Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
Cửa mở ra dẫn theo ánh trăng mờ ảo vào nhà, hắt lên người khiến bóng dáng hắn có chút mờ ảo, trên người hắn có mùi hương của cỏ xanh và hoa rơi, rõ ràng hắn vừa cho ngựa ăn quay về. Thiết Thành sải bước tiến vào trong, gió lả lướt lùa vào khiến lửa bập bùng bị thổi dạt về phía Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi, hai người đều buông tay tránh ra, Phù Dao cười mắng, “Tên hán tử thô lỗ này, đến đi đường cũng không thể đi cho tử tế."
Thiết Thành nhếch miệng cười với nàng, duỗi tay đi tìm lương khô trong tay nải, Chung Dị nãy giờ vẫn ngồi yên lặng một goc đột nhiên lao tới, vô cùng vui vẻ phẩy phẩy tay áo trước mặt Thiết Thành hỏi, "Ta mặc áo này có đẹp không?"
Thiết Thành nóng nảy đẩy hắn ta ra, "Ngươi mặc cái gì cũng khó nhìn hết."
Mạnh Phù Dao đang ngồi đối diện đống lửa bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thiết Thành không nhận ra đó là áo của mình sao?
Thiết Thành? Thiết Thành!
"Vù" một tiếng, bóng áo tím chợt lóe lên, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên cạnh đã biến mất từ lúc nào.
Hắn trước giờ luôn tình như xử nữ, động như thỏ chạy, nhưng tốc độ khi nãy của hắn dường như đã đạt tới tốc độ cực hạn mà một con người có thể có, đến thị lực siêu phàm của Mạnh Phù Dao cũng hoàn toàn không thể biết được hắn chạy về hướng nào, chỉ cảm nhận được khoảnh khắc lòng nàng vừa chấn động, ánh lửa bỗng sáng lên, hắn đã xuất hiện ở trước mặt "Thiết Thành", từ trong ống tay áo trượt ra một binh khí bằng Ngọc Như Ý tinh xảo, bàn tay vừa cử động, Ngọc Như Ý đã bắn về phía đối phương.
Lúc đó, Mạnh Phù Dao cũng đã tiến đến, Thí Thiên được rút ra còn chưa kịp lóe lên ánh sáng đen đã hướng thẳng về phía đối phương, Mạnh Phù Dao nhắm mắt không nhìn kẻ đang mang khuôn mặt của Thiết Thành, tránh cho bản thân mềm lòng, mỗi lần ra tay đều là sát chiêu!
Mạnh Phù Dao có thể bỏ qua hàng ngàn hàng vạn người, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua kẻ này!
Tên cặn bã không chỉ sỉ nhục nàng mà sỉ nhục cả Trường Tôn Vô Cực!
Bạch quang của Ngọc Như Ý như tuyết trắng, hắc quang của Thí Thiên tựa thủy triều, bạch quang cùng hắc quang đối lập rõ ràng mà lại như đan quyện vào nhau, kết thành một tấm lưới khổng lồ với hai màu sắc trái ngược, như sóng dữ mãnh liệt, lại tựa một làn mưa lất phất, không một tiếng động phủ lên toàn thân đối phương.
Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực liên thủ, hai trạng thái hoàn toàn khác biệt nhưng lại như trời sinh một đôi, sự mạnh mẽ của nàng vừa khéo được sự tinh tế, tỉ mi, không hề có sơ hở của hắn bù lại.
Kẻ kia vẫn tươi cười như cũ, vẫn là âm thanh trong trẻo có ba phần ngạc nhiên, bảy phần đắc ý.
Sau đó, hắn ta lui lại.
Cách hắn ta lui hết sức kì quái, giống như tằm lột xác, vừa lui, vừa cởi bỏ áo ngoài của Thiết Thành, chiếc áo được cởi ra vậy mà có thể tự mình động đậy, hoàn toàn giống như một cơ thể thật sự, "nâng tay áo" đón lấy công kích của hai người. Sau đó, kẻ kia tiếp tục ném ra vô số thứ khác, nào là túi gấm, nào là đai lưng, thậm chí cả tóc giả, mọi thứ bay tán loạn trong không trung, bóng dáng hắn ta đứng tại nơi những đồ vật kia đang quỷ dị uốn éo, thoáng một liền không thấy đâu nữa.
Hết thảy mọi việc đều chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, cao thủ đệ nhất thiên hạ giao chiến, không giống với những cao thủ thông thường liều mạng so đấu vài trăm chiêu, đợi đến khi tiếng gió ngừng lại, áo tím bay lên vừa hạ xuống, trên mặt đất đã chỉ còn lại một đống quần áo lộn xộn.
Mạnh Phù Dao đuổi theo ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn khắp nơi, sương đêm nhẹ nhàng giăng mắc, ánh trăng mờ áo, bốn bề là những cánh đồng bát ngát mênh mông, còn đâu bóng dáng của kẻ khi nãy?
Nàng nhìn đăm đăm vào nơi hắn vừa biến mất, trong lòng tức giận ngùn ngụt, "hừ" một tiếng, dùng một đao chém hỏng cửa lớn của ngôi miếu rách nát.
Nàng đột nhiên nhớ tới Thiết Thành, vội vàng đi tìm khắp nơi, Thiết Thành được tìm thấy bên bờ suối, trên người hắn chỉ còn mỗi trung y, hắn bị điểm tám huyệt đạo rồi bị kẻ kia tùy tiện vứt lại bên khe suối. Lúc vứt Thiết Thành xuống kẻ kia rõ ràng không có chút để tâm nào, để mặt hắn áp xuống bùn đất bên khe suối, lúc Phù Dao tìm đến, Thiết Thành đã suýt chết ngạt, Trưởng Tôn Vô Cực đích thân truyền công lực mới có thể cứu về một mạng của hắn.
Phù Dao càng thêm tức giận, sắc mặt đã sắp đen xì lại, căm hận lên tiếng, "Từ hôm nay trở đi, không ai được phép tự ý một mình tách ra, tránh cho việc kẻ địch thừa cơ xâm nhập..." Nói đến đây, trong lòng nàng bỗng giật mình, lúc này nàng mới hiểu ra mục đích thật sự của tên vô lại kia, hắn tận dụng mọi thời cơ, chỉ chọn những người thân thiết nhất với nàng để ra tay, ý định của hắn chính là muốn bọn họ đề phòng lẫn nhau, thậm chí cuối cùng phải mỗi người một ngả, muốn bức nàng trở thành kẻ cô độc.
Suy nghĩ ấy làm lòng nàng sinh ra một cảm giác buốt lạnh, nàng cả đời không sợ khó khăn nguy hiểm, không sợ kẻ địch hùng mạnh, nàng sợ nhất chính là cô đơn, lẻ loi cùng không tin tưởng, kẻ địch không chỉ có lòng dạ thâm độc mà còn cường đại như vậy, đang rình mò phía trước, không biết sẽ tạo nên hậu quả gì, thật khó mà tưởng tượng ra được.
Nàng mơ hồ cảm thấy, mục tiêu của đối phương không ai khác chính là nàng, hắn ta nhiều lần tập kích những người bên cạnh nàng với ý đồ cô lập nàng, vậy nàng vì cái gì mà còn muốn liên lụy đến người khác nữa đây?
"Chúng ta tách nhau ra đi thôi." Sau một hồi lâu, Phù Dao mệt mỏi nói: "Thiết Thành, ngươi quay về Trường Hãn hoặc Diêu Thành, Trưởng Tôn Vô Cực, huynh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, chỉ cần không ở cạnh ta là được."
"Ta chỉ muốn ở cùng nàng." Trưởng Tôn Vô Cực lập tức kiên quyết đáp lại, "Cùng ở bên cạnh nàng mới là nơi ta muốn đi."
"Phù Dao," Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng nói tiếp: "Điều hắn muốn, chính là khiến nàng mất đi tinh thần và ý chí, giống như dùng dao cùn cắt thịt, chậm rãi cắt hết mọi sự tin tưởng cùng tự tin của nàng, hắn không muốn giết nàng, mà muốn phá hoại nàng, ta không cho phép điều đó, nàng càng không thể để điều đó xảy ra."
Phù Dao thấp giọng "Ừ" một tiếng, cảm nhận được hắn đang chậm rãi tới gần, hơi do dự duỗi tay ra nắm lấy vai nàng - Từ đêm hôm ấy, hắn không còn tùy tiện trêu chọc sàm sỡ nàng như trước nữa, hiện tại mỗi lần tiếp xúc với nàng, dường như hắn đều có chút không yên tâm cùng do dự, sự do dự ngắn ngủi không đủ để khiến người khác chú ý này lại khiến trong lòng Phù Dao bỗng nhiên thấy chua xót, nàng lại nghe hắn nói tiếp: "Chắc chắn sẽ có cách, sự ăn ý và tin tưởng thực sự không thể dễ dàng bị một kẻ xa lạ hủy hoại được."
Phù Dao nghe câu nói ấy, không biết tại sao bỗng nhiên đồn hết mọi sự chú ý lên bàn tay đang đặt trên vai mình, giây phút ấy, có điều gì đó chợt ùa về trong tâm trí nàng, thế nhưng đó lại là mùi tanh trong khoang thuyền chật hẹp đêm hôm ấy, còn có bàn tay của kẻ kia đặt trên cơ thể nàng, ánh mắt trần trụi dục vọng... Kí ức khó chịu mà vô cùng rõ nét cứ thế ập đến, cảm giác ghê tởm như thấp thoáng lại như lan tràn khắp nơi, bất giác nàng lại tự nhiên tránh né hắn, bàn tay Trưởng Tôn Vô Cực lập tức cứng lại, Phù Dao cảm nhận được sự cứng ngắc ấy, trong lòng mơ hồ đau đón, nhanh chóng hối hận, tuy nhiên đã muộn rồi, Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng mà chậm rãi rút tay về, hắn rút về một cách rất tùy tiện, rất tự nhiên, giống như sợ nàng khó xử, nhưng Mạnh Phù Dao sao có thể không biết? Động tác rút tay về chậm rãi ấy như mang theo một sợi chỉ nhỏ, siết trái tim nàng lại, siết chặt lục phủ ngũ tạng nàng, đau đớn từng đợt không thôi.
Có lẽ, sợi chỉ ấy cũng đang siết lấy trái tim Trưởng Tôn Vô Cực, sự đau đớn của hắn chắc chắn không hề ít hơn nàng.
Hai người nhất thời đều im lặng, không biết nói gì, bèn dìu Thiết Thành vào cái miếu nát kia để nghỉ ngơi, Chung Dị đang ngồi trên mặt đất chơi đùa với tay áo của mình, thấy bọn họ quay về liền ngẩng đầu cười xán lạn, Phù Dao nhìn hắn ta, nghĩ lại khi nãy nàng và Trưởng Tôn Vô Cực bị ánh lửa che mắt, chỉ có hắn ta chạy tới, không biết là vô tình hay cố ý chặn tên "Thiết Thành" giả kia lại, tính ra, hắn ta đã cứu bọn họ, nếu để kẻ kia tiến đến gần, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?
Dựa theo tình hình hiện nay, có càng ít người bên cạnh càng tốt, như vậy khả năng bị lợi dụng sơ hở sẽ càng nhỏ, nhưng không biết tại sao, đối với tên Chung Dị này, nàng không thể dậy nổi cảm giác thù địch, nhìn hắn ta luôn vui vẻ một cách ngây ngô, nàng có cảm giác giống như đang nhìn một cậu em trai nhà bên cạnh vậy.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, ngồi xuống chiếc giường rơm, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng, lại nhìn Chung Dị, theo như hiểu biết của hắn đối với nàng, chuyện nàng nhất định sẽ làm tiếp theo chính là đuổi người, vậy mà nàng lại không làm thế, Trường Tôn Vô Cực suy nghĩ, nhưng vẫn cứ im lặng không nói gì như trước.
Phù Dao ngồi xuống bên cạnh tay nải để dọn dẹp, vứt hết lương khô trong đó đi, "Tên vô liêm si kia đã chạm vào.. không thể ăn nữa." Nàng quay qua Nguyên Bảo đại nhân, miễn cưỡng nở nụ cười, "Xin lỗi, hại ngươi phải đói bụng rồi. Chung Dị, ngươi đi xem có quả dại không đi."
Chung Dị đang đứng cách xa Nguyên Bảo đại nhân "Ừm" một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài, Nguyên Bảo đại nhân nước mắt lưng tròng ngồi ở một góc nhìn Mạnh Phù Dao - Aaaa Mạnh Phù Dao ngươi đừng lúc trên trời lúc dưới đất như vậy chứ, bóng ma ám ảnh trong trái tim đáng thương của ta nhất thời khó có thể xua tan hu hu...
Trưởng Tôn Vô Cực rút từ trong lòng ra hai cái bánh mặn, cẩn thận lột vỏ ngoài ra, nướng trên đống lửa rồi đưa cho Mạnh Phù Dao một, "Cái này Nguyên Bảo đã nằm lên rồi, đừng chê nhé", cái còn lại một nửa cho Nguyên Bảo đại nhân, một nửa giữ lại cho Thiết Thành còn chưa tỉnh lại.
Phù Dao xoa nắn cái bánh, cái bánh trong lòng bàn tay nàng ấm nóng, giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, bánh này Trưởng Tôn Vô Cực sau khi cứu Nguyên Bảo ra ban nãy đã không hề vứt đi, hắn trước giờ luôn đề cao chất lượng cuộc sống nhưng chưa từng lãng phí, Phù Dao ngơ ngẩn xoa nắn một lúc, cẩn thận xé thành hai nửa bằng nhau, "Ta ăn nửa to, huynh ăn nửa nhỏ."
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn cái bánh, cười cười đón lấy, lại đột nhiên nói: "Không giữ cho tên họ Chung kia sao?”
Mạnh Phù Dao ăn bánh, nhìn về phía tay nải cùa Chung Dị, do dự nói: “Chắc tên kia tự có đồ ăn rồi? Vừa nãy hắn ta còn có đường cho vào nước kia mà.”
Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực lóe lên, "à" lên một tiếng rồi không nói gì nữa, một lát sau, Chung Dị quay trở lại, trong tay hắn ta cầm mấy quả dại nhìn như mấy cái chân gà đen thui, "Thứ này nhìn qua không đẹp mắt, nhưng lúc ăn vào vừa ngọt vừa thanh, mọi người đều nếm thử đi."
Mạnh Phù Dao một tay túm lấy tên kia, một tay thử xé da mặt hắn, Chung Dị "ai ôi ai ôi" cười lớn, không giống đang hoảng sợ mà giống như bị ngứa, vừa cười vừa nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy, Mạnh Phù Dao kéo một lúc không thấy có mặt nạ, hậm hực thả tay ra, quan sát cái tên da mỏng thịt dày nhìn như một cậu quý tử này, nhìn bộ dạng hắn ta giống như ít phải lao động, nhưng xét đến năng lực sinh tồn thì rất mạnh mẽ, làm mọi việc đều rất thuần thục, tỉ mỉ. Nàng nhịn không được đẩy hắn ra xa nói: "Tránh xa chúng ta ra chút, cẩn thận ta coi ngươi là đồ giả rồi làm thịt ngươi đó."
Chung Dị không tránh ra, cười nịnh nọt sáp tới gần, "Tỷ tỷ tốt, thật sự không giả được đâu, không sợ tỷ sờ."
"Xì, ngươi cho rằng ngươi là Giả Bảo Ngọc(*) sao?" Mạnh Phù Dao bị một tiếng tỷ tỷ tốt của hắn làm cho nổi da gà khắp người, chợt thấy Trưởng Tôn Vô Cực búng tay, ngay sau đó Chung Dị liền "ai ôi" một tiếng, ôm lấy đầu quay lại nói: "Ai đánh ta vậy? Là ai đánh ta?"
(*) Gia Bảo Ngọc: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” nổi tiếng của tác giả Tào Tuyết Cần.
"Là ta." Trưởng Tôn Vô Cực không thèm quay đầu lại, khuôn mặt giấu trong ánh lửa không nhìn rõ biểu cảm, giọng điệu của hắn thờ ơ mà lạnh lẽo, "Nửa đêm canh ba, ngươi không ngủ còn muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi sao?"
Mạnh phù Dao ngạc nhiên nhìn. Trưởng Tôn Vô Cực, chẳng phải luôn rất lịch sự sao nàng chưa thấy hắn dùng ngữ điệu không khách khí như vậy nói chuyện, có phải tức giận rồi không? Nhưng đang yên đang lành, tức giận cái gì chứ?
"Ta đi giúp ngươi trải giường." Chung Dị trời sinh dễ tính, xoa xoa đầu vài cái liền quên ngay, xoay người muốn trải lại giường của Mạnh Phù Dao cho ngay ngắn, tay vừa chạm lên mặt rơm, đại nhân nào đó đã phi tới, chống nạnh xuất hiện ngay trước mũi hắn...
"Lông kìaaaaa", một tiếng kêu thảm thiết cất lên, Chung Dị lao ra ngoài với vận tốc ánh sáng, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười vuốt ve thú cưng của hắn, tỏ ý khen ngợi...
Trong đầu Mạnh Phù Dao bây giờ đều là suy nghĩ làm cách nào để đối phó cái tên nửa nam nửa nữ quái đản kia, đâu chú ý tới sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt ở bên kia, nàng ngồi xuống, nhắm mắt lại, "Ta không ngủ, đêm nay gác cho các ngươi, từ hôm nay trở đi, ta phải tăng cường luyện công."
Nang nhè nhẹ thở dài, trong lòng nghĩ ngợi, nghe nói trong Thập cường giả, thì cứ năm người lại cách nhau một khoảng rất xa, trong năm người mạnh nhất thì khoảng cách giữa mỗi người lại càng thêm lớn, xem ra lời này quả thật không sai, nàng đã bước lên đỉnh cao của những người mạnh nhất Đại lục Năm châu này, vậy mà vẫn bị người khác chơi đùa như trước, vậy mà vẫn không có năng lực đánh trả.
"Võ công sao?" Chung Dị giống như con gián đập mãi không chết, cuời tủm tím tiếp tục xán qua, thần bí cười nói: "Cả thiên hạ đều biết, Phù Phong là nơi có nhiều đồ vật thần kì nhất thiên hạ, Toàn Cơ chúng ta gần Phù Phong nhất, đồ tốt cũng không ít, nhưng mà đều ở trong Hoàng cung và trong tay danh gia vọng tộc, võ công ở Đại lục Năm châu chúng ta rất thịnh hành, hầu hết mọi người đều sử dụng những thứ giúp nâng cao công lực."
Thiết Thành nhếch miệng cười với nàng, duỗi tay đi tìm lương khô trong tay nải, Chung Dị nãy giờ vẫn ngồi yên lặng một goc đột nhiên lao tới, vô cùng vui vẻ phẩy phẩy tay áo trước mặt Thiết Thành hỏi, "Ta mặc áo này có đẹp không?"
Thiết Thành nóng nảy đẩy hắn ta ra, "Ngươi mặc cái gì cũng khó nhìn hết."
Mạnh Phù Dao đang ngồi đối diện đống lửa bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thiết Thành không nhận ra đó là áo của mình sao?
Thiết Thành? Thiết Thành!
"Vù" một tiếng, bóng áo tím chợt lóe lên, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên cạnh đã biến mất từ lúc nào.
Hắn trước giờ luôn tình như xử nữ, động như thỏ chạy, nhưng tốc độ khi nãy của hắn dường như đã đạt tới tốc độ cực hạn mà một con người có thể có, đến thị lực siêu phàm của Mạnh Phù Dao cũng hoàn toàn không thể biết được hắn chạy về hướng nào, chỉ cảm nhận được khoảnh khắc lòng nàng vừa chấn động, ánh lửa bỗng sáng lên, hắn đã xuất hiện ở trước mặt "Thiết Thành", từ trong ống tay áo trượt ra một binh khí bằng Ngọc Như Ý tinh xảo, bàn tay vừa cử động, Ngọc Như Ý đã bắn về phía đối phương.
Lúc đó, Mạnh Phù Dao cũng đã tiến đến, Thí Thiên được rút ra còn chưa kịp lóe lên ánh sáng đen đã hướng thẳng về phía đối phương, Mạnh Phù Dao nhắm mắt không nhìn kẻ đang mang khuôn mặt của Thiết Thành, tránh cho bản thân mềm lòng, mỗi lần ra tay đều là sát chiêu!
Mạnh Phù Dao có thể bỏ qua hàng ngàn hàng vạn người, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua kẻ này!
Tên cặn bã không chỉ sỉ nhục nàng mà sỉ nhục cả Trường Tôn Vô Cực!
Bạch quang của Ngọc Như Ý như tuyết trắng, hắc quang của Thí Thiên tựa thủy triều, bạch quang cùng hắc quang đối lập rõ ràng mà lại như đan quyện vào nhau, kết thành một tấm lưới khổng lồ với hai màu sắc trái ngược, như sóng dữ mãnh liệt, lại tựa một làn mưa lất phất, không một tiếng động phủ lên toàn thân đối phương.
Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực liên thủ, hai trạng thái hoàn toàn khác biệt nhưng lại như trời sinh một đôi, sự mạnh mẽ của nàng vừa khéo được sự tinh tế, tỉ mi, không hề có sơ hở của hắn bù lại.
Kẻ kia vẫn tươi cười như cũ, vẫn là âm thanh trong trẻo có ba phần ngạc nhiên, bảy phần đắc ý.
Sau đó, hắn ta lui lại.
Cách hắn ta lui hết sức kì quái, giống như tằm lột xác, vừa lui, vừa cởi bỏ áo ngoài của Thiết Thành, chiếc áo được cởi ra vậy mà có thể tự mình động đậy, hoàn toàn giống như một cơ thể thật sự, "nâng tay áo" đón lấy công kích của hai người. Sau đó, kẻ kia tiếp tục ném ra vô số thứ khác, nào là túi gấm, nào là đai lưng, thậm chí cả tóc giả, mọi thứ bay tán loạn trong không trung, bóng dáng hắn ta đứng tại nơi những đồ vật kia đang quỷ dị uốn éo, thoáng một liền không thấy đâu nữa.
Hết thảy mọi việc đều chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, cao thủ đệ nhất thiên hạ giao chiến, không giống với những cao thủ thông thường liều mạng so đấu vài trăm chiêu, đợi đến khi tiếng gió ngừng lại, áo tím bay lên vừa hạ xuống, trên mặt đất đã chỉ còn lại một đống quần áo lộn xộn.
Mạnh Phù Dao đuổi theo ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn khắp nơi, sương đêm nhẹ nhàng giăng mắc, ánh trăng mờ áo, bốn bề là những cánh đồng bát ngát mênh mông, còn đâu bóng dáng của kẻ khi nãy?
Nàng nhìn đăm đăm vào nơi hắn vừa biến mất, trong lòng tức giận ngùn ngụt, "hừ" một tiếng, dùng một đao chém hỏng cửa lớn của ngôi miếu rách nát.
Nàng đột nhiên nhớ tới Thiết Thành, vội vàng đi tìm khắp nơi, Thiết Thành được tìm thấy bên bờ suối, trên người hắn chỉ còn mỗi trung y, hắn bị điểm tám huyệt đạo rồi bị kẻ kia tùy tiện vứt lại bên khe suối. Lúc vứt Thiết Thành xuống kẻ kia rõ ràng không có chút để tâm nào, để mặt hắn áp xuống bùn đất bên khe suối, lúc Phù Dao tìm đến, Thiết Thành đã suýt chết ngạt, Trưởng Tôn Vô Cực đích thân truyền công lực mới có thể cứu về một mạng của hắn.
Phù Dao càng thêm tức giận, sắc mặt đã sắp đen xì lại, căm hận lên tiếng, "Từ hôm nay trở đi, không ai được phép tự ý một mình tách ra, tránh cho việc kẻ địch thừa cơ xâm nhập..." Nói đến đây, trong lòng nàng bỗng giật mình, lúc này nàng mới hiểu ra mục đích thật sự của tên vô lại kia, hắn tận dụng mọi thời cơ, chỉ chọn những người thân thiết nhất với nàng để ra tay, ý định của hắn chính là muốn bọn họ đề phòng lẫn nhau, thậm chí cuối cùng phải mỗi người một ngả, muốn bức nàng trở thành kẻ cô độc.
Suy nghĩ ấy làm lòng nàng sinh ra một cảm giác buốt lạnh, nàng cả đời không sợ khó khăn nguy hiểm, không sợ kẻ địch hùng mạnh, nàng sợ nhất chính là cô đơn, lẻ loi cùng không tin tưởng, kẻ địch không chỉ có lòng dạ thâm độc mà còn cường đại như vậy, đang rình mò phía trước, không biết sẽ tạo nên hậu quả gì, thật khó mà tưởng tượng ra được.
Nàng mơ hồ cảm thấy, mục tiêu của đối phương không ai khác chính là nàng, hắn ta nhiều lần tập kích những người bên cạnh nàng với ý đồ cô lập nàng, vậy nàng vì cái gì mà còn muốn liên lụy đến người khác nữa đây?
"Chúng ta tách nhau ra đi thôi." Sau một hồi lâu, Phù Dao mệt mỏi nói: "Thiết Thành, ngươi quay về Trường Hãn hoặc Diêu Thành, Trưởng Tôn Vô Cực, huynh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, chỉ cần không ở cạnh ta là được."
"Ta chỉ muốn ở cùng nàng." Trưởng Tôn Vô Cực lập tức kiên quyết đáp lại, "Cùng ở bên cạnh nàng mới là nơi ta muốn đi."
"Phù Dao," Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng nói tiếp: "Điều hắn muốn, chính là khiến nàng mất đi tinh thần và ý chí, giống như dùng dao cùn cắt thịt, chậm rãi cắt hết mọi sự tin tưởng cùng tự tin của nàng, hắn không muốn giết nàng, mà muốn phá hoại nàng, ta không cho phép điều đó, nàng càng không thể để điều đó xảy ra."
Phù Dao thấp giọng "Ừ" một tiếng, cảm nhận được hắn đang chậm rãi tới gần, hơi do dự duỗi tay ra nắm lấy vai nàng - Từ đêm hôm ấy, hắn không còn tùy tiện trêu chọc sàm sỡ nàng như trước nữa, hiện tại mỗi lần tiếp xúc với nàng, dường như hắn đều có chút không yên tâm cùng do dự, sự do dự ngắn ngủi không đủ để khiến người khác chú ý này lại khiến trong lòng Phù Dao bỗng nhiên thấy chua xót, nàng lại nghe hắn nói tiếp: "Chắc chắn sẽ có cách, sự ăn ý và tin tưởng thực sự không thể dễ dàng bị một kẻ xa lạ hủy hoại được."
Phù Dao nghe câu nói ấy, không biết tại sao bỗng nhiên đồn hết mọi sự chú ý lên bàn tay đang đặt trên vai mình, giây phút ấy, có điều gì đó chợt ùa về trong tâm trí nàng, thế nhưng đó lại là mùi tanh trong khoang thuyền chật hẹp đêm hôm ấy, còn có bàn tay của kẻ kia đặt trên cơ thể nàng, ánh mắt trần trụi dục vọng... Kí ức khó chịu mà vô cùng rõ nét cứ thế ập đến, cảm giác ghê tởm như thấp thoáng lại như lan tràn khắp nơi, bất giác nàng lại tự nhiên tránh né hắn, bàn tay Trưởng Tôn Vô Cực lập tức cứng lại, Phù Dao cảm nhận được sự cứng ngắc ấy, trong lòng mơ hồ đau đón, nhanh chóng hối hận, tuy nhiên đã muộn rồi, Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng mà chậm rãi rút tay về, hắn rút về một cách rất tùy tiện, rất tự nhiên, giống như sợ nàng khó xử, nhưng Mạnh Phù Dao sao có thể không biết? Động tác rút tay về chậm rãi ấy như mang theo một sợi chỉ nhỏ, siết trái tim nàng lại, siết chặt lục phủ ngũ tạng nàng, đau đớn từng đợt không thôi.
Có lẽ, sợi chỉ ấy cũng đang siết lấy trái tim Trưởng Tôn Vô Cực, sự đau đớn của hắn chắc chắn không hề ít hơn nàng.
Hai người nhất thời đều im lặng, không biết nói gì, bèn dìu Thiết Thành vào cái miếu nát kia để nghỉ ngơi, Chung Dị đang ngồi trên mặt đất chơi đùa với tay áo của mình, thấy bọn họ quay về liền ngẩng đầu cười xán lạn, Phù Dao nhìn hắn ta, nghĩ lại khi nãy nàng và Trưởng Tôn Vô Cực bị ánh lửa che mắt, chỉ có hắn ta chạy tới, không biết là vô tình hay cố ý chặn tên "Thiết Thành" giả kia lại, tính ra, hắn ta đã cứu bọn họ, nếu để kẻ kia tiến đến gần, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?
Dựa theo tình hình hiện nay, có càng ít người bên cạnh càng tốt, như vậy khả năng bị lợi dụng sơ hở sẽ càng nhỏ, nhưng không biết tại sao, đối với tên Chung Dị này, nàng không thể dậy nổi cảm giác thù địch, nhìn hắn ta luôn vui vẻ một cách ngây ngô, nàng có cảm giác giống như đang nhìn một cậu em trai nhà bên cạnh vậy.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, ngồi xuống chiếc giường rơm, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng, lại nhìn Chung Dị, theo như hiểu biết của hắn đối với nàng, chuyện nàng nhất định sẽ làm tiếp theo chính là đuổi người, vậy mà nàng lại không làm thế, Trường Tôn Vô Cực suy nghĩ, nhưng vẫn cứ im lặng không nói gì như trước.
Phù Dao ngồi xuống bên cạnh tay nải để dọn dẹp, vứt hết lương khô trong đó đi, "Tên vô liêm si kia đã chạm vào.. không thể ăn nữa." Nàng quay qua Nguyên Bảo đại nhân, miễn cưỡng nở nụ cười, "Xin lỗi, hại ngươi phải đói bụng rồi. Chung Dị, ngươi đi xem có quả dại không đi."
Chung Dị đang đứng cách xa Nguyên Bảo đại nhân "Ừm" một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài, Nguyên Bảo đại nhân nước mắt lưng tròng ngồi ở một góc nhìn Mạnh Phù Dao - Aaaa Mạnh Phù Dao ngươi đừng lúc trên trời lúc dưới đất như vậy chứ, bóng ma ám ảnh trong trái tim đáng thương của ta nhất thời khó có thể xua tan hu hu...
Trưởng Tôn Vô Cực rút từ trong lòng ra hai cái bánh mặn, cẩn thận lột vỏ ngoài ra, nướng trên đống lửa rồi đưa cho Mạnh Phù Dao một, "Cái này Nguyên Bảo đã nằm lên rồi, đừng chê nhé", cái còn lại một nửa cho Nguyên Bảo đại nhân, một nửa giữ lại cho Thiết Thành còn chưa tỉnh lại.
Phù Dao xoa nắn cái bánh, cái bánh trong lòng bàn tay nàng ấm nóng, giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, bánh này Trưởng Tôn Vô Cực sau khi cứu Nguyên Bảo ra ban nãy đã không hề vứt đi, hắn trước giờ luôn đề cao chất lượng cuộc sống nhưng chưa từng lãng phí, Phù Dao ngơ ngẩn xoa nắn một lúc, cẩn thận xé thành hai nửa bằng nhau, "Ta ăn nửa to, huynh ăn nửa nhỏ."
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn cái bánh, cười cười đón lấy, lại đột nhiên nói: "Không giữ cho tên họ Chung kia sao?”
Mạnh Phù Dao ăn bánh, nhìn về phía tay nải cùa Chung Dị, do dự nói: “Chắc tên kia tự có đồ ăn rồi? Vừa nãy hắn ta còn có đường cho vào nước kia mà.”
Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực lóe lên, "à" lên một tiếng rồi không nói gì nữa, một lát sau, Chung Dị quay trở lại, trong tay hắn ta cầm mấy quả dại nhìn như mấy cái chân gà đen thui, "Thứ này nhìn qua không đẹp mắt, nhưng lúc ăn vào vừa ngọt vừa thanh, mọi người đều nếm thử đi."
Mạnh Phù Dao một tay túm lấy tên kia, một tay thử xé da mặt hắn, Chung Dị "ai ôi ai ôi" cười lớn, không giống đang hoảng sợ mà giống như bị ngứa, vừa cười vừa nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy, Mạnh Phù Dao kéo một lúc không thấy có mặt nạ, hậm hực thả tay ra, quan sát cái tên da mỏng thịt dày nhìn như một cậu quý tử này, nhìn bộ dạng hắn ta giống như ít phải lao động, nhưng xét đến năng lực sinh tồn thì rất mạnh mẽ, làm mọi việc đều rất thuần thục, tỉ mỉ. Nàng nhịn không được đẩy hắn ra xa nói: "Tránh xa chúng ta ra chút, cẩn thận ta coi ngươi là đồ giả rồi làm thịt ngươi đó."
Chung Dị không tránh ra, cười nịnh nọt sáp tới gần, "Tỷ tỷ tốt, thật sự không giả được đâu, không sợ tỷ sờ."
"Xì, ngươi cho rằng ngươi là Giả Bảo Ngọc(*) sao?" Mạnh Phù Dao bị một tiếng tỷ tỷ tốt của hắn làm cho nổi da gà khắp người, chợt thấy Trưởng Tôn Vô Cực búng tay, ngay sau đó Chung Dị liền "ai ôi" một tiếng, ôm lấy đầu quay lại nói: "Ai đánh ta vậy? Là ai đánh ta?"
(*) Gia Bảo Ngọc: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” nổi tiếng của tác giả Tào Tuyết Cần.
"Là ta." Trưởng Tôn Vô Cực không thèm quay đầu lại, khuôn mặt giấu trong ánh lửa không nhìn rõ biểu cảm, giọng điệu của hắn thờ ơ mà lạnh lẽo, "Nửa đêm canh ba, ngươi không ngủ còn muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi sao?"
Mạnh phù Dao ngạc nhiên nhìn. Trưởng Tôn Vô Cực, chẳng phải luôn rất lịch sự sao nàng chưa thấy hắn dùng ngữ điệu không khách khí như vậy nói chuyện, có phải tức giận rồi không? Nhưng đang yên đang lành, tức giận cái gì chứ?
"Ta đi giúp ngươi trải giường." Chung Dị trời sinh dễ tính, xoa xoa đầu vài cái liền quên ngay, xoay người muốn trải lại giường của Mạnh Phù Dao cho ngay ngắn, tay vừa chạm lên mặt rơm, đại nhân nào đó đã phi tới, chống nạnh xuất hiện ngay trước mũi hắn...
"Lông kìaaaaa", một tiếng kêu thảm thiết cất lên, Chung Dị lao ra ngoài với vận tốc ánh sáng, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười vuốt ve thú cưng của hắn, tỏ ý khen ngợi...
Trong đầu Mạnh Phù Dao bây giờ đều là suy nghĩ làm cách nào để đối phó cái tên nửa nam nửa nữ quái đản kia, đâu chú ý tới sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt ở bên kia, nàng ngồi xuống, nhắm mắt lại, "Ta không ngủ, đêm nay gác cho các ngươi, từ hôm nay trở đi, ta phải tăng cường luyện công."
Nang nhè nhẹ thở dài, trong lòng nghĩ ngợi, nghe nói trong Thập cường giả, thì cứ năm người lại cách nhau một khoảng rất xa, trong năm người mạnh nhất thì khoảng cách giữa mỗi người lại càng thêm lớn, xem ra lời này quả thật không sai, nàng đã bước lên đỉnh cao của những người mạnh nhất Đại lục Năm châu này, vậy mà vẫn bị người khác chơi đùa như trước, vậy mà vẫn không có năng lực đánh trả.
"Võ công sao?" Chung Dị giống như con gián đập mãi không chết, cuời tủm tím tiếp tục xán qua, thần bí cười nói: "Cả thiên hạ đều biết, Phù Phong là nơi có nhiều đồ vật thần kì nhất thiên hạ, Toàn Cơ chúng ta gần Phù Phong nhất, đồ tốt cũng không ít, nhưng mà đều ở trong Hoàng cung và trong tay danh gia vọng tộc, võ công ở Đại lục Năm châu chúng ta rất thịnh hành, hầu hết mọi người đều sử dụng những thứ giúp nâng cao công lực."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70