Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
Thân thể bé nhỏ nhào vào trong lòng nàng, khoảnh khắc Mạnh Phù Dao ôm lấy nàng ấy, chủy thủ cũng đồng thời không tiếng động mà hướng thẳng về phía trái tim Mạnh Phù Dao.
Chủy thủ sắc bén, Mạnh Phù Dao lại không chút phòng bị.
Chủy thủ là bảo vật tuyệt thế, trên chủy thủ đã ngâm kịch độc, chỉ cần nhè nhẹ cứa qua da thịt, cái mạng nhỏ này cũng liền biến mất.
Càng không ổn chính là, phía trước chùy thủ có lẫy, ngón tay nàng ấy gẩy nhẹ, châm độc giống như mưa bay khắp trời, bên trong chủy thủ có lò xo thúc đẩy, chạm tới liền phóng ra con dao ba cạnh, mối khóa giữa thân và cán giúp chùy thủ có thể khống chế dài ngắn bất kì lúc nào, mà phần cán của chủy thủ chỉ cần có bất kì ngoại lực nào đánh vào sẽ lập tức nổ tung, tổn thương cơ thể.
Nói cách khác, đây chính là một công cụ ám sát kết hợp giữa chủy thủ, ám khí, thuốc nổ cùng độc dược, chuyên dùng để đối phó với những đối thủ cường đại; không thể đỡ, không thể ném, cũng không thể ngăn ngăn cản, mà không đỡ, khống ném, không ngăn cản thì lại càng không xong. Bất luận là đối sách gì, nàng cũng khó có thể tránh khỏi bị thương tổn một chút hay nửa chút, mà một chút hay nửa chút kia chính là cả mạng sống.
Mạnh Phù Dao trong nháy mắt thay đổi bốn loại thủ pháp, tuy nhiên nàng cũng bất đắc dĩ phát hiện ra, trừ khi nàng có thêm một cánh tay, nếu không, dưới tình huống Đường Di Quang vẫn còn đang tấn công ngay bên người, thì dù là bất kì loại thủ pháp gì đều không có cách nào giải quyết chủy thủ kia mà không chịu bất kì tổn thương nào.
Đứa bé đã cách nàng, rất gần, rất gần rồi.
Chủy thủ kia đã cách nàng, rất gần, rất gần rồi.
Mạnh Phù Dao thở dài, trong nháy mắt, một ngón tay đè xuống.
Hậu quả... không quan tâm nổi nữa rồi.
Một cánh tay đột nhiên duỗi qua, nhẹ nhàng, khéo léo kẹp lại.
Chỉ một kẹp đơn giản như thế.
Động tác tay lật chuyển lại cao siêu khó như lên trời.
Năm ngón tay lúc bấy giờ đều được tận đụng cao độ, ngón cái ấn, ngón giữa đè xuống, ngón trỏ gảy, ngón áp úp day, ngón út còn có thể móc một, thậm chí đến mỗi đốt ngón tay của từng ngón tay đều đang uốn lượn cử động. Trong nháy mắt, với khoảng cách một tấc, chỉ một động tác của các ngón tay mà biến hóa đến hơn mười loại, ngón cái vừa ấn xuống liền đóng cái lẫy phía trước lại, ngón giữa đè xuống liền đẩy cái lò xo ở giữa chủy thủ ra, đốt ngón tay vừa cong đã làm chết luôn điểm mấu chốt của cái lò xo, ngón trỏ gảy một khiến cho con dao ba cạnh gập lại vào trong, ngón áp úp day vào mối khóa giữa thân và cán giúp chủy thủ, ngón út móc một chốt luôn khóa thuốc nổ ở cán, ngăn cản đường tiến, khiến cho Đường Di Quang không thể kích hoạt thuốc nổ.
Động tác tay chính xác đến cực độ, tuyệt diệu khiến người khác phải hoa mắt.
Một đôi bàn tay linh hoạt có một không hai.
Trên thế gian này, chỉ một người có đôi bàn tay và động tác tay như vậy.
Hắn cả đời thấm nhuần y học, danh xưng thánh y, hắn làm ra loại mặt nạ da người tinh tế, biến giả thành thật, hắn luyện ra bảo đan hội tụ ngàn vạn bảo vật, tinh hoa, hắn có khả năng điều khiển độ lửa tinh luyện nhất, hắn tiến hành giải phẫu tinh vi có độ khó cao nhất.
Những thứ này, đều cần một đôi bàn tay linh hoạt, tỉ mỉ, hơn hẳn người thường.
Tông Việt.
Hắn đến rất đột ngột, lại giống như đã ở đó ngay từ đầu, áo trắng vừa lóe, đôi tay có thể cứu mạng vô số người, có thể lật chuyên đất trời kia, đã kẹp lại chủy thủ nguy hiểm nhất thế gian, sau đó, rất tùy tiện ném vào cái hồ bên ngoài cung.
Đường Di Quang sớm đã nằm rạp dưới chân Mạnh Phù Dao. Nếu Tông Việt đã có thể giúp nàng giải quyết nguy hiểm từ chủy thủ, Đường Di Quang đương nhiên chỉ là chuyện có thể giải quyết trong chốc lát.
Mạnh Phù Dao không quan tâm Đường Di Quang, chỉ ngẩng đầu nhìn nam nhân áo trắng như tuyết, môi đỏ như hoa đào trước mặt, hắn vẫn như trước kia, da thịt sáng trong thanh cao, lạnh nhạt như băng tuyết trên núi cao, trong sắc tối của màn đêm, hắn giống như một khối băng chưa từng nhiễm bụi trần thế, Mạnh Phù Dao như chưa từng quen biết nhìn hắn thật lâu, sau đó mới thản nhiên cười một tiếng, "Cuối cùng ngươi cũng chịu gỡ cái mặt nạ quái đản kia xuống."
Tông Việt nhàn nhạt nhìn nàng, hắn cởi mặt nạ Ám Mị xuống, không chỉ màu tóc, màu mắt, màu môi khôi phục như trước, dường như đến tính khí cũng trở lại là của Tông Việt ban đầu, vừa mở miệng liền nói lời cay độc như thế, "Thật ra bất kể là tháo hay không tháo, thì vẫn đẹp mắt hơn nhiều so với nàng đeo cái mặt nạ của nữ nhân kia."
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, hiếu kì nói: "Cái khác không nói, tại sao màu mắt lại đổi được? Ta làm sao cũng không nghĩ ra?"
"Ta cũng không nghĩ ra, nàng phát hiện ra từ lúc nào?" Tông Việt không đáp mà hỏi lại.
Mạnh Phù Dao cười giảo hoạt, không muốn nói cho hắn biết thật ra mình đã phát hiện ra từ rất rất sớm, từ khi gặp hắn trong hoàng cung, thời điểm giúp hắn đắp thuốc đã phát hiện ra rồi.
Lúc ấy trên người hắn hẳn là có một tầng da phòng hộ, cho nên hỏa tiễn không thể gây ra thương tổn quá lớn đối với hắn, vết thương của hắn lộ ra là vết bỏng tầm trung chứ không phải là vết bỏng nghiêm trọng, trước khi nàng giúp hắn đắp thuốc, hắn tìm lí do tránh đi, chính là để tháo lớp da phòng hộ kia xuống, mà đêm ấy, khi nàng đắp thuốc liền phát hiện ra màu sắc da thịt của hắn đã không còn giống với lần trước khi hắn cởi áo, sau đó nghĩ lại, đêm đó, trong mật thất nàng nhìn Ám Mị cởi áo, màu da dưới ánh đèn quả là có sự khác biệt về màu sắc.
Lúc đó, nàng không hề suy nghĩ rõ ràng, tuy nhiên đêm ấy nàng nằm mơ, mơ thấy Nguyên Bảo đại nhân ở trước mặt nàng đang chơi mặt nạ, ánh sáng chói lòa khiến nàng hoa mắt, lúc tỉnh lại mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nhưng nàng vẫn không tin Tông Việt với thực lực như vậy lại dễ dàng bị Hiên Viên Thịnh bắt đi như thế, thêm nữa, giữa Ám Mị và Tông Việt, tuy khí chất cùng tướng mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng có rất nhiều chi tiết tương tự, ví dụ như tính sạch sẽ mà nàng vẫn luôn dò xét, khi dùng đầu ngón tay ấn lên liền có cảm giác của mặt nạ, còn có sự tinh thông đối với dược vật, lại ví như đêm hôm ấy, Hoàng đế Bệ hạ hẳn là đang đợi hắn, kết quả nàng không hiểu chuyện lao ra làm hỏng chuyện của hắn, mà hắn sở dĩ trúng tên đơn thuần là vì cứu nàng, nếu không đêm đó hắn đã thuận lợi thương thảo cùng Hiên Viên Mân, bình yên rời đi.
Cho nên, người thật sự bị liên lụy, là Tông Việt.
Mạnh Phù Dao nếu đã nghĩ thông những chuyện này, với tính cách của nàng, làm sao có thể lần nữa bỏ Tông Việt mà đi? Nàng vì truy tìm manh mối về thân thế, đuổi theo Ám Mị tới đây, sau lại vì Tông Việt mà lật chuyển sóng gió ở 1 Hiên Viên.
Tông Việt cần ở lại hoàng cung cùng Hiên Viên Mân thương lượng kế sách đối phó với Hiên Viên Thịnh, nàng cũng liền nán lại hoàng cung, ngụy trang làm Hoàng hậu.
Tông Việt và Hiên Viên Mân lợi dụng lẫn nhau, đồng thời cũng phòng bị lẫn nhau, nàng liền giúp hắn cảnh cảo Hiên Viên Mân.
Bản đồ quan hệ và danh sách mà Hiên Viên Mân đưa ra đều là của Tông Việt, trong lòng nàng tự hiểu rõ, thế lực bao năm ẩn giấu, một lần toàn lực phản kích, trong triều, trong cung, sự chuẩn bị của Tông Việt đã sớm đầy đủ.
Nếu nàng không đoán sai, Tông Việt giả bị Hiên Viên Thịnh bắt đi kia chỉ sợ cũng là một đòn sát thủ khó tránh.
Thật ra mục tiêu của nàng và Tông Việt cũng không phải hoàn toàn giống nhau đâu... Mạnh Phù Dao nhẹ nhàng mỉm cười, mục đích của nàng là cướp ngôi vị Hoàng đế, giành lấy quyền lực, mục tiêu số một của Tông Việt lại là giết Hiên Viên Thịnh.
Nàng không biết kế hoạch ban đầu của Tông Việt là gì, nhưng trong kế hoạch của Tông Việt nhất định không bao gồm mượn Hãn vương cùng Thượng Uyên để tạo áp lực với Hiên Viên, như vậy rất có khả năng sẽ gây họa cho Hiên Viên, đối với Tông Việt thân là dân nước Hiên Viên mà nói, nội bộ đoạt quyền thế nào cũng được, cấu kết ngoại địch lại ngàn vạn không được.
Cho nên... chuyện đó cứ để nàng làm đi.
Về sau này, chuyện đánh boss quan trọng nhất, nàng đã không cần thiết nhúng tay nữa, đó là thù hận sinh tử giữa cả nhà Văn Ý thái tử và Nhiếp Chính vương, mối thù này, nàng giữ lại cho Tông Việt đã ẩn nhẫn, nằm gai nếm mật bao năm qua, tự báo thù.
"Chuyện tiếp theo là chuyện của huynh rồi." Mạnh Phù Dao rút ra bản đồ Vương phủ vài ngày trước Hiên Viên Vận tiến cung đã đưa cho nàng, "Thật ra ta nghĩ trong tay huynh hẳn là đã có thứ tương tự, nhưng ta chính là người thích nhiều chuyện như vậy, dùng hay không dùng tới, đó là chuyện của huynh."
Tông Việt nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay, đột nhiên nói: "Thật ra ta chưa từng nghĩ rằng mình muốn làm Hoàng đế."
Mạnh Phù Dao "ừm" một tiếng, "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà... ta chính người là thích nhiều chuyện."
Tông Việt mìm cười, nhìn lông mi nàng rũ xuống, không nói gì nữa.
Thứ sâu thẳm nhất trong lòng hai người, đều dã được lựa chọn không nói ra.
Một lúc lâu sau, Mạnh Phù Dao cúi đầu, nhìn quả cầu đang oa oa khóc lóc dưới chân, nhíu mày nói: "Ta còn chưa khóc, muội khóc cái gì?"
“Hu hu... A Lục ca ca phải chết rồi… Đường Di Quang ôm lấy chân Mạnh Phù Dao khóc lớn: "Em không cứu nổi hắn rồi…”
Mạnh Phù Dao ôm trán... Rõ ràng nàng là người bị hại, tại sao bây giờ nhìn vào lại giống như là nàng thiếu nợ Đưòng Di Quang rồi?
Đường Di Quang vẫn đang khóc, nước mắt, nước mũi toàn bộ quệt lên góc áo nàng, "Hu hu hu, tại sao ngươi không chịu chết... ngươi không chịu chết, A Lục ca ca sẽ chết..."
“…”
Khóe miệng Mạnh Phù Dao giật giật, dùng một tay xốc nàng ấy lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc lấm lem như mèo của nàng ấy thật lâu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nàng ấy thật sự muốn giết nàng sao? Đứa nhỏ ngốc nghếch, chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở bốn tuổi này?
Nàng do dự nhìn Tông Việt, muốn có được chút góp ý từ hắn, Tông Việt khoanh tay, nhìn trời, chỉ nói: "Ta chỉ nói cho nàng biết, nàng ấy bị trí lực sút kém là thật."
Đương nhiên là thật, Mạnh Phù Dao mắt trợn trắng, nếu không là thật có thể che mắt nàng và Tông Việt hai người bọn họ sao? Không là thật có thể khiến nàng không chút phòng bị, đến giây phút sau cùng có thể tiến gần nàng ấy? Không là thật sao có thể ở thời khắc bình rơi trâm gãy này, không chút do dự thi hành nhiệm vụ?
Chính vì nàng ấy thật sự bị sút kém về trí lực, Nhiếp Chính vương mới chọn trúng nàng ấy.
Cái đó... A Lục ca ca là ai? Sẽ không phải là Tông Việt chứ? Sẽ không phải một tên Tông Việt bị bắt đi, hại được Hiên Viên Vận, cũng hại cả Đường Di Quang? Mạnh Phù Dao hoài nghi nhìn Tông Việt, Tông Việt lập tức nói: "Nàng nhìn ta làm gì? Ta có thể có quan hệ với đứa nhỏ ngu ngốc này hay sao?"
Mạnh Phù Dao đột nhiên cười, nói: "Đã không có quan hệ gì với huynh, vậy ta không khách khí nữa."
Một chưởng của nàng hướng xuống gáy Đường Di Quang.
"Chờ một chút!"
Tay Mạnh Phù Dao dừng trên đỉnh đầu Đường Di Quang, không bỏ ra, cũng không hạ xuống, cười nói: "Quả nhiên là ngươi."
Hoàng đế Bệ hạ cả người rực rỡ, da trắng như tuyết từ trong bóng tối, chậm rãi ló người ra.
Hắn ta dùng vẻ mặt kì quái nhìn Mạnh Phù Dao, lại nhìn Đường Di Quang vẫn đang gào khóc kia, trong mắt là hoài niệm, buồn bã, bi thương, bất đắc dĩ... tràn đầy những tâm sự chờ đợi lối ra, lại sớm đã quen với việc im lặng hoặc che giấu đi.
Lát sau, hắn ta qua đó, ngồi xuống ôm lấy đứa trẻ kia, xoa đầu nàng ấy, dịu dàng nói: "Ngựa của A Lục ca ca là con ngựa lớn nhất nông trại Lạc Nhật, muội làm sao có thể cưỡi đây?"
Đường Di Quang đột nhiên run lên, lập tức ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt nước mắt lấm lem lên, thút thít, "Ngựa trắng nhỏ bị cha giết rồi, ông không cho ta cưỡi."
"Ừm," Hiên Viên Mân rút khăn gấm ra, cẩn thận lau khuôn mặt vừa là nước mắt vừa là mồ hôi của nàng ấy, mềm giọng nói: "Sau này muốn cưỡi ngựa, A Lục ca ca sẽ cưỡi cùng muội, muội sẽ không ngã xuống nữa."
"Ngươi là A Lục ca ca sao?" Đường Di Quang không khóc nữa, nhìn hắn ta thật kĩ, cái mũi đỏ lên sụt sịt hỏi: "A Lục ca ca không cao như ngươi, không sặc sỡ như ngươi..."
Mạnh Phù Dao phì cười, cười xong liền xoa xoa mũi, xoay người đi.
Vì sao nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót thế này?
Chủy thủ sắc bén, Mạnh Phù Dao lại không chút phòng bị.
Chủy thủ là bảo vật tuyệt thế, trên chủy thủ đã ngâm kịch độc, chỉ cần nhè nhẹ cứa qua da thịt, cái mạng nhỏ này cũng liền biến mất.
Càng không ổn chính là, phía trước chùy thủ có lẫy, ngón tay nàng ấy gẩy nhẹ, châm độc giống như mưa bay khắp trời, bên trong chủy thủ có lò xo thúc đẩy, chạm tới liền phóng ra con dao ba cạnh, mối khóa giữa thân và cán giúp chùy thủ có thể khống chế dài ngắn bất kì lúc nào, mà phần cán của chủy thủ chỉ cần có bất kì ngoại lực nào đánh vào sẽ lập tức nổ tung, tổn thương cơ thể.
Nói cách khác, đây chính là một công cụ ám sát kết hợp giữa chủy thủ, ám khí, thuốc nổ cùng độc dược, chuyên dùng để đối phó với những đối thủ cường đại; không thể đỡ, không thể ném, cũng không thể ngăn ngăn cản, mà không đỡ, khống ném, không ngăn cản thì lại càng không xong. Bất luận là đối sách gì, nàng cũng khó có thể tránh khỏi bị thương tổn một chút hay nửa chút, mà một chút hay nửa chút kia chính là cả mạng sống.
Mạnh Phù Dao trong nháy mắt thay đổi bốn loại thủ pháp, tuy nhiên nàng cũng bất đắc dĩ phát hiện ra, trừ khi nàng có thêm một cánh tay, nếu không, dưới tình huống Đường Di Quang vẫn còn đang tấn công ngay bên người, thì dù là bất kì loại thủ pháp gì đều không có cách nào giải quyết chủy thủ kia mà không chịu bất kì tổn thương nào.
Đứa bé đã cách nàng, rất gần, rất gần rồi.
Chủy thủ kia đã cách nàng, rất gần, rất gần rồi.
Mạnh Phù Dao thở dài, trong nháy mắt, một ngón tay đè xuống.
Hậu quả... không quan tâm nổi nữa rồi.
Một cánh tay đột nhiên duỗi qua, nhẹ nhàng, khéo léo kẹp lại.
Chỉ một kẹp đơn giản như thế.
Động tác tay lật chuyển lại cao siêu khó như lên trời.
Năm ngón tay lúc bấy giờ đều được tận đụng cao độ, ngón cái ấn, ngón giữa đè xuống, ngón trỏ gảy, ngón áp úp day, ngón út còn có thể móc một, thậm chí đến mỗi đốt ngón tay của từng ngón tay đều đang uốn lượn cử động. Trong nháy mắt, với khoảng cách một tấc, chỉ một động tác của các ngón tay mà biến hóa đến hơn mười loại, ngón cái vừa ấn xuống liền đóng cái lẫy phía trước lại, ngón giữa đè xuống liền đẩy cái lò xo ở giữa chủy thủ ra, đốt ngón tay vừa cong đã làm chết luôn điểm mấu chốt của cái lò xo, ngón trỏ gảy một khiến cho con dao ba cạnh gập lại vào trong, ngón áp úp day vào mối khóa giữa thân và cán giúp chủy thủ, ngón út móc một chốt luôn khóa thuốc nổ ở cán, ngăn cản đường tiến, khiến cho Đường Di Quang không thể kích hoạt thuốc nổ.
Động tác tay chính xác đến cực độ, tuyệt diệu khiến người khác phải hoa mắt.
Một đôi bàn tay linh hoạt có một không hai.
Trên thế gian này, chỉ một người có đôi bàn tay và động tác tay như vậy.
Hắn cả đời thấm nhuần y học, danh xưng thánh y, hắn làm ra loại mặt nạ da người tinh tế, biến giả thành thật, hắn luyện ra bảo đan hội tụ ngàn vạn bảo vật, tinh hoa, hắn có khả năng điều khiển độ lửa tinh luyện nhất, hắn tiến hành giải phẫu tinh vi có độ khó cao nhất.
Những thứ này, đều cần một đôi bàn tay linh hoạt, tỉ mỉ, hơn hẳn người thường.
Tông Việt.
Hắn đến rất đột ngột, lại giống như đã ở đó ngay từ đầu, áo trắng vừa lóe, đôi tay có thể cứu mạng vô số người, có thể lật chuyên đất trời kia, đã kẹp lại chủy thủ nguy hiểm nhất thế gian, sau đó, rất tùy tiện ném vào cái hồ bên ngoài cung.
Đường Di Quang sớm đã nằm rạp dưới chân Mạnh Phù Dao. Nếu Tông Việt đã có thể giúp nàng giải quyết nguy hiểm từ chủy thủ, Đường Di Quang đương nhiên chỉ là chuyện có thể giải quyết trong chốc lát.
Mạnh Phù Dao không quan tâm Đường Di Quang, chỉ ngẩng đầu nhìn nam nhân áo trắng như tuyết, môi đỏ như hoa đào trước mặt, hắn vẫn như trước kia, da thịt sáng trong thanh cao, lạnh nhạt như băng tuyết trên núi cao, trong sắc tối của màn đêm, hắn giống như một khối băng chưa từng nhiễm bụi trần thế, Mạnh Phù Dao như chưa từng quen biết nhìn hắn thật lâu, sau đó mới thản nhiên cười một tiếng, "Cuối cùng ngươi cũng chịu gỡ cái mặt nạ quái đản kia xuống."
Tông Việt nhàn nhạt nhìn nàng, hắn cởi mặt nạ Ám Mị xuống, không chỉ màu tóc, màu mắt, màu môi khôi phục như trước, dường như đến tính khí cũng trở lại là của Tông Việt ban đầu, vừa mở miệng liền nói lời cay độc như thế, "Thật ra bất kể là tháo hay không tháo, thì vẫn đẹp mắt hơn nhiều so với nàng đeo cái mặt nạ của nữ nhân kia."
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, hiếu kì nói: "Cái khác không nói, tại sao màu mắt lại đổi được? Ta làm sao cũng không nghĩ ra?"
"Ta cũng không nghĩ ra, nàng phát hiện ra từ lúc nào?" Tông Việt không đáp mà hỏi lại.
Mạnh Phù Dao cười giảo hoạt, không muốn nói cho hắn biết thật ra mình đã phát hiện ra từ rất rất sớm, từ khi gặp hắn trong hoàng cung, thời điểm giúp hắn đắp thuốc đã phát hiện ra rồi.
Lúc ấy trên người hắn hẳn là có một tầng da phòng hộ, cho nên hỏa tiễn không thể gây ra thương tổn quá lớn đối với hắn, vết thương của hắn lộ ra là vết bỏng tầm trung chứ không phải là vết bỏng nghiêm trọng, trước khi nàng giúp hắn đắp thuốc, hắn tìm lí do tránh đi, chính là để tháo lớp da phòng hộ kia xuống, mà đêm ấy, khi nàng đắp thuốc liền phát hiện ra màu sắc da thịt của hắn đã không còn giống với lần trước khi hắn cởi áo, sau đó nghĩ lại, đêm đó, trong mật thất nàng nhìn Ám Mị cởi áo, màu da dưới ánh đèn quả là có sự khác biệt về màu sắc.
Lúc đó, nàng không hề suy nghĩ rõ ràng, tuy nhiên đêm ấy nàng nằm mơ, mơ thấy Nguyên Bảo đại nhân ở trước mặt nàng đang chơi mặt nạ, ánh sáng chói lòa khiến nàng hoa mắt, lúc tỉnh lại mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nhưng nàng vẫn không tin Tông Việt với thực lực như vậy lại dễ dàng bị Hiên Viên Thịnh bắt đi như thế, thêm nữa, giữa Ám Mị và Tông Việt, tuy khí chất cùng tướng mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng có rất nhiều chi tiết tương tự, ví dụ như tính sạch sẽ mà nàng vẫn luôn dò xét, khi dùng đầu ngón tay ấn lên liền có cảm giác của mặt nạ, còn có sự tinh thông đối với dược vật, lại ví như đêm hôm ấy, Hoàng đế Bệ hạ hẳn là đang đợi hắn, kết quả nàng không hiểu chuyện lao ra làm hỏng chuyện của hắn, mà hắn sở dĩ trúng tên đơn thuần là vì cứu nàng, nếu không đêm đó hắn đã thuận lợi thương thảo cùng Hiên Viên Mân, bình yên rời đi.
Cho nên, người thật sự bị liên lụy, là Tông Việt.
Mạnh Phù Dao nếu đã nghĩ thông những chuyện này, với tính cách của nàng, làm sao có thể lần nữa bỏ Tông Việt mà đi? Nàng vì truy tìm manh mối về thân thế, đuổi theo Ám Mị tới đây, sau lại vì Tông Việt mà lật chuyển sóng gió ở 1 Hiên Viên.
Tông Việt cần ở lại hoàng cung cùng Hiên Viên Mân thương lượng kế sách đối phó với Hiên Viên Thịnh, nàng cũng liền nán lại hoàng cung, ngụy trang làm Hoàng hậu.
Tông Việt và Hiên Viên Mân lợi dụng lẫn nhau, đồng thời cũng phòng bị lẫn nhau, nàng liền giúp hắn cảnh cảo Hiên Viên Mân.
Bản đồ quan hệ và danh sách mà Hiên Viên Mân đưa ra đều là của Tông Việt, trong lòng nàng tự hiểu rõ, thế lực bao năm ẩn giấu, một lần toàn lực phản kích, trong triều, trong cung, sự chuẩn bị của Tông Việt đã sớm đầy đủ.
Nếu nàng không đoán sai, Tông Việt giả bị Hiên Viên Thịnh bắt đi kia chỉ sợ cũng là một đòn sát thủ khó tránh.
Thật ra mục tiêu của nàng và Tông Việt cũng không phải hoàn toàn giống nhau đâu... Mạnh Phù Dao nhẹ nhàng mỉm cười, mục đích của nàng là cướp ngôi vị Hoàng đế, giành lấy quyền lực, mục tiêu số một của Tông Việt lại là giết Hiên Viên Thịnh.
Nàng không biết kế hoạch ban đầu của Tông Việt là gì, nhưng trong kế hoạch của Tông Việt nhất định không bao gồm mượn Hãn vương cùng Thượng Uyên để tạo áp lực với Hiên Viên, như vậy rất có khả năng sẽ gây họa cho Hiên Viên, đối với Tông Việt thân là dân nước Hiên Viên mà nói, nội bộ đoạt quyền thế nào cũng được, cấu kết ngoại địch lại ngàn vạn không được.
Cho nên... chuyện đó cứ để nàng làm đi.
Về sau này, chuyện đánh boss quan trọng nhất, nàng đã không cần thiết nhúng tay nữa, đó là thù hận sinh tử giữa cả nhà Văn Ý thái tử và Nhiếp Chính vương, mối thù này, nàng giữ lại cho Tông Việt đã ẩn nhẫn, nằm gai nếm mật bao năm qua, tự báo thù.
"Chuyện tiếp theo là chuyện của huynh rồi." Mạnh Phù Dao rút ra bản đồ Vương phủ vài ngày trước Hiên Viên Vận tiến cung đã đưa cho nàng, "Thật ra ta nghĩ trong tay huynh hẳn là đã có thứ tương tự, nhưng ta chính là người thích nhiều chuyện như vậy, dùng hay không dùng tới, đó là chuyện của huynh."
Tông Việt nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay, đột nhiên nói: "Thật ra ta chưa từng nghĩ rằng mình muốn làm Hoàng đế."
Mạnh Phù Dao "ừm" một tiếng, "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà... ta chính người là thích nhiều chuyện."
Tông Việt mìm cười, nhìn lông mi nàng rũ xuống, không nói gì nữa.
Thứ sâu thẳm nhất trong lòng hai người, đều dã được lựa chọn không nói ra.
Một lúc lâu sau, Mạnh Phù Dao cúi đầu, nhìn quả cầu đang oa oa khóc lóc dưới chân, nhíu mày nói: "Ta còn chưa khóc, muội khóc cái gì?"
“Hu hu... A Lục ca ca phải chết rồi… Đường Di Quang ôm lấy chân Mạnh Phù Dao khóc lớn: "Em không cứu nổi hắn rồi…”
Mạnh Phù Dao ôm trán... Rõ ràng nàng là người bị hại, tại sao bây giờ nhìn vào lại giống như là nàng thiếu nợ Đưòng Di Quang rồi?
Đường Di Quang vẫn đang khóc, nước mắt, nước mũi toàn bộ quệt lên góc áo nàng, "Hu hu hu, tại sao ngươi không chịu chết... ngươi không chịu chết, A Lục ca ca sẽ chết..."
“…”
Khóe miệng Mạnh Phù Dao giật giật, dùng một tay xốc nàng ấy lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc lấm lem như mèo của nàng ấy thật lâu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nàng ấy thật sự muốn giết nàng sao? Đứa nhỏ ngốc nghếch, chỉ số thông minh chỉ dừng lại ở bốn tuổi này?
Nàng do dự nhìn Tông Việt, muốn có được chút góp ý từ hắn, Tông Việt khoanh tay, nhìn trời, chỉ nói: "Ta chỉ nói cho nàng biết, nàng ấy bị trí lực sút kém là thật."
Đương nhiên là thật, Mạnh Phù Dao mắt trợn trắng, nếu không là thật có thể che mắt nàng và Tông Việt hai người bọn họ sao? Không là thật có thể khiến nàng không chút phòng bị, đến giây phút sau cùng có thể tiến gần nàng ấy? Không là thật sao có thể ở thời khắc bình rơi trâm gãy này, không chút do dự thi hành nhiệm vụ?
Chính vì nàng ấy thật sự bị sút kém về trí lực, Nhiếp Chính vương mới chọn trúng nàng ấy.
Cái đó... A Lục ca ca là ai? Sẽ không phải là Tông Việt chứ? Sẽ không phải một tên Tông Việt bị bắt đi, hại được Hiên Viên Vận, cũng hại cả Đường Di Quang? Mạnh Phù Dao hoài nghi nhìn Tông Việt, Tông Việt lập tức nói: "Nàng nhìn ta làm gì? Ta có thể có quan hệ với đứa nhỏ ngu ngốc này hay sao?"
Mạnh Phù Dao đột nhiên cười, nói: "Đã không có quan hệ gì với huynh, vậy ta không khách khí nữa."
Một chưởng của nàng hướng xuống gáy Đường Di Quang.
"Chờ một chút!"
Tay Mạnh Phù Dao dừng trên đỉnh đầu Đường Di Quang, không bỏ ra, cũng không hạ xuống, cười nói: "Quả nhiên là ngươi."
Hoàng đế Bệ hạ cả người rực rỡ, da trắng như tuyết từ trong bóng tối, chậm rãi ló người ra.
Hắn ta dùng vẻ mặt kì quái nhìn Mạnh Phù Dao, lại nhìn Đường Di Quang vẫn đang gào khóc kia, trong mắt là hoài niệm, buồn bã, bi thương, bất đắc dĩ... tràn đầy những tâm sự chờ đợi lối ra, lại sớm đã quen với việc im lặng hoặc che giấu đi.
Lát sau, hắn ta qua đó, ngồi xuống ôm lấy đứa trẻ kia, xoa đầu nàng ấy, dịu dàng nói: "Ngựa của A Lục ca ca là con ngựa lớn nhất nông trại Lạc Nhật, muội làm sao có thể cưỡi đây?"
Đường Di Quang đột nhiên run lên, lập tức ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt nước mắt lấm lem lên, thút thít, "Ngựa trắng nhỏ bị cha giết rồi, ông không cho ta cưỡi."
"Ừm," Hiên Viên Mân rút khăn gấm ra, cẩn thận lau khuôn mặt vừa là nước mắt vừa là mồ hôi của nàng ấy, mềm giọng nói: "Sau này muốn cưỡi ngựa, A Lục ca ca sẽ cưỡi cùng muội, muội sẽ không ngã xuống nữa."
"Ngươi là A Lục ca ca sao?" Đường Di Quang không khóc nữa, nhìn hắn ta thật kĩ, cái mũi đỏ lên sụt sịt hỏi: "A Lục ca ca không cao như ngươi, không sặc sỡ như ngươi..."
Mạnh Phù Dao phì cười, cười xong liền xoa xoa mũi, xoay người đi.
Vì sao nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót thế này?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70