[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam - Chương 446: Mẫu tộc của Vũ Băng Kỷ

[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 446: Mẫu tộc của Vũ Băng Kỷ

Vũ Băng Kỷ lúc này đã lấy lại tinh thần, nhìn Đường Tam, lại nhìn Trương Hạo Hiên: "Để ta đi gặp đi ..." Hắn nói đến đây rồi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói ra nửa câu sau.

Đường Tam cũng hiểu hắn muốn nói gì, thấp giọng nói: "Có thể thử một chút. Vậy ngươi phải chuẩn bị tinh thần rồi, Đại sư huynh."

Vũ Băng Kỷ muốn hỏi về thân thế của hắn, hắn muốn tìm mẹ của mình.

Trình Tử Chanh đã buông lỏng tay khi Đường Tam nói không để Vũ Băng Kỷ đi liên hôn. Vũ Băng Kỷ nói: "Ta hiểu, chúng ta đi thôi."

Nói xong, hắn dẫn đầu đi ra ngoài.

Đường Tam hành lễ với lão sư, sau đó đi theo Vũ Băng Kỷ.

Trình Tử Chanh lúc này mới quay người, mím chặt môi, hừ lạnh một tiếng: "Ta về phòng." Sau đó, nàng đi ra ngoài.

Độc Bạch thè lưỡi, thấp giọng nói với Cố Lý: "Cái này là yêu đơn phương a!"

Thính giác của Trình Tử Chanh rất nhạy: "Ngươi nói ai yêu đơn phương?"

Nàng chợt chạy lại, căm tức nhìn Độc Bạch.

"Ta nói ta a, ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, là ta vẫn luôn đơn phương, nhưng ngươi không thèm nhìn đến ta." Độc Bạch cỡ nào linh hoạt, lập tức đổi giọng.

Trình Tử Chanh kinh thường hừ một tiếng, "Ngươi sao?"

Nói xong nàng mới quay người đi ra ngoài. Tâm ý của Trình Tử Chanh với Vũ Băng Kỷ, mọi người đều thấy rõ. Trương Hạo Hiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không có ý nghĩ gì, hiện tại bọn họ vẫn còn nhỏ. Vũ Băng Kỷ rõ ràng biết tình cảm của Chanh tử, nhưng vẫn luôn chỉ tập trung tu luyện và không đáp lại bất kỳ điều gì.

Trương Hạo Hiên cho rằng thái độ của Vũ Băng Kỷ là thích hợp. Vũ Băng Kỷ là Đại sư huynh, Trình Tử Chanh hiện tại còn nhỏ, không cần gấp gáp. Bất qua từ chuyện hôm nay có thể thấy, Trình Tử Chanh đã thực sự động chân tình rồi! Nếu không vừa rồi nàng cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Đường Tam đi sánh vai với Vũ Băng Kỷ tới phòng mình. Đường Tam vừa đi vừa thấp giọng hỏi: "Đại sư huynh, ngươi với Chanh tử sư tỷ ..."

Vũ Băng Kỷ lắc đầu, nói: "Ta biết Chanh tử tốt với ta, nhưng bây giờ ta không có tâm tư vào những chuyện này. Chờ khi ta đạt tới Thần cấp rồi nói sau. Lúc thành niên ta đã lập lời thề, không thành Thần cấp tuyệt đối không kết hôn."

Đường Tam gật gật đầu, nói: "Không vội, các ngươi còn trẻ. Bất quá, muốn đạt tới Thần cấp, Băng Nữ tộc chính là một cơ hội rất tốt. Lần này ta sẽ thỉnh tộc trưởng đồng ý để ngươi sử dụng Băng Phong vương toạ tu luyện. Nàng lấy của ta nhiều tiền như vậy, hẳn sẽ không cự tuyệt, ngươi phải nhân cơ hội này chiết xuất huyết mạch, ít nhất phải đạt tới trình độ có thể tu luyện đến Cửu giai đỉnh phong. Tương lai khi ngươi muốn trùng kích Thần cấp thì nhất định phải đi một chuyến tới Băng Nữ tộc."

"Ừm." Vũ Băng Kỷ gật gật đầu. Thân thế đột nhiên thay đổi là tâm tình của hắn bây giờ rất phức tạp. Hai người đi tới cửa phòng Đường Tam, hắn gõ gõ cửa.

Rất nhanh, cửa phòng đã mở, để lộ dung nhan tuyệt mỹ của Hoàng Băng Băng.

"Tộc trưởng, chúng ta đã đến." Đường Tam ra hiệu cho nàng. Ánh mắt Hoàng Băng Băng lướt qua hắn, rơi vào người Vũ Băng Kỷ phía sau.

Hiệu quả dẫn dắt huyết mạch rõ ràng nhất là giữa các đồng tộc, trong nháy mắt, Vũ Băng Kỷ liền cảm thấy huyết mạch của mình dao động, hàn khí tự nhiên tản ra từ trên người, và đôi mắt đã chuyển sang màu băng lam.

Đôi mắt Hoàng Băng Băng cũng biến thành màu băng lam. Bốn mắt nhìn nhau, Vũ Băng Kỷ lập tức cảm thấy thân thiết, vô ý thức nói: "Vũ Băng Kỷ bái kiến tộc trưởng."

"Vào đi!" Hoàng Băng Băng vừa yên lặng cảm thụ huyết mạch của Vũ Băng Kỷ ba động, vừa tránh sang một bên để họ đi vào.

Hai người đi vào gian phòng, Vũ Băng Kỷ có vẻ hơi bối rối, yên lặng đi bên người Đường Tam.

Hoàng Băng Băng mang theo bọn họ đi vào phòng khách, làm một thủ thể mời ngồi.

Đường Tam kéo Vũ Băng Kỷ ngồi xuống. Hoàng Băng Băng liền ngồi xuống bên cạnh Vũ Băng Kỷ, không khách khí mà kéo cổ tay hắn. Vũ Băng Kỷ quay đầu nhìn Đường Tam, cũng không có phản kháng. Hắn biết, đối phương đang cảm thụ huyết mạch của mình.

Hoàng Băng Băng nhắm mắt, yên lặng cảm thụ. Với cường độ Thần Thức của nàng tất nhiên có thể cảm nhận từng biến hoá nhỏ trên người Vũ Băng Kỷ, nhất là nồng độ huyết mạch, độ tinh khiết.

Sau một khắc, Hoàng Băng Băng mới buông tay ra, tự nhủ: "Nồng độ huyết mạch bình thường, nhưng tu luyện rất tốt. Tu vi Bát giai đỉnh phong, hẳn là đã áp súc qua, mấu chốt là sinh mệnh lực rất hùng hậu, đã vượt qua các thành viên bình thường trong tộc. Nếu như độ tinh khiết được đề thăng thì có hy vọng trùng kích Thần cấp."

Khi nói xong, đôi mắt nàng mở ta hơn một chút, quay đầu nhìn Vũ Băng Kỷ: "Ngươi hoàn toàn tự dựa vào bản thân tu luyện đến trình độ này sao?"

Vũ Băng Kỷ nhìn nàng, khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy. Có một ít cơ duyên, nhưng tu luyện đều dựa vào chính mình."

Hoàng Băng Băng như có điều suy nghĩ nói: "Bằng vào chính mình mà có thể tu luyện đến Bát giai đỉnh phong, tiến vào Cửu giai, mặc dù gặp bình cảnh nhưng đa số tộc nhân cũng chỉ như vậy thôi. Sau khi cảm thụ, ta thấy độ tinh khiết trong huyết mạch của ngươi không yếu, hẳn là truyền thừa từ trưởng lão Thần cấp của tộc ta. Ngươi có biết mẫu thân của mình là ai không?"

Trưởng lão Thần cấp?

Vũ Băng Kỷ trả lời: "Ta không biết. Ta còn muốn hỏi tộc trưởng có thể giúp ta tìm kiếm mẫu thân."

Sắc mặt Hoàng Băng Băng thay đổi, trầm giọng nói: "Ngươi có biết kết hợp với ngoại tộc có tội gì không? Trong tộc là phải trở về bản nguyên, trọng hoá hàn băng."

Vũ Băng Kỷ biến sắc, "Tộc trưởng ..."

Hoàng Băng Băng không để ý đến hắn, mà quay sang Đường Tam nói: "Ngươi đã chứng minh chuyện ngươi nói là đúng, nhưng chuyện này rất trọng yếu, ta không thể trả lời chắc chắn, phải chờ ta về tộc điều tra rõ ràng rồi nói tiếp. Ngươi để hắn theo ta về Băng Nữ tộc một chuyến."

Đường Tam không chút do dự lắc đầu, nói: "Không được, vị này là Đại sư huynh của ta, hiện tại không phải thời điểm để hắn trở về Băng Nữ tộc. Nếu các ngài không muốn hợp tác với chúng ta, cũng không lựa chọn phương thức của ta, như vậy một người truyền thừa Băng Tinh Biến như Đại sư huynh làm sao được quý tộc cho phép tồn tại, vậy hắn còn có thể sống sót trở về sao?"

Ánh mắt Hoàng Băng Băng lạnh như băng, nàng nói: "Ngươi nói không sai. Nhưng hắn là do tộc nhân vi phạm quy tắc mà sinh ra, ta phải bắt hắn về xử lý. Nếu như cuối cùng các trưởng lão đồng ý đề nghị của ngươi, như vậy, hắn sẽ bình an vô sự, nếu không thì phải trọng hoá thành hàn băng. Dù có hợp tác với nhân loại hay không, ta đều phải mang hắn về. Một tồn tại như hắn không thể xuất hiện ở bên ngoài."

Đường Tam sầm mặt xuống, "Tộc trưởng, trước khi để ta mang Đại sư huynh đến ngài không nói ra những chuyện này."

Hoàng Băng Băng lạnh nhạt nói: "Nếu ta nói rõ, ngươi còn mang hắn đến sao? Hiện tại đã chứng minh, trên người hắn xác thực truyền thừa huyết mạch của chúng ta, chuyện này tất nhiên phải được điều tra rõ ràng. Ta cũng sẽ hết sức thúc đẩy đề nghị của ngươi."

Đường Tam lạnh nhạt nói: "Nhưng có khả năng không thành công."

Hoàng Băng Băng không phản bác, chỉ nói: "Ta muốn mang hắn đi, ngươi còn muốn ngăn cản sao?" Vũ Băng Kỷ muốn nói điều gì đó, nhưng bị Đường Tam cản lại. Hắn kéo Đại sư huynh đến bên cạnh mình, sau đó ánh mắt như thiêu đốt nhìn vị tộc trưởng trước mặt này, "Ngươi có thể thử."

Hoàng Băng Băng lạnh lùng nói: "Ngươi cuối cùng cũng không phải Thần cấp, ngươi cho rằng, ngươi có thể chống đỡ ta sao? Ta nói, ta nhất định phải mang hắn đi."

Đường Tam nói: "Không bằng thế này. Tộc trưởng, chúng ta ước chiến một trận, ngươi không được dùng Băng Phong vương toạ. Nếu ngươi có thể thắng ta, ngươi có thể dẫn hắn đi, ngược lại, ngươi mang theo ước định của chúng ta trước đó mà trở về. Tương lai bất kể có hợp tác hay không, các ngươi đều không được làm khó Đại sư huynh của ta." 

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận