Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! - Chương 112: Đêm náo loạn cung đình

Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
Nến đỏ lay động, gió mát dễ chịu, tiếng tỳ bà giục lòng người say. Hát một khúc, uống một ly, đêm dài làm người tiều tụy.

Một khúc đã xong, Tô Ngâm ngước mắt, nhìn người đang ngồi phía trên.

Trước mặt người đó bày đầy bầu rượu, chắc hẳn đã say rồi. Cũng chính vì như thế, trái tim bình tĩnh của nàng ta bỗng rung động khe khẽ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng ta lại buông đàn xuống, chậm rãi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt hắn.

Thật ra, ngũ quan của Ninh Mặc rất hiền hòa.

Khuôn mặt trắng nõn được treo lên đôi mày đậm nhạt vừa phải, sống mũi không cao, không thấp, duyên dáng mà không đột ngột. Chắc là do uống rượu nhiều, đôi môi mỏng đỏ au, làm người ta nhìn thấy sẽ không nhịn được mà nảy sinh ý trêu đùa.

Vừa nghĩ thế, cặp mắt kia lại dần dần mở ra, nhìn nàng ta một cách bình tĩnh. Ánh mắt không buồn, không vui, làm gì có chút ý say nào?

Thân thể Tô Ngâm cứng đờ.

Ninh Mặc giơ tay lên đỡ trán, vẻ mặt hắn bị che lấp, dưới ánh nến lay động, lại càng thêm thâm trầm, lạnh băng.

“Tô Ngâm.”

Hắn vừa mở miệng đã giống như băng tuyết trời đông, đóng đinh người ta trong giá lạnh:

“Đã quên nguyện ước ban đầu của chính mình rồi hay sao?”

Cả người Tô Ngâm chấn động, ngay lập tức, trên mặt không còn tí máu nào, quỳ phịch xuống.

“Nô tỳ, nô tỳ không dám quên ạ.”

Vĩnh viễn nàng ta cũng không quên được cái ngày của mười năm trước.

Nhà họ Tô là danh môn vọng tộc, ông nội là Đại nho đương triều. Lại vì ủng hộ Diễn vương mà bị liên lụy, treo lên tội danh mưu phản, cả nhà bị tịch thu tài sản, chém giết.

Mà nàng ta thì vì tuổi còn nhỏ, bị đưa vào làm quan kĩ. May mà hai năm sau, Ninh Mặc tìm thấy nàng ta, sắp xếp cho nàng ta vào Hiệt Phương các.

Sau đó, nàng ta thành Tô Ngâm nổi tiếng ở sông Tần Hoài, thường xuyên gảy đàn cho hắn nghe giải buồn. Thời gian qua lâu rồi, suýt nữa thì nàng ta đã quên mất mối thù sâu như biển máu này.

Cho đến tận mấy tháng trước, Ninh Mặc nói với nàng ta:

“Chuẩn bị đi, nhập phủ theo ta.”

Nàng ta cứ như bị nước lũ tràn ngập đầu óc, chân tay luống cuống, đứng nguyên ở đó. Chỉ sợ vừa nhúc nhích thì giấc mơ đẹp này phải tỉnh thôi.

Nếu nói đây là ngạc nhiên vui vẻ ngập trời, thế thì nửa đoạn tiếp theo đó hệt như tảng băng dậy sóng, hung hăng vỗ vào mặt nàng ta.

“Ta đã tìm được anh ruột của cô, chỉ là giờ đây thân phận có hơi khó giải quyết. Thôi, chỉ sợ là chuyện lật lại bản án cho Diễn vương phải trông cậy vào cô rồi.”

Ninh Mặc lại nhìn váy áo trên người nàng ta, vỗ tay, gã sai vặt đẩy cửa vào, khoanh tay cúi đầu, cung kính nghe hắn căn dặn:

“Đi mời tú nương giỏi nhất thành Ưng Thiên đến đây, bất kể chi bao nhiêu bạc, trong một tháng phải làm ra được một bộ độc nhất vô nhị. Nhớ kỹ, phải là tiên khí bay lượn, mê hoặc khó nén.”

Đợi gã sai vặt ra ngoài, hắn lại dặn Tô Ngâm: “Chọn một khúc, luyện đến quen tay hay việc vào. Ở đêm yến hội, nhất định không được sai một âm, rõ chưa?”

Đối diện với cặp mắt không có chút tình cảm nào, Tô Ngâm cảm thấy trong miệng đắng ngắt, đến mức sắp chảy cả nước mắt rồi.

Thân là một quân cờ, thế nào thì nàng ta cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Rất nhanh, nàng ta lại căng đầu ra, thầm mắng bản thân thù lớn còn chưa báo, chỉ nghĩ mấy chuyện nam nữ thế này, sao có thể xứng làm con cháu họ Tô?

Huống chi, đã tìm thấy anh trưởng rồi, đây là một chuyện đáng vui mừng.

Lập tức, Tô Ngâm quỳ xuống, cất cao giọng:

“Tô Ngâm cảm tạ Thái phó, nhớ kĩ việc ngài dặn dò.”

Ánh nến lay động, thế mà nàng ta lại hoảng hốt, không phân biệt rõ đâu là cảnh trong mơ, đâu là hiện thực.

Cho đến tận khi cửa bị đẩy ra, một cơn gió lạnh ùa vào, thổi đến ngọn nến.

Ánh sáng mờ tỏ, không ổn định, kéo suy nghĩ lung tung của nàng ta về.

Người đến là gã sai vặt bên cạnh Ninh Mặc, xông vào với vẻ mặt lo lắng. Lúc nhìn thấy Tô Ngâm thì nghẹn lời ngay.

Tô Ngâm hiểu được, cúi chào, muốn đi ra ngoài thì lại bị gọi:

“Cô ở lại!”

Rồi nói với gã sai vặt: “Không sao, về sau không cần giấu cô ta mấy việc này.”

Gã sai vặt thấy chủ đã lên tiếng, thế mới cẩn thận nói:

“Công tử, Lý công tử nói muốn gặp ngài.”

Tô Ngâm sửng sốt.

Lý công tử?

Ninh Mặc đáp lại thản nhiên: “Biết rồi.”

Tiện tay cầm theo bầu rượu trên bàn lên, ném lại một câu: “Đi theo.” Rồi đi thẳng ra cửa.

Tô Ngâm phản ứng lại đây, hai chữ sau cùng kia là nói với nàng ta, bèn vội vàng đi theo.

Đi được nửa đường, bỗng nàng ta nhớ ra vị Lý công tử kia là ai rồi.

Ưng Thiên Tam tử của năm đó có ba vị thiếu niên, trong đó gồm Lý Diên Tú, con trai độc nhất của Lý gia quyền khuynh thiên hạ. Bởi vì Lý Diên Tú có dáng vẻ tuấn tú và bối cảnh hùng hậu, nhảy vọt thành người đứng đầu trong ba vị.

Chỉ là nghe nói về sau Lý công tử đã yêu mến một cô nương, rất ít xuất hiện trước mặt mọi người.

Sau đó nữa, Lý gia ngã xuống, Tam tử chỉ còn có Ninh Mặc và Tần Miện.

Trong xe ngựa, tầm nhìn u ám, Tô Ngâm ngẩng đầu, liếc nhìn Ninh Mặc một cái thật thận trọng, phát hiện hắn đang cúi mặt, nhìn một miếng ngọc bội hình tròn trong tay, ngón cái vuốt ve nhè nhẹ, không biết là đang nghĩ gì.

Tô Ngâm thu hồi tầm mắt, ngồi im.

Rất nhanh đã đến nơi. Sau khi xuống xe ngựa, Tô Ngâm mới biết thế mà họ đã ra khỏi thành rồi.

Nơi này rất tinh xảo, cứ như động tiên vậy.

Núi bao, nước chảy, dòng nước cong cong như một dải ngọc uốn lượn, lấp lánh hào quang nhỏ vụn dưới ánh trăng.

Giữa núi non có một tiểu viện, đến gần mới biết dưới mái hiên rủ thấp có một biển tên không lớn, không nhỏ. Bên trên có hai chữ được viết rất thanh tú.

Mai viên.

Bên cạnh còn vẽ mấy cành hoa mai, nhìn có vẻ là từ tay một cô nương mà ra.

Ninh Mặc bước chân đi vào, nàng ta bèn vội đuổi theo.

Dọc đường vào vẫn chưa nhìn thấy hoa mai, mà ngược lại, chỉ thấy xung quanh cỏ mọc um tùm, lộn xộn. Ánh trăng trên cao chiếu xiên xuống, làm bóng đen đổ lên tường viện, nhìn hơi rợn người.

Bước chân Ninh Mặc không ngừng, có thể thấy hắn ta rất quen thuộc nơi này.

Đi qua cầu đá, một gian phòng nhỏ hiện ra rõ ràng trước mắt. Nhưng Ninh Mặc lại vòng qua gian phòng kia, đi thẳng ra hồ sen.

Hồ sen rộng, từng mảng lá sen kéo dài không dứt, hệt như mọc đến tận chân trời. Giữa tán lá kín mít có mấy cái nụ hoa vươn lên, nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm nhè nhẹ.

Tô Ngâm âm thầm cảm thán trong lòng về cảnh đẹp vô song này, lại bỗng thấy Ninh Mặc ở phía trước dừng chân.

Hắn đứng ở trước hòn núi giả, không quay đầu lại, ánh trăng kéo cái bóng của hắn thật dài trên mặt đất, cô độc, lẻ loi.

“Tô Ngâm, cô sợ không?”

Sợ?

Đương nhiên là Tô Ngâm sợ hãi.

Người như Ninh Mặc, công tử thế gia, tuấn tú, dịu dàng. Nhưng chỉ có Tô Ngâm biết, đó chẳng qua là biểu hiện giả dối mà hắn dùng để qua mặt thế nhân mà thôi.

Ninh Mặc chân chính, tàn khốc, máu lạnh, sát phạt quyết đoán.

Ngay cả đôi mắt luôn chan chứa tình cảm, như đầm nước mùa xuân kia cũng có thể là đôi mắt của rắn độc, làm người ta rợn tóc gáy.

Nhưng đây có là cái gì đâu.

So sánh với cửa nát, nhà tan, trôi dạt khắp nơi, nàng ta thà dựa vào Ninh Mặc để thở một hơi, cũng không muốn chết hoặc sống không bằng chết như các chị em trong gia tộc.

“Tô Ngâm không sợ.”

Ninh Mặc cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Thế sao? Nhưng ta sợ.”

Giọng nói của hắn quá nhỏ, Tô Ngâm chẳng hề nghe rõ.

“Thôi, sớm muộn gì đều có bước này, đi thôi.”

Ninh Mặc giơ tay ấn vào một góc núi giả, bỗng có cửa mở ra, rồi một khe hở đủ cho một người đi hiện ở trước mắt.

Sau khi đi vào mới biết hai bên vách có khảm chân đồng cắm đuốc. Ninh Mặc lấy cái đánh lửa ở thắt lưng ra, cầm đuốc chiếu sáng con đường âm u phía trước.

Dường như cầu thang dài không thấy cuối, đang hé cái miệng rộng tối như mực ra, đợi bọn họ chui đầu vào lưới.

Bước chân của Ninh Mặc không nhanh, không chậm. Tô Ngâm lại thấy có vẻ không chân thực, chỉ đành bám theo vách tường mà đi xuống. Lúc chạm mới thấy ngón tay ướt sũng, hóa ra là vách đá thấm ra một lớp thủy châu.

Cũng không biết đã đi xuống bao lâu, cuối cùng, dưới chân bằng phẳng.

Tô Ngâm theo sát phía sau Ninh Mặc, thấy hắn lại ấn xuống, một khe hẹp khác hiện ra, không khỏi chép miệng:

Rốt cuộc là Lý công tử kia đã đắc tội vị trước mắt này thế nào mà phí công giam giữ thế chứ. Chắc địa cung của Hoàng đế cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Chờ đến khi khe đã mở ra, một tia sáng xuyên ra từ bên trong, chiếu sáng đường đi.

Ninh Mặc tắt đuốc, cắm vào chân đồng trên vách, nghiêng người chui vào.

Tô Ngâm thấy thế, cũng vội đi theo.

Nhìn tất cả trước mặt mới biết hóa ra đầu óc tưởng tượng buồn cười quá mức.

Hóa ra nơi này là đường hầm dưới đất, thông sang sườn bên kia của quả núi.

Vầng trăng mờ ảo treo trên không trung, chiếu xuống ánh sáng dịu dàng. Dưới chân là thảm cỏ rậm rạp, giẫm lên phát ra tiếng vang xào xạc. Gió nhẹ, sương đậm, mang theo hương thơm chỉ núi rừng mới có.

Dòng nước uốn quanh, có người đang ngồi một mình trên tảng đá to bên bờ, bên cạnh là mười mấy bình rượu tinh xảo bị ném tùy tiện, ngược lại hẳn với bầu hồ lô cũ kỹ treo trên thắt lưng, chẳng hợp tí nào.

Mùa hè gió nóng, kể cả đang ngồi bên dòng nước giữa cái lạnh trong núi, cũng chẳng thấy lạnh chút nào.

Người ngồi trên tảng đá, chân co chân duỗi. Một tay chống đỡ thân mình, một tay khác thì vắt trên đầu gối một cách tùy tiện. Người đó hơi ngẩng đầu lên, tựa như là đang thưởng thức ánh trăng vậy.

“Rốt cục cũng nỡ thò mặt ra đấy.”

Người đó không quay đầu lại, mở miệng với chất giọng bình tĩnh như nước, không hề gợn sóng.

Ngược lại là Ninh Mặc, đôi tay đang để bên người bị nắm lại thật chặt, rồi lại thả ra, hắn cười, bước thong thả lên trước:

“Lời này của Diên Tú oan uổng tôi rồi. Rõ ràng là anh trốn đến sáu năm nay, không muốn lộ mặt. Nếu không phải thế này, có phải cả đời này anh cũng không chịu quay về Ưng Thiên không?”

Lý Diên Tú ngẩng đầu lên thật mạnh, thổi đi mấy sợi tóc che mặt, thở ra một hơi thật dài:

“Phí lời, ông đây có vợ, có con nằm đầu giường đến nơi rồi, cuộc sống thoải mái, về cái nơi khỉ gió này làm gì.”

Lý Diên Tú giơ tay, Ninh Mặc đưa bầu rượu trong tay ra ngay lập tức.

Lý Diên Tú ngẩng cổ lên uống liền một mạch, rồi ném bầu rượu đi. Bầu rượu tinh xảo lăn lông lốc trên thảm cỏ, rồi đến làm bạn với các anh, chị, em đã ở đấy từ trước.

“Vẫn là rượu anh mang đến ngon!”

Lý Diên Tú cười gượng hai tiếng hề hề, đứng dậy, nhảy xuống khỏi tảng đá, đến mặt cỏ bên dòng nước:

“Rượu mà mấy người kia đưa đến hôm trước nhạt nhẽo, vô vị, hệt như nước vậy.”

Tự nhiên Ninh Mặc lại buồn cười: “Mỗi tối đều là cùng loại rượu, chẳng nhẽ qua tay tôi lại ngon một cách đặc biệt?”

“Cũng không phải là không có khả năng.”

Lời của Lý Diên Tú làm cho Ninh Mặc chấn động. Đột nhiên, một bóng đen như rắn tinh bay đến chỗ hắn ta.

Hắn động thân hình, tránh né rất nhanh, nhưng cũng vẫn hơi chật vật.

Sau khi đứng vững lại, Ninh Mặc thấy Lý Diên Tú khoanh tay trước ngực, cái roi dài trong tay rủ xuống đất.

Hắn lùi ra sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lòng còn sợ hãi nhưng mặt vẫn treo nụ cười:

“Diên Tú, sao anh lại thế này? Giữa tôi với anh mà cũng có lúc phải dùng binh khí nói chuyện sao?”

Lý Diên Tú ha ha hai tiếng, cố gắng đứng thẳng tắp, kéo roi dài quấn lên cổ tay phải, nhìn Ninh Mặc:

“Tôi nói rượu anh mang đến, đúng là rất đặc biệt đi. Nhuyễn cân tán của hôm nay còn bằng cả ba ngày trước cộng lại nhỉ. Anh cũng cẩn thận thật đấy.”

Ninh Mặc sửng sốt: “Biết trong rượu có thuốc, anh còn uống?”

Tiện đà lại nghĩ ra gì đó, hiểu rõ: “Vũ lực của Diên Tú, đương nhiên là tôi không dám khinh thường.”

“Cái đồ con rùa, tính kế người khác mà mình còn tủi thân.” Lý Diên Tú cười mắng hắn: “Nói đi, anh nhốt tôi mấy tháng rồi, rốt cuộc là định làm gì? Ông đây lại không phải đàn bà, chẳng lẽ anh đang kim ốc tàng kiều thật?”

Lời lẽ thô bỉ của Lý Diên Tú làm Ninh Mặc hơi nhíu mày. Rất nhanh, hắn ta lại cao hứng vì câu sau của Lý Diên Tú.

“Có gì không thể?”

Lời nói vừa dứt, Lý Diên Tú méo cả miệng, lấy ngón út ngoáy lỗ tai, thật là ăn khớp với hình ảnh đầu bù tóc rối kia, đúng là tên ăn mày đầu đường xó chợ đang sống sờ sờ trước mắt.

“Gì?”

Vẻ mặt Ninh Mặc dịu dàng, khóe môi mỉm cười, nhưng tim hắn như đánh trống, giọng nói căng thẳng như sắp phát run.

Hắn nhìn Lý Diên Tú, đi lên trước hai bước. Hai người đứng đối diện nhau dưới ánh trăng, dịu dàng mà lưu luyến.

“Nếu mà, tôi thật lòng muốn kim ốc tàng kiều anh lại thì sao?” Con ngươi của Ninh Mặc như đang tràn ngập sự dịu dàng, lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn, giọng nói quyến rũ như làm cho người ta đắm chìm trong đó:

“Diên Tú, anh nguyện ý không?”

Thấy ánh mắt của hắn, Lý Diên Tú ngoác miệng, rồi dần khép lại, ánh mắt cũng thay đổi từ không thể tin nổi thành sắc bén như dao, cuối cùng thành lạnh nhạt.

Một loạt biến hóa này cũng không tránh được ánh mắt của Ninh Mặc.

Đột nhiên hắn cảm thấy buồn cười, thế mà bí mật không dám chạm vào trong nội tâm kia lại bị hắn công khai với người trước mặt bằng cách như thế.

Mà người ấy, rõ ràng là hoàn toàn không cần.

Ninh Mặc hơi cụp mắt, cũng tiện thể cất hết những mong đợi không thực tế đi.

Sau đêm nay, họ không thể quay về như trước được.

Qua một lúc im lặng, cuối cùng là Lý Diên Tú mở miệng trước.

“Từ khi nào bắt đầu?”

“Rất lâu rồi.”

Ninh Mặc cười hơi không tự nhiên, hắn không muốn đối mặt với Lý Diên Tú, tiến lên trước, lướt qua ánh mắt đen kịt của người kia, hắn phóng mắt nhìn núi xa, nước gần, cố gắng làm giọng nói bằng phẳng trở lại:

“Đại khái là trước khi Lý công tử, anh, nổi tiếng toàn thành, hoặc là lúc anh còn nhỏ hơn chút nữa. Nói chung là, rất lâu rồi.”

Nói xong, lại im lặng như tờ vậy.

…..

(Còn tiếp)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận