Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 06 - Chương 18
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 06 - Chương 18
Tiếng kêu thét lên là của Thập Hoàng nữ vừa bị đánh tỉnh vẫn còn đang mơ hồ.
Đồng thời là tiếng kêu của Hoàng hậu Toàn Cơ khi Ngọc Hành dùng hết sức lực.
Thập Hoàng nữ ngồi cứng đờ trên giường, sững sờ khi thấy mẫu hậu tôn quý của mình khỏa thân ép vào lồng ngực một nam nhân khác, quấn thành một thể, xoắn xuýt với nhau, thở hổn hển như dã thú dưới đất.
Tuy là như vậy nhưng nàng ta vẫn không thể tin nổi, ngơ ngẩn đưa ngón tay vào miệng cắn mạnh, đau đến mức bật lên tiếng “A”, cho dù biết chuyện này chẳng phải là ác mộng mà là sự thật, nàng ta vẫn không thể nào chấp nhận được.
Nàng ta vừa kêu lên vừa nắm lấy khăn trải giường, chùm lên đầu mình, cuộn cả người lại trong chăn, không hề cử động.
Hoàng hậu Toàn Cơ đã bế tắc giống như một con cá chết nổi trắng bụng, cứng đờ như một cái xác. Bà ta lạnh cứng nằm trên tấm thảm dày ấm, đầu ngón chân vì sự hưng phấn vừa qua bị quặp cong bây giờ đã thẳng lại, gân xanh trên bàn chân bỗng nhiên nổi lên, co giật.
Bà ta đột ngột ngã từ biển mây dục vọng và hưng phấn xuống vực thẳm hiện thực lạnh lẽo tối tăm.
Bà ta đã làm gì thế này? Bà ta đã làm gì thế này?
Bà ta ở trong phòng của con gái mình, ở dưới giường con gái mình, làm chuyện phu thê đảo loạn với nam nhân khác trước mặt con gái.
Bà ta điên rồi! Bà ta nhất định đã điên rồi!
Bà ta sao có thể trở thành hạng tiện nữ đầu đường xó chợ, thành loại phụ nhân tận khả phu(*). Sao bà ta có thể quên mình là Hoàng hậu Toàn Cơ, là bậc mẫu nghi thiên hạ tôn quý nhất của Toàn Cơ quốc.
(*) người đàn bà dâm dãng.
Bà ta là Hoàng hậu! Là Hoàng hậu!
Mạnh Phù Dao cúi người cười nhạt, nhìn vào khuôn mặt không còn thần sắc trong chớp mắt của bà ta, vẫn cười không dứt, đột nhiên quất một roi lên trên tường. Rầm một tiếng, cả bức tường hoàn toàn đổ sụp.
Ngoài tường mưa bay lất phất, rất nhiều người đang đứng trong mưa.
Trăm mắt dõi theo, gian tình thị chúng.
Hoàng hậu Toàn Cơ vừa ngẩng đầu lên, một lần nữa phát ra tiếng kêu thống thiết: "A..."
Sau đó bà ta hoàn toàn ngất lịm, mềm nhũn trong vòng tay của nam nhân kia.
Ngọc Hành vẫn rất bình thản.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong thoáng chốc, trong thời khắc Mạnh Phù Dao sải bước đến đánh thức Thập Hoàng nữ, Hoàng hậu vẫn đắm chìm trong đỉnh cao dục vọng không hay biết gì, song Ngọc Hành lại rất tỉnh táo, dù vậy hắn vẫn cứ tiếp tục, thản nhiên như không, thực hiện nốt bước cao trào cuối cùng còn thiếu.
Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời, hắn không muốn ngược đãi bản thân mình.
Sau đó Ngọc Hành xoay người, y phục nằm rải rác trên sàn không hiểu thế nào đều đã khoác trên người hắn ta, hắn ta cẩn thận dùng thảm bọc kĩ cho Hoàng hậu rồi nhét bà ta xuống dưới giường.
Sau khi làm xong tất cả, hắn ta mới xoay người điềm nhiên đối diện với Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao nhìn nam nhân này có hơi tán thưởng, Thái Sơn thật sự cũng sụp đổ trước khí phách và sự bình tĩnh của hắn ta. Cảnh tượng đó đối với Hoàng hậu Toàn Cơ là tột đỉnh nhục nhã, đối với Thập cường giả mọi người đều tôn kính chẳng phải cũng thế sao? Nhưng hắn ta dửng dưng như vậy, quả xứng đáng với thân phận của mình.
Khi hắn ta xoay người, trên mặt vẫn còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Hắn ta thành tâm thật lòng yêu Hoàng hậu Toàn Cơ.
Là một tình cảm thuần khiết.
Ngọc Hành ở bên cạnh Hoàng hậu mười năm, sức lực dồi dào, có rất nhiều cơ hội để có được bà ta, nhưng trước nay hắn ta chưa từng xâm phạm. Nếu hôm nay không phải hắn trúng liên hoàng kế của đám người Mạnh Phù Dao, thì hắn ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ sự trong sạch của người phụ nữ mình yêu.
Lúc này Mạnh Phù Dao bỗng dưng hiểu được chuyện xảy ra trên thuyền đêm hôm đó. Ngọc Hành rõ ràng có thời gian để chiếm hữu nàng, nhưng lại lãng phí quá nhiều thời gian để chiêm ngưỡng nàng, bởi lẽ hắn ta vốn dĩ không có ý định cưỡng bức nàng. Cái hắn ta muốn chỉ là để hai người không tin tưởng lẫn nhau, phản bội lẫn nhau, đạt được mục đích chia cách Trưởng Tôn Vô Cực và nàng.
Hắn ta làm những chuyện đó, không phải vì giết bỏ ai hay muốn làm hại ai, mà chỉ vì Hoàng hậu Toàn Cơ.
Mạnh Phù Dao bỗng dưng thoáng thất thần.
Nàng nghĩ, Mạnh Phù Dao nàng cũng coi là kẻ giết người vô tội vạ, và các nam tử xung quanh nàng, vì những chuyện nàng muốn làm, cũng giúp nàng giết người vô tội vạ, chỉ cần nàng muốn, bọn họ sẽ làm. Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy thật ra nàng cũng giống như hắn ta vậy.
Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, vung roi vàng trong tay, lạnh lùng nói: "Ngọc Hành đại nhân, ngài rời khỏi đây đi, sau này không cần phải bận tâm tới bất cứ chuyện gì của Toàn Cỡ, chuyện hai chúng ta, cũng coi như một nét bút xóa hết ngay tại nơi này."
Ngọc Hành im lặng đứng trong màn mưa, qua một lúc lâu sau đột nhiên cười phá lên rất lạ lùng, "Sao ta lại phải đi?"
Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi ấy, da thịt rắn chắc cường tráng của Ngọc Hành bắt đầu lão hóa, các nếp nhăn giữa hai mắt khi cười như mạng nhện trải ra, Đồng Tử Công (*) bị phá.
(*) Đồng Tử Công là một trong tứ đại thần công do Đạt Ma tạo ra. Đây là môn võ được tạo ra sớm nhất trong tứ đại thần công. Đồng Tử Công chỉ thích hợp cho những nam nhân còn trong sạch luyện. Ngoài đồng tứ ra, môn võ này rất thích hợp cho những hòa thượng tâm không tạp niệm hoặc thái giám không màng luyến ái.
Công lực dồi dào trong cơ thể không còn nữa, hắn ta tự nhiên cũng không thể duy trì thuật Trú Nhan(*) , Ngọc Hành của hiện tại đã không còn là đối thủ của Mạnh Phù Dao.
(*) giữ lại nhan sắc.
"Nếu ta phải đi, ta sẽ mang theo nàng ấy đi." Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu Toàn Cơ dưới giường.
"Thất lễ, chuyện đó là không thể!" Mạnh Phù Dao lạnh lùng đáp: "Trên thực tế, cho dù ta có giết ngài thì đó cũng là điều nên làm."
"Vậy thì còn nói làm gì?" Ngọc Hành cười: "Mạnh Phù Dao, ngươi đừng tưởng rằng ngươi được liệt vào hàng ngũ Thập cường giả, tưởng rằng ta mất đi Đồng Tử Công thì ngươi chắc chắn sẽ thắng, kẻ mạnh thực sự, gãy cánh rồi cũng vẫn có thể bay".
"Vậy ngài hãy bay cả đời đi!" Mạnh Phù Dao mỉm cười: "Đừng bao giờ hạ xuống nữa!"
Lời còn chưa dứt, ánh kim lóe sáng!
Roi vàng tựa như một dải ánh sáng màu vàng, thẳng tắp hùng mạnh đầy khí thế, xuyên suốt trong không khí, như một tia chớp mạnh mẽ hung tợn.
Chiếc roi xoay vòng phát ra màn ánh sáng vàng như mặt quạt, xung quanh dấy lên tiếng gió rít thét gào, từ ngọn roi đến cán roi, trút ập xuống đầu, che phủ hết các huyệt chính ở nửa người trên của Ngọc Hành.
Ngọc Hành không ngừng xoay người.
Cùng lúc đó, hắn ta điểm nhẹ vào sợi roi, tựa như đánh rắn trong bảy tấc, sợi roi ngay tức khắc mềm nhũn rơi xuống.
Sau đó hắn ta thuận tay, quấn sợi roi vào lòng bàn tay.
Những chiêu này nhanh như chớp, biến hóa khôn lường, như linh dưong treo sừng(*) không tìm thấy dấu tích.
(*) Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc câỵ cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cảnh cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối nguy hiểm, mô tả hành động khó nắm bắt, không có dấu vết, không để lại manh mối có thể lần theo.
Mạnh Phù Dao không cướp lại sợi roi, mà tấn công vào các kinh mạch của Ngọc Hành.
Nàng đột nhiên bay lên!
Tựa như một mảnh giấy bồng bềnh trong không trung, bay đến dưới chân Ngọc Hành, nàng giơ tay ra, sắc đen của "Thí Thiên" lóe lên đâm thẳng vào lòng bàn chân hắn ta, Ngọc Hành chỉ đành nhượng bộ mà thôi. Hắn ta bay lên, lúc sắp đáp xuống đất, khi chân vẫn còn chưa chạm đất, thì lại bị Mạnh Phù Dao hất bay lên, vẫn là tư thế và vị trí giống nhau như đúc, nàng cố tình không để cho Ngọc Hành đáp xuống mặt đất.
Mắt hắn ta chợt sáng lên, chứa đựng sự tức giận, cất tiếng chua chát: "Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!" Như không thể nhượng bộ được nữa, Ngọc Hành đành lướt ngang, bổ nhào về phía Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao cười nhạt đáp lời: "Nếu chó có thể bắt nạt ngươi, vậy ta không bằng một con chó sao?". Thí Thiên giương lên cao, bóng đen gầm rú nứt ra, hai người trong chớp mắt đã quyện vào nhau.
Giữa trời đất bỗng vang lên tiếng gầm gừ, mọi thứ đều hỗn loạn giống như sao chổi sa xuống, ánh sáng xanh đen liên tiếp lóe lên không dứt, chẳng khác gì mưa phùn cứ lâm thâm không ngớt bên ngoài cửa sổ, từng lớp từng lớp quấn lấy đêm đen mịt mù, hai màu đen xanh cứ từng vòng từng vòng phối ngẫu thành đợt; khắp phòng là hào quang mỹ lệ rọi chiếu bốn bề, trùng trùng điệp điệp trông như sợi bông bay. Ở giữa còn có ánh sáng của sợi roi vàng bỗng nhiên lóe sáng. Ba màu đen xanh vàng đồng thời đan xen nhau, cực kì đẹp mắt.
Chiêu thứ một trăm ba mươi bảy, Mạnh Phù Dao dõng dạc quát to, đao ảnh giăng đầy trời, đan kín thành một tấm lưới phủ xuống đầu Ngọc Hành, vừa vặn không một khe hở.
Chính là tinh hoa của "Như Ý" bậc thứ 3 tầng thứ 7, trọn vẹn một khối, bao trùm khắp nơi. Ngọc Hành dù có sở trường thuyên chuyên tinh thông, cũng không thể nào tìm thấy sơ hở trong thế tấn công hoàn hảo tuyệt mỹ như thế này. Trong bóng sáng đầy trời, Mạnh Phù Dao cười nhạt, áp sát tới!
Ngọc Hành đột nhiên cũng cười.
Hắn ta vừa xoay người, không biết tự lúc nào trong tay đã có thêm một bàn tay vàng, đầu ngón tay có hình tròn, giống như chỉ có bốn ngón, tạo hình đặc biệt lạ lùng.
Ngọc Hành lim dim mắt, cảm thán: "Ta không dùng vũ khí này nhiều năm nay rồi..." Bàn tay hắn ta vừa xoay, không hiểu thế nào bàn tay vàng bỗng nhiên biến hóa khôn lường, cực kì chuẩn xác tìm tới lòng bàn tay của Mạnh Phù Dao trong bóng đao đầy trời; đầu móng tròn trĩnh của ngón tay giữa nén lại, thẳng đến huyệt Lao Cung giữa lòng bàn tay Mạnh Phù Dao.
Ánh sáng đen vàng xanh thuyên chuyển từ nơi này qua nơi khác trong phạm vi của chiếc giường dài một tấc không quá sáu thước, bụi bám trên lọng che rơi xuống, trong ngoài một trượng, bỗng chốc biến mất. Mưa xuân vẫn chưa ngừng nhưng không mảy may lọt được vào trong không gian chật hẹp này, như thế đang rơi ở một thế giới hoàn toàn khác.
Từ chỗ không xa, vang lên tiếng ống tay áo kéo theo gió, bóng tím và bóng đen đều lướt qua, là Trưởng Tôn Vô Cực và Tông Việt đeo mặt nạ ma quỷ u ám. Hai người đảo mắt là đã nhìn thấy vấn đề, đều định ra tay, Mạnh Phù Dao lập tức lên tiếng: "Không cần!"
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, những chuyện như thế này sẽ do nàng đích thân giải quyết.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn Ngọc Hành ra tay một lúc thì bất ngờ cất tiếng nói: "Vô vi thắng hữu vi, cực nhu khắc cực cương, thanh phong phật son cương, minh nguyệt quá đại giang". (*)
(*) Có thắng không, yếu khắc mạnh, gió nhẹ lướt qua đỉnh núi, trăng sáng trôi qua sông.
Mắt Mạnh Phù Dao sáng lên!
Biện pháp nàng vẫn đang do dự nhưng không dám thử lại không hẹn mà gặp giống với những lời của Trưởng Tôn Vô Cực. Ánh mắt nàng khẽ sáng lên.
Sau đó nàng lập tức thu thế.
Phong thái đối chiến của hai người không ngừng biến đối, khiếm khuyết không còn chân khí của Ngọc Hành mỗi lúc một rõ ràng, cũng không thể nào tiếp tục khoan vào khe hở theo thế của Mạnh Phù Dao. Mạnh Phù Dao bật cười, từ từ chậm rãi lưu chuyển nội lực, khiến cho bàn tay vàng đó của hắn ta có thể tiến theo phương hướng mà hắn ta muốn, rồi dừng hết đại huyệt trên khắp cơ thể.
Sau đó nàng đột nhiên đảo ngược chân khí!
Tông Việt quan sát mà ấn đường rung lên, không biết là ngạc nhiên hay là khâm phục, lẩm bẩm: "Phù Dao!"
Con ngươi Trưởng Tôn Vô Cực thoáng lộ một nụ cười lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời mưa bay mịt mù, dường như nhìn thấy loan phượng bay trên cao, chao liệng trong chín tầng mây, nhưng mà đồi núi trập trùng, vạn lí xa xăm, biết đến năm nào loan phượng mới có thể bay trở về trong tay hắn?
Mạnh Phù Dao trong chớp mắt đảo nghịch kinh mạch, chỉ cảm thấy ầm vang một tiếng trong đan điền, kinh mạch toàn thân đều vì sự kích thích đột ngột này mà phát ra âm thanh nho nhỏ.
Bỗng trong tích tắc, kinh mạch phình ra, chân khí như dòng nước chảy xiết, trong cơ thể hình thành một vòng xoáy to, sóng cuồn cuộn dâng xô bờ, mắt Mạnh Phù Dao sáng quắc, miệng cười ha hả, giơ tay lên cao, năm ngón tay bông chốc sinh ra vòng xoáy như một đám mây mờ mờ ảo ảo.
Tầng thứ tám “Phá Cửu Tiêu", đất trời đảo ngược!
Ánh vàng lóe sáng. Bàn tay vàng của Ngọc Hành vươn ra, đánh vào huyệt Lao Công trong lòng bàn tay nàng, Mạnh Phù Dao bèn nhếch mép cười, điểm vào huyệt đạo trong lúc chân khí nghịch chuyển rõ ràng là tốn công vô ích, ngón tay của nàng đã hạ xuống, phát ra tiếng "răng rắc".
Ngón tay giữa dài nhất lập tức gãy đôi.
Ngọc Hành đã thay đổi sắc mặt, toan thu hồi bàn tay vàng, Mạnh Phù Dao ra tay xuất chiêu, chân khí tản mát, kéo theo bàn tay vàng đó rơi xuống, đao trong tay áo lóe lên.
"Răng... răng... rắc."
"Ngón út" gãy đoạn!
Bàn tay vàng bay vòng toan chuyển hướng trên không trung, Mạnh Phù Dao cười khẩy, tức khắc kẹp hai ngón tay lại!
"Răng... răng... rắc."
"Ngón áp út" gãy đoạn!
Bốn ngón bàn tay vàng chỉ còn lại một ngón duy nhất, vừa giương vừa đóng rất khôi hài trên cao, Mạnh Phù Dao ngậm miệng cười nhạt, vung quyền trên bầu trời mênh mông, cơn gió đen thẫm cuồn cuộn ập tới.
"Ầm ầm..."
Bàn tay vàng linh hoạt tinh xảo bỗng nhiên biến thành một đống vàng vụn.
Bốn người không thốt lời nào, lặng im đến mức có thể nghe thấy âm thanh sột soạt của mưa bay, tất cả mọi người chứng kiến trận đại chiến giữa một trong năm người đứng đầu và một trong năm người đứng sau của Thập cường giả. Người xếp thứ tư, nam nhân ở trong số trung thần của Hoàng hậu Toàn Cơ bao nhiêu năm nay, trúng kế, thất thân, thân bại danh liệt, trong trận đấu cuối cùng của cuộc đời vẫn vùng vẫy đấu tranh, tỏa ra hào quang thần giả, mặc dù cuối cùng không địch được trí tuệ và dũng cảm của thiếu nữ vô thượng đó, bại trong một ngày mưa xuân, chôn vùi vinh quang và võ công của cả đời vào lòng đất.
Mãi hồi lâu sau, hắn ta cười đắng chát, thần sắc đã dần bình tĩnh trở lại.
Đồng thời là tiếng kêu của Hoàng hậu Toàn Cơ khi Ngọc Hành dùng hết sức lực.
Thập Hoàng nữ ngồi cứng đờ trên giường, sững sờ khi thấy mẫu hậu tôn quý của mình khỏa thân ép vào lồng ngực một nam nhân khác, quấn thành một thể, xoắn xuýt với nhau, thở hổn hển như dã thú dưới đất.
Tuy là như vậy nhưng nàng ta vẫn không thể tin nổi, ngơ ngẩn đưa ngón tay vào miệng cắn mạnh, đau đến mức bật lên tiếng “A”, cho dù biết chuyện này chẳng phải là ác mộng mà là sự thật, nàng ta vẫn không thể nào chấp nhận được.
Nàng ta vừa kêu lên vừa nắm lấy khăn trải giường, chùm lên đầu mình, cuộn cả người lại trong chăn, không hề cử động.
Hoàng hậu Toàn Cơ đã bế tắc giống như một con cá chết nổi trắng bụng, cứng đờ như một cái xác. Bà ta lạnh cứng nằm trên tấm thảm dày ấm, đầu ngón chân vì sự hưng phấn vừa qua bị quặp cong bây giờ đã thẳng lại, gân xanh trên bàn chân bỗng nhiên nổi lên, co giật.
Bà ta đột ngột ngã từ biển mây dục vọng và hưng phấn xuống vực thẳm hiện thực lạnh lẽo tối tăm.
Bà ta đã làm gì thế này? Bà ta đã làm gì thế này?
Bà ta ở trong phòng của con gái mình, ở dưới giường con gái mình, làm chuyện phu thê đảo loạn với nam nhân khác trước mặt con gái.
Bà ta điên rồi! Bà ta nhất định đã điên rồi!
Bà ta sao có thể trở thành hạng tiện nữ đầu đường xó chợ, thành loại phụ nhân tận khả phu(*). Sao bà ta có thể quên mình là Hoàng hậu Toàn Cơ, là bậc mẫu nghi thiên hạ tôn quý nhất của Toàn Cơ quốc.
(*) người đàn bà dâm dãng.
Bà ta là Hoàng hậu! Là Hoàng hậu!
Mạnh Phù Dao cúi người cười nhạt, nhìn vào khuôn mặt không còn thần sắc trong chớp mắt của bà ta, vẫn cười không dứt, đột nhiên quất một roi lên trên tường. Rầm một tiếng, cả bức tường hoàn toàn đổ sụp.
Ngoài tường mưa bay lất phất, rất nhiều người đang đứng trong mưa.
Trăm mắt dõi theo, gian tình thị chúng.
Hoàng hậu Toàn Cơ vừa ngẩng đầu lên, một lần nữa phát ra tiếng kêu thống thiết: "A..."
Sau đó bà ta hoàn toàn ngất lịm, mềm nhũn trong vòng tay của nam nhân kia.
Ngọc Hành vẫn rất bình thản.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong thoáng chốc, trong thời khắc Mạnh Phù Dao sải bước đến đánh thức Thập Hoàng nữ, Hoàng hậu vẫn đắm chìm trong đỉnh cao dục vọng không hay biết gì, song Ngọc Hành lại rất tỉnh táo, dù vậy hắn vẫn cứ tiếp tục, thản nhiên như không, thực hiện nốt bước cao trào cuối cùng còn thiếu.
Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời, hắn không muốn ngược đãi bản thân mình.
Sau đó Ngọc Hành xoay người, y phục nằm rải rác trên sàn không hiểu thế nào đều đã khoác trên người hắn ta, hắn ta cẩn thận dùng thảm bọc kĩ cho Hoàng hậu rồi nhét bà ta xuống dưới giường.
Sau khi làm xong tất cả, hắn ta mới xoay người điềm nhiên đối diện với Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao nhìn nam nhân này có hơi tán thưởng, Thái Sơn thật sự cũng sụp đổ trước khí phách và sự bình tĩnh của hắn ta. Cảnh tượng đó đối với Hoàng hậu Toàn Cơ là tột đỉnh nhục nhã, đối với Thập cường giả mọi người đều tôn kính chẳng phải cũng thế sao? Nhưng hắn ta dửng dưng như vậy, quả xứng đáng với thân phận của mình.
Khi hắn ta xoay người, trên mặt vẫn còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Hắn ta thành tâm thật lòng yêu Hoàng hậu Toàn Cơ.
Là một tình cảm thuần khiết.
Ngọc Hành ở bên cạnh Hoàng hậu mười năm, sức lực dồi dào, có rất nhiều cơ hội để có được bà ta, nhưng trước nay hắn ta chưa từng xâm phạm. Nếu hôm nay không phải hắn trúng liên hoàng kế của đám người Mạnh Phù Dao, thì hắn ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ sự trong sạch của người phụ nữ mình yêu.
Lúc này Mạnh Phù Dao bỗng dưng hiểu được chuyện xảy ra trên thuyền đêm hôm đó. Ngọc Hành rõ ràng có thời gian để chiếm hữu nàng, nhưng lại lãng phí quá nhiều thời gian để chiêm ngưỡng nàng, bởi lẽ hắn ta vốn dĩ không có ý định cưỡng bức nàng. Cái hắn ta muốn chỉ là để hai người không tin tưởng lẫn nhau, phản bội lẫn nhau, đạt được mục đích chia cách Trưởng Tôn Vô Cực và nàng.
Hắn ta làm những chuyện đó, không phải vì giết bỏ ai hay muốn làm hại ai, mà chỉ vì Hoàng hậu Toàn Cơ.
Mạnh Phù Dao bỗng dưng thoáng thất thần.
Nàng nghĩ, Mạnh Phù Dao nàng cũng coi là kẻ giết người vô tội vạ, và các nam tử xung quanh nàng, vì những chuyện nàng muốn làm, cũng giúp nàng giết người vô tội vạ, chỉ cần nàng muốn, bọn họ sẽ làm. Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy thật ra nàng cũng giống như hắn ta vậy.
Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, vung roi vàng trong tay, lạnh lùng nói: "Ngọc Hành đại nhân, ngài rời khỏi đây đi, sau này không cần phải bận tâm tới bất cứ chuyện gì của Toàn Cỡ, chuyện hai chúng ta, cũng coi như một nét bút xóa hết ngay tại nơi này."
Ngọc Hành im lặng đứng trong màn mưa, qua một lúc lâu sau đột nhiên cười phá lên rất lạ lùng, "Sao ta lại phải đi?"
Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi ấy, da thịt rắn chắc cường tráng của Ngọc Hành bắt đầu lão hóa, các nếp nhăn giữa hai mắt khi cười như mạng nhện trải ra, Đồng Tử Công (*) bị phá.
(*) Đồng Tử Công là một trong tứ đại thần công do Đạt Ma tạo ra. Đây là môn võ được tạo ra sớm nhất trong tứ đại thần công. Đồng Tử Công chỉ thích hợp cho những nam nhân còn trong sạch luyện. Ngoài đồng tứ ra, môn võ này rất thích hợp cho những hòa thượng tâm không tạp niệm hoặc thái giám không màng luyến ái.
Công lực dồi dào trong cơ thể không còn nữa, hắn ta tự nhiên cũng không thể duy trì thuật Trú Nhan(*) , Ngọc Hành của hiện tại đã không còn là đối thủ của Mạnh Phù Dao.
(*) giữ lại nhan sắc.
"Nếu ta phải đi, ta sẽ mang theo nàng ấy đi." Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu Toàn Cơ dưới giường.
"Thất lễ, chuyện đó là không thể!" Mạnh Phù Dao lạnh lùng đáp: "Trên thực tế, cho dù ta có giết ngài thì đó cũng là điều nên làm."
"Vậy thì còn nói làm gì?" Ngọc Hành cười: "Mạnh Phù Dao, ngươi đừng tưởng rằng ngươi được liệt vào hàng ngũ Thập cường giả, tưởng rằng ta mất đi Đồng Tử Công thì ngươi chắc chắn sẽ thắng, kẻ mạnh thực sự, gãy cánh rồi cũng vẫn có thể bay".
"Vậy ngài hãy bay cả đời đi!" Mạnh Phù Dao mỉm cười: "Đừng bao giờ hạ xuống nữa!"
Lời còn chưa dứt, ánh kim lóe sáng!
Roi vàng tựa như một dải ánh sáng màu vàng, thẳng tắp hùng mạnh đầy khí thế, xuyên suốt trong không khí, như một tia chớp mạnh mẽ hung tợn.
Chiếc roi xoay vòng phát ra màn ánh sáng vàng như mặt quạt, xung quanh dấy lên tiếng gió rít thét gào, từ ngọn roi đến cán roi, trút ập xuống đầu, che phủ hết các huyệt chính ở nửa người trên của Ngọc Hành.
Ngọc Hành không ngừng xoay người.
Cùng lúc đó, hắn ta điểm nhẹ vào sợi roi, tựa như đánh rắn trong bảy tấc, sợi roi ngay tức khắc mềm nhũn rơi xuống.
Sau đó hắn ta thuận tay, quấn sợi roi vào lòng bàn tay.
Những chiêu này nhanh như chớp, biến hóa khôn lường, như linh dưong treo sừng(*) không tìm thấy dấu tích.
(*) Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc câỵ cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cảnh cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối nguy hiểm, mô tả hành động khó nắm bắt, không có dấu vết, không để lại manh mối có thể lần theo.
Mạnh Phù Dao không cướp lại sợi roi, mà tấn công vào các kinh mạch của Ngọc Hành.
Nàng đột nhiên bay lên!
Tựa như một mảnh giấy bồng bềnh trong không trung, bay đến dưới chân Ngọc Hành, nàng giơ tay ra, sắc đen của "Thí Thiên" lóe lên đâm thẳng vào lòng bàn chân hắn ta, Ngọc Hành chỉ đành nhượng bộ mà thôi. Hắn ta bay lên, lúc sắp đáp xuống đất, khi chân vẫn còn chưa chạm đất, thì lại bị Mạnh Phù Dao hất bay lên, vẫn là tư thế và vị trí giống nhau như đúc, nàng cố tình không để cho Ngọc Hành đáp xuống mặt đất.
Mắt hắn ta chợt sáng lên, chứa đựng sự tức giận, cất tiếng chua chát: "Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!" Như không thể nhượng bộ được nữa, Ngọc Hành đành lướt ngang, bổ nhào về phía Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao cười nhạt đáp lời: "Nếu chó có thể bắt nạt ngươi, vậy ta không bằng một con chó sao?". Thí Thiên giương lên cao, bóng đen gầm rú nứt ra, hai người trong chớp mắt đã quyện vào nhau.
Giữa trời đất bỗng vang lên tiếng gầm gừ, mọi thứ đều hỗn loạn giống như sao chổi sa xuống, ánh sáng xanh đen liên tiếp lóe lên không dứt, chẳng khác gì mưa phùn cứ lâm thâm không ngớt bên ngoài cửa sổ, từng lớp từng lớp quấn lấy đêm đen mịt mù, hai màu đen xanh cứ từng vòng từng vòng phối ngẫu thành đợt; khắp phòng là hào quang mỹ lệ rọi chiếu bốn bề, trùng trùng điệp điệp trông như sợi bông bay. Ở giữa còn có ánh sáng của sợi roi vàng bỗng nhiên lóe sáng. Ba màu đen xanh vàng đồng thời đan xen nhau, cực kì đẹp mắt.
Chiêu thứ một trăm ba mươi bảy, Mạnh Phù Dao dõng dạc quát to, đao ảnh giăng đầy trời, đan kín thành một tấm lưới phủ xuống đầu Ngọc Hành, vừa vặn không một khe hở.
Chính là tinh hoa của "Như Ý" bậc thứ 3 tầng thứ 7, trọn vẹn một khối, bao trùm khắp nơi. Ngọc Hành dù có sở trường thuyên chuyên tinh thông, cũng không thể nào tìm thấy sơ hở trong thế tấn công hoàn hảo tuyệt mỹ như thế này. Trong bóng sáng đầy trời, Mạnh Phù Dao cười nhạt, áp sát tới!
Ngọc Hành đột nhiên cũng cười.
Hắn ta vừa xoay người, không biết tự lúc nào trong tay đã có thêm một bàn tay vàng, đầu ngón tay có hình tròn, giống như chỉ có bốn ngón, tạo hình đặc biệt lạ lùng.
Ngọc Hành lim dim mắt, cảm thán: "Ta không dùng vũ khí này nhiều năm nay rồi..." Bàn tay hắn ta vừa xoay, không hiểu thế nào bàn tay vàng bỗng nhiên biến hóa khôn lường, cực kì chuẩn xác tìm tới lòng bàn tay của Mạnh Phù Dao trong bóng đao đầy trời; đầu móng tròn trĩnh của ngón tay giữa nén lại, thẳng đến huyệt Lao Cung giữa lòng bàn tay Mạnh Phù Dao.
Ánh sáng đen vàng xanh thuyên chuyển từ nơi này qua nơi khác trong phạm vi của chiếc giường dài một tấc không quá sáu thước, bụi bám trên lọng che rơi xuống, trong ngoài một trượng, bỗng chốc biến mất. Mưa xuân vẫn chưa ngừng nhưng không mảy may lọt được vào trong không gian chật hẹp này, như thế đang rơi ở một thế giới hoàn toàn khác.
Từ chỗ không xa, vang lên tiếng ống tay áo kéo theo gió, bóng tím và bóng đen đều lướt qua, là Trưởng Tôn Vô Cực và Tông Việt đeo mặt nạ ma quỷ u ám. Hai người đảo mắt là đã nhìn thấy vấn đề, đều định ra tay, Mạnh Phù Dao lập tức lên tiếng: "Không cần!"
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, những chuyện như thế này sẽ do nàng đích thân giải quyết.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn Ngọc Hành ra tay một lúc thì bất ngờ cất tiếng nói: "Vô vi thắng hữu vi, cực nhu khắc cực cương, thanh phong phật son cương, minh nguyệt quá đại giang". (*)
(*) Có thắng không, yếu khắc mạnh, gió nhẹ lướt qua đỉnh núi, trăng sáng trôi qua sông.
Mắt Mạnh Phù Dao sáng lên!
Biện pháp nàng vẫn đang do dự nhưng không dám thử lại không hẹn mà gặp giống với những lời của Trưởng Tôn Vô Cực. Ánh mắt nàng khẽ sáng lên.
Sau đó nàng lập tức thu thế.
Phong thái đối chiến của hai người không ngừng biến đối, khiếm khuyết không còn chân khí của Ngọc Hành mỗi lúc một rõ ràng, cũng không thể nào tiếp tục khoan vào khe hở theo thế của Mạnh Phù Dao. Mạnh Phù Dao bật cười, từ từ chậm rãi lưu chuyển nội lực, khiến cho bàn tay vàng đó của hắn ta có thể tiến theo phương hướng mà hắn ta muốn, rồi dừng hết đại huyệt trên khắp cơ thể.
Sau đó nàng đột nhiên đảo ngược chân khí!
Tông Việt quan sát mà ấn đường rung lên, không biết là ngạc nhiên hay là khâm phục, lẩm bẩm: "Phù Dao!"
Con ngươi Trưởng Tôn Vô Cực thoáng lộ một nụ cười lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời mưa bay mịt mù, dường như nhìn thấy loan phượng bay trên cao, chao liệng trong chín tầng mây, nhưng mà đồi núi trập trùng, vạn lí xa xăm, biết đến năm nào loan phượng mới có thể bay trở về trong tay hắn?
Mạnh Phù Dao trong chớp mắt đảo nghịch kinh mạch, chỉ cảm thấy ầm vang một tiếng trong đan điền, kinh mạch toàn thân đều vì sự kích thích đột ngột này mà phát ra âm thanh nho nhỏ.
Bỗng trong tích tắc, kinh mạch phình ra, chân khí như dòng nước chảy xiết, trong cơ thể hình thành một vòng xoáy to, sóng cuồn cuộn dâng xô bờ, mắt Mạnh Phù Dao sáng quắc, miệng cười ha hả, giơ tay lên cao, năm ngón tay bông chốc sinh ra vòng xoáy như một đám mây mờ mờ ảo ảo.
Tầng thứ tám “Phá Cửu Tiêu", đất trời đảo ngược!
Ánh vàng lóe sáng. Bàn tay vàng của Ngọc Hành vươn ra, đánh vào huyệt Lao Công trong lòng bàn tay nàng, Mạnh Phù Dao bèn nhếch mép cười, điểm vào huyệt đạo trong lúc chân khí nghịch chuyển rõ ràng là tốn công vô ích, ngón tay của nàng đã hạ xuống, phát ra tiếng "răng rắc".
Ngón tay giữa dài nhất lập tức gãy đôi.
Ngọc Hành đã thay đổi sắc mặt, toan thu hồi bàn tay vàng, Mạnh Phù Dao ra tay xuất chiêu, chân khí tản mát, kéo theo bàn tay vàng đó rơi xuống, đao trong tay áo lóe lên.
"Răng... răng... rắc."
"Ngón út" gãy đoạn!
Bàn tay vàng bay vòng toan chuyển hướng trên không trung, Mạnh Phù Dao cười khẩy, tức khắc kẹp hai ngón tay lại!
"Răng... răng... rắc."
"Ngón áp út" gãy đoạn!
Bốn ngón bàn tay vàng chỉ còn lại một ngón duy nhất, vừa giương vừa đóng rất khôi hài trên cao, Mạnh Phù Dao ngậm miệng cười nhạt, vung quyền trên bầu trời mênh mông, cơn gió đen thẫm cuồn cuộn ập tới.
"Ầm ầm..."
Bàn tay vàng linh hoạt tinh xảo bỗng nhiên biến thành một đống vàng vụn.
Bốn người không thốt lời nào, lặng im đến mức có thể nghe thấy âm thanh sột soạt của mưa bay, tất cả mọi người chứng kiến trận đại chiến giữa một trong năm người đứng đầu và một trong năm người đứng sau của Thập cường giả. Người xếp thứ tư, nam nhân ở trong số trung thần của Hoàng hậu Toàn Cơ bao nhiêu năm nay, trúng kế, thất thân, thân bại danh liệt, trong trận đấu cuối cùng của cuộc đời vẫn vùng vẫy đấu tranh, tỏa ra hào quang thần giả, mặc dù cuối cùng không địch được trí tuệ và dũng cảm của thiếu nữ vô thượng đó, bại trong một ngày mưa xuân, chôn vùi vinh quang và võ công của cả đời vào lòng đất.
Mãi hồi lâu sau, hắn ta cười đắng chát, thần sắc đã dần bình tĩnh trở lại.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70