Hắn bảo Jimin cứ làm nhân chứng nói với cảnh sát rằng là bọn này định gây rối rồi tấn công cậu. Cho đám kia lãnh cơm vài tháng trong tù ngồi chơi. Yoongi đã sắp xếp từ trước. Nếu gặp lại tên khốn Dong-hyun, hắn đã thuê người gây rối với tên đó. Vì thế tiền án cũng sẽ tăng lên, khó lòng mà ra tù sớm để hại người.
Trên đoạn đường về, cậu và hắn không lời tiếng nào. Cậu sợ, bỗng dưng nỗi sợ dấy lên trong đầu, cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân ra sao.
Nhưng tính cậu vốn tò mò, vụ em gái của hắn bây giờ ra sao rồi. Nếu là cưỡng bức thì sẽ rất hot, nhưng tin tức đấy không cập nhật trên báo đài. Cậu định hỏi han thì hình ảnh hắn cầm dao nhắm vào chân tên kia chợt xuất hiện. Jimin hơi run, rằng không biết trong lúc hỏi xem, nếu lỡ điên lên chắc giết cậu luôn mất. Yoongi thấy cậu cứ thập thò định lên tiếng nhưng lại không nói gì, hắn chủ động mở lời.
Yoongi: "...Định nói với tôi gì sao?"
Jimin ngại ngùng: "À, tôi cảm ơn vì anh đã cứu tôi!"
Yoongi: "Không có gì, nhưng lần sau đi với tôi thì cứ ở yên bên tôi, đừng đi đâu hết, mắc công lại gây rắc rối cho tôi!"
Jimin: "...Tôi biết rồi!"
Câu nói ở yên bên hắn làm tim cậu đập thình thịch không hiểu rõ nguyên nhân. Hắn nói chơi hay đùa đây. Biết rõ là hắn muốn tiêu khiển với cậu vài ngày rồi cũng sẽ chán chê vứt bỏ. Nhưng có một điều khi bên hắn, cậu cảm thấy bản thân kì lạ lắm, không giống với ngày thường.
Gạt bỏ suy nghĩ, cậu hỏi hắn thêm lần nữa.
Jimin: "Yoongi, cho tôi hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với em gái của anh?"
Sau một lúc lâu, cậu chờ đợi nhưng hắn không lên tiếng. Chắc là hắn không muốn kể về quá khứ của hắn, về đứa em gái mà báo đài chưa bao giờ nhắc tới. Nhưng cũng không sao, đời tư của hắn, sao có thể nói dễ dàng nói cho người khác.
Jimin ngượng ngùng, nói thêm lần nữa.
Jimin: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi!"
Yoongi: "Không sao, nếu muốn biết thì tôi sẽ kể!"
Vừa tập trung lái xe, hắn vừa ngẫm lại sự việc năm ấy.
Yoongi: "Em tôi là Min Yoonji, em gái song sinh của tôi, tính đến nay em ấy cũng đã tròn mười tám tuổi. Lúc nhỏ, tôi và em ấy rất thương nhau, hai anh em đều quấn quýt cuốn lấy nhau không thôi. Ba tôi là một giám đốc tập đoàn nổi tiếng nhất nhì Hàn Quốc. Lúc ấy danh tiếng của ba tôi rất nhiều người chú ý, có thể nói là đỉnh cao thời hoàng kim. Khi lúc chúng tôi năm tuổi thì có một người lạ xưng là bạn của ba từ hồi xưa, tuy ba không nhớ nhưng cũng tiếp đón rất nồng hậu. Sau đó hai người họ thân thiết với nhau... Cái tên đó cũng chính là người ban nãy, ông ta nghe được tin ba tôi đi công tác lâu lắm mới về, nên nảy sinh ý định muốn trộm con dấu của công ty. Ông ta đến tận nhà tôi, khi đó chỉ có em gái tôi cùng với người hầu. Yoonji đã kịp từ chối rằng không có ba ở nhà, canh ngay lúc không có người hầu, hắn một tay giết chết em ấy!"
Jimin: "Thế mẹ anh đâu?"
Yoongi ngập ngừng: "...Mẹ tôi, mẹ tôi bận việc. Em cũng biết là... người giàu thường hay bận việc đúng không?"
Hắn nói dối. Nhưng cậu không truy cứu thêm, vì đấy là điều Yoongi không mong muốn nói ra. Thật ra, mẹ hắn bị ba nhốt ở tầng hầm nên mới xảy ra chuyện thê lương thế này.
Jimin: "Ừm... Rồi sao nữa?"
Yoongi: "Sau khi em gái tôi bị hắn bóp cổ đến chết thì lúc đó tôi mới kịp trở về, chính mắt tôi đã thấy được em gái tôi cố vùng vẫy và cố la hét lên cho người hầu nhưng không được. Em ấy không thể vùng vẫy tiếp tục được nữa. Em ấy chết. Còn gã kia thì đi tìm con dấu, vì gã biết, có con dấu là sẽ có được tập đoàn của ba, ngay từ đầu em gái tôi đã biết gã là người xấu nhưng ba tôi không nghe... Ba tôi ác hơn rắn độc, việc năm đó em tôi mất không đưa lên tin tức vì sợ ảnh hưởng đến tập đoàn Min thị. Sau nỗi đau mất Yoonji, mẹ tôi cũng lâm bệnh nặng mà qua đời đột ngột"
Chẳng có ai như Yoongi, còn nhỏ đã chứng kiến từng người thân lần lượt ra đi trước mắt mà chẳng làm được gì. Với sức của một đứa bé, việc này cơ bản là quá sức!!!.
Vả lại, con gái trong mắt ông ta cũng chỉ là quân cờ để sau này lập chuyện cưới xin với một tập đoàn giàu có khác. Xây dựng danh tiếng cả hai càng thêm hùng mạnh. Vì thế, Yoongi ghét cay ghét đắng ba mình.
Yoongi: "Chúng tôi, tôi và Yoonji... Đều là con cờ trong tay ông ấy!"
Giọng của Yoongi trở nên run rẩy lạ thường. Jimin cũng hiểu được tâm trạng của hắn lúc này, phải nói là đau đớn lắm. Mấy năm qua hắn cũng cố gắng thành một người nào đó thật mạnh mẽ và tìm ra người sát hại em gái mình. Nhưng có điều cậu không hiểu, tại sao ba hắn lại cố tình chế giấu tội ác năm đó mà không vạch trần lên án?. Có phải chăng, vì đồng tiền quá quan trọng nên con người đánh mất đi nhân tính của bản thân. Không từ thủ đoạn, bất chấp sự ác nhân thất đức để có thể nổi danh.
Về đến nhà.
Jimin xuống xe, mỉm cười dịu dàng.
Jimin: "Chúc mừng anh đã tìm và báo thù cho em gái mình thành công. Chắc chắn cô ấy trên trời đang rất hạnh phúc vì có một người anh trai dũng cảm!"
Yoongi: "...Chuyện này là ước nguyện cả đời của tôi mà"
Jimin: "Ừm. Nhưng mà, dù ra sao anh cũng phải hạnh phúc đó biết chưa?. Có ra sao cũng phải mỉm cười với cuộc sống này..."
Yoongi khựng nhịp: "..."
Jimin: "Anh phải sống, sống cho phần đời còn lại của cả Yoonji nữa"
Jimin vội vuốt mái tóc hắn. Yoongi sững sốt. Những hành động dịu dàng của cậu giống em gái Yoonji, thật là quá giống, từ tính cách cho đến cử chỉ. Cả cái cách nói chuyện cũng giống y như đúc, nói chuyện với cậu khiến hắn nhẹ được phần nào áy náy.
Jimin: "Anh rất mạnh mẽ, Yoongi à!"
Ngay thời điểm Seoul dần chuyển lạnh, có hai thân hình đang đứng đó nhìn nhau. Hôm nay đã bước vào tháng sáu, Jimin đã quen người này lâu rồi. Jimin thấy người này rất gần gũi với mình, cứ như đã có quen biết từ trước.
Yoongi: "Bây giờ em nhìn tôi giống một người yếu đuối lắm không?"
Jimin lắc đầu, ôm hắn khiến tim hắn trở nên ấm áp hơn phần nào.
Jimin: "Mấy năm nay, anh đã chịu nhiều điều quá sức với anh rồi, cứ khóc đi, cuộc đời này ai mà chả khóc?"
Được vỗ về, ôm ấp. Yoongi suýt chốc đã không nhịn được mà gục ngã xuống đất. Yoongi như một đứa trẻ, nắm lấy áo của cậu mà gục đầu, run rẩy.
Yoongi: "...Chúa ơi, tôi nhớ mẹ và Yoonji quá!"
Yoongi bật khóc nức nở.
Hóa ra, Yoongi cũng có bí mật nào đó sâu trong lòng. Đúng, người như hắn cũng sẽ có một ngày nào đó phải biết rơi lệ. Ác quỷ cũng biết đau lòng. Hắn cũng vậy. Yoongi ôm chặt Jimin như không muốn cho cậu bỏ đi, hắn cần cậu vào lúc này. Và đây cũng là lần đầu tiên hắn cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người khác. Đối với cậu thì khác. Jimin cảm nhận lồng ngực đang rất đau nhói khi thấy người trước mắt mình đang khóc thút thít. Tuy là Yoongi khóc thương, mà vậy cậu vẫn thấy trái tim mình cũng khóc theo hắn.
Jimin: "Tôi không thể tưởng tượng kí ức của anh lúc đó thế nào, nhưng chắc là rất sốc..."
Lại là kí ức của Jimin năm tuổi, ngoài những kí ức cùng Jiyoung, em trai cậu chơi đùa ở từ trường học cho đến về nhà. Chẳng thấy nỗi buồn ngoài những trận roi bị mẹ đánh vì dám ham chơi về muộn, hay dành ăn với em bị mẹ mắng cho. Jimin cậu lại không hề hay biết có một tên nhóc bằng tuổi cậu đang hứng chịu nổi đau mất đi em gái, mất mẹ, ám ảnh tâm lý, quá khứ đau thương của đứa trẻ năm tuổi không đáng được nhận.
Bây giờ cậu mới hiểu được nỗi đau của hắn, là nỗi đau về tâm lý và cả trái tim đang chằn chịt vết thương.
Jimin thở dài đưa đôi mắt buồn bã không khác gì hắn nhìn chăm chăm vào ánh đèn điện đã vụt sáng khi nào. Góc hẻm cũ của cậu cũng được chiếu sáng một phần nào đó.
Jimin thầm nghĩ bụng.
"Phải chi lúc đó, tôi gặp anh thì có phải sẽ cứu chữa được tính cách bây giờ của anh không?"
[...]
Namjoon đứng trước cửa nhà Jin, gã muốn tạo cho anh sự bất ngờ bằng cách chuộc lỗ với việc cố tình mua một chậu hoa hướng dương nhỏ ở một cửa hàng gần nhà. Xem như đây là lời xin lỗi lúc trước gã đã dẫm vào hoa của anh. Tuy có chút gượng gạo khi đến đây nhưng thôi, nam nhi lúc nào cũng phải đặt cái tôi xuống.
Một lúc sau, mẹ Seokjin bước ra mở cổng. Namjoon theo thói quen lễ phép cúi chào.
Namjoon: "Cháu chào cô!"
Bà Kim: "Ây gu, đến chơi đấy hả Joon?!"
Namjoon: "Dạ!"
Bà Kim: "Vậy cháu vào nhanh đi. Lâu lắm rồi mới thấy tới chơi đó!"
Namjoon: "Dạ vâng. Cấp này học nhiều quá nên cháu không thường đến được, có lúc cháu đến thì bác lại đi làm rồi ạ. Lâu ngày không gặp, cháu thấy da bác rất láng mịn và trắng sáng. Đúng là bác sĩ thẩm mỹ đứng đầu hàn quốc có khác!"
Chỉ có một vài câu nói nịnh nọt ngọt ngào, gã được mẹ của anh cực kì yêu mến và ưu ái. Miệng lưỡi của gã rất khôn khéo, linh hoạt, khác xa với Seokjin luôn làm bà đau đầu vì lúc nào cũng đi gây sự đánh nhau, đánh đến mức bà phải bảo lãnh ở đồn cảnh sát nhiều lần.
Gã được mời vào nhà, Seokjin đang nấu nướng bên trong, mùi hương bánh ngọt làm bụng gã cảm thấy cồn cào. Sao lúc nào đến cũng thấy Seokjin cặm cụi trong bếp. Mà tài nấu nướng của anh ta cũng thật giỏi, nếu là con gái thì tuyệt. Sau này cưới về... Ôi đệt, sao lại liên tưởng tới cảnh cưới một tên đàn ông như chó sói kia. Thật điên.
Namjoon gạt bỏ suy nghĩ ngồi xuống ghế sofa cùng mẹ anh, ngồi nói chuyện rất vui vẻ, ân ý.
Seokjin: "Ai đến đấy mẹ?"
Seokjin nghe từ bếp có tiếng người khác nên vội bước lên. Anh mặc chiếc áo màu xanh da trời cùng cái quần jean ngắn ngang gối, phơi bày đôi chân thon dài trắng sáng hơn con gái.
Làm Namjoon quay sang chút nữa té xuống ghế sofa rồi. Nhìn anh lúc này cực kì khác với lúc ở trường. Dịu dàng và ôn nhu hơn hẳn. Không như ông chằn Seokjin mà gã mới gặp hôm qua. Seokjin thấy Namjoon lập tức mỉm cười trìu mến, nói một chất giọng nhỏ nhẹ trong trẻo.
Seokjin: "Cậu mới đến hả?. Namjoon"
Namjoon hoảng hốt: "A...Ai dợ?"
Namjoon mắt chữ A mồm chữ O nhìn người đang đứng trước mặt. Mẹ Seokjin mỉm cười nhẹ nhàng như đồng ý với cử chỉ này của đứa con trai. Bà đã làm một khóa huấn luyện cho đứa con trai hung hăng gặp khách là phải chào hỏi, như vậy mới là lễ phép.
Namjoon suýt ngã ngửa ra đằng sau. Người này có phải là Kim Seokjin, vua nắm đấm của trường Bighit mà gã quen biết hay là anh trai em trai song sinh?. Sao khác quá!.