lành (17+)
- Chương 87: Cuộc đời mới.
- Chương 88: Thay đổi.
- Chương 89: Nơi nương tựa.
- Chương 90: Sống cùng nhau hết đời (16+)
- Chương 91: Kẻ không đáng được tha thứ.
- Chương 92: Cái gọi là hạnh phúc.
- Chương 93: Không như tưởng tượng.
- Chương 94: Anh xứng đáng được yêu.
- Chương 95: Thuần phục.
- Chương 96: Em là mẫu người tôi thích!.
- Chương 97: Yoonji gặp Hejin.
- Chương 98: Kẻ theo đuổi ánh sáng.
- Chương 99: Gả cho tôi.
- Chương 100: Ngày em trở về.
- Chương 101: Daegu (ngoại truyện phần 1)
- Chương 102: Những đứa trẻ (ngoại truyện phần 2)
- Chương 103: Ngôi nhà nhỏ (16+) (Ngoại truyện phần 3)
- Chương 104: Không đội trời chung.
- Chương 105: Linh cảm chẳng lành.
- Chương 106: Thế giới riêng.
- Chương 107: Rắc rối bắt đầu.
- Chương 108: Tôi và anh.
- Chương 109: Kẻ trị tội.
- Chương 110: Tình.
- Chương 111: Anh có thích mùa xuân không?.
- Chương 112: Biển và em.
- Chương 113: Thiên thần ban phát hạnh phúc.
- Chương 114: Cuồng say.
- Chương 115: Ái muội.
- Chương 116: Em muốn yêu.
- Chương 117: Hoa ly trắng. (16+)
- Chương 118: Anh yêu em, Jimin.
- Chương 119: Tình tay ba.
- Chương 120: Chó mèo cắn nhau.
- Chương 121: Thợ săn và con mồi.
- Chương 122: Dù không yêu.
- Chương 123: Jimin được tỏ tình.
- Chương 124: Sợ mất em.
- Chương 125: Ngàn lần yêu anh.
- Chương 126: Ác nhân trị tội.
- Chương 127: Quay về đường cũ.
- Chương 128: Tai hoạ giáng xuống.
- Chương 129: Lựa chọn đúng đắn.
- Chương 130: Từ chối.
- Chương 131: Trọn vẹn.
- Chương 132: Ái tình hạ màn.
- Chương 133: Yoonji là sư tử Hà Đông.
- Chương 134: Yoongi là cổ máy hủy diệt.
- Chương 135: Những người bạn tốt.
- Chương 136: Seokjin và Yoongi.
- Chương 137: Chuộc lỗi lầm.
- Chương 138: Hồi kết cuối cùng (End)
- bình luận