Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
Sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một bóng người nhàn nhạt, lặng lẽ tiến vào trong điện, bóng người không cao trải lên mặt đất, bước đi nhẹ nhàng như một con mèo.
Mạnh Phù Dao không động đậy, thản nhiên uống trà.
Người nọ nhẹ chân nhẹ tay bước tới gần, không một tiếng động vén lên rèm che, chậm rãi tiến tới sau lưng nàng.
Mạnh Phù Dao nhắm mắt, vẫn ngồi ngay ngắn bất động, hơi nóng vấn vít bay lên từ chén trà, ánh mắt nàng trong veo sáng ngời, giống như một khối băng vừa kết lại.
Đánh lén ta?
Đúng là muốn chết!
Một đôi tay ấm áp, mềm mại đột nhiên phủ lên đôi mắt nàng!
Đầu vai Mạnh Phù Dao dựng thẳng, Thí Thiên bên hông trượt ra khỏi tay áo, kình khí trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, cuồn cuộn dâng lên.
"Đoán xem muội là ai?"
Giọng nói ngọt ngào, còn mang theo tiếng cười trẻ con truyền tới bên tai, ngữ điệu tràn đầy nghịch ngợm cùng ngây thơ.
Mạnh Phù Dao ngay lập tức dừng lại!
Nàng tức khắc thu đao lại, thả lỏng vai, ép chân lực đang dâng trào xuống, ghìm cương ngựa trước ranh giới bạo phát, vì thu lại lực đạo quá mạnh, quá gấp, khoảnh khắc ấy cả người nàng toát mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm quá!
Suýt chút nữa võ công đã lộ ra!
Hít sâu một hơi, Mạnh Phù Dao quay người, có chút bất đắc đĩ nhìn quý phi "Doraemon", nhíu mày, " A Quang, vào cửa mà sao không thông báo, muội càng ngày càng không quy củ rồi."
Đường Di Quang cười ngốc, duỗi tay nhón lấy điểm tâm trên bàn, "Muội nhớ hạch đào của tỷ bên này rồi."
Mạnh Phù Dao thở dài, kéo nàng ấy qua, lấy một hộp từ trong tủ ra đưa cho nàng ấy, "Đồ trên bàn không tươi, ăn cái này đi."
Đường Di Quang chỉ cần có đồ ăn liền vui vẻ, hi hi cười nhận lấy, bấy giờ mới nhớ tới việc phải hành lễ với nàng, Mạnh Phù Dao ngăn lại, dở khóc dở cười, "Sau này khi vào tẩm cung của ta phải thông báo, biết chưa?"
Đứa trẻ kia "vâng" một tiếng, Mạnh Phù Dao từ trước tới giờ luôn không có sức chống cự với loli, dù có thế nào cũng sẽ không nảy ra sát tâm đối với một đứa trẻ trí lực chỉ dừng lại ở bốn tuổi, nàng tự tay giúp Đường Di Quang tách vỏ hạch đào, nhìn nàng ấy ăn ngon lành, nhớ tới lúc trước Hiên Viên Mân nhắc tới chuyện nàng ấy vì ngã ngựa nên não bị tổn thương, Mạnh Phù Dao nhịn không được hỏi: "A Quang, năm ấy muội mới bốn tuổi, sao lại biết đi cưỡi ngựa vậy? Cha muội dạy muội sao?"
Đường Di Quang cả miệng đầy thức ăn, lúng búng trả lời: "... Ca ca dạy muội."
Mạnh Phù Dao không nghe rõ là cái gì ca ca, cũng không nghĩ nhiều, đợi nàng ấy ăn no liền đưa nàng ấy về, sau khi quay lại, nàng đứng trong tẩm cung suy nghĩ thật kĩ về những dự định gần đây, chợt cảm giác rèm cửa bị vén lên, nghe nhịp điệu bước chân kì lạ kia liền biết đó là Ám Mị, nàng không quay đầu lại, thuận miệng hỏi: "Nọc độc của rắn trong người huynh không sao chứ?"
Ám Mị "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng bước đến sau lưng nàng, bàn tay đột nhiên đặt lên vai nàng.
Mạnh Phù Dao theo bản năng tránh đi, Ám Mị liền nói: "Ta giúp nàng thả lỏng gân cốt một chút, công lực của nàng tiến bộ, đẩy nhanh sự co giãn của xương cốt, thời gian này việc giãn gân cốt đối với nàng sẽ càng có lợi."
Mạnh Phù Dao do dự một đoạn, "Không cần đâu, như thế này đã rất tốt rồi."
Ám Mị ở phía sau khẽ thở dài, âm thanh giống như gió thu thổi qua lớp sương trắng giăng mắc trên ngọn cây, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt mà thê lương, hắn nói: "Nàng cứ để ta nợ nàng như vậy, nợ cả đời, nợ đến lúc chết sao?"
Phù Dao ngẩn ra, quay người lại, "Sao phải nói nghiêm trọng như vậy? Ai nợ ai, nợ bao nhiêu, tính toán kĩ càng thì còn coi nhau là bạn bè sao?"
Ánh sáng long lanh nơi đáy mắt Ám Mị lưu chuyển, nghe nàng nói vậy không hề lộ ra vẻ vui mừng, vẻ cô đơn nhàn nhạt trái lại càng đậm thêm vài phần, thật lâu sau hắn nở một nụ cười, "Vậy ít nhất để ta giúp nàng thả lỏng gân cốt không có vấn đề gì chứ?"
Mạnh Phù Dao hết cách, giậm chân bò lên trên tháp nằm úp sấp xuống, đầu gối trên gối, "Nếu ta ngủ mất, phiền huynh đừng nhìn, tướng ngủ của ta chỉ khá hơn một tí tẹo so với Nguyên Bảo đại nhân thôi."
Nguyên Bảo đại nhân ngồi xổm trên gối của nàng, khinh bỉ liếc nàng một, ít nhất ta không chảy nước miếng!
Mạnh Phù Dao nằm sấp xuống, trong đầu nghĩ đến bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, đến mức loạn cào cào, đột nhiên cảm thấy phía sau mềm đi, ngón tay của Ám Mị đã ấn lên lưng nàng.
Năm ngón tay của hắn thon dài, các đốt ngón tay giống như những sợi dây leo mềm mại vươn ra, vừa chạm tới lưng nàng, luồng hơi nóng này như nước suối róc rách, rót vào tứ chi bách hài, dưới tài nghệ cao siêu, tao nhã của Ám Mị, Mạnh Phù Dao nghe thấy những đốt xương của chính mình phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ, cứ vậy ấn, đẩy, nắn, day, nhẹ nhàng, thoải mái như gió mát lướt qua da thịt, lại mạnh mẽ như sông lớn cuồn cuộn chảy, loại trừ hết cứng ngắc trong cơ thể nàng, Mạnh Phù Dao thấy cả người được thả lỏng, bồng bềnh, thoải mái đến suýt nữa rên thành tiếng, phải vội vã há miệng cắn gối.
Người phía sau nhẹ nhàng lên tiếng, "Phù Dao, nàng quá căng thẳng, cả cơ thể nàng đều cứng ngắc."
Mạnh Phù Dao xấu hổ cười cười, trong lòng nhủ thầm, thật ra là bởi vì ta không rõ huynh có được tính là quân tử hay không.
Ám Mị lại cười lên, đột nhiên chuyển đề tài, "Nàng có muốn ở lại Hiên Viên luôn không?"
Trong lòng Mạnh Phù Dao rung động, chủ đề này từ trước tới giờ luôn khiến nàng e ngại nhất, ở lại Hiên Viên? Không, cả đời nàng đã định trước không thể vì ai mà dừng bước, bước chân của nàng cùng với trái tim nàng, thường xuyên trái ngược, nhưng nàng lại không thể không cắn răng tiếp tục hướng về phía trước, Thái Uyên, Vô Cực, Đại Hãn, Hiên Viên... phía trước nữa là Thương Khung.
Nàng rơi vào im lặng, sau đó cảm giác ngón tay trên lưng mình hơi ngừng lại, hơi thở nhẹ dịu tiến đến gần, thân thể của Ám Mị dường như đang phủ lên người nàng, Mạnh Phù Dao ngẩn ra, cố tình xoay người né tránh. Tuy nhiên vì tránh hiềm nghi nên nàng không dám thư giãn gân cốt ở trên giường, dưới thân người là cái tháp chật hẹp, chỉ đủ độ lớn cho một người, một bên đã bị chắn, bấy giờ nàng xoay người, nếu như xoay vào trong lòng hắn, hay xoay sang đối diện với hắn, như vậy sẽ trở thành tình huống mặt đối mặt rất xấu hổ. Nàng đang do dự, Ám Mị đã dừng lại bên tai nàng, hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai của Mạnh Phù Dao.
Ngón tay hắn mềm mại ấm áp, sự lạnh lẽo của mấy ngày trước đã tản đi, hai người đều có xúc cảm như lụa, cả hai hơi run lên, Phù Dao nghiêng đầu, Ám Mị đã buông tay, nhẹ giọng nói: "... Cuối cùng vẫn không thể ở lại sao? Không sao, ngày tháng vẫn còn dài mà, Phù Dao, nàng trước giờ luôn không thích đeo bất cứ thứ gì trên người, lần đầu tiên phá lệ vì ta mà bấm lỗ khuyên... Ta vẫn mong chờ sẽ có một ngày, nàng vì ta mà sẽ phá lệ càng nhiều."
Mạnh Phù Dao im lặng, một lúc sau đáp lại: "Sự nhượng bộ của ta, từ trước đến giờ chỉ nằm trong phạm vi ta thấy có thể?"
“Ta biết." Ám Mị khẽ bật cười, tiếng cười như tiếng thở dài, lạnh lẽo hơn gió thổi mùa đông, lại tựa như trăm ngàn sợi tơ cuốn lấy nhau, bất tận, không biết đâu là điểm khởi đầu. "Nếu thật sự không thể có ngoại lệ khác, có một lần này, thì vẫn tốt hơn so với chưa từng có gì."
Hắn đứng dậy, đưa một hộp nhỏ qua cho nàng, sau đó xoay người bước ra ngoài, tay đặt lên khung cửa, không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Phù Dao... thật hi vọng nàng sẽ không để lỗ khuyên bị lấp đi."
Mạnh Phù Dao mím môi, mở ra cái hộp kia, bên trong là một viên thuốc màu trắng như tuyết, to bằng ngón tay cái, nàng không ngửi ra được thành phần của nó, nhưng cũng biết được thứ này nhất định rất quý giá, chỉ có một trên đời, nàng nhìn về hướng Ám Mị rời đi, lại sờ lên vành tai của mình, thật lâu sau, khẽ buông tiếng thở dài.
Hiên Viên ngày 21 tháng chạp năm Chiêu Ninh thứ mười hai, ngày đông rét lạnh, nước đóng thành băng, núi non trùng điệp nơi biên giới giữa Hiên Viên và Đại Hãn ngàn dặm phủ tuyết, lặng im sừng sững giữa trời cao đất rộng, nhìn xuống biên giới canh phòng nghiêm ngặt của hai nước.
Mùa đông năm nay rất lạnh, đêm qua thậm chí còn có một trận tuyết lớn, tuyết phủ dày trên mặt đất, nhà nhà đóng cửa sưởi ấm, tuyết phủ trên mặt đất bằng phẳng như một tấm thảm trắng muốt, không một dấu chân người.
Sáng sớm, ánh bình minh nhàn nhạt trải sắc đỏ trên nền tuyết trắng, an yên tươi đẹp.
Bỗng có tiếng đạp tuyết "lạo xạo lạo xạo" từ xa dần dần truyền tới, theo đó là tiếng ồn ào, trên nền đất tuyết xuất hiệp vô số dấu chân liêu xiêu.
"Con mẹ nó, thời tiết này mà còn phải ra ngoài canh gác!"
"Không phải là sợ Hãn quân đối diện làm loạn sao, thát ra cũng chỉ là phô trương thanh thế, Hoàng đế của bọn họ còn đang ở bên chúng ta mà."
"Ta nói cái thòi tiết quái quỷ này, người ta còn không phải là đang ngồi dài ra trong lều sưởi ấm sao, đánh giặc? Đánh kiểu gì?"
"Trịnh hộ quân cũng thật là, không coi chúng ta là người!"
Tiếng nói chuyện ồn ào phá đi không gian tĩnh lặng sau trận tuyết rơi, những binh lính thủ quân ở biên giới phía đông bắc Hiên Viên uể oải xách theo đao kiếm khó khăn lận lội đi tới, bọn họ là tiểu đội phụ trách tuần tra biên giới ngày hôm nay.
Những binh lính đã quen với thời tiết ấm áp, đặc biệt không thể chịu được giá lạnh, lúc này miễn cưỡng ra khỏi cửa canh gác, từng người từng người vận trang phục như thể một con gấu, áo bông mới được may trong quân đội quá sơ sài, vừa mặc vào hai cánh tay liền biến thành hai củ cà rốt, thẳng tắp cứng đờ, đừng nói là rút đao, muốn tự mình sờ mông mình còn khó.
Đội trưởng dẫn đầu lười biếng bò lên một một suờn núi cao điểm, nhìn về phía trướng doanh của Hãn quân cách đó một dòng sông không tính là quá rộng, cất tiếng: "Ta nói thời tiết này có quỷ mới ra khỏi cửa! Một chút động tĩnh cũng không có! Đi, đi về!"
Đám người vui vẻ đồng ý, xoay người định đi, người đi cuối cùng đột nhiên xoay người lại, "Này, âm thanh gì vậy?"
Hắn ta quay đầu, nhìn về phía đối diện, phía sau hàng lưới thép trên mặt sông đột nhiên truyền tới tiếng tới tiếng vó ngựa, tiếp sau đó liền thấy một đám vệ sĩ mặc áo giáp đỏ rực như lửa, xuất hiện ở bờ bên kia.
Đám vệ sĩ ấy chậm rãi "rong ruổi" trên nền tuyết, trong tay còn cầm theo nỏ tiễn, tên binh lính kia nhìn thấy liền vui vẻ cười, "Ha, tên ngốc nhà ai thế kia, tuyết dày như vậy còn ra đây săn thú?"
Đám người đều ha ha cười lớn, tiểu đội trưởng nói: "Này, đây là quân đội nhà ai vậy? Quân Đại Hãn là áo giáp đen mà."
"Quan tâm hắn nhà nào làm gì, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta." Đám người xoay người, đột nhiên nhìn thấy một hán tử phía đối diện giương cung lên, sau đó một con thỏ chạy qua trước ngựa của hắn ta, con thỏ ấy trực tiếp lao qua mặt sông băng, chui qua lưới thép, chạy về hướng đám binh sĩ bên này.
Tiểu đội trưởng dậy lên hứng thú, cười nói: "Con thỏ béo quá! Đã dâng lên tận cửa rồi, đem về làm một bữa thôi!"
Hắn giương cung lắp tên, một tên bay tới, chính giữa ngực con thỏ, đám đông reo lên tán thưởng, tiểu đội trưởng dương dương đắc ý, cười nói: "Chẳng qua chỉ là một con thỏ, năm đó trên chiến trường Định Hà..."
Tiếng nói của hắn ta đột nhiên dừng lại.
Tiếng cười nói xung quanh đột nhiên dừng lại.
Mọi người kinh hãi quay đầu, trợn mắt nhìn trước ngực tiểu đội trưởng đột nhiên có thêm một mũi tên lông vũ màu đỏ.
Tiểu đội trưởng chầm chậm cúi đầu, nhìn mũi tên lông vũ trên ngực mình run lên, bay bay trong gió đông rét lạnh, mũi tên kia lạnh buốt, nhưng máu trào ra từ mũi tên kia thì thật nóng, tuy nhiên đó cũng là hơi ấm cuối cùng của sinh mạng này, rất nhanh, tiểu đội trưởng đã trở nên lạnh lẽo, giống như băng tuyết dưới thân hắn ta.
Hắn ta nặng nề ngã xuống, hai mắt mở lớn, dòng máu đỏ lan ra khắp nền tuyết trắng, so với ánh ban mai còn rực rỡ hơn vài phần.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã xuống, giống như kì tích, hắn ta nhìn thấy người phía đối diện đã bắn tên kia, nhìn thấy mi vũ anh tuấn, tròng mắt nghiêm nghị, bình tĩnh, nhìn thấy người kia vậy mà chỉ cầm nỏ bằng một tay, tay áo còn lại mềm mại rũ xuống.
Hắn ta nhìn thấy kẻ đó từng chữ từng chữ, lạnh lùng nói:
"Ngươi, đã giết, thỏ, của Hãn vương nước ta."
"Ngươi đã giết thỏ của Hãn vương."
Tuyên ngôn khai chiến hung hãn nhất, vô sỉ nhất, hoang đường nhất ở Đại lục Năm châu từ trước tới nay.
Tuyên ngôn ấy nhanh chóng vang dội năm châu, vị Hãn vương truyền kì kia vốn đã vang danh thiên hạ, lần nữa bởi hắn và con thỏ bị giết của hắn mà nổi tiếng khắp các nước.
Nhiều năm sau đó, vẫn có người lấy đó thay cho lời khiêu chiến - Ta muốn đánh ngươi? Tại sao à? Ngươi giết thỏ của ta!
Nhưng Hiên Viên bị khiêu chiến bởi tuyên ngôn ấy, lúc này lại đang rơi vào tình cảnh khó xử mà bất đắc dĩ.
Mạnh Phù Dao không động đậy, thản nhiên uống trà.
Người nọ nhẹ chân nhẹ tay bước tới gần, không một tiếng động vén lên rèm che, chậm rãi tiến tới sau lưng nàng.
Mạnh Phù Dao nhắm mắt, vẫn ngồi ngay ngắn bất động, hơi nóng vấn vít bay lên từ chén trà, ánh mắt nàng trong veo sáng ngời, giống như một khối băng vừa kết lại.
Đánh lén ta?
Đúng là muốn chết!
Một đôi tay ấm áp, mềm mại đột nhiên phủ lên đôi mắt nàng!
Đầu vai Mạnh Phù Dao dựng thẳng, Thí Thiên bên hông trượt ra khỏi tay áo, kình khí trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, cuồn cuộn dâng lên.
"Đoán xem muội là ai?"
Giọng nói ngọt ngào, còn mang theo tiếng cười trẻ con truyền tới bên tai, ngữ điệu tràn đầy nghịch ngợm cùng ngây thơ.
Mạnh Phù Dao ngay lập tức dừng lại!
Nàng tức khắc thu đao lại, thả lỏng vai, ép chân lực đang dâng trào xuống, ghìm cương ngựa trước ranh giới bạo phát, vì thu lại lực đạo quá mạnh, quá gấp, khoảnh khắc ấy cả người nàng toát mồ hôi lạnh.
Nguy hiểm quá!
Suýt chút nữa võ công đã lộ ra!
Hít sâu một hơi, Mạnh Phù Dao quay người, có chút bất đắc đĩ nhìn quý phi "Doraemon", nhíu mày, " A Quang, vào cửa mà sao không thông báo, muội càng ngày càng không quy củ rồi."
Đường Di Quang cười ngốc, duỗi tay nhón lấy điểm tâm trên bàn, "Muội nhớ hạch đào của tỷ bên này rồi."
Mạnh Phù Dao thở dài, kéo nàng ấy qua, lấy một hộp từ trong tủ ra đưa cho nàng ấy, "Đồ trên bàn không tươi, ăn cái này đi."
Đường Di Quang chỉ cần có đồ ăn liền vui vẻ, hi hi cười nhận lấy, bấy giờ mới nhớ tới việc phải hành lễ với nàng, Mạnh Phù Dao ngăn lại, dở khóc dở cười, "Sau này khi vào tẩm cung của ta phải thông báo, biết chưa?"
Đứa trẻ kia "vâng" một tiếng, Mạnh Phù Dao từ trước tới giờ luôn không có sức chống cự với loli, dù có thế nào cũng sẽ không nảy ra sát tâm đối với một đứa trẻ trí lực chỉ dừng lại ở bốn tuổi, nàng tự tay giúp Đường Di Quang tách vỏ hạch đào, nhìn nàng ấy ăn ngon lành, nhớ tới lúc trước Hiên Viên Mân nhắc tới chuyện nàng ấy vì ngã ngựa nên não bị tổn thương, Mạnh Phù Dao nhịn không được hỏi: "A Quang, năm ấy muội mới bốn tuổi, sao lại biết đi cưỡi ngựa vậy? Cha muội dạy muội sao?"
Đường Di Quang cả miệng đầy thức ăn, lúng búng trả lời: "... Ca ca dạy muội."
Mạnh Phù Dao không nghe rõ là cái gì ca ca, cũng không nghĩ nhiều, đợi nàng ấy ăn no liền đưa nàng ấy về, sau khi quay lại, nàng đứng trong tẩm cung suy nghĩ thật kĩ về những dự định gần đây, chợt cảm giác rèm cửa bị vén lên, nghe nhịp điệu bước chân kì lạ kia liền biết đó là Ám Mị, nàng không quay đầu lại, thuận miệng hỏi: "Nọc độc của rắn trong người huynh không sao chứ?"
Ám Mị "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng bước đến sau lưng nàng, bàn tay đột nhiên đặt lên vai nàng.
Mạnh Phù Dao theo bản năng tránh đi, Ám Mị liền nói: "Ta giúp nàng thả lỏng gân cốt một chút, công lực của nàng tiến bộ, đẩy nhanh sự co giãn của xương cốt, thời gian này việc giãn gân cốt đối với nàng sẽ càng có lợi."
Mạnh Phù Dao do dự một đoạn, "Không cần đâu, như thế này đã rất tốt rồi."
Ám Mị ở phía sau khẽ thở dài, âm thanh giống như gió thu thổi qua lớp sương trắng giăng mắc trên ngọn cây, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt mà thê lương, hắn nói: "Nàng cứ để ta nợ nàng như vậy, nợ cả đời, nợ đến lúc chết sao?"
Phù Dao ngẩn ra, quay người lại, "Sao phải nói nghiêm trọng như vậy? Ai nợ ai, nợ bao nhiêu, tính toán kĩ càng thì còn coi nhau là bạn bè sao?"
Ánh sáng long lanh nơi đáy mắt Ám Mị lưu chuyển, nghe nàng nói vậy không hề lộ ra vẻ vui mừng, vẻ cô đơn nhàn nhạt trái lại càng đậm thêm vài phần, thật lâu sau hắn nở một nụ cười, "Vậy ít nhất để ta giúp nàng thả lỏng gân cốt không có vấn đề gì chứ?"
Mạnh Phù Dao hết cách, giậm chân bò lên trên tháp nằm úp sấp xuống, đầu gối trên gối, "Nếu ta ngủ mất, phiền huynh đừng nhìn, tướng ngủ của ta chỉ khá hơn một tí tẹo so với Nguyên Bảo đại nhân thôi."
Nguyên Bảo đại nhân ngồi xổm trên gối của nàng, khinh bỉ liếc nàng một, ít nhất ta không chảy nước miếng!
Mạnh Phù Dao nằm sấp xuống, trong đầu nghĩ đến bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, đến mức loạn cào cào, đột nhiên cảm thấy phía sau mềm đi, ngón tay của Ám Mị đã ấn lên lưng nàng.
Năm ngón tay của hắn thon dài, các đốt ngón tay giống như những sợi dây leo mềm mại vươn ra, vừa chạm tới lưng nàng, luồng hơi nóng này như nước suối róc rách, rót vào tứ chi bách hài, dưới tài nghệ cao siêu, tao nhã của Ám Mị, Mạnh Phù Dao nghe thấy những đốt xương của chính mình phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ, cứ vậy ấn, đẩy, nắn, day, nhẹ nhàng, thoải mái như gió mát lướt qua da thịt, lại mạnh mẽ như sông lớn cuồn cuộn chảy, loại trừ hết cứng ngắc trong cơ thể nàng, Mạnh Phù Dao thấy cả người được thả lỏng, bồng bềnh, thoải mái đến suýt nữa rên thành tiếng, phải vội vã há miệng cắn gối.
Người phía sau nhẹ nhàng lên tiếng, "Phù Dao, nàng quá căng thẳng, cả cơ thể nàng đều cứng ngắc."
Mạnh Phù Dao xấu hổ cười cười, trong lòng nhủ thầm, thật ra là bởi vì ta không rõ huynh có được tính là quân tử hay không.
Ám Mị lại cười lên, đột nhiên chuyển đề tài, "Nàng có muốn ở lại Hiên Viên luôn không?"
Trong lòng Mạnh Phù Dao rung động, chủ đề này từ trước tới giờ luôn khiến nàng e ngại nhất, ở lại Hiên Viên? Không, cả đời nàng đã định trước không thể vì ai mà dừng bước, bước chân của nàng cùng với trái tim nàng, thường xuyên trái ngược, nhưng nàng lại không thể không cắn răng tiếp tục hướng về phía trước, Thái Uyên, Vô Cực, Đại Hãn, Hiên Viên... phía trước nữa là Thương Khung.
Nàng rơi vào im lặng, sau đó cảm giác ngón tay trên lưng mình hơi ngừng lại, hơi thở nhẹ dịu tiến đến gần, thân thể của Ám Mị dường như đang phủ lên người nàng, Mạnh Phù Dao ngẩn ra, cố tình xoay người né tránh. Tuy nhiên vì tránh hiềm nghi nên nàng không dám thư giãn gân cốt ở trên giường, dưới thân người là cái tháp chật hẹp, chỉ đủ độ lớn cho một người, một bên đã bị chắn, bấy giờ nàng xoay người, nếu như xoay vào trong lòng hắn, hay xoay sang đối diện với hắn, như vậy sẽ trở thành tình huống mặt đối mặt rất xấu hổ. Nàng đang do dự, Ám Mị đã dừng lại bên tai nàng, hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai của Mạnh Phù Dao.
Ngón tay hắn mềm mại ấm áp, sự lạnh lẽo của mấy ngày trước đã tản đi, hai người đều có xúc cảm như lụa, cả hai hơi run lên, Phù Dao nghiêng đầu, Ám Mị đã buông tay, nhẹ giọng nói: "... Cuối cùng vẫn không thể ở lại sao? Không sao, ngày tháng vẫn còn dài mà, Phù Dao, nàng trước giờ luôn không thích đeo bất cứ thứ gì trên người, lần đầu tiên phá lệ vì ta mà bấm lỗ khuyên... Ta vẫn mong chờ sẽ có một ngày, nàng vì ta mà sẽ phá lệ càng nhiều."
Mạnh Phù Dao im lặng, một lúc sau đáp lại: "Sự nhượng bộ của ta, từ trước đến giờ chỉ nằm trong phạm vi ta thấy có thể?"
“Ta biết." Ám Mị khẽ bật cười, tiếng cười như tiếng thở dài, lạnh lẽo hơn gió thổi mùa đông, lại tựa như trăm ngàn sợi tơ cuốn lấy nhau, bất tận, không biết đâu là điểm khởi đầu. "Nếu thật sự không thể có ngoại lệ khác, có một lần này, thì vẫn tốt hơn so với chưa từng có gì."
Hắn đứng dậy, đưa một hộp nhỏ qua cho nàng, sau đó xoay người bước ra ngoài, tay đặt lên khung cửa, không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Phù Dao... thật hi vọng nàng sẽ không để lỗ khuyên bị lấp đi."
Mạnh Phù Dao mím môi, mở ra cái hộp kia, bên trong là một viên thuốc màu trắng như tuyết, to bằng ngón tay cái, nàng không ngửi ra được thành phần của nó, nhưng cũng biết được thứ này nhất định rất quý giá, chỉ có một trên đời, nàng nhìn về hướng Ám Mị rời đi, lại sờ lên vành tai của mình, thật lâu sau, khẽ buông tiếng thở dài.
Hiên Viên ngày 21 tháng chạp năm Chiêu Ninh thứ mười hai, ngày đông rét lạnh, nước đóng thành băng, núi non trùng điệp nơi biên giới giữa Hiên Viên và Đại Hãn ngàn dặm phủ tuyết, lặng im sừng sững giữa trời cao đất rộng, nhìn xuống biên giới canh phòng nghiêm ngặt của hai nước.
Mùa đông năm nay rất lạnh, đêm qua thậm chí còn có một trận tuyết lớn, tuyết phủ dày trên mặt đất, nhà nhà đóng cửa sưởi ấm, tuyết phủ trên mặt đất bằng phẳng như một tấm thảm trắng muốt, không một dấu chân người.
Sáng sớm, ánh bình minh nhàn nhạt trải sắc đỏ trên nền tuyết trắng, an yên tươi đẹp.
Bỗng có tiếng đạp tuyết "lạo xạo lạo xạo" từ xa dần dần truyền tới, theo đó là tiếng ồn ào, trên nền đất tuyết xuất hiệp vô số dấu chân liêu xiêu.
"Con mẹ nó, thời tiết này mà còn phải ra ngoài canh gác!"
"Không phải là sợ Hãn quân đối diện làm loạn sao, thát ra cũng chỉ là phô trương thanh thế, Hoàng đế của bọn họ còn đang ở bên chúng ta mà."
"Ta nói cái thòi tiết quái quỷ này, người ta còn không phải là đang ngồi dài ra trong lều sưởi ấm sao, đánh giặc? Đánh kiểu gì?"
"Trịnh hộ quân cũng thật là, không coi chúng ta là người!"
Tiếng nói chuyện ồn ào phá đi không gian tĩnh lặng sau trận tuyết rơi, những binh lính thủ quân ở biên giới phía đông bắc Hiên Viên uể oải xách theo đao kiếm khó khăn lận lội đi tới, bọn họ là tiểu đội phụ trách tuần tra biên giới ngày hôm nay.
Những binh lính đã quen với thời tiết ấm áp, đặc biệt không thể chịu được giá lạnh, lúc này miễn cưỡng ra khỏi cửa canh gác, từng người từng người vận trang phục như thể một con gấu, áo bông mới được may trong quân đội quá sơ sài, vừa mặc vào hai cánh tay liền biến thành hai củ cà rốt, thẳng tắp cứng đờ, đừng nói là rút đao, muốn tự mình sờ mông mình còn khó.
Đội trưởng dẫn đầu lười biếng bò lên một một suờn núi cao điểm, nhìn về phía trướng doanh của Hãn quân cách đó một dòng sông không tính là quá rộng, cất tiếng: "Ta nói thời tiết này có quỷ mới ra khỏi cửa! Một chút động tĩnh cũng không có! Đi, đi về!"
Đám người vui vẻ đồng ý, xoay người định đi, người đi cuối cùng đột nhiên xoay người lại, "Này, âm thanh gì vậy?"
Hắn ta quay đầu, nhìn về phía đối diện, phía sau hàng lưới thép trên mặt sông đột nhiên truyền tới tiếng tới tiếng vó ngựa, tiếp sau đó liền thấy một đám vệ sĩ mặc áo giáp đỏ rực như lửa, xuất hiện ở bờ bên kia.
Đám vệ sĩ ấy chậm rãi "rong ruổi" trên nền tuyết, trong tay còn cầm theo nỏ tiễn, tên binh lính kia nhìn thấy liền vui vẻ cười, "Ha, tên ngốc nhà ai thế kia, tuyết dày như vậy còn ra đây săn thú?"
Đám người đều ha ha cười lớn, tiểu đội trưởng nói: "Này, đây là quân đội nhà ai vậy? Quân Đại Hãn là áo giáp đen mà."
"Quan tâm hắn nhà nào làm gì, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta." Đám người xoay người, đột nhiên nhìn thấy một hán tử phía đối diện giương cung lên, sau đó một con thỏ chạy qua trước ngựa của hắn ta, con thỏ ấy trực tiếp lao qua mặt sông băng, chui qua lưới thép, chạy về hướng đám binh sĩ bên này.
Tiểu đội trưởng dậy lên hứng thú, cười nói: "Con thỏ béo quá! Đã dâng lên tận cửa rồi, đem về làm một bữa thôi!"
Hắn giương cung lắp tên, một tên bay tới, chính giữa ngực con thỏ, đám đông reo lên tán thưởng, tiểu đội trưởng dương dương đắc ý, cười nói: "Chẳng qua chỉ là một con thỏ, năm đó trên chiến trường Định Hà..."
Tiếng nói của hắn ta đột nhiên dừng lại.
Tiếng cười nói xung quanh đột nhiên dừng lại.
Mọi người kinh hãi quay đầu, trợn mắt nhìn trước ngực tiểu đội trưởng đột nhiên có thêm một mũi tên lông vũ màu đỏ.
Tiểu đội trưởng chầm chậm cúi đầu, nhìn mũi tên lông vũ trên ngực mình run lên, bay bay trong gió đông rét lạnh, mũi tên kia lạnh buốt, nhưng máu trào ra từ mũi tên kia thì thật nóng, tuy nhiên đó cũng là hơi ấm cuối cùng của sinh mạng này, rất nhanh, tiểu đội trưởng đã trở nên lạnh lẽo, giống như băng tuyết dưới thân hắn ta.
Hắn ta nặng nề ngã xuống, hai mắt mở lớn, dòng máu đỏ lan ra khắp nền tuyết trắng, so với ánh ban mai còn rực rỡ hơn vài phần.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã xuống, giống như kì tích, hắn ta nhìn thấy người phía đối diện đã bắn tên kia, nhìn thấy mi vũ anh tuấn, tròng mắt nghiêm nghị, bình tĩnh, nhìn thấy người kia vậy mà chỉ cầm nỏ bằng một tay, tay áo còn lại mềm mại rũ xuống.
Hắn ta nhìn thấy kẻ đó từng chữ từng chữ, lạnh lùng nói:
"Ngươi, đã giết, thỏ, của Hãn vương nước ta."
"Ngươi đã giết thỏ của Hãn vương."
Tuyên ngôn khai chiến hung hãn nhất, vô sỉ nhất, hoang đường nhất ở Đại lục Năm châu từ trước tới nay.
Tuyên ngôn ấy nhanh chóng vang dội năm châu, vị Hãn vương truyền kì kia vốn đã vang danh thiên hạ, lần nữa bởi hắn và con thỏ bị giết của hắn mà nổi tiếng khắp các nước.
Nhiều năm sau đó, vẫn có người lấy đó thay cho lời khiêu chiến - Ta muốn đánh ngươi? Tại sao à? Ngươi giết thỏ của ta!
Nhưng Hiên Viên bị khiêu chiến bởi tuyên ngôn ấy, lúc này lại đang rơi vào tình cảnh khó xử mà bất đắc dĩ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70