Phù Dao Hoàng Hậu - Chương 41: Sấm chớp chợt đến
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 41: Sấm chớp chợt đến
Typer : Lê Quyên
Tiếng tên nhọn xé gió kia chưa bao giờ khiến người ta tuyệt vọng như lúc này. Mũi tên chia cắt không gian, truy gió đuổi chớp bắn thẳng đến Mạnh Phù Dao.
“Ầm!”
Cũng lúc đó nơi cửa cung Nhất Trọng Môn chợt vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng theo là tiếng reo hò như thủy triều ùa đến. Tưởng lĩnh dẫn đầu giáp đen khăn vàng chính là Phương Minh Hà.
Tề Tâm Ý vui mừng khôn tả, hô to: “Minh Hà, ngươi đã đến rồi!”
Phương Minh Hà cao giọng cười to, tiếng nói mang theo nội lực truyền đến từ xa: “Chúc mừng điện hạ đắc thủ.”
Nhưng Tề Tâm Ý khẽ ngỡ ngàng khi nghe được lời này, còn chưa kịp đáp thì Phương Minh Hà đã cười nói: “Bọn thuộc hạ một đường đến đây giết thật sảng khoái!”
Cửa cung Nhất Trọng Môn cuối cùng cũng mở, cách xa nhau chừng gần một dặm, nhưng vẫn ngửi được mùi máu tươi dính trên áo giáp binh sĩ và sát khí ngất trời như giẫm đạp đầu người mà đến.
Có thể suy ra, mới vừa rồi, lúc đại quân Phương Minh Hà cho rằng Tề vương đắc thủ đã phá vỡ cửa thành, một đường giết bao nhiêu người, chém bao nhiêu đầu rơi xuống đất, đạp lên bao nhiêu thi thể, đốt cháy tan hoang bao nhiêu nơi, và đi qua biết bao nhiêu người bị thương than khóc.
Phương Minh Hà hớn hở, khát khao tương lai ốt đẹp phía trước, hắn sẽ trở thành trọng thần phò vua. Không chú ý đến sắc mặt đột biến của Tề Tâm Ý. Nguyên Chiêu Hủ bên cạnh mỉm cười lắc đầu.
Nhưng ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ không hẳn nhìn đại tướng quân trước mặt, mà đích thực hắn đang nhìn mũi tên bay vút về phía Mạnh Phù Dao.
Tên lao vun vút, xé gió gào thét trong không trung, đương khi sắp đến gần Mạnh Phù Dao thì đột ngột rẽ hướng. Mũi tên tự nhiên rơi xuống lạch cạch một cách quái dị, bắn lên thân ngựa của Mạnh Phù Dao.
Tuấn mã ăn đau ngửa đầu hí dài, nhảy lên loạn xạ như nổi điên, phi nước đại một đường thẳng về phía trước.
Thân thể Mạnh Phù Dao không ngừng xốc nảy, nàng nghiến răng kéo căng dây cương để không bị té xuống lưng ngựa. con ngựa lao nhanh kịch liệt, xốc nảy đến gân cốt toàn thân nàng như muốn rã rời. Mạnh Phù Dao cắn môi, gắng hết sức mình ngoái đầu lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ.
Nàng xoay đầu, tóc đen tản ra phất phơ như một dải lạu mềm màu mực, che đi một nửa khuôn mặt, giữa những sợi tóc tơ lòa xòa lộ ra ánh mắt đen nhánh, chứa chan muôn nghìn cãm xúc.
Ánh mắt ấy ngập nỗi bi thương, chỉ tích tắc đã vượt qua sóng người hỗn loạn, vượt qua rãnh trời, vượt qua Vong Xuyên, thống đến Bỉ Ngạn.
Trước mắt nàng là muôn vàn giáp sắt chói lóa, dồn dập như sóng xô, phía sau là thị vệ Tề vương truy đuổi, ào ào như lũ cuốn, ở giữa là Nguyên Chiêu Hủ đang đứng mỉm cười. ống tay áo hắn phất phơ trong gió, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt phức tạp của Mạnh Phù Dao.
Hắn dùng nội công truyền âm vào tai nàng, giộng nói bình tĩnh như Thái sơn có sập xuống cũng chẳng hề biến sắc, chỉ thuộc về một mình hắn.
“Cẩn thận.”
Lòng nàng chắn động, ngay sau đó liền cảm thấy lại bị xốc nảy lên lần nữa.
Mũi tên kia vừa rồi đã rơi xuống đất giờ lại bật nảy lên, vô cùng chính xác đập vào thân ngựa. Tuấn mã tức giận hí vang, cất cao vó chở Mạnh Phù Dao chạy cấp tốc ra ngoài như một tia chớp.
Mạnh Phù Dao như đang lênh đênh trên mặt biển, bấp bênh không tự chủ được, được ngựa chở một mạch đến Nhị Trọng Môn. Trước mặt nàng, có hơn nghìn thị vệ khôi giáp sáng loá, xếp hàng nghiêm ngặt và Bùi Viên đang cầm liếm cười gằn, canh giữ trước cửa cung…
Một nỗi u ám dâng lên từ đáy lòng nàng – Ông trời ơi, như vậy làm sao con có thể xông ra ngoài được đây?
Nàng cố gượng quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Hủ, ngay cả bản thân cũng chẳng hề biết, ánh mắt của mình bi thương đến dường nào.
Nguyên Chiêu Hủ nhướng mắt nhìn nàng chằm chẳm, chỉ trong một chốc hiểm nguy mà Mạnh Phù Dao xưa nay luôn kiên cường dũng cảm lại có ánh mắt như thế, khiến lòng hắn run lên thành tiềng, ý cười trên môi phai nhạt vài phần, nhưng ánh mắt lại đậm thêm vài phần dịu dàng, vài phần lưu luyến.
Nàng sợ không phải là cái chết…
Tuấn mã chở Mạnh Phù Dao xông thẳng về phía trước, Tề vương phía sau gio tay phất, thị vệ liền định đuổi theo. Nguyên Chiêu Hủ bình thản nói: “Vương gia, xem ra Thái tử không có đi ra từ cửa cung rồi. Ở đây không cần nhiều người nữa.”
Sắc mặt Tề Tâm ý xanh mét, do dự. Nguyên chiêu Hủ lại nói: “Ngài hãy dẫn người đi lùng bắt Thái Tử thì thỏa đáng hơn, còn ở nơi này… Tại hạ có thể san sẻ cho ngài.”
Tề Tâm Ý liếc nhìn hắn, cảm thấy người này không đáng tin lắm. Tuy nhiên, lúc này Phương Minh Hà phải dẫn binh, Yên gia và Bùi gia phải giữ cửa, lại không có người nào khác khả dụng. Gã nghĩ rằng, phần lớn binh lực của mình hôm nay đều canh giữ ở các cửa cung, chỉ hai kẻ cỏn con cũng chẳng làm được gì nên lập tức đồng ý. Gã dẫn người đi lục soát Hoàng cung, cũng vội vàng truyền tín hiệu báo Phương Minh Hà phái một đội quân, chặn lại tất cả các con đường đi đếndoanh trại Cấm Vệ quân.
“Như vậy, xin nhờ tiên sinh vui lòng bắt giữ hai kẻ nam nữ khả nghi này.”
Nguyên Chiêu Hủ cười , đáp: “Yên tâm!”
Tề Tâm Ý rời đi, Nguyên Chiêu Hủ chợt ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu, mỉm cười phất tay, dẫn thị vệ “Đuổi theo” Mạnh Phù Dao.
Ở phía trước, Vân Ngấn bám chặt vào một bên thân ngựa, không ngừng gạt tay bay đến để bảo vệ Mạnh Phù Dao đang ở phía sau, hắn nhìn đại quân phía sau từ từ đến gần và thị vệ đứng chắn nơi Nhị Trọng Môn dày đặc không một khe hở phía trước, tân đáy lòng không khỏi bật lên tiếng thở dai tuyệt vọng.
… Thì ra, Thái tử không có đi ra từ cửa cung, là mình hại nàng. Bất kể thế nào đi nữa, cho dù có liều mạng, cũng nhất định phải bảo vệ nàng.
Phía trước mặt, Bùi tướng quân nhìn chăm chú đôi nam nữ đang xông đến. hai kẻ yếu ớt này, như hai chấm nhỏ xíu xíu giữa con đường dài và rộng, tựa như thiên quân vạn mã phía sau chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là có thể bóp chết bọn họ. Bùi tướng quân và con gái yêu khinh miệt cười, nhưng cũng không lơ là thờ ơ, thình lình phất tay.
“Vút!”
Một làn mưa tên bắn ra từ Nhị Trọng Môn, hóa thành một vòm mây đen kịt , gào thét như quỷ khóc giữa không trung, chỉ tích tắc đã từ trên cao trút xuống, nhắm thẳng vào đôi nam nữ lẻ loi giữa con đường dài và rộng.
Tuấn mã kêu gào thảm thiết, thân hình dính đầy tên, tức thì ngã chết.
Vân Ngấn nhảy lên quát to, kiếm múa vun vút sáng lóa, ánh sáng tụ lại thành một bức tường tròn trĩnh, che chắn bảo vệ Manh Phù Dao bên trong. Hắn hòa thành một cơn gió, lượn vòng quanh bức tường ấy, cơn gió này không lướt không cuốn, chỉ vây quanh người bên trong, tên bay đến đâu cũng đều chắn đỡ.
Yến Liệt giữ Tam Trọng Môn và Bùi tướng quân giữ Nhị Trọng Môn đều là danh gia võ học, thị lực vô cùng tốt. vừa nhìn đã thấy thiếu niên kia đang liều mạng, chiêu kiếm múa chắc chắn là Ngự Kiếm Thuật chí cao trong kiếm thuật, kiếm hóa thành khí, cứng như kim thiết. Hai người đều không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng chốc liền nhếch môi cười lạnh lùng.
Ai cũng biết lấy chân khí điều khiển kiếm, nếu lâu dài sẽ dẫn đến mất mạng, nhẹ thì công lực giảm sút đến tàn phế, nặng thì mất hết công lực rồi chết.
Đáy mắt Yến Liệt ánh lên sự mỉa mai – Liều mạng như vậy, muốn chết à! Ông ta lạnh lùng cười, thờ ơ xoay đầu nhìn về hướng khác.
Thế nhưng lúc này, Vân Ngấn đâu còn nghĩ đến điều gì nữa, trong đầu hắn chỉ còn sót lại một ý niệm: bảo vệ nàng! Nàng là do hắn lôi xuống nước, hắn không thể để mặc nàng bị vạn tên bắn chết ở cửa cung này!
Gió mạnh gào thét, trăng mờ nghiêng ngả, những mũi tên đen kia bay vụt đến đều bị gạt ra, rồi lại bay khắp bốn phương tám hướng, bắn thẳng lên trời cao, xé rách may trời, xuyên thủng bầu trời, tạo thành muôn ngàn vì sao lấp lánh.
Ánh sao chiếu lên gương mặt như tuyết trắng của thiếu niên, răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ tươi như máu.
Hắn vung kiếm, múa kiếm, ngự kiếm… Cánh tay đau đến mất đi tri giác, tất cả đều không phải do ý thức quyết định, mà là dựa vào bản năng một cách máy móc.
Toàn bộ tâm tình hắn đều đặt trên người Mạnh Phù Dao, hắn chẳng màng đến bản thân mình. Một mũi tên bắn lén xiêu vẹo bay đến, cắm vào khe nơixương vai hắn, vừa động nhẹ đã đau thấu xương.
Mạnh Phù Dao vẫn được bảo vệ trong màn kiếm khí của hắn tạo ra, lúc này bỗng ngẩng đầu. Sắc mặt nàng lúc này còn trắng hơn cả Vân Ngấn vài phần, ánh mắt xưa nay trong trẻo kiên cường, giờ phút này lại long lanh ươn ướt.
Vân Ngấn vừa cúi đầu, nhìn thấy cô gái luôn kiên cường kia, giây phút này đây đã óng ánh lệ nơi đáy mắt, tâm khẽ run run đau xót, dường như có một mũi tên đã bắn trúng tâm hắn rồi.
Hắn nghiến răng, không nhìn mặt Mạnh Phù Dao nữa, bỗng nhiên trở kiếm chém đứt mũi tên, máu tươi tung tóe đầy vai. Thế nhưng hắn lại như hoàn toàn mất hết cảm giác, cơn gió vờn xung quanh bức tường bắng kiếm khí háo thành màu đỏ. Tựa như một tấm màn đỏ di động, che chắn hết tất cả sát mưu và thương tổn cho người bên trong.
Song, dù hắn đã dốc hết toàn lực, cũng chỉ che chắn được mưa tên từ phía trước ập đến, không cách nào cản được truy binh đuổi đến từ phía sau. Trong lúc cấp bách, hắn quay người nhìn lại, thấy chàng trai kia đã dẫn theo thị vệ tiến đến gần kề, chỉ còn cách nhau vài bước. mà trước mắt, đội cung thủ đột ngột lùi về phía sau, một đội binh sĩ khác mặc cẩm y, bước vội lên ngồi quỳ ở phía trước, người người kề vai một cây súng dài đen nhánh, họng súng đen ngòm lạnh lẽo, chỉ về phía hắn và Mạnh Phù Dao.
Đội súng lửa.
Vân Ngẩn nặng trĩu lòng, bất giác nhào tới phía trước, che chắn cho Mạnh Phù Dao.
Chuyện trước mắt hắn có thể làm, là lấy thân mình che chở cho nàng.
Lòng hắn vô cùng ảm đạm, nhưng ánh mắt lại kiên định như núi.
Nhưng mà, trong tích tắc ảm đạm ấy, đột nhiên trời cũng tối đi.
Vân Ngấn cả kinh, cho rằng mình kiệt sức hoa mắt chóng mặt, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng quát khẽ trầm mà mạnh mẽ, tựa như tiếng sấm vang vọng từ trời cao, ánh chớp mưa sa rền vang, tích tắc đã xuống đến nhân gian.
Vân Ngần ngẳng đầu lên, cảm thấy đỉnh đầu mình tối sấm, một cơn lốc đen đột nhiên ập xuống từ trên thành lâu, nhanh hơn gió bão, mang theo tiếng quát vọng đến ầm ầm, còn vang to hơn cả tiếng sấm
“Ta đến giết người!”
Tiếng tên nhọn xé gió kia chưa bao giờ khiến người ta tuyệt vọng như lúc này. Mũi tên chia cắt không gian, truy gió đuổi chớp bắn thẳng đến Mạnh Phù Dao.
“Ầm!”
Cũng lúc đó nơi cửa cung Nhất Trọng Môn chợt vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng theo là tiếng reo hò như thủy triều ùa đến. Tưởng lĩnh dẫn đầu giáp đen khăn vàng chính là Phương Minh Hà.
Tề Tâm Ý vui mừng khôn tả, hô to: “Minh Hà, ngươi đã đến rồi!”
Phương Minh Hà cao giọng cười to, tiếng nói mang theo nội lực truyền đến từ xa: “Chúc mừng điện hạ đắc thủ.”
Nhưng Tề Tâm Ý khẽ ngỡ ngàng khi nghe được lời này, còn chưa kịp đáp thì Phương Minh Hà đã cười nói: “Bọn thuộc hạ một đường đến đây giết thật sảng khoái!”
Cửa cung Nhất Trọng Môn cuối cùng cũng mở, cách xa nhau chừng gần một dặm, nhưng vẫn ngửi được mùi máu tươi dính trên áo giáp binh sĩ và sát khí ngất trời như giẫm đạp đầu người mà đến.
Có thể suy ra, mới vừa rồi, lúc đại quân Phương Minh Hà cho rằng Tề vương đắc thủ đã phá vỡ cửa thành, một đường giết bao nhiêu người, chém bao nhiêu đầu rơi xuống đất, đạp lên bao nhiêu thi thể, đốt cháy tan hoang bao nhiêu nơi, và đi qua biết bao nhiêu người bị thương than khóc.
Phương Minh Hà hớn hở, khát khao tương lai ốt đẹp phía trước, hắn sẽ trở thành trọng thần phò vua. Không chú ý đến sắc mặt đột biến của Tề Tâm Ý. Nguyên Chiêu Hủ bên cạnh mỉm cười lắc đầu.
Nhưng ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ không hẳn nhìn đại tướng quân trước mặt, mà đích thực hắn đang nhìn mũi tên bay vút về phía Mạnh Phù Dao.
Tên lao vun vút, xé gió gào thét trong không trung, đương khi sắp đến gần Mạnh Phù Dao thì đột ngột rẽ hướng. Mũi tên tự nhiên rơi xuống lạch cạch một cách quái dị, bắn lên thân ngựa của Mạnh Phù Dao.
Tuấn mã ăn đau ngửa đầu hí dài, nhảy lên loạn xạ như nổi điên, phi nước đại một đường thẳng về phía trước.
Thân thể Mạnh Phù Dao không ngừng xốc nảy, nàng nghiến răng kéo căng dây cương để không bị té xuống lưng ngựa. con ngựa lao nhanh kịch liệt, xốc nảy đến gân cốt toàn thân nàng như muốn rã rời. Mạnh Phù Dao cắn môi, gắng hết sức mình ngoái đầu lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ.
Nàng xoay đầu, tóc đen tản ra phất phơ như một dải lạu mềm màu mực, che đi một nửa khuôn mặt, giữa những sợi tóc tơ lòa xòa lộ ra ánh mắt đen nhánh, chứa chan muôn nghìn cãm xúc.
Ánh mắt ấy ngập nỗi bi thương, chỉ tích tắc đã vượt qua sóng người hỗn loạn, vượt qua rãnh trời, vượt qua Vong Xuyên, thống đến Bỉ Ngạn.
Trước mắt nàng là muôn vàn giáp sắt chói lóa, dồn dập như sóng xô, phía sau là thị vệ Tề vương truy đuổi, ào ào như lũ cuốn, ở giữa là Nguyên Chiêu Hủ đang đứng mỉm cười. ống tay áo hắn phất phơ trong gió, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt phức tạp của Mạnh Phù Dao.
Hắn dùng nội công truyền âm vào tai nàng, giộng nói bình tĩnh như Thái sơn có sập xuống cũng chẳng hề biến sắc, chỉ thuộc về một mình hắn.
“Cẩn thận.”
Lòng nàng chắn động, ngay sau đó liền cảm thấy lại bị xốc nảy lên lần nữa.
Mũi tên kia vừa rồi đã rơi xuống đất giờ lại bật nảy lên, vô cùng chính xác đập vào thân ngựa. Tuấn mã tức giận hí vang, cất cao vó chở Mạnh Phù Dao chạy cấp tốc ra ngoài như một tia chớp.
Mạnh Phù Dao như đang lênh đênh trên mặt biển, bấp bênh không tự chủ được, được ngựa chở một mạch đến Nhị Trọng Môn. Trước mặt nàng, có hơn nghìn thị vệ khôi giáp sáng loá, xếp hàng nghiêm ngặt và Bùi Viên đang cầm liếm cười gằn, canh giữ trước cửa cung…
Một nỗi u ám dâng lên từ đáy lòng nàng – Ông trời ơi, như vậy làm sao con có thể xông ra ngoài được đây?
Nàng cố gượng quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Hủ, ngay cả bản thân cũng chẳng hề biết, ánh mắt của mình bi thương đến dường nào.
Nguyên Chiêu Hủ nhướng mắt nhìn nàng chằm chẳm, chỉ trong một chốc hiểm nguy mà Mạnh Phù Dao xưa nay luôn kiên cường dũng cảm lại có ánh mắt như thế, khiến lòng hắn run lên thành tiềng, ý cười trên môi phai nhạt vài phần, nhưng ánh mắt lại đậm thêm vài phần dịu dàng, vài phần lưu luyến.
Nàng sợ không phải là cái chết…
Tuấn mã chở Mạnh Phù Dao xông thẳng về phía trước, Tề vương phía sau gio tay phất, thị vệ liền định đuổi theo. Nguyên Chiêu Hủ bình thản nói: “Vương gia, xem ra Thái tử không có đi ra từ cửa cung rồi. Ở đây không cần nhiều người nữa.”
Sắc mặt Tề Tâm ý xanh mét, do dự. Nguyên chiêu Hủ lại nói: “Ngài hãy dẫn người đi lùng bắt Thái Tử thì thỏa đáng hơn, còn ở nơi này… Tại hạ có thể san sẻ cho ngài.”
Tề Tâm Ý liếc nhìn hắn, cảm thấy người này không đáng tin lắm. Tuy nhiên, lúc này Phương Minh Hà phải dẫn binh, Yên gia và Bùi gia phải giữ cửa, lại không có người nào khác khả dụng. Gã nghĩ rằng, phần lớn binh lực của mình hôm nay đều canh giữ ở các cửa cung, chỉ hai kẻ cỏn con cũng chẳng làm được gì nên lập tức đồng ý. Gã dẫn người đi lục soát Hoàng cung, cũng vội vàng truyền tín hiệu báo Phương Minh Hà phái một đội quân, chặn lại tất cả các con đường đi đếndoanh trại Cấm Vệ quân.
“Như vậy, xin nhờ tiên sinh vui lòng bắt giữ hai kẻ nam nữ khả nghi này.”
Nguyên Chiêu Hủ cười , đáp: “Yên tâm!”
Tề Tâm Ý rời đi, Nguyên Chiêu Hủ chợt ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu, mỉm cười phất tay, dẫn thị vệ “Đuổi theo” Mạnh Phù Dao.
Ở phía trước, Vân Ngấn bám chặt vào một bên thân ngựa, không ngừng gạt tay bay đến để bảo vệ Mạnh Phù Dao đang ở phía sau, hắn nhìn đại quân phía sau từ từ đến gần và thị vệ đứng chắn nơi Nhị Trọng Môn dày đặc không một khe hở phía trước, tân đáy lòng không khỏi bật lên tiếng thở dai tuyệt vọng.
… Thì ra, Thái tử không có đi ra từ cửa cung, là mình hại nàng. Bất kể thế nào đi nữa, cho dù có liều mạng, cũng nhất định phải bảo vệ nàng.
Phía trước mặt, Bùi tướng quân nhìn chăm chú đôi nam nữ đang xông đến. hai kẻ yếu ớt này, như hai chấm nhỏ xíu xíu giữa con đường dài và rộng, tựa như thiên quân vạn mã phía sau chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là có thể bóp chết bọn họ. Bùi tướng quân và con gái yêu khinh miệt cười, nhưng cũng không lơ là thờ ơ, thình lình phất tay.
“Vút!”
Một làn mưa tên bắn ra từ Nhị Trọng Môn, hóa thành một vòm mây đen kịt , gào thét như quỷ khóc giữa không trung, chỉ tích tắc đã từ trên cao trút xuống, nhắm thẳng vào đôi nam nữ lẻ loi giữa con đường dài và rộng.
Tuấn mã kêu gào thảm thiết, thân hình dính đầy tên, tức thì ngã chết.
Vân Ngấn nhảy lên quát to, kiếm múa vun vút sáng lóa, ánh sáng tụ lại thành một bức tường tròn trĩnh, che chắn bảo vệ Manh Phù Dao bên trong. Hắn hòa thành một cơn gió, lượn vòng quanh bức tường ấy, cơn gió này không lướt không cuốn, chỉ vây quanh người bên trong, tên bay đến đâu cũng đều chắn đỡ.
Yến Liệt giữ Tam Trọng Môn và Bùi tướng quân giữ Nhị Trọng Môn đều là danh gia võ học, thị lực vô cùng tốt. vừa nhìn đã thấy thiếu niên kia đang liều mạng, chiêu kiếm múa chắc chắn là Ngự Kiếm Thuật chí cao trong kiếm thuật, kiếm hóa thành khí, cứng như kim thiết. Hai người đều không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng chốc liền nhếch môi cười lạnh lùng.
Ai cũng biết lấy chân khí điều khiển kiếm, nếu lâu dài sẽ dẫn đến mất mạng, nhẹ thì công lực giảm sút đến tàn phế, nặng thì mất hết công lực rồi chết.
Đáy mắt Yến Liệt ánh lên sự mỉa mai – Liều mạng như vậy, muốn chết à! Ông ta lạnh lùng cười, thờ ơ xoay đầu nhìn về hướng khác.
Thế nhưng lúc này, Vân Ngấn đâu còn nghĩ đến điều gì nữa, trong đầu hắn chỉ còn sót lại một ý niệm: bảo vệ nàng! Nàng là do hắn lôi xuống nước, hắn không thể để mặc nàng bị vạn tên bắn chết ở cửa cung này!
Gió mạnh gào thét, trăng mờ nghiêng ngả, những mũi tên đen kia bay vụt đến đều bị gạt ra, rồi lại bay khắp bốn phương tám hướng, bắn thẳng lên trời cao, xé rách may trời, xuyên thủng bầu trời, tạo thành muôn ngàn vì sao lấp lánh.
Ánh sao chiếu lên gương mặt như tuyết trắng của thiếu niên, răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ tươi như máu.
Hắn vung kiếm, múa kiếm, ngự kiếm… Cánh tay đau đến mất đi tri giác, tất cả đều không phải do ý thức quyết định, mà là dựa vào bản năng một cách máy móc.
Toàn bộ tâm tình hắn đều đặt trên người Mạnh Phù Dao, hắn chẳng màng đến bản thân mình. Một mũi tên bắn lén xiêu vẹo bay đến, cắm vào khe nơixương vai hắn, vừa động nhẹ đã đau thấu xương.
Mạnh Phù Dao vẫn được bảo vệ trong màn kiếm khí của hắn tạo ra, lúc này bỗng ngẩng đầu. Sắc mặt nàng lúc này còn trắng hơn cả Vân Ngấn vài phần, ánh mắt xưa nay trong trẻo kiên cường, giờ phút này lại long lanh ươn ướt.
Vân Ngấn vừa cúi đầu, nhìn thấy cô gái luôn kiên cường kia, giây phút này đây đã óng ánh lệ nơi đáy mắt, tâm khẽ run run đau xót, dường như có một mũi tên đã bắn trúng tâm hắn rồi.
Hắn nghiến răng, không nhìn mặt Mạnh Phù Dao nữa, bỗng nhiên trở kiếm chém đứt mũi tên, máu tươi tung tóe đầy vai. Thế nhưng hắn lại như hoàn toàn mất hết cảm giác, cơn gió vờn xung quanh bức tường bắng kiếm khí háo thành màu đỏ. Tựa như một tấm màn đỏ di động, che chắn hết tất cả sát mưu và thương tổn cho người bên trong.
Song, dù hắn đã dốc hết toàn lực, cũng chỉ che chắn được mưa tên từ phía trước ập đến, không cách nào cản được truy binh đuổi đến từ phía sau. Trong lúc cấp bách, hắn quay người nhìn lại, thấy chàng trai kia đã dẫn theo thị vệ tiến đến gần kề, chỉ còn cách nhau vài bước. mà trước mắt, đội cung thủ đột ngột lùi về phía sau, một đội binh sĩ khác mặc cẩm y, bước vội lên ngồi quỳ ở phía trước, người người kề vai một cây súng dài đen nhánh, họng súng đen ngòm lạnh lẽo, chỉ về phía hắn và Mạnh Phù Dao.
Đội súng lửa.
Vân Ngẩn nặng trĩu lòng, bất giác nhào tới phía trước, che chắn cho Mạnh Phù Dao.
Chuyện trước mắt hắn có thể làm, là lấy thân mình che chở cho nàng.
Lòng hắn vô cùng ảm đạm, nhưng ánh mắt lại kiên định như núi.
Nhưng mà, trong tích tắc ảm đạm ấy, đột nhiên trời cũng tối đi.
Vân Ngấn cả kinh, cho rằng mình kiệt sức hoa mắt chóng mặt, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng quát khẽ trầm mà mạnh mẽ, tựa như tiếng sấm vang vọng từ trời cao, ánh chớp mưa sa rền vang, tích tắc đã xuống đến nhân gian.
Vân Ngần ngẳng đầu lên, cảm thấy đỉnh đầu mình tối sấm, một cơn lốc đen đột nhiên ập xuống từ trên thành lâu, nhanh hơn gió bão, mang theo tiếng quát vọng đến ầm ầm, còn vang to hơn cả tiếng sấm
“Ta đến giết người!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70