Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 08 - Chương 29
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 08 - Chương 29
Lúc này nàng đang dùng "Thiên Cân Trụy" giữ vững bản thân, dốc sức chống cự với lực kéo như từ trên trời dưới đất tràn ra kia. Bây giờ chỉ cần nàng nhảy lên để tránh thì sẽ bị lực mạnh kéo đi. Hoặc là bị kéo đi, hoặc là bị vô số cuồng phong kia đâm xuyên, nàng không có lựa chọn!
Lúc sau lại nhớ ra, Tông Việt cũng phải đối mặt với tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như mình. Máu nóng nổi lên, Mạnh Phù Dao không nghĩ ngợi gì nữa, xoay người nhào lại che cho Tông Việt.
Cơ thể nàng vừa xoay đi, một trận kình phong ập đến theo sau sự chuyển động của nàng, uỳnh uỳnh phía sau.
Tông Việt nhanh hơn, xô nàng ngã xuống.
Hắn nhào lên người nàng, lập tức che trên thân nàng, tay chân ôm lấy bảo vệ cơ thể nàng, sau đó lại xuất chiêu "Thiên Cân Trụy", chống cự luồng sức mạnh còn đang lôi kéo Mạnh Phù Dao.
Tiếng gió xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, rào rào không ngừng, Mạnh Phù Dao nằm đó, cảm nhận từng luồng gió lạnh cắt da cắt thịt phả vào mặt. Mái tóc nàng bay xõa trong không trung, nháy mắt bị cắt đứt. Độ sắc bén ấy khiến nàng kinh hồn bạt vía... Tiếng gió quá gần quá dày, nàng nằm đó mà cũng suýt bị đâm, Tông Việt, Tông Việt thì sao...
"Tránh ra! Tránh ra!" Mạnh Phù Dao không thể cử động, gào lên: "Tránh ra, tránh ra, tránh ra, tránh ra..."
"Nằm im!" Tông Việt đè chặt nàng, toàn thân đang run rẩy, lại không chịu dịch ra. Mạnh Phù Dao lại muốn điều động chân khí giải huyệt. Nhưng thủ pháp điểm huyệt mỗi người lại khác nhau, thủ pháp của Tông Việt cực kì quái dị. Nội lực Mạnh Phù Dao tuy có thể coi là tuyệt đỉnh, lại không thể sờ ra hướng đi của huyệt đạo, không thể giải được.
Xung quanh bốn bề tối tăm, chỉ còn tiếng gió vù vù xoẹt qua, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy hương thuốc và mùi tanh của máu trong không khí ngày càng nồng đậm. Có thứ gì đó đang không ngừng phun ra, rơi trên người nàng. Nhiệt độ cơ thể nam tử trên người nàng vô cùng nóng, trước ngực lại rất lạnh. Nhiệt độ khác thường kia khiến nàng không yên lòng, nước mắt không ngăn được mà trào ra: "Xin huynh đấy... tránh ra đi, tránh ra đi…”
Nam tử kia chỉ chìm đắm trong bóng tối hỗn độn, không nói gì cũng không di chuyển, dù chỉ một bước.
Trong tiếng gió ầm ĩ, hai người ngã xuống đất lại im lặng đến đáng sợ, cả hai đều trầm mặc, nhẫn nại đến cực độ. Một người nhẫn nại vì bệnh tật tái phát và nỗi đau khi bị gió sắc cắt vào da thịt. Một người nhẫn nại vì sự hi sinh thầm lặng và nỗi sợ hãi tột độ trước sự khắc nghiệt của số phận
Tiếng gió nhanh như tia chớp, thời gian lại chậm như ngàn năm.
Tông Việt bỗng run run, một ngụm máu tươi bắn lên tóc nàng.
Nước mắt Mạnh Phù Dao lặng lẽ tuôn rơi, dọc theo khóe mắt, chậm rãi chảy xuống mái tóc, hòa cùng những giọt máu nóng kia.
"Phù Dao... vì sao... trận pháp này rõ ràng là muốn dồn nàng vào chỗ chết..." Tông Việt ôm lấy nàng, còn chưa nói xong lại có một ngụm máu phim lên bả vai nàng, nóng đến mức khiến tim nàng run run. "... Ta am hiểu tứ đại cảnh mà, lúc đầu... đã tính toán qua. Nàng chỉ cần luyện Phá Cửu Tiêu thành công là có thể qua. Nhưng mà hiện giờ... bắt đầu từ Cửu U, đã không đúng rồi…”
"Có người muốn ta chết ở đây." Nước mắt ướt đẫm tóc mai. Mạnh Phù Dao cắn chặt răng, gằn từng chữ đầy hận ý, "Đúng là... ta đáng chết."
Nếu như ta phải giẫm lên thi thể các huynh mới có thể đặt chân đến tế đàn Thần điện, vậy ta thà chết sớm cho xong, ngay từ lúc đầu gặp nhau.
"Không... ta rất vui." Tông Việt ôm chặt nàng, hổn hển: "Cả đời... có lẽ đây là... khoảng cách gần nhất rồi…”
Hắn tựa vào gò má nàng, trong mùi tanh ngọt của nước mắt hòa với máu vẫn ngửi thấy hương thơm nồng nàn của nàng. Mùi hương đó như hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối, nở rộ bong ánh sáng trong veo phản chiếu của nước với trời. Hắn ngẩn ngơ đi tìm mùi hương đó, bước qua sông máu núi xương, chống cự lại cái lạnh tê tái cắt da cắt thịt ập đến, cuối cùng tìm thấy nàng ngoái đầu mỉm cười nơi tận cùng chân trời.
Thật là xinh đẹp...
Làn da lạnh áp trên gò má, hơi thở nóng rực phả bên mặt nàng, cho dù ở bước đường cùng này, dung nhan diễm lệ ma mị kia vẫn mãi mãi tươi đẹp như lửa, không lộ ra chút tái nhợt. Cũng như cuộc đời này cho dù cực khổ gian nan thế nào, hắn luôn đeo lớp mặt nạ mà sống, lớp mặt nạ hoa lệ xa xăm, đẹp đến kinh người mà lại hư ảo... cho đến khi gặp nàng, cho đến khi gặp nữ tử rực rỡ như lửa ở dưới thân này.
Tông Việt nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, hắn muốn dựa vào nàng gần một chút, một chút nữa, một chút nữa…
Con đường này lạnh lẽo quá, hắn muốn để bản thân phóng túng ích kỉ một lần, mượn chút hơi ấm của nàng để vượt qua đêm dài bất tận của cuộc đời.
Ý thức đã nửa hôn mê, lại vẫn nhớ phải đi tìm ngọn nguồn mùi hương kia, từ vành tai nàng đến tóc mai nàng, đến gò má giàn giụa nước mắt của nàng, đến... đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại kia.
Hai môi chạm chau, hắn run rẩy.
Hắn chưa từng nghĩ tới khoảnh khắc này, chưa từng muốn chiếm hữu nàng, hắn thuộc về sức mạnh hắc ám, sau khi mất đi tất cả chỉ còn sống vì chấp niệm. Đóa hoa kia tươi đẹp quá, chỉ nên trồng trên mảnh đất thuần khiết, chứ không phải nở rộ nơi góc tối u ám của hắn để rồi quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Từ trước đến nay, hắn chỉ muốn làm người bảo vệ đóa hoa kia.
Lúc thiếu niên hắn là thế tử cô độc lưu lạc, chính nàng đã đưa hắn lên ngai vàng lạnh lẽo, làm một Đế vương cô đơn, cả đời vĩnh viễn ở trên cao, phóng tầm mắt ra nhìn chỉ thấy ráng mây xa xa, còn nàng ở tận phương trời xa xăm nào đó.
Trong gió có mùi máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, duy chỉ có hương thơm không tan từ hai đôi môi đang chạm vào nhau kia. Hắn cười nhàn nhạt, sự ấm áp giây phút hai môi hòa quyện vào nhau này... đủ để hắn chống lại tất cả giá lạnh của cả đời.
Đôi môi lành lạnh dịu dàng di chuyển, hôn nhè nhẹ lên những giọt nước mắt lã chã rơi trên đôi môi hồng kia... Cuộc sống của nàng, đáng ra phải luôn tươi sáng phồn hoa, không nên để nước mắt xâm chiếm... Nhưng sao từ tận đáy lòng hắn lại mơ hồ có chút thích thú... Nàng liều mạng vì hắn, nàng rơi nước mắt vì hắn.
Khóe môi Tông Việt cũng nở một ý cười mơ hồ.
Tiếng gió dần tan, sự tấn công mãnh liệt nhất cũng đã qua.
Cơ thể Tông Việt cũng dần dần mềm nhũn ra.
Trước khi hoàn toàn gục ngã, hắn giải huyệt cho Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao lập tức ôm chặt lấy hắn, nắm lấy bàn tay đầy chất lòng, trong phút chốc đáy lòng chợt lạnh, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa bị lực mạnh vẫn chưa tan hẳn kia kéo đi.
Lồng ngực nàng bỗng có tiếng rít, hóa ra là Cửu Vỹ, vừa nãy nó bị ép đến mức không thể lên tiếng, suýt nữa thì mất mạng, lúc này mới giãy giụa chui ra, nuốt lại nội đan của mình.
Nội đan màu vàng trôi trong cơ thể nó, sáng đến chói mắt.
Mạnh Phù Dao lúc này tâm trạng còn đang chấn động đau đớn, đâu có kiên nhẫn để ý tới nó, đưa tay bắt nó nhét về chỗ cũ.
Bàn tay vừa rút ra từ lồng ngực, chợt cứng lại giữa không trung.
Vừa rồi mình nhìn thấy gì nhỉ?
Kim quang... kim quang!
Thấy kim quang!
Đom đóm... đom đóm... con vật tự phát sáng...
Một tia sáng lóe lên trong đầu, nàng đưa tay tìm Cửu Vỹ trong lồng ngực, lôi nó ra ném vào không trung.
Kim quang lóe lên, Cửu Vỹ bị ném ra ngoài, trong không trung phút chốc xuất hiện ánh sáng màu vàng yếu ớt, không được coi là sáng, nhưng đối với những người võ công cao cường, giác quan nhạy bén như Mạnh Phù Dao mà nói, cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ động tĩnh bên trên rồi.
Điều kì diệu là, Cửu Vỹ bay qua không trung không hề gặp trở ngại, rõ ràng lực mạnh kia không ra tay với nó.
Mạnh Phù Dao mừng như phát điên!
Có ánh sáng!
Mừng xong nàng lại thấy đau lòng... Sao không nghĩ ra sớm hơn chứ!
Ánh sáng lóe lên, tiếng gió lớn trên đỉnh đầu cũng dừng lại, mơ hồ nhìn thấy đường nét lờ mờ, đúng là hình dáng cái tay. Cánh tay kia bị ánh sáng chiếu vào, dừng lại rồi né ra, sau đó mới lại thò xuống bắt tiếp.
Khí thế lần này còn mạnh mẽ hung ác hơn, khí đen chuyển động khắp nơi, tới tấp hơn lúc nãy. Mà khí đen kia lại di chuyển theo thân hình Cửu Vỹ, như con rắn quấn xung quanh.
Cuối cùng Mạnh Phù Dao đã hiểu câu nói của Lôi Động lúc đầu, "Giữ lại mạng cho nó có thể là chuyện tốt mà cũng có thể là chuyện xấu."
Tuy nội đan Cửu Vỹ phát sáng, nhưng trời sinh nó là vật yêu tà ở Phù Phong, kết hợp với tà khí ở trận pháp này. Nàng ném nó ra, ánh sáng chỉ có một chút, còn uy lực trận pháp lại mạnh lên mấy lần.
Mạnh Phù Dao có chút do dự, có cần thu Cửu Vỹ về không?
Ám Cảnh... Ám Cảnh... Cho dù thế nào, ánh sáng vẫn là quan trọng nhất... Cho dù thế nào, biết là sẽ phiền phức cho mình, nhưng có mấy điểm sáng kia chiếu cũng tốt.
Nàng không muốn nhìn thấy bất kì ai bị thương vì nàng nữa!
Mạnh Phù Dao quyết tâm nhất định không được do dự nữa, cánh tay lại nhấc lên ném Cửu Vỹ đã rơi xuống đất lên trên, thấy Cửu Vỹ bị nàng ném lên cao mấy trượng, có thể thấy, mấy người Chiến Bắc Dã đang bị vây hãm cũng nhất định có thể thấy chút ánh sáng. Có chút ánh sáng là có cơ hội phá trận, Mạnh Phù Dao ôm chặt Tông Việt, vừa không ngừng truyền chân khí cho hắn vừa gọi lớn:
"Các huynh có nhìn thấy không…”
Đang nói thì Cửu Vỹ lại rơi xuống, Mạnh Phù Dao lại ném lên, song Hồ ly không biết bay nên mỗi lần chỉ ở trên không trung một thời gian có hạn. Phù Dao vừa không né tránh những lực lớn hung hăng múa may đè nén, vừa phải ném Cửu Vỹ lên, tuy cũng không phải ném cao lắm nhưng Cửu Vỹ thực sự không chịu được nữa.
"Hu hu!" Quả bóng da Cửu Vỹ khóc lóc trên không trung, đau đầu chóng mặt, thảm thương kêu cứu.
Kim quang tắt lụi, từng tia từng tia một cũng không thấy rõ nữa. Mạnh Phù Dao đang suy nghĩ thì một đống lông vũ rực rỡ lóe lên, Kim Cương bay ra.
Con chim kia hùng hổ xông tới, mắng to:
"Làm gì vậy? Nhảy lên nhảy xuống làm "ông đây" chóng hết cả mặt!" rồi bay tới bên dưới Cửu Vỹ, đỡ con Hồ ly kia.
Nó vừa đỡ được Cửu Vỹ, kim quang tức thì không lập lòe nhảy nhót nữa, mà ánh sáng ổn định hơn. Phù Dao nghiêng đầu hét lớn: "Cửu Vỹ! cố gắng lên! Ta sẽ thưởng cho ngươi!"
Cửu Vỹ vận khí giữa không trung, nội đan tỏa sáng bụng nó trở nên trong suốt, nhìn như chiếc đèn lồng màu vàng, những bức tường trong suốt xung quanh bị ánh sáng chiếu tan đi.
Lúc đó Mạnh Phù Dao cũng nhìn thấy Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn đang chiến đấu ở một nơi cách nàng không xa, nhưng mà xem ra tình trạng có vẻ còn tốt hơn, trận pháp này quả nhiên dốc lực đối phó với nàng.
Mấy người kia như có linh cảm quay đầu lại, cũng đồng thời nhìn về phía nàng, ánh mắt giao nhau, hiện lên tia mừng rỡ!
Khí đen xung quanh nồng hơn, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu bị kim quang chiếu sáng trở nên mỏng manh hơn, bỗng rụt lại!
"Oành!"
Trắng đỏ xanh ba màu rực rỡ, nương theo sự chiếu rọi của kim quang đồng thời sáng lên, trong phút chốc hợp lại giữa không trung, là ba vị cao thủ hợp sức hành động, dập tắt bàn tay khổng lồ mịt mù kia.
Một làn khói đen rút lướt qua giữa đất trời, Mạnh Phù Dao bất giác hít hít vài hơi, vẫn bình an vô sự. Nàng còn chưa kịp nghĩ chuyện này là sao thì bầu trời đã bừng sáng, bóng dáng bên cạnh cũng hiện lên, mấy người Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn cũng nhào qua.
Chiến Bắc Dã vừa nhìn thấy Tông Việt nằm trong lòng Mạnh Phù Dao, mặt biến sắc hỏi: "Huynh ấy bị sao vậy?"
Tay Mạnh Phù Dao vẫn luôn đặt giữa lưng Tông Việt, lúc nãy còn ở trong trận nàng không dám hô hấp nhân tạo cho Tông Việt, sợ trong lúc làm mà mất tập trung sẽ gây ra chuyện lớn, chỉ liều mạng bất chấp tất cả mà truyền chân khí, lúc này mới run run bắt mạch cho Tông Việt.
Tay nàng còn chưa kịp đặt vào mạch Tông Việt, chân đã khuỵu xuống, mặt đất như bị rút đi, cơ thể bỗng bay lên.
Cảnh vật xung quanh lại biến đổi, mấy đám mây trắng như bông chợt nổi lên, tay chân đã không còn nghe bản thân nàng điều khiển nữa, cánh tay mềm oặt ra, Tông Việt từ trong lòng nàng rơi xuống.
Mạnh Phù Dao vội vàng bắt lấy, vừa cử động, cơ thể liền lâng lâng bay lên, căn bản không thể nắm lấy. Nàng ngoái
lại nhìn mấy người kia, cũng như vậy. Còn Tông Việt từ trong lòng nàng ngã nhào xuống, nháy mắt đã không thấy đâu.
Mạnh Phù Dao hoảng hốt, gọi liên tục: "Tông Việt! Tông Việt!", rồi liều mạng nhào xuống dưới, nhưng mỗi lần cử động là lại trôi đi, tất cả động tác đều không theo ý mình, lực hút của trái đất dường như không còn tồn tại, nàng có cảm giác như đột nhiên bay lơ lửng trong vũ trụ.
Phù Dao giãy giụa, điều chỉnh tay chân muốn túm Tông Việt lại, cánh tay bỗng bị ai kéo lấy, nàng nhìn lại hóa ra là Chiến Bắc Dã. Hắn nhíu mày trầm giọng nói: "Phù Dao! Đã vào cảnh thứ ba rồi. Huynh ấy rơi xuống cũng tốt. Cảnh thứ hai được phá rồi, sẽ không làm huynh ấy bị thương nữa đâu."
"Sao ta có thể bỏ mặc huynh ấy một mình rơi xuống!" Manh Phù Dao hung hăng cãi lại. "Đến huynh ấy sống chết thế nào... sống chết thế nào ta cũng không biết!"
Khóe mắt nàng long lanh nước mắt, ánh mắt sáng quắc đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Chiến Bắc Dã. Nhìn bộ dạng này của nàng, nếu Chiến Bắc Dã không chịu buông tay, ắt là nàng sẽ thật sự chém hắn một đao.
Chiến Bắc Dã vẫn không nhúc nhích: "Phù Dao, bảo vệ bản thân mình! Nàng càng mạnh, người khác mới không phải chết!"
Mạnh Phù Dao chấn động, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu. Chiến Bắc Dã lập tức thấy rằng câu nói này có vẻ rất gây tổn thương, nhưng tính cách Mạnh Phù Dao trọng nghĩa khí, trước giờ cho dù đối diện với nguy hiểm cũng không chịu từ bỏ bạn bè, hiện giờ Tông Việt bị rơi xuống thế này, không nói nặng thì sao có thể khiến nàng từ bỏ chứ?
Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều chứa đầy đau đớn, một lúc sau Mạnh Phù Dao nhắm mắt, lặng lẽ quay đầu đi.
Nàng không có quyền được ương ngạnh. Nàng thậm chí không có quyền được quay đầu lại!
Đằng trước, đằng sau, đều có những người vì nàng mà sống chết chưa rõ!
Nàng lơ lửng ở giữa, tim như muốn nứt làm đôi, hận không thể xé tan bản thân thành hai mảnh, hòa vào đất trời.
Cái quay đầu kia làm một giọt nước bắn ra, rơi trên tay Chiến Bắc Dã. Giọt nước mắt kia như mưa tầm tã, thấm ướt cả tâm trạng Chiến Bắc Dã. Lúc sau hắn mới thì thào: "Đừng lo... Thân phận thánh y Tông Việt khác với chúng ta, Thương Khung trước đây từng được huynh ấy giúp, sẽ không làm khó huynh ấy đâu."
Mạnh Phù Dao nghẹn ngào đồng ý, lòng đau đến tê buốt. Rốt cuộc Tông Việt sao rồi? Huynh ấy rơi xuống đâu rồi? Vừa nãy trời bừng sáng chỉ thấy nửa thân huynh ấy đẫm máu, là bị thương ngoài da hay bị trọng thương đến lục phũ ngũ tạng rồi? Y thuật thần thông của huynh ấy có thể tự cứu được bản thân không?
Thứ cho ta không thể không bỏ rơi huynh...
Nhưng ta sẽ không tha cho bản thân mình đâu...
Lúc sau lại nhớ ra, Tông Việt cũng phải đối mặt với tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như mình. Máu nóng nổi lên, Mạnh Phù Dao không nghĩ ngợi gì nữa, xoay người nhào lại che cho Tông Việt.
Cơ thể nàng vừa xoay đi, một trận kình phong ập đến theo sau sự chuyển động của nàng, uỳnh uỳnh phía sau.
Tông Việt nhanh hơn, xô nàng ngã xuống.
Hắn nhào lên người nàng, lập tức che trên thân nàng, tay chân ôm lấy bảo vệ cơ thể nàng, sau đó lại xuất chiêu "Thiên Cân Trụy", chống cự luồng sức mạnh còn đang lôi kéo Mạnh Phù Dao.
Tiếng gió xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, rào rào không ngừng, Mạnh Phù Dao nằm đó, cảm nhận từng luồng gió lạnh cắt da cắt thịt phả vào mặt. Mái tóc nàng bay xõa trong không trung, nháy mắt bị cắt đứt. Độ sắc bén ấy khiến nàng kinh hồn bạt vía... Tiếng gió quá gần quá dày, nàng nằm đó mà cũng suýt bị đâm, Tông Việt, Tông Việt thì sao...
"Tránh ra! Tránh ra!" Mạnh Phù Dao không thể cử động, gào lên: "Tránh ra, tránh ra, tránh ra, tránh ra..."
"Nằm im!" Tông Việt đè chặt nàng, toàn thân đang run rẩy, lại không chịu dịch ra. Mạnh Phù Dao lại muốn điều động chân khí giải huyệt. Nhưng thủ pháp điểm huyệt mỗi người lại khác nhau, thủ pháp của Tông Việt cực kì quái dị. Nội lực Mạnh Phù Dao tuy có thể coi là tuyệt đỉnh, lại không thể sờ ra hướng đi của huyệt đạo, không thể giải được.
Xung quanh bốn bề tối tăm, chỉ còn tiếng gió vù vù xoẹt qua, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy hương thuốc và mùi tanh của máu trong không khí ngày càng nồng đậm. Có thứ gì đó đang không ngừng phun ra, rơi trên người nàng. Nhiệt độ cơ thể nam tử trên người nàng vô cùng nóng, trước ngực lại rất lạnh. Nhiệt độ khác thường kia khiến nàng không yên lòng, nước mắt không ngăn được mà trào ra: "Xin huynh đấy... tránh ra đi, tránh ra đi…”
Nam tử kia chỉ chìm đắm trong bóng tối hỗn độn, không nói gì cũng không di chuyển, dù chỉ một bước.
Trong tiếng gió ầm ĩ, hai người ngã xuống đất lại im lặng đến đáng sợ, cả hai đều trầm mặc, nhẫn nại đến cực độ. Một người nhẫn nại vì bệnh tật tái phát và nỗi đau khi bị gió sắc cắt vào da thịt. Một người nhẫn nại vì sự hi sinh thầm lặng và nỗi sợ hãi tột độ trước sự khắc nghiệt của số phận
Tiếng gió nhanh như tia chớp, thời gian lại chậm như ngàn năm.
Tông Việt bỗng run run, một ngụm máu tươi bắn lên tóc nàng.
Nước mắt Mạnh Phù Dao lặng lẽ tuôn rơi, dọc theo khóe mắt, chậm rãi chảy xuống mái tóc, hòa cùng những giọt máu nóng kia.
"Phù Dao... vì sao... trận pháp này rõ ràng là muốn dồn nàng vào chỗ chết..." Tông Việt ôm lấy nàng, còn chưa nói xong lại có một ngụm máu phim lên bả vai nàng, nóng đến mức khiến tim nàng run run. "... Ta am hiểu tứ đại cảnh mà, lúc đầu... đã tính toán qua. Nàng chỉ cần luyện Phá Cửu Tiêu thành công là có thể qua. Nhưng mà hiện giờ... bắt đầu từ Cửu U, đã không đúng rồi…”
"Có người muốn ta chết ở đây." Nước mắt ướt đẫm tóc mai. Mạnh Phù Dao cắn chặt răng, gằn từng chữ đầy hận ý, "Đúng là... ta đáng chết."
Nếu như ta phải giẫm lên thi thể các huynh mới có thể đặt chân đến tế đàn Thần điện, vậy ta thà chết sớm cho xong, ngay từ lúc đầu gặp nhau.
"Không... ta rất vui." Tông Việt ôm chặt nàng, hổn hển: "Cả đời... có lẽ đây là... khoảng cách gần nhất rồi…”
Hắn tựa vào gò má nàng, trong mùi tanh ngọt của nước mắt hòa với máu vẫn ngửi thấy hương thơm nồng nàn của nàng. Mùi hương đó như hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối, nở rộ bong ánh sáng trong veo phản chiếu của nước với trời. Hắn ngẩn ngơ đi tìm mùi hương đó, bước qua sông máu núi xương, chống cự lại cái lạnh tê tái cắt da cắt thịt ập đến, cuối cùng tìm thấy nàng ngoái đầu mỉm cười nơi tận cùng chân trời.
Thật là xinh đẹp...
Làn da lạnh áp trên gò má, hơi thở nóng rực phả bên mặt nàng, cho dù ở bước đường cùng này, dung nhan diễm lệ ma mị kia vẫn mãi mãi tươi đẹp như lửa, không lộ ra chút tái nhợt. Cũng như cuộc đời này cho dù cực khổ gian nan thế nào, hắn luôn đeo lớp mặt nạ mà sống, lớp mặt nạ hoa lệ xa xăm, đẹp đến kinh người mà lại hư ảo... cho đến khi gặp nàng, cho đến khi gặp nữ tử rực rỡ như lửa ở dưới thân này.
Tông Việt nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, hắn muốn dựa vào nàng gần một chút, một chút nữa, một chút nữa…
Con đường này lạnh lẽo quá, hắn muốn để bản thân phóng túng ích kỉ một lần, mượn chút hơi ấm của nàng để vượt qua đêm dài bất tận của cuộc đời.
Ý thức đã nửa hôn mê, lại vẫn nhớ phải đi tìm ngọn nguồn mùi hương kia, từ vành tai nàng đến tóc mai nàng, đến gò má giàn giụa nước mắt của nàng, đến... đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại kia.
Hai môi chạm chau, hắn run rẩy.
Hắn chưa từng nghĩ tới khoảnh khắc này, chưa từng muốn chiếm hữu nàng, hắn thuộc về sức mạnh hắc ám, sau khi mất đi tất cả chỉ còn sống vì chấp niệm. Đóa hoa kia tươi đẹp quá, chỉ nên trồng trên mảnh đất thuần khiết, chứ không phải nở rộ nơi góc tối u ám của hắn để rồi quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Từ trước đến nay, hắn chỉ muốn làm người bảo vệ đóa hoa kia.
Lúc thiếu niên hắn là thế tử cô độc lưu lạc, chính nàng đã đưa hắn lên ngai vàng lạnh lẽo, làm một Đế vương cô đơn, cả đời vĩnh viễn ở trên cao, phóng tầm mắt ra nhìn chỉ thấy ráng mây xa xa, còn nàng ở tận phương trời xa xăm nào đó.
Trong gió có mùi máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, duy chỉ có hương thơm không tan từ hai đôi môi đang chạm vào nhau kia. Hắn cười nhàn nhạt, sự ấm áp giây phút hai môi hòa quyện vào nhau này... đủ để hắn chống lại tất cả giá lạnh của cả đời.
Đôi môi lành lạnh dịu dàng di chuyển, hôn nhè nhẹ lên những giọt nước mắt lã chã rơi trên đôi môi hồng kia... Cuộc sống của nàng, đáng ra phải luôn tươi sáng phồn hoa, không nên để nước mắt xâm chiếm... Nhưng sao từ tận đáy lòng hắn lại mơ hồ có chút thích thú... Nàng liều mạng vì hắn, nàng rơi nước mắt vì hắn.
Khóe môi Tông Việt cũng nở một ý cười mơ hồ.
Tiếng gió dần tan, sự tấn công mãnh liệt nhất cũng đã qua.
Cơ thể Tông Việt cũng dần dần mềm nhũn ra.
Trước khi hoàn toàn gục ngã, hắn giải huyệt cho Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao lập tức ôm chặt lấy hắn, nắm lấy bàn tay đầy chất lòng, trong phút chốc đáy lòng chợt lạnh, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa bị lực mạnh vẫn chưa tan hẳn kia kéo đi.
Lồng ngực nàng bỗng có tiếng rít, hóa ra là Cửu Vỹ, vừa nãy nó bị ép đến mức không thể lên tiếng, suýt nữa thì mất mạng, lúc này mới giãy giụa chui ra, nuốt lại nội đan của mình.
Nội đan màu vàng trôi trong cơ thể nó, sáng đến chói mắt.
Mạnh Phù Dao lúc này tâm trạng còn đang chấn động đau đớn, đâu có kiên nhẫn để ý tới nó, đưa tay bắt nó nhét về chỗ cũ.
Bàn tay vừa rút ra từ lồng ngực, chợt cứng lại giữa không trung.
Vừa rồi mình nhìn thấy gì nhỉ?
Kim quang... kim quang!
Thấy kim quang!
Đom đóm... đom đóm... con vật tự phát sáng...
Một tia sáng lóe lên trong đầu, nàng đưa tay tìm Cửu Vỹ trong lồng ngực, lôi nó ra ném vào không trung.
Kim quang lóe lên, Cửu Vỹ bị ném ra ngoài, trong không trung phút chốc xuất hiện ánh sáng màu vàng yếu ớt, không được coi là sáng, nhưng đối với những người võ công cao cường, giác quan nhạy bén như Mạnh Phù Dao mà nói, cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ động tĩnh bên trên rồi.
Điều kì diệu là, Cửu Vỹ bay qua không trung không hề gặp trở ngại, rõ ràng lực mạnh kia không ra tay với nó.
Mạnh Phù Dao mừng như phát điên!
Có ánh sáng!
Mừng xong nàng lại thấy đau lòng... Sao không nghĩ ra sớm hơn chứ!
Ánh sáng lóe lên, tiếng gió lớn trên đỉnh đầu cũng dừng lại, mơ hồ nhìn thấy đường nét lờ mờ, đúng là hình dáng cái tay. Cánh tay kia bị ánh sáng chiếu vào, dừng lại rồi né ra, sau đó mới lại thò xuống bắt tiếp.
Khí thế lần này còn mạnh mẽ hung ác hơn, khí đen chuyển động khắp nơi, tới tấp hơn lúc nãy. Mà khí đen kia lại di chuyển theo thân hình Cửu Vỹ, như con rắn quấn xung quanh.
Cuối cùng Mạnh Phù Dao đã hiểu câu nói của Lôi Động lúc đầu, "Giữ lại mạng cho nó có thể là chuyện tốt mà cũng có thể là chuyện xấu."
Tuy nội đan Cửu Vỹ phát sáng, nhưng trời sinh nó là vật yêu tà ở Phù Phong, kết hợp với tà khí ở trận pháp này. Nàng ném nó ra, ánh sáng chỉ có một chút, còn uy lực trận pháp lại mạnh lên mấy lần.
Mạnh Phù Dao có chút do dự, có cần thu Cửu Vỹ về không?
Ám Cảnh... Ám Cảnh... Cho dù thế nào, ánh sáng vẫn là quan trọng nhất... Cho dù thế nào, biết là sẽ phiền phức cho mình, nhưng có mấy điểm sáng kia chiếu cũng tốt.
Nàng không muốn nhìn thấy bất kì ai bị thương vì nàng nữa!
Mạnh Phù Dao quyết tâm nhất định không được do dự nữa, cánh tay lại nhấc lên ném Cửu Vỹ đã rơi xuống đất lên trên, thấy Cửu Vỹ bị nàng ném lên cao mấy trượng, có thể thấy, mấy người Chiến Bắc Dã đang bị vây hãm cũng nhất định có thể thấy chút ánh sáng. Có chút ánh sáng là có cơ hội phá trận, Mạnh Phù Dao ôm chặt Tông Việt, vừa không ngừng truyền chân khí cho hắn vừa gọi lớn:
"Các huynh có nhìn thấy không…”
Đang nói thì Cửu Vỹ lại rơi xuống, Mạnh Phù Dao lại ném lên, song Hồ ly không biết bay nên mỗi lần chỉ ở trên không trung một thời gian có hạn. Phù Dao vừa không né tránh những lực lớn hung hăng múa may đè nén, vừa phải ném Cửu Vỹ lên, tuy cũng không phải ném cao lắm nhưng Cửu Vỹ thực sự không chịu được nữa.
"Hu hu!" Quả bóng da Cửu Vỹ khóc lóc trên không trung, đau đầu chóng mặt, thảm thương kêu cứu.
Kim quang tắt lụi, từng tia từng tia một cũng không thấy rõ nữa. Mạnh Phù Dao đang suy nghĩ thì một đống lông vũ rực rỡ lóe lên, Kim Cương bay ra.
Con chim kia hùng hổ xông tới, mắng to:
"Làm gì vậy? Nhảy lên nhảy xuống làm "ông đây" chóng hết cả mặt!" rồi bay tới bên dưới Cửu Vỹ, đỡ con Hồ ly kia.
Nó vừa đỡ được Cửu Vỹ, kim quang tức thì không lập lòe nhảy nhót nữa, mà ánh sáng ổn định hơn. Phù Dao nghiêng đầu hét lớn: "Cửu Vỹ! cố gắng lên! Ta sẽ thưởng cho ngươi!"
Cửu Vỹ vận khí giữa không trung, nội đan tỏa sáng bụng nó trở nên trong suốt, nhìn như chiếc đèn lồng màu vàng, những bức tường trong suốt xung quanh bị ánh sáng chiếu tan đi.
Lúc đó Mạnh Phù Dao cũng nhìn thấy Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn đang chiến đấu ở một nơi cách nàng không xa, nhưng mà xem ra tình trạng có vẻ còn tốt hơn, trận pháp này quả nhiên dốc lực đối phó với nàng.
Mấy người kia như có linh cảm quay đầu lại, cũng đồng thời nhìn về phía nàng, ánh mắt giao nhau, hiện lên tia mừng rỡ!
Khí đen xung quanh nồng hơn, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu bị kim quang chiếu sáng trở nên mỏng manh hơn, bỗng rụt lại!
"Oành!"
Trắng đỏ xanh ba màu rực rỡ, nương theo sự chiếu rọi của kim quang đồng thời sáng lên, trong phút chốc hợp lại giữa không trung, là ba vị cao thủ hợp sức hành động, dập tắt bàn tay khổng lồ mịt mù kia.
Một làn khói đen rút lướt qua giữa đất trời, Mạnh Phù Dao bất giác hít hít vài hơi, vẫn bình an vô sự. Nàng còn chưa kịp nghĩ chuyện này là sao thì bầu trời đã bừng sáng, bóng dáng bên cạnh cũng hiện lên, mấy người Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn cũng nhào qua.
Chiến Bắc Dã vừa nhìn thấy Tông Việt nằm trong lòng Mạnh Phù Dao, mặt biến sắc hỏi: "Huynh ấy bị sao vậy?"
Tay Mạnh Phù Dao vẫn luôn đặt giữa lưng Tông Việt, lúc nãy còn ở trong trận nàng không dám hô hấp nhân tạo cho Tông Việt, sợ trong lúc làm mà mất tập trung sẽ gây ra chuyện lớn, chỉ liều mạng bất chấp tất cả mà truyền chân khí, lúc này mới run run bắt mạch cho Tông Việt.
Tay nàng còn chưa kịp đặt vào mạch Tông Việt, chân đã khuỵu xuống, mặt đất như bị rút đi, cơ thể bỗng bay lên.
Cảnh vật xung quanh lại biến đổi, mấy đám mây trắng như bông chợt nổi lên, tay chân đã không còn nghe bản thân nàng điều khiển nữa, cánh tay mềm oặt ra, Tông Việt từ trong lòng nàng rơi xuống.
Mạnh Phù Dao vội vàng bắt lấy, vừa cử động, cơ thể liền lâng lâng bay lên, căn bản không thể nắm lấy. Nàng ngoái
lại nhìn mấy người kia, cũng như vậy. Còn Tông Việt từ trong lòng nàng ngã nhào xuống, nháy mắt đã không thấy đâu.
Mạnh Phù Dao hoảng hốt, gọi liên tục: "Tông Việt! Tông Việt!", rồi liều mạng nhào xuống dưới, nhưng mỗi lần cử động là lại trôi đi, tất cả động tác đều không theo ý mình, lực hút của trái đất dường như không còn tồn tại, nàng có cảm giác như đột nhiên bay lơ lửng trong vũ trụ.
Phù Dao giãy giụa, điều chỉnh tay chân muốn túm Tông Việt lại, cánh tay bỗng bị ai kéo lấy, nàng nhìn lại hóa ra là Chiến Bắc Dã. Hắn nhíu mày trầm giọng nói: "Phù Dao! Đã vào cảnh thứ ba rồi. Huynh ấy rơi xuống cũng tốt. Cảnh thứ hai được phá rồi, sẽ không làm huynh ấy bị thương nữa đâu."
"Sao ta có thể bỏ mặc huynh ấy một mình rơi xuống!" Manh Phù Dao hung hăng cãi lại. "Đến huynh ấy sống chết thế nào... sống chết thế nào ta cũng không biết!"
Khóe mắt nàng long lanh nước mắt, ánh mắt sáng quắc đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Chiến Bắc Dã. Nhìn bộ dạng này của nàng, nếu Chiến Bắc Dã không chịu buông tay, ắt là nàng sẽ thật sự chém hắn một đao.
Chiến Bắc Dã vẫn không nhúc nhích: "Phù Dao, bảo vệ bản thân mình! Nàng càng mạnh, người khác mới không phải chết!"
Mạnh Phù Dao chấn động, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu. Chiến Bắc Dã lập tức thấy rằng câu nói này có vẻ rất gây tổn thương, nhưng tính cách Mạnh Phù Dao trọng nghĩa khí, trước giờ cho dù đối diện với nguy hiểm cũng không chịu từ bỏ bạn bè, hiện giờ Tông Việt bị rơi xuống thế này, không nói nặng thì sao có thể khiến nàng từ bỏ chứ?
Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều chứa đầy đau đớn, một lúc sau Mạnh Phù Dao nhắm mắt, lặng lẽ quay đầu đi.
Nàng không có quyền được ương ngạnh. Nàng thậm chí không có quyền được quay đầu lại!
Đằng trước, đằng sau, đều có những người vì nàng mà sống chết chưa rõ!
Nàng lơ lửng ở giữa, tim như muốn nứt làm đôi, hận không thể xé tan bản thân thành hai mảnh, hòa vào đất trời.
Cái quay đầu kia làm một giọt nước bắn ra, rơi trên tay Chiến Bắc Dã. Giọt nước mắt kia như mưa tầm tã, thấm ướt cả tâm trạng Chiến Bắc Dã. Lúc sau hắn mới thì thào: "Đừng lo... Thân phận thánh y Tông Việt khác với chúng ta, Thương Khung trước đây từng được huynh ấy giúp, sẽ không làm khó huynh ấy đâu."
Mạnh Phù Dao nghẹn ngào đồng ý, lòng đau đến tê buốt. Rốt cuộc Tông Việt sao rồi? Huynh ấy rơi xuống đâu rồi? Vừa nãy trời bừng sáng chỉ thấy nửa thân huynh ấy đẫm máu, là bị thương ngoài da hay bị trọng thương đến lục phũ ngũ tạng rồi? Y thuật thần thông của huynh ấy có thể tự cứu được bản thân không?
Thứ cho ta không thể không bỏ rơi huynh...
Nhưng ta sẽ không tha cho bản thân mình đâu...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70