Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 70: Chương 70
Chương trước- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 70: Chương 70
Cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang.
Dáng ngòi hai mẹ con lập tức thẳng tắp, tư thái đoan trang trầm ổn, ai không biết thật cho rằng đôi mẹ con này điển nhã trí thức như mặt ngoài vậy.
Không chờ các cô mở miệng gọi người tiến vào, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hoắc Khương dẫn đầu bước vào phòng, phía sau ông là hai người đàn
ông mặc vest đen cùng bác sĩ trung niên từng bước theo sát.
“Xin chào tôi là người Hoắc gia, phiền toái hai vị phối hợp một chút.
”
Hoắc Khương đi đến trước mặt hai mẹ con, thái độ còn tính là khách khí.
Anh đối nâng cằm lên với bác sĩ: “Bác sĩ Trần, làm phiền ông.
”
Người đàn ông trung niên thuộc đoàn đội bác sĩ chữa bệnh cho Hoắc gia nghe vậy lập tức đi đến Hàn Khả Tâm.
Các người muôn làm gì?!
Hàn Khả Tâm cảm giác không ổn, hoảng loạn đứng lên, muốn chạy đến chỗ Hàn Nhàn.
Cô mới vừa đứng lên, người đồ đen phía sau giơ tay ấn trên vai cô.
Lực độ trên tay đối phương không nhỏ, lập tức đè Hàn Khả Tâm ngồi xuống.
Phía sau Hàn Nhàn cũng có một người đồ đen đứng, phát giác tình thế không ổn.
Bà nheo lại hai mắt hoảng loạn, trấn định lúc trước biến mất sạch.
Nhìn ra chủ sự chính trong bốn người là Hoắc Khương, Hàn Nhàn lạnh
giọng mở miệng.
“Hoắc gia nói như thế nào cũng là danh môn vọng tộc, con gái tôi cùng tam gia có đôn luân chi tình, thái độ các người không khỏi thật quá đáng! Liền tính Hoắc tam gia ăn sạch sẽ không nhận trướng cũng không cần thiết làm đến khó coi như thế!”
Lời này Hàn Nhàn rõ ràng là đang thử.
Trước mắt những người này tự xưng là người Hoắc gia, ngôn hành cử chỉ mang theo quy củ, rõ ràng là phụng mệnh hành sự.
Bà phải biết rằng người sau lưng là
ai, như vậy mới có lợi cho bước tiếp theo trong kế hoạch.
Hoắc Khương nghe vậy, sắc mặt trầm ổn thờ ơ.
Đột nhiên, ánh mắt ông chợt lóe.
Trên lỗ tai mang tai nghe Bluetooth, vang lên mệnh lệnh phân phó.
Hôm nay liền tính là chủ tịch tập đoàn Tần thị xuất hiện, ở trước mặt Hoắc Khương cũng muốn cúi đầu khom lưng, thái độ khách khách khí khí, không dám có nửa phần vượt qua.
Hàn Nhàn này lời nói việc làm kiêu ngạo, dám đối với người Hoắc gia chỉ
chỉ trỏ trỏ, căn bản chính là tìm chết.
Hoắc Khương nghe ra nhị gia tức giận, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Nhàn.
“Hoắc gia làm việc, chưa từng có người dám khoa tay múa chân, phu nhân nói năng cẩn thận.
”
Tiếng nói ông túc sát, ẩn ẩn lộ ra vẻ thị huyết chi khí.
.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- bình luận