Ngủ Cùng Quỷ - Chương 188
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: (H+)
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: (H+)
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Lễ cưới
- Chương 82: Lễ cưới (2)
- Chương 83
- Chương 84: Động phòng
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Kết he
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngủ Cùng Quỷ
Chương 188
Sau khi Ngoan Mậu và Tề Quân trở về, trong tay mỗi người cầm mấy cái bình nhỏ, tôi nhanh chóng cầm bình nhỏ đưa cho Nhạc Đình:
" Cô xem thử xem, những vắc - xin phòng bệnh này đã bị nhiễm hay chưa? "
Nhạc Đình nhận vắc - xin trong tay tôi trực tiếp bỏ vào trong túi:
" Không cần xem, vì nhìn không ra, chờ sau khi Nhiếp Tranh trở về, chúng ta đi vào dùng kính hiển vi để soi mới thấy được. "
" Sao Nhiếp Tranh còn chưa trở về nhỉ? "
Tôi nhìn những chiếc xe ra vào kia, trong lòng cũng nóng ruột theo. Tề Quân hiểu chuyện vỗ lưng tôi và an ủi nói:
" Mẹ đừng nóng lòng, hiện tại trời còn chưa tối mà, chú Nhiếp Tranh đi ra ngoài làm việc có thể là rất cẩn thận đó cho nên thời gian quay lại sẽ chậm hơn một chút!"
" Chờ một chút đi, anh ta hẳn là rất nhanh sẽ trở lại. "
Nhạc Đình vừa dứt lời, Nhiếp Tranh lái xe cấp tốc phanh đứng lại trước mặt tôi, tôi đứng lên:
" Nhiếp Tranh, anh làm gì vậy, chờ anh tôi chờ sắp đến mốc meo rồi! "
Nhiếp Tranh mở cửa xe, nhưng đi xuống lại là một Siêu nhân!
" Thế nào? "
Nhiếp Tranh cúi người đưa mặt đến trước mặt tôi:
" Có nhìn ra bộ dáng ban đầu của anh không? Mặc như vậy, họ sẽ không nhận ra chúng ta đâu!"
Nói xong, anh ta lấy từ chỗ ngồi ra một ít quần áo ném cho nhóm chúng tôi:
" Em cùng Nhạc Đình lên xe thay đi, hai đứa nhỏ này để anh giúp bọn nó mặc. "
Ngoan Mậu cùng Tề Quân vừa nhìn quần áo thú bông trong tay Nhiếp Tranh thì suýt nữa hưng phấn đến thét chói tai, chúng chen chúc tiến lên muốn tự mình mặc quần áo.
Tôi nhìn Spider - Man trong tay mà muốn choáng váng, còn thêm mũ đội trùm đầu!
Nhạc Đình là đội trưởng người Mỹ, Ngoan Mậu chính là cảnh sát trưởng Mèo Đen, Tề Hoàng là A Mộc Đồng, quần áo chúng tôi đều có thêm mũ trùm đầu, che đi bộ dáng thật của mình, với cái bộ dáng này đến cha mẹ ruột nhìn chắc cũng nhận không ra.
Chờ sau khi chúng tôi mặc quần áo xong, Nhiếp Tranh trực tiếp lái xe đến gara ngầm cách đó không xa, khi chúng tôi tiến vào thủ đô đã gỡ biển số xe xuống để tiêu hủy.
" Đi thôi! "
Nhiếp Tranh nói xong đi nghênh ngang ở đằng trước, áo choàng siêu nhân phất phới đón gió, tôi cùng Nhạc Đình ở phía sau nhịn cười đau bụng.
Ngay cả mấy người canh cửa nhìn thấy chúng tôi thế này cũng nhịn cười, khóe miệng của mấy tên kia còn giật giật, chắc họ nghĩ gặp phải bệnh nhân tâm thần.Thấy chúng tôi không có dừng lại tính toán trực tiếp hướng bên trong đi, người canh gác thu lại ý cười trên mặt, mắng:
" Các người không thể đi về phía trước, muốn điên thì đến nơi khác đi! "
Sắc mặt Nhiếp Tranh u ám xuống, vừa định động tay, tôi lập tức bắt lấy cổ tay của anh ta, quay đầu nói với hai đứa nhỏ:
" Hai đứa, mẹ giao hai người đó cho các con, nhớ kỹ, đừng để bọn họ chết! "
" Oki mẹ! "
Sau khi Ngoan Mậu và Tề Quân nhận mệnh lệnh giống như một con khỉ linh hoạt, thân hình nho nhỏ lần lượt từ cửa sổ chui vào buồng canh gác, rồi đánh nhau với hai người canh gác kia, hai tiếng kêu rên truyền đến, người canh gác bị đánh ngất xỉu ở trong buồng bảo vệ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai đứa nhỏ một trước một sau chui ra từ trong buồng canh gác, giống như là đang thi đấu với nhau, chúng đều phủi tay nhìn tôi như đợi tôi khen ngợi.
" Mẹ, đã giải quyết xong rồi!"
" Mẹ, con còn trói hắn lại."
Tề Quân cười hề hề, đứa nhỏ này đi bên Trần Kha cũng lâu, nên nó làm việc gì cũng tương đối cẩn thận. Tôi gật gật đầu:
" Làm tốt lắm, Ngoan Mậu con cũng trở về trói người kia lại, tránh để hắn tỉnh rồi phá rối. "
" Dạ! "
Ngoan Mậu lạnh lùng nhìn Tề Quân một cái, bay người trở về buồng canh gác và trói tên canh gác còn lại.
Nơi này khắp nơi đều được lắp camera giám sát, hành động vừa rồi của chúng tôi ở cửa đã thu hút sự chú ý trong kho vắc xin, đột nhiên báo động của cả tòa nhà vang lên, cửa lớn tiến vào bên trong kho vắc xin chậm rãi đóng lại.
" Đi thôi! "
Tôi vừa nói xong, tôi cùng Nhiếp Tranh kéo Nhạc Đình, trực tiếp tiến vào bên trong kho vắc xin, tốc độ cực nhanh, cửa lớn ở phía sau còn một nửa khoảng cách chưa đóng lại, nếu như là người bình thường, đã bị nhốt ở ngoài cửa.
Một tay lộ ra ở buồng canh gác có thể chỉ là do vô tình, nhưng bàn tay chúng tôi bị ghi lại quả thực làm cho người trong phòng giám sát kho vắc xin sợ hãi, ngay sau đó cả tòa nhà liền truyền đến tiếng chuông báo khẩn cấp.
" Có người xâm nhập, hỗ trợ vũ khí, mục tiêu đang ở cửa chính."
Trong ngân hàng vắc xin không chỉ có vắc - xin miễn dịch, còn có các loại vắc - xin nghiên cứu khoa học, trong ngân hàng vắc xin còn có lính canh dùng vũ lực trấn áp, nhưng chắc cũng không có mấy người, cho dù là tới một xe thì chúng tôi cũng không để vào mắt.
Bộ dáng không sợ hãi của chúng tôi đã làm người bên trong này sợ hãi, mấy công nhân khuân vác vốn đang làm việc ở cửa chính, cầm đồ đạc trong tay, muốn cầm cũng không được, buông xuống cũng không xong, cũng may có một người hơi lớn mật đi về phía chúng tôi:
" Các người tới nơi này làm gì? "
" Gọi quản lý nơi này của các người ra, chúng tôi có việc quan trọng muốn gặp hắn."
" Quản lý không có ở đây, đã mấy ngày không tới làm việc!"
Một người khác trả lời. Hắn ta đã không đến làm việc nhiều ngày rồi à? Chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
" Vậy quản lý của các người không ở đây cũng nên có người quản lý thay chứ? Gọi những người quản lý ở đây của các người ra! ". KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc t𝐫u𝘺ệ𝗻 tại { t𝐫u𝐦t𝐫u𝘺𝘦 𝗻.v𝗻 }
Khi tôi nói chuyện, có tiếng chạy bộ đến gần, một số lính canh cầm súng trường chạy đến, giơ súng lên và hướng về phía chúng tôi:
" Bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên! "
" Ôi, những người mù quáng này, chúng ta lấy đâu ra vũ khí? "
Tôi đưa tay giơ lên, ý bảo Nhiếp Tranh không nên xúc động, đạn cũng không có mắt, huống chi chúng tôi còn đang dẫn theo con nhỏ.
" Mấy người anh em này, làm phiền các anh thông báo một chút, chúng tôi muốn gặp quản lý nơi này, báo cáo một chuyện trọng yếu, là về vắc xin ở chỗ các người, rất có thể đã bị phơi nhiễm "
Vừa nghe tôi nói vắc - xin bị nhiễm bệnh, sắc mặt tất cả cảnh vệ đều đông lại, Nhạc Đình lúc này đứng ra giơ vắc - xin trong tay lên:
" Đây là vừa mới lấy từ xe vận chuyển bên ngoài xuống, đã chứng thực bị nhiễm bệnh, không tin các người lập tức tự kiểm tra! "
Tôi tin rằng nhất cử nhất động của chúng tôi ở đây nhất định sẽ bị nhân vật chủ chốt nhìn thấy, quả nhiên, âm thanh ở khắp nơi trong tòa nhà lại lần nữa vang lên.
" Đưa bọn họ đến văn phòng của tôi."
" Phó sở trưởng Trương, mấy người này rất nguy hiểm! "
Một người đàn ông trông giống như một cảnh vệ nói với máy ảnh trên đầu. Đáp lại là sự yên lặng, tôi đang muốn nói gì đó, nào ngờ Nhạc Đình đã đột nhiên lên tiếng trước tôi:
" Học trưởng Trương Minh, tôi là nghiên cứu viên cấp A Đại, anh tin tưởng chúng tôi đi, nếu như không phải chuyện quan trọng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để tiến vào nơi này."
" Anh ta chính là học trưởng mà cô nói? "
Tôi nghiêng đầu nhẹ, nói vào bên tại Nhạc Đình. Nhạc Đình nhỏ giọng nói.
" Mời bọn họ đến văn phòng của tôi! "
Lúc này đây, giọng nói đó lại mời chúng tôi, tôi nghĩ người này chính là học trưởng của Nhạc Đình, nếu anh ta là phó sở trưởng, vậy việc này có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Nói chính là mời đó, nhưng mà cảnh vệ vẫn là dùng súng bắt chúng tôi đưa lên văn phòng ở tầng hai, văn phòng này rất lớn, bên trong có rất nhiều thiết bị dùng nghiên cứu, đây thực ra là cái phòng thí nghiệm cỡ nhỏ, phòng thí nghiệm chỉ có một bàn làm việc to, so với trong suy nghĩ thì nó đơn sơ quá.
" Cô xem thử xem, những vắc - xin phòng bệnh này đã bị nhiễm hay chưa? "
Nhạc Đình nhận vắc - xin trong tay tôi trực tiếp bỏ vào trong túi:
" Không cần xem, vì nhìn không ra, chờ sau khi Nhiếp Tranh trở về, chúng ta đi vào dùng kính hiển vi để soi mới thấy được. "
" Sao Nhiếp Tranh còn chưa trở về nhỉ? "
Tôi nhìn những chiếc xe ra vào kia, trong lòng cũng nóng ruột theo. Tề Quân hiểu chuyện vỗ lưng tôi và an ủi nói:
" Mẹ đừng nóng lòng, hiện tại trời còn chưa tối mà, chú Nhiếp Tranh đi ra ngoài làm việc có thể là rất cẩn thận đó cho nên thời gian quay lại sẽ chậm hơn một chút!"
" Chờ một chút đi, anh ta hẳn là rất nhanh sẽ trở lại. "
Nhạc Đình vừa dứt lời, Nhiếp Tranh lái xe cấp tốc phanh đứng lại trước mặt tôi, tôi đứng lên:
" Nhiếp Tranh, anh làm gì vậy, chờ anh tôi chờ sắp đến mốc meo rồi! "
Nhiếp Tranh mở cửa xe, nhưng đi xuống lại là một Siêu nhân!
" Thế nào? "
Nhiếp Tranh cúi người đưa mặt đến trước mặt tôi:
" Có nhìn ra bộ dáng ban đầu của anh không? Mặc như vậy, họ sẽ không nhận ra chúng ta đâu!"
Nói xong, anh ta lấy từ chỗ ngồi ra một ít quần áo ném cho nhóm chúng tôi:
" Em cùng Nhạc Đình lên xe thay đi, hai đứa nhỏ này để anh giúp bọn nó mặc. "
Ngoan Mậu cùng Tề Quân vừa nhìn quần áo thú bông trong tay Nhiếp Tranh thì suýt nữa hưng phấn đến thét chói tai, chúng chen chúc tiến lên muốn tự mình mặc quần áo.
Tôi nhìn Spider - Man trong tay mà muốn choáng váng, còn thêm mũ đội trùm đầu!
Nhạc Đình là đội trưởng người Mỹ, Ngoan Mậu chính là cảnh sát trưởng Mèo Đen, Tề Hoàng là A Mộc Đồng, quần áo chúng tôi đều có thêm mũ trùm đầu, che đi bộ dáng thật của mình, với cái bộ dáng này đến cha mẹ ruột nhìn chắc cũng nhận không ra.
Chờ sau khi chúng tôi mặc quần áo xong, Nhiếp Tranh trực tiếp lái xe đến gara ngầm cách đó không xa, khi chúng tôi tiến vào thủ đô đã gỡ biển số xe xuống để tiêu hủy.
" Đi thôi! "
Nhiếp Tranh nói xong đi nghênh ngang ở đằng trước, áo choàng siêu nhân phất phới đón gió, tôi cùng Nhạc Đình ở phía sau nhịn cười đau bụng.
Ngay cả mấy người canh cửa nhìn thấy chúng tôi thế này cũng nhịn cười, khóe miệng của mấy tên kia còn giật giật, chắc họ nghĩ gặp phải bệnh nhân tâm thần.Thấy chúng tôi không có dừng lại tính toán trực tiếp hướng bên trong đi, người canh gác thu lại ý cười trên mặt, mắng:
" Các người không thể đi về phía trước, muốn điên thì đến nơi khác đi! "
Sắc mặt Nhiếp Tranh u ám xuống, vừa định động tay, tôi lập tức bắt lấy cổ tay của anh ta, quay đầu nói với hai đứa nhỏ:
" Hai đứa, mẹ giao hai người đó cho các con, nhớ kỹ, đừng để bọn họ chết! "
" Oki mẹ! "
Sau khi Ngoan Mậu và Tề Quân nhận mệnh lệnh giống như một con khỉ linh hoạt, thân hình nho nhỏ lần lượt từ cửa sổ chui vào buồng canh gác, rồi đánh nhau với hai người canh gác kia, hai tiếng kêu rên truyền đến, người canh gác bị đánh ngất xỉu ở trong buồng bảo vệ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai đứa nhỏ một trước một sau chui ra từ trong buồng canh gác, giống như là đang thi đấu với nhau, chúng đều phủi tay nhìn tôi như đợi tôi khen ngợi.
" Mẹ, đã giải quyết xong rồi!"
" Mẹ, con còn trói hắn lại."
Tề Quân cười hề hề, đứa nhỏ này đi bên Trần Kha cũng lâu, nên nó làm việc gì cũng tương đối cẩn thận. Tôi gật gật đầu:
" Làm tốt lắm, Ngoan Mậu con cũng trở về trói người kia lại, tránh để hắn tỉnh rồi phá rối. "
" Dạ! "
Ngoan Mậu lạnh lùng nhìn Tề Quân một cái, bay người trở về buồng canh gác và trói tên canh gác còn lại.
Nơi này khắp nơi đều được lắp camera giám sát, hành động vừa rồi của chúng tôi ở cửa đã thu hút sự chú ý trong kho vắc xin, đột nhiên báo động của cả tòa nhà vang lên, cửa lớn tiến vào bên trong kho vắc xin chậm rãi đóng lại.
" Đi thôi! "
Tôi vừa nói xong, tôi cùng Nhiếp Tranh kéo Nhạc Đình, trực tiếp tiến vào bên trong kho vắc xin, tốc độ cực nhanh, cửa lớn ở phía sau còn một nửa khoảng cách chưa đóng lại, nếu như là người bình thường, đã bị nhốt ở ngoài cửa.
Một tay lộ ra ở buồng canh gác có thể chỉ là do vô tình, nhưng bàn tay chúng tôi bị ghi lại quả thực làm cho người trong phòng giám sát kho vắc xin sợ hãi, ngay sau đó cả tòa nhà liền truyền đến tiếng chuông báo khẩn cấp.
" Có người xâm nhập, hỗ trợ vũ khí, mục tiêu đang ở cửa chính."
Trong ngân hàng vắc xin không chỉ có vắc - xin miễn dịch, còn có các loại vắc - xin nghiên cứu khoa học, trong ngân hàng vắc xin còn có lính canh dùng vũ lực trấn áp, nhưng chắc cũng không có mấy người, cho dù là tới một xe thì chúng tôi cũng không để vào mắt.
Bộ dáng không sợ hãi của chúng tôi đã làm người bên trong này sợ hãi, mấy công nhân khuân vác vốn đang làm việc ở cửa chính, cầm đồ đạc trong tay, muốn cầm cũng không được, buông xuống cũng không xong, cũng may có một người hơi lớn mật đi về phía chúng tôi:
" Các người tới nơi này làm gì? "
" Gọi quản lý nơi này của các người ra, chúng tôi có việc quan trọng muốn gặp hắn."
" Quản lý không có ở đây, đã mấy ngày không tới làm việc!"
Một người khác trả lời. Hắn ta đã không đến làm việc nhiều ngày rồi à? Chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
" Vậy quản lý của các người không ở đây cũng nên có người quản lý thay chứ? Gọi những người quản lý ở đây của các người ra! ". KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc t𝐫u𝘺ệ𝗻 tại { t𝐫u𝐦t𝐫u𝘺𝘦 𝗻.v𝗻 }
Khi tôi nói chuyện, có tiếng chạy bộ đến gần, một số lính canh cầm súng trường chạy đến, giơ súng lên và hướng về phía chúng tôi:
" Bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên! "
" Ôi, những người mù quáng này, chúng ta lấy đâu ra vũ khí? "
Tôi đưa tay giơ lên, ý bảo Nhiếp Tranh không nên xúc động, đạn cũng không có mắt, huống chi chúng tôi còn đang dẫn theo con nhỏ.
" Mấy người anh em này, làm phiền các anh thông báo một chút, chúng tôi muốn gặp quản lý nơi này, báo cáo một chuyện trọng yếu, là về vắc xin ở chỗ các người, rất có thể đã bị phơi nhiễm "
Vừa nghe tôi nói vắc - xin bị nhiễm bệnh, sắc mặt tất cả cảnh vệ đều đông lại, Nhạc Đình lúc này đứng ra giơ vắc - xin trong tay lên:
" Đây là vừa mới lấy từ xe vận chuyển bên ngoài xuống, đã chứng thực bị nhiễm bệnh, không tin các người lập tức tự kiểm tra! "
Tôi tin rằng nhất cử nhất động của chúng tôi ở đây nhất định sẽ bị nhân vật chủ chốt nhìn thấy, quả nhiên, âm thanh ở khắp nơi trong tòa nhà lại lần nữa vang lên.
" Đưa bọn họ đến văn phòng của tôi."
" Phó sở trưởng Trương, mấy người này rất nguy hiểm! "
Một người đàn ông trông giống như một cảnh vệ nói với máy ảnh trên đầu. Đáp lại là sự yên lặng, tôi đang muốn nói gì đó, nào ngờ Nhạc Đình đã đột nhiên lên tiếng trước tôi:
" Học trưởng Trương Minh, tôi là nghiên cứu viên cấp A Đại, anh tin tưởng chúng tôi đi, nếu như không phải chuyện quan trọng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để tiến vào nơi này."
" Anh ta chính là học trưởng mà cô nói? "
Tôi nghiêng đầu nhẹ, nói vào bên tại Nhạc Đình. Nhạc Đình nhỏ giọng nói.
" Mời bọn họ đến văn phòng của tôi! "
Lúc này đây, giọng nói đó lại mời chúng tôi, tôi nghĩ người này chính là học trưởng của Nhạc Đình, nếu anh ta là phó sở trưởng, vậy việc này có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Nói chính là mời đó, nhưng mà cảnh vệ vẫn là dùng súng bắt chúng tôi đưa lên văn phòng ở tầng hai, văn phòng này rất lớn, bên trong có rất nhiều thiết bị dùng nghiên cứu, đây thực ra là cái phòng thí nghiệm cỡ nhỏ, phòng thí nghiệm chỉ có một bàn làm việc to, so với trong suy nghĩ thì nó đơn sơ quá.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: (H+)
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: (H+)
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Lễ cưới
- Chương 82: Lễ cưới (2)
- Chương 83
- Chương 84: Động phòng
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200: Kết he
- bình luận