Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi - Chương 66: Tìm Thời Gian Nói Chuyện Với Cậu Ấy

Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 66: Tìm Thời Gian Nói Chuyện Với Cậu Ấy

Thiện Lương và Cố Gia Duệ trở về nhà, trước tiên cậu giúp Cố Gia Duệ thử quần áo.

Dáng người Cố Gia Duệ rất tốt, có thể nói là mặc cái gì vào người cũng rất đẹp, khi Cố Gia Duệ mặc bộ đồng phục màu xanh dương và trắng cứng nhắc lại quê mùa kia của trường học bọn họ thì cũng có một loại đẹp trai khác lạ.

Thiện Lương và nhà tạo mẫu cùng nhau chọn lựa quần áo, bọn họ chọn cho Cố Gia Duệ một bộ tây trang, một cái nơ và một cái áo khoác đuôi tôm cùng kiểu dáng.

Sau khi chọn xong quần áo, cậu lại ấn đầu Cố Gia Duệ, ép anh phải làm xong bài tập toán, coi như ngày này mới xem như trôi qua.

Đến chủ nhật, hai người lại trở về trường.

Bọn họ lười nhác thu dọn đồ đạc, hai người cũng không đạp xe mà đi bộ đến trường.

Lúc Cố Gia Duệ và Thiện Lương bước vào trong lớp, người trong phòng học cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy người chưa làm bài tập cuối tuần mới đến sớm mà ở chỗ này chỗ kia cầu ông xin bà mượn bài tập để chép.

Thiện Lương ngồi vào chỗ một lúc, sau đó nghe thấy chỗ ngồi bên cạnh có tiếng động, vừa nhấc mắt lên thì thấy Vũ Đại Khí đã tới.

Thoạt nhìn tinh thần của Vũ Đại Khí rất tốt, mái tóc được cắt ngắn thoải mái. Lúc này cậu ta đang mở ba lô của mình rồi lôi sách vở, bài tập đã làm lấy ra đặt lên bàn.

Thiện Lương nhướng mày: “Đại Khí, hôm qua thế nào?”

Ngày hôm qua, Vũ Đại Khí không về với cậu, cậu ta đã ở lại biệt thự kia cả đêm.

Cũng không biết tối hôm qua đã làm gì mà trông hôm nay Vũ Đại Khí lại vui vẻ như vậy.

Vũ Đại Khí nhìn Thiện Lương, đột nhiên cậu ta tặc lưỡi, cười hai tiếng: “Không có gì, không có gì.”

Thiện Lương nghiêng đầu, vẫn cảm thấy Vũ Đại Khí có gì đó là lạ.

Vũ Đại Khí không nói nữa mà cúi đầu, che giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình đi.

Đêm qua, cậu ta được một nam sinh mời đến căn phòng có bể tắm trên tầng hai kia. Hứa Vân Thiên cũng ở trong đó ngâm người, cơ ngực no đủ cứ trần trụi lộ ra bên ngoài với những giọt nước bám trên đó, cậu ta thật sự nhìn đến mức nước miếng cũng sắp trào ra ngoài.



Đêm hôm qua, Hứa Vân Thiên đã đáp lời với cậu ta, bọn họ còn cùng nhau chơi trò chơi.

Tuy rằng cậu ta không biết tại sao luôn bị thua, luôn bị phạt liên tục, còn làm ra rất nhiều dáng vẻ chật vật lại buồn cười, nhưng khi nhìn thấy Hứa Vân Thiên có thể nói chuyện, có thể cười với mình thì cậu ta lại cảm thấy vô cùng vui mừng.

Thiện Lương ngồi một bên, thấy biểu cảm trên mặt Vũ Đại Khí, cho dù cậu ta không nói gì nhưng cậu cũng có thể đoán được một chút.

Thiện Lương nặng nề thở dài, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Vẫn nên tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Vũ Đại Khí thôi, đỡ cho đến lúc đó cậu ta bị bắt nạt. Thiện Lương nghĩ vậy.

Thời gian cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh tiệc tối Nguyên Đán đã tới.

Vốn bữa tiệc tối Nguyên Đán phải được tổ chức trong tháng mười hai, nhưng lúc đó lại không ổn vì trường học đã sắp xếp sự kiện khác vào tháng đó, cho nên chỉ có thể tổ chức trước.

Vào buổi tối, tất cả học sinh đều ra hội trường, ngồi chờ tiệc tối diễn ra.

Sau hậu trường là một mảnh ồn ào, tất cả học sinh làm nhiệm vụ hậu cần đều đang vội vàng chuẩn bị.

Cố Gia Duệ lười nhác ngồi trước gương để nhà tạo mẫu tóc xử lý mái tóc của mình.

Nhà tạo mẫu tóc kia nhìn gương mặt đẹp trai của Cố Gia Duệ trong gương, tuy đã một đống tuổi rồi nhưng tâm hồn thiếu nữ vẫn bùng nổ, người đó lắc mông cười: “Đẹp trai quá nha, cho dù làm kiểu tóc gì cho cậu cũng đều đẹp hết.”

Nói rồi, người đó cầm một bình nước, xịt vài cái lên đầu anh.

Nội tâm Cố Gia Duệ không hề dao động, chờ đến lúc nhà tạo mẫu tóc làm xong kiểu tóc cho anh thì Cố Gia Duệ liền đứng dậy đi ra ngoài cửa nhìn xung quanh.

Thiện Lương không có ở đây.

Rõ ràng anh đã bảo Thiện Lương đến hậu trường tìm mình.

“Anh Duệ, nên thay quần áo rồi!” Có học sinh làm hậu cần thúc giục.

Cố Gia Duệ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh lại nhìn ra ngoài một chút, sau đó nhíu mày, cuối cùng đành phải xoay người đi vào cửa.



Lúc anh vào trong không bao lâu thì Thiện Lương đã vội vã đẩy cửa ra bước vào, cậu thở phì phò, trong tay còn cầm một cái túi nhỏ.

Thiện Lương đi vào trong phòng, nhanh chóng tìm được Cố Gia Duệ, cậu đưa cái túi nhỏ trong tay mình cho anh: “Nơ của cậu này, tôi mang tới rồi.”

Cố Gia Duệ thuận tay cầm lấy, sau đó đưa cho Thiện Lương một chai nước: “Giúp tôi thay quần áo đi.”

Thiện Lương uống miếng nước nhuận họng, sau đó gật đầu đi theo Cố Gia Duệ bước vào phòng thay đồ.

Phòng thay đồ cũng không tính là nhỏ, nhưng cũng không lớn lắm, hai người đứng bên trong, miễn cưỡng có thể hoạt động được một chút.

Cố Gia Duệ cởi quần áo trên người ra, anh cầm lấy bộ quần áo mà Thiện Lương đã chọn cho mình, bắt đầu mặc vào.

Thiện Lương giúp anh cài cúc tay áo, sửa sang cổ áo cho anh.

“Lương Lương.” Cố Gia Duệ vừa thay quần áo vừa nói: “Đợi chút nữa cậu cũng đừng ra thính phòng, chờ tôi xuống đài rồi đi với cậu.”

Thiện Lương ngẩn người, cậu gật đầu: “Được.”

Lúc này Cố Gia Duệ mới yên tâm, anh rút dây thắt lưng màu đen treo bên cạnh ra cài vào cạp quần mình.

Sau khi tròng dây lưng xong, anh dùng đầu ngón tay ấn chốt cài, nhưng làm cách nào cũng không ấn vào được.

Anh nhíu mày: “Chuyện gì vậy? Kẹt đâu rồi ư?”

“Đừng nhúc nhích.” Thiện Lương bỏ tay Cố Gia Duệ ra, bản thân thì duỗi tay giúp anh cài dây thắt lưng.

Nhưng cái dây thắt lưng này giống như đã bị cài sai ở đoạn nào đó, cậu ấn mãi mà cũng không vào.

Thiện Lương nghi hoặc mà ừ một tiếng, sau đó nửa ngồi xổm xuống, đầu đối diện với eo Cố Gia Duệ, mặt cậu vừa lúc để trước hạ thân anh, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.

Tư thế này thật sự rất giống như đang……

Lỗ tai anh bùng một phát nóng lên, trong đầu nhanh chóng nhớ tới một ít hình ảnh không lành mạnh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận