[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam - Chương 467: Không thể trả lời

[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 467: Không thể trả lời

Giữa huy động Thần Thức cùng thắng nhanh, hắn khẳng định sẽ lựa chọn phương pháp sau, ít nhất không có người nào nhìn ra được năng lực của hắn là gì.

"Đừng động, ta giúp ngươi trị liệu." Đường Tam trầm giọng nói.

Nói xong, tay phải của hắn chuyển từ cái trán sang bả vai, Huyền Thiên Công vận chuyển, lạc ấn Lam Ngân Hoàng cùng Khổng Tước Biến đồng thời vận chuyển.

Hắn phải làm như vậy, nếu không có Khổng Tước Biến, hắn không thể xuyên thấu qua thân thể của đối phương mà ảnh hưởng đến nội tạng. Âm Dương nhị khí xung quanh trái tim tên Mãnh Mã Yêu tộc cuối cùng cũng được rút ra, trở lại trong cơ thể Đường Tam.

Cũng không phải Đường Tam tốt với Yêu Quái mà trị liệu cho đối thủ, hắn chỉ muốn thu hồi lại Âm Dương nhị khí quý giá của mình, khôi phục lại Tam Biến chưởng. Đồng thời không muốn để lại dấu vết, tránh cho người khác thăm dò năng lực của mình.

Không bị Âm Dương nhị khí ảnh hưởng, thân thể tên Mãnh Mã Yêu tộc trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, trái tim hữu lực vận chuyển huyết mạch chi lực, năng lực hành động cũng được phục hồi. Trừ bên ngoài có vẻ hơi suy yếu thì không còn vấn đề gì lớn.

"Ngươi có thể nói cho ta biết, năng lực vừa rồi là gì không?" Tên Mãnh Mã Yêu tộc chậm rãi đứng người lên, thu hồi lại đôi trọng chuỳ của mình.

Đường Tam nhún vai, nói: "Không thể trả lời."

Nói xong, Đường Tam liền xoay người rời đi. Vừa rồi hắn có thể giải thích được một chưởng kia cũng là hắn vừa mới nghĩ ra.

Chỗ cường đại nhất của hắn là có được nhiều loại huyết mạch, mà kết hợp chúng như thế nào là điều quan trọng nhất để đề cao sức chiến đấu của hắn.

Đồng thời, trong trận đấu không thể bị cường giả quan chiến nhận ra mánh khoé, thậm chí không thể để đối thủ phát hiện ra chuyện gì, chuyện này cần che giấu trình độ lớn, hắn làm sao có thể giải thích cho tên Mãnh Mã Yêu tộc chứ. Tên Mãnh Mã Yêu tộc đuổi theo hắn, trên mặt lại lộ ra nụ cười buồn.

"Ta gọi là Mao Văn Võ, ngươi tên là gì?"

Trước khi tranh tài hắn không giới thiệu tên mình, nhưng hiện tại hắn thua, hắn cho rằng nhân loại trước mắt này có tư cách biết tên mình.

"Tu La!" Đường Tam cũng nói ra tên của mình.

Khán giả xôn xao, hư thanh liên tiếp vang lên. Trận chiến này quá kỳ quái, trong lúc nhất thời, mấy chục vạn người cùng lên tiếng làm cả quảng trường Tổ đình trở nên cực kỳ ồn ào.

Nhìn Đường Tam nhanh chóng rời đi, vẻ mặt Mao Văn Võ có chút vi diệu, hắn ngay từ đầu muốn giả heo ăn thịt hổ, lại không ngờ rằng mình thật sự biến thành heo.

Mặc dù trước khi tranh tài bắt đầu, hắn không cảm thấy mình có thể thu được thứ hạng cao, nhưng ít ra cũng có thể vượt qua vòng loại.

Không nghĩ tới rằng một vòng cũng không qua. Mấu chốt là, hắn thua không giải thích được. Sau khi Âm Dương nhị khí biến mất, rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường, cũng không có nhận phải công kích gì đặc biệt. Cho nên, trận chiến vừa rồi quả thực có điểm giống chiến đấu giả!

Trở về hắn phải nói như thế nào? Có thể bị gia gia đánh chết hay không? Thôi xong rồi!

Đường Tam cũng mặc kệ Mao Văn Võ nghĩ thế nào, sau khi hạ đài hắn nhanh chóng trở về khu vực chờ.

Bởi vì khu vực chờ chỗ hắn chỉ có thể nhìn thấy đài thi đấu thứ nhất, cho nên mặc dù trong quảng trường nhiều hư thanh nhưng người nơi này không biết tình huống bên đài thứ ba, cũng không biết Đường Tam đã chiến thắng một đối thủ cường đại.

"Sao rồi?" Đại Miêu đón Đường Tam, thấp giọng hỏi.

Đường Tam lôi Đại Miêu vào một góc không gây chú ý, sau đó mới thấp giọng nói: "Thắng." Hắn cũng không nói mình chiến thắng đối thủ nào, trong lòng vẫn đang hồi tưởng lại quá trình phát động một chưởng kia.

Đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm kết hợp huyết mạch chi lực để thi triển, lại không nghĩ hiệu quả tốt như vậy.

Bất quá, nếu không có Âm Dương nhị khí, chỉ bằng Sư Hổ Biến cùng Khổng Tước Biến thì sợ khó có thể đột phá phòng ngự. Tên Mao Văn Võ kia gần như đã đạt đến Cửu giai đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu, thủ đoạn chiến đấu cũng không ít. Đây cũng có thể nói là một chiến thắng đầy bất ngờ.

Hư thanh rất nhanh đã biến mất, bởi vì tranh tài vẫn tiếp tục, các tuyển thủ phía sau đã so tài, lực chú ý của khán giả cũng theo đó mà di chuyển.

Trong suy nghĩ của Đường Tam, Cát Hung Lưỡng Cực lĩnh vực đột nhiên xuất hiện vấn đề khi sử dụng trước đó cùng kết hợp các loại huyết mạch chi lực thế nào là vấn đề cần phải giải quyết, cũng là phương hướng tu luyện trọng yếu trong tương lai.

Hắn muốn tấn thăng lên Thần cấp rất khó. Trước khi đạt đến trình độ đó, muốn đối kháng với cường giả Thần cấp chân chính thì cần mở ra lối đi riêng, thông qua các thủ đoạn đặc thù để bản thân có thể bộc phát lực lượng cường đại.

Chờ sau khi Đại Miêu cùng Mỹ công tử tranh tài xong, hắn muốn đến núi Thiên Dương cùng núi Địa Âm một lần nữa, ở hai ngọn núi này ngưng tụ Âm Dương nhị khí nhanh hơn nhiều so với hắn tự tu luyện. Nếu có thể tăng Âm Dương nhị khí lên một trình độ nhất định thì uy năng của lạc ấn Lam Ngân Hoàng sẽ tăng cường hơn rất nhiều. Hiện tại xem ra, Âm Dương nhị khí có thể đi kèm với bất kỳ năng lực nào, cũng tương đương là một năng lực phụ trợ. Nhưng dù là phụ trợ thì chí dương chí âm năng lượng cường đại đến mức Hoàng Kim Mãnh Mã cũng không thể chịu đựng được.

Âm Dương nhị khí tập trung năng lượng cốt lõi của hai vị Thiên Tinh Hoàng đỉnh cấp, hơn nữa có thể thông qua Cát Hung Lưỡng Cực lĩnh vực để điều hoà chúng. Nếu vận dụng tốt, nó có khả năng trở thành một át chủ bài mạnh mẽ không kém Cát Hung Lưỡng Cực lĩnh vực.

Không vội, từ từ sẽ đến!

Trong quá trình tu luyện Âm Dương nhị khí, hắn không thể để hai vị Thiên Tinh Hoàng đỉnh cấp kia phát hiện, cho nên hắn chỉ có thể từng bước từng bước đề thăng.

Tranh tài tiến hành rất nhanh, tình huống ngang tài ngang sức rất ít khi xuất hiện ở vòng đầu tiên này. Bởi vì là đấu loại trực tiếp nên mỗi người đều coi đây là trận cuối cùng của mình, cho nên đặc biệt nghiêm túc và trận đấu nhanh chóng kết thúc.

"Tới lượt ta rồi." Thanh âm của Đại Miêu đánh gãy suy nghĩ của Đường Tam.

"Cố lên!" Đường Tam nắm chặt tay quơ quơ.

"Ta sẽ." Đại Miêu hít sâu một hơi, hai mắt lập tức sáng lên, sải bước đi ra ngoài.

So với Đường Tam, Đại Miêu đã trải qua quá nhiều, quá nhiều. Từ khi xuất sinh, các tộc nhân không ngừng nói cho hắn biết, bộ tộc của bọn hắn bị nguyền rủa. Trong đồng lứa hắn là người cường tráng nhất, lúc còn rất nhỏ đã thể hiện thiên phú kinh người.

Nhưng vì Sư Hổ tộc bị bài xích, tài nguyên trong tộc có hạn, các trưởng lão rất chiếu cố hắn nhưng vẫn rất khó để hắn được ăn no.

Theo hắn dần lớn lên, lực lượng của hắn cũng ngày càng tăng, dần dần, hắn đã bắt đầu cảm nhận được vấn đề huyết mạch của mình.

Mỗi khi huyết mạch xuất hiện xung đột, hắn đều có cảm giác đau đến không muốn sống nữa. Các trưởng lão phải bớt ăn bớt mặc để tích luỹ tiền mua thiên tài địa bảo cho hắn bổ sung sinh mệnh lực mới khiến hắn có thể kiên trì chống chọi với thống khổ mà huyết mạch xung đột mang lại.

Dù vậy, thực lực của hắn vẫn tăng trưởng rất nhanh. Về sau, trong một lần vô tình, hắn biết được trong Đấu Thú Tràng có thể kiếm tiền, thế là dứt khoát tham gia.

Theo quan điểm của Đấu Thú Tràng, hắn là Sư Hổ tộc hiếm hoi, rất có sức hút nên không chút do dự để hắn đăng ký, hơn nữa còn cấp ra đãi ngộ không thấp. Dựa vào lực lượng của bản thân, hắn đã dần tạo dựng tên tuổi của mình ở Đấu Thú Tràng.

Lần đầu tiên đánh chết đối thủ, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi. Nhưng nghĩ tới còn nhiều người trong tộc đang chờ tiền mua thiên tài địa bảo để kéo dài tính mạng, hắn liền khiến trái tim mình trở nên lạnh lẽo.

Đã không biết đối mặt với sinh tử bao nhiều lần, không biết trên người có bao nhiêu vết sẹo. Thực lực của hắn ngày càng tăng lên, từng ngày từng ngày đều tiến bộ, dần dần, trong Đấu Thú Tràng thành Gia Lý, hắn trở thành nhân vật không thể chiến thắng.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận