Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi - Chương 30: Không Phải Tôi Còn Có Cậu À?

Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 30: Không Phải Tôi Còn Có Cậu À?

Editor: Minnnn

Thiện Lương vừa nghe những lời này của Cố Gia Duệ, trên mặt cậu không lộ ra biểu cảm nào nhưng trái tim cậu ngay lập tức nặng trĩu.

Hoá ra Cố Gia Duệ hôn cậu nhưng trong đầu thì nghĩ đến cảm giác khi hôn con gái?

Sao anh không đi hôn một con lợn cái Ukraine đi?

Thật là làm cho người ta tức giận đến mức nghiến răng!

Thiện Lương vươn tay đẩy Cố Gia Duệ ra: “Tôi không biết, cậu muốn tự mình đi.”

Cố Gia Duệ không để ý vẫn nghiêng đầu dựa vào cổ Thiện Lương: “Đội bóng rổ chúng tôi có một người đã từng thuê phòng với bạn gái của cậu ta. Cậu ta khoe khoang với bọn tôi, quá thiếu mà.”

Thiện Lương liếc nhìn anh một cái: “Cậu cũng thiếu.”

Cố Gia Duệ hừ một tiếng không nói chuyện. Thật lâu sau, anh mới từ trên người Thiện Lương đứng dậy.

Thiện Lương nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm. Buổi tối còn phải đến trường học tiết tự học, lúc này mới chọc eo Cố Gia Duệ: “Đến trường học đi.”

Cố Gia Duệ gật đầu. Bên trong ánh ăn mặc đồng phục bóng rổ mỏng, bên ngoài Gia Duệ mặc áo khoác màu đen cõng Thiện Lương xuống lầu, lái xe đạp về trường học.

Khi hai người tới trường học, Cố Gia Duệ cõng Thiện Lương về chỗ ngồi, vỗ vai cậu: “Tôi đi chơi bóng rổ, nếu cô Quan tới kiểm tra thì cậu nói...... Nói tôi ở phòng y tế nhá."

Thiện Lương lập tức nhíu mày: “Cậu lại trốn tiết tự học đi chơi bóng rổ?”



“Một tiết học, một tiết học thôi.” Cố Gia Duệ hất cằm về phía Thiện Lương: “Tôi đi đây, đừng quên đến lúc đó nhớ giúp tôi đối phó với cô nhá. Lát tôi mang đồ ăn vặt về cho.”

Thiện Lương định gọi Cố Gia Duệ lại nhưng mà anh bước đi quá nhanh, mới chốc lát Gia Duệ đã biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.

Cậu thở dài thườn thượt nhìn tập bài thi trống không trên bàn Cố Gia Duệ. Sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Tên này vẫn là không tập trung.

Cậu thật sự lo lắng rằng giấy quân lệnh của thầy dạy toán có thể sẽ không hoàn thành đúng dự kiến.

Tiếng chuông reo lên, tiết tự học buổi tối bắt đầu.

Áp lực học tập năm cuối rất lớn, bầu không khí học tập cũng bừng bừng khí thế, mọi người ai cũng chìm vào trạng thái tập trung học.

Cô Quan Vân không biết có chuyện gì mà hôm nay không có tới kiểm tra, chỉ có mỗi lớp trưởng ngồi phụ trách kỷ luật giám sát trên bục giảng.

Một tiết học kết thúc, Thiện Lương nhìn xuống chỗ ngồi phía sau mình.

Cố Gia Duệ vẫn chưa trở về.

Hai tiết học kết thúc, phía sau chỗ ngồi vẫn như cũ trống không.

Khi tiết học cuối cùng kết thúc, rốt cuộc Thiện Lương nhịn không được, cậu lén lạy điện thoại ra mà nhắn tin cho Cố Gia Duệ hỏi anh đang ở đâu.

Trong vòng năm phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Thiện Lương chỉ cảm thấy có một vòng tay nóng bỏng đang ôm lấy mình. Trên mặt Cố Gia Duệ đỏ bừng vì vận động, mồ hôi nhễ nhại, làn da nóng ran, ghé vào tai Thiện Lương: “Tôi không phải đã quay lại rồi à?”



Thiện Lương cau mày, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu không phải nói một tiết học thôi hả?”

“Hôm nay, cảm giác rất tốt nên chơi nhiều một chút." Cố Gia Duệ nhân lúc Thiện Lương không có nói tiếp, trực tiếp cõng người lên: "Đi, trở về nhà ngủ."

Trong phòng học có nhiều người nên cậu cũng không dễ gì để mắng Gia Duệ, Thiện Lương tạm thời kìm nén cảm xúc của mình.

Chờ đến khi hai người quay trở về phòng nhỏ, Thiện Lương mới nghiêm mặt hỏi: “Sao cậu bảo chơi một chút? Cậu bảo một tiết học, kết quả thì đến lúc hết tiết cậu cũng không thèm về.”

Lúc này, Cố Gia Duệ đã cởi bỏ bộ đồng phục bóng rổ ướt đẫm mồ hôi để lộ ra cơ bụng và cơ ngực rắn chắc hoàn mỹ. Dưới ánh đèn sáng, cậu nhìn cơ bụng với cơ ngực của Gia Duệ còn đẹp và gợi cảm hơn cả những người mẫu nam khác.

Cố Gia Duệ cầm khăn lông lau qua người một chút. Về sau, anh chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, nói: "Hôm nay tôi chơi hơi muộn, lần sau sẽ chú ý.”

Thiện Lương hít sâu một hơi: “Bài thi toán của cậu đều để trống."

Cố Gia Duệ xoay người cười, nhìn về phía Thiện Lương nói: “Tôi vẫn còn có cậu mà.”

Đôi mắt Thiện Lương nhíu lại: “Tôi nói là tôi sẽ không cho cậu chép nữa, cậu cần tự mình làm.”

Cố Gia Duệ ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Thiện Lương.

Một lúc sau, anh thở dài lẩm bẩm nói: “Tự mình viết thì tự mình viết......”

Dứt lời, anh thẳng lưng bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách bên trong.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận