Ngủ Cùng Quỷ - Chương 132
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: (H+)
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: (H+)
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Lễ cưới
- Chương 82: Lễ cưới (2)
- Chương 83
- Chương 84: Động phòng
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Kết he
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngủ Cùng Quỷ
Chương 132
Nhưng người phụ nữ Trần Kha kia, vẫn luôn là cái gai trong lòng tôi, nếu đã náo loạn đến mức như hôm nay. Thì dứt khoát ép anh ta giết Trần Kha là được rồi, nếu như anh ta không chịu, giữa tôi và anh, liền đến đây thôi, chấm dứt!
Thừa dịp tôi còn chịu đựng được đau đớn hiện tại, tôi mở mắt nhìn Lãnh Thiên Ngạo, anh ta vừa thấy tôi hình như có chuyện muốn nói, vội vàng ngồi xuống bên giường tôi.
Sắc mặt của anh ta âm u, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ấm áp dịu dàng. Nó giống như cuộc cãi vã giữa chúng tôi chưa từng xảy ra vậy. Tôi cũng không muốn bỏ cuộc. ít nhất phải cố gắng hơn nữa.
" Thiên Ngạo. Ngày đó máu của Tề Quân tiến vào cơ thể em liền xảy ra vấn đề, cho nên em mới rút kim tiêm ra, không ngờ là Tề Quân lại nói em lãng phí máu của nó rồi muốn giết em, nó còn nói giết em rồi thì anh chính là của nó và Trần Kha. Anh cũng biết Tề Quân vừa động thủ tất nhiên đều là chiêu giết người, em đành phải phản kích, nếu trong quá trình này Trần Kha chịu ra tay ngăn cản Tề Quân, cũng sẽ không tạo thành cục diện như lúc anh trở về nhìn thấy, hơn nữa khuôn mặt trước và sau của Trần Kha là hai khuôn mặt, em có thể khẳng định cô ta là muốn mượn tay Tề Quân để giết em. "
Thiên Ngạo vẫn nghe tôi nói không nói gì. Tôi đành phải tiếp tục nói:
" Sau lần thay máu này, em rất có thể mất đi tất cả kỹ năng của thi quỷ, đến lúc đó nếu Tề Quân lại muốn giết em, dù một chút năng lực phản kháng thì em cũng không có. Anh có thể không chớp mắt giết Tiểu Bạch, vậy tại sao không thể giết Trần Kha? ”
" Nói nhiều như vậy, em vẫn muốn anh giết Trần Kha? "
Chết tiệt, lại trở lại đề tài này, rốt cuộc anh ta có muốn nghe tôi nói nữa không?
Tôi đau đớn nhắm mắt lại và suy nghĩ về việc có nên tiếp tục nói chuyện với anh ta hay không. Anh ta lại cầm tay tôi nói:
" Hiểu Hiểu, em phải nhớ rõ anh đã thề với em, bất kể là đời này hay là đời sau, trong lòng Lãnh Thiên Ngạo anh chỉ có một mình em là người phụ nữ của anh, cho nên mặc kệ Trần Kha có ái mộ anh không, anh cũng sẽ không dao động ”
" Em nói là cô ta muốn giết em, không phải em lại hoài nghi tình cảm của anh!! "
Tôi thực sự muốn cho một đế giày vào đầu của anh ta.
" Anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội đó, Trần Kha đã nghiên cứu ra huyết thanh pha loãng kỹ năng thi quỷ, hơn nữa trong tay cô ta còn có virus thi quỷ, hiện tại cô ta còn có giá trị lợi dụng, nếu Tiểu Bạch của em chết rồi, Trần Kha có thể biến cô ta thành thi quỷ, cho dù là như vậy, em vẫn muốn anh giết cô ta sao? "
Lãnh Thiên Ngạo có ý gì?
Anh ta nhìn trúng rốt cuộc là huyết thanh pha loãng kỹ năng thi quỷ của Trần Kha, hay là năng lực biến người thành thi quỷ của cô ta?
Tôi quả thực không dám tưởng tượng, vì đối kháng với Hàng Thi, anh ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lực lượng của bản thân lớn mạnh, ngày nào chưa tiêu diệt được Hàng Thi, cuộc sống của chúng tôi cũng đều là lo lắng rớt mật, lại sẽ có những Tiểu Bạch khác …
" Nếu em nhận định cô ta ái mộ anh, vậy chúng ta cũng không nên náo loạn cho cô ta cơ hội chen chân, anh hứa với em, sau này nhất định cùng họ giữ khoảng cách, chờ lợi dụng xong, liền giết cô ta cùng Tề Quân. "
Nếu anh ta đã chịu thua, tôi cũng nên cho mình một bậc thang, nếu lần này trở về để cho tôi phát hiện Trần Kha có cái gì khác lạ, tôi nhất định không tiếc bất cứ giá nào để giết cô.
Tôi hít sâu một hơi gật gật đầu, sau khi nghĩ thông suốt, ngay cả đau đớn cũng vơi đi không ít, hơn nữa có Thiên Ngạo ở bên cạnh tôi, đau khổ trong ba ngày ba đêm rất nhanh liền qua đi.
Chỉ là Tiểu Bạch, kết cục vẫn không thể cứu trở về, Nhiếp Tranh đem thi thể của em ấy đông lạnh, trong vòng bảy ngày tìm Trần Kha để cô ta tiêm virus ma quỷ kia vào, thì Tiểu Bạch có thể sống lại trở thành thi quỷ. Nhiếp Tranh thấy tôi cùng Thiên Ngạo hoà thuận cũng không có nói thêm gì, chỉ là nói cho tôi biết, nếu như Thiên Ngạo lại bắt nạt tôi thì đừng quên còn có anh ta.
Sau khi thay máu toàn thân, tôi trở nên rất suy yếu, ở lại trong bệnh viện Nhiếp Tranh tịnh dưỡng, vốn định tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa, không nghĩ tới một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh khó có được này.
" Sư phụ đi về cõi tiên? "
Điện thoại trong tay tôi rơi xuống đất ngay lập tức.
Lãnh Thiên Ngạo vội vàng nhặt điện thoại lên đặt bên tai:
" Sao lại thế? Chuyện này xảy ra khi nào? ”
" Ngay sáng nay phát hiện, sư phụ đi rất thanh thản, chỉ là tay thầy ấy vẫn nắm chặt, làm thế nào cũng không chịu buông ra, tôi cảm thấy việc này cũng không đơn giản, muốn để sư muội đi xuống âm giới một chuyến. "
Trong ống nghe là giọng nói cực kỳ bi thương của Lỗ Gia Minh, tôi vội vàng đoạt lấy điện thoại
" Sư huynh anh không cần quá đau khổ, tôi lập tức trở về. ”
Cả người tôi đều chếnh choáng, xuống giường xong hoàn toàn không tìm được phương hướng, Thiên Ngạo thấy vậy dứt khoát bế tôi lên, trong phút chốc nước mắt của tôi như hồng thủy không ngừng tuôn ra, kìm lại không được.
Tôi còn nhớ rõ, mấy ngày trước khi tôi rời đi còn ăn cơm cùng sư phụ, nhìn sắc mặt của thầy ấy đã tốt hơn nhiều, hơn nữa nội thương trên người cũng khôi phục gần hết, sao có thể cứ như vậy mà ra đi?
Sư phụ còn chưa nhìn thấy cháu nội của mình ra đời, sao lại đi rồi?
Dọc theo đường đi tôi không ngừng khóc nấc, Thiên Ngạo vừa lái xe vừa an ủi tôi:
" Hiểu Hiểu em đừng kích động, tình trạng sức khoẻ hiện tại của em còn chưa ổn định ”
" Em không có việc gì, anh lái nhanh lên một chút! "
Lâm Hải đến thành phố L cơ bản cần bốn giờ lái xe, bốn giờ này đối với tôi mà nói quả thực chính là sống qua ngày như nằm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh ở chung với sư phụ, làm cho tôi càng ngày càng không muốn tiếp nhận sự thật này. Thiên Ngạo chở tôi lái thẳng đến tử hợp viện của sư phụ, Nhiếp Tranh đưa thi thể Tiểu Bạch đến bệnh viện mary trước, sau đó lại đến cùng chúng tôi hội hợp.
Lỗ Gia Minh và Noãn Tâm đã chờ ở cửa qua hồi lâu, tôi xuống xe nhìn thấy Noãn Tâm quả thực khóc thành người nước, tôi vội vàng an ủi cậu ấy,
" Noãn Tâm, cậu đừng quá khổ sở, bây giờ cậu còn đang mang thai đứa bé đó? "
Nào biết sự an ủi này của tôi khiến Noãn Tâm càng khóc dữ dội hơn:
" Hiểu Hiểu, cậu biến sư phụ thành thi quỷ đi, ông còn chưa thấy cháu gái của ông, vậy mà đã ra đi rồi … ô Ô … "
Hốc mắt Lỗ Gia Minh cũng đỏ bừng, cắn chặt môi không cho mình khóc ra, Noãn Tâm ở trong ngực anh ta vẫn khóc sướt mướt, hiện tại anh ta chính là đàn ông duy nhất trong nhà này. Tôi biết anh ta đang tỏ vẻ kiên cường, tôi không nói thêm lời thừa thãi, trực tiếp đi về phía phòng sư phụ.
" Tối qua các người có nghe thấy tiếng động gì không? "
" Không có, sáng nay ta đi gọi sư phụ ăn cơm mới phát hiện, nhìn bộ dáng của cha giống như là trúng độc. "
Lỗ Gia Minh đem tình cảnh nhìn thấy sáng nay tỉ mỉ kể lại một lần.
Ở trong phòng sư phụ thấy được sư phụ mặc vẻn vẹn áo ngủ bằng vải cotton, nằm ở trên giường với khuôn mặt thanh thản giống như đang ngủ. Bên cạnh thầy ấy không có một chút dấu vết giãy dụa, thậm chí ngay cả ga giường bên cạnh đều bằng phẳng, giống như là có người cố gắng dựng ra cảnh sư phụ tự nhiên qua đời.
Lãnh Thiên Ngạo sức lực tương đối lớn, bẻ nắm tay mà sư phụ nắm chặt, bên trong không có cái.
Sau khi kiểm tra cẩn thận phòng cũng không có bất kỳ manh mối nào, hiện tại biện pháp duy nhất chính là tôi lập tức làm thỉnh âm.
Thừa dịp tôi còn chịu đựng được đau đớn hiện tại, tôi mở mắt nhìn Lãnh Thiên Ngạo, anh ta vừa thấy tôi hình như có chuyện muốn nói, vội vàng ngồi xuống bên giường tôi.
Sắc mặt của anh ta âm u, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ấm áp dịu dàng. Nó giống như cuộc cãi vã giữa chúng tôi chưa từng xảy ra vậy. Tôi cũng không muốn bỏ cuộc. ít nhất phải cố gắng hơn nữa.
" Thiên Ngạo. Ngày đó máu của Tề Quân tiến vào cơ thể em liền xảy ra vấn đề, cho nên em mới rút kim tiêm ra, không ngờ là Tề Quân lại nói em lãng phí máu của nó rồi muốn giết em, nó còn nói giết em rồi thì anh chính là của nó và Trần Kha. Anh cũng biết Tề Quân vừa động thủ tất nhiên đều là chiêu giết người, em đành phải phản kích, nếu trong quá trình này Trần Kha chịu ra tay ngăn cản Tề Quân, cũng sẽ không tạo thành cục diện như lúc anh trở về nhìn thấy, hơn nữa khuôn mặt trước và sau của Trần Kha là hai khuôn mặt, em có thể khẳng định cô ta là muốn mượn tay Tề Quân để giết em. "
Thiên Ngạo vẫn nghe tôi nói không nói gì. Tôi đành phải tiếp tục nói:
" Sau lần thay máu này, em rất có thể mất đi tất cả kỹ năng của thi quỷ, đến lúc đó nếu Tề Quân lại muốn giết em, dù một chút năng lực phản kháng thì em cũng không có. Anh có thể không chớp mắt giết Tiểu Bạch, vậy tại sao không thể giết Trần Kha? ”
" Nói nhiều như vậy, em vẫn muốn anh giết Trần Kha? "
Chết tiệt, lại trở lại đề tài này, rốt cuộc anh ta có muốn nghe tôi nói nữa không?
Tôi đau đớn nhắm mắt lại và suy nghĩ về việc có nên tiếp tục nói chuyện với anh ta hay không. Anh ta lại cầm tay tôi nói:
" Hiểu Hiểu, em phải nhớ rõ anh đã thề với em, bất kể là đời này hay là đời sau, trong lòng Lãnh Thiên Ngạo anh chỉ có một mình em là người phụ nữ của anh, cho nên mặc kệ Trần Kha có ái mộ anh không, anh cũng sẽ không dao động ”
" Em nói là cô ta muốn giết em, không phải em lại hoài nghi tình cảm của anh!! "
Tôi thực sự muốn cho một đế giày vào đầu của anh ta.
" Anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội đó, Trần Kha đã nghiên cứu ra huyết thanh pha loãng kỹ năng thi quỷ, hơn nữa trong tay cô ta còn có virus thi quỷ, hiện tại cô ta còn có giá trị lợi dụng, nếu Tiểu Bạch của em chết rồi, Trần Kha có thể biến cô ta thành thi quỷ, cho dù là như vậy, em vẫn muốn anh giết cô ta sao? "
Lãnh Thiên Ngạo có ý gì?
Anh ta nhìn trúng rốt cuộc là huyết thanh pha loãng kỹ năng thi quỷ của Trần Kha, hay là năng lực biến người thành thi quỷ của cô ta?
Tôi quả thực không dám tưởng tượng, vì đối kháng với Hàng Thi, anh ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lực lượng của bản thân lớn mạnh, ngày nào chưa tiêu diệt được Hàng Thi, cuộc sống của chúng tôi cũng đều là lo lắng rớt mật, lại sẽ có những Tiểu Bạch khác …
" Nếu em nhận định cô ta ái mộ anh, vậy chúng ta cũng không nên náo loạn cho cô ta cơ hội chen chân, anh hứa với em, sau này nhất định cùng họ giữ khoảng cách, chờ lợi dụng xong, liền giết cô ta cùng Tề Quân. "
Nếu anh ta đã chịu thua, tôi cũng nên cho mình một bậc thang, nếu lần này trở về để cho tôi phát hiện Trần Kha có cái gì khác lạ, tôi nhất định không tiếc bất cứ giá nào để giết cô.
Tôi hít sâu một hơi gật gật đầu, sau khi nghĩ thông suốt, ngay cả đau đớn cũng vơi đi không ít, hơn nữa có Thiên Ngạo ở bên cạnh tôi, đau khổ trong ba ngày ba đêm rất nhanh liền qua đi.
Chỉ là Tiểu Bạch, kết cục vẫn không thể cứu trở về, Nhiếp Tranh đem thi thể của em ấy đông lạnh, trong vòng bảy ngày tìm Trần Kha để cô ta tiêm virus ma quỷ kia vào, thì Tiểu Bạch có thể sống lại trở thành thi quỷ. Nhiếp Tranh thấy tôi cùng Thiên Ngạo hoà thuận cũng không có nói thêm gì, chỉ là nói cho tôi biết, nếu như Thiên Ngạo lại bắt nạt tôi thì đừng quên còn có anh ta.
Sau khi thay máu toàn thân, tôi trở nên rất suy yếu, ở lại trong bệnh viện Nhiếp Tranh tịnh dưỡng, vốn định tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa, không nghĩ tới một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh khó có được này.
" Sư phụ đi về cõi tiên? "
Điện thoại trong tay tôi rơi xuống đất ngay lập tức.
Lãnh Thiên Ngạo vội vàng nhặt điện thoại lên đặt bên tai:
" Sao lại thế? Chuyện này xảy ra khi nào? ”
" Ngay sáng nay phát hiện, sư phụ đi rất thanh thản, chỉ là tay thầy ấy vẫn nắm chặt, làm thế nào cũng không chịu buông ra, tôi cảm thấy việc này cũng không đơn giản, muốn để sư muội đi xuống âm giới một chuyến. "
Trong ống nghe là giọng nói cực kỳ bi thương của Lỗ Gia Minh, tôi vội vàng đoạt lấy điện thoại
" Sư huynh anh không cần quá đau khổ, tôi lập tức trở về. ”
Cả người tôi đều chếnh choáng, xuống giường xong hoàn toàn không tìm được phương hướng, Thiên Ngạo thấy vậy dứt khoát bế tôi lên, trong phút chốc nước mắt của tôi như hồng thủy không ngừng tuôn ra, kìm lại không được.
Tôi còn nhớ rõ, mấy ngày trước khi tôi rời đi còn ăn cơm cùng sư phụ, nhìn sắc mặt của thầy ấy đã tốt hơn nhiều, hơn nữa nội thương trên người cũng khôi phục gần hết, sao có thể cứ như vậy mà ra đi?
Sư phụ còn chưa nhìn thấy cháu nội của mình ra đời, sao lại đi rồi?
Dọc theo đường đi tôi không ngừng khóc nấc, Thiên Ngạo vừa lái xe vừa an ủi tôi:
" Hiểu Hiểu em đừng kích động, tình trạng sức khoẻ hiện tại của em còn chưa ổn định ”
" Em không có việc gì, anh lái nhanh lên một chút! "
Lâm Hải đến thành phố L cơ bản cần bốn giờ lái xe, bốn giờ này đối với tôi mà nói quả thực chính là sống qua ngày như nằm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh ở chung với sư phụ, làm cho tôi càng ngày càng không muốn tiếp nhận sự thật này. Thiên Ngạo chở tôi lái thẳng đến tử hợp viện của sư phụ, Nhiếp Tranh đưa thi thể Tiểu Bạch đến bệnh viện mary trước, sau đó lại đến cùng chúng tôi hội hợp.
Lỗ Gia Minh và Noãn Tâm đã chờ ở cửa qua hồi lâu, tôi xuống xe nhìn thấy Noãn Tâm quả thực khóc thành người nước, tôi vội vàng an ủi cậu ấy,
" Noãn Tâm, cậu đừng quá khổ sở, bây giờ cậu còn đang mang thai đứa bé đó? "
Nào biết sự an ủi này của tôi khiến Noãn Tâm càng khóc dữ dội hơn:
" Hiểu Hiểu, cậu biến sư phụ thành thi quỷ đi, ông còn chưa thấy cháu gái của ông, vậy mà đã ra đi rồi … ô Ô … "
Hốc mắt Lỗ Gia Minh cũng đỏ bừng, cắn chặt môi không cho mình khóc ra, Noãn Tâm ở trong ngực anh ta vẫn khóc sướt mướt, hiện tại anh ta chính là đàn ông duy nhất trong nhà này. Tôi biết anh ta đang tỏ vẻ kiên cường, tôi không nói thêm lời thừa thãi, trực tiếp đi về phía phòng sư phụ.
" Tối qua các người có nghe thấy tiếng động gì không? "
" Không có, sáng nay ta đi gọi sư phụ ăn cơm mới phát hiện, nhìn bộ dáng của cha giống như là trúng độc. "
Lỗ Gia Minh đem tình cảnh nhìn thấy sáng nay tỉ mỉ kể lại một lần.
Ở trong phòng sư phụ thấy được sư phụ mặc vẻn vẹn áo ngủ bằng vải cotton, nằm ở trên giường với khuôn mặt thanh thản giống như đang ngủ. Bên cạnh thầy ấy không có một chút dấu vết giãy dụa, thậm chí ngay cả ga giường bên cạnh đều bằng phẳng, giống như là có người cố gắng dựng ra cảnh sư phụ tự nhiên qua đời.
Lãnh Thiên Ngạo sức lực tương đối lớn, bẻ nắm tay mà sư phụ nắm chặt, bên trong không có cái.
Sau khi kiểm tra cẩn thận phòng cũng không có bất kỳ manh mối nào, hiện tại biện pháp duy nhất chính là tôi lập tức làm thỉnh âm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: (H+)
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: (H+)
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Lễ cưới
- Chương 82: Lễ cưới (2)
- Chương 83
- Chương 84: Động phòng
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Kết he