Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! - Chương 102: Thiếu
Chương trước- Chương 1: Gặp quỷ
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Tên trộm vặt
- Chương 4: Ninh mặc
- Chương 5: Tính kế
- Chương 6: Mùa xuân ấm áp
- Chương 7: Từ biệt
- Chương 8: Phát điên
- Chương 9: Đêm mưa
- Chương 10: Cá chép
- Chương 11: Thẳng thắn
- Chương 12: Ông cậu
- Chương 13: Ép hỏi
- Chương 14: Tắm rửa
- Chương 15: Vừa ăn cắp vừa la làng (1)
- Chương 16: Bị bám theo
- Chương 17: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 18: Viên thuốc
- Chương 19: Ưng thiên
- Chương 20: Hoàng đế
- Chương 21: Trân châu
- Chương 22: Viên đá
- Chương 23: Thái hậu
- Chương 24: Ngọc khấu
- Chương 25: Bức chân dung
- Chương 26: Bỏ lỡ
- Chương 27: Mầm tình
- Chương 28: Trêu đùa
- Chương 29: Thuận hỉ
- Chương 30: Đồn đại
- Chương 31: Cãi nhau
- Chương 32: Bạc
- Chương 33: Hộ vệ
- Chương 34: Duyên phận
- Chương 35: Tòa tháp
- Chương 36: Chuyện cũ
- Chương 37: Bỏ lỡ
- Chương 38: Ngọc xuân
- Chương 39: Tỏ tình
- Chương 40: Sét đánh
- Chương 41: Xích mích
- Chương 42: Giảng hòa
- Chương 43: Trinh nương
- Chương 44: Sinh nhật
- Chương 45: Nương tử
- Chương 46: Về thôn
- Chương 47: Chống đối
- Chương 48: Trò chuyện ban đêm
- Chương 49: Gian xảo
- Chương 50: Lựa chọn
- Chương 51: Chị em
- Chương 52: Ẩn tình
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Thiên uy
- Chương 55: Tình cờ gặp lại
- Chương 56: Ven sông
- Chương 57: Ngăn cản
- Chương 58: Lừa dối
- Chương 59: Xuân sắc
- Chương 60: Giam lỏng
- Chương 61: Tàn nhẫn
- Chương 62: Bế tắc
- Chương 63: Chạy trước
- Chương 64: Thổ lộ
- Chương 65: Đêm trước
- Chương 66: Một đêm xông xáo
- Chương 67: Nửa đêm chạy trốn
- Chương 68: Không nỡ
- Chương 69: Vợ chồng
- Chương 70: An ủi
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Cãi nhau
- Chương 73: Dối trá
- Chương 74: Khách đến thăm
- Chương 75: Ninh nghiên
- Chương 76: Hiểu nhầm
- Chương 77: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 78: Vận mệnh
- Chương 79: Đêm lạnh
- Chương 80
- Chương 81: Giấc mộng phù hoa
- Chương 82: Trấn nhỏ biên thùy
- Chương 83: Vẫy tay tạm biệt
- Chương 84: Hoa đào đất bắc
- Chương 85: LƯƠNG DUYÊN TRỜI BAN
- Chương 86: Đồng đội heo
- Chương 87: Diễn xuất siêu thần
- Chương 88: Cố nhân trùng phùng
- Chương 89
- Chương 90: Nghe trộm ở ngoài phòng
- Chương 91: XUẤT GIÁ
- Chương 92: SẮC HỒNG NGÀY XUÂN
- Chương 93: ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ SI TÌNH
- Chương 94: To gan, háo sắc
- Chương 95: TIỂU ANH CÕNG TỘI
- Chương 96: Trèo cao sợ ngã đau (1)
- Chương 97: Biến cố phát sinh
- Chương 98: Lá mặt lá trái
- Chương 99: Biết vậy chẳng làm
- Chương 100
- Chương 101: Thiếu
- Chương 102: Thiếu
- Chương 103: Thiếu
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Thiếu
- Chương 107: Thiếu
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Thiếu
- Chương 110: Thiếu
- Chương 110-2: Thiếu
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!
Chương 102: Thiếu
Có thể nói Ngọc Xuân làm việc hoàn hảo vô cùng.
Đầu tiên là thuê một tòa nhà ở trấn nhỏ, cho vợ Ngưu Nhị dẫn con gái vào ở cùng. Lại mua thêm hai nha hoàn hầu hạ, sau khi thu dọn thỏa đáng mới đón Lạc Anh và Tiểu Ngọc vào ở.
Tòa nhà không lớn, cả hai bên trái phải và phòng bếp là có bốn gian. Lạc Anh và Tiểu Ngọc ở gian phòng chính, vợ Ngưu Nhị và con gái ở gian phía đông cùng với hai nha hoàn. Gian phía tây để trống, chất không ít đồ cho trẻ sơ sinh.
Nhà mẹ đẻ vợ Ngưu Nhị họ Bào, giờ bọn nha hoàn đều gọi nàng ta là thím Bào. Con gái tên là Đậu Miêu, ngụ ý cơm áo không lo. Nay đúng thật là không phải lo cơm áo hàng ngày. (Miêu: mầm mống, lúa non)
Vì chủ nhà rộng lượng, thím Bào rất để tâm vào việc cho em bé bú. Thời gian trôi qua, Tiểu Ngọc càng dính vú em hơn là Lạc Anh. Buổi tối, bé ngủ cùng với Đậu Miêu trên một cái giường, ăn no sẽ bắt đầu thổi bong bóng i i a a.
Trong nháy mắt, ba tháng đã qua.
Cuối cùng thì băng tuyết nơi đất bắc cũng tan. Gió xuân mang theo màu xanh phủ khắp nhân gian. Gió thổi dương liễu say, hương hoa lướt qua má.
Lạc Anh đang ngồi trên ghế dựa dưới mái hiên, nha hoàn Thúy Nhi bế Đậu Miêu, thím Bào bế Tiểu Ngọc ngay dưới tán cây hạnh. Gió vừa thổi, cánh hoa trắng như tuyết bay xuống đầy người.
Nàng nhìn cảnh tượng này có mấy phần quen thuộc, lại nhớ đến con chim ấy, cũng không biết rốt cuộc trong đời này, nó có còn hy vọng chạy khỏi lồng giam kia hay không.
Tiểu Ngọc chơi một lát lại bắt đầu rúc vào người thím Bào. Biết được bé đói bụng, thím Bào vội bế vào nhà, chỉ để lại bốn người tiếp tục ngắm cảnh trong viện.
Lạc Anh ngồi dựa mỏi rồi, ngồi thẳng dậy, vỗ tay về hướng Đậu Miêu, thật sự đã hấp dẫn được ánh mắt của nó.
“Nào, để tôi bế.”
Hình như Đậu Miêu thích nàng vô cùng, nghiêng người một cái, nhào theo hướng nàng ngồi.
Thúy Nhi đưa Đậu Miêu sang một cách cẩn thận: “Phu nhân để ý một chút, Đậu Miêu vừa mới ăn xong, sợ sẽ nôn ra làm bẩn váy áo của người.”
“Không sao, trẻ con cũng không bẩn.”
Đón được Đậu Miêu, Lạc Anh vui vẻ hẳn lên ngay: “Hình như lại nặng lên rồi.”
“Đúng ạ, mẹ em nói trẻ con thay đổi mỗi ngày. Phu nhân, người xem, nó đã mọc răng này.”
Lạc Anh nhìn thử, đúng là trong khuôn miệng của Đậu Nha lấp ló một cái răng trắng nhỏ.
Trẻ con mọc răng luôn không tránh được chảy nước miếng. Thỉnh thoảng Thúy Nhi lại lau đi, không quên buôn chuyện:
“Hôm trước em ra ngoài đi chợ, nhìn thấy đầu phố lại có thêm một nhà người Bắc Ngụy chuyển đi. Quả là lạ thật, đây là nhà thứ bảy trong tháng này rồi.”
Lạc Anh không cho là đúng: “Chuyển thì chuyển đi, đây vốn là địa giới nước Nam Trần chúng ta. Có lẽ người ta muốn lá rụng về cội, cũng không phải là không thể.
Đậu Miêu nghịch ngợm vươn tay túm lấy khuyên tai của Lạc Anh, Thúy Nhi sợ nàng bị thương, vội giơ tay bao lấy móng vuốt nho nhỏ của Đậu Miêu.
Bế một lúc, Lạc Anh cũng hơi mệt, đưa em bé lại cho Thúy Nhi, nghĩ ngợi rồi nói:
“Dạo này mọi người đừng ra ngoài, trừ khi có việc cần kíp.”
Nàng cũng không nói rõ là tại sao, nhưng luôn cảm thấy thường xuyên có người rời đi, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì đó.
Sự khác thường tất có điều lạ, hai nước im lặng đã sáu năm, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng thật ra bên dưới luôn có một mạch nước ngầm đang chuyển động. Ai cũng không biết sự hòa bình giả dối này có thể kéo dài bao lâu, lúc nào sẽ bùng nổ.
*
Khi Ngọc Xuân trở về, mang theo một tin tức.
“Cái gì? Đại Hãn Bắc Ngụy bị đâm?”
“Ừ.”
Sau khi Ngọc Xuân vò khăn, lau mặt, giờ mới bế Tiểu Ngọc vào lòng chơi.
Xa cách đã năm tháng, giờ đây Tiểu Ngọc đã mọc một cái răng trắng phau, nước miếng chảy bên khóe miệng, i i a a, cũng không biết là đang nói gì.
Lạc Anh lại nghĩ là: Sắp đánh trận sao?
Thấy dáng vẻ nàng có tâm sự nặng nề, Ngọc Xuân vội an ủi:
“Đến nay, tin tức này còn chưa truyền đi, không rõ nguyên nhân trong đó là gì. Nghe nói là một thị nữ bồi giá của Đại phi, người Nam Trần, làm liên lụy đến quan hệ tốt đẹp giữa hai nước. Dù thế nào cũng sợ là khó tránh khỏi chiến
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp quỷ
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Tên trộm vặt
- Chương 4: Ninh mặc
- Chương 5: Tính kế
- Chương 6: Mùa xuân ấm áp
- Chương 7: Từ biệt
- Chương 8: Phát điên
- Chương 9: Đêm mưa
- Chương 10: Cá chép
- Chương 11: Thẳng thắn
- Chương 12: Ông cậu
- Chương 13: Ép hỏi
- Chương 14: Tắm rửa
- Chương 15: Vừa ăn cắp vừa la làng (1)
- Chương 16: Bị bám theo
- Chương 17: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 18: Viên thuốc
- Chương 19: Ưng thiên
- Chương 20: Hoàng đế
- Chương 21: Trân châu
- Chương 22: Viên đá
- Chương 23: Thái hậu
- Chương 24: Ngọc khấu
- Chương 25: Bức chân dung
- Chương 26: Bỏ lỡ
- Chương 27: Mầm tình
- Chương 28: Trêu đùa
- Chương 29: Thuận hỉ
- Chương 30: Đồn đại
- Chương 31: Cãi nhau
- Chương 32: Bạc
- Chương 33: Hộ vệ
- Chương 34: Duyên phận
- Chương 35: Tòa tháp
- Chương 36: Chuyện cũ
- Chương 37: Bỏ lỡ
- Chương 38: Ngọc xuân
- Chương 39: Tỏ tình
- Chương 40: Sét đánh
- Chương 41: Xích mích
- Chương 42: Giảng hòa
- Chương 43: Trinh nương
- Chương 44: Sinh nhật
- Chương 45: Nương tử
- Chương 46: Về thôn
- Chương 47: Chống đối
- Chương 48: Trò chuyện ban đêm
- Chương 49: Gian xảo
- Chương 50: Lựa chọn
- Chương 51: Chị em
- Chương 52: Ẩn tình
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Thiên uy
- Chương 55: Tình cờ gặp lại
- Chương 56: Ven sông
- Chương 57: Ngăn cản
- Chương 58: Lừa dối
- Chương 59: Xuân sắc
- Chương 60: Giam lỏng
- Chương 61: Tàn nhẫn
- Chương 62: Bế tắc
- Chương 63: Chạy trước
- Chương 64: Thổ lộ
- Chương 65: Đêm trước
- Chương 66: Một đêm xông xáo
- Chương 67: Nửa đêm chạy trốn
- Chương 68: Không nỡ
- Chương 69: Vợ chồng
- Chương 70: An ủi
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Cãi nhau
- Chương 73: Dối trá
- Chương 74: Khách đến thăm
- Chương 75: Ninh nghiên
- Chương 76: Hiểu nhầm
- Chương 77: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 78: Vận mệnh
- Chương 79: Đêm lạnh
- Chương 80
- Chương 81: Giấc mộng phù hoa
- Chương 82: Trấn nhỏ biên thùy
- Chương 83: Vẫy tay tạm biệt
- Chương 84: Hoa đào đất bắc
- Chương 85: LƯƠNG DUYÊN TRỜI BAN
- Chương 86: Đồng đội heo
- Chương 87: Diễn xuất siêu thần
- Chương 88: Cố nhân trùng phùng
- Chương 89
- Chương 90: Nghe trộm ở ngoài phòng
- Chương 91: XUẤT GIÁ
- Chương 92: SẮC HỒNG NGÀY XUÂN
- Chương 93: ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ SI TÌNH
- Chương 94: To gan, háo sắc
- Chương 95: TIỂU ANH CÕNG TỘI
- Chương 96: Trèo cao sợ ngã đau (1)
- Chương 97: Biến cố phát sinh
- Chương 98: Lá mặt lá trái
- Chương 99: Biết vậy chẳng làm
- Chương 100
- Chương 101: Thiếu
- Chương 102: Thiếu
- Chương 103: Thiếu
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Thiếu
- Chương 107: Thiếu
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Thiếu
- Chương 110: Thiếu
- Chương 110-2: Thiếu
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
- bình luận