[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam - Chương 482: Lão sư hay ca ca?

[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 482: Lão sư hay ca ca?

"Không sao đâu, chỉ là Tinh Thần Lực hơi suy kiệt thôi." Hắn thấp giọng nói.

Mỹ công tử đỡ hắn ngồi thẳng dậy, "Thật xin lỗi, ta không biết sẽ tiêu hao lớn như thế, sao ngươi không chủ động dừng lại?"

Đường Tam cười nói: "Lúc đó ngươi đang ở trong trạng thái lĩnh ngộ tốt nhất, nếu dừng lại thì rất đáng tiếc. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Mỹ công tử nói: "Ta dường như đã hiểu được rất nhiều điều, nó mang lại cho ta những nhận thức mới về không gian. Hiện tại ta chưa nắm chắc, nhưng trong tương lai, ta tin rằng mình có thể khống chế tốt hơn, từ đó có thể sử dụng nó."

Lúc này nàng mới dừng lại, trong mắt có chút oán trách nói: "Kỹ xảo này thật đúng là tiểu thần kỹ a! Nếu đây chỉ là tiểu xảo thì kỹ năng thực sự là gì?"

Đến lúc này, nàng vẫn không rõ kỹ năng đáng kinh ngạc Đường Tam dạy cho nàng này là gì.

Đường Tam khẽ cười nói: "Nếu giúp được ngươi thì tốt rồi."

"Cảm ơn." Mỹ công tử nói chân thành, "Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại giúp ta và tốt với ta như vậy, nhưng ta thật lòng cảm ơn ngươi. Ta không ngờ rằng ngươi lại cảm ngộ không gian sâu sắc như vậy. Ta thấy, ở phương diện này ngươi còn mạnh hơn phụ thân ta. Vậy ta bái ngươi làm sư phụ thì sao? Sau này ngươi cùng ta trở về thành Gia Lý và hướng dẫn ta tu luyện."

Khoé miệng Đường Tam hơi run run, cơ hồ thốt lên: "Không được!"

Tất nhiên là không được. Nếu hắn trở thành lão sư của nàng, đừng nói về phân cách bối phận, tương lai khi hắn cởi xuống mặt nạ không phải sẽ bị đánh chết sao?

Mỹ công tử nghi hoặc nhìn ánh mắt có chút loạn của hắn, "Tại sao? Không phải ngươi đã dạy ta rồi sao?"

Đường Tam nuốt một ngum nước miếng rồi nói: "Khoảng cách tuổi tác của chúng ta không lớn như vậy, điều này không thích hợp. Ta có thể dạy ngươi bất cứ lúc nào, nhưng làm sư phụ của ngươi thì ta không làm được."

Mỹ công tử nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Ngươi luôn nói là sẽ giúp đỡ ta. Ngươi cũng biết trong tương lai ta sẽ phải đối mặt với những gì ở thành Gia Lý, nếu ngươi không có một thân phận hợp lý thì làm sao có thể ở bên cạnh giúp ta chứ? Ngươi sẽ giải thích với tộc nhân Khổng Tước Yêu tộc như thế nào? Nếu là lão sư của ta thì khá phù hợp, ta có tự tin thuyết phục phụ thân."

Đường Tam không ngờ rằng nàng lại suy nghĩ về vấn đề này, nhưng rõ ràng nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn.

"Thân phận lão sư không thích hợp, hay là, ngươi nhận ta làm ca ca đi." Đường Tam ngập ngừng nói. Ca ca cũng tốt, kiếp trước hắn cũng là ca ca của nàng. Dù trên vị diện này hắn nhỏ hơn nàng, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết.

"Ca ca?" Mỹ công tử sửng sốt.

"Ừm." Đường Tam gật đầu không chút do dự.

Khuôn mặt Mỹ công tử cứng đờ, "Ngươi thật không khách khí a!"

"Ta có chút mệt mỏi, để cho ta nghỉ một lúc." Đường Tam nhắm hai mắt lại, nghẹo đầu ra vẻ mệt mỏi.

Mỹ công tử tức giận nhìn hắn, nhưng nghĩ tới trước đó hắn không tiếc tiêu hao giúp mình cảm ngộ không gian nên không khỏi mềm lòng, lẩm bẩm nói: "Thôi được rồi, ca ca thì ca ca đi."

"Được." Đường Tam lập tức mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng.

...

"Tam ca, Tam ca, huynh tới."

"Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây."

"Kỳ thật muội luôn biết," Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói, "huynh cố ý trở về muộn, đúng không?"

"Thật xin lỗi Tam ca. Thật xin lỗi!"

"Đừng khóc! Hôm nay là ngày gia đình chúng ta đoàn tụ, là đại hỷ. Đừng khóc! Huynh vốn không đẹp bằng ta, khi khóc lại càng xấu. Hì hì."

"Được, được, ta không khóc, không khóc."

"Vậy là đúng rồi. Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành. Tâm nguyện cuối cùng của muội đã hoàn thành, cháu của chúng ta đã bình an vô sự. Tam ca, đời này cùng huynh, có thể trở thành thê tử của huynh, muội thật sự rất hạnh phúc, đặc biệt, đặc biệt hạnh phúc. Muội chưa từng hối hận về lựa chọn của mình. Có lẽ kiếp trước muội đã cứu vớt vũ trụ nên kiếp này mới gặp được huynh đi."

"Chúng ta đã ở cùng nhau một thời gian rất dài, rất dài a. Nhưng mà muội vẫn không nỡ, không nỡ bỏ lại huynh."

"Mặc dù muội biết chúng ta kỳ thật có thể trở về sớm hơn, nhưng huynh lại cố ý không để Thần giới tìm về nơi này, mỗi ngày đều làm bạn bên cạnh muội, chính là vì để trong lòng muội có ký thác mà sống thêm được vài ngày. Nhưng muội vẫn luôn làm bộ không biết, muội cũng muốn vậy a! Muội cũng muốn bồi huynh nhiều hơn, ở bên cạnh huynh nhiều hơn. Tam ca, muội thật sự rất yêu huynh."

"Nhưng mà, muội vẫn phải đi. Sau khi muội đi, muội biết huynh rất khó chịu, nhưng huynh còn có trách nhiệm. Huynh phải chưởng quản Thần giới thật tốt, phải chiếu cố nữ nhi cùng nhi tử chúng ta, là trụ cột của nhà chúng ta. Nếu huynh nhớ muội thì hãy nhìn nó a."

"Tiểu Vũ ..."

"Sống tiếp mới là dũng cảm, tử vong chỉ là trốn tránh. Huynh nhất định phải là người dũng cảm, còn có rất nhiều việc đang chờ huynh a. Bảo vệ thật tốt hài tử của chúng ta, giúp đỡ Hiên Vũ sáng lập Thần giới mới. Việc huynh cần làm còn rất nhiều, rất nhiều."

"Tam ca, muội yêu huynh."

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Còn nhớ rõ tất cả những gì chúng ta trải qua sao? Tam ca, vì huynh muội nguyện ý yêu cả thế giới. Nếu như có kiếp sau, muội vẫn muốn là thê tử của huynh ..."

...

"Ngươi sao vậy?" Mỹ công tử tràn đầy khiếp sợ nhìn Tu La rơi lệ đầy mặt.

Nước mắt của hắn chảy dài theo mặt nạ, dường như là không khống chế được tâm tình.

Sau khi nàng gọi lên tiếng "ca ca" kia, nước mắt của hắn đã tràn mi. Không biết vì sao, nhìn thấy những giọt nước mắt đó trong lòng nàng đau nhói, giống như là trái tim bị bóp nghẹt.

"Ta, ta không sao..., không có việc gì..., ta chỉ là cao hứng... nên nghĩ đến một chút chuyện trước kia." Lúc này Đường Tam vẫn như trước, khóc không thành tiếng.

Mỹ công tử không biết an ủi như thế nào, dù hắn vẫn mang mặt nạ nhưng trong mắt nàng hắn dường như thân thiết hơn. Trong lòng hắn có quá khứ cùng cố sự gì mà vì một tiếng "ca ca" của mình lại khóc đến thương tâm như vậy.

Qua một lúc lâu, Đường Tam mới miễn cưỡng kìm được nước mắt, "Thật có lỗi, ta không khống chế được tâm tình của mình."

Mỹ công tử nói khẽ: "Không có chuyện gì, nếu ngươi muốn nói ta có thể lắng nghe."

Đường Tam nhẹ nhàng lắc đầu, "Còn chưa tới lúc. Một ngày nào đó ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng không phải là hiện tại."

Kiếp này thật vất vả mới tìm được nàng, ở thế giới này Tiểu Vũ là Mỹ công tử, trước khi nàng thực sự yêu hắn, hắn sẽ không nói cho nàng biết chuyện kiếp trước. Nếu không, đối với nàng kiếp này là không công bằng. Hắn muốn toàn tâm toàn ý theo đuổi nàng, để nàng nguyện ý trở thành thê tử của hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ cho nàng biết tình duyên kiếp trước, để nàng không có nửa điểm hối tiếc.

Thở dài một hơi, cảm xúc của Đường Tam dần ổn định lại. Đôi mắt vẫn có chút sưng đỏ nhìn Mỹ công tử chăm chú, "Có thể gọi ta một tiếng không?"

"Ca ca?"

"Ừm."

"Ca ca!"

Cho đến khi Mỹ công tử rời đi, Đường Tam vẫn còn chóng mặt, tiêu hao để thi triển Thiên Chi Huyền Viên đáng giá, rất đáng giá. Thân phận Tu La rốt cuộc đã kéo gần khoảng cách với Mỹ công tử, hắn rốt cuộc đã nghe nàng gọi mình là ca ca, dù không phải là Tam ca, nhưng hắn vô cùng, vô cùng thoả mãn. Hắn vẫn luôn hận không đem tất cả những gì tốt đẹp trên thế gian tặng nàng, một chút cũng không giữ lại.

Đến khi sắc trời bên ngoài tối xuống, tâm tình Đường Tam mới hoàn toàn ổn định lại. Mặc dù Tinh Thần Lực tiêu hao quá lớn, nhưng lại không muốn tu luyện. Từ sau khi đến thế giới này, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất, cả người đều trở nên thông thấu. 

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận