Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi - Chương 69: Đây Là Người Đàn Ông Của Ông Đây
Chương trước- Chương 1: Nam Thần Gợi Cảm Online
- Chương 2: Bảo Bối, Sờ Cơ Bụng Của Tôi Đi
- Chương 3: Một Năm Này Anh Ấy Thuộc Về Cậu
- Chương 4: Trong Nháy Mắt Đã Có Người Tới Khiêu Chiến
- Chương 5: Tại Sao Cậu Không Để Ý Đến Tôi?
- Chương 6: Thiện Lương, Cậu Không Yêu Tôi
- Chương 7: Chúng Tôi Không Nhận Thua
- Chương 8: Cái Đám Người Rác Rưởi Này
- Chương 9: Cậu Lén Lút Thổ Lộ Với Anh
- Chương 10: Cậu Muốn Ở Chung Với Tôi Không?
- Chương 11: Anh Nhìn Thấy Lời Tỏ Tình Của Cậu
- Chương 12: Về Sau Cùng Chung Chăn Gối
- Chương 13: Tay Hai Người Bọn Họ Không Thành Thật
- Chương 14: Muốn Chơi Vài Lần
- Chương 15: Không Muốn Đến Thế Giới Này
- Chương 16: Được Nhiều Một Chút Cũng Tốt
- Chương 17: Cậu Ăn Giúp Tôi Đi
- Chương 18: Tất Cả Đều Là Ảnh Chụp Trộm
- Chương 19: Giống Như Hổ Và Chuột Hamster
- Chương 20: Cậu Phải Nghe Theo Lời Em Ấy Nói
- Chương 21: Chúng Ta Chơi Gay Tức Chết Cô Ấy
- Chương 22: Anh Nói Anh Muốn Thử Làm Gay
- Chương 23: Cho Tôi Hôn Một Cái Trước Mặt Cô Ấy
- Chương 24: Tại Sao Lại Mất Tiền Rồi?
- Chương 25: Tôi Nhất Định Sẽ Bảo Vệ Cậu
- Chương 26: Xin Hãy Bổ Sung Cho Não Của Cô
- Chương 27: Cậu Không Định Mời Tôi Đi Ăn À?
- Chương 28: Ông Đây Chơi Liều Hôn Cậu
- Chương 29: Đối Với Anh Em Như Này Là Không Bình Thường
- Chương 30: Không Phải Tôi Còn Có Cậu À?
- Chương 31: Một Nụ Hôn Bất Ngờ
- Chương 32: Chỉ Có Tôi Sốt Ruột Vì Cậu
- Chương 33: Thiện Lương, Cậu Nói Chuyện Với Tôi
- Chương 34: Không Để Ý Tới Cậu Thì Không Để Ý Thôi
- Chương 35: Đây Là Tình Anh Em Chó Má
- Chương 36: Bí Mật Yêu Thầm Đã Bị Phơi Bày
- Chương 37: Lương Lương, Tôi Sai Rồi
- Chương 38: Cái Đồ Vô Lương Tâm Nhà Cậu
- Chương 39: Cảm Nhận Hương Thơm Của Toán Học
- Chương 40: Điện Thoại Của Cậu Có Cái Gì
- Chương 41: Cậu Giả Vờ Làm Vợ Tôi
- Chương 42: Xin Diễn Tốt Nhân Vật Của Cậu
- Chương 43: Tâm Tư Của Tên Vô Lại Này Rất Nhiều
- Chương 44: Cậu Có Muốn Thử Một Lần Không
- Chương 45: Tác Dụng Khác Của Anh Em
- Chương 46: Điều Ngọt Ngào Nhất Trên Đời Chính Là Em
- Chương 47: Tôi Muốn Nói Chuyện Với Cậu Một Lúc
- Chương 48: Tôi Sẽ Luôn Ở Bên Cậu
- Chương 49: Chúng Ta Trở Về Xem Một Lúc Đi
- Chương 50: Không Có Bọn Họ, Nhưng Còn Có Anh
- Chương 51: Uống Quá Nhiều Rượu Rất Dễ Trở Nên Mơ Màng
- Chương 52: Cậu Và Phòng Tắm Đều Thật Nóng
- Chương 53: Lần Đầu Tiên Làm Loại Chuyện Này
- Chương 54: Kéo Mấy Tên Con Trai Kia "Xuống Nước"
- Chương 55: Đứa Trẻ Ngoan Không Đi Cũng Chẳng Sao
- Chương 56: Đưa Tôi Đến Bất Cứ Nơi Nào Cậu Đi
- Chương 57: Kẻ Có Tiền Ngợp Trong Vàng Son
- Chương 58: Uyên Ương Hí Thủy Long Diễn Châu
- Chương 59: Sự Bất Ngờ Bí Ẩn
- Chương 60: Các Anh Em Có Ý Tốt Tặng
- Chương 61: Đám Người Cơ Bắp Trên Tầng
- Chương 62: Tính Tình Thiếu Gia Lại Bộc Phát
- Chương 63: Anh Em Có Thể Làm Này Đó Sao
- Chương 64: Cảm Thấy Cậu Là Vợ Tôi Á
- Chương 65: Sớm Đã Hòa Vào Nhau
- Chương 66: Tìm Thời Gian Nói Chuyện Với Cậu Ấy
- Chương 67: Không Nghĩ Tên Tuổi Sẽ Lưu Danh Khắp Nơi
- Chương 68: Phải Làm Chuyện Tình Táo Bạo
- Chương 69: Đây Là Người Đàn Ông Của Ông Đây
- Chương 70: Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm
- Chương 71: Tôi Bằng Lòng Suốt Đời Ngưỡng Vọng
- Chương 72: Có Ham Muốn Chiếm Hữu Mạnh Mẽ
- Chương 73: Ngày Nào Đó Sắp Tới
- Chương 74: Thấy Được Hình Ảnh Gay
- Chương 75: Đưa Cho Nữ Sinh Cái Gì Đó
- Chương 76: Nếu Tôi Ghen Tị Thì Phải Làm Sao
- Chương 77: Anh Chính Là Đang Giả Ngu
- Chương 78: Thì Ra Cô Ấy Chính Là Thiến Thiến
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi
Chương 69: Đây Là Người Đàn Ông Của Ông Đây
Nam sinh làm hậu cần cho bữa tiệc tối này ngẩn người, cậu ta nhìn Thiện Lương: “Hình như cậu không phải người của tổ hậu cần đúng không nhỉ? Tôi chưa từng thấy cậu.”
“Là như này, số lượng người không đủ dùng, giáo viên muốn tìm mấy người tới hỗ trợ, vừa nãy tôi đã được thầy gọi ra giúp.” Thiện Lương mặt không đổi sắc, trái tim không đập loạn mà nói.
Nam sinh kia bán tín bán nghi: “Nhưng mà……”
“Đừng lo, người trên sân khấu cũng sắp hát xong rồi.” Thiện Lương có chút nóng nảy, cậu đoạt lấy bó hoa trong tay nam sinh đó: “Mau đi tìm thầy giáo đi, nếu muộn thì chỉ sợ sẽ làm chậm trễ chuyện này.”
Người nam sinh đó ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Vậy cậu nhớ phải đưa hoa lên đấy.”
“Nhớ rồi.” Thiện Lương bình tĩnh gật đầu.
Nam sinh kia nhanh chóng chạy xuống cánh gà.
Thiện Lương đứng một mình bên cánh gà, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Sau khi ca khúc kết thúc, ánh đèn dần sáng lên.
Đã đến lúc nên đưa hoa chụp ảnh!
Thiện Lương siết chặt tay lại, sau đó cậu hít sâu một hơi thật sâu, cất bước đi lên sân khấu.
Ngay lúc cậu xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài nháy mắt vang lên tiếng xôn xao.
Danh tiếng của Cố Gia Duệ ở trường rất lớn, mà cách đây không lâu, Cố Gia Duệ lại tuyên bố với mọi người rằng Thiện Lương chính là vợ của mình, chuyện này đã tạo nên một đợt sóng gió trong trường học.
Khán giả một đám kinh ngạc mà nhìn hình ảnh trên sân khấu.
Đây là cảnh Cố Gia Duệ tay trong tay với nữ sinh khác, cho nên người vợ chính quy là Thiện Lương không nhịn được nữa, cho nên người ta đi lên lên để thị uy hay sao?
Thật mẹ nó kích thích mà!
Này thì còn xem tiểu phẩm, nghe ca hát gì nữa?
Còn có hình ảnh nào bùng nổ hơn cảnh trước mắt sao?
Thiện Lương không quan tâm tới sóng to gió lớn dưới đài, cậu chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh mà ôm bó hoa, đi đến trước mặt nữ sinh kia rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa bó hoa cho cô ta.
Nữ sinh kia dùng tay cầm microphone nhận bó hoa đó.
Nụ cười trên khuôn mặt Thiện Lương chưa biến, nhưng tay cậu lại giữ chặt bó hoa, không cho nữ sinh đó lấy đi.
Ý tứ của cậu vô cùng rõ ràng, cô không buông cái tay đang nắm người đàn ông của ông đây thì ông sẽ không đưa bó hoa cho cô.
Ánh mắt nữ sinh kia tựa như trách móc mà nhìn chằm chằm Thiện Lương, cô ta trầm mặc vài giây, cuối cùng cắn răng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Cố Gia Duệ ra, sau đó nhận bó hoa trong tay Thiện Lương.
Thiện Lương gật đầu, cậu xoay người lại, đưa một bó hoa khác cho Cố Gia Duệ, sau đó cứ như vậy đứng giữa hai người.
Thợ chụp ảnh dưới đài kinh ngạc chớp mắt, người đó chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ tại sao một học sinh làm nhiệm vụ hậu cần lại đột ngột đứng cùng hai người vừa biểu diễn này.
Nhưng người đó rất nhanh đã khôi phục trạng thái, người nọ nghĩ, có lẽ là giáo viên ở tổ hậu cần yêu cầu.
Lại nói, biểu cảm của nam sinh đang đứng giữa ấy trông rất tự nhiên, vẻ ngoài thanh tú, nhất định bức ảnh chụp ra sẽ rất đẹp.
Thợ chụp ảnh nhanh chóng chỉnh xong góc độ của máy ảnh, sau đó ấn nút chụp.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, ba người cùng đứng thẳng trên sân khấu, hình ảnh đó được lưu lại vĩnh viễn.
Sau khi ánh đèn tối dần, Cố Gia Duệ nhanh chóng bước xuống khỏi sân khấu.
Cô gái kia xách váy lên chạy theo sau.
Khi bọn họ đi vào phía cánh gà, lúc sắp bước vào hậu trường, cô gái đó bỗng nhiên hô lên một tiếng: “Cố Gia Duệ.”
Cố Gia Duệ dừng bước, nhíu mày quay đầu lại.
Nữ sinh ấy một tay ôm bó hoa, tay còn lại xách làn váy lên, ánh mắt gợn sóng cuồn cuộn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Tôi rất thân với cô à?” Ánh mắt Cố Gia Duệ lạnh lùng: “Vừa rồi lúc ở trên sân khấu, tôi không so đo chuyện cô tự tiện hành động linh tinh, cô mau đến gặp đạo diễn nói rõ đi.”
“Em sẽ nói rõ với người ta, nhưng trước đó em có chuyện muốn nói với anh.” Nữ sinh hít sâu một hơi: “Cố Gia Duệ, em thích anh. Vào hôm tổ chức đại hội thể thao, em cũng đã tỏ tình với anh một lần, anh đã từ chối. Nhưng em không muốn từ bỏ, hôm nay em phải tỏ tình với anh lần thứ hai.”
Cố Gia Duệ và Thiện Lương nhìn nhau, sau đó anh trầm giọng nói: “Tôi không thích cô một chút nào, hơn nữa……” Cố Gia Duệ đan năm ngón tay của mình vào bàn tay Thiện Lương: “Đây là vợ tôi, chắc hẳn cô cũng đã từng nghe thấy rồi.”
“Nhưng anh ta là nam!” Cô gái kia có hơi mất khống chế, giọng nói mỹ diệu ban đầu cũng trở nên hơi the thé.
“Đúng vậy, bởi vì tôi là gay.” Cố Gia Duệ nói chuyện như việc hiển nhiên.
Nữ sinh đó tức khắc nghẹn họng, đôi môi run lên: “Em không tin.”
Cố Gia Duệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Thiện Lương vẫn đang trầm mặc từ đầu đến giờ.
Anh đưa bó hoa trong tay cho Thiện Lương, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, dùng một tay bế Thiện Lương lên, tư thế thân mật mà cưng chiều: “Tôi không cần cô tin hay không, tôi không thích cô, mong cô tự trọng.”
Nói rồi, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười tà, sau đó Cố Gia Duệ xoay người, cứ như vậy mà ôm Thiện Lương bước xuống hậu trường.
Lúc hai người đi đến một chỗ ngoặt, bỗng nhiên Thiện Lương ôm lấy cổ Cố Gia Duệ: “Hôm nay tôi đã làm ra chuyện lớn mật như thế, nhất định bây giờ bọn họ lại đang xì xào bàn tán rồi.”
“Vậy cứ để cho họ nói đi.” Cố Gia Duệ không quan tâm, anh hừ hừ nói: “Nếu cậu không muốn nghe cũng được, dù sao tôi cũng hết việc rồi, tôi mang cậu đến nơi không người ngồi một lát được không?”
Thiện Lương nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu cười khẽ: “Ừm.”
Cố Gia Duệ thu được mệnh lệnh, bước chân vừa chuyển, anh nhanh chóng đi về một hướng khác.
Lối đi kia thông với sân thượng của khu dạy mỹ thuật trong trường.
“Là như này, số lượng người không đủ dùng, giáo viên muốn tìm mấy người tới hỗ trợ, vừa nãy tôi đã được thầy gọi ra giúp.” Thiện Lương mặt không đổi sắc, trái tim không đập loạn mà nói.
Nam sinh kia bán tín bán nghi: “Nhưng mà……”
“Đừng lo, người trên sân khấu cũng sắp hát xong rồi.” Thiện Lương có chút nóng nảy, cậu đoạt lấy bó hoa trong tay nam sinh đó: “Mau đi tìm thầy giáo đi, nếu muộn thì chỉ sợ sẽ làm chậm trễ chuyện này.”
Người nam sinh đó ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Vậy cậu nhớ phải đưa hoa lên đấy.”
“Nhớ rồi.” Thiện Lương bình tĩnh gật đầu.
Nam sinh kia nhanh chóng chạy xuống cánh gà.
Thiện Lương đứng một mình bên cánh gà, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Sau khi ca khúc kết thúc, ánh đèn dần sáng lên.
Đã đến lúc nên đưa hoa chụp ảnh!
Thiện Lương siết chặt tay lại, sau đó cậu hít sâu một hơi thật sâu, cất bước đi lên sân khấu.
Ngay lúc cậu xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài nháy mắt vang lên tiếng xôn xao.
Danh tiếng của Cố Gia Duệ ở trường rất lớn, mà cách đây không lâu, Cố Gia Duệ lại tuyên bố với mọi người rằng Thiện Lương chính là vợ của mình, chuyện này đã tạo nên một đợt sóng gió trong trường học.
Khán giả một đám kinh ngạc mà nhìn hình ảnh trên sân khấu.
Đây là cảnh Cố Gia Duệ tay trong tay với nữ sinh khác, cho nên người vợ chính quy là Thiện Lương không nhịn được nữa, cho nên người ta đi lên lên để thị uy hay sao?
Thật mẹ nó kích thích mà!
Này thì còn xem tiểu phẩm, nghe ca hát gì nữa?
Còn có hình ảnh nào bùng nổ hơn cảnh trước mắt sao?
Thiện Lương không quan tâm tới sóng to gió lớn dưới đài, cậu chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh mà ôm bó hoa, đi đến trước mặt nữ sinh kia rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa bó hoa cho cô ta.
Nữ sinh kia dùng tay cầm microphone nhận bó hoa đó.
Nụ cười trên khuôn mặt Thiện Lương chưa biến, nhưng tay cậu lại giữ chặt bó hoa, không cho nữ sinh đó lấy đi.
Ý tứ của cậu vô cùng rõ ràng, cô không buông cái tay đang nắm người đàn ông của ông đây thì ông sẽ không đưa bó hoa cho cô.
Ánh mắt nữ sinh kia tựa như trách móc mà nhìn chằm chằm Thiện Lương, cô ta trầm mặc vài giây, cuối cùng cắn răng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Cố Gia Duệ ra, sau đó nhận bó hoa trong tay Thiện Lương.
Thiện Lương gật đầu, cậu xoay người lại, đưa một bó hoa khác cho Cố Gia Duệ, sau đó cứ như vậy đứng giữa hai người.
Thợ chụp ảnh dưới đài kinh ngạc chớp mắt, người đó chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ tại sao một học sinh làm nhiệm vụ hậu cần lại đột ngột đứng cùng hai người vừa biểu diễn này.
Nhưng người đó rất nhanh đã khôi phục trạng thái, người nọ nghĩ, có lẽ là giáo viên ở tổ hậu cần yêu cầu.
Lại nói, biểu cảm của nam sinh đang đứng giữa ấy trông rất tự nhiên, vẻ ngoài thanh tú, nhất định bức ảnh chụp ra sẽ rất đẹp.
Thợ chụp ảnh nhanh chóng chỉnh xong góc độ của máy ảnh, sau đó ấn nút chụp.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, ba người cùng đứng thẳng trên sân khấu, hình ảnh đó được lưu lại vĩnh viễn.
Sau khi ánh đèn tối dần, Cố Gia Duệ nhanh chóng bước xuống khỏi sân khấu.
Cô gái kia xách váy lên chạy theo sau.
Khi bọn họ đi vào phía cánh gà, lúc sắp bước vào hậu trường, cô gái đó bỗng nhiên hô lên một tiếng: “Cố Gia Duệ.”
Cố Gia Duệ dừng bước, nhíu mày quay đầu lại.
Nữ sinh ấy một tay ôm bó hoa, tay còn lại xách làn váy lên, ánh mắt gợn sóng cuồn cuộn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Tôi rất thân với cô à?” Ánh mắt Cố Gia Duệ lạnh lùng: “Vừa rồi lúc ở trên sân khấu, tôi không so đo chuyện cô tự tiện hành động linh tinh, cô mau đến gặp đạo diễn nói rõ đi.”
“Em sẽ nói rõ với người ta, nhưng trước đó em có chuyện muốn nói với anh.” Nữ sinh hít sâu một hơi: “Cố Gia Duệ, em thích anh. Vào hôm tổ chức đại hội thể thao, em cũng đã tỏ tình với anh một lần, anh đã từ chối. Nhưng em không muốn từ bỏ, hôm nay em phải tỏ tình với anh lần thứ hai.”
Cố Gia Duệ và Thiện Lương nhìn nhau, sau đó anh trầm giọng nói: “Tôi không thích cô một chút nào, hơn nữa……” Cố Gia Duệ đan năm ngón tay của mình vào bàn tay Thiện Lương: “Đây là vợ tôi, chắc hẳn cô cũng đã từng nghe thấy rồi.”
“Nhưng anh ta là nam!” Cô gái kia có hơi mất khống chế, giọng nói mỹ diệu ban đầu cũng trở nên hơi the thé.
“Đúng vậy, bởi vì tôi là gay.” Cố Gia Duệ nói chuyện như việc hiển nhiên.
Nữ sinh đó tức khắc nghẹn họng, đôi môi run lên: “Em không tin.”
Cố Gia Duệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Thiện Lương vẫn đang trầm mặc từ đầu đến giờ.
Anh đưa bó hoa trong tay cho Thiện Lương, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, dùng một tay bế Thiện Lương lên, tư thế thân mật mà cưng chiều: “Tôi không cần cô tin hay không, tôi không thích cô, mong cô tự trọng.”
Nói rồi, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười tà, sau đó Cố Gia Duệ xoay người, cứ như vậy mà ôm Thiện Lương bước xuống hậu trường.
Lúc hai người đi đến một chỗ ngoặt, bỗng nhiên Thiện Lương ôm lấy cổ Cố Gia Duệ: “Hôm nay tôi đã làm ra chuyện lớn mật như thế, nhất định bây giờ bọn họ lại đang xì xào bàn tán rồi.”
“Vậy cứ để cho họ nói đi.” Cố Gia Duệ không quan tâm, anh hừ hừ nói: “Nếu cậu không muốn nghe cũng được, dù sao tôi cũng hết việc rồi, tôi mang cậu đến nơi không người ngồi một lát được không?”
Thiện Lương nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu cười khẽ: “Ừm.”
Cố Gia Duệ thu được mệnh lệnh, bước chân vừa chuyển, anh nhanh chóng đi về một hướng khác.
Lối đi kia thông với sân thượng của khu dạy mỹ thuật trong trường.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nam Thần Gợi Cảm Online
- Chương 2: Bảo Bối, Sờ Cơ Bụng Của Tôi Đi
- Chương 3: Một Năm Này Anh Ấy Thuộc Về Cậu
- Chương 4: Trong Nháy Mắt Đã Có Người Tới Khiêu Chiến
- Chương 5: Tại Sao Cậu Không Để Ý Đến Tôi?
- Chương 6: Thiện Lương, Cậu Không Yêu Tôi
- Chương 7: Chúng Tôi Không Nhận Thua
- Chương 8: Cái Đám Người Rác Rưởi Này
- Chương 9: Cậu Lén Lút Thổ Lộ Với Anh
- Chương 10: Cậu Muốn Ở Chung Với Tôi Không?
- Chương 11: Anh Nhìn Thấy Lời Tỏ Tình Của Cậu
- Chương 12: Về Sau Cùng Chung Chăn Gối
- Chương 13: Tay Hai Người Bọn Họ Không Thành Thật
- Chương 14: Muốn Chơi Vài Lần
- Chương 15: Không Muốn Đến Thế Giới Này
- Chương 16: Được Nhiều Một Chút Cũng Tốt
- Chương 17: Cậu Ăn Giúp Tôi Đi
- Chương 18: Tất Cả Đều Là Ảnh Chụp Trộm
- Chương 19: Giống Như Hổ Và Chuột Hamster
- Chương 20: Cậu Phải Nghe Theo Lời Em Ấy Nói
- Chương 21: Chúng Ta Chơi Gay Tức Chết Cô Ấy
- Chương 22: Anh Nói Anh Muốn Thử Làm Gay
- Chương 23: Cho Tôi Hôn Một Cái Trước Mặt Cô Ấy
- Chương 24: Tại Sao Lại Mất Tiền Rồi?
- Chương 25: Tôi Nhất Định Sẽ Bảo Vệ Cậu
- Chương 26: Xin Hãy Bổ Sung Cho Não Của Cô
- Chương 27: Cậu Không Định Mời Tôi Đi Ăn À?
- Chương 28: Ông Đây Chơi Liều Hôn Cậu
- Chương 29: Đối Với Anh Em Như Này Là Không Bình Thường
- Chương 30: Không Phải Tôi Còn Có Cậu À?
- Chương 31: Một Nụ Hôn Bất Ngờ
- Chương 32: Chỉ Có Tôi Sốt Ruột Vì Cậu
- Chương 33: Thiện Lương, Cậu Nói Chuyện Với Tôi
- Chương 34: Không Để Ý Tới Cậu Thì Không Để Ý Thôi
- Chương 35: Đây Là Tình Anh Em Chó Má
- Chương 36: Bí Mật Yêu Thầm Đã Bị Phơi Bày
- Chương 37: Lương Lương, Tôi Sai Rồi
- Chương 38: Cái Đồ Vô Lương Tâm Nhà Cậu
- Chương 39: Cảm Nhận Hương Thơm Của Toán Học
- Chương 40: Điện Thoại Của Cậu Có Cái Gì
- Chương 41: Cậu Giả Vờ Làm Vợ Tôi
- Chương 42: Xin Diễn Tốt Nhân Vật Của Cậu
- Chương 43: Tâm Tư Của Tên Vô Lại Này Rất Nhiều
- Chương 44: Cậu Có Muốn Thử Một Lần Không
- Chương 45: Tác Dụng Khác Của Anh Em
- Chương 46: Điều Ngọt Ngào Nhất Trên Đời Chính Là Em
- Chương 47: Tôi Muốn Nói Chuyện Với Cậu Một Lúc
- Chương 48: Tôi Sẽ Luôn Ở Bên Cậu
- Chương 49: Chúng Ta Trở Về Xem Một Lúc Đi
- Chương 50: Không Có Bọn Họ, Nhưng Còn Có Anh
- Chương 51: Uống Quá Nhiều Rượu Rất Dễ Trở Nên Mơ Màng
- Chương 52: Cậu Và Phòng Tắm Đều Thật Nóng
- Chương 53: Lần Đầu Tiên Làm Loại Chuyện Này
- Chương 54: Kéo Mấy Tên Con Trai Kia "Xuống Nước"
- Chương 55: Đứa Trẻ Ngoan Không Đi Cũng Chẳng Sao
- Chương 56: Đưa Tôi Đến Bất Cứ Nơi Nào Cậu Đi
- Chương 57: Kẻ Có Tiền Ngợp Trong Vàng Son
- Chương 58: Uyên Ương Hí Thủy Long Diễn Châu
- Chương 59: Sự Bất Ngờ Bí Ẩn
- Chương 60: Các Anh Em Có Ý Tốt Tặng
- Chương 61: Đám Người Cơ Bắp Trên Tầng
- Chương 62: Tính Tình Thiếu Gia Lại Bộc Phát
- Chương 63: Anh Em Có Thể Làm Này Đó Sao
- Chương 64: Cảm Thấy Cậu Là Vợ Tôi Á
- Chương 65: Sớm Đã Hòa Vào Nhau
- Chương 66: Tìm Thời Gian Nói Chuyện Với Cậu Ấy
- Chương 67: Không Nghĩ Tên Tuổi Sẽ Lưu Danh Khắp Nơi
- Chương 68: Phải Làm Chuyện Tình Táo Bạo
- Chương 69: Đây Là Người Đàn Ông Của Ông Đây
- Chương 70: Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm
- Chương 71: Tôi Bằng Lòng Suốt Đời Ngưỡng Vọng
- Chương 72: Có Ham Muốn Chiếm Hữu Mạnh Mẽ
- Chương 73: Ngày Nào Đó Sắp Tới
- Chương 74: Thấy Được Hình Ảnh Gay
- Chương 75: Đưa Cho Nữ Sinh Cái Gì Đó
- Chương 76: Nếu Tôi Ghen Tị Thì Phải Làm Sao
- Chương 77: Anh Chính Là Đang Giả Ngu
- Chương 78: Thì Ra Cô Ấy Chính Là Thiến Thiến
- bình luận