Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! - Chương 106: Thiếu
Chương trước- Chương 1: Gặp quỷ
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Tên trộm vặt
- Chương 4: Ninh mặc
- Chương 5: Tính kế
- Chương 6: Mùa xuân ấm áp
- Chương 7: Từ biệt
- Chương 8: Phát điên
- Chương 9: Đêm mưa
- Chương 10: Cá chép
- Chương 11: Thẳng thắn
- Chương 12: Ông cậu
- Chương 13: Ép hỏi
- Chương 14: Tắm rửa
- Chương 15: Vừa ăn cắp vừa la làng (1)
- Chương 16: Bị bám theo
- Chương 17: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 18: Viên thuốc
- Chương 19: Ưng thiên
- Chương 20: Hoàng đế
- Chương 21: Trân châu
- Chương 22: Viên đá
- Chương 23: Thái hậu
- Chương 24: Ngọc khấu
- Chương 25: Bức chân dung
- Chương 26: Bỏ lỡ
- Chương 27: Mầm tình
- Chương 28: Trêu đùa
- Chương 29: Thuận hỉ
- Chương 30: Đồn đại
- Chương 31: Cãi nhau
- Chương 32: Bạc
- Chương 33: Hộ vệ
- Chương 34: Duyên phận
- Chương 35: Tòa tháp
- Chương 36: Chuyện cũ
- Chương 37: Bỏ lỡ
- Chương 38: Ngọc xuân
- Chương 39: Tỏ tình
- Chương 40: Sét đánh
- Chương 41: Xích mích
- Chương 42: Giảng hòa
- Chương 43: Trinh nương
- Chương 44: Sinh nhật
- Chương 45: Nương tử
- Chương 46: Về thôn
- Chương 47: Chống đối
- Chương 48: Trò chuyện ban đêm
- Chương 49: Gian xảo
- Chương 50: Lựa chọn
- Chương 51: Chị em
- Chương 52: Ẩn tình
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Thiên uy
- Chương 55: Tình cờ gặp lại
- Chương 56: Ven sông
- Chương 57: Ngăn cản
- Chương 58: Lừa dối
- Chương 59: Xuân sắc
- Chương 60: Giam lỏng
- Chương 61: Tàn nhẫn
- Chương 62: Bế tắc
- Chương 63: Chạy trước
- Chương 64: Thổ lộ
- Chương 65: Đêm trước
- Chương 66: Một đêm xông xáo
- Chương 67: Nửa đêm chạy trốn
- Chương 68: Không nỡ
- Chương 69: Vợ chồng
- Chương 70: An ủi
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Cãi nhau
- Chương 73: Dối trá
- Chương 74: Khách đến thăm
- Chương 75: Ninh nghiên
- Chương 76: Hiểu nhầm
- Chương 77: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 78: Vận mệnh
- Chương 79: Đêm lạnh
- Chương 80
- Chương 81: Giấc mộng phù hoa
- Chương 82: Trấn nhỏ biên thùy
- Chương 83: Vẫy tay tạm biệt
- Chương 84: Hoa đào đất bắc
- Chương 85: LƯƠNG DUYÊN TRỜI BAN
- Chương 86: Đồng đội heo
- Chương 87: Diễn xuất siêu thần
- Chương 88: Cố nhân trùng phùng
- Chương 89
- Chương 90: Nghe trộm ở ngoài phòng
- Chương 91: XUẤT GIÁ
- Chương 92: SẮC HỒNG NGÀY XUÂN
- Chương 93: ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ SI TÌNH
- Chương 94: To gan, háo sắc
- Chương 95: TIỂU ANH CÕNG TỘI
- Chương 96: Trèo cao sợ ngã đau (1)
- Chương 97: Biến cố phát sinh
- Chương 98: Lá mặt lá trái
- Chương 99: Biết vậy chẳng làm
- Chương 100
- Chương 101: Thiếu
- Chương 102: Thiếu
- Chương 103: Thiếu
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Thiếu
- Chương 107: Thiếu
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Thiếu
- Chương 110: Thiếu
- Chương 110-2: Thiếu
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!
Chương 106: Thiếu
Thấy ánh mắt ngơ ngác và vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, khóe môi Ninh Mặc cong lên, vươn tay ôm lấy eo nàng thật chặt.
Lạc Anh hoàn hồn, kháng cự, muốn giãy ra nhưng lại bị hắn ta ghìm chặt.
Tiếp sau đó, giọng nói lạnh lùng, tràn đầy uy hiếp khẽ vang lên:
“Muốn gặp Diên Tú thì ngoan chút đi.”
Lạc Anh mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt hắn.
Thời gian sáu năm chẳng để lại bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt của hắn ta. Vẫn là công tử tuấn tú đi ra từ ánh trăng như lúc đầu, ý cười hiện hữu, môi mỏng khẽ nhếch.
Nhưng nàng biết bộ da đẹp tựa người trời ẩn chứa trái tim như rắn độc vậy.
Làm người ta sợ hãi, ghê tởm.
Cánh tay đang ôm chặt eo nàng kia cứ như con rắn độc đang siết chặt thắt lưng. Từ ngữ uy hiếp và vẻ mặt đắc ý làm cho Lạc Anh muốn giơ tay xé toạc sự kiêu ngạo đã nắm được tất cả trong lòng bàn tay của hắn kia.
Nghĩ như thế, nàng cũng làm như thế.
Lạc Anh nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm vào mũi chân Ninh Mặc. Lực chân rất mạnh, đến cả chính chân nàng cũng đau theo.
Quả thật, đau đớn bất thình lình làm hắn ta buông lỏng tay ra. Hắn cúi đầu nhìn đôi giày trắng muốt đã bị thêm một vết bẩn đen xì xì.
Ninh Mặc nhăn đôi mày đẹp, im lặng không nói.
Rốt cục cũng phản kháng được một ván, trong lòng Lạc Anh thoải mái hơn nhiều. Nàng hừ lạnh, nâng cằm một cách kiêu ngạo:
“Nếu Lý Diên Tú biết được người của chàng lại bị tên khác ôm như thế, chắc là sẽ rất khó chịu. Dù sao cũng chẳng có ai muốn phải đội cái mũ đầy màu sắc đâu.”
Bất kể quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, nàng cũng phải phô ra khí thế.
Cái này gọi là thua người, không thua trận.
Ninh Mặc khẽ nâng mắt, quét ánh mắt phức tạp lên mặt nàng hai vòng rồi đột nhiên cười lên.
Không thể không thừa nhận, kể cả thằng đểu này có trái tim đen kịt cũng không thể làm cho người ta sinh ra chút hận ý được.
Khuôn mặt dịu dàng, đa tình kia cứ như ẩn chứa ngân hà sáng lạn. Chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã có ảo giác muốn chìm vào trong đó.
Đã từng trẻ người non dạ, kết quả là bị bộ da này hấp dẫn, cũng không xem như mất mặt đi!
Lạc Anh an ủi bản thân ở trong lòng như thế.
Ngay sau đó, lại thấy ánh mắt chứa ngân hà sáng lạn kia đang áp sát mình, càng lúc càng gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Sau đó, môi mỏng hơi nhếch lên, mà ý cười chẳng dâng được đến đáy mắt:
“Ta không phải Diên Tú, càng chẳng phải tiểu Hoàng đế kia mà thấy tính cách thô tục, hoang dã này của cô thú vị. Lạc Anh, cô biết không hả, chính ngay lúc nãy, tôi rất muốn bẻ gãy cổ cô thật đấy, để cái miệng đáng ghét này của cô phải ngậm lại hoàn toàn!
Cố nhân trùng phùng, sao có thể không có rượu ngon được. Đi nào, uống với ta một chén.”
Lần này, Lạc Anh không hề cự tuyệt.
Thế nhưng có người chẳng vui vẻ gì.
Thân hình cao to, mạnh mẽ của Tần Miện chắn ngang trước mặt hai người, chặn kín đường tiến lên của Ninh Mặc.
Đôi mày rậm của hắn nhíu lại thật chặt, ánh mắt sắc bén, bất thiện, đang nhìn chằm chằm vào vị em rể này, trầm giọng:
“Ninh Thái phó, tôi mặc kệ anh mua vui lén lút thế nào, nhưng hôm nay là trước mặt thế gia, quần thần, mặt mũi của Trăn Trăn phải đặt ở đâu đây? Về sau sao em ấy có thể làm chủ ở trong hậu trạch được?”
Gân xanh trên cổ Tần Miện bật ra, lỗ mũi hơi nở ra, nắm đấm như cái bát to, hơi run rẩy vì lực quá mạnh.
Minh Mặc cười hơi ngả ngớn: “Không thể so Trăn Trăn với đám phụ nữ trong nội trạch được, lòng phu nhân ôm trí lớn, thấu hiểu lý lẽ. Huống chi phu nhân với Lạc Anh cô nương cũng là người quen cũ, nếu biết Lạc Anh đã về kinh, nhất định sẽ vui mừng.”
Hai người đàn ông đối diện, một vạm vỡ như tòa núi nhỏ, mặt đen như thép, một thì phong lưu lỗi lạc, má lúm như hoa. Đúng là cảnh đẹp như tranh.
Chỉ có Lạc Anh ở gần hai người nhất mới có thể cảm thấy rõ ràng không khí căng thẳng, và sát khí được giấu nơi đáy mắt hai người.
Cuối cùng, Ninh Mặc cũng thả tay ra, tiện thể phủi đi bụi bặm không tồn tại trên áo. Phe phẩy cái quạt trên tay, nhấc chân bước hai bước đến bên cạnh Tần Miện thì dừng một chút, cười, nói khẽ:
“Anh vợ nên sửa tính cách nóng nảy này đi, thật đấy.”
Dứt lời, ngẩng đầu cười ra tiếng, rời đi.
Lạc Anh thấy Tần Miện thở hồng hộc như trâu, hai mắt phiếm đầy tia máu, thân hình mặc giáp hơi run lên, làm cho người ta cảm thấy dường như hắn
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp quỷ
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Tên trộm vặt
- Chương 4: Ninh mặc
- Chương 5: Tính kế
- Chương 6: Mùa xuân ấm áp
- Chương 7: Từ biệt
- Chương 8: Phát điên
- Chương 9: Đêm mưa
- Chương 10: Cá chép
- Chương 11: Thẳng thắn
- Chương 12: Ông cậu
- Chương 13: Ép hỏi
- Chương 14: Tắm rửa
- Chương 15: Vừa ăn cắp vừa la làng (1)
- Chương 16: Bị bám theo
- Chương 17: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 18: Viên thuốc
- Chương 19: Ưng thiên
- Chương 20: Hoàng đế
- Chương 21: Trân châu
- Chương 22: Viên đá
- Chương 23: Thái hậu
- Chương 24: Ngọc khấu
- Chương 25: Bức chân dung
- Chương 26: Bỏ lỡ
- Chương 27: Mầm tình
- Chương 28: Trêu đùa
- Chương 29: Thuận hỉ
- Chương 30: Đồn đại
- Chương 31: Cãi nhau
- Chương 32: Bạc
- Chương 33: Hộ vệ
- Chương 34: Duyên phận
- Chương 35: Tòa tháp
- Chương 36: Chuyện cũ
- Chương 37: Bỏ lỡ
- Chương 38: Ngọc xuân
- Chương 39: Tỏ tình
- Chương 40: Sét đánh
- Chương 41: Xích mích
- Chương 42: Giảng hòa
- Chương 43: Trinh nương
- Chương 44: Sinh nhật
- Chương 45: Nương tử
- Chương 46: Về thôn
- Chương 47: Chống đối
- Chương 48: Trò chuyện ban đêm
- Chương 49: Gian xảo
- Chương 50: Lựa chọn
- Chương 51: Chị em
- Chương 52: Ẩn tình
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Thiên uy
- Chương 55: Tình cờ gặp lại
- Chương 56: Ven sông
- Chương 57: Ngăn cản
- Chương 58: Lừa dối
- Chương 59: Xuân sắc
- Chương 60: Giam lỏng
- Chương 61: Tàn nhẫn
- Chương 62: Bế tắc
- Chương 63: Chạy trước
- Chương 64: Thổ lộ
- Chương 65: Đêm trước
- Chương 66: Một đêm xông xáo
- Chương 67: Nửa đêm chạy trốn
- Chương 68: Không nỡ
- Chương 69: Vợ chồng
- Chương 70: An ủi
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Cãi nhau
- Chương 73: Dối trá
- Chương 74: Khách đến thăm
- Chương 75: Ninh nghiên
- Chương 76: Hiểu nhầm
- Chương 77: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 78: Vận mệnh
- Chương 79: Đêm lạnh
- Chương 80
- Chương 81: Giấc mộng phù hoa
- Chương 82: Trấn nhỏ biên thùy
- Chương 83: Vẫy tay tạm biệt
- Chương 84: Hoa đào đất bắc
- Chương 85: LƯƠNG DUYÊN TRỜI BAN
- Chương 86: Đồng đội heo
- Chương 87: Diễn xuất siêu thần
- Chương 88: Cố nhân trùng phùng
- Chương 89
- Chương 90: Nghe trộm ở ngoài phòng
- Chương 91: XUẤT GIÁ
- Chương 92: SẮC HỒNG NGÀY XUÂN
- Chương 93: ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ SI TÌNH
- Chương 94: To gan, háo sắc
- Chương 95: TIỂU ANH CÕNG TỘI
- Chương 96: Trèo cao sợ ngã đau (1)
- Chương 97: Biến cố phát sinh
- Chương 98: Lá mặt lá trái
- Chương 99: Biết vậy chẳng làm
- Chương 100
- Chương 101: Thiếu
- Chương 102: Thiếu
- Chương 103: Thiếu
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Thiếu
- Chương 107: Thiếu
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Thiếu
- Chương 110: Thiếu
- Chương 110-2: Thiếu
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
- bình luận