Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 48
Chương trước- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 48
Dáng ngồi của anh đoan chính, ánh mắt ấm áp nhìn chăm chú người đàn ông hai mắt nhắm nghiền ngồi ở bên.
“Nhị gia, đã an bài ngày mai gặp mặt người phụ nữ tinh một đêm với tam gia, thời gian cụ thể còn chưa có định ra, ngài xem nên xếp thời gian thế nào?”
Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng nhíu mày, anh nhấc mi mắt lên, lạnh lùng nhìn chăm chú Hoắc Khương ngồi ở bên người.
“Lão Khương, tôi xem gần đây hình như là ông muốn đi Hình Phạt Đường dạo một vòng, không nhìn thấy hiện tại thể xác và tinh thần gia mỏi mệt,
người phụ nữ kia lại không chạy được, đừng có làm phiền tôi!”
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung che kín u ám, đáy mắt quang mang khiếp người.
Một mình em tư trị liệu ở M quốc, anh gấp trở về điều tra một lần, sớm đã tra được rõ ràng thân gia bối cảnh người phụ nữ kia.
Căn bản chính là chuyện bé xé ra to.
Việc này làm Hoắc nhị gia cảm thấy thật đen đủi.
Một người phụ nữ không lên được mặt bàn mà phải khiến anh ra mặt.
Sớm tại đêm đó, từ khách sạn Hoàng Đình nhận được tin tức em tư dây dưa với người phụ nữ kia kia thì tổ tông tám đời của cô ta đều bị Hoắc gia tra ra rõ ràng.
Hàn Khả Tâm, kế nữ Tần gia.
Cô theo mẹ gả vào Tần gia, ở Tần gia sinh hoạt mười mấy năm, nhìn như hồn nhiên kỳ thật ái mộ hư vinh, một bụng tính kế.
Để cho Hoắc Dịch Dung tức giận chính là sinh hoạt cá nhân người phụ nữ này không bị kiềm chế, làm điều mờ ám với nhiều đàn ông, đồng thời chân đạp nhiều thuyền, chơi đùa đám người yêu thương cô ta, xoay đến
chạy vòng vòng.
Tưởng tượng đến em của anh giữ mình trong sạch, băng thanh ngọc khiết bị một cái đồ chơi như vậy huỷ hoại, anh hận không thể đề đao giết đối phương.
ở nước M, anh thấy thái độ em tư có chút dư vị với Hàn Khả Tâm, cũng chưa dám nói cho đối phương lịch sử dơ bẩn ô trọc của Hàn Khả Tâm.
“Thuộc hạ biết sai, thỉnh nhị gia trách phạt!”
Hoắc Khương đứng dậy quỳ gối trên xe.
Thanh âm ông không buồn không vui, bình tĩnh dị thường giống như người máy không cảm tình.
Hình Phạt Đường, nếu cấp dưới Hoắc gia làm sai đều sẽ đến đó lãnh phạt.
Người đi vào đó, không chết cũng bị lột xuống một lớp da.
Hoắc Dịch Dung giơ tay, đè đè giữa mày, dung nhan thanh tuấn hiện vẻ không kiên nhẫn.
Hoắc Khương là ám bộ lão nhân của Hoắc gia, năng lực không tồi, là trợ thủ đắc lực nhất của anh.
Anh cũng biết, vừa mới rõ ràng là đang mượn đề phát huy.
“Nhị gia, đã an bài ngày mai gặp mặt người phụ nữ tinh một đêm với tam gia, thời gian cụ thể còn chưa có định ra, ngài xem nên xếp thời gian thế nào?”
Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng nhíu mày, anh nhấc mi mắt lên, lạnh lùng nhìn chăm chú Hoắc Khương ngồi ở bên người.
“Lão Khương, tôi xem gần đây hình như là ông muốn đi Hình Phạt Đường dạo một vòng, không nhìn thấy hiện tại thể xác và tinh thần gia mỏi mệt,
người phụ nữ kia lại không chạy được, đừng có làm phiền tôi!”
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung che kín u ám, đáy mắt quang mang khiếp người.
Một mình em tư trị liệu ở M quốc, anh gấp trở về điều tra một lần, sớm đã tra được rõ ràng thân gia bối cảnh người phụ nữ kia.
Căn bản chính là chuyện bé xé ra to.
Việc này làm Hoắc nhị gia cảm thấy thật đen đủi.
Một người phụ nữ không lên được mặt bàn mà phải khiến anh ra mặt.
Sớm tại đêm đó, từ khách sạn Hoàng Đình nhận được tin tức em tư dây dưa với người phụ nữ kia kia thì tổ tông tám đời của cô ta đều bị Hoắc gia tra ra rõ ràng.
Hàn Khả Tâm, kế nữ Tần gia.
Cô theo mẹ gả vào Tần gia, ở Tần gia sinh hoạt mười mấy năm, nhìn như hồn nhiên kỳ thật ái mộ hư vinh, một bụng tính kế.
Để cho Hoắc Dịch Dung tức giận chính là sinh hoạt cá nhân người phụ nữ này không bị kiềm chế, làm điều mờ ám với nhiều đàn ông, đồng thời chân đạp nhiều thuyền, chơi đùa đám người yêu thương cô ta, xoay đến
chạy vòng vòng.
Tưởng tượng đến em của anh giữ mình trong sạch, băng thanh ngọc khiết bị một cái đồ chơi như vậy huỷ hoại, anh hận không thể đề đao giết đối phương.
ở nước M, anh thấy thái độ em tư có chút dư vị với Hàn Khả Tâm, cũng chưa dám nói cho đối phương lịch sử dơ bẩn ô trọc của Hàn Khả Tâm.
“Thuộc hạ biết sai, thỉnh nhị gia trách phạt!”
Hoắc Khương đứng dậy quỳ gối trên xe.
Thanh âm ông không buồn không vui, bình tĩnh dị thường giống như người máy không cảm tình.
Hình Phạt Đường, nếu cấp dưới Hoắc gia làm sai đều sẽ đến đó lãnh phạt.
Người đi vào đó, không chết cũng bị lột xuống một lớp da.
Hoắc Dịch Dung giơ tay, đè đè giữa mày, dung nhan thanh tuấn hiện vẻ không kiên nhẫn.
Hoắc Khương là ám bộ lão nhân của Hoắc gia, năng lực không tồi, là trợ thủ đắc lực nhất của anh.
Anh cũng biết, vừa mới rõ ràng là đang mượn đề phát huy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xin lỗi, anh đến chậm rồi
- Chương 2: Hoắc tam gia sát phạt quyết đoán
- Chương 3: Cô bò ra từ địa ngục
- Chương 4: Người đàn ông của tôi chướng mắt cô
- Chương 5: Chó nhà ai sủa vậy, sủa thật vui
- Chương 6: Cái giá của trọng sinh, lấy sát tục mệnh
- Chương 7: Cô gái, bói một quẻ không?
- Chương 8: Cầu vượt Thông Sát, chỉ điểm bến mê
- Chương 9: Quân tử không đoạt đồ người khác thích
- Chương 10: Lục đại thế gia, học tỷ Lăng Hiểu Huyên
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- bình luận