Yoongi: "Em chưa ăn?"
Jimin cười: "Vâng, em định đi nấu tạm mì thì anh lại về!"
Yoongi: "Em đừng ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho bụng em đâu. Tôi có mua đồ ăn đêm cho em này!"
Jimin: "Thật ạ. Thế thì tốt quá!"
Hắn khẩn trương đi lấy đồ ăn để ở ngoài xe. Còn Jimin thì dọn dẹp mì gói vào trong tủ ngăn nấp song phóng thẳng vào ghế sofa, không quên rót một cốc nước cho hắn. Hắn lái xe chắc hẳn mệt lắm. Lại nghĩ bụng hôm nay được ăn món khác ngoài mì gói thì đỡ rồi, mấy ngày nay không có hắn bên cạnh nên khẩu vị cậu cũng nhạt đi mấy phần.
Jimin lẩm bẩm, hí hửng: "Có đồ ăn rồi. Thích quá!"
Jimin cứ hay chạy nhảy nên vùng bụng cứ ê ẩm và đau liên hồi, cảm giác như ai đó đang đấm thẳng vào. Vừa nhói vừa đau nhói. Cậu trách cô ả sao lại ra tay nặng, dù ghét cũng đâu cần ác độc đến thế. Nhưng nếu cô ả lại đánh cậu lần nữa thì cậu cũng không nhịn đâu, mắc công lại ham hố trèo lên đầu cậu ngồi lúc nào không hay.
Lúc ấy, Yoongi chậm rãi cầm hộp thức ăn để lên bàn, ngồi ở vị trí cũ. Cậu mừng đến muốn khóc vì lúc đói nhất lại có món ngon lót dạ. Hắn đã mua bibimbap kèm cả Bulgogi và món bánh taco cho cậu, lại còn có vài hộp sữa dâu yêu thích. Nhìn đồ ăn ở trên bàn tràn ngập hết chỗ để khiến cậu không tài nào có thể rời mắt, trong bụng lại thấy nhộn nhào cả lên.
Jimin: "Anh ăn với em đi"
Yoongi: "Không, tôi ăn rồi. Em cứ ăn đi!"
Hắn chống tay lên trên ghế sofa rồi mỉm cười. Khuôn mặt ngây ngô của Jimin thu vào ánh mắt của một con sói đang ngồi phía trên ghế.
Khuôn mặt cậu khi ăn lộ ra những nét thỏa mãn trong lòng. Khi được dụ dỗ bởi thức ăn cậu liền trở nên ngốc đi, đôi môi và tay cậu không ngừng bón thức ăn vào miệng. Cứ thể là bị bỏ đói mấy ngày nay vậy. Jimin không quan tâm đến khuôn mặt nhăn lại của hắn, bất giác nhớ lại chuyện hắn đi Busan.
Jimin: "Nhưng sao anh đi Busan đến tận ba ngày vậy?. Anh đến đó để làm gì?"
Yoongi: "Tôi có một ít chuyện giải quyết nhưng cũng xong rồi!"
Jimin châm chọc: "Nhưng đó là chuyện gì mới được, lẽ nào anh đi thăm cô em xinh tươi nào ư?"
Hắn cởi áo khoác ngoài, lại tìm điều khiển mở lò sưởi cho ấm người. Ở ngoài tuyết bắt đầu rơi. Năm nay tuyết rơi sớm hơn những năm trước một tháng, đầu tháng mười một đã có tuyết, một năm trôi qua nhanh thật đấy.
Yoongi ngắm tuyết rơi phía cửa sổ nhỏ. Tâm trạng hắn có chút chạnh lòng.
Yoongi: "Nếu vậy tôi sẽ không về đây đâu!"
Cậu lúc này cũng đã no bụng nên mới liếc sang để ý, hắn đang mặc chiếc áo sơ mi mỏng, cài thêm cà vạt đen. Trong không tệ, nhìn hắn vô cùng soái nhưng nếu hắn vuốt tóc lên thì nhìn rất phong độ, khi để tóc xuống thì lại rất thư sinh. Điềm nhiên tháo cà vạt ra rồi vứt ở trên bàn. Đôi tay thon dài lần mò đến chiếc cúc áo rồi thản nhiên cởi bỏ vài nút phía trên để lộ ra phần ngực nở nang. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lưng dựa vào ghế.
Yoongi lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng thở được..."
Jimin: "Anh làm gì mà lại trịnh trọng mang cả cà vạt. Em bắt đầu nghi ngờ rồi đó, anh đi gặp một cô gái nào đó chắc luôn!"
Đôi mắt quyết đoán trầm ngâm của hắn nhìn cậu chăm chăm. Miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Yoongi: "Sao em biết hay vậy?. Tôi đã đi gặp một người con gái!"
Jimin giật mình: "Ể. Thật sao?"
Yoongi: "Ừ, ba tôi đã sắp xếp vụ đó. Ông ta bảo là đó là tâm nguyện cuối cùng của mẹ muốn tôi cưới được một người phụ nữ tốt, biết quan tâm lo lắng cho tôi. Nếu tôi không đi, ông ta sẽ san bằng những chỗ tôi ở. Em cũng biết quyền lực ông ấy thế nào rồi đấy!"
Yoongi tuy không sợ nhưng lại không muốn Jimin thấy khó xử, lại dính vào rắc rối khác nữa thì không hay. Jimin gấp đồ ăn lại cho vào miệng, má cậu phồng lên vì thức ăn quá nhiều.
Jimin: "Vậy cô ấy có đẹp như Hejin không?"
Yoongi: "Đẹp hơn rất nhiều. Lại là tiểu thư đài cát và ăn nói vô cùng nhỏ nhẹ"
Cậu khẽ cười gượng. Dừng đũa rồi nhìn chăm chăm vào mớ đồ ăn đã ít đi một nửa. Không hiểu sao lại thấy no bụng đến mức cồn cào dạ dày.
Jimin: "Hai người thật hợp"
Hắn nhìn biểu cảm của cậu là biết cậu đang cố gắng nói chuyện một cách bình thường nhất có thể, hắn hiểu cảm giác đó như một cảm giác tạm bợ, là một người yêu không được hắn công khai. Yoongi từ lúc yêu cậu đã tập quan sát người yêu nghĩ gì, hắn có chút áy náy như thể mình đang đi ngoại tình mà còn dám về kể cho cậu nghe.
Yoongi: "Em không giận?"
Jimin: "Tại sao?"
Yoongi: "Bởi tôi đi mà không nói lý do lại còn không gọi cho em hay nhắn một tin nhắn nào, em không ghen cũng không giận sao?"
Cậu khẽ lắc đầu. Ngồi ở dưới sàn nhà ngước lên nhìn hắn.
Jimin: "Không đâu, em biết anh có lý do mà. Với lại điều đó khiến anh mất tự do hơn nếu cứ thường xuyên gọi và nhắn tin!"
Yoongi cười ranh mãnh: "...Em thú vị thật đấy!"
Jimin: "Nhưng sau đó, anh và cô ấy như thế nào, em thật sự rất muốn biết!"
Yoongi: "Thì nói chuyện rồi sau đó đi ăn tối xong đưa cô ấy về nhà, tôi và cô ấy đã gặp nhau suốt ba ngày liền đó!"
Jimin: "Vậy hả?"
Cậu ăn miếng kimbap cuối cùng, khuôn mặt thản nhiên không quan tâm ghen tuông mà nghe anh kể. Jimin lại thấy rất bình thường bởi lẽ người hắn yêu là cậu. Dù cho hắn có phản bội lại đó thì người hối hận là hắn. Jimin biết, người đàn ông ngồi trên mình đã thuộc về mình từ lâu.
Yoongi nhếch mài: "Quả là không ghen?"
Jimin: "Mắc gì phải ghen chi cho mệt?"
Yoongi: "Nè. Tôi buồn đấy. Tôi còn định sẽ làm em tức tối một phen. Nhưng có lẽ không được khi nếu em không uống rượu và trở thành một con người..."
Jimin hoảng hốt: "Anh biết rồi hả???. Em có nói gì động tới anh không?"
Jimin có tật xấu khi uống say sẽ chửi thề, đánh người và tổn thương người khác. Hành động trái với con người khi tỉnh táo. Lại có thêm tật xấu ơi là xấu nữa là tỉnh rượu sẽ quên hết, như là kiểu người làm việc xấu mà không biết bản thân mình là kẻ đó. Yoongi bình thản ngồi liệt kê từng chút một về chiến công của cậu. Được anh người yêu vô cùng yêu thương nên qua lời kể của hắn cậu được phóng đại lên cao trào.
Yoongi: "Không có gì đâu, nhưng em chỉ chửi tôi là đồ khốn nạn, thần kinh, tên đần và còn đòi vỗ mông Namjoon làm cậu ta hoảng sợ và Seokjin thì bỏ chạy. Em còn đánh người ở công viên nữa đó. Việc em làm khiến cho bác trai một phen bất lực, em còn chửi tôi trước mặt ba mẹ em nữa"
Cậu nghe thế thì hồn phách muốn lìa khỏi xác, không thể tin được. Sao cậu lại có thể gan tày trời như vậy, đòi tét mông Namjoon và chửi Yoongi, lại còn đánh người?. Những chuyện cậu làm khi say xỉn cậu đều không nhớ, một khi có ý định nhớ thì lại đau đầu không ngừng, khi men vào nhân cách khác mới được bộc lộ. Cậu thề từ nay cậu sẽ không bao giờ uống thứ chết tiệt đó để làm những chuyện điên khùng nữa. Nếu cứ làm như vậy thì mối quan hệ tốt đẹp cậu gìn giữ sẽ không cánh mà biến mất hết.
Jimin hoảng loạn: "Sao em lại có thể như vậy chứ?. Em mong Seokjin và Namjoon sẽ tha lỗi cho em. Đó chỉ là những thứ ngu ngốc em phát ra do rượu thôi!"
Yoongi: "Sáng hôm sau em đi học thì họ bình thường mà?. Em đừng thấy có lỗi"
Jimin: "Tuy là bình thường nhưng Namjoon có vẻ rất dè chừng lời nói khi giao tiếp với em. Em sợ nếu em còn gây sự khi uống say thì không nên, sẽ làm hình ảnh em trong mắt họ xấu đi"
Yoongi: "Nhưng chẳng phải con người ta thành thật nhất khi có rượu sao?. Quả thật khi uống say thì em mới chính là em, đúng không?"
Cậu im lặng bối rối, có cần phải nói thật ra vậy đâu.
Yoongi: "Mà thôi bỏ qua chuyện này đi, tôi đã xong xuôi với cô gái đó rồi"
Jimin: "Vậy anh nói gì với cô ấy?. Cô ấy có buồn không?"
Yoongi: "Tôi bảo là có người yêu với lại cô ấy cũng có người trong mộng từ đầu, bọn tôi chỉ là kẻ trò chuyện tâm tư đôi bên một chút. Cô ấy cũng giống như em vậy, dịu dàng và rất e thẹn, cô ấy còn kể về người yêu của cô ấy nữa nhưng cô ấy không kì thị người đồng tính và mong tôi với em sẽ bên nhau mãi mãi!"
Cậu nghe vậy thì nhẹ lòng mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra ngoài xã hội cũng có những người ủng hộ thế giới của cậu và hắn. Một thế giới không được chấp nhận cũng không được đón tiếp, đúng là cũng có người này người kia. Người thì nhiệt liệt chào đón, kẻ thì khinh miệt, ghê tởm. Đúng là xã hội đầy rẫy những thị phi.
Jimin lẩm bẩm: "Thật tốt quá"
Yoongi bắt đầu mệt nhoài ngã về phía sau, hai tay đặt trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo vào nhau lại còn thêm cái cách phơi bày da thịt kia nữa. Không biết là hắn cố ý cởi chiếc nút áo gần khuôn ngực hay không, cái nút áo được bung ra lộ rõ xương quai xanh, trông hắn vô cùng quyến rũ. Nhìn hắn lịch lãm có, phong trần có lại pha một chút hư hỏng. Nếu có cô gái nào nhìn thấy chắc chắn sẽ si tình đến chết. Nhìn hắn mà cậu khẽ ho vài tiếng vì không chịu được, ánh mắt ngượng ngùng quay sang chỗ khác. Sao cậu lại hồi hộp thế này cơ chứ, rõ là đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy như lần đầu tiên. Tim cậu như muốn nổ tung, cảm giác này là sao đây. Sao cứ "thình thịch thình thịch" mãi. Cậu cố uống một ngụm nước để có thể bớt hồi hộp hơn.
Hắn ngạc nhiên khi cậu không ăn nữa mà quay sang chỗ khác, hắn lại có thể nghe được tiếng tim đập mạnh từ phía người ấy, lại còn đỏ mặt như đang say. Chết tiệt, Park Jimin không biết vô tình hay cố ý làm những điệu bộ đáng yêu kia mà hắn nhìn mãi không chán. Min Yoongi nhếch đôi môi theo đường cong.
Yoongi: "Ăn xong rồi?"
Jimin: "Em no rồi. Cảm ơn anh vì bữa ăn, nó rất ngon"
Hắn thở mạnh.
Yoongi: "Ăn xong rồi phải không, tới phiên tôi!"
Jimin ngạc nhiên: "Dạ?"
Hắn bật dậy như tên bắn, nắm chặt vai cậu rồi khẽ hôn lên môi nhỏ xinh xinh. Đôi môi cậu mềm mại khiến hắn chỉ muốn cắn một cái cho bỏ ghét. Hắn nhanh nhẹn đưa lưỡi tiến sâu vào vùng cấm địa, cái lưỡi ấy điêu luyện lấn chiếm rồi áp đảo lưỡi cậu. Cậu nhíu đôi mài lại rồi thở dốc, chưa bao giờ hắn lại mạnh bạo như hôm nay. Park Jimin thần hồn điên đảo khi lưỡi hắn đánh sóng một lúc sâu hơn, khỏi cần nói là nó lão luyện đến mức nào.
Những điều đó làm cho tiếng hôn phát ra chụt chụt nghe ám mị vô cùng. Cậu đẩy hắn ra, sợi chỉ bạc cũng từ đó mà xuất hiện như một cầu nối giữa cậu và hắn. Jimin che miệng lại, mặt đỏ như quả ớt.
Jimin: "A, nhưng em còn chưa đánh răng vào buổi tối nữa!"
Yoongi: "Tôi đã nhịn ba ngày rồi, không nhịn được nữa"
Jimin: "..."
Yoongi: "Em cho tôi nhé?"
Jimin suy nghĩ hồi lâu cũng gật đầu đồng ý. Không cho hắn cũng làm đến cùng, Min Yoongi chính là người như vậy.
Yoongi: "Nhưng hôm nay tôi muốn em chủ động..."
Jimin: "Sao cơ?. Sao em có thể làm được cơ chứ?"
Yoongi: "Yên tâm, em sẽ làm được nhanh thôi"
Vài giây sau, nhiệt độ cơ thể bất thường nóng lên khiến cậu không sao hiểu nổi. Rốt cuộc là cơ thể cậu bị gì vậy. Những ham muốn nhất thời bỗng nhiên xuất hiện, nó chạy dọc theo sóng lưng làm cậu run hết cả người. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi, cậu bây giờ đã đỏ đến cả tai và sau gáy. Thở dốc không ngừng, cậu bèn đứng dậy đi rửa mặt xem sao nhưng hắn giữ chặt không cho rời. Cậu vừa chóng mặt lại vừa muốn được "yêu thương".
Min Yoongi hài lòng nhìn người con trai đang khẽ run từng hồi một, bất giác hắn cảm thấy cậu thật đáng yêu. Park Jimin đứng không vững vàng nên ngồi vào trong lòng đối diện hắn.
Jimin: "Rốt cuộc anh cho em ăn cái gì...Người em..hưm..."
Yoongi: "Là xuân dược đó"
Jimin tức giận: "Cái tên khốn khiếp nhà anh, em như vậy còn chưa đủ thê thảm hay sao mà anh lại làm vậy, biết lựa tình hình nhỉ?"
Ý cậu ở đây là vừa bị Hejin đánh xong lại bị một tên đốn mạc, dâm đãng hạ thuốc trong khi không hề biết. Ý đồ của Yoongi rất nham hiểm, rõ là cậu phải đề phòng từ trước. Bởi đã ba ngày liên tiếp hắn không ngừng nhớ cậu, cũng không ngừng tơ tưởng về cậu nên cứ thế mà bỏ xuân dược giúp cậu kích thích hơn. Tránh việc cậu không cho.
Yoongi: "Tôi xin lỗi nhưng em quá xinh đẹp!"
Yoongi là tên không có chân tâm, lương tâm bị chó tha mất. Jimin không ngừng rủa hắn là đồ ác độc. Min Yoongi không thèm để ý, hắn lại chỉ tay xuống dưới quần. Có một thứ gì đó to lớn dần nhô lên. Chất giọng trầm ấm, khàn khàn ở thanh quản lại lần nữa vang lên trong căn phòng dưới ánh đèn len lói.
Yoongi: "Em muốn liếm thử không?"