Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi - Chương 39: Cảm Nhận Hương Thơm Của Toán Học

Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 39: Cảm Nhận Hương Thơm Của Toán Học

Editor: Minnnn

Cố Gia Duệ và Thiện Lương cùng giữ im lặng.

“Hai cậu nghĩ đứng ở bên ngoài thì tôi không nhìn được hai cậu đang làm cái gì à?” Giáo viên dạy toán hít sâu một hơi, chỉ vào cái tờ giấy dán trên cửa sổ phía sau Cố Gia Duệ: “Trời bên ngoài vô cùng sáng, tôi đứng bên trong nhìn các cậu vui đùa như đang xem múa rối bóng vậy, rất rõ ràng!”

Hóa ra là do cửa sổ.

Cố Gia Duệ bĩu môi, mình thật mẹ nó bất cẩn.

“Hai cái cậu dở hơi này. Bây giờ là năm ba, năm ba rồi đấy!” Giáo viên Toán kích động vỗ tay, tiếng “bốp”, “bốp” vang lên nhưng mặt thầy thì nhăn nhó, mày nhíu thật chặt: “Thời gian là một thứ rất quý giá, vậy mà các cậu còn có tinh thần cãi nhau ầm ĩ, không biết tự kiểm điểm lại bản thân mình à! Tôi đây bị các cậu làm cho tức đến nỗi rụng một đống tóc rồi này, các cậu xem, xem đi,.....”

Thầy toán nghiêng đầu qua.

Lượng tóc giảm đáng kể.

Cổ Cố Gia Duệ rụt lại: “Em thấy rồi, em thấy rồi mà......”

“Vậy cậu nói bây giờ phải làm gì mới tốt đây hả?” Thầy Toán lo lắng nói.

Thiện Lương ho khan, cậu chớp mắt: “Thầy dùng thử thuốc bổ tóc Bá Vương xem.”

“À, đúng, đúng, đúng, thuốc bổ tóc Bá Vương. Các thầy khác trong tổ Toán cũng nói nó có hiệu quả lắm. Cuối tuần này, tôi định mua một lọ trong đợt giảm giá sắp tới của siêu thị đấy......” Bỗng nhiên, thầy toán ý thức được có gì đó không đúng lắm, sắc mặt tối sầm: “Cái này không phải là trọng điểm, bây giờ chúng ta đang nói về việc học, các cậu có hiểu không?”

Thiện Lương nghẹn cười rồi gật đầu.

“Đừng để tôi nhìn thấy thái độ không tập trung học này của các cậu.” Thầy toán lườm hai người một cái: : “Hiện tại, các cậu nên chú tâm đến đại dương toán học mênh mông, hãy đi cảm nhận, đi dạo chơi, đi ngửi hương thơm của toán học......”

Biểu cảm của Gia Duệ rất kỳ lạ, nhìn là biết anh đang kìm nén.

“Tôi chỉ nói như vậy thôi, tiếp theo làm như thế nào thì phải xem bản thân các cậu rồi. Và Cố Gia Duệ, bài kiểm tra tiếp theo phải đạt được chỉ tiêu là chín mươi điểm. Tôi xem xem cậu có thể hoàn thành được chỉ tiêu tôi đề ra không.” Thầy Toán hừ một tiếng, vòng tay ra phía sau, bước vào phòng học rồi nói: “Các cậu cũng đừng đi vào, cứ đứng ở đây suy nghĩ lại cho đến lúc tan học đi, thật là.”

Cố Gia Duệ hơi nghiêng người. Cho đến khi xác nhận thầy đã vào trong lớp, anh mới thả lòng người.

“Mẹ nó, suýt nữa tôi bị bắt.”

Rốt cuộc vẻ mặt lạnh lùng của Thiện Lương cũng không kìm nén lại được nữa, nhún vai nở nụ cười: “Tôi nghĩ thầy rất đáng yêu.”

“Thầy á?”Cố Gia Duệ nhíu mày, bỗng nhiên tiến một bước về phía Thiện Lương, cúi xuống ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói: “Cậu nghĩ thầy ấy đã không tắm bao lâu rồi?"

“Tôi không biết.” Thiện Lương đảo mắt: “Từ thứ ba đến giờ tôi không thấy thầy thay quần áo.”

“Vậy để tôi nói cho cậu biết.” Cố Gia Duệ cắt ngang lời cậu nói: “ Cái gọi là mùi thơm của toán học, thề chứ mẹ nó tôi chỉ ngửi thấy toàn mùi hôi nách thôi.”

Nụ cười trên mặt của Thiện Lương càng tươi hơn, cười đến nỗi cả người đều run.

Cố Gia Duệ bất dĩ mà lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dựa vào tường, nhìn khẩu hiệu thi tuyển sinh đại học màu đỏ lớn được treo trên tòa nhà dạy học đối diện: “Nắm lấy thời gian, nắm chắc nền tảng, trận chiến quyết định vào tháng sáu, tự mình phấn đấu giành lấy” đang bay phấp phới trong gió.

Anh hít sâu một hơi, đột nhiên cảm giác được điện thoại trong túi quần của mình rung lên.

Giá Duệ lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, mở màn hình lên xem, lông mày nhăn lại thật chặt, vẻ mặt cứng lại.

Thiện Lương nhìn thấy vẻ mặt đó của Gia Duệ: “Có chuyện gì à?”

“Không có việc gì.” Cố Gia Duệ cất điện thoại đi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Thư rác, không có gì phải xem.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận