Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 59
Chương trước- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 59
“Anh phạt lão Khương đi Hình Phạt Đường sao?”
Hoắc Vân Giao nhíu mày, đôi mắt thâm thúy có chứa nghi hoặc, trên mặt yêu dã tinh xảo lộ ra thần sắc không ủng hộ.
Hoắc Khương là ám bộ lão nhân, giao tình cùng lão thái gia, ba, chú ba đều không tồi, càng là tình thâm nghĩa trọng với Hoắc gia, theo lý là trưởng bối bọn họ nên kính trọng.
“Ách, sao anh có thể để ông ấy đi Hình Phạt Đường, dù sao cũng là người nhìn chúng ta lớn lên, bất quá
là trừng phạt nhỏ thôi.
Hoắc Dịch Dung không chút nào để ý: “Ông ta vì cứu Hoắc Chi, thế nhưng dẫm lên thể diện Hoắc gia. Tô gia nhiều năm không an phận như vậy, bằng mặt không bằng lòng, Hoắc gia ai không biết, còn cần ông ta nói rõ, vì cứu Hoắc Chi, anh thấy ông ta sắp quên ai là chủ tử của ông ta rồi!”
Hoắc Vân Giao vô ngữ nhìn anh một cái: “Anh đưa Hoắc Chi vào Hình Phạt Đường.”
Này không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“ừm.
Hoắc Dịch Dung rũ mắt, cũng không giác có bất luận cái gì không ổn.
Trong video, người dựa trên giường bệnh than nhẹ một tiếng: “Đừng lăn lộn người đến quá phận, giáo huấn xong thì thả ra đi.”
Thái độ Hoắc Vân Giao nhẹ nhàng chạm đến dâythần kinh nào đó của Hoắc Dịch Dung.
Sắc mặt anh che kín lệ khí, tiếng nói hờ hững mà âm lãnh.
“Như thế nào mà là lăn lộn, tam đệ, em chính là quá mềm lòng, bọn họ đều là Hoắc gia tiêu phí vô số tài lực, vật lực, tinh lực dạy dỗ ra. Hoắc gia cho bọn họ cuộc sống mới, bọn họ chính là vũ khí có lợi nhất của Hoắc gia, một khi phát hiện có manh mối bất trung nên ném vào Hình Phạt Đường, làm cho bọn họ biết ai là chủ ai là tớ.”
Thái độ Hoắc Dịch Dung quá mức cố
chấp như vậy rõ ràng không thích hợp.
Hoắc Vân Giao iết được nội tình, giơ tay đỡ trán, ngữ khí hiếm khi có được ôn hòa: “Nhị ca, chuyện đã qua đi nhiều năm như vậy, anh cũng nên buông xuống.”
“Phi! Cả đời anh cũng không quên được, đám ăn cây táo rào cây sung, nếu không phải bọn họ, mẹ sao có thể toi mạng!”
Hoắc Dịch Dung dưới tình thế cấp bách, không khống chế được lửa giận, nói thô tục.
Nhìn bộ dáng chịu kích thích của anh,
Hoắc Vân Giao cảm thấy quá phiền lòng, không muốn nói chuyện.
Vẻ mặt anh nhìn thấu biểu tình đối phương trực tiếp cúp máy.
“…” Hoắc Dịch Dung đối mặt với
màn hình trước mắt, hơi hơi trợn to hai mắt.
Đây là tức giận sao?
Hoắc Vân Giao nhíu mày, đôi mắt thâm thúy có chứa nghi hoặc, trên mặt yêu dã tinh xảo lộ ra thần sắc không ủng hộ.
Hoắc Khương là ám bộ lão nhân, giao tình cùng lão thái gia, ba, chú ba đều không tồi, càng là tình thâm nghĩa trọng với Hoắc gia, theo lý là trưởng bối bọn họ nên kính trọng.
“Ách, sao anh có thể để ông ấy đi Hình Phạt Đường, dù sao cũng là người nhìn chúng ta lớn lên, bất quá
là trừng phạt nhỏ thôi.
Hoắc Dịch Dung không chút nào để ý: “Ông ta vì cứu Hoắc Chi, thế nhưng dẫm lên thể diện Hoắc gia. Tô gia nhiều năm không an phận như vậy, bằng mặt không bằng lòng, Hoắc gia ai không biết, còn cần ông ta nói rõ, vì cứu Hoắc Chi, anh thấy ông ta sắp quên ai là chủ tử của ông ta rồi!”
Hoắc Vân Giao vô ngữ nhìn anh một cái: “Anh đưa Hoắc Chi vào Hình Phạt Đường.”
Này không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“ừm.
Hoắc Dịch Dung rũ mắt, cũng không giác có bất luận cái gì không ổn.
Trong video, người dựa trên giường bệnh than nhẹ một tiếng: “Đừng lăn lộn người đến quá phận, giáo huấn xong thì thả ra đi.”
Thái độ Hoắc Vân Giao nhẹ nhàng chạm đến dâythần kinh nào đó của Hoắc Dịch Dung.
Sắc mặt anh che kín lệ khí, tiếng nói hờ hững mà âm lãnh.
“Như thế nào mà là lăn lộn, tam đệ, em chính là quá mềm lòng, bọn họ đều là Hoắc gia tiêu phí vô số tài lực, vật lực, tinh lực dạy dỗ ra. Hoắc gia cho bọn họ cuộc sống mới, bọn họ chính là vũ khí có lợi nhất của Hoắc gia, một khi phát hiện có manh mối bất trung nên ném vào Hình Phạt Đường, làm cho bọn họ biết ai là chủ ai là tớ.”
Thái độ Hoắc Dịch Dung quá mức cố
chấp như vậy rõ ràng không thích hợp.
Hoắc Vân Giao iết được nội tình, giơ tay đỡ trán, ngữ khí hiếm khi có được ôn hòa: “Nhị ca, chuyện đã qua đi nhiều năm như vậy, anh cũng nên buông xuống.”
“Phi! Cả đời anh cũng không quên được, đám ăn cây táo rào cây sung, nếu không phải bọn họ, mẹ sao có thể toi mạng!”
Hoắc Dịch Dung dưới tình thế cấp bách, không khống chế được lửa giận, nói thô tục.
Nhìn bộ dáng chịu kích thích của anh,
Hoắc Vân Giao cảm thấy quá phiền lòng, không muốn nói chuyện.
Vẻ mặt anh nhìn thấu biểu tình đối phương trực tiếp cúp máy.
“…” Hoắc Dịch Dung đối mặt với
màn hình trước mắt, hơi hơi trợn to hai mắt.
Đây là tức giận sao?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- bình luận