Ngủ Cùng Quỷ - Chương 106
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: (H+)
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: (H+)
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Lễ cưới
- Chương 82: Lễ cưới (2)
- Chương 83
- Chương 84: Động phòng
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Kết he
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngủ Cùng Quỷ
Chương 106
Nhưng bây giờ phải đi đâu để tìm được máu chó đen, hay là gắng gượng chống đỡ đến khi miệng vết thương lành lại như cũ thì tôi nhất định sẽ có biện pháp trốn thoát.
Khi anh ta đến gần, trận thất tinh tạo ra một vòng ánh sáng màu đỏ quanh người tôi để ngăn anh ta ở bên ngoài.
" A, tự đào mộ chôn mình là đang ám chỉ cô đó sao? "
Trên khuôn mặt điển trai nở ra một nụ cười gian ác và khát máu, một giây sau, anh ta vung ma trượng chém về phía tôi, làm tôi sợ đến mức kêu lên một tiếng và vội vàng che đầu lại. Không có cơn đau nào truyền đến, tôi sợ hãi mở mắt ra, chỉ thấy trận thất tinh vẫn còn nguyên vẹn còn anh ta thì đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
YES! Thành công!!
Nhưng mà tôi không thể cao hứng ngay bây giờ được, nếu tôi chọc tức anh ta, nói không chừng anh ta lại cho tôi mấy bổ thì tôi luôn cái trận thất tinh mất.
Cứ như vậy trôi qua một khoảng thời gian, vết thương trên chân của tôi cũng đã khép lại, tôi đứng lên, đối mặt với anh ta:
" Anh, tôi gọi anh một tiếng anh rồi, lần này anh ta cho tôi một lần đi, ngày mai tôi nhất định sẽ rời khỏi Thái Lan ngay!! "
" Cô đừng có đắc ý trước, đây chỉ là khởi đầu! "
Nói xong anh ta lại cầm ma trượng để lên trận thất tinh của tôi, lệ khí quanh người anh ta cũng tỏ ra quấn lên ma trượng vọt đến trận thất tinh, giống như là sóng biển không ngừng đánh vào đá vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy, trận thất tinh có thể sẽ bị đục thành một lỗ, đến lúc đó trận cũng bị pháp vỡ.
" Tôi không có đắc ý, tôi thật sự không đắc ý, anh tha cho tôi đi, tôi sẽ quỳ xuống ngay! "
Tôi định quỳ xuống thật thì một trận gió lớn ập tới, anh chàng điển trai trước mặt lập tức xoay người, né tránh, gió lớn đánh vào trên mặt đất tạo thành một cái hố.
" Vưu Tích, anh bắt nạt một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì? "
Lãnh Thiên Ngạo vừa đáp xuống đất, lập tức chắn ở trước người tôi.
Lúc này tôi mới chú ý thấy cả người anh đều là vết thương, ngay cả cánh ở trên lưng cũng bị chém mất một nửa, điều này có thể gợi lên tưởng tượng là bên kia biển đã có trận chiến ác liệt như thế nào.
Trong đáy mắt cái tên Vưu Tích này thoáng hiện lên một tia lo lắng, rồi bất đắc dĩ nhún nhún vai:
" Cậu biết mà, mệnh lệnh của lão quái vật, tôi không có cách nào từ chối. "
"Anh tư, anh đến chỗ tôi đi, tôi biết anh có tính cách tự do phóng khoáng không thích bị trói buộc, vậy tại sao anh còn muốn ở bên cạnh ông ta? "
Nghe vậy, Vưu Tích cười ha ha thành tiếng, sau khi cười xong mới mở miệng nói:
" Tôi thích tự do, nhưng bây giờ chú cảm thấy chủ được tự do chưa? Thay vì bị đuổi giết không hồi kết, ngược lại tôi thích làm người đến sau, giết người so với bị người giết thì tốt hơn! "
Nói xong, anh ta giơ ma trượng lên và tấn công về phía Thiên Ngạo.
" Thiên Ngạo, cẩn thận! "
Lãnh Thiên Ngạo nhanh chóng huyễn hóa ra Cửu Hoàn Đại Đao, hai người đánh nhau khó phân cao thấp. Có thể là bởi vì Thiên Ngạo vừa mới có một trận chiến kịch liệt, cho nên thể lực hiện tại của anh đã yếu đi, có chút không chống đỡ được, tốc độ khá chậm hơn anh tư Vu Tích của anh ta, rất nhanh anh đã tuột lại phía sau.
" Thiên Ngạo à, xem ra hôm nay chú lực bất tòng tâm rồi? Thôi được rồi, hôm nay chú liền đi theo anh tư về bên cạnh cha nuôi đi, anh tư sẽ nói giúp chú!"
Nói xong, anh ta dùng ma trượng vẽ ra một cái lồng đen, nhốt Lãnh Thiên Ngạo ở trong đó.
Chết tiệt, chiêu này tôi vừa dùng lúc nãy mà? Cửu Hoàn Đại Đạo của Thiên Ngạo dùng hết sức chém một cái, nhưng khí đen tách ra rồi lại hợp lại ngay, bất đắc dĩ anh đành dùng huyễn hoá, nhưng do mất một nửa cánh nên sức mạnh không còn như trước.
Bột lân vừa mới ăn mòn lồng giam xong, đột nhiên có thanh âm rắc rắc vang lên, có thứ gì đó bắn lên cả người Thiên Ngạo biến người anh như chỗ để lắp nút lọ, nôn ra máu đen dính trên khoé miệng, anh quỳ một chân xuống đất, nhìn anh tư với ánh mắt bất lực, khoé mắt còn chảy ra cả máu nữa.
Vưu Tích nói xong đáp xuống đất, lúc này tôi mới chú ý thấy phía sau anh ta có một đôi cánh bướm lớn, cánh bướm màu đen giống như được đẽo ra từ phiến đá, đen đến mức làm người ta ớn lạnh, tôi không thấy rõ đòn công kích vừa rồi. Khó trách Thiên Ngạo từng nói, anh ta không đặt quỷ hồn nào vào mắt ngoại trừ ba anh trai và một chị gái của mình. Ủng hộ chính chủ 𝑣ào ngay # T 𝑟U𝘮𝘁𝑟𝓊yện﹒𝑣n #
Tôi nhanh chóng vỡ bỏ trận thất tinh rồi chạy đến bên Thiên Ngạo, giang hai tay đứng ở phía trước người anh, còn Vu Tích thấy bộ dáng không sợ chết của tôi thì bật cười lớn:
" Cô đừng có quên, vừa rồi đến cả mạng của mình mà cô còn không giữ được thì còn muốn bảo vệ ai? "
" Anh đừng qua đây, để bảo vệ người tôi yêu, tôi có thể nổi điên đó! "
" À, nếu tôi mà là cô, tôi liền chui là đầu xuống biển để chết đuối tránh làm liên lụy đến Thiên Ngạo."
Anh ta lại có thể nói ra những lời trào phúng một cách nhẹ nhàng, làm người ta không chịu nổi mà, điều đó cũng đã chọc tôi giận, tôi nắm hai tay lại đột nhiên rống to:
" Tôi không phải là trói buộc của Thiên Ngạo, tôi không phải! "
Nói xong tôi cho ngón tay vào miệng và cắn mạnh một cái, sau đó nhanh chóng múa may tay chân vẽ vào lòng bàn tay, đem tất cả tinh khí thần mà mình đã học để vẽ hết vào trong lá bùa.
“ Ngũ Lôi Chú! ”
Bầu trời đêm vốn đen nhánh lại truyền đến có tiếng sấm ầm ầm, giống như là sét đánh giữa trời quang vậy, một đạo sấm này nói tiếp đạo sấm trước vang lên. Năm đạo sấm kia dần dần hội tụ lại với nhau, hình dạng chớp nháy cuồng nộ giống như vào giây tiếp theo nó sẽ phá tầng mây mà đánh thẳng xuống vậy, Vu Tích thấy thế thì buột miệng thốt ra:
" Không ổn!! "
"Hừ, nhưng đã chậm rồi! ”
Tôi lập tức chỉ tay vào người anh ta, chỉ trông thoáng chốc, dòng điện giống như rắn bò ra khỏi tầng mây, đánh thẳng đến hồn phách của anh ta, thế như chẻ tre, tốc độ mau đến đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy rõ.
Dù anh ta có nhấp nháy trốn chạy nhưng lôi điện kia giống như hình với bóng của anh ta, liên tục bổ về phía người của anh ta. Sau đó là một tiếng thét thê lương cắt ngang bầu trời, bờ biển cũng run lên, nước biển hất lên trắng xoá, dựng lên nhưng một bức tường thành bay đến chỗ chúng tôi.
Tôi vội vàng quay đầu lại định kéo Thiên Ngạo lên, chẳng nghĩ là anh ta đã đứng lên rồi, còn dùng một tay ôm lấy leo tôi và bay lên tầng cao ốc cao nhất, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy nước biển đã bao phủ lấy chỗ chúng tôi vừa đứng, cũng không thấy bóng dáng của anh tư kia.
" Anh tư của anh sẽ không bị chết chứ? "
" Yên tâm đi, anh ta không chết được."
Thiên Ngạo dựa vào góc tường, ngồi xuống, rồi giơ tay kéo tôi xuống để tôi ngồi bên cạnh. Nghe anh nói thế tôi mới thở phào ra, nhưng không thể không lo lắng về tương lai của hai chúng tôi, tất cả những anh trai của anh ta đều không phải là loại đơn giản, lần sau chúng tôi có thể thoát được như thế này không đây?
Tiếng hít khí lạnh từ bên cạnh truyền đến, tôi liền hỏi:
" Anh thấy thế nào rồi? ”
Anh quay qua dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn tôi, máu tươi ở bên miệng miễn cưỡng ngừng chảy.
" Anh không sao, ngược lại là em đó, anh đã bảo em ở khách sạn chờ anh mà, đúng chứ? Sao em không nghe lời? ”
Nghe anh vẫn kiên cường nói thế, nước mắt của tôi đã lập tức chảy ra khỏi hốc mắt, tức giận mà hất tay anh ra.
" Hừ, anh từng hứa với em sẽ không hành động một mình, rồi cũng bỏ rơi em đấy thôi, không phải sao? ”
" Anh xin lỗi, anh chỉ là không muốn nhìn thấy em bị thương, nhưng hôm nay nếu anh tư không nương tay thì chắc gì em còn ở đây oán than, trách anh."
Khi anh ta đến gần, trận thất tinh tạo ra một vòng ánh sáng màu đỏ quanh người tôi để ngăn anh ta ở bên ngoài.
" A, tự đào mộ chôn mình là đang ám chỉ cô đó sao? "
Trên khuôn mặt điển trai nở ra một nụ cười gian ác và khát máu, một giây sau, anh ta vung ma trượng chém về phía tôi, làm tôi sợ đến mức kêu lên một tiếng và vội vàng che đầu lại. Không có cơn đau nào truyền đến, tôi sợ hãi mở mắt ra, chỉ thấy trận thất tinh vẫn còn nguyên vẹn còn anh ta thì đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
YES! Thành công!!
Nhưng mà tôi không thể cao hứng ngay bây giờ được, nếu tôi chọc tức anh ta, nói không chừng anh ta lại cho tôi mấy bổ thì tôi luôn cái trận thất tinh mất.
Cứ như vậy trôi qua một khoảng thời gian, vết thương trên chân của tôi cũng đã khép lại, tôi đứng lên, đối mặt với anh ta:
" Anh, tôi gọi anh một tiếng anh rồi, lần này anh ta cho tôi một lần đi, ngày mai tôi nhất định sẽ rời khỏi Thái Lan ngay!! "
" Cô đừng có đắc ý trước, đây chỉ là khởi đầu! "
Nói xong anh ta lại cầm ma trượng để lên trận thất tinh của tôi, lệ khí quanh người anh ta cũng tỏ ra quấn lên ma trượng vọt đến trận thất tinh, giống như là sóng biển không ngừng đánh vào đá vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy, trận thất tinh có thể sẽ bị đục thành một lỗ, đến lúc đó trận cũng bị pháp vỡ.
" Tôi không có đắc ý, tôi thật sự không đắc ý, anh tha cho tôi đi, tôi sẽ quỳ xuống ngay! "
Tôi định quỳ xuống thật thì một trận gió lớn ập tới, anh chàng điển trai trước mặt lập tức xoay người, né tránh, gió lớn đánh vào trên mặt đất tạo thành một cái hố.
" Vưu Tích, anh bắt nạt một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì? "
Lãnh Thiên Ngạo vừa đáp xuống đất, lập tức chắn ở trước người tôi.
Lúc này tôi mới chú ý thấy cả người anh đều là vết thương, ngay cả cánh ở trên lưng cũng bị chém mất một nửa, điều này có thể gợi lên tưởng tượng là bên kia biển đã có trận chiến ác liệt như thế nào.
Trong đáy mắt cái tên Vưu Tích này thoáng hiện lên một tia lo lắng, rồi bất đắc dĩ nhún nhún vai:
" Cậu biết mà, mệnh lệnh của lão quái vật, tôi không có cách nào từ chối. "
"Anh tư, anh đến chỗ tôi đi, tôi biết anh có tính cách tự do phóng khoáng không thích bị trói buộc, vậy tại sao anh còn muốn ở bên cạnh ông ta? "
Nghe vậy, Vưu Tích cười ha ha thành tiếng, sau khi cười xong mới mở miệng nói:
" Tôi thích tự do, nhưng bây giờ chú cảm thấy chủ được tự do chưa? Thay vì bị đuổi giết không hồi kết, ngược lại tôi thích làm người đến sau, giết người so với bị người giết thì tốt hơn! "
Nói xong, anh ta giơ ma trượng lên và tấn công về phía Thiên Ngạo.
" Thiên Ngạo, cẩn thận! "
Lãnh Thiên Ngạo nhanh chóng huyễn hóa ra Cửu Hoàn Đại Đao, hai người đánh nhau khó phân cao thấp. Có thể là bởi vì Thiên Ngạo vừa mới có một trận chiến kịch liệt, cho nên thể lực hiện tại của anh đã yếu đi, có chút không chống đỡ được, tốc độ khá chậm hơn anh tư Vu Tích của anh ta, rất nhanh anh đã tuột lại phía sau.
" Thiên Ngạo à, xem ra hôm nay chú lực bất tòng tâm rồi? Thôi được rồi, hôm nay chú liền đi theo anh tư về bên cạnh cha nuôi đi, anh tư sẽ nói giúp chú!"
Nói xong, anh ta dùng ma trượng vẽ ra một cái lồng đen, nhốt Lãnh Thiên Ngạo ở trong đó.
Chết tiệt, chiêu này tôi vừa dùng lúc nãy mà? Cửu Hoàn Đại Đạo của Thiên Ngạo dùng hết sức chém một cái, nhưng khí đen tách ra rồi lại hợp lại ngay, bất đắc dĩ anh đành dùng huyễn hoá, nhưng do mất một nửa cánh nên sức mạnh không còn như trước.
Bột lân vừa mới ăn mòn lồng giam xong, đột nhiên có thanh âm rắc rắc vang lên, có thứ gì đó bắn lên cả người Thiên Ngạo biến người anh như chỗ để lắp nút lọ, nôn ra máu đen dính trên khoé miệng, anh quỳ một chân xuống đất, nhìn anh tư với ánh mắt bất lực, khoé mắt còn chảy ra cả máu nữa.
Vưu Tích nói xong đáp xuống đất, lúc này tôi mới chú ý thấy phía sau anh ta có một đôi cánh bướm lớn, cánh bướm màu đen giống như được đẽo ra từ phiến đá, đen đến mức làm người ta ớn lạnh, tôi không thấy rõ đòn công kích vừa rồi. Khó trách Thiên Ngạo từng nói, anh ta không đặt quỷ hồn nào vào mắt ngoại trừ ba anh trai và một chị gái của mình. Ủng hộ chính chủ 𝑣ào ngay # T 𝑟U𝘮𝘁𝑟𝓊yện﹒𝑣n #
Tôi nhanh chóng vỡ bỏ trận thất tinh rồi chạy đến bên Thiên Ngạo, giang hai tay đứng ở phía trước người anh, còn Vu Tích thấy bộ dáng không sợ chết của tôi thì bật cười lớn:
" Cô đừng có quên, vừa rồi đến cả mạng của mình mà cô còn không giữ được thì còn muốn bảo vệ ai? "
" Anh đừng qua đây, để bảo vệ người tôi yêu, tôi có thể nổi điên đó! "
" À, nếu tôi mà là cô, tôi liền chui là đầu xuống biển để chết đuối tránh làm liên lụy đến Thiên Ngạo."
Anh ta lại có thể nói ra những lời trào phúng một cách nhẹ nhàng, làm người ta không chịu nổi mà, điều đó cũng đã chọc tôi giận, tôi nắm hai tay lại đột nhiên rống to:
" Tôi không phải là trói buộc của Thiên Ngạo, tôi không phải! "
Nói xong tôi cho ngón tay vào miệng và cắn mạnh một cái, sau đó nhanh chóng múa may tay chân vẽ vào lòng bàn tay, đem tất cả tinh khí thần mà mình đã học để vẽ hết vào trong lá bùa.
“ Ngũ Lôi Chú! ”
Bầu trời đêm vốn đen nhánh lại truyền đến có tiếng sấm ầm ầm, giống như là sét đánh giữa trời quang vậy, một đạo sấm này nói tiếp đạo sấm trước vang lên. Năm đạo sấm kia dần dần hội tụ lại với nhau, hình dạng chớp nháy cuồng nộ giống như vào giây tiếp theo nó sẽ phá tầng mây mà đánh thẳng xuống vậy, Vu Tích thấy thế thì buột miệng thốt ra:
" Không ổn!! "
"Hừ, nhưng đã chậm rồi! ”
Tôi lập tức chỉ tay vào người anh ta, chỉ trông thoáng chốc, dòng điện giống như rắn bò ra khỏi tầng mây, đánh thẳng đến hồn phách của anh ta, thế như chẻ tre, tốc độ mau đến đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy rõ.
Dù anh ta có nhấp nháy trốn chạy nhưng lôi điện kia giống như hình với bóng của anh ta, liên tục bổ về phía người của anh ta. Sau đó là một tiếng thét thê lương cắt ngang bầu trời, bờ biển cũng run lên, nước biển hất lên trắng xoá, dựng lên nhưng một bức tường thành bay đến chỗ chúng tôi.
Tôi vội vàng quay đầu lại định kéo Thiên Ngạo lên, chẳng nghĩ là anh ta đã đứng lên rồi, còn dùng một tay ôm lấy leo tôi và bay lên tầng cao ốc cao nhất, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy nước biển đã bao phủ lấy chỗ chúng tôi vừa đứng, cũng không thấy bóng dáng của anh tư kia.
" Anh tư của anh sẽ không bị chết chứ? "
" Yên tâm đi, anh ta không chết được."
Thiên Ngạo dựa vào góc tường, ngồi xuống, rồi giơ tay kéo tôi xuống để tôi ngồi bên cạnh. Nghe anh nói thế tôi mới thở phào ra, nhưng không thể không lo lắng về tương lai của hai chúng tôi, tất cả những anh trai của anh ta đều không phải là loại đơn giản, lần sau chúng tôi có thể thoát được như thế này không đây?
Tiếng hít khí lạnh từ bên cạnh truyền đến, tôi liền hỏi:
" Anh thấy thế nào rồi? ”
Anh quay qua dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn tôi, máu tươi ở bên miệng miễn cưỡng ngừng chảy.
" Anh không sao, ngược lại là em đó, anh đã bảo em ở khách sạn chờ anh mà, đúng chứ? Sao em không nghe lời? ”
Nghe anh vẫn kiên cường nói thế, nước mắt của tôi đã lập tức chảy ra khỏi hốc mắt, tức giận mà hất tay anh ra.
" Hừ, anh từng hứa với em sẽ không hành động một mình, rồi cũng bỏ rơi em đấy thôi, không phải sao? ”
" Anh xin lỗi, anh chỉ là không muốn nhìn thấy em bị thương, nhưng hôm nay nếu anh tư không nương tay thì chắc gì em còn ở đây oán than, trách anh."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: (H+)
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: (H+)
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Lễ cưới
- Chương 82: Lễ cưới (2)
- Chương 83
- Chương 84: Động phòng
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Kết he