Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 27
Chương trước- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 27
Cô thu hồi tầm mắt, che trái tim đập cực nhanh trong ngực, bước đến trước giường Tần Nguyên, mắt trông mong nhìn cô.
“Tần Nguyên, học muội, rốt cuộc là em đang làm gì vậy? Vi sao lạl lợi hại như vậy, có phải em là thế ngoại cao nhân, giống như đạo sĩ Mao Sơn hay là giáo phái đuổi ma gì đó không?”
Tần Nguyên lười nhác nằm trên giường, cả người rơi vào trạng thái thả lỏng.
Cô lấy tay chống đầu, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, trong
mắt hiện lên vẻ ôn hòa mềm mại.
Tần Nguyên ngước mắt, đáy mắt phiếm cười: “Học tỷ, nhận thức lâu như vậy, chị xác định không biết thân phận của em sao?”
Lăng Hiểu Huyên thân là nữ thế gia, tự nhiên việc đầu tiên phải làm là đi thu thập thông tin của những kết giao xung quanh, xác định đối phương có tiềm tàng nguy hiểm hay không.
Lúc trước khi tiếp xúc cùng Tần Nguyên, trong nhà Lăng Hiểu Huyên đã phái người điều tra cô.
Tần Nguyên lớn lên ở khu dân nghèo Tây Thành, thường xuyên tiếp xúc
với một ít tam giáo cửu lưu long ngư hỗn tạp, phần lớn bọn họ đều là không có chuyện ác nào không làm như giết người cướp của là một đám người nguy hiểm.
Cô là một cô gái sống mười tám năm ở Tây Thành, sống được không nói mà lại rất bình yên.
Phải biết rằng diện mạo cô tinh xảo xinh đẹp như thế, thân ở Tây Thành thật sự quá mức loá mắt sặc sỡ, không có khả năng không có đàn ông nào nhớ thương cô.
Tần Nguyên là dựa vào một đôi nắm tay cùng tư thế liều chết không muốn sống, ở Tây Thành lang bạt ra một
mảnh thiên địa thuộc về cô.
Từng có người lấy thủ đoạn ngang ngược cường thế muốn chiếm hữu Tần Nguyên, bị cô hung tàn dỡ xuống một cánh tay, đánh đến mặt mũi bầm dập.
Dù tính như thế thì đàn ông muốn có được cô cũng không ít.
Trong Tây Thành có chút đàn ông có thế lực, cảm thấy vô cùng có hứng thú với cô.
Bọn họ lấy thế cưỡng chế bức bách Tần Nguyên, nhưng cô chính là không cúi đầu.
Vì tự bảo vệ mình, cô từng cùng mấy chục đàn ông triển khai luân hồi chiến, bị đánh ngã hộc máu, cô cũng muốn bò dậy liều chết chiến đấu.
Trận chiến ấy, Tần Nguyên đánh ra thanh danh ở Tây Thành.
Khi đó, Tần Nguyên còn không gọi là Tần Nguyên, cô gọi là Tần Tiểu Ngũ.
Xinh đẹp như hoa, tàn nhẫn độc ác xà hạt mỹ nhân, Tần Tiểu Ngũ, ở Tây Thành cơ hồ không có người nào không biết.
Sau khi đánh xong trận đó, dù có người thèm khát cơ thể cô cũng phải vì sự hung tàn này mà lui bước.
Một đứa con gái ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể ở Tây Thành cái nơi ăn thịt người không nhả xương được những tên không coi mạng người ra gì thành nhân vật nguy hiểm và tôn trọng.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lăng Hiểu Huyên càng thêm kiên định quyết định kết giao với Tần Nguyên.
Tuy rằng này sau mấy tháng tiếp xúc, cô chỉ thấy Tần Nguyên là người con gái trầm mặc ít lời, mẫn cảm, lơ đãng phóng xuất ra tự ti.
Cô vẫn như cũ tin tưởng vững chắc, cô gái này nếu đã từng trải qua
những chuyện kinh tâm động phách ở Tây Thành như vậy, khẳng định sẽ không làm cô thất vọng.
Tần Nguyên hành động ở Tây Thành đã làm cô giật mình và kính nể.
Nếu lướt qua thân phận nữ thế gia của cô, ném cô ở địa phương ăn thịt người không nhả xương Tây Thành, sợ là không có được sự quyết đoán như Tần Nguyên.
Đêm nay, cuối cùng Tần Nguyên cũng không có báo thân phận cho Lăng Hiểu Huyên.
Có một số việc, có chút lời nói, không thể nói ra ngoài miệng.
Ngày hôm sau, Lăng Hiểu Huyên rời khỏi tiểu đội thám hiểm thần quái.
Ngươi có thể không tin quỷ thần nhưng không thể không kính.
Thế giới này chưa có không biết bao nhiêu sinh vật đang tiềm tàng ở bên cạnh ngươi.
“Tần Nguyên, học muội, rốt cuộc là em đang làm gì vậy? Vi sao lạl lợi hại như vậy, có phải em là thế ngoại cao nhân, giống như đạo sĩ Mao Sơn hay là giáo phái đuổi ma gì đó không?”
Tần Nguyên lười nhác nằm trên giường, cả người rơi vào trạng thái thả lỏng.
Cô lấy tay chống đầu, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, trong
mắt hiện lên vẻ ôn hòa mềm mại.
Tần Nguyên ngước mắt, đáy mắt phiếm cười: “Học tỷ, nhận thức lâu như vậy, chị xác định không biết thân phận của em sao?”
Lăng Hiểu Huyên thân là nữ thế gia, tự nhiên việc đầu tiên phải làm là đi thu thập thông tin của những kết giao xung quanh, xác định đối phương có tiềm tàng nguy hiểm hay không.
Lúc trước khi tiếp xúc cùng Tần Nguyên, trong nhà Lăng Hiểu Huyên đã phái người điều tra cô.
Tần Nguyên lớn lên ở khu dân nghèo Tây Thành, thường xuyên tiếp xúc
với một ít tam giáo cửu lưu long ngư hỗn tạp, phần lớn bọn họ đều là không có chuyện ác nào không làm như giết người cướp của là một đám người nguy hiểm.
Cô là một cô gái sống mười tám năm ở Tây Thành, sống được không nói mà lại rất bình yên.
Phải biết rằng diện mạo cô tinh xảo xinh đẹp như thế, thân ở Tây Thành thật sự quá mức loá mắt sặc sỡ, không có khả năng không có đàn ông nào nhớ thương cô.
Tần Nguyên là dựa vào một đôi nắm tay cùng tư thế liều chết không muốn sống, ở Tây Thành lang bạt ra một
mảnh thiên địa thuộc về cô.
Từng có người lấy thủ đoạn ngang ngược cường thế muốn chiếm hữu Tần Nguyên, bị cô hung tàn dỡ xuống một cánh tay, đánh đến mặt mũi bầm dập.
Dù tính như thế thì đàn ông muốn có được cô cũng không ít.
Trong Tây Thành có chút đàn ông có thế lực, cảm thấy vô cùng có hứng thú với cô.
Bọn họ lấy thế cưỡng chế bức bách Tần Nguyên, nhưng cô chính là không cúi đầu.
Vì tự bảo vệ mình, cô từng cùng mấy chục đàn ông triển khai luân hồi chiến, bị đánh ngã hộc máu, cô cũng muốn bò dậy liều chết chiến đấu.
Trận chiến ấy, Tần Nguyên đánh ra thanh danh ở Tây Thành.
Khi đó, Tần Nguyên còn không gọi là Tần Nguyên, cô gọi là Tần Tiểu Ngũ.
Xinh đẹp như hoa, tàn nhẫn độc ác xà hạt mỹ nhân, Tần Tiểu Ngũ, ở Tây Thành cơ hồ không có người nào không biết.
Sau khi đánh xong trận đó, dù có người thèm khát cơ thể cô cũng phải vì sự hung tàn này mà lui bước.
Một đứa con gái ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể ở Tây Thành cái nơi ăn thịt người không nhả xương được những tên không coi mạng người ra gì thành nhân vật nguy hiểm và tôn trọng.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lăng Hiểu Huyên càng thêm kiên định quyết định kết giao với Tần Nguyên.
Tuy rằng này sau mấy tháng tiếp xúc, cô chỉ thấy Tần Nguyên là người con gái trầm mặc ít lời, mẫn cảm, lơ đãng phóng xuất ra tự ti.
Cô vẫn như cũ tin tưởng vững chắc, cô gái này nếu đã từng trải qua
những chuyện kinh tâm động phách ở Tây Thành như vậy, khẳng định sẽ không làm cô thất vọng.
Tần Nguyên hành động ở Tây Thành đã làm cô giật mình và kính nể.
Nếu lướt qua thân phận nữ thế gia của cô, ném cô ở địa phương ăn thịt người không nhả xương Tây Thành, sợ là không có được sự quyết đoán như Tần Nguyên.
Đêm nay, cuối cùng Tần Nguyên cũng không có báo thân phận cho Lăng Hiểu Huyên.
Có một số việc, có chút lời nói, không thể nói ra ngoài miệng.
Ngày hôm sau, Lăng Hiểu Huyên rời khỏi tiểu đội thám hiểm thần quái.
Ngươi có thể không tin quỷ thần nhưng không thể không kính.
Thế giới này chưa có không biết bao nhiêu sinh vật đang tiềm tàng ở bên cạnh ngươi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- bình luận