Binh lính thủ thành đang muốn đóng cổng, bỗng thấy một chuỗi cát vàng từ xa tới gần, lập tức nghiêm mặt, đề phòng, nắm chặt □□ trong tay nhắm chuẩn vào người đến.
Đợi cát vàng tan đi, một người mặc áo gấm cưỡi con ngựa cao to một cách ngạo nghễ, chậm rãi đến gần. Đến khi khoảng cách chỉ còn một chút, lấy một vật từ trong người ra, thúc giục:
“Còn không nhanh đi mở cổng thành.”
Vật kia bay trong khoảng không tạo ra một độ cong đẹp mắt, cuối cùng rơi xuống trước mặt binh lính. Hắn ta không hiểu ra sao, nhặt lên nhìn, lập tức vẻ mặt hoảng hốt. Vừa chạy về phía sau vừa khua cánh tay: “Mở cổng thành, mau mở cổng thành!”
Một tiếng kẽo kẹt thật dài, giống một tiếng hót bi thương. Cánh cổng lớn cổ xưa nặng nề mở cả hai bên trái phải, lộ ra mềm mại bên trong.
Áo gấm phóng ngựa sang một bên, làm một động tác mời cung kính.
Một chiếc xe ngựa dần tiến lên, đi sau xe ngựa là một thiếu niên mặt trầm như nước, lúc đi qua tường thành thì ngẩng đầu nhìn biển tên bằng lối viết rườm rà kia.
Quận Trác
Liên tục trên đường, cuối cùng đã đến đây kịp trước khi trời tối.
Xe ngựa an toàn, không gì trở ngại. Khi cùng đi qua dưới hầm cổng thành, bóng lưng của thiếu niên cũng mềm hơn. Phía sau, áo gấm siết dây cương, con ngựa nghe lời cũng lọc cọc lọc cọc tiến lên trước theo đường đi của bọn họ.
Lúc ngang qua binh lính kia, hắn dừng ngựa, giơ bàn tay ra.
Binh lính vội vàng dâng lệnh bài lên bằng cả hai tay.
Nhận lại lệnh bài, nhét vào người như cũ, hắn khẽ hô một tiếng, con ngựa lại tiến bước.
Lọc cọc, lọc cọc, chỉ chốc lát sau, càng lúc tiếng vó ngựa giòn tan càng mờ nhạt trong tai mọi người cho đến khi biến mất hẳn.
“Ôi mẹ ơi!”
Binh lính xoa trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tay chẳng còn sức lực phất nhẹ: “Đóng cổng thành, nói cho các anh em biết, gần đây tỉnh táo vào đấy. Ai mà phạm lỗi gì đừng có bảo Lục đại nhân không cứu các anh.”
Binh lính tiếp tục công việc chưa hoàn thành, nhưng dáng vẻ của thiếu niên lúc nãy lại để lại nghi hoặc trong lòng họ.
Có thể nào... lại xảy ra đại sự gì không?
Rèm ở hai bên xe ngựa đung đưa theo chuyển động của xe, sau một lúc vắng lặng, bên ngoài dần truyền đến tiếng người nói. Chầm chậm, tiếng người dần to lên.
Giọng quê hương quen thuộc lại một lần nữa vang lên bên tai bà sau hai năm.
Cuối cùng không nhịn nổi, đẩy rèm cửa, một đôi mắt mong mỏi hiện ra.
Bất đồng với Giang Nam tươi đẹp, cưỡi ngựa béo, mặc áo mỏng, quận Trác đất rộng người ít, vừa nhìn đã thấy một cảm giác đổ nát hoang vắng. Người dạo trên phố thưa thớt, những người bán hàng rong bên đường lơ đãng, ngẫu nhiên gặp được một vị khách quen bèn ra sức giới thiệu, nếu gặp phải khách không mua hàng liền xị mặt, nhổ ngay một ngụm nước bọt.
Lúc đi qua một tiệm bán son, bỗng nhiên Trinh nương mở miệng:
“Lý đại nhân.”
Bà thò đầu ra, ánh mắt chứa đựng sự cầu xin nhàn nhạt: “Có thể chậm trễ ở đây một lát không, tôi muốn mua cho con gái vài thứ.”
Lý Diên Tú nhìn bảng hiệu phía trước, căn dặn thị vệ: “Đi vào cùng phu nhân đi.”
Áo gấm cúi đầu xuống ngựa nhanh chóng, kéo rèm cửa xe cho Trinh nương, tôn kính vô cùng: “Phu nhân, mời!”
Cho dù đã có chút tuổi tác, nhưng Trinh nương còn không biết làm thế nào. Sau khi luống cuống tay chân xuống xe, cúi đầu bước nhanh vào tiệm.
Trong lúc chờ đợi, Lý Diên Tú nheo mắt, tâm tư lại không kiềm nổi mà bay về một năm trước khi mình vừa đến quận Trác.
Chàng của lúc đó, vì để tránh né những người truy đuổi, suốt ngày trốn đông trốn tây. Còn muốn nghĩ biện pháp vượt biên sang Bắc Ngụy cứu Nghiên nhi như thế nào, sống chật vật không chịu nổi.
Không ngờ được, lúc đến đây một lần nữa lại là đưa người hồi hương.
Cưỡi trên lưng ngựa, nhìn về nơi xa, có thể thấy rõ ràng những dãy núi trập trùng. Vượt qua dãy núi đó rồi đi ba mươi dặm nữa chính là địa giới Bắc Ngụy.
Chàng của hôm nay, nếu lại xông xáo một lần thì cũng có thể.
“Đại nhân, Lý đại nhân.”
Tiếng gọi dịu dàng kéo chàng lại hiện thực.
Trinh nương hết sức thận trọng, đối mặt với người trẻ tuổi nắm sự sống chết của chủ nhân bà ấy trong tay, bà không dám khinh nhờn chút nào. Hành lễ một cách khiêm nhường:
“Dân phụ mua xong rồi, đã làm chậm trễ thời gian của đại nhân.”
“Không đáng ngại.”
Lý Diên Tú thấy phía trước không xa là một quán trọ, lại thấy bà ấy mặc một bộ quần áo nửa cũ nửa mới, mở miệng nói:
“Hôm nay đã muộn, chỉ sợ đường núi gập ghềnh. Không bằng nghỉ tạm ở đây một đêm trước đi, sau khi phu nhân rửa tay thay quần áo, sáng sớm ngày mai lại quay về.”
Mặc dù bây giờ Trinh nương ước gì có thể mọc cánh, cấp tốc bay về bên cạnh con gái. Nhưng đối diện với sự lựa chọn của Lý Diên Tú, bà không dám cãi lời, chỉ có thể cúi đầu thưa vâng.
Thế là đoàn người ở trong quán trọ Thiên Khách Lai nghỉ ngơi.
Trong quán trọ chẳng có người nào, bọn họ vừa đến đã bao trọn rồi. Mắt nhìn đĩnh bạc lấp lánh, chưởng quầy vui tươi hớn hở, mắt cũng híp lại thành một đường thẳng. Đối với yêu cầu của Lý Diên Tú, đương nhiên là có cầu tất ứng.
Sau một hồi bận rộn, thân vệ tìm được Lý Diên Tú ở chuồng ngựa sau viện.
“Công tử.”
“Đều đưa đến chưa?”
“Vâng, quần áo, trang sức, đầy đủ mọi thứ đều được đưa đến phòng của phu nhân rồi.”
“Thế thì tốt.”
Lý Diên Tú đưa tay lên vuốt ve ngựa, thế mà ngựa lại không thèm để ý đến chàng, cúi đầu ra sức nhai đậu nành. Thỉnh thoảng còn hừ mũi như đang khen ngợi bữa tiệc mỹ vị này.
Chàng khẽ cười, nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, thở dài:
“Lại đến một tiệc thiên thu (mừng thọ Hoàng đế) rồi.”
“Đúng thế.” Áo gấm thấy tâm trạng chàng tốt, bèn phụ họa hai câu: “Tiệc thiên thu năm nay thì công tử không thể về kịp. Cũng không biết Thái hậu biết tin ngài không về có nổi trận lôi đình hay không.”
“Với tính cách của cô thì đó là đương nhiên. Nhưng mà, ta có chuyện quan trọng trước mắt cần làm hơn.”
Áo gấm là thân vệ đã theo chàng khá lâu, tình cảm thân thiết, cũng được tính trong một số ít người có thể nói chuyện thoải mái ở trước mặt chàng. Nắm được cơ hội, tranh thủ hỏi ra nghi ngờ mấy tháng trong lòng:
“Công tử, rốt cuộc thì vị cô nương Lạc Anh kia là người nào? Xứng đáng để công tử đưa mẫu thân cô ấy nghìn dặm sao?”
Đừng nói trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, mấy anh em đồng hành có người nào không tò mò đâu. Thậm chí trong đầu còn bổ sung một vở kịch giữa công tử gặp nạn và thiếu nữ nhà nông rất nồng nhiệt, chỉ đợi chính chủ gật đầu khẳng định, vở kịch này sẽ biến thành ván đã đóng thuyền hàng thật giá thật.
“Phải.”
Có lẽ là ánh trăng dịu dàng quá, làm cho lòng người nảy sinh triền miên. Trong hồi ức, những điểm tốt đẹp của Lạc Anh ngày trước được phóng đại vô hạn, lại biến thành dư vị ngọt ngào nơi trái tim.
“Nàng là quý nhân của ta.”
Từ trong miệng nàng, chàng biết được rất nhiều việc mà thân phận này không có khả năng biết; ở bên cạnh nàng, chàng hiểu được sự quý giá của sinh mạng, cùng với niềm tin và sự theo đuổi là từng chuyện theo suốt cuộc đời. Không cần lấy mạng đánh đổi sự ngắn ngủi, không cầu những việc không có kết quả.
Áo gấm tò mò vô cùng, còn muốn hỏi tiếp thì bị công tử nhà mình ném một nắm cỏ khô, đứng thẳng người dậy.
Lúc lại nhìn công tử thì thấy chàng quăng ra một câu:
“Chú ý bảo vệ phu nhân an toàn, ta ra ngoài đi dạo.”
Ra khỏi quán trọ, đi về phía trước mấy bước, vòng qua một gốc cây liễu to chính là con phố phồn hoa nhất quận Trác.
Khác hẳn với náo nhiệt của buổi tối Ưng Thiên, đêm quận Trác càng giống một người già, đi ngủ từ rất sớm.
Chàng đi loanh quanh không mục đích trên phố, như muốn bù đắp tâm trạng lúc đầu, lại hơi giống như chờ đợi gì đó.
Đột nhiên, nơi xa có ánh đèn mờ ảo. Trong lòng chàng mừng rỡ, bước càng nhanh hơn đi đến.
Đi đến gần nhìn, lại không tránh khỏi thất vọng.
Hóa ra là một ông lão đứng bên quầy hàng bằng trúc thật giản dị, cong thắt lưng, bày bánh ngọt lên trên một cách chỉnh tề.
Thấy có người ngừng bước không đi, ông lão ngẩng đầu, một khuôn mặt nhăn nheo hiện ra:
“Người trẻ tuổi, đây là bánh hoa quế tự tay lão làm đấy, vừa mềm vừa ngọt, mua về cho cô vợ nhỏ ăn đi.”
Chàng bật cười, lại bị ba chữ cô vợ nhỏ đánh động trong lòng.
Chàng nhớ rất rõ ràng vẻ Lạc Anh cắn bánh nướng bột hỗn tạp một cách ngon lành, cũng nhớ tia sáng rực rỡ vui sướng nơi đáy mắt nàng lúc chàng bắt được con dê núi.
Hương vị ngọt ngào của hoa quế làm cho tâm trạng người ta vui vẻ hẳn lên trong nháy mắt. Chàng lấy một miếng bạc vụn ở trong người ra, đặt lên quầy của ông lão.
Bàn tay khô quắt của ông lão cầm bạc vụn, sau khi nhìn cẩn thận dưới ánh nến thì hoảng hốt, liên tục xua tay:
“Công tử, đây là ngài muốn mang cả cái quầy của lão đi à, cũng không cần nhiều bạc thế này.”
“Không ngại.” Lý Diên Tú nhớ đến Đại Nữu gầy guộc và Nhị Ngưu thò lò mũi xanh, nghĩ đến để dỗ trẻ con thì bánh ngọt là không tồi đâu.
“Đều gói lại đi, trong nhà nhiều trẻ con.”
Hiển nhiên là ông lão hiểu nhầm, vừa bận bịu gói bánh hoa quế, vừa lẩm bẩm:
“Vừa nhìn đã biết công tử là người có phúc, nương tử trong nhà tất hiền lương thục đức, con cái đầy đàn.”
Hiền lương thục đức?
Nhớ đến mồm mép nhanh nhẹn, dáng vẻ hào phóng không kiềm chế nổi của Lạc Anh, Lý Diên Tú không hỏi lắc đầu. Cô nàng này ý mà, cả đời cũng không giống được bốn chữ kia.
Nhưng mà nghĩ đến cái khác lại lạnh mặt, người ta nói là vợ, chàng nghĩ đến nàng làm gì.
Mặc dù không nói được ông lão đã bao tuổi, tay chân lại không chậm chạp, sau khi gói vài túi giấy thật cẩn thận, cầm lên đưa cho Lý Diên Tú:
“Chúc công tử và nương tử như bánh hoa quế này, ngày tháng ngọt ngào, bách niên giai lão!”
Được đấy, bán bánh còn tặng thêm lời nói tốt lành.
Lý Diên Tú sờ mũi, không biết nên nói đây không phải là để tặng vợ đâu như thế nào. Nhưng đối diện với ông lão nếp nhăn đầy mặt đang tươi cười, lại cảm thấy mình thật nhiều chuyện.
Khi nào thì chàng để ý cái nhìn của người khác như thế.
Mang theo túi bánh nặng trịch, chàng cũng không muốn dạo tiếp nữa, dứt khoát đi theo đường về quán trọ. Sau khi về phòng, nhìn túi giấy cao cao kia, ngồi ngơ ngẩn.
Vào cuối thu, đêm dần dài hơn.
Đương nhiên Trinh nương đang kích động khó yên có một đêm không ngủ, nhưng chẳng ngờ Lý Diên Tú từ trên tầng đi xuống cũng là vẻ mặt mệt mỏi. Áo gấm không hiểu, nhìn công tử, lại nghe người ta nói càng gần quê cũ tình càng đậm, tiểu biệt thắng tân hôn, bỗng nhiên ngộ ra.
Từ quận Trác đến thôn Tây Liễu không tính là xa, thậm chí tính mạng người nông dân còn không quý báu bằng con lừa, con ngựa, nên lúc trên đường ngẫu nhiên gặp một, hai người, họ đều thẳng lưng ngắm nhìn xe ngựa, hâm mộ vô cùng.
Trinh nương ló đầu ra, càng lúc càng gần thôn Tây Liễu rồi.
Cuối cùng, khi cảnh sắc quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt một lần nữa, không hiểu sao trái tim của Lý Diên Tú lại lỡ một nhịp.
Cho đến tận khi con ngựa hí lên, chàng mới hoàn hồn. Cúi đầu nhìn, hóa ra bản thân vô thức siết chặt dây cương.
Nới lỏng tay ra, chàng điều chỉnh tâm trạng, lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói đã trở lại bình tĩnh như thường:
“Đến đầu thôn thì xuống ngựa đi thôi, đừng để quấy nhiễu đến dân chúng.”
“Vâng.”
Độ lắc lư của con ngựa cũng không vượt qua cảm xúc mênh mông cuồn cuộn của Lý Diên Tú lúc này. Xa cách nửa năm, đến cả trong mơ mà cái thôn nhỏ còn chưa từng xuất hiện. Nhưng vào khắc này đây, khi hôm nay chàng đang đến nơi thật thì giống như một tầng lụa mỏng ngăn cách kia đã bị xé xuống, hết thảy đã từng trải qua đều đang ở trước mắt, thấy được vô cùng rõ ràng.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Diên Tú online, hy vọng cả nhà có thể tiếp tục thích cậu. Ka ka