Khi ngủ dậy mỗi sáng, chuẩn bị đi gánh nước, mở nắp lu nước ra, bên trong đầy tràn.
Đậu nành đã ngâm từ trước đều được xay thành sữa, đầy mấy chậu đặt trong nhà bếp, sạch sẽ, gọn gàng, rõ ràng, rành mạch.
Mà ngay cả góc tường bị hư hỏng cũng đã được sửa lại như mới. Còn có nền sân được nâng cao ba tấc.
Thế này cũng quá là kỳ lạ rồi.
Hỏi Lạc Anh, nàng giả vờ dáng vẻ vô tội, chẳng biết gì cả. Nhưng thật ra, Trinh nương đã có suy tính trong lòng từ lâu.
Cửa sân vẫn khóa chặt, không ai mở thì không mở ra được. Dù ban ngày bà ấy ra ngoài dạy người ta thêu thùa, nhưng Lạc Anh vẫn trông nhà mà. Sao có thứ gì có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng được?
Trong lòng Trinh nương hiểu rõ ràng, nhưng đồng thời, bởi vì đã đoán được mà đáy lòng lại ngũ vị tạp trần.
Nói đúng ra, trong số những nguyên nhân mà bà ấy chậm chạp không đồng ý việc của Ô Qua có một là Lạc Anh.
Nếu bà ấy gả đi thật sự, tự mình bị người ta nhổ nước bọt thì cũng chẳng sao, nhưng liên lụy đến con gái là điều bà ấy không thể nào chấp nhận nổi.
Thế là vì danh tiết của Lạc Anh, bà ấy cũng không thể đi sai đường được.
Con gái có hiếu, mạnh mẽ, là vì mình. Nhưng con gái còn nhỏ, sao hiểu được lực sát thương của bốn chữ miệng lưỡi người đời.
Trinh nương quyết định, chọn một lúc rảnh rỗi để tâm sự với khuê nữ nhà mình cho hẳn hoi.
Một ngày này, sáng sớm vừa dậy, Lạc Anh giúp Trinh nương ép chặt mấy hộp khuôn đậu phụ cho ngay ngắn, rồi thẳng lưng dậy, lau mồ hôi, cười nói: “Đã là giờ nào rồi, nếu mẹ còn chưa đi thì người ta đợi sốt ruột đấy ạ.”
“Không vội.”
Trinh nương cúi người, nhặt cái khăn lên, đưa cho Lạc Anh: “Dùng cái này.”
Lạc Anh cũng không nói nữa, nhận lấy khăn, gấp lại, thò vào trong cổ áo, lau sạch mồ hôi vừa chảy ra.
“Anh tử.”
Trinh nương mới mở miệng, đã nghe thấy mấy người phụ nữ đeo làn trúc ở ngoài cửa tiệm chào hỏi, cười nói với Lạc Anh. Sau đó mỗi người lấy mấy miếng đậu, lại nói đùa mấy câu rồi mới rời khỏi.
Tay chân Lạc Anh rất nhanh nhẹn, cũng không rửa tay, không chạm vào tiền, đợi đến khi người đi rồi mới dùng một cái gậy gãi ngứa, khều mấy đồng tiền vào trong cái chậu nhỏ.
Còn chưa kịp ngồi xuống, lại có người đến, người đi không dứt.
Trấn nhỏ nơi biên giới Bắc Ngụy, đương nhiên có không ít người Bắc Ngụy.
Trinh nương ngạc nhiên phát hiện ra, thế mà Lạc Anh lại còn học được tiếng Bắc Ngụy, líu ra líu ríu nói gì đó với mấy người, trêu họ cười lớn.
Đợi khi người đi rồi, Trinh nương không nhịn được sự tò mò: “Lúc nãy con nói gì thế, sao họ lại vui đến như vậy?”
Mấy người kia là những chàng trai cường tráng vô cùng, toàn bộ cạo trọc, chỉ để lại hai chỏm tết thành bím tóc thật dài để rủ xuống, nhìn hết sức thú vị.
“À, anh ta nói anh làm bánh sữa đậu ngon vô cùng, lần sau sẽ mang một miếng đến cho con thử. Con bèn nói, nếu bánh sữa đậu nhà anh ngon thật, về sau sẽ không lấy tiền anh mua đậu phụ ở đây nữa, một miếng bánh sữa đậu đổi lấy hai mươi miếng đậu phụ của tôi.”
Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của con gái, Trinh nương không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Chỉ một buổi sáng, Lạc Anh còn chẳng có thời gian mà ngồi xuống. Cho đến tận khi mấy cái hộp trên giá đã trống không, nàng mới đặt mông xuống ghế, vẻ mặt nhăn nhó, xoa lưng đã cứng ngắc.
Trinh nương thấy thế, vội tiến lên giúp con gái xoa lưng, sẵng giọng: “Mẹ lại chẳng biết ban ngày bận như thế, về sau mẹ không đi đâu hết, ở nhà giúp con.”
Vốn là Lạc Anh muốn ủng hộ bà ấy đi ra ngoài, một là Trinh nương rất thích thêu thùa, hai là cổ vũ bà ấy tiếp xúc với người ta nhiều hơn. Khẳng định là không muốn đáp ứng đề nghị này, bèn vội nói:
“Bình thường cũng không quá bận thế này đâu, chắc là hôm nay thấy mẹ ở đây, nên mấy người Bắc Ngụy đều chạy đến ngắm người đẹp đấy ạ.”
Dáng vẻ nàng ngẩng đầu cười hi hi làm Trinh nương không nhịn được mà véo cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng: “Con đấy, toàn nói lung tung.”
Thấy Trinh nương không giận, Lạc Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Sao lại nói lung tung ạ, dáng vẻ của mẹ này, thân hình của mẹ này, kể cả nói là chị gái con thì chỉ sợ chẳng có ai không tin đâu ạ.”
Làm gì có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, đặc biệt là còn do người mình để ý nói ra nữa.
Trinh nương vui vẻ, hớn hở vì được con gái cường gân hoạt huyết cho, chẳng hề nghĩ nhiều.
Lạc Anh nảy ra ý nghĩ, dứt khoát thuận thế mà leo lên cột:
“Mẹ, mẹ có biết không ạ? Hóa ra tập tục bên Bắc Ngụy này quái dị như thế, nếu vợ chồng bất hòa, sau khi bàn bạc xong sẽ mời bà mối đến. Dưới sự chứng kiến của bà mối, xé bỏ hôn thư, tuyên bố mỗi người một ngả. Thật là hay ho.”
Trinh nương ừ một tiếng, đáy lòng lại lo lắng cho con gái.
Phong tục của Bắc Ngụy này thật sự chẳng ra thể thống gì, cũng khó trách Lạc Anh không muốn thành thân.
Thấy bà ấy không bài xích, Lạc Anh đảo tròng mắt, nói tiếp: “Còn có thú vị hơn nữa cơ ạ. Cô gái trẻ tuổi lại chẳng nổi tiếng như phụ nữ có tuổi, bởi vì người Bắc Ngụy cảm thấy người phụ nữ có tuổi giống như một đóa hoa đã trải qua sương gió trên thảo nguyên, càng cao thượng, cứng cỏi hơn. Điểm này thì thật đúng là khác hoàn toàn với Trần Quốc chúng ta.”
Trinh nương ngừng động tác trên tay, hơi nghiêm túc cảnh cáo: “Nếu chúng ta đã ở Bắc Ngụy thì phải tôn trọng phong tục, lễ tiết của người ta. Loại việc như này thì nói ở trong nhà cũng thôi đi, thế nào cũng không được đề cập với người ta ở bên ngoài. Đỡ gặp phải họa, biết chưa?”
Vẻ mặt nghiêm túc, là thật sự lo lắng con gái sẽ gây rắc rối gì rồi.
Lạc Anh liên tục đảm bảo bản thân sẽ không bị mắt kém đến thế. Giờ bà ấy mới thôi.
Một kế bất thành, nàng lại nảy ra kế mới.
Lạc Anh tựa đầu vào vai Trinh nương, duỗi tay chân ra, sau khi ngáp một cái lười biếng, vẻ mặt thỏa mãn. Cảm thán vô cùng:
“Mẹ, con nhớ mãi mùi hương trên người mẹ, thơm tho, ấm áp. Bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần nhớ tới mùi hương trên người mẹ, cả người con sẽ lại tràn ngập nhiệt tình. Cho nên là đời này đây, con muốn mãi ở bên cạnh mẹ, không muốn bị chia li nữa.”
Nghe con gái nhắc đến quá khứ, Trinh nương cũng cảm thán vô hạn.
Bà ấy trải qua nhiều đau khổ như thế, nhưng con gái vẫn là một đứa trẻ choai choai mà đã mất đi cả cha mẹ, lại sống dưới tay bà già kia, chỉ sợ cuộc sống rất gian nan.
Đáy lòng Trinh nương mềm mại, vuốt mái tóc mượt mà của con gái, khẽ cười:
“Con bé ngốc, làm gì có cô gái nào không gả chồng. Mẹ già rồi, không thể làm bạn với con cả đời được.” [ơ “Cho nên phải quý trọng hiện tại.” Lạc Anh ngồi thẳng dậy ngay lập tức, “Mẹ, hai mẹ con chúng ta đã bị chia lìa quá lâu rồi. Nay mà con lấy chồng thì lại phải xa nhau tiếp. Con không muốn thế, nên là hai mẹ con chúng ta cứ sống thế này đi ạ. Dù sao thì đời này con cũng không lấy chồng đâu.”
Thấy ánh mắt nghiêm túc của nàng, trong lòng Trinh nương lộp bộp, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy bỗng có một tiếng nói truyền vào.
“Anh tử, mẹ cháu đi rồi hả. Hôm nay chúng ta làm gì đây, cháu nói đi, chú nghe theo chỉ huy.”
Tiếng nói hùng hậu, nhưng chỗ nào cũng lộ ra vẻ ngốc nghếch.
Thân thể Lạc Anh cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của mẹ mình.
Việc đến nước này, lại liên tưởng đến lời nói của Lạc Anh lúc nãy, còn có gì mà Trinh nương không hiểu đâu.
Giỏi lắm, hóa ra là đang đợi ở chỗ này đây.
Thấy nàng đang ôm đầu, chôn mặt vào trong hai cánh tay thật chặt chẽ, buồn cười cực kỳ. Làm gì còn dáng vẻ oai phong thần kỳ lúc nãy nữa.
Trinh nương tự có tính toán trong lòng, ngoài mặt lại cố ý nói:
“Ai đấy, lẽ nào có trộm vào nhà?”
Bà ấy đứng dậy, muốn đi, Lạc Anh nào dám tranh luận, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình vén rèm đi ra.
Lạc Anh âm thầm kêu thảm trong lòng: Hôm nay mải dẫn dắt, quên mất đã hẹn với chú Ô rồi.
Giờ thì hay đây, dường như nàng đã nhìn thấy chú Ô bị dọa đến hồn bay phách lạc, và bản thân bị mắng như máu chó đầy đầu.
Lạc Anh dứt khoát lấy tay che mắt, đồng thời, âm thầm cầu nguyện cho chú Ô từ tận đáy lòng, hy vọng ông ấy kiên cường.
Ừ, nhất định phải kiên cường!
Lại nói đến Ô Qua, ngày đó, sau khi nghe được một phen kể lể của Lạc Anh, mấy hôm nay đều đến đây báo cáo.
Chia sẻ khó khăn với người trong lòng, còn có thể xuất hiện một cách quang minh chính đại trong nhà người ấy, Ô Qua rất vui vẻ, càng làm việc hăng say hơn.
Đây còn không phải à, mấy ngày trước đã đắp lại tường viện, hôm nay ông ấy còn nhớ muốn đến đắp lại bếp lò nữa.
Thật ra, những việc ông ấy muốn làm còn nhiều lắm, ví như làm hai cái thùng đựng quần áo bằng gỗ cây du già cho Lý Trinh, chặt thật nhiều củi để xếp đầy cạnh tường viện, lợp lại mái ngói một lần nữa -- Bên trên đã mấy cây cỏ dại, nhìn có vẻ mọc tươi tốt đấy, cứ để lâu như vậy, lại gặp thêm trời mưa to thì dễ bị dột.
Đương nhiên, trước mắt mà nói thì chỉ có thể nghĩ thôi.
Dù sao, phải làm từng việc một, đến cơm cũng phải ăn từng miếng một mà.
Tùy tiện tấn công có thể bị phản tác dụng.
Cho nên, ông ấy nghe theo Lạc Anh hết thảy, Lạc Anh bảo ông ấy làm gì thì ông ấy làm nấy.
Trong lòng Ô Qua vui vẻ, cảm thấy sức lực toàn thân như dùng mãi không cạn vậy. Đang đắc ý, đột nhiên rèm cửa trước mắt vén lên, gương mặt ngày nhớ đêm mong cứ xuất hiện ở trước mặt như thế.
Ông ấy ngây ngốc ngay lập tức.
Nụ cười trên mặt cứng lại ở nơi xa, đáy mắt vừa vui mừng, vừa khiếp đảm, vừa muốn nhìn thật kỹ người trong lòng, lại muốn vòng qua người ấy để đi cầu cứu quân sư quạt mo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây!
Không phải sẽ đẩy Trinh nương đi ra ngoài à? Sao mà bà ấy lại ở đây vào lúc này thế.
“Được rồi, ông đừng tìm con bé nữa.”
Trinh nương thấy thế thì còn có thể không hiểu gì nữa, cũng bởi vì đây là tiền đường, sợ bị người ta nhìn thấy. Hất cằm: “Đi sân sau.”
Nhân vật cao to như cột sắt mà giờ đây lại như con búp bê bị thổi phồng, đang đầu cúi xuống, người mềm nhũn ra, rất nghe lời, lê bước chân đi ra sân sau.
Trinh nương quay đầu lại, nhìn Lạc Anh một cái, chẳng nói gì đã đi rồi.
Cho đến tận khi mẹ đi được một lúc, xác định là bà ấy không quay lại, Lạc Anh mới thở phào một hơi thật dài.
Mẹ ơi, mẹ ruột vẫn luôn dịu dàng, hiền thục của con ơi. Hóa ra lúc nổi giận cũng dọa người như thế.
Chẳng bao lâu sau, rèm lại bị vén lên.
Lúc này đây, là Ô Qua lộ mặt.
Ông ấy ngượng ngùng vô cùng, chun mũi theo thói quen, cười ngốc nghếch: “Mẹ cháu gọi cháu đấy.”
Lạc Anh đứng lên, đi hai bước, nghĩ thấy không đúng, lại dừng, nhìn ông ấy mà chẳng hiểu ra sao:
“Không đúng ạ, việc của hai người, bà ấy gọi cháu làm gì thế?”
Theo lệ trước đây, hẳn là chú Ô sẽ bị mắng, rồi bị đuổi về mới đúng.
Nhưng nay ông ấy không đi, còn gọi mình vào?
Ô Qua lúng túng vô cùng, lắc đầu, cười hề hề: “Anh tử, xin lỗi, mẹ cháu vừa giận thì chú… chú khai hết rồi…..”
“Gì cơ?”
Suýt thì Lạc Anh nhảy dựng lên: “Chú đã nói gì rồi ạ?”
“Chính là chuyện hai ta bàn bạc đấy, nhưng mà Lạc Anh à, cháu yên tâm, chú đã nói với mẹ cháu rồi, ý kiến này là chú đề ra, cháu chỉ phối hợp với chú thôi!”
Nhìn biểu cảm thề son sắt của ông ấy, thật sự là Lạc Anh muốn khóc không được.
Ôi mẹ của con ơi, lần này thì nàng bị hố thảm rồi.
Nàng tin là chắc chắn chú Ô đã nói như thế, nhưng quan trọng là với đầu óc của chú ấy thì sao có thể nghĩ ra mấy chiêu này được.
Chỉ cần không phải là người ngốc thì đều không tin.
Khéo rồi, không những mẹ nàng không ngốc, mà còn rất thông minh đấy.
Trước khi đi, Lạc Anh hung hăng liếc Ô Qua một cái, bi thương nắm chặt vai ông ấy, hơi giống tráng sĩ ra đi:
“Khó trách người ta lại nói, thà làm địch người thông minh cũng không làm bạn kẻ ngu xuẩn. Cháu đây đã thật sự bê đá đập chân chính mình rồi ạ!”
Ô Qua trừng to hai mắt, ông ấy nghe hiểu tiếng Trần Quốc, nhưng mà vừa bắt đầu văn văn vẻ vẻ là ông ấy không hề hiểu được có ý nghĩa gì.
Nhưng mà đập chân chính mình thì ông ấy hiểu.
Thế là hơi lo lắng, nhìn về chân của nàng, thật sự sốt ruột:
“Đập vào đâu thế? Sao lại bị đập? Có phải cục gạch ở phòng phía sau không bằng phẳng không? Chú đi nói với mẹ cháu một tiếng, bây giờ đi gia cố lại, đỡ cho lần sau mẹ cháu bị đập vào nữa, bà ấy cũng không rắn chắc như cháu.”
Lạc Anh…..
Lạc Anh cứng nhắc thấy sinh mạng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi (1), đi ra sân sau chậm rì rì, chuẩn bị nghênh đón lễ rửa tội phong ba bão táp. ~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
(1) “Sinh vô khả liên”