Trọng Sinh Vi Quan - Chương 405: Xuất ngoại khảo sát

Trọng Sinh Vi Quan

Chương 405: Xuất ngoại khảo sát

Sau khi Hứa Lập cáo từ Lưu Hồng Đào lập tức báo cáo chuyện mình muốn ra nước ngoài với bí thư thị ủy Cát Binh và thị trưởng Tằng Ích. Với yêu cầu của Hứa Lập hai người cũng không thấy ngạc nhiên, Hứa Lập năm đó cũng mời được công ty Huệ Tân đến đầu tư hạng mục du lịch ở Tùng Giang mấy tỷ, như vậy hắn nhất định mời được công ty thích hợp đến thúc đẩy Vọng Giang phát triển, vì thế với yêu cầu này của Hứa Lập cũng phê chuẩn luôn bằng miệng.

Ba ngày sau Hứa Lập lên máy bay bay sang nước Anh.

Lần này Hứa Lập đi không có mang các đồng chí ở văn phòng ủy ban thị xã, cục Chiêu thương. Chỉ có Thôi Lân đi theo Hứa Lập, bảo vệ an toàn cho Hứa Lập và cũng hỗ trợ chút việc nhỏ khác.

Lần này đi cùng cũng có một người quen khác chính là Kế Xuân Mai. Hôm nay Kế Xuân Mai mặc áo sơ mi màu trắng, chân váy đen và đi đôi giầy da màu trắng với đôi tất trong suốt nhìn rõ da chân. Cô sơn móng tay màu đỏ, đôi chân trắng nõn, mái tóc dài xõa trên vai nhìn rất hấp dẫn và quyến rũ. Ở trên máy bay Hứa Lập cũng thấy rất đẹp.

Lúc lên máy bay Hứa Lập và Kế Xuân Mai giả bộ không nhìn thấy nhau. Sau khi máy bay cất cánh Hứa Lập liền bảo Thôi Lâm và Kế Xuân Mai đổi chỗ ngồi cho nhau để Kế Xuân Mai ngồi cạnh mình.

Dù Thôi Lâm không nhận ra Kế Xuân Mai, càng không biết hai người có quan hệ gì nhưng Hứa Lập ra lệnh hắn chỉ biết nghe theo cũng không hỏi nhiều chỉ ngồi một bên thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Lập, âm thầm bảo vệ an toàn cho Hứa Lập.

Kế Xuân Mai ngồi bên Hứa Lập dựa vào cửa sổ nhìn những đám mây trắng trôi qua dưới chân trong lòng mải miết suy nghĩ khiến trái tim không yên.

- Nghĩ gì vậy?

Hứa Lập hỏi nhẹ bên tai Kế Xuân Mai.

Kế Xuân Mai không quay đầu lại mà trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Không biết nước Anh thế nào nhỉ? Tôi và Bảo Bảo có thể sống ổn định ở nước Anh không? Người khác không đàm tiếu gì chứ? Bảo Bảo có thể lớn lên khỏe mạnh chứ?

Hứa Lập nghe Kế Xuân Mai lo lắng nói nhẹ nhàng cầm tay Kế Xuân Mai trong tay an ủi:

- Em yên tâm, anh đã an bài hết rồi, lần này em đi xem tình hình, nếu thấy hài lòng thì anh sẽ đưa Bảo Bảo đến đây. Nếu em sợ cô đơn thì đưa cả mẹ sang với em.

Kế Xuân Mai lắc đầu nói:

- Không cần phiền đến mẹ em, mẹ cũng già rồi lại phải đến tận nước Anh với em, để mẹ phải xa cha thì con gái như em thật bất hiếu.

- Được, vậy anh tìm một bảo mẫu ở đó chăm sóc hai mẹ con em. Chờ mấy năm nữa mọi người ở đây quên chuyện của em rồi, lúc đó anh đưa em về.

Đột nhiên Kế Xuân Mai quay đầu nhìn Hứa Lập, nước mắt cô rơi:

- Hứa Lập, anh không quên em và con chứ?

- Nói gì vậy.

Hứa Lập vỗ nhẹ lên đôi tay trắng mịn nhỏ bé của Kế Xuân Mai gải bộ tức giận nói:

- Anh chỉ sợ em tới nước Anh thấy toàn những Anh mũi cao, người đẹp lại quên anh thôi.

Kế Xuân Mai dựa vào vai Hứa Lập, miệng nhỏ nhắn há ra cắn Hứa Lập một cái, nói:

- Em sẽ tìm cho Bảo Bảo một người cha mũi to, dáng đẹp xem anh làm gì.

- Em dám, nếu e dám tìm cho Bảo Bảo một người cha ngoại quốc thì xem anh sẽ xử em thế nào.

Hứa Lập nhẹ nhàng ôm Kế Xuân Mai để Kế Xuân Mai dựa vào vai mình.

Thôi Lâm ngồi cách đó không xa nhìn Hứa Lập và Kế Xuân Mai nói chuyện phiếm, nhìn điệu bộ hai người có gì đó không đúng. Sao Kế Xuân Mai lại ở trong lòng thị trưởng Hứa? Thôi Lâm liền giữ ý cầm quyển tạp chí lên sợ bị Hứa Lập phát hiện mình đang nhìn họ.

Hứa Lập biết Thôi Lâm đang chăm chú nhìn mình, nhưng mình không mang theo người khác mà là Thôi Lâm chính là coi hắn như người nhà, việc này cũng không muốn giấu hắn. Hứa Lập tin Thôi Lâm không phải là người nhiều chuyện, bí mật này cũng để trong bụng, Thôi Lâm sẽ không nói ra ngoài.

Kế Xuân Mai dựa lên vai Hứa Lập trong lòng hạnh phúc, ba năm khổ cực, mệt mỏi một mình chịu đựng cũng qua rồi, hôm nay mình đã tìm được bờ vai để dựa. Từ khi Hứa Lập nói muốn mình và con ra nước ngoài, mình không lúc nào ngủ ngon được, mình sợ đây là kế sách của Hứa Lập, hắn sợ là mình ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn nên phải đưa mình và con ra nước ngoài rồi mặc kệ không hỏi tới. Kế Xuân Mai lại sợ mình và con sống ở nước ngoài khổ cực cho nên vài ngày rồi cũng không ngủ ngon.

Hôm nay Hứa Lập đích thân dẫn mình sang nước Anh xem môi trường sống, như vậy sau này cũng không mặc kệ mình và con. Sau này mình cũng không chỉ có một mình, trái tim cuối cùng cũng cập bến. Kế Xuân Mai trầm tĩnh dựa vào Hứa Lập chỉ một lúc sau thì nghe được tiếng gáy.

Hứa Lập nhìn Kế Xuân Mai ngủ rất ngon lành, trong thời gian này cô cũng chịu khổ nhiều. Nhìn cô ngủ thiếp đi, hắn rất tự nhiên dùng tay ôm nhẹ Kế Xuân Mai vào lòng.

Kế Xuân Mai như bị Hứa Lập ôm không thoải mái liền xoay người chọn tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn. Động tác này làm Hứa Lập thấy xấu hổ, vừa rồi Kế Xuân Mai chỉ dựa lên vai Hứa Lập nhưng giờ đã nằm ngọn trong lòng Hứa Lập. Trong khi thời tiết nóng bức, hai người lại mặc quần áo mỏng, Kế Xuân Mai chỉ mặc một áo sơ mi mỏng khiến Hứa Lập nhìn xuyên qua cổ áo nhìn thấy áo nịt ngực màu trắng, ngực lộ ra hơn một nửa.

Hứa Lập nuốt nước bọt trong lòng nghĩ đen tối: không được nhìn, không được nhìn, rồi hắn cố không nhìn Kế Xuân Mai mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng mình càng khống chế thì lại càng muốn nhìn rõ hơn, ngay cả đám mây bên ngoài cũng quấy rối mình, đám mây vốn đang trắng lại đen giống như cảnh đẹp mình vừa nhìn thấy trong áo Kế Xuân Mai vậy.

Hứa Lập không nhìn ra cửa sổ nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chỉ chốc lát hắn thấy chiêu này cũng không được. Hai mắt nhắm lại chỉ xuất hiện cảnh vừa nhìn thấy, thậm chí còn thấy cảnh ân ái mãnh liệt cách đây ba năm xuất hiện ngay trước mắt. Hứa Lập phát hiện phía dưới của mình cũng hòa theo, muốn di chuyển Kế Xuân Mai để đứng lên.

Lúc này Kế Xuân Mai đang ngủ say trong lòng Hứa Lập nhưng cũng cảm giác được là vật gì chạm vào mình liền lấy tay đẩy thì đúng vào phía dưới của Hứa Lập. Hứa Lập không biết làm gì, càng đáng hận là tay Kế Xuân Mai cứ để yên đó không động.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận