Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 08 - Chương 15
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 08 - Chương 15
Nàng đi thẳng đến Thương Khung, đến tận chỗ này mà không gặp trở ngại nào, ẩn náu dưới danh nghĩa Khẩn Na La sứ, người điều tra khắp bốn phương đều bị điều đi, rất rõ ràng đều là tay chân của Vô Cực, hắn vì nàng thậm chí còn không tiếc lừa gạt Khẩn Na La sứ, trực tiếp thâm nhập cấm địa Thương Khung, nói cho nàng biết... bí mật của Trường Thanh Thần điện, những hành vi này một khi bị Thần điện phát hiện, hắn sẽ phải chịu xử phạt như thế nào?
Người trong võ lâm, khi sư phản đạo là tội danh cực lớn, dù ở đâu cũng chỉ có một đường chết, Trưởng Tôn Vô Cục là người đứng đầu của một nước, nhưng ở Trường Thanh Thần điện vẫn chỉ là một đệ tử của người ta, nếu Điện chủ Thần điện thần thông quảng đại thật sự nắm giữ điểm yếu của hắn, Vô Cực sao có thể kháng cự?
Mạnh Phù Dao hiểu rất rõ thần côn, đặc biệt là loại thần côn chính giáo hợp nhất mà thống trị này, nếu không ẩn giấu một chút thủ đoạn, tuyệt đối không thể ổn định thống trị một quốc gia mà không biến không suy, bách tính ngu muội quá mức tín thờ thần quyền mà trung thành đến mù quáng, nhưng Trường Thanh Thần điện cao thủ như mây, tại sao bao năm nay lại phải thần phục dưới trướng một người?
Nghĩ như vậy, Manh Phù Dao lại cảm thấy rùng mình, Vân Ngấn ở bên cạnh lập tức duỗi tay qua, ý muốn mau chóng giúp nàng che gió, Mạnh Phù Dao nghiêng đầu miễn cưỡng cười với hắn, nhìn ánh mắt hắn thần thái lưu động, rất rõ ràng công lực lại tăng thêm một tầng, không khỏi có chút vui mừng, nhưng thấy Vân Ngấn tìm đường sống trong chỗ chết, hiện giờ lại làm bạn bên cạnh nàng, ý cười đong đầy, trong nỗi vui mừng nàng lại sinh ra chút chua xót.
Ánh mắt nàng trầm xuống, thần sắc ảm đạm, Vân Ngấn nghi hoặc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao lắc lắc đầu, chỉ nhìn về phía trước, bóng lưng vẫn tiếp tục cười đùa với Thác Bạt Minh Châu, bóng lưng trước giờ chưa từng quay đầu lại.
Nàng có thể nói gì đây?
Vô Cực.
Vì sao không nói cho ta biết sớm... huynh thông minh như vậy, ta vốn cứ nghĩ rằng huynh điều tra tình hình của Trường Thanh Thần điện quá kĩ lưỡng mà thôi.
Tại sao không cho ta biết thân phận của huynh sớm hơn, như vậy thì ngay từ đầu ta sẽ không đi cùng huynh.
Nếu như ta biết sớm hơn, ta sẽ... vì huynh mà từ bỏ.
Thế nhưng bây giờ, muốn quay lại cũng đã muộn.
... Ta ... rất sợ.
"Chúng ta quay về thôi", Thác Bạt Minh Châu nhìn về phía trước, "Vân Kiều đã mở, bỏ lỡ thời gian nó sẽ đóng mất."
Thần điện đã thiết lập một lối vào khác cho đệ tử; tách rời với tứ đại cảnh, tứ đại cảnh dùng để ngăn cản những kẻ có ý đồ xâm lấn Thần điện và cho những người nơi khác đến cúng bái Thần điện, còn "con đường Vân Kiều" mới là cánh cửa để đệ tử ra vào.
Trưởng Tôn Vô Cực đồng ý, ý bảo Mạnh Phù Dao đi theo, Thác Bạt Minh Châu đột nhiên quay đầu, chán ghét xua đuổi: "Mấy tiện nhân này, đều để lại dưới chân núi đi, sao có thể bước vào Thần điện được?"
"Những người này đều là đặc sứ của A Tu La vương lần này tại hạ có nhiệm vụ xuống núi, thuận tiện nhận uỷ thác của Vưomg đưa bọn họ theo ra ngoài mua chút đồ." Trưởng Tôn Vô Cực từ tốn nói, "Còn phải đưa trở về để báo cáo với Đại Vương."
Thác Bạt Minh Châu cau mày, do dự một chút rồi không nói gì, Mạnh Phù Dao lại đột nhiên lùi một bước.
Nàng lùi lại, tránh xa khỏi bóng lưng Trưởng Tôn Vô Cực.
Sau đó nàng cúi người nói: "Chúng nô tỳ không dám cùng thần sứ bước vào Thần điện, mời Thần sứ trở về báo cáo với Đại vương, đợi Đại vương cho gọi rồi lại vào."
Nàng giả vờ tìm kiếm trên người rồi lôi ra một chiếc hộp rỗng: "Xin Thần Sứ mang vật đã mua về cho Đại vương."
Chiếc hộp đưa đến không trung, mãi vẫn không có người nhận.
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu xem, đúng lúc bắt gặp phải ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực.
Trong mắt hắn là những ẩn ý khó hiểu, có nghi vấn, có cảm thông mang chút bất đắc dĩ và do dự... Anh mắt ấy không thể diễn tả bằng lời.
Trong lúc ánh mắt của Mạnh Phù Dao và hắn giao nhau, hai người ở chung đã lâu lòng như có sợi dây kết nối, trong chốc lát đã âm thầm trao đổi.
"Ta sẽ không đi với huynh."
"Tại sao?"
"Từ bây giờ trở đi ta sẽ đi một mình, Mạnh Phù Dao lên Thần điện không có một chút liên quan nào với Trưởng Tôn Vô Cực."
"Đừng sợ, ta sẽ chịu trách nhiệm, không sao đâu."
"Không!" Ánh mắt chạm nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều theo ánh mắt của hai người mà hiển lộ.
Mạnh Phù Dao hít một hơi lại tiếp tục cung kính dâng chiếc hộp rỗng cho Trưởng Tôn Vô Cực.
Vô Cực... từ đầu tới cuối đều là huynh bảo vệ ta, lần này là cách duy nhất ta có thể bảo vệ huynh...
Chỉ là nhận một chiếc hộp thôi mà cũng mất thời gian như vậy, Thác Bạt Minh Châu cảm thấy kỳ quái đưa mắt nhìn lại, Mạnh Phù Dao hốt hoảng, nếu không phải đang bắt buộc phải đóng vai của một người hầu thì nàng đã nhét chiếc hộp vào trong tay của Trưởng Tôn Vô Cực rồi đá cho hắn một cước.
Nàng lại cúi thấp người xuống hai tay nâng cao qua đầu, cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn, muốn dùng tư thế cực kỳ khiêm tốn như vậy, ép Trưởng Tôn Vô Cực nhịn không được mà đón lấy.
Thưomg ta đi, thưomg ta đi mà... Mạnh Phù Dao trong lòng gào thét... cầu xin huynh đấy, thương ta đi...
Chiếc hộp trong tay hơi hơi động, cuối cùng đã được người đón lấy.
Mạnh Phù Dao trong lòng thả lỏng, ngóc đầu lên lại nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực nhận lấy chiếc hộp rồi dịu dàng nhìn nàng.
Lúc này thần sắc trong mắt hắn so với mới nãy càng phong phú, kỳ dị, trong ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm chùn nổi, tựa như từ biệt, tựa như an ủi, khiến Mạnh Phù Dao nhìn mà trong lòng căng thẳng.
Thế nhưng hắn lập tức quay đầu đi, rồi lấy ra một túi gấm nhỏ từ trong ống tay áo, đưa cho Mạnh Phù Dao, nói: "Bản sứ mới nhớ ra có đồ vẫn chưa giao được cho A Tu La chính sứ, hắn có lẽ cũng sắp đến rồi, người giúp ta xuống dưới núi đợi, đưa túi gấm này cho hắn."
Mạnh Phù Dao cúi người đón nhận, Trưởng Tôn Vô Cực lại một lần nữa nhìn nàng thâm tình, rồi mới quay người đi.
Từng cơn gió mang theo bông tuyết trong sơn mạch thổi lên, cuộn tròn lưỡng lự trên chân hắn, hắn quay người giữa gió trời, một mùi thơm nhẹ nhàng từ góc áo được gió cuốn theo, lướt nhẹ qua gò má Mạnh Phù Dao, mùi hương nhẹ nhàng tựa lông chim, bông tuyết, mây trời giây phút đó lướt qua, vừa mềm lại lạnh, giống như tâm tình rối bời khó hiểu giờ khắc này.
Sau đó hắn chẳng quay đầu lại, cưỡi ngựa mà đi.
Mạng Phù Dao đứng dưới chân núi, nhìn bóng lưng hắn rời đi giữa sương khí cùng làn tuyết trắng xoá, nàng thở ra một làn khói mờ, từng chút từng chút hoá thành bóng dáng của hắn, in lên bầu trời dãy núi vạn dặm, in lên không trung màu xanh thẳm, in lên ánh mắt quyến luyến không thôi.
Cứ thế trầm mặc nhìn hắn đi xa từng chút một, tâm tình lại từng chút, từng chút trầm lắng, dường như có một loại cảm tình khác lạ đang sinh sôi, lãng đãng xao động trái tim nàng, Mạnh Phù Dao ôm lấy ngực mình, không dám chớp mắt nhìn bóng lưng hắn, rồi đột nhiên nhớ lại, dường như mấy năm nay, hắn chưa từng quay lưng với nàng, chưa từng ở trước mặt nàng mà quay đi, hắn luôn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nghiêng đầu qua, nàng liền có thế nhìn thấy nụ cười vĩnh viễn không đổi của hắn.
Vậy mà hôm nay, đường chung đã đứt, dưới chân núi Thần điện, nàng tự mình buộc hắn quay đầu rời đi, vó ngựa liên hồi, đạp vụn băng tuyết, cũng phá vỡ cả thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nàng, những lời nói đó tan nát trong cơn gió như đao cắt dưới chân núi Trường Thanh, vỡ thành từng mảnh ánh trăng nơi cuối trời lúc này.
Mạnh Phù Dao khẽ cười, cười ra nước mắt.
Vô Cực.
Ngày này từ biệt, có lẽ ta và huynh sẽ không thể gặp lại.
Dù có ra sao, huynh cũng phải sống tốt.
Sâu trong cánh cửa nặng nề, uốn lượn kéo đến tận tần mây, con đường này thực ra cũng không thể gọi là đường, mà là một cây cầu treo vắt ngang núi, thân cầu trắng bạc, trôi nổi trên sương lạnh giữa núi như mây, nên gọi là "Vân Kiều".
Đến đoạn đường cuối cùng của Trường Thanh Thần điện mới là "Vân Kiều". Một khi cầu đã thu lại, không ai qua được.
Mà ở trước Vân Kiều còn có một mật đạo, mật đạo trài dài trắng xoá ở lưng chừng núi, từ mật đạo xuyên qua núi mới đến được Vân Kiều.
Trước mật đạo, lại có một sơn cốc cực kỳ khó thấy, giấu ở trong dãy núi, giữa dãy núi to lớn như vậy, thật sự khó mà phát hiện ra được.
Trưởng Tôn Vô Cực và Thác Bạt Minh Châu cưỡi ngụa đi vào trong cốc.
Tròi tối, lúc ánh trăng mới lên, khảm lên chân trời một mảnh sáng mờ, Trưởng Tôn Vô Cực ngắm ánh trăng sáng, nói: "Sắp đến trăng tròn rồi..."
"Đúng vậy, ngày mười lăm tháng tám, lúc nhà nhà đoàn viên." Thác Bạt Minh Châu nhẹ chạm lên vách núi ẩm ướt, quay đầu mỉm cười nhìn hắn, "Mọi năm đều là ta một mình đón tết, năm nay thật vui vì có huynh cùng ta."
Trưởng Tôn Vô Cực cười mà không đáp, Thác Bạt Minh Châu vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, ngẩng đầu khẽ nói: "Lần này trở về, giao xong nhiệm vụ, Điện chủ chắc chắn sẽ ban thưởng Mạn Đà La đan, nói không chừng còn được truyền thụ thần thuật gì đó nữa."
Nàng ta hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: "Hoa mạn đà la của huynh có mấy lá?"
Trưởng Tôn Vô Cực do dự một chút rồi nói: "Mười lá."
"Ta là mười một lá." Thác Bạt Minh Châu nói, "Dạo này lúc ta luyện chân khí, phát hiện ra lá chân nguyên của ta càng phát sáng trong suốt, chân lực lưu chuyển trong cơ thể có thể chạy khắp toàn thân, đã đến cảnh giới chân khí hỗn nguyên, cả người ta từ trên xuống dưới như đạt đến ngưỡng hư vô, đều nhờ vào Điện chủ truyền cho thần pháp, tu luyện xong quả thật đã đạt được thu hoạch lớn, nghe nói những vị Đại Vương kia, hoa mạn đà la có đến mười tám cánh đó."
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, đột nhiên thấp giọng nói: "Lá được mọc thêm có thể bồi đắp chân nguyên, nhưng nếu như bị nhổ đi thì sẽ ra sao?"
"Huynh vừa nói gì cơ?" Thác Bạt Minh Châu không nghe rõ hắn nói, quay đầu nhìn hắn.
"Không có gì." Trưởng Tôn Vô Cực chuyển ánh nhìn về phía mật đạo, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Tại sao vào lúc này còn có người đi ra?"
"Hả?" Thác Bạt Minh Châu cũng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn.
Sau đó nàng ta liền thấy sau lưng chợt lạnh.
Thân mình nàng ta bỗng cứng đờ, huyết mạch toàn thân dường như ngừng chảy, phải lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "A Tu La sứ, huynh đừng đùa."
"Suốt quãng đường này, ta nói chuyện đùa với cô rất nhiều." Trường Tôn Vô Cực nhìn nàng ta, vẫn chậm rãi thản nhiên nói, "Chỉ có hiện tại, mới không phải nói đùa."
"Ngươi là gian tế!" Thác Bạt Minh Châu rốt cuộc hiểu ra, cắn răng gằn, "Ngươi là gian tế!"
Tay hắn điểm liền vài cái, bịt kín vài đại mạch trên ngườiThác Bạt Minh Châu. Trưởng Tôn Vô Cực cười, nói: "Tuỳ cô nghĩ thôi."
Tay hắn điểm huyệt còn nhanh hơn gió, hơn cả chớp giật, thế tay ấy cực kỳ quen thuộc, Thác Bạt Minh Châu mở to hai mắt, nhìn thấy thế tay quen thuộc của hắn còn cao siêu hơn cả của nàng ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, sau một lúc lâu mới lắp bắp: "Không... không... ngươi là người trong Thần điện, Niêm Hoa Tuyệt Huyệt đại pháp có thể luyện được đến trình độ này, chỉ có địa vị Đại Vương trở lên mới có thể làm được, ngươi là ai, ngươi là ai?"
Trưởng Tôn Vô Cực cười nhạt, không thèm để ý tới nàng ta.
Thác Bạt Minh Châu cũng không chịu từ bỏ, tiếp tục suy đoán: "Các Đại Vương, các Trưởng lão của Thần điện đều đang ở trong điện, ở bên ngoài... ở bên ngoài... ngươi... chính là Thánh Chủ Điện hạ."
Trưởng Tôn Vô Cực lúc này mới thấy chút ngạc nhiên, nghiêng người nhìn nàng ta, Thác Bạt Minh Châu cũng vì suy đoán của mình mà kinh hoàng, lại nhìn đến ánh mắt cùa hắn, biết rằng mình đã đoán đúng, ngay lập tức mặt nàng ta trắng bệch như tờ.
"Ngươi... ngươi... điện hạ... điện hạ..."
Nàng ta cố gắng sức nói ra một câu chinh tề, tựa như đã mất cả năng lực nói chuyện.
Trưởng Tôn Vô Cực lẳng lặng nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Ta không muốn giết cô... nhưng vì nàng, ta đành phải mượn da mặt của cô một chút."
Hắn duỗi tay ra, giữa ngón tay loé lên một con dao bạc cực nhỏ.
Dao bạc loé lên hàn quang, nhẹ nhàng dán lên mặt của Thác Bạt Minh Châu, hàn khí từ lưỡi đao còn lạnh hơn cả băng tuyết bao trùm toàn đỉnh cực Bắc mấy phần.
Thác Bạt Minh Châu sắc mặt như tro tàn, ánh mắt chớp độc, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Ngón tay nàng ta cắm sâu vào mặt đất lạnh giá.
"Roạt!"
Không phải là tiếng da mặt bị rạch xuống, mà là tiếng mũi tên va chạm vào dao bạc, một tiếng vang ngắn ngủi, lanh lảnh trong phút chốc.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn về phía trên vách núi, đột nhiên chỗ đó sáng rực...
... Là do những lưỡi đao phản chiếu ánh tuyết soi sáng.
Thác Bạt Minh Châu lại lập tức trừng to mắt.
Nhưng lần này nàng ta trừng mắt không phải vì hoảng sợ và tuyệt vọng, ánh mắt ấy trong trẻo, lấp lánh, không hề có vẻ hoảng sợ, thậm chí còn mang theo vẻ mỉa mai.
Vẻ mỉa mai khi nhìn hắn rơi vào cái bẫy chính mình đặt ra.
Lập tức nàng ta nâng tay, vừa đánh lại, trong tay chớp nhoáng biến ra một thanh kiếm hình thù kỳ lạ, mũi kiếm nhắm đến trước ngực Trưởng Tôn Vô Cực.
Nàng ta liền đẩy con dao của Trưởng Tôn Vô Cực đang dán trên mặt mình ra, cười nói: "Thánh Chủ Điện Hạ, đừng lấy dao doạ ta sợ, ta rất sợ đó."
Trưởng Tôn Vô Cực cúi mắt, nhìn cây kiếm đang trước ngực mình, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, ánh mắt co rụt lại thản nhiên nói: "Thác Bạt Minh Châu?"
Thác Bạt Minh Châu đồng ý.
Trưởng Tôn Vô Cực lại hỏi: "Càn Thát Bà Vương?"
Lúc này Thác Bạt Minh Châu có chút ngạc nhiên, nàng ta liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, thản nhiên mà rằng: "Bản toạ mới được lập làm Càn Thát Bà Vương không lâu, chưa từng gặp mặt Thánh Chủ Điện Hạ, không ngờ mới có vậy mà đã có thể bị Thánh Chủ Điện Hạ đoán ra."
Trưởng Tôn Vô Cực nửa nghiêng người, nhìn qua Càn Thát Bà Vương mặc giáp trụ thương thanh, đột nhiên lộ mặt vây hắn lại, thản nhiên nói: "Ta chỉ nghe nói, Càn Thát Bà Vương mới lập là một nữ tử, xuất thân thần bí, phe phái thần bí, trước giờ chưa từng có ai biết nàng ta, cho nên mới thuận miệng đoán mà thôi."
"Chỉ thuận miệng đoán thôi cũng có thể đoán chuẩn như vậy, Thánh Chủ Điện Hạ quả nhiên kỳ tài hiếm có." Thác Bạt Minh Châu cười duyên, "Nhưng mà Điện Hạ à, dù cho người chưa từng nhìn thấy ta, nhưng ta lại biết người đã lâu, ngươi tự cho rằng mình đã dịch dung kín đáo, nhưng mùi vị sen A Tu La độc đáo trên người ngươi, ta đã quen thuộc từ rất lâu rồi."
Trưởng Tôn Vô Cực hơi nhướng mày, Thác Bạt Minh Châu cười nhẹ nhàng, đột nhiên phất ống tay áo, một âm thanh theo gió mà đến: "Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi là một kẻ tiểu nhân huyết thống bất chính, mưu quyền đoạt vị!"
Âm điệu vô cùng quen thuộc, tiếng mắng chửi cũng vô cùng quen thuộc!
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực chợt co rụt lại.
Vương phi bị điên của Đức Vương!
Người đàn bà cả đời chưa từng nhận được tình yêu của chồng trong Hoàng thất Vô Cực quốc, vị phi tần điên đã mất tích của Đức Vương khi Đức Vương tự sát vì khởi binh thất bại, người đàn bà đáng thương dùng sự mất tích của chính mình chấm dứt một đoạn yêu hận ân oán tình thù của Hoàng thất. Đúng là Trường Thanh Thần điện, không quan tâm đến lai lịch đã lập bà ta lên làm Càn Thát Bà Vương của bộ thứ tư trong tám bộ!
Trước sự thay đổi thân phận điên đảo, ngay cả Trưởng Tôn Vô Cực bình tĩnh không sợ hãi cũng phải lộ vẻ kinh ngạc.
"Bệ Hạ, Điện Hạ," Thác Bạt Minh Châu mỉm cười, "Người chắc đã đoán ra được, ta cũng là một Thiên Hành Giả, một Thiên Hành Giả đặc biệt cả đời chỉ nhận duy nhất một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ này chính là ta?" Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên hỏi.
"Tất nhiên!" Thác Bạt Minh Châu tay chụm lại, "Nhưng mà ngươi đừng có hiểu nhầm, Đức Vương phi suýt nữa hại mù ngươi lúc ngươi năm tuổi không phải ta, đó là sự thật, nhưng người ở đây bây giờ lại chính là ta."
"Sư phụ phái ngươi đi Vô Cực, là để bảo vệ kiêm giám sát, đúng chứ?" Trưởng Tôn Vô Cực sau một hồi im lặng hỏi:
"Quả thật không có vai diễn nào phù hợp hơn so với Đức Vưong phi, vào ban ngày, Đức Vương gia cảm thấy áy náy với vương phi sẽ tiết lộ tất cả tin tức của ta cho ngươi, ban đêm một kẻ điên có chịu ở nhà hay không cũng chẳng có thèm để ý."
"Ngươi đừng hiểu lầm tâm ý của Điện chủ." Thác Bạt Minh Châu lập tức nói, "Ngươi là đệ tử được Điện chủ gửi gắm kỳ vọng cao nhất, sự quan tâm của Điện chủ dành cho ngươi cũng chỉ thế mà thôi."
"Ngươi đóng vai Đức Vương phi, vừa giả điên vừa thúc đẩy Đức Vương tư tình với mẫu thân ta, cuối cùng họ không khống chế nỗi dục vọng mãnh liệt mà phóng túng thông dâm, lại khiến ta chán ghét họ, thất vọng đối với tình thân, cuối cùng thanh tâm quả dục, thành tâm tận lực với sư môn, cố gắng tiếp nhận ngôi vị Điện chủ." Trưởng Tôn Vô Cực làm như không nghe thấy giải thích của nàng ta, "Hay, rất hay, thật sự là ... quá mức khổ tâm."
Quá mức khổ tâm.
Khổ tâm.
Người trong võ lâm, khi sư phản đạo là tội danh cực lớn, dù ở đâu cũng chỉ có một đường chết, Trưởng Tôn Vô Cục là người đứng đầu của một nước, nhưng ở Trường Thanh Thần điện vẫn chỉ là một đệ tử của người ta, nếu Điện chủ Thần điện thần thông quảng đại thật sự nắm giữ điểm yếu của hắn, Vô Cực sao có thể kháng cự?
Mạnh Phù Dao hiểu rất rõ thần côn, đặc biệt là loại thần côn chính giáo hợp nhất mà thống trị này, nếu không ẩn giấu một chút thủ đoạn, tuyệt đối không thể ổn định thống trị một quốc gia mà không biến không suy, bách tính ngu muội quá mức tín thờ thần quyền mà trung thành đến mù quáng, nhưng Trường Thanh Thần điện cao thủ như mây, tại sao bao năm nay lại phải thần phục dưới trướng một người?
Nghĩ như vậy, Manh Phù Dao lại cảm thấy rùng mình, Vân Ngấn ở bên cạnh lập tức duỗi tay qua, ý muốn mau chóng giúp nàng che gió, Mạnh Phù Dao nghiêng đầu miễn cưỡng cười với hắn, nhìn ánh mắt hắn thần thái lưu động, rất rõ ràng công lực lại tăng thêm một tầng, không khỏi có chút vui mừng, nhưng thấy Vân Ngấn tìm đường sống trong chỗ chết, hiện giờ lại làm bạn bên cạnh nàng, ý cười đong đầy, trong nỗi vui mừng nàng lại sinh ra chút chua xót.
Ánh mắt nàng trầm xuống, thần sắc ảm đạm, Vân Ngấn nghi hoặc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao lắc lắc đầu, chỉ nhìn về phía trước, bóng lưng vẫn tiếp tục cười đùa với Thác Bạt Minh Châu, bóng lưng trước giờ chưa từng quay đầu lại.
Nàng có thể nói gì đây?
Vô Cực.
Vì sao không nói cho ta biết sớm... huynh thông minh như vậy, ta vốn cứ nghĩ rằng huynh điều tra tình hình của Trường Thanh Thần điện quá kĩ lưỡng mà thôi.
Tại sao không cho ta biết thân phận của huynh sớm hơn, như vậy thì ngay từ đầu ta sẽ không đi cùng huynh.
Nếu như ta biết sớm hơn, ta sẽ... vì huynh mà từ bỏ.
Thế nhưng bây giờ, muốn quay lại cũng đã muộn.
... Ta ... rất sợ.
"Chúng ta quay về thôi", Thác Bạt Minh Châu nhìn về phía trước, "Vân Kiều đã mở, bỏ lỡ thời gian nó sẽ đóng mất."
Thần điện đã thiết lập một lối vào khác cho đệ tử; tách rời với tứ đại cảnh, tứ đại cảnh dùng để ngăn cản những kẻ có ý đồ xâm lấn Thần điện và cho những người nơi khác đến cúng bái Thần điện, còn "con đường Vân Kiều" mới là cánh cửa để đệ tử ra vào.
Trưởng Tôn Vô Cực đồng ý, ý bảo Mạnh Phù Dao đi theo, Thác Bạt Minh Châu đột nhiên quay đầu, chán ghét xua đuổi: "Mấy tiện nhân này, đều để lại dưới chân núi đi, sao có thể bước vào Thần điện được?"
"Những người này đều là đặc sứ của A Tu La vương lần này tại hạ có nhiệm vụ xuống núi, thuận tiện nhận uỷ thác của Vưomg đưa bọn họ theo ra ngoài mua chút đồ." Trưởng Tôn Vô Cực từ tốn nói, "Còn phải đưa trở về để báo cáo với Đại Vương."
Thác Bạt Minh Châu cau mày, do dự một chút rồi không nói gì, Mạnh Phù Dao lại đột nhiên lùi một bước.
Nàng lùi lại, tránh xa khỏi bóng lưng Trưởng Tôn Vô Cực.
Sau đó nàng cúi người nói: "Chúng nô tỳ không dám cùng thần sứ bước vào Thần điện, mời Thần sứ trở về báo cáo với Đại vương, đợi Đại vương cho gọi rồi lại vào."
Nàng giả vờ tìm kiếm trên người rồi lôi ra một chiếc hộp rỗng: "Xin Thần Sứ mang vật đã mua về cho Đại vương."
Chiếc hộp đưa đến không trung, mãi vẫn không có người nhận.
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu xem, đúng lúc bắt gặp phải ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực.
Trong mắt hắn là những ẩn ý khó hiểu, có nghi vấn, có cảm thông mang chút bất đắc dĩ và do dự... Anh mắt ấy không thể diễn tả bằng lời.
Trong lúc ánh mắt của Mạnh Phù Dao và hắn giao nhau, hai người ở chung đã lâu lòng như có sợi dây kết nối, trong chốc lát đã âm thầm trao đổi.
"Ta sẽ không đi với huynh."
"Tại sao?"
"Từ bây giờ trở đi ta sẽ đi một mình, Mạnh Phù Dao lên Thần điện không có một chút liên quan nào với Trưởng Tôn Vô Cực."
"Đừng sợ, ta sẽ chịu trách nhiệm, không sao đâu."
"Không!" Ánh mắt chạm nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều theo ánh mắt của hai người mà hiển lộ.
Mạnh Phù Dao hít một hơi lại tiếp tục cung kính dâng chiếc hộp rỗng cho Trưởng Tôn Vô Cực.
Vô Cực... từ đầu tới cuối đều là huynh bảo vệ ta, lần này là cách duy nhất ta có thể bảo vệ huynh...
Chỉ là nhận một chiếc hộp thôi mà cũng mất thời gian như vậy, Thác Bạt Minh Châu cảm thấy kỳ quái đưa mắt nhìn lại, Mạnh Phù Dao hốt hoảng, nếu không phải đang bắt buộc phải đóng vai của một người hầu thì nàng đã nhét chiếc hộp vào trong tay của Trưởng Tôn Vô Cực rồi đá cho hắn một cước.
Nàng lại cúi thấp người xuống hai tay nâng cao qua đầu, cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn, muốn dùng tư thế cực kỳ khiêm tốn như vậy, ép Trưởng Tôn Vô Cực nhịn không được mà đón lấy.
Thưomg ta đi, thưomg ta đi mà... Mạnh Phù Dao trong lòng gào thét... cầu xin huynh đấy, thương ta đi...
Chiếc hộp trong tay hơi hơi động, cuối cùng đã được người đón lấy.
Mạnh Phù Dao trong lòng thả lỏng, ngóc đầu lên lại nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực nhận lấy chiếc hộp rồi dịu dàng nhìn nàng.
Lúc này thần sắc trong mắt hắn so với mới nãy càng phong phú, kỳ dị, trong ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm chùn nổi, tựa như từ biệt, tựa như an ủi, khiến Mạnh Phù Dao nhìn mà trong lòng căng thẳng.
Thế nhưng hắn lập tức quay đầu đi, rồi lấy ra một túi gấm nhỏ từ trong ống tay áo, đưa cho Mạnh Phù Dao, nói: "Bản sứ mới nhớ ra có đồ vẫn chưa giao được cho A Tu La chính sứ, hắn có lẽ cũng sắp đến rồi, người giúp ta xuống dưới núi đợi, đưa túi gấm này cho hắn."
Mạnh Phù Dao cúi người đón nhận, Trưởng Tôn Vô Cực lại một lần nữa nhìn nàng thâm tình, rồi mới quay người đi.
Từng cơn gió mang theo bông tuyết trong sơn mạch thổi lên, cuộn tròn lưỡng lự trên chân hắn, hắn quay người giữa gió trời, một mùi thơm nhẹ nhàng từ góc áo được gió cuốn theo, lướt nhẹ qua gò má Mạnh Phù Dao, mùi hương nhẹ nhàng tựa lông chim, bông tuyết, mây trời giây phút đó lướt qua, vừa mềm lại lạnh, giống như tâm tình rối bời khó hiểu giờ khắc này.
Sau đó hắn chẳng quay đầu lại, cưỡi ngựa mà đi.
Mạng Phù Dao đứng dưới chân núi, nhìn bóng lưng hắn rời đi giữa sương khí cùng làn tuyết trắng xoá, nàng thở ra một làn khói mờ, từng chút từng chút hoá thành bóng dáng của hắn, in lên bầu trời dãy núi vạn dặm, in lên không trung màu xanh thẳm, in lên ánh mắt quyến luyến không thôi.
Cứ thế trầm mặc nhìn hắn đi xa từng chút một, tâm tình lại từng chút, từng chút trầm lắng, dường như có một loại cảm tình khác lạ đang sinh sôi, lãng đãng xao động trái tim nàng, Mạnh Phù Dao ôm lấy ngực mình, không dám chớp mắt nhìn bóng lưng hắn, rồi đột nhiên nhớ lại, dường như mấy năm nay, hắn chưa từng quay lưng với nàng, chưa từng ở trước mặt nàng mà quay đi, hắn luôn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nghiêng đầu qua, nàng liền có thế nhìn thấy nụ cười vĩnh viễn không đổi của hắn.
Vậy mà hôm nay, đường chung đã đứt, dưới chân núi Thần điện, nàng tự mình buộc hắn quay đầu rời đi, vó ngựa liên hồi, đạp vụn băng tuyết, cũng phá vỡ cả thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nàng, những lời nói đó tan nát trong cơn gió như đao cắt dưới chân núi Trường Thanh, vỡ thành từng mảnh ánh trăng nơi cuối trời lúc này.
Mạnh Phù Dao khẽ cười, cười ra nước mắt.
Vô Cực.
Ngày này từ biệt, có lẽ ta và huynh sẽ không thể gặp lại.
Dù có ra sao, huynh cũng phải sống tốt.
Sâu trong cánh cửa nặng nề, uốn lượn kéo đến tận tần mây, con đường này thực ra cũng không thể gọi là đường, mà là một cây cầu treo vắt ngang núi, thân cầu trắng bạc, trôi nổi trên sương lạnh giữa núi như mây, nên gọi là "Vân Kiều".
Đến đoạn đường cuối cùng của Trường Thanh Thần điện mới là "Vân Kiều". Một khi cầu đã thu lại, không ai qua được.
Mà ở trước Vân Kiều còn có một mật đạo, mật đạo trài dài trắng xoá ở lưng chừng núi, từ mật đạo xuyên qua núi mới đến được Vân Kiều.
Trước mật đạo, lại có một sơn cốc cực kỳ khó thấy, giấu ở trong dãy núi, giữa dãy núi to lớn như vậy, thật sự khó mà phát hiện ra được.
Trưởng Tôn Vô Cực và Thác Bạt Minh Châu cưỡi ngụa đi vào trong cốc.
Tròi tối, lúc ánh trăng mới lên, khảm lên chân trời một mảnh sáng mờ, Trưởng Tôn Vô Cực ngắm ánh trăng sáng, nói: "Sắp đến trăng tròn rồi..."
"Đúng vậy, ngày mười lăm tháng tám, lúc nhà nhà đoàn viên." Thác Bạt Minh Châu nhẹ chạm lên vách núi ẩm ướt, quay đầu mỉm cười nhìn hắn, "Mọi năm đều là ta một mình đón tết, năm nay thật vui vì có huynh cùng ta."
Trưởng Tôn Vô Cực cười mà không đáp, Thác Bạt Minh Châu vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, ngẩng đầu khẽ nói: "Lần này trở về, giao xong nhiệm vụ, Điện chủ chắc chắn sẽ ban thưởng Mạn Đà La đan, nói không chừng còn được truyền thụ thần thuật gì đó nữa."
Nàng ta hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: "Hoa mạn đà la của huynh có mấy lá?"
Trưởng Tôn Vô Cực do dự một chút rồi nói: "Mười lá."
"Ta là mười một lá." Thác Bạt Minh Châu nói, "Dạo này lúc ta luyện chân khí, phát hiện ra lá chân nguyên của ta càng phát sáng trong suốt, chân lực lưu chuyển trong cơ thể có thể chạy khắp toàn thân, đã đến cảnh giới chân khí hỗn nguyên, cả người ta từ trên xuống dưới như đạt đến ngưỡng hư vô, đều nhờ vào Điện chủ truyền cho thần pháp, tu luyện xong quả thật đã đạt được thu hoạch lớn, nghe nói những vị Đại Vương kia, hoa mạn đà la có đến mười tám cánh đó."
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, đột nhiên thấp giọng nói: "Lá được mọc thêm có thể bồi đắp chân nguyên, nhưng nếu như bị nhổ đi thì sẽ ra sao?"
"Huynh vừa nói gì cơ?" Thác Bạt Minh Châu không nghe rõ hắn nói, quay đầu nhìn hắn.
"Không có gì." Trưởng Tôn Vô Cực chuyển ánh nhìn về phía mật đạo, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Tại sao vào lúc này còn có người đi ra?"
"Hả?" Thác Bạt Minh Châu cũng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn.
Sau đó nàng ta liền thấy sau lưng chợt lạnh.
Thân mình nàng ta bỗng cứng đờ, huyết mạch toàn thân dường như ngừng chảy, phải lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "A Tu La sứ, huynh đừng đùa."
"Suốt quãng đường này, ta nói chuyện đùa với cô rất nhiều." Trường Tôn Vô Cực nhìn nàng ta, vẫn chậm rãi thản nhiên nói, "Chỉ có hiện tại, mới không phải nói đùa."
"Ngươi là gian tế!" Thác Bạt Minh Châu rốt cuộc hiểu ra, cắn răng gằn, "Ngươi là gian tế!"
Tay hắn điểm liền vài cái, bịt kín vài đại mạch trên ngườiThác Bạt Minh Châu. Trưởng Tôn Vô Cực cười, nói: "Tuỳ cô nghĩ thôi."
Tay hắn điểm huyệt còn nhanh hơn gió, hơn cả chớp giật, thế tay ấy cực kỳ quen thuộc, Thác Bạt Minh Châu mở to hai mắt, nhìn thấy thế tay quen thuộc của hắn còn cao siêu hơn cả của nàng ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, sau một lúc lâu mới lắp bắp: "Không... không... ngươi là người trong Thần điện, Niêm Hoa Tuyệt Huyệt đại pháp có thể luyện được đến trình độ này, chỉ có địa vị Đại Vương trở lên mới có thể làm được, ngươi là ai, ngươi là ai?"
Trưởng Tôn Vô Cực cười nhạt, không thèm để ý tới nàng ta.
Thác Bạt Minh Châu cũng không chịu từ bỏ, tiếp tục suy đoán: "Các Đại Vương, các Trưởng lão của Thần điện đều đang ở trong điện, ở bên ngoài... ở bên ngoài... ngươi... chính là Thánh Chủ Điện hạ."
Trưởng Tôn Vô Cực lúc này mới thấy chút ngạc nhiên, nghiêng người nhìn nàng ta, Thác Bạt Minh Châu cũng vì suy đoán của mình mà kinh hoàng, lại nhìn đến ánh mắt cùa hắn, biết rằng mình đã đoán đúng, ngay lập tức mặt nàng ta trắng bệch như tờ.
"Ngươi... ngươi... điện hạ... điện hạ..."
Nàng ta cố gắng sức nói ra một câu chinh tề, tựa như đã mất cả năng lực nói chuyện.
Trưởng Tôn Vô Cực lẳng lặng nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Ta không muốn giết cô... nhưng vì nàng, ta đành phải mượn da mặt của cô một chút."
Hắn duỗi tay ra, giữa ngón tay loé lên một con dao bạc cực nhỏ.
Dao bạc loé lên hàn quang, nhẹ nhàng dán lên mặt của Thác Bạt Minh Châu, hàn khí từ lưỡi đao còn lạnh hơn cả băng tuyết bao trùm toàn đỉnh cực Bắc mấy phần.
Thác Bạt Minh Châu sắc mặt như tro tàn, ánh mắt chớp độc, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Ngón tay nàng ta cắm sâu vào mặt đất lạnh giá.
"Roạt!"
Không phải là tiếng da mặt bị rạch xuống, mà là tiếng mũi tên va chạm vào dao bạc, một tiếng vang ngắn ngủi, lanh lảnh trong phút chốc.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn về phía trên vách núi, đột nhiên chỗ đó sáng rực...
... Là do những lưỡi đao phản chiếu ánh tuyết soi sáng.
Thác Bạt Minh Châu lại lập tức trừng to mắt.
Nhưng lần này nàng ta trừng mắt không phải vì hoảng sợ và tuyệt vọng, ánh mắt ấy trong trẻo, lấp lánh, không hề có vẻ hoảng sợ, thậm chí còn mang theo vẻ mỉa mai.
Vẻ mỉa mai khi nhìn hắn rơi vào cái bẫy chính mình đặt ra.
Lập tức nàng ta nâng tay, vừa đánh lại, trong tay chớp nhoáng biến ra một thanh kiếm hình thù kỳ lạ, mũi kiếm nhắm đến trước ngực Trưởng Tôn Vô Cực.
Nàng ta liền đẩy con dao của Trưởng Tôn Vô Cực đang dán trên mặt mình ra, cười nói: "Thánh Chủ Điện Hạ, đừng lấy dao doạ ta sợ, ta rất sợ đó."
Trưởng Tôn Vô Cực cúi mắt, nhìn cây kiếm đang trước ngực mình, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, ánh mắt co rụt lại thản nhiên nói: "Thác Bạt Minh Châu?"
Thác Bạt Minh Châu đồng ý.
Trưởng Tôn Vô Cực lại hỏi: "Càn Thát Bà Vương?"
Lúc này Thác Bạt Minh Châu có chút ngạc nhiên, nàng ta liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, thản nhiên mà rằng: "Bản toạ mới được lập làm Càn Thát Bà Vương không lâu, chưa từng gặp mặt Thánh Chủ Điện Hạ, không ngờ mới có vậy mà đã có thể bị Thánh Chủ Điện Hạ đoán ra."
Trưởng Tôn Vô Cực nửa nghiêng người, nhìn qua Càn Thát Bà Vương mặc giáp trụ thương thanh, đột nhiên lộ mặt vây hắn lại, thản nhiên nói: "Ta chỉ nghe nói, Càn Thát Bà Vương mới lập là một nữ tử, xuất thân thần bí, phe phái thần bí, trước giờ chưa từng có ai biết nàng ta, cho nên mới thuận miệng đoán mà thôi."
"Chỉ thuận miệng đoán thôi cũng có thể đoán chuẩn như vậy, Thánh Chủ Điện Hạ quả nhiên kỳ tài hiếm có." Thác Bạt Minh Châu cười duyên, "Nhưng mà Điện Hạ à, dù cho người chưa từng nhìn thấy ta, nhưng ta lại biết người đã lâu, ngươi tự cho rằng mình đã dịch dung kín đáo, nhưng mùi vị sen A Tu La độc đáo trên người ngươi, ta đã quen thuộc từ rất lâu rồi."
Trưởng Tôn Vô Cực hơi nhướng mày, Thác Bạt Minh Châu cười nhẹ nhàng, đột nhiên phất ống tay áo, một âm thanh theo gió mà đến: "Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi là một kẻ tiểu nhân huyết thống bất chính, mưu quyền đoạt vị!"
Âm điệu vô cùng quen thuộc, tiếng mắng chửi cũng vô cùng quen thuộc!
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực chợt co rụt lại.
Vương phi bị điên của Đức Vương!
Người đàn bà cả đời chưa từng nhận được tình yêu của chồng trong Hoàng thất Vô Cực quốc, vị phi tần điên đã mất tích của Đức Vương khi Đức Vương tự sát vì khởi binh thất bại, người đàn bà đáng thương dùng sự mất tích của chính mình chấm dứt một đoạn yêu hận ân oán tình thù của Hoàng thất. Đúng là Trường Thanh Thần điện, không quan tâm đến lai lịch đã lập bà ta lên làm Càn Thát Bà Vương của bộ thứ tư trong tám bộ!
Trước sự thay đổi thân phận điên đảo, ngay cả Trưởng Tôn Vô Cực bình tĩnh không sợ hãi cũng phải lộ vẻ kinh ngạc.
"Bệ Hạ, Điện Hạ," Thác Bạt Minh Châu mỉm cười, "Người chắc đã đoán ra được, ta cũng là một Thiên Hành Giả, một Thiên Hành Giả đặc biệt cả đời chỉ nhận duy nhất một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ này chính là ta?" Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên hỏi.
"Tất nhiên!" Thác Bạt Minh Châu tay chụm lại, "Nhưng mà ngươi đừng có hiểu nhầm, Đức Vương phi suýt nữa hại mù ngươi lúc ngươi năm tuổi không phải ta, đó là sự thật, nhưng người ở đây bây giờ lại chính là ta."
"Sư phụ phái ngươi đi Vô Cực, là để bảo vệ kiêm giám sát, đúng chứ?" Trưởng Tôn Vô Cực sau một hồi im lặng hỏi:
"Quả thật không có vai diễn nào phù hợp hơn so với Đức Vưong phi, vào ban ngày, Đức Vương gia cảm thấy áy náy với vương phi sẽ tiết lộ tất cả tin tức của ta cho ngươi, ban đêm một kẻ điên có chịu ở nhà hay không cũng chẳng có thèm để ý."
"Ngươi đừng hiểu lầm tâm ý của Điện chủ." Thác Bạt Minh Châu lập tức nói, "Ngươi là đệ tử được Điện chủ gửi gắm kỳ vọng cao nhất, sự quan tâm của Điện chủ dành cho ngươi cũng chỉ thế mà thôi."
"Ngươi đóng vai Đức Vương phi, vừa giả điên vừa thúc đẩy Đức Vương tư tình với mẫu thân ta, cuối cùng họ không khống chế nỗi dục vọng mãnh liệt mà phóng túng thông dâm, lại khiến ta chán ghét họ, thất vọng đối với tình thân, cuối cùng thanh tâm quả dục, thành tâm tận lực với sư môn, cố gắng tiếp nhận ngôi vị Điện chủ." Trưởng Tôn Vô Cực làm như không nghe thấy giải thích của nàng ta, "Hay, rất hay, thật sự là ... quá mức khổ tâm."
Quá mức khổ tâm.
Khổ tâm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70