Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 33
Chương trước- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 33
Nhưng, anh cứ đứng đó không có tránh đi, tùy ý để chìa khóa xe đánh vào ngực.
Thậm chí trong lúc chia khóa xe đang ở không trung, anh còn hướng cơ thể lên phía trước một chút, sợ chìa khóa nửa đường rơi xuống đất.
“Ai u!”
Bị chìa khóa xe đánh trúng Tần Phong kêu lên, duỗi tay nhanh nhạy
bắt lấy chìa khóa sắp rơi xuống đất.
Anh che lại ngực bị đánh trúng, bước chân bay nhanh lui về phía sau hai bước.
Sắc mặt Tần Phong biến đổi, biểu tình thống khổ bi thương, khẽ run ngón tay chỉ Tần Nguyên: “Nguyên Nguyên, em giết anh à!”
sắc mặt Tần Phong thay đổi tốc độ cực nhanh, thấy Tần Nguyên líu lưỡi.
Giây tiếp theo, cô cười ra tiếng.
Dung nhan tinh xảo tươi đẹp lúm đòng tiền như hoa, điềm mỹ lại động lòng người, thật sự là đẹp đến không gì sánh được.
Nụ cười này của cô khiến Tần Phong cũng quên diễn trò, hai mắt nhìn đến ngây người.
Tần Nguyên về Tần gia được một năm rồi mà đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười thoải mái như thế, chân thật như thế.
Lúc em gái cười rộ lên thì ra lại đẹp như vậy.
Tần Nguyên đi hai ba bước đến trước mặt Tần Phong, lấy chìa khóa trong tay đối phương, giơ tay đánh một cái lên vai anh.
Một cú đánh này, thân thể đối phương không chút mảy may di chuyển, ngược lại là tay cô có chút đau đớn.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, thân nhìn anh ba nhìn như đơn bạc, sao cơ thể hơi gầy này có thể có lực như vậy chứ.
Người rắn chắc như vậy làm gì, tay
em đánh đau muốn chết.” Tần Nguyên bĩu môi giả vờ oán giận nói: “Thân thể anh ba rắn chắc như vậy bị chìa khóa đụng một chút đã kêu em muốn giết anh, em đây chẳng phải là còn muốn oan hơn Đậu Nga sao.”
Tần Phong vốn là không không đau không ngứa với cú đánh của Tần Nguyên.
Nghe cô oán giận tay đau, thần thái nhíu mày, biểu tình ngụy trang trên mặt anh nhanh chóng thu liễm, đáy mắt phiếm nồng đậm lo lắng.
Còn không đợi anh mở miệng dò hỏi liền nghe được câu sau Tần Nguyên nói, cả người anh đều dại ra giống
như là nghe được chuyện không thể tưởng tượng được, vô cùng chấn động vậy.
Em gái gọi anh là anh ba!
Anh va, cái từ này sao lại xa lạ như vậy.
Xa lạ đến mức Tần Phong ngày ngày chờ đợi, mong chờ sau một năm hiện giờ cuối cùng cũng nghe được.
Cả người anh đều lâng lâng giống như là đạp lên đám mây.
Loại cảm giác này, cả đời này anh cũng không quên được.
Bộ dáng Tần Phong như mất hồn chọc cười Tần Nguyên.
Thậm chí trong lúc chia khóa xe đang ở không trung, anh còn hướng cơ thể lên phía trước một chút, sợ chìa khóa nửa đường rơi xuống đất.
“Ai u!”
Bị chìa khóa xe đánh trúng Tần Phong kêu lên, duỗi tay nhanh nhạy
bắt lấy chìa khóa sắp rơi xuống đất.
Anh che lại ngực bị đánh trúng, bước chân bay nhanh lui về phía sau hai bước.
Sắc mặt Tần Phong biến đổi, biểu tình thống khổ bi thương, khẽ run ngón tay chỉ Tần Nguyên: “Nguyên Nguyên, em giết anh à!”
sắc mặt Tần Phong thay đổi tốc độ cực nhanh, thấy Tần Nguyên líu lưỡi.
Giây tiếp theo, cô cười ra tiếng.
Dung nhan tinh xảo tươi đẹp lúm đòng tiền như hoa, điềm mỹ lại động lòng người, thật sự là đẹp đến không gì sánh được.
Nụ cười này của cô khiến Tần Phong cũng quên diễn trò, hai mắt nhìn đến ngây người.
Tần Nguyên về Tần gia được một năm rồi mà đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười thoải mái như thế, chân thật như thế.
Lúc em gái cười rộ lên thì ra lại đẹp như vậy.
Tần Nguyên đi hai ba bước đến trước mặt Tần Phong, lấy chìa khóa trong tay đối phương, giơ tay đánh một cái lên vai anh.
Một cú đánh này, thân thể đối phương không chút mảy may di chuyển, ngược lại là tay cô có chút đau đớn.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, thân nhìn anh ba nhìn như đơn bạc, sao cơ thể hơi gầy này có thể có lực như vậy chứ.
Người rắn chắc như vậy làm gì, tay
em đánh đau muốn chết.” Tần Nguyên bĩu môi giả vờ oán giận nói: “Thân thể anh ba rắn chắc như vậy bị chìa khóa đụng một chút đã kêu em muốn giết anh, em đây chẳng phải là còn muốn oan hơn Đậu Nga sao.”
Tần Phong vốn là không không đau không ngứa với cú đánh của Tần Nguyên.
Nghe cô oán giận tay đau, thần thái nhíu mày, biểu tình ngụy trang trên mặt anh nhanh chóng thu liễm, đáy mắt phiếm nồng đậm lo lắng.
Còn không đợi anh mở miệng dò hỏi liền nghe được câu sau Tần Nguyên nói, cả người anh đều dại ra giống
như là nghe được chuyện không thể tưởng tượng được, vô cùng chấn động vậy.
Em gái gọi anh là anh ba!
Anh va, cái từ này sao lại xa lạ như vậy.
Xa lạ đến mức Tần Phong ngày ngày chờ đợi, mong chờ sau một năm hiện giờ cuối cùng cũng nghe được.
Cả người anh đều lâng lâng giống như là đạp lên đám mây.
Loại cảm giác này, cả đời này anh cũng không quên được.
Bộ dáng Tần Phong như mất hồn chọc cười Tần Nguyên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- bình luận