Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi - Chương 68: Phải Làm Chuyện Tình Táo Bạo

Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 68: Phải Làm Chuyện Tình Táo Bạo

“Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào đón Cố Gia Duệ từ lớp mười tám và bạn Cao Tử Kỳ lớp bảy mang đến cho chúng ta ca khúc《 Mười đưa hồng quân 》.”

Người dẫn chương trình vang dội mà giới thiệu tiết mục, tiếng người nọ vang vọng khắp hội trường.

Hội trường tức khắc vang lên tiếng vỗ tay to như sấm rền.

Chỉ một thoáng sau, ánh đèn sân khấu tối đi, Cố Gia Duệ cầm microphone, bước đi vững vàng lên sân khấu.

Khi tiếng nhạc đệm bắt đầu phát, ánh đèn lại được bật sáng một lần nữa.

Thiện Lương đứng ở phía cánh gà nhìn Cố Gia Duệ trên sân khấu.

Trên sân khấu một mảnh tối om, chỉ có một ánh đèn chiếu xuống, di chuyển theo những bước chân của Cố Gia Duệ. Cố Gia Duệ khoác trên mình một bộ vest lịch sự vừa người, khiến anh càng thêm đẹp trai lại mê người, quyến rũ hơn.

Trong hội trường đã có không ít nam với nữ sinh ríu rít nói nhỏ, có người còn lấy ra điện thoại ra quay.

Khi giọng hát của anh cất lên, cả khán đài bỗng chốc trở nên yên lặng.

Thiện Lương ngồi ở một bên khán đài, nhìn Cố Gia Duệ với đôi mắt sáng ngời. Trên tay cậu cầm vài que phát sáng miễn phí, thỉnh thoảng vẫy vài cái hòa cùng với biển đèn lung linh trong hội trường.

Trái tim Thiện Lương dịu lại vì tiếng hát của Cố Gia Duệ, trên mặt cũng bất tri bất giác mà nở nụ cười.

Có thể ngồi như thế này ở dưới khán đài, yên tĩnh ngồi nghe anh hát, chờ anh xuống sân khấu và còn có thể quang minh chính đại mà ôm Cố Gia Duệ một cái.

Quả là một quãng thời gian thật hạnh phúc.

Đôi mắt của Thiện Lương đen láy, các đường nét trên khuôn mặt cậu trở nên mềm mại lạ thường bởi ánh sáng dịu nhẹ của gậy phát sáng.

Cố Gia Duệ đứng trên sân khấu mà không có chút căng thẳng nào, trông anh rất thoải mái.



Lúc anh đang nghiêm túc đứng hát thì bỗng cảm thấy được bàn tay mình bị ai đó chạm vào.

Cố Gia Duệ hơi liếc sang bên cạnh, hóa ra đó là cô gái hát cùng anh.

Không biết từ bao giờ mà cô ta đã đi tới bên cạnh anh.

Cố Gia Duệ cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh bèn giả vờ bước sang bên cạnh một cách tự nhiên.

Cô ta vẫn cố tình bước theo.

Giây tiếp theo, cô gái đã tỏ tình với Cố Gia Duệ trực tiếp đưa tay ra nắm lấy tay anh. :]]

Cố Gia Duệ giật mình, hình như hành động này không được thiết kế trong tiết mục.

Cô ta đang tự chủ trương hành động sao?

Ở dưới khán đài, Thiện Lương đang nhắm mắt nghe anh hát thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh xôn xao xung quanh càng lúc càng lớn, cậu cảm thấy kỳ quái mà mở mắt ra, nhìn về hướng sân khấu một chút.

Vừa thấy, cậu lập tức nhíu mày.

Lúc này tay Cố Gia Duệ và nữ sinh kia đang nắm chặt lấy tay nhau!

Biểu cảm của Cố Gia Duệ đã không còn thoải mái và tự nhiên như lúc trước, trông có hơi kỳ quặc.

Đầu óc của Thiện Lương rất nhạy cảm, từ hành động của Cố Gia Duệ là có thể nhận ra rằng chắc hẳn nữ sinh này đã tự ý nắm tay anh.

Nếu là ngày bình thường, Cố Gia Duệ nhất định sẽ ném tay cô ta ra ngay lập tức, anh sẽ không cho phép người khác động tay động chân với mình.

Nhưng bây giờ anh đang ở trên sân khấu!

Nếu Cố Gia Duệ ném mạnh tay của cô gái kia ra thì sẽ khiến khán giả cảm thấy khó chịu, việc này trở thành một tai nạn sân khấu.

Trên sân khấu, mặc dù vẻ mặt Cố Gia Duệ trông có vẻ bình tĩnh nhưng sự không vui toát ra từ ánh mắt kia vô cùng mãnh liệt.



Anh vô cùng ghét cảm giác bị người ta tính kế.

Cô ta nở nụ cười nhẹ, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay Cố Gia Duệ như thể người đàn ông này chính là bạn trai của cô ta vậy. :]]

Ở dưới khán đài, Thiện Lương đã không thể tiếp tục ngồi nghe Cố Gia Duệ hát được nữa.

Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của cô gái kia và Cố Gia Duệ.

Một người mặc bộ tây trang lịch sự, một người thì mặc lễ phục, đuổi theo hai người họ là ánh đèn sân khấu mơ mộng.

Hình ảnh này vậy mà lại rất đẹp.

Thiện Lương lại cắn chặt răng, nhưng cậu nhìn đến mức cả người cảm thấy khó chịu!

Cố Gia Duệ đang mặc bộ tây trang mà cậu chọn, chiếc nơ, dây thắt lưng đó đều là do cậu tự đeo vào cho anh.

Bao gồm cả Cố Gia Duệ người này, cũng là người bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên với cậu, cùng nhau trưởng thành, toàn bộ đều là của Thiện Lương, của một mình cậu.

Cậu biết khi tiết mục kết thúc sẽ có thời gian chào bế mạc, đến khi ấy sẽ có một người thợ tới chụp ảnh. Nếu cô ta vẫn luôn không buông tay Cố Gia Duệ thì dáng vẻ tay trong tay của anh và cô ta sẽ được chụp và lưu lại vĩnh viễn trong trang web chính thức của trường.

Thiện Lương không muốn chuyện này xảy ra!

Mặc dù hình ảnh này rất đẹp, nhưng Thiện Lương muốn ích kỷ mà đi phá hư nó.

Thiện Lương hít một hơi thật sâu, cậu nhìn lên sân khấu, tim đập rộn ràng.

Cậu phải làm một chuyện vô cùng lớn mật.

Từ nơi góc khuất trên sân khấu, Thiện Lương đứng dậy chạy đến phía cánh gà, nơi mà có một nhân viên hậu cần đã cầm sẵn hai bó hoa, chỉ đợi bài hát kết thúc thì đưa cho Cố Gia Duệ và Cao Tử Kỳ.

Thiện Lương hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh phía nam sinh kia, vỗ vai cậu ta, giả vờ bình tĩnh tự nhiên mà nói: “Bạn học, giáo viên tổ hậu cần phía dưới tìm cậu có việc, nói cậu đưa hoa cho tôi để lát nữa tôi đi đưa, còn cậu mau xuống dưới kia tìm thầy ấy.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận