Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 18
Chương trước- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 18
Phong cảnh tuyệt đẹp, phòng bệnh tiên tiến, có vài tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh gác.
Trong phòng bệnh truyền ra tiếng nói chuyện cố tình được đè thấp.
“Tam gia, nửa năm kế tiếp, ngài phải ở nước M.”
Tiếng nói hơi già lộ ra mỏi mệt vang lên.
Người đàn ông tuấn mỹ ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng nhấc mi mắt lên.
Hàng mi dài của anh run rẩy, con ngươi hờ hững liếc nhìn ông lão trước giường bệnh, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhạt.
“Nửa năm sao? Giáo sư Brent ông cũng biết tôi cũng không thích quốc gia này, ông nhiệt tình giữ tôi lại cũng vô dụng.”
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, tiếng nói khàn khàn, giọng điệu không mặn không nhạt.
Thân thể anh xuất hiện vấn đề, chính là Hoắc tam gia Hoắc Vân Giao bị gia tộc suốt đêm đưa đến nước ngoài trị liệu.
Giáo sư Brent đứng trước giường bệnh nghe vậy, thiếu chút nữa bị tức chết.
Cái gì mà không thích quốc gia của bọn họ.
Nếu không phải người trước mắt này, là người đầu tư bệnh viện Walton, ông nhất định cho người ném ra ngoài.
Giáo sư Brent giơ tay ấn mũi, khắc chế tính tình, cắn răng nói: “Tam gia, ngài nên rõ ràng tình huống hiện tại như thế nào, ngay cả việc xuống giường cơ bản nhất ngài cũng không làm được.”
Lời giống như đâm chọt vào ống thở của Hoắc tam gia.
Ngày hôm qua, anh cùng nhị đường ca Hoắc Dịch Dung gặp mặt Nhạc gia, thương nghị hôn sự của nhị đường ca.
Buổi tối uống nhiều mấy ly, chuẩn bị trở về phòng ngủ thì không biết người phụ nữ nào đỏ từ đâu chui ra nằm trên giường.
Anh như trúng tà, liền cùng một người phụ nữ không rõ mặt mũi lăn lộn bên nhau.
Quá trình của nó, một lời khó nói hết.
Lại đến nay làm anh dư vị vô tận.
Cái loại cảm giác phía trên thực dễ nghiện làm hiện tại anh hồi tưởng lại, toàn thân đều ở ẩn ẩn tê dại.
Chỉ là thân thể mục nát này của anh bị hao tổn cực đại.
Hoắc Vân Giao sinh ra thể nhược, luôn vô duyên vô cớ sinh bệnh hôn mê, tìm không thấy bất luận nguyên do phát bệnh là gì.
Tuổi lớn hơn một chút, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp không ít.
Ba anh mời đến môn chủ Linh Hư Tử Linh Sơn Môn điều tra thân thể anh
cũng không nhìn ra cái gì, chỉ mịt mờ báo cho người trong nhà phải tận lực không được để anh phá thân thì mới tốt.
Nói ngắn gọn, chính là bảo trì thân thể đồng tử thì anh còn có thể sống lâu thêm mấy năm.
Từ khi đó bắt đầu người trong nhà liền ngàn dặn dò vạn dặn dò anh trăm triệu không thể phá thân.
Ai mà nghĩ đến, ngày hôm qua anh vẫn không giữ được tiết tháo.
Trong phòng bệnh truyền ra tiếng nói chuyện cố tình được đè thấp.
“Tam gia, nửa năm kế tiếp, ngài phải ở nước M.”
Tiếng nói hơi già lộ ra mỏi mệt vang lên.
Người đàn ông tuấn mỹ ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng nhấc mi mắt lên.
Hàng mi dài của anh run rẩy, con ngươi hờ hững liếc nhìn ông lão trước giường bệnh, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhạt.
“Nửa năm sao? Giáo sư Brent ông cũng biết tôi cũng không thích quốc gia này, ông nhiệt tình giữ tôi lại cũng vô dụng.”
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, tiếng nói khàn khàn, giọng điệu không mặn không nhạt.
Thân thể anh xuất hiện vấn đề, chính là Hoắc tam gia Hoắc Vân Giao bị gia tộc suốt đêm đưa đến nước ngoài trị liệu.
Giáo sư Brent đứng trước giường bệnh nghe vậy, thiếu chút nữa bị tức chết.
Cái gì mà không thích quốc gia của bọn họ.
Nếu không phải người trước mắt này, là người đầu tư bệnh viện Walton, ông nhất định cho người ném ra ngoài.
Giáo sư Brent giơ tay ấn mũi, khắc chế tính tình, cắn răng nói: “Tam gia, ngài nên rõ ràng tình huống hiện tại như thế nào, ngay cả việc xuống giường cơ bản nhất ngài cũng không làm được.”
Lời giống như đâm chọt vào ống thở của Hoắc tam gia.
Ngày hôm qua, anh cùng nhị đường ca Hoắc Dịch Dung gặp mặt Nhạc gia, thương nghị hôn sự của nhị đường ca.
Buổi tối uống nhiều mấy ly, chuẩn bị trở về phòng ngủ thì không biết người phụ nữ nào đỏ từ đâu chui ra nằm trên giường.
Anh như trúng tà, liền cùng một người phụ nữ không rõ mặt mũi lăn lộn bên nhau.
Quá trình của nó, một lời khó nói hết.
Lại đến nay làm anh dư vị vô tận.
Cái loại cảm giác phía trên thực dễ nghiện làm hiện tại anh hồi tưởng lại, toàn thân đều ở ẩn ẩn tê dại.
Chỉ là thân thể mục nát này của anh bị hao tổn cực đại.
Hoắc Vân Giao sinh ra thể nhược, luôn vô duyên vô cớ sinh bệnh hôn mê, tìm không thấy bất luận nguyên do phát bệnh là gì.
Tuổi lớn hơn một chút, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp không ít.
Ba anh mời đến môn chủ Linh Hư Tử Linh Sơn Môn điều tra thân thể anh
cũng không nhìn ra cái gì, chỉ mịt mờ báo cho người trong nhà phải tận lực không được để anh phá thân thì mới tốt.
Nói ngắn gọn, chính là bảo trì thân thể đồng tử thì anh còn có thể sống lâu thêm mấy năm.
Từ khi đó bắt đầu người trong nhà liền ngàn dặn dò vạn dặn dò anh trăm triệu không thể phá thân.
Ai mà nghĩ đến, ngày hôm qua anh vẫn không giữ được tiết tháo.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- bình luận