Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi! - Chương 110: Thiếu
Chương trước- Chương 1: Gặp quỷ
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Tên trộm vặt
- Chương 4: Ninh mặc
- Chương 5: Tính kế
- Chương 6: Mùa xuân ấm áp
- Chương 7: Từ biệt
- Chương 8: Phát điên
- Chương 9: Đêm mưa
- Chương 10: Cá chép
- Chương 11: Thẳng thắn
- Chương 12: Ông cậu
- Chương 13: Ép hỏi
- Chương 14: Tắm rửa
- Chương 15: Vừa ăn cắp vừa la làng (1)
- Chương 16: Bị bám theo
- Chương 17: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 18: Viên thuốc
- Chương 19: Ưng thiên
- Chương 20: Hoàng đế
- Chương 21: Trân châu
- Chương 22: Viên đá
- Chương 23: Thái hậu
- Chương 24: Ngọc khấu
- Chương 25: Bức chân dung
- Chương 26: Bỏ lỡ
- Chương 27: Mầm tình
- Chương 28: Trêu đùa
- Chương 29: Thuận hỉ
- Chương 30: Đồn đại
- Chương 31: Cãi nhau
- Chương 32: Bạc
- Chương 33: Hộ vệ
- Chương 34: Duyên phận
- Chương 35: Tòa tháp
- Chương 36: Chuyện cũ
- Chương 37: Bỏ lỡ
- Chương 38: Ngọc xuân
- Chương 39: Tỏ tình
- Chương 40: Sét đánh
- Chương 41: Xích mích
- Chương 42: Giảng hòa
- Chương 43: Trinh nương
- Chương 44: Sinh nhật
- Chương 45: Nương tử
- Chương 46: Về thôn
- Chương 47: Chống đối
- Chương 48: Trò chuyện ban đêm
- Chương 49: Gian xảo
- Chương 50: Lựa chọn
- Chương 51: Chị em
- Chương 52: Ẩn tình
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Thiên uy
- Chương 55: Tình cờ gặp lại
- Chương 56: Ven sông
- Chương 57: Ngăn cản
- Chương 58: Lừa dối
- Chương 59: Xuân sắc
- Chương 60: Giam lỏng
- Chương 61: Tàn nhẫn
- Chương 62: Bế tắc
- Chương 63: Chạy trước
- Chương 64: Thổ lộ
- Chương 65: Đêm trước
- Chương 66: Một đêm xông xáo
- Chương 67: Nửa đêm chạy trốn
- Chương 68: Không nỡ
- Chương 69: Vợ chồng
- Chương 70: An ủi
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Cãi nhau
- Chương 73: Dối trá
- Chương 74: Khách đến thăm
- Chương 75: Ninh nghiên
- Chương 76: Hiểu nhầm
- Chương 77: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 78: Vận mệnh
- Chương 79: Đêm lạnh
- Chương 80
- Chương 81: Giấc mộng phù hoa
- Chương 82: Trấn nhỏ biên thùy
- Chương 83: Vẫy tay tạm biệt
- Chương 84: Hoa đào đất bắc
- Chương 85: LƯƠNG DUYÊN TRỜI BAN
- Chương 86: Đồng đội heo
- Chương 87: Diễn xuất siêu thần
- Chương 88: Cố nhân trùng phùng
- Chương 89
- Chương 90: Nghe trộm ở ngoài phòng
- Chương 91: XUẤT GIÁ
- Chương 92: SẮC HỒNG NGÀY XUÂN
- Chương 93: ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ SI TÌNH
- Chương 94: To gan, háo sắc
- Chương 95: TIỂU ANH CÕNG TỘI
- Chương 96: Trèo cao sợ ngã đau (1)
- Chương 97: Biến cố phát sinh
- Chương 98: Lá mặt lá trái
- Chương 99: Biết vậy chẳng làm
- Chương 100
- Chương 101: Thiếu
- Chương 102: Thiếu
- Chương 103: Thiếu
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Thiếu
- Chương 107: Thiếu
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Thiếu
- Chương 110: Thiếu
- Chương 110-2: Thiếu
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!
Chương 110: Thiếu
Nến đỏ lay động, gió mát dễ chịu, tiếng tỳ bà giục lòng người say. Hát một khúc, uống một ly, đêm dài làm người tiều tụy.
Một khúc đã xong, Tô Ngâm ngước mắt, nhìn người đang ngồi phía trên.
Trước mặt người đó bày đầy bầu rượu, chắc hẳn đã say rồi. Cũng chính vì như thế, trái tim bình tĩnh của nàng ta bỗng rung động khe khẽ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng ta lại buông đàn xuống, chậm rãi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt hắn.
Thật ra, ngũ quan của Ninh Mặc rất hiền hòa.
Khuôn mặt trắng nõn được treo lên đôi mày đậm nhạt vừa phải, sống mũi không cao, không thấp, duyên dáng mà không đột ngột. Chắc là do uống rượu nhiều, đôi môi mỏng đỏ au, làm người ta nhìn thấy sẽ không nhịn được mà nảy sinh ý trêu đùa.
Vừa nghĩ thế, cặp mắt kia lại dần dần mở ra, nhìn nàng ta một cách bình tĩnh. Ánh mắt không buồn, không vui, làm gì có chút ý say nào?
Thân thể Tô Ngâm cứng đờ.
Ninh Mặc giơ tay lên đỡ trán, vẻ mặt hắn bị che lấp, dưới ánh nến lay động, lại càng thêm thâm trầm, lạnh băng.
“Tô Ngâm.”
Hắn vừa mở miệng đã giống như băng tuyết trời đông, đóng đinh người ta trong giá lạnh:
“Đã quên nguyện ước ban đầu của chính mình rồi hay sao?”
Cả người Tô Ngâm chấn động, ngay lập tức, trên mặt không còn tí máu nào, quỳ phịch xuống.
“Nô tỳ, nô tỳ không dám quên ạ.”
Vĩnh viễn nàng ta cũng không quên được cái ngày của mười năm trước.
Nhà họ Tô là danh môn vọng tộc, ông nội là Đại nho đương triều. Lại vì ủng hộ Diễn vương mà bị liên lụy, treo lên tội danh mưu phản, cả nhà bị tịch thu tài sản, chém giết.
Mà nàng ta thì vì tuổi còn nhỏ, bị đưa vào làm quan kĩ. May mà hai năm sau, Ninh Mặc tìm thấy nàng ta, sắp xếp cho nàng ta vào Hiệt Phương các.
Sau đó, nàng ta thành Tô Ngâm nổi tiếng ở sông Tần Hoài, thường xuyên gảy đàn cho hắn nghe giải buồn. Thời gian qua lâu rồi, suýt nữa thì nàng ta đã quên mất mối thù sâu như biển máu này.
Cho đến tận mấy tháng trước, Ninh Mặc nói với nàng ta:
“Chuẩn bị đi, nhập phủ theo ta.”
Nàng ta cứ như bị nước lũ tràn ngập đầu óc, chân tay luống cuống, đứng nguyên ở đó. Chỉ sợ vừa nhúc nhích thì giấc mơ đẹp này phải tỉnh thôi.
Nếu nói đây là ngạc nhiên vui vẻ ngập trời, thế thì nửa đoạn tiếp theo đó hệt như tảng băng dậy sóng, hung hăng vỗ vào mặt nàng ta.
“Ta đã tìm được anh ruột của cô, chỉ là giờ đây thân phận có hơi khó giải quyết. Thôi, chỉ sợ là chuyện lật lại bản án cho Diễn vương phải trông cậy vào cô rồi.”
Ninh Mặc lại nhìn váy áo trên người nàng ta, vỗ tay, gã sai vặt đẩy cửa vào, khoanh tay cúi đầu, cung kính nghe hắn căn dặn:
“Đi mời tú nương giỏi nhất thành Ưng Thiên đến đây, bất kể chi bao nhiêu bạc, trong một tháng phải làm ra được một bộ độc nhất vô nhị. Nhớ kỹ, phải là tiên khí bay lượn, mê hoặc khó nén.”
Đợi gã sai vặt ra ngoài, hắn lại dặn Tô Ngâm: “Chọn một khúc, luyện đến quen tay hay việc vào. Ở đêm yến hội, nhất định không được sai một âm, rõ chưa?”
Đối diện với cặp mắt không có chút tình cảm nào, Tô Ngâm cảm thấy trong miệng đắng ngắt, đến mức sắp chảy cả nước mắt rồi.
Thân là một quân cờ, thế nào thì nàng ta cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Rất nhanh, nàng ta lại căng đầu ra, thầm mắng bản thân thù lớn còn chưa báo, chỉ nghĩ mấy chuyện nam nữ thế này, sao có thể xứng làm con cháu họ Tô?
Huống chi, đã tìm thấy anh trưởng rồi, đây là một chuyện đáng vui mừng.
Lập tức, Tô Ngâm quỳ xuống, cất cao giọng:
“Tô Ngâm cảm tạ Thái phó, nhớ kĩ việc ngài dặn dò.”
Ánh nến lay động, thế mà nàng ta lại hoảng hốt, không phân biệt rõ đâu là cảnh trong mơ, đâu là hiện thực.
Cho đến tận khi cửa bị đẩy ra, một cơn gió lạnh ùa vào, thổi đến ngọn nến.
Ánh sáng mờ tỏ, không ổn định, kéo suy nghĩ lung tung của nàng ta về.
Người đến là gã sai vặt bên cạnh Ninh Mặc, xông vào với vẻ mặt lo lắng. Lúc nhìn thấy Tô Ngâm thì nghẹn lời ngay.
Tô Ngâm hiểu được, cúi chào, muốn đi ra ngoài thì lại bị gọi:
“Cô ở lại!”
Rồi nói với gã sai vặt: “Không sao, về sau không cần giấu cô ta mấy việc này.”
Gã sai vặt thấy chủ đã lên tiếng, thế mới cẩn thận nói:
“Công tử, Lý công tử nói muốn gặp ngài.”
Tô Ngâm sửng sốt.
Lý công tử?
Ninh Mặc đáp lại thản nhiên: “Biết rồi.”
Tiện tay cầm theo bầu rượu trên bàn lên, ném lại một câu: “Đi theo.” Rồi đi thẳng ra cửa.
Tô Ngâm phản ứng lại đây, hai chữ sau cùng kia là nói với nàng ta, bèn vội vàng đi theo.
Đi được nửa đường, bỗng nàng ta nhớ ra vị Lý công tử kia là ai rồi.
Ưng Thiên Tam tử của năm đó có ba vị thiếu niên, trong đó gồm Lý Diên Tú, con trai độc nhất của Lý gia quyền khuynh thiên hạ. Bởi vì Lý Diên Tú có dáng vẻ tuấn tú và bối cảnh hùng hậu, nhảy vọt thành người đứng đầu trong ba vị.
Chỉ là nghe nói về sau Lý công tử đã yêu mến một cô nương, rất ít xuất hiện trước mặt mọi người.
Sau đó nữa, Lý gia ngã xuống, Tam tử chỉ còn có Ninh Mặc và Tần Miện.
Trong xe ngựa, tầm nhìn u ám, Tô Ngâm ngẩng đầu, liếc nhìn Ninh Mặc một cái thật thận trọng, phát hiện hắn đang cúi mặt, nhìn một miếng ngọc bội hình tròn trong tay, ngón cái vuốt ve nhè nhẹ, không biết là đang nghĩ gì.
Tô Ngâm thu hồi tầm mắt, ngồi im.
Rất nhanh đã đến nơi. Sau khi xuống xe ngựa, Tô Ngâm mới biết thế mà họ đã ra khỏi thành rồi.
Nơi này rất tinh xảo, cứ như động tiên vậy.
Núi bao, nước chảy, dòng nước cong cong như một dải ngọc uốn lượn, lấp lánh hào quang nhỏ vụn dưới ánh trăng.
Giữa núi non có một tiểu viện, đến gần mới biết dưới mái hiên rủ thấp có một biển tên không lớn, không nhỏ. Bên trên có hai chữ được viết rất thanh tú.
Mai viên.
Bên cạnh còn vẽ mấy cành hoa mai, nhìn có vẻ là từ tay một cô nương mà ra.
Ninh Mặc bước chân đi vào, nàng ta bèn vội đuổi theo.
Dọc đường vào vẫn chưa nhìn thấy hoa mai, mà ngược lại, chỉ thấy xung quanh cỏ mọc um tùm, lộn xộn. Ánh trăng trên cao chiếu xiên xuống, làm bóng đen đổ lên tường viện, nhìn hơi rợn người.
Bước chân Ninh Mặc không ngừng, có thể thấy hắn ta rất quen thuộc nơi này.
Đi qua cầu đá, một gian phòng nhỏ hiện ra rõ ràng trước mắt. Nhưng Ninh Mặc lại vòng qua gian phòng kia, đi thẳng ra hồ sen.
Hồ sen rộng, từng mảng lá sen kéo dài không dứt, hệt như mọc đến tận chân trời. Giữa tán lá kín mít có mấy cái nụ hoa vươn lên, nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm nhè nhẹ.
Tô Ngâm âm thầm cảm thán trong lòng
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp quỷ
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Tên trộm vặt
- Chương 4: Ninh mặc
- Chương 5: Tính kế
- Chương 6: Mùa xuân ấm áp
- Chương 7: Từ biệt
- Chương 8: Phát điên
- Chương 9: Đêm mưa
- Chương 10: Cá chép
- Chương 11: Thẳng thắn
- Chương 12: Ông cậu
- Chương 13: Ép hỏi
- Chương 14: Tắm rửa
- Chương 15: Vừa ăn cắp vừa la làng (1)
- Chương 16: Bị bám theo
- Chương 17: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 18: Viên thuốc
- Chương 19: Ưng thiên
- Chương 20: Hoàng đế
- Chương 21: Trân châu
- Chương 22: Viên đá
- Chương 23: Thái hậu
- Chương 24: Ngọc khấu
- Chương 25: Bức chân dung
- Chương 26: Bỏ lỡ
- Chương 27: Mầm tình
- Chương 28: Trêu đùa
- Chương 29: Thuận hỉ
- Chương 30: Đồn đại
- Chương 31: Cãi nhau
- Chương 32: Bạc
- Chương 33: Hộ vệ
- Chương 34: Duyên phận
- Chương 35: Tòa tháp
- Chương 36: Chuyện cũ
- Chương 37: Bỏ lỡ
- Chương 38: Ngọc xuân
- Chương 39: Tỏ tình
- Chương 40: Sét đánh
- Chương 41: Xích mích
- Chương 42: Giảng hòa
- Chương 43: Trinh nương
- Chương 44: Sinh nhật
- Chương 45: Nương tử
- Chương 46: Về thôn
- Chương 47: Chống đối
- Chương 48: Trò chuyện ban đêm
- Chương 49: Gian xảo
- Chương 50: Lựa chọn
- Chương 51: Chị em
- Chương 52: Ẩn tình
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Thiên uy
- Chương 55: Tình cờ gặp lại
- Chương 56: Ven sông
- Chương 57: Ngăn cản
- Chương 58: Lừa dối
- Chương 59: Xuân sắc
- Chương 60: Giam lỏng
- Chương 61: Tàn nhẫn
- Chương 62: Bế tắc
- Chương 63: Chạy trước
- Chương 64: Thổ lộ
- Chương 65: Đêm trước
- Chương 66: Một đêm xông xáo
- Chương 67: Nửa đêm chạy trốn
- Chương 68: Không nỡ
- Chương 69: Vợ chồng
- Chương 70: An ủi
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Cãi nhau
- Chương 73: Dối trá
- Chương 74: Khách đến thăm
- Chương 75: Ninh nghiên
- Chương 76: Hiểu nhầm
- Chương 77: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 78: Vận mệnh
- Chương 79: Đêm lạnh
- Chương 80
- Chương 81: Giấc mộng phù hoa
- Chương 82: Trấn nhỏ biên thùy
- Chương 83: Vẫy tay tạm biệt
- Chương 84: Hoa đào đất bắc
- Chương 85: LƯƠNG DUYÊN TRỜI BAN
- Chương 86: Đồng đội heo
- Chương 87: Diễn xuất siêu thần
- Chương 88: Cố nhân trùng phùng
- Chương 89
- Chương 90: Nghe trộm ở ngoài phòng
- Chương 91: XUẤT GIÁ
- Chương 92: SẮC HỒNG NGÀY XUÂN
- Chương 93: ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ SI TÌNH
- Chương 94: To gan, háo sắc
- Chương 95: TIỂU ANH CÕNG TỘI
- Chương 96: Trèo cao sợ ngã đau (1)
- Chương 97: Biến cố phát sinh
- Chương 98: Lá mặt lá trái
- Chương 99: Biết vậy chẳng làm
- Chương 100
- Chương 101: Thiếu
- Chương 102: Thiếu
- Chương 103: Thiếu
- Chương 104: Thiếu
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Thiếu
- Chương 107: Thiếu
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Thiếu
- Chương 110: Thiếu
- Chương 110-2: Thiếu
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đêm náo loạn cung đình
- bình luận