[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam - Chương 799: Quay về thành Gia Lý

[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 799: Quay về thành Gia Lý

Phải biết rằng, Mỹ công tử thành Thần mới bao lâu? Chỉ mới một năm thôi! Vậy mà đã đạt đến cảnh giới như vậy, không thể không nói đây là kỳ tích. Thậm chí nó không đơn giản chỉ là kỳ tích.

Khi hào quang lần nữa loé sáng, chấn động không gian lặng yên thu lại thì bọn họ đã xuất hiện trong một căn phòng hoa lệ.

Quay trở lại nơi này, thân thể Tiêu Hà đột nhiên run lên.

Thật quen thuộc, mọi thứ nơi này đều rất quen thuộc với hắn, tất cả đều không khác gì lúc hắn rời đi. Tất cả đều như cũ.

Hắn đã từng là chúa tể của nơi này, là người cầm quyền chính thức nơi đây. Cho dù vì tính toán mà xa cách thê tử, nàng ấy cũng chưa bao giờ can thiệp vào quyền thống trị Khổng Tước Yêu tộc và toàn bộ thành Gia Lý của hắn.

Ở phương diện quản lý chủ thành, hắn tự nhủ mình đã làm những gì tốt nhất để một chủ thành vắng vẻ như thành Gia Lý có thể không ngừng phát triển, ít nhất về sự thịnh vượng và giàu có đã không kém các chủ thành ở khu vực hạch tâm.


Trùng sinh làm người, lần nữa về tới nơi đây, hắn sao lại không có cảm xúc ngổn ngang.

Ngay sau đó, ngân quang bỗng loé sáng, hai thân ảnh xuất hiện trước người bọn họ không xa.

"Tiểu Mỹ." Trong tiếng khóc nức nở, Tô Cầm bước tới ôm chặt Mỹ công tử vào trong lòng mình, nước mắt lập tức trào ra.

Mỹ công tử cũng ôm mẹ mình, hai mắt cũng đẫm lệ. Nàng đã trở về, mọi thứ thật thoải mái, nhớ lại những chuyện diễn ra ở Tổ đình, nàng có cảm giác như đã trải qua hai đời.

Đi cùng Tô Cầm chính là người đại diện cho Thành chủ hiện tại, là Đại Trưởng Lão của Khổng Tước Yêu tộc, Vương Phi của Khổng Tước Đại Yêu Vương tiền nhiệm. Vương Phi nhìn Mỹ công tử và Tô Cầm ôm nhau không khỏi có chút đỏ mắt, lầm bầm nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Khi các nàng xuất hiện, ánh mắt Khổng Tước Đại Yêu Vương cơ hồ ngay lập tức tập trung lên người Vương Phi đang mặc một thân váy dài đẹp đẽ quý giá, thậm chí ánh mắt hắn còn có chút ngây dại. Còn gì thú vị hơn được gặp lại người yêu sau khi trọng sinh đây?


Giống như lúc trước khi Đường Tam trùng sinh đi vào Yêu Tinh Đại Lục, cảm giác ấy giống hệt lần đầu tiên Đường Tam nhìn thấy Mỹ công tử ở trà sữa điếm. Vương Phi cũng là cường giả cấp độ Đại Yêu Vương, hiển nhiên cũng đã cảm giác được ánh mắt kỳ dị này, theo bản năng quay đầu lại. Nàng thấy bên người Đường Tam là một nhân loại có ánh mắt quái dị, không biết vì sao trong khoảnh khắc khi bốn mắt nhìn nhau, Vương Phi cảm thấy tim mình lỗi một nhịp. Nhưng rõ ràng đây là một nhân loại xa lạ, từ khí tức có thể thấy hắn chỉ là một nhân loại rất bình thường thôi. Nàng theo bản năng nhìn Đường Tam ở bên cạnh, hỏi: "Vị này là?"

Đường Tam nói: "Hắn là Tiêu Hà." Tiêu Hà giơ tay lên, ngăn cản lời giới thiệu của Đường Tam. Đường Tam hiểu ý, hắn muốn tự mình nói.


Tiêu Hà tiến lên một bước, hơi do dự rồi tiến thêm một bước, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Vương Phi. Vương Phi ánh mắt nghi hoặc, nhưng trong đó cũng có cảnh giác và xấu hổ, nhân loại bình thường này là ai, tại sao lại trực tiếp nhìn mình một cách không có lễ phép như vậy? Nếu người này không phải do Mỹ công tử và Đường Tam mang đến thì với tính cách của nàng, nàng đã sớm nổi giận rồi.

"Thanh Trúc, Thanh Trúc ... là ta!" Thanh âm Tiêu Hà run rẩy, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống. Mà lúc này, thân hình Vương Phi kịch chấn, hai mắt lập tức mở to, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Tên thật của Vương Phi là Lạc Thanh Trúc. Trong Khổng Tước Yêu tộc có hai đại thế gia, theo thứ tự là Uông gia và Lạc gia. Hiện tại thì Uông gia phồn thịnh hơn, bởi vì Khổng Tước Đại Yêu Hoàng trước đây là họ Uông, còn Lạc gia thì ít hơn một chút. Chỉ là, trượng phu của Khổng Tước Đại Yêu Hoàng năm đó là họ Lạc nên huyết mạch trực hệ của nàng là họ Lạc. Trong các trưởng lão Khổng Tước Yêu tộc, họ Lạc chiếm một phần ba.
Cái tên Lạc Thanh Trúc này, trong Khổng Tước Yêu tộc cũng chỉ có các trưởng lão mới được biết. Bình thường nào ai dám gọi thẳng cái tên này, đều xưng hô với nàng là Vương Phi. Lúc này đây đột nhiên bị gọi tên như vậy, còn dùng ngữ điệu và ánh mắt quái dị như thế, trong nháy mắt Vương Phi đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, "Ngươi ... ngươi là ai?" Nàng nhìn Tiêu Hà với vẻ không dám tin.

Tiêu Hà thì thào nói: "Ta vốn không có tên như vậy, nhưng vì cưới nàng, ta đổi tên của mình thành tên nàng. Lúc đó nàng nói, chúng ta gọi là thanh thanh tương ánh, nàng còn nhớ không?"

Nếu nói cái tên Lạc Thanh Trúc cấp bậc trưởng lão trở lên đều biết thì điển cố thanh thanh tương ánh chỉ có nàng và hắn mới biết được.

Lúc này, khuôn mặt thanh lệ của Vương Phi đã trở nên trắng xám, mắt mở to nhìn Tiêu Hà trước mặt, toàn thân không tự chủ được mà run lên. Bên kia, Tô Cầm vốn cực kỳ kích động vì gặp lại con gái sau nhiều ngày xa cách, khi nghe thấy thanh âm bên này thì không khỏi quay đầu lại nhìn. Nhìn một chút Tiêu Hà, lại nhìn Mỹ công tử, ánh mắt cũng tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được.
"Ngươi ..." Vương Phi Lạc Thanh Trúc không ngừng run rẩy, thần trí của nàng hoàn toàn rơi vào người Khổng Tước Đại Yêu Vương, nhưng đây chỉ là nhân loại, không có một chút nào khí tức Khổng Tước Yêu tộc. Tuy rằng trên cảm giác có vẻ mạnh hơn nhân loại bình thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ là nhân loại a!

Tiêu Hà thở sâu, trấn định lại tinh thần của mình, "Cảm ơn Tiểu Mỹ và Đường Tam a. Bọn họ ở Tổ đình, dùng một cỗ thi thể làm ta sống lại. Lúc trước sau khi ta chết, Đường Tam đã dùng Thần Khí bảo tồn Thần Thức của ta, bọn họ thật sự đã thành công rồi."

Lạc Thanh Trúc theo bản năng tiến lên một bước, cơ hồ là lập tức đến trước mặt Tiêu Hà. Nhìn khuôn mặt lạ lẫm, nhưng ánh mắt vô cùng quen thuộc, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nước mắt không thể kiềm chế mà trào ra.
Tô Cầm nhìn bọn họ, lại nhìn Mỹ công tử, nhẹ giọng hỏi: "Thật, thật sao?"

"Vâng." Mỹ công tử khẽ gật đầu.

Lời Đường Tam nói với Mỹ công tử sẽ nghĩ cách phục sinh Khổng Tước Đại Yêu Vương lúc trước Tô Cầm cũng nghe thấy, nhưng lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đó là đang an ủi các nàng, lại không nghĩ rằng hắn thật sự đã làm được.

Tiêu Hà nhìn Lạc Thanh Trúc khóc không thành tiếng trước mặt, giơ tay lên muốn lau nước mắt cho nàng, Lạc Thanh Trúc lại theo bản năng lùi về phía sau một bước, dẫu sao khuôn mặt này đối với nàng vẫn quá xa lạ. "Thật có lỗi." Tiêu Hà thả tay xuống, thấp giọng nói: "Những năm gần đây đã để nàng chịu uỷ khuất. Cho ta một chút thời gian, chúng ta từ từ thích ứng được không? Dù nàng quyết định như thế nào, tất cả đều nghe theo nàng."
Lạc Thanh Trúc lúc này chỉ khóc, dường như muốn giải toả hết tất cả bi thương trong thời gian này. Tô Cầm vội vàng tiến lên, muốn khuyên bảo một chút thì lại bị Đường Tam ngăn cản.

Từ khi Khổng Tước Đại Yêu Vương qua đời, Vương Phi Lạc Thanh Trúc tuy rằng vẫn luôn giúp đỡ Mỹ công tử quản lý thành Gia Lý, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn tràn ngập bi thương, lúc này có thể khóc lên là đang giải toả những bế tắc ấy, cũng là thời điểm thích hợp nhất. Tốt nhất là để nàng khóc.

Đường Tam đưa mắt qua Mỹ công tử và Tô Cầm, Mỹ công tử quay đầu lại, một vòng ngân quang quấn lấy ba người, bọn họ lặng yên biến mất, đi tới chỗ ở của Tô Cầm trong phủ Thành chủ, để lại nơi này cho Tiêu Hà và Lạc Thanh Trúc.

Nhìn thê tử khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt Tiêu Hà cũng chảy ra, khẽ nói: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lần đầu nhìn thấy nàng, trong lòng ta kỳ thật đã yêu. Nàng biết không? Ta không có tự ti, ta cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà thời điểm đó, ta đã yêu nàng sâu sắc. Trong lòng ta thề, nhất định phải cố gắng và trở nên mạnh mẽ."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận