Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 08 - Chương 19
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 08 - Chương 19
Đỉnh núi cao nhất của núi thần Trường Thanh, Tiếp Thiên Phong.
Đỉnh núi cao ba nghìn trượng, sắc nhọn như đao dân vút lên trời, nơi cao nhất dường như được dựng vuông thẳng tắp trên dưới, lại phủ thêm một lớp băng tuyết thật dày trơn đến nỗi chim chóc cũng chẳng thể đậu.
Ngọn núi này rỗng ruột, thế nhưng trong phạm vi mấy trượng, đều được bao bọc bởi một vòm thạch nhũ lởm chởm dài không quá ba trượng, trong động cũng tích đầy tuyết, gió tuyết sắc buốt thổi trên ba nghìn trượng, lúc nào cũng gào thét không gì cản nổi.
Ở giữa động, một cái giá sắt hình người nối liền với đỉnh và nền động, trên giá có một vệt màu đen do máu khô đọng lại, như tỏ rõ nơi này từng treo đứng phản đồ của Thần điện.
Một trăm năm trước, Điện chủ thượng giới luyện công đến tẩu hoả nhập ma, nhân cơ hội này, đại vương bộ Dạ Xoa trong Thần điện - Tư Không Kỳ được coi là thiên tài võ công tuyệt thế kinh diễm, xưng hiệu là "Bất diệt kim thân(*)" nhân cơ hội này cấu kết với các bộ khác làm phản, khi sắp sửa thành công, lại bị Điện chủ đang hấp hối dùng một thần thuật chưa từng có ai thấy, một chiêu chế phục, lấy "Thí Thần Đinh"' đóng chặt xương bả vai, dùng "Phược Ma Tác" khoá tứ chi của Tư Không Kỳ lại, đóng tại nơi đỉnh cao Cửu Thiên, ngày ngày chịu đau khổ của gió buốt cắt xé, đại vương bộ Dạ Xoa từng một thời tung hoành ngang dọc, thân như sắt thép, không sợ thống khổ nhân gian phải đau khổ chịu đựng suốt trăm ngày trăm đêm, rồi chết ngay trên hình giá.
(*) Thân thể làm bằng vàng không thể diệt nổi.
Gió ở đây vốn không phải gió tuyết như bình thường, một đệ tử bình thường võ công vẫn còn, thân thể khỏe mạnh cùng lắm chỉ có thể chịu đựng trong ba ngày ba đêm, sau đó chắc chắn sẽ chết, vì vậy cho nên, Thần điện trừng phạt đệ tử chẳng cần đến hình đường, cứ để họ tiến vào Tiếp Thiên Phong giữa sườn núi là được.
Trên dưới Trường Thanh Thần điện, chỉ cần nghe thấy đỉnh Cửu Thiên là biến sắc, ngoài tổ sư lập giáo ba trăm năm trước đã từng ở đây suốt một tháng cùng với Dạ Xoa Vương sau khi bị bắt chịu hình ra, suốt trăm năm qua cho dù là đại vương các bộ hay các Trưởng lão đều không dám bước tới gần nơi đó một bước.
Giá treo trên đỉnh Cửu Thiên suốt một trăm năm mươi năm qua cuối cùng cũng nghênh đón một tế phẩm mới.
Ở giữa sườn núi, quân áp giải Thần điện đi phía sau đã dừng lại, giáp trụ quanh người đã phủ một lớp băng hơn nhẵn, còn một đám đệ tử cấp cao thì đi theo Khẩn Na La Vương lên núi.
Ở nơi cách đỉnh núi ba trăm thước, đệ tử này cũng không chịu đựng được, đứng ở vách đá, Khẩn Na La Vương tiếp lấy Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Để tự ta lên."
"Ta lên cùng ngươi." Một người tay áo bay bay, khoác trường bào xanh, đội quan cùng màu đi theo từ dưới chân núi lên, các đệ tử liền cung kính cúi người, hô: "Tứ Trưởng lão cũng đến rồi."
Tứ Trưởng lão vuốt râu cười cười, nói: "Nghe nói Thần điện có phản đồ, bản toạ cực kỳ phẫn nộ, đặc biệt đến xem sao."
Hắn ta nhìn Trưởng Tôn Vô Cực trên lưng Khẩn Na La Vương, nhíu mày, "Dù sao cũng chỉ là một phản đồ, sao xứng để ngài cõng hắn, để ta." Hắn ta duỗi tay áo ra kéo Trưởng Tôn Vô Cực, đẩy xuống đất thật mạnh.
Trưởng Tôn Vô Cực ngã trên mặt đất phủ đầy băng tuyết, miệng vết thương chấn động khiến máu lại trào ra thấm lên một khoảng băng, hắn lại vẫn không rên lên tiếng nào như trước, giương mắt thản nhiên nhìn qua Tứ Trưởng lão, sau đó liền quay mặt đi.
"Điện hạ." Tứ Trưởng lão nhìn hắn cười lạnh, "Ngài tung hoành trong Thần điện tác uy tác phúc, có lúc nào nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay không?"
"Quá khen." Trưởng Tôn Vô Cực khẽ ho khan, "Mấy lời nhận xét kia, bổn toạ cảm thấy... dùng trên người Tứ Trưởng lão nghe có vẻ hợp hơn một chút. "
"Bậy bạ!" Tứ Trưởng lão sắc mặt trầm xuống.
"Ba năm trước... lúc ngươi chưởng quản bộ A Tu La, tự mình tăng thu nhập từ thuế... phái người của mình vơ vét tài sản của giáo dân... trộm giữ quốc thuế”, Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi nói, "Điện chủ cũng muốn mời ngươi... ở lại đỉnh Cửu Thiên vài ngày, bản toạ... lúc đó đã cản lại, bây giờ nghĩ đến... lúc đó đừng nên con chó hung tàn... nhà ngươi."
"Ngươi!" Tứ Trưởng lão bị đâm vào vết sẹo cũ mà chẳng thể làm gì, trầm giọng quát: "Nếu không phải do chuyện xấu ngươi làm, Điện chủ căn bản sẽ không trách trên đầu bản toạ, bản toạ sao có thể mất đi vị trí đại vương bộ A Tu La! "Hắn ta càng nói càng giận, hung hăng nhấc chân phải đá về phía ngực Trưởng Tôn Vô Cực.
Khẩn Na La Vương vẫn khoanh tay cười lạnh đứng xem lúc này mới nói: "Trên núi băng trơn, cứ ở dưới này thì không hay cho lắm, chi bằng sớm đi lên đỉnh, còn có thứ để trừng phạt hắn, còn có nơi nào thích hợp hơn so với Thần Hống đâu."
"Đúng vậy." Tứ Trưởng lão cười, duỗi tay ra tóm lấy Trưởng Tôn Vô Cực, phi thân lên đỉnh, nhìn hình giá phủ đầy băng, nhướng mày cười lạnh nói: "Điện hạ à, ngài thấy không, đây đúng là quan tài thích hợp nhất cho ngài."
Hắn ta kéo Trưởng Tôn Vô Cực qua, lấy "Thí Thần Đinh" đóng xuyên qua hai vai cùng cổ tay của Trưởng Tôn Vô Cực, gắn qua lỗ hổng, lại bẻ cong đinh dài, lấy ra thêm một cái khoá tinh thiết khoá lại cơ quan, như vậy cho dù Trưởng Tôn Vô Cực không quan tâm đến chân nguyên mà giãy giụa, cơ quan vẫn chuyển động không ngừng này sẽ xé rách nửa người trên, dồn hắn đến chết.
Một loạt hành động này khiến máu tươi lại chảy ra, vệt máu trên hình giá băng tuyết vốn màu đen giờ lại nhuộm lên một màu đỏ mới.
Tứ Trưởng lão thô bạo, có ý trừng trị, Trưởng Tôn Vô Cực không rên một tiếng, tra tấn người mà lại chẳng nghe thấy người kêu khóc cần xin càng thấy vô vị, Tứ Trưởng lão phẫn nộ lùi lại, phủi tay áo cười nói: "Gió ở Thần Hống cũng thật tốt, bản toạ chỉ mới đứng ở đây một lúc đã có hơi không chịu nổi rồi."
"Làm sao như thế được." Khẩn Na La Vương thấy Tứ Trưởng lão vừa lùi ra, gió tuyết trên đỉnh Cửu Thiên lập tức rít gào quật lên người Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt chóp động, cười nói: "Trưởng lão khiêm tốn rồi, ngài thần công thâm hậu, sao lại sợ."
"Khẩn Na La Vướng đứng trên Cửu Thiên mà thần sắc vẫn không đổi, thần công cũng đã đạt đến cảnh giới."
Tứ Trưởng lão lập tức nở nụ cười, cười đến ý vị thâm trầm: "Chúc mừng Khẩn Na La Vương."
"Có chuyện gì vui chứ?" Khẩn Na La Vương lặng liếc hắn ta một cái.
"Đại vị Thần điện ai ai cũng biết, ngoài Thánh Chủ chỉ có Khẩn Na La Vương ngài mới có tư cách có được." Ánh mắt Tứ Trưởng lão chớp động, "Trước kia tâm ý Điện chủ chỉ hướng về Thánh Chủ, nhưng phản đồ đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ này, Điện chủ đã giao cho ngài xử lý, tâm ý trong đó, ngài có thể biết mà."
"Hy vọng như cát ngôn của Tứ Trưởng lão," Khẩn Na La Vương nhướn mày cười nói, "Nếu ta thực sự vinh hạnh có được đại vị, với tài cán, học thức của Tứ Trưởng lão, đại vương vị bộ Dạ Xoa, không phải ngài thì là ai."
Tứ Trưởng lão nghe được lời này thì mặt mày hớn hở, suýt nữa thì cúi người xuống "Chúc mừng chủ nhân", vừa chuyển mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực đang nửa khép mắt trên hình giá như đang suy nghĩ, khuôn mặt tái nhợt cười mà như không, lúc này mới nhớ ra mình đang mang thân phận Trưởng lão, liền cố gắng kiềm chế sắc mặt vui sướng, gật gật đầu nói: "Như vậy, chúc Khẩn Na La Vương sớm ngày được thoả mãn tâm nguyện."
"Ngài cũng vậy." Khẩn Na La Vương mỉm cười, chậm rãi rút ra một cái roi dài loé ngân quang từ trong người ra.
Tứ Trưởng lão bỗng nhíu mày, lấy làm lạ hỏi: "Hoá Thần Tiên(*)?" Chân mày hắn ta dựng lên, quay lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ngạc nhiên nói: "Khẩn Na La Vương sẽ dụng hình với tên này, theo ý thì thường phải làm, nhưng hoá thần tiên này đây phải là nhỏ, nhỡ đâu..."
(*) cái roi.
Hoá thần tiên, đến nguyên thần cũng bị luyện hoá, phá gần bẻ cốt, khổ không thể tả, trong Thần điện, người chết dưới roi này nhiều không đếm xuể, Tứ Trưởng lão nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, Khẩn Na La Vương hận Thánh Chủ thấu xương, nên dùng roi này. Tuy nhiên, ngày thường như thế cũng không sao, hiện giờ phản đồ này thân mang trọng thương, đã bị treo trên đỉnh Cửu Thiên chịu hình phạt gió tuyết Thần Hống, làm sao còn chịu nổi nỗi khổ của Hoá Thần Tiên? Hắn ta vốn chẳng quan tâm đến mạng sống của Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ là cảm thấy Điện chủ nếu còn chưa hạ lệnh xử tử phản đồ, Khẩn Na La Vương nhanh như vậy gây sức ép với đối phương chưa chắc bên ta đã có lợi.
"Trưởng lão yên tâm." Khẩn Na La Vương tay cầm roi dài, nhe răng cười: "Bản toạ tự biết chừng mực, chỉ muốn hắn sống không được, chết không xong."
Vuốt khẽ roi dài trong tay, Khẩn Na La Vương lắc lắc đầu, âm u mà ngạo nghễ nhìn Tứ Trưởng lão.
Lúc bắt gặp ánh mắt ấy, Tứ Trưởng lão nhận ra chút gì đó, đại vương muốn dùng hình, tất nhiên còn muốn giải tỏa oán hận nhiều năm, có lẽ sẽ có thêm vài thủ đoạn, không tiện làm ở trước mặt người khác, liền lui nhanh về sau, cười nói: "Trong điện còn có sự vụ, bản toạ đi trước."
"Mời Trưởng lão." Khẩn Na La Vương đưa tay ra tiễn.
Tứ Trưởng lão bước nhanh xuống núi, lúc đi được trăm mét, mơ hồ nghe thấy tiếng roi rạch ngang không trung, so vói gió tuyết của Thần Hống còn dữ dội hơn, từng tiếng "vút" kinh người vang lên khiến cả hắn ta cũng phải run rẩy lẩm bẩm: "Lực đạo lớn như vậy, sẽ không quất hắn đến chết chứ?”
Lập tức hắn ta lại cười lạnh, xoay người nhìn mây lượn lờ trên ngọn núi với vẻ khoái trá: "Chết luôn cũng được, sau này thiên hạ là của mình ta!"
Núi thần Trường Thanh bị bóng đen dày đặc bao chỉ chừa lại đỉnh núi, bởi đỉnh núi này cao hơn cả mây, quanh năm bị chôn trong mây mù lạnh lẽo, không thấy sắc trời.
Cuồng phong không ngừng rít gào giận dữ, từng đợt gió sắc như đao xuyên qua từng tầng hang động được ngưng kết từ băng.
Bên trong băng động, phía trên hình giá, người chịu hình lại cực kỳ im lặng, không kêu khóc không lên rỉ, không đau đớn, nếu không phải tầng băng trắng sáng đang phản chiếu bóng dáng của người đó, thì tựa như không có ai trên hình giá kia hết.
Đám đệ tử Thần điện vâng mệnh đóng quân phía dưới đó trăm trượng, ở trong hầm băng dưới tầng băng cứ như thế đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều nghe qua sự đáng sợ của Thăn Hống, cũng nghe nói đến cái chết thê thảm của đại vương bộ Dạ Xoa, cứ nghĩ rằng cả đêm sẽ vang lên tiếng rên thảm thiết không ngủ nổi, nào ngờ lại yên lặng đến thế.
Sau kinh ngạc chính là bội phục, Thánh Chủ không hổ là Thánh Chủ, lưu lạc đến tận đây mà không hề cúi đầu, trọng thương lại bị đưa đến đỉnh Cửu Thiên, thế nhưng vẫn cố gắng cầm cự, mà bọn họ ai cũng phải liên tục vận khí chống lạnh, chỉ mới một ngày đã không chịu nổi hàn khí nơi sườn núi, thật không biết Điện Hạ phải có nghị lực ra sao, mới có thể kiên trì đến tận bây giờ trong tình trạng bị khống chế hết võ công.
Dưới chân núi truyền đến tiếng bước chân, đệ tử đến thay ca tói, đám thủ vệ nhất thời vui mừng chạy hết ra đón, giậm chân tức giận nói: "Sao mà bây giờ mới đến, lạnh chết, lạnh chết..."
"Không phải bọn ta đến rất đúng giờ sao." Đệ tử nhận ca cũng nén giận, "Chúng ta còn đến sơm hơn một khắc đấy."
Hai nhóm người đấu võ mồm, chỉ lo giao ban, không hề thấy bên kia vách đá, có một bóng đen vô thanh vô tức nhẹ nhàng bay lên.
Bóng đen che mặt kia có khinh công siêu tuyệt, từ lưng chừng núi đi qua đám đệ tử, thân mình vừa khẽ cử động đã lướt vào bên trong hang động.
Mặt đất rải đầy những miếng băng như kính, người kia giống như bị kích động, rõ ràng võ công cao tuyệt nhưng lúc vào hàng động lại bị trượt, vừa lăn vừa trượt đến dưới chân Trưởng Tôn Vô Cực.
Người này cũng không đứng dậy, cứ thấy ôm lấy thắt lưng lạnh buốt của Trưởng Tôn Vô Cực, một lời cũng không nói, sau một lúc lâu hình như có vài giọt nước rỏ xuống, còn đương ở giữa không đã hóa thành băng, sau đó rơi xuống chạm lên trên bề mặt băng, phát ra từng tiếng leng keng.
"Đừng... khóc." Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, không nhìn người đó là ai, khẽ nói, "Cẩn thận... bị người khác nghe thấy..."
Người kia lập tức bình tình lại, đứng dậy, đi về phía sau Trưởng Tôn Vô Cực, đưa tay ra tháo xiềng xích trên thanh trụ.
Người này nhấc tay cực kỳ cẩn thận, một tay kéo dây xích, một tay cầm lấy đầu khoá, sợ động lung tung sẽ làm hắn bị thương thêm, nhung dù người đó dốc sức phá, đầu khóa cũng không mảy may xoay chuyển gì, Trưởng Tôn Vô Cực lại đau đớn kêu lên.
Người kia lập tức không dám động đậy nữa, ánh mắt trong bóng tối lộ rõ nét buồn bã, Trưởng Tôn Vô Cực khẽ nói: "Đừng... không phá được đâu... "
Người đó suy sụp buông thõng hai tay, khi ngón tay lạnh buốt của Trưởng Tôn Vô Cực chạm vào người đó, người đó giật mình, lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Trưởng Tôn Vô Cực, lại lấy ra một khối vải da màu đen, vén vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực áp lên ngực hắn.
Sau đó người đó lại đến trước hình giá, như muốn chắn thêm chút gió cho Trưởng Tôn Vô Cực, lại nghĩ đến phía sau lưng cũng có gió, liền chuyển tới sau lưng, cứ thế đổi tới đổi lui nhưng vô ích.
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt ra, mệt mỏi nhìn bóng dáng bận rộn kia cười cười, cúi đầu nói: "Làm khó... muội rồi, thực ra... muội không cần phải xen vào... chuyện của ta."
Người đó lại như không đành lòng nhìn hắn tươi cười, giơ tay che mắt hắn lại, nói: "Đừng..."
"Chỉ mong muội... chỉ mong muội...", Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, thì thào, "Chỗ nàng ấy..."
Người đó im lặng buông tay rồi xoay đầu về hướng khác.
Trưởng Tôn Vô Cực lặng thinh, trong bóng đêm không người khóc cũng chẳng người rên rỉ, chỉ có sự yên tĩnh tồn tại, nhưng người ở trong cuộc cảm giác được sự trầm mặc đó mong manh dễ vỡ đến nhường nào. Bởi sự vùng vẫy không ngừng nghỉ cùng sự nhẫn nại cùng cực đã khiến tận đáy linh hồn họ chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng nỗi thống khổ này cựa quậy trong đêm đen tĩnh mịch, va đập vào vách băng trên động phát ra âm thanh từng hồi hợp với tiếng gió rống giận gào thét, khiến đỉnh núi cao nhất này như đang run rẩy.
Người đó rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, thân mình loạng choạng, đưa tay bám chặt vào vách động, đầu ngón tay ghim sâu vào tầng băng, rướm máu.
Sau một lúc tranh đấu gian nan, người nọ mới nói: "Muội sẽ tận lực..."
Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thở dài, nhoẻn cười, sắc mặt hắn trắng đến đáng sợ, khiến cho nụ cười ấy như hoa nở rộ trên băng tuyết, ánh sáng của nụ cười tươi đẹp ấy như phát ra hào quang.
Người đó nhìn thấy nụ cười ấy liền chậm rãi ngoảnh sang nơi khác, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm, "Việc gì phải khổ..."
Trưởng Tôn Vô Cực ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tầng băng hỗn độn trên đỉnh núi tuyết, chăm chú nhìn về hướng xa kia.
Nàng đã tới nơi đó chưa? Nàng có tiến vào tứ đại cảnh không? Hết thảy đều thuận lợi chứ?
Hy vọng nàng bình an khoẻ mạnh.
Đau khổ... là điều chắc chắn. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy được ở cùng nàng đó là một may mắn, may mắn này đủ để hắn cam tâm tình nguyện vì nàng một thân một mình gánh vác và vượt qua gian khổ.
Ý cười trên môi hắn lại rộ lên, hắn cảm thấy thỏa dù hắn kim tôn ngọc quý cả đời, là quốc chủ của gia giàu có, song thời khắc hắn vui vẻ nhất chính là lúc nàng chăm chú nhìn hắn, làm cho cuộc đời vốn nhạt nhẽo khô cằn của hắn, từ đó được lấp đầy.
"Việc gì... phải chịu khổ như vậy..." Người đó vẫn thẩt thần lẩm bẩm, "Huynh còn muốn vì nàng ta mà trả giá bao nhiêu nữa? Huynh từ bỏ giang sơn gấm vóc đã đành, chẳng lẽ đến cả mạng của mình, huynh cũng không quý trọng sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc, thật lâu sao mới nhẹ cười.
"Được ở bên nàng ấy... xuống địa ngục thì đã sao?''
Người che mặt kia ngạc nhiên xoay người.
"Đã vậy, muội sẽ đi."
Đỉnh núi cao ba nghìn trượng, sắc nhọn như đao dân vút lên trời, nơi cao nhất dường như được dựng vuông thẳng tắp trên dưới, lại phủ thêm một lớp băng tuyết thật dày trơn đến nỗi chim chóc cũng chẳng thể đậu.
Ngọn núi này rỗng ruột, thế nhưng trong phạm vi mấy trượng, đều được bao bọc bởi một vòm thạch nhũ lởm chởm dài không quá ba trượng, trong động cũng tích đầy tuyết, gió tuyết sắc buốt thổi trên ba nghìn trượng, lúc nào cũng gào thét không gì cản nổi.
Ở giữa động, một cái giá sắt hình người nối liền với đỉnh và nền động, trên giá có một vệt màu đen do máu khô đọng lại, như tỏ rõ nơi này từng treo đứng phản đồ của Thần điện.
Một trăm năm trước, Điện chủ thượng giới luyện công đến tẩu hoả nhập ma, nhân cơ hội này, đại vương bộ Dạ Xoa trong Thần điện - Tư Không Kỳ được coi là thiên tài võ công tuyệt thế kinh diễm, xưng hiệu là "Bất diệt kim thân(*)" nhân cơ hội này cấu kết với các bộ khác làm phản, khi sắp sửa thành công, lại bị Điện chủ đang hấp hối dùng một thần thuật chưa từng có ai thấy, một chiêu chế phục, lấy "Thí Thần Đinh"' đóng chặt xương bả vai, dùng "Phược Ma Tác" khoá tứ chi của Tư Không Kỳ lại, đóng tại nơi đỉnh cao Cửu Thiên, ngày ngày chịu đau khổ của gió buốt cắt xé, đại vương bộ Dạ Xoa từng một thời tung hoành ngang dọc, thân như sắt thép, không sợ thống khổ nhân gian phải đau khổ chịu đựng suốt trăm ngày trăm đêm, rồi chết ngay trên hình giá.
(*) Thân thể làm bằng vàng không thể diệt nổi.
Gió ở đây vốn không phải gió tuyết như bình thường, một đệ tử bình thường võ công vẫn còn, thân thể khỏe mạnh cùng lắm chỉ có thể chịu đựng trong ba ngày ba đêm, sau đó chắc chắn sẽ chết, vì vậy cho nên, Thần điện trừng phạt đệ tử chẳng cần đến hình đường, cứ để họ tiến vào Tiếp Thiên Phong giữa sườn núi là được.
Trên dưới Trường Thanh Thần điện, chỉ cần nghe thấy đỉnh Cửu Thiên là biến sắc, ngoài tổ sư lập giáo ba trăm năm trước đã từng ở đây suốt một tháng cùng với Dạ Xoa Vương sau khi bị bắt chịu hình ra, suốt trăm năm qua cho dù là đại vương các bộ hay các Trưởng lão đều không dám bước tới gần nơi đó một bước.
Giá treo trên đỉnh Cửu Thiên suốt một trăm năm mươi năm qua cuối cùng cũng nghênh đón một tế phẩm mới.
Ở giữa sườn núi, quân áp giải Thần điện đi phía sau đã dừng lại, giáp trụ quanh người đã phủ một lớp băng hơn nhẵn, còn một đám đệ tử cấp cao thì đi theo Khẩn Na La Vương lên núi.
Ở nơi cách đỉnh núi ba trăm thước, đệ tử này cũng không chịu đựng được, đứng ở vách đá, Khẩn Na La Vương tiếp lấy Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Để tự ta lên."
"Ta lên cùng ngươi." Một người tay áo bay bay, khoác trường bào xanh, đội quan cùng màu đi theo từ dưới chân núi lên, các đệ tử liền cung kính cúi người, hô: "Tứ Trưởng lão cũng đến rồi."
Tứ Trưởng lão vuốt râu cười cười, nói: "Nghe nói Thần điện có phản đồ, bản toạ cực kỳ phẫn nộ, đặc biệt đến xem sao."
Hắn ta nhìn Trưởng Tôn Vô Cực trên lưng Khẩn Na La Vương, nhíu mày, "Dù sao cũng chỉ là một phản đồ, sao xứng để ngài cõng hắn, để ta." Hắn ta duỗi tay áo ra kéo Trưởng Tôn Vô Cực, đẩy xuống đất thật mạnh.
Trưởng Tôn Vô Cực ngã trên mặt đất phủ đầy băng tuyết, miệng vết thương chấn động khiến máu lại trào ra thấm lên một khoảng băng, hắn lại vẫn không rên lên tiếng nào như trước, giương mắt thản nhiên nhìn qua Tứ Trưởng lão, sau đó liền quay mặt đi.
"Điện hạ." Tứ Trưởng lão nhìn hắn cười lạnh, "Ngài tung hoành trong Thần điện tác uy tác phúc, có lúc nào nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay không?"
"Quá khen." Trưởng Tôn Vô Cực khẽ ho khan, "Mấy lời nhận xét kia, bổn toạ cảm thấy... dùng trên người Tứ Trưởng lão nghe có vẻ hợp hơn một chút. "
"Bậy bạ!" Tứ Trưởng lão sắc mặt trầm xuống.
"Ba năm trước... lúc ngươi chưởng quản bộ A Tu La, tự mình tăng thu nhập từ thuế... phái người của mình vơ vét tài sản của giáo dân... trộm giữ quốc thuế”, Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi nói, "Điện chủ cũng muốn mời ngươi... ở lại đỉnh Cửu Thiên vài ngày, bản toạ... lúc đó đã cản lại, bây giờ nghĩ đến... lúc đó đừng nên con chó hung tàn... nhà ngươi."
"Ngươi!" Tứ Trưởng lão bị đâm vào vết sẹo cũ mà chẳng thể làm gì, trầm giọng quát: "Nếu không phải do chuyện xấu ngươi làm, Điện chủ căn bản sẽ không trách trên đầu bản toạ, bản toạ sao có thể mất đi vị trí đại vương bộ A Tu La! "Hắn ta càng nói càng giận, hung hăng nhấc chân phải đá về phía ngực Trưởng Tôn Vô Cực.
Khẩn Na La Vương vẫn khoanh tay cười lạnh đứng xem lúc này mới nói: "Trên núi băng trơn, cứ ở dưới này thì không hay cho lắm, chi bằng sớm đi lên đỉnh, còn có thứ để trừng phạt hắn, còn có nơi nào thích hợp hơn so với Thần Hống đâu."
"Đúng vậy." Tứ Trưởng lão cười, duỗi tay ra tóm lấy Trưởng Tôn Vô Cực, phi thân lên đỉnh, nhìn hình giá phủ đầy băng, nhướng mày cười lạnh nói: "Điện hạ à, ngài thấy không, đây đúng là quan tài thích hợp nhất cho ngài."
Hắn ta kéo Trưởng Tôn Vô Cực qua, lấy "Thí Thần Đinh" đóng xuyên qua hai vai cùng cổ tay của Trưởng Tôn Vô Cực, gắn qua lỗ hổng, lại bẻ cong đinh dài, lấy ra thêm một cái khoá tinh thiết khoá lại cơ quan, như vậy cho dù Trưởng Tôn Vô Cực không quan tâm đến chân nguyên mà giãy giụa, cơ quan vẫn chuyển động không ngừng này sẽ xé rách nửa người trên, dồn hắn đến chết.
Một loạt hành động này khiến máu tươi lại chảy ra, vệt máu trên hình giá băng tuyết vốn màu đen giờ lại nhuộm lên một màu đỏ mới.
Tứ Trưởng lão thô bạo, có ý trừng trị, Trưởng Tôn Vô Cực không rên một tiếng, tra tấn người mà lại chẳng nghe thấy người kêu khóc cần xin càng thấy vô vị, Tứ Trưởng lão phẫn nộ lùi lại, phủi tay áo cười nói: "Gió ở Thần Hống cũng thật tốt, bản toạ chỉ mới đứng ở đây một lúc đã có hơi không chịu nổi rồi."
"Làm sao như thế được." Khẩn Na La Vương thấy Tứ Trưởng lão vừa lùi ra, gió tuyết trên đỉnh Cửu Thiên lập tức rít gào quật lên người Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt chóp động, cười nói: "Trưởng lão khiêm tốn rồi, ngài thần công thâm hậu, sao lại sợ."
"Khẩn Na La Vướng đứng trên Cửu Thiên mà thần sắc vẫn không đổi, thần công cũng đã đạt đến cảnh giới."
Tứ Trưởng lão lập tức nở nụ cười, cười đến ý vị thâm trầm: "Chúc mừng Khẩn Na La Vương."
"Có chuyện gì vui chứ?" Khẩn Na La Vương lặng liếc hắn ta một cái.
"Đại vị Thần điện ai ai cũng biết, ngoài Thánh Chủ chỉ có Khẩn Na La Vương ngài mới có tư cách có được." Ánh mắt Tứ Trưởng lão chớp động, "Trước kia tâm ý Điện chủ chỉ hướng về Thánh Chủ, nhưng phản đồ đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ này, Điện chủ đã giao cho ngài xử lý, tâm ý trong đó, ngài có thể biết mà."
"Hy vọng như cát ngôn của Tứ Trưởng lão," Khẩn Na La Vương nhướn mày cười nói, "Nếu ta thực sự vinh hạnh có được đại vị, với tài cán, học thức của Tứ Trưởng lão, đại vương vị bộ Dạ Xoa, không phải ngài thì là ai."
Tứ Trưởng lão nghe được lời này thì mặt mày hớn hở, suýt nữa thì cúi người xuống "Chúc mừng chủ nhân", vừa chuyển mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực đang nửa khép mắt trên hình giá như đang suy nghĩ, khuôn mặt tái nhợt cười mà như không, lúc này mới nhớ ra mình đang mang thân phận Trưởng lão, liền cố gắng kiềm chế sắc mặt vui sướng, gật gật đầu nói: "Như vậy, chúc Khẩn Na La Vương sớm ngày được thoả mãn tâm nguyện."
"Ngài cũng vậy." Khẩn Na La Vương mỉm cười, chậm rãi rút ra một cái roi dài loé ngân quang từ trong người ra.
Tứ Trưởng lão bỗng nhíu mày, lấy làm lạ hỏi: "Hoá Thần Tiên(*)?" Chân mày hắn ta dựng lên, quay lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ngạc nhiên nói: "Khẩn Na La Vương sẽ dụng hình với tên này, theo ý thì thường phải làm, nhưng hoá thần tiên này đây phải là nhỏ, nhỡ đâu..."
(*) cái roi.
Hoá thần tiên, đến nguyên thần cũng bị luyện hoá, phá gần bẻ cốt, khổ không thể tả, trong Thần điện, người chết dưới roi này nhiều không đếm xuể, Tứ Trưởng lão nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, Khẩn Na La Vương hận Thánh Chủ thấu xương, nên dùng roi này. Tuy nhiên, ngày thường như thế cũng không sao, hiện giờ phản đồ này thân mang trọng thương, đã bị treo trên đỉnh Cửu Thiên chịu hình phạt gió tuyết Thần Hống, làm sao còn chịu nổi nỗi khổ của Hoá Thần Tiên? Hắn ta vốn chẳng quan tâm đến mạng sống của Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ là cảm thấy Điện chủ nếu còn chưa hạ lệnh xử tử phản đồ, Khẩn Na La Vương nhanh như vậy gây sức ép với đối phương chưa chắc bên ta đã có lợi.
"Trưởng lão yên tâm." Khẩn Na La Vương tay cầm roi dài, nhe răng cười: "Bản toạ tự biết chừng mực, chỉ muốn hắn sống không được, chết không xong."
Vuốt khẽ roi dài trong tay, Khẩn Na La Vương lắc lắc đầu, âm u mà ngạo nghễ nhìn Tứ Trưởng lão.
Lúc bắt gặp ánh mắt ấy, Tứ Trưởng lão nhận ra chút gì đó, đại vương muốn dùng hình, tất nhiên còn muốn giải tỏa oán hận nhiều năm, có lẽ sẽ có thêm vài thủ đoạn, không tiện làm ở trước mặt người khác, liền lui nhanh về sau, cười nói: "Trong điện còn có sự vụ, bản toạ đi trước."
"Mời Trưởng lão." Khẩn Na La Vương đưa tay ra tiễn.
Tứ Trưởng lão bước nhanh xuống núi, lúc đi được trăm mét, mơ hồ nghe thấy tiếng roi rạch ngang không trung, so vói gió tuyết của Thần Hống còn dữ dội hơn, từng tiếng "vút" kinh người vang lên khiến cả hắn ta cũng phải run rẩy lẩm bẩm: "Lực đạo lớn như vậy, sẽ không quất hắn đến chết chứ?”
Lập tức hắn ta lại cười lạnh, xoay người nhìn mây lượn lờ trên ngọn núi với vẻ khoái trá: "Chết luôn cũng được, sau này thiên hạ là của mình ta!"
Núi thần Trường Thanh bị bóng đen dày đặc bao chỉ chừa lại đỉnh núi, bởi đỉnh núi này cao hơn cả mây, quanh năm bị chôn trong mây mù lạnh lẽo, không thấy sắc trời.
Cuồng phong không ngừng rít gào giận dữ, từng đợt gió sắc như đao xuyên qua từng tầng hang động được ngưng kết từ băng.
Bên trong băng động, phía trên hình giá, người chịu hình lại cực kỳ im lặng, không kêu khóc không lên rỉ, không đau đớn, nếu không phải tầng băng trắng sáng đang phản chiếu bóng dáng của người đó, thì tựa như không có ai trên hình giá kia hết.
Đám đệ tử Thần điện vâng mệnh đóng quân phía dưới đó trăm trượng, ở trong hầm băng dưới tầng băng cứ như thế đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều nghe qua sự đáng sợ của Thăn Hống, cũng nghe nói đến cái chết thê thảm của đại vương bộ Dạ Xoa, cứ nghĩ rằng cả đêm sẽ vang lên tiếng rên thảm thiết không ngủ nổi, nào ngờ lại yên lặng đến thế.
Sau kinh ngạc chính là bội phục, Thánh Chủ không hổ là Thánh Chủ, lưu lạc đến tận đây mà không hề cúi đầu, trọng thương lại bị đưa đến đỉnh Cửu Thiên, thế nhưng vẫn cố gắng cầm cự, mà bọn họ ai cũng phải liên tục vận khí chống lạnh, chỉ mới một ngày đã không chịu nổi hàn khí nơi sườn núi, thật không biết Điện Hạ phải có nghị lực ra sao, mới có thể kiên trì đến tận bây giờ trong tình trạng bị khống chế hết võ công.
Dưới chân núi truyền đến tiếng bước chân, đệ tử đến thay ca tói, đám thủ vệ nhất thời vui mừng chạy hết ra đón, giậm chân tức giận nói: "Sao mà bây giờ mới đến, lạnh chết, lạnh chết..."
"Không phải bọn ta đến rất đúng giờ sao." Đệ tử nhận ca cũng nén giận, "Chúng ta còn đến sơm hơn một khắc đấy."
Hai nhóm người đấu võ mồm, chỉ lo giao ban, không hề thấy bên kia vách đá, có một bóng đen vô thanh vô tức nhẹ nhàng bay lên.
Bóng đen che mặt kia có khinh công siêu tuyệt, từ lưng chừng núi đi qua đám đệ tử, thân mình vừa khẽ cử động đã lướt vào bên trong hang động.
Mặt đất rải đầy những miếng băng như kính, người kia giống như bị kích động, rõ ràng võ công cao tuyệt nhưng lúc vào hàng động lại bị trượt, vừa lăn vừa trượt đến dưới chân Trưởng Tôn Vô Cực.
Người này cũng không đứng dậy, cứ thấy ôm lấy thắt lưng lạnh buốt của Trưởng Tôn Vô Cực, một lời cũng không nói, sau một lúc lâu hình như có vài giọt nước rỏ xuống, còn đương ở giữa không đã hóa thành băng, sau đó rơi xuống chạm lên trên bề mặt băng, phát ra từng tiếng leng keng.
"Đừng... khóc." Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, không nhìn người đó là ai, khẽ nói, "Cẩn thận... bị người khác nghe thấy..."
Người kia lập tức bình tình lại, đứng dậy, đi về phía sau Trưởng Tôn Vô Cực, đưa tay ra tháo xiềng xích trên thanh trụ.
Người này nhấc tay cực kỳ cẩn thận, một tay kéo dây xích, một tay cầm lấy đầu khoá, sợ động lung tung sẽ làm hắn bị thương thêm, nhung dù người đó dốc sức phá, đầu khóa cũng không mảy may xoay chuyển gì, Trưởng Tôn Vô Cực lại đau đớn kêu lên.
Người kia lập tức không dám động đậy nữa, ánh mắt trong bóng tối lộ rõ nét buồn bã, Trưởng Tôn Vô Cực khẽ nói: "Đừng... không phá được đâu... "
Người đó suy sụp buông thõng hai tay, khi ngón tay lạnh buốt của Trưởng Tôn Vô Cực chạm vào người đó, người đó giật mình, lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Trưởng Tôn Vô Cực, lại lấy ra một khối vải da màu đen, vén vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực áp lên ngực hắn.
Sau đó người đó lại đến trước hình giá, như muốn chắn thêm chút gió cho Trưởng Tôn Vô Cực, lại nghĩ đến phía sau lưng cũng có gió, liền chuyển tới sau lưng, cứ thế đổi tới đổi lui nhưng vô ích.
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt ra, mệt mỏi nhìn bóng dáng bận rộn kia cười cười, cúi đầu nói: "Làm khó... muội rồi, thực ra... muội không cần phải xen vào... chuyện của ta."
Người đó lại như không đành lòng nhìn hắn tươi cười, giơ tay che mắt hắn lại, nói: "Đừng..."
"Chỉ mong muội... chỉ mong muội...", Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, thì thào, "Chỗ nàng ấy..."
Người đó im lặng buông tay rồi xoay đầu về hướng khác.
Trưởng Tôn Vô Cực lặng thinh, trong bóng đêm không người khóc cũng chẳng người rên rỉ, chỉ có sự yên tĩnh tồn tại, nhưng người ở trong cuộc cảm giác được sự trầm mặc đó mong manh dễ vỡ đến nhường nào. Bởi sự vùng vẫy không ngừng nghỉ cùng sự nhẫn nại cùng cực đã khiến tận đáy linh hồn họ chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng nỗi thống khổ này cựa quậy trong đêm đen tĩnh mịch, va đập vào vách băng trên động phát ra âm thanh từng hồi hợp với tiếng gió rống giận gào thét, khiến đỉnh núi cao nhất này như đang run rẩy.
Người đó rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, thân mình loạng choạng, đưa tay bám chặt vào vách động, đầu ngón tay ghim sâu vào tầng băng, rướm máu.
Sau một lúc tranh đấu gian nan, người nọ mới nói: "Muội sẽ tận lực..."
Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thở dài, nhoẻn cười, sắc mặt hắn trắng đến đáng sợ, khiến cho nụ cười ấy như hoa nở rộ trên băng tuyết, ánh sáng của nụ cười tươi đẹp ấy như phát ra hào quang.
Người đó nhìn thấy nụ cười ấy liền chậm rãi ngoảnh sang nơi khác, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm, "Việc gì phải khổ..."
Trưởng Tôn Vô Cực ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tầng băng hỗn độn trên đỉnh núi tuyết, chăm chú nhìn về hướng xa kia.
Nàng đã tới nơi đó chưa? Nàng có tiến vào tứ đại cảnh không? Hết thảy đều thuận lợi chứ?
Hy vọng nàng bình an khoẻ mạnh.
Đau khổ... là điều chắc chắn. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy được ở cùng nàng đó là một may mắn, may mắn này đủ để hắn cam tâm tình nguyện vì nàng một thân một mình gánh vác và vượt qua gian khổ.
Ý cười trên môi hắn lại rộ lên, hắn cảm thấy thỏa dù hắn kim tôn ngọc quý cả đời, là quốc chủ của gia giàu có, song thời khắc hắn vui vẻ nhất chính là lúc nàng chăm chú nhìn hắn, làm cho cuộc đời vốn nhạt nhẽo khô cằn của hắn, từ đó được lấp đầy.
"Việc gì... phải chịu khổ như vậy..." Người đó vẫn thẩt thần lẩm bẩm, "Huynh còn muốn vì nàng ta mà trả giá bao nhiêu nữa? Huynh từ bỏ giang sơn gấm vóc đã đành, chẳng lẽ đến cả mạng của mình, huynh cũng không quý trọng sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc, thật lâu sao mới nhẹ cười.
"Được ở bên nàng ấy... xuống địa ngục thì đã sao?''
Người che mặt kia ngạc nhiên xoay người.
"Đã vậy, muội sẽ đi."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Giông tố cuồng nộ
- Chương 12: Gặp mai phục sau núi
- Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp
- Chương 14: Ta ở địa ngục
- Chương 15: Chịu trách nhiệm với ta
- Chương 16: Mỗi người một tâm tư
- Chương 17: Kế hủy Huyền Nguyên
- Chương 18: Đai áo bay ngang hồ nước biếc
- Chương 19: Thoát y ngăn địch
- Chương 20: Phơi bày cảnh xuân
- Chương 21: Liệt vương chiến bắc dã
- Chương 22: Dạ chiếu ba người
- Chương 23: Gió lớn dấy lên
- Chương 24: Khuyển thọ vô cương
- Chương 25: Truy đuổi đàn ông trên phố
- Chương 26: Đa tạ hầu hạ
- Chương 27: Ve sầu lột xác
- Chương 28: Gặp lại kẻ thù
- Chương 29: Vu oan giá hoạ
- Chương 30: Vô cùng căng thẳng
- Chương 31: Rút kiếm uy hiếp
- Chương 32: Trước lúc cung biến
- Chương 33: Trước lúc cung biến (2)
- Chương 34: Mưa gió nổi lên
- Chương 35: Dã uyên ương
- Chương 36: Ngụy trang như vậy
- Chương 37: Lửa thiêng hoàng thành
- Chương 38: Sát mưa
- Chương 39: Lúc nàng gặp lại
- Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm
- Chương 41: Sấm chớp chợt đến
- Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
- Chương 43: Uy hiếp nơi cửa cung
- Chương 44: Ước hẹn tuyệt thế
- Chương 45: Chạy quáng chạy quàng
- Chương 46: Ánh sao sáng chói
- Quyển 2 - Chương 1: Giựt tiền cướp sắc
- Quyển 2 - Chương 2: Ai dạy dỗ ai?
- Quyển 2 - Chương 3: Kẻ trộm nơi hành cung
- Quyển 2 - Chương 4: Mỹ nhân giữa hồ
- Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương
- Quyển 2 - Chương 6: Thanh lâu say mèm
- Quyển 2 - Chương 7: Tiếng lòng thì thầm
- Quyển 2 - Chương 8: Khu vườn hoang vắng kinh hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Thiên hạ xuất chúng
- Quyển 2 - Chương 10: Gặp nhau trên núi Lục Châu
- Quyển 2 - Chương 11: Nụ hôn đầu của ai?
- Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây
- Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)
- Quyển 2 - Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)
- Quyển 2 - Chương 13-3: Hình bóng trong tim (3)
- Quyển 2 - Chương 14-1: Quyết tâm hành động (1)
- Quyển 2 - Chương 14-2: Quyết tâm hành động (2)
- Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)
- Quyển 2 - Chương 15-2: Từng bước áp sát (2)
- Quyển 2 - Chương 15-3: Từng bước áp sát (3)
- Quyển 2 - Chương 16-1: Vô cực chi tâm (1)
- Quyển 2 - Chương 16-2: Vô Cực Chi Tâm (2)
- Quyển 2 - Chương 16-3: Vô cực chi tâm (3)
- Quyển 2 - Chương 17-1: Đêm tỏ tình (1)
- Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)
- Quyển 2 - Chương 17-3: Đêm tỏ tình (3)
- Quyển 2 - Chương 18-1: Nụ hôn cưỡng ép (1)
- Quyển 2 - Chương 18-2: Nụ hôn cưỡng ép (2)
- Quyển 2 - Chương 18-3: Nụ hôn cưỡng ép (3)
- Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
- Quyển 2 - Chương 19-2: Vũ điệu kinh thế (2)
- Quyển 2 - Chương 20-1: Đau khổ lựa chọn (1)
- Quyển 2 - Chương 20-2: Đau khổ lựa chọn (2)
- Quyển 2 - Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)
- Quyển 2 - Chương 21: Hiểm nguy cận kề
- Quyển 2 - Chương 22: Sự sống trong đường chết
- Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”
- Quyển 2 - Chương 24: Lòng này rất chân thành
- Quyển 2 - Chương 25: Ba người tranh giành
- Quyển 3 - Chương 1: Ẩn nhẫn chờ thời cơ
- Quyển 3 - Chương 2: Đêm trong thâm cung
- Quyển 3 - Chương 3: Không buông tay
- Quyển 3 - Chương 4: Lòng nàng đã quyết
- Quyển 3 - Chương 5: Theo đuổi tình yêu
- Quyển 3 - Chương 6: Hãy để ta đau
- Quyển 3 - Chương 7: Nói chuyện với ma
- Quyển 3 - Chương 8: Nhớ sâu
- Quyển 3 - Chương 9: Quyết định nặng nề
- Quyển 3 - Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 3 - Chương 11: Tình nàng rất sâu
- Quyển 3 - Chương 12: Nụ hôn triền miên
- Quyển 3 - Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén
- Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành
- Quyển 3 - Chương 15: Vì ta trân trọng
- Quyển 3 - Chương 16: Ngự phong thành kỳ
- Quyển 3 - Chương 17: Thiên Thượng nhân gian
- Quyển 3 - Chương 18: Thời gian nào có tội tình gì
- Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình
- Quyển 3 - Chương 20: Huyết sắc giang sơn
- Quyển 3 - Chương 21: Lưỡng tâm vướng mắc
- Quyển 3 - Chương 22: Ấm áp hòa thuận
- Quyển 3 - Chương 23: Lật đổ càn khôn
- Quyển 3 - Chương 24: Cưỡng hôn bên đường
- Quyển 3 - Chương 25: Bi kịch hiểu lầm
- Quyển 3 - Chương 26: Vô tình bị hại
- Quyển 4 - Chương 1: Mỹ nhân sát thủ
- Quyển 4 - Chương 2: Quý phi say rượu
- Quyển 4 - Chương 3: Đồng hành với mỹ nhân
- Quyển 4 - Chương 4: Ám Dạ tiêu hồn
- Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành
- Quyển 4 - Chương 6-1: Ngàn dặm truy tung (1)
- Quyển 4 - Chương 6-2: Ngàn dặm truy tung (2)
- Quyển 4 - Chương 7-1: Người cũ quay về (1)
- Quyển 4 - Chương 7-2: Người cũ quay về (2)
- Quyển 4 - Chương 8-1: Món quà khuynh thành (1)
- Quyển 4 - Chương 8-2: Món quà khuynh thành (2)
- Quyển 4 - Chương 9-1: Phượng bay Cửu Tiêu (1)
- Quyển 4 - Chương 9-2: Phượng bay Cửu Tiêu (2)
- Quyển 4 - Chương 9-3: Phượng bay Cửu Tiêu (3)
- Quyển 4 - Chương 10-1: Máu chảy Côn Kinh (1)
- Quyển 4 - Chương 10-2: Máu chảy Côn Kinh (2)
- Quyển 4 - Chương 10-3: Máu chảy Côn Kinh (3)
- Quyển 4 - Chương 10-4: Máu chảy Côn Kinh (4)
- Quyển 4 - Chương 10-5: Máu chảy Côn Kinh (5)
- Quyển 4 - Chương 11-1: Lửa cháy Lâm Thiên (1)
- Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)
- Quyển 4 - Chương 11-3: Lửa cháy Lâm Thiên (3)
- Quyển 4 - Chương 11-4: Lửa cháy Lâm Thiên (4)
- Quyển 5 - Chương 1-1: Đêm pháo hoa (1)
- Quyển 5 - Chương 1-2: Đêm pháo hoa (2)
- Quyển 5 - Chương 1-3: Đêm pháo hoa (3)
- Quyển 5 - Chương 1-4: Đêm pháo hoa (4)
- Quyển 5 - Chương 2-1: Tâm nơi phương nào (1)
- Quyển 5 - Chương 2-2: Tâm nơi phương nào (2)
- Quyển 5 - Chương 3-1: Vừa gõ vừa đánh (1)
- Quyển 5 - Chương 3-2: Vừa gõ vừa đánh (2)
- Quyển 5 - Chương 3-3: Vừa gõ vừa đánh (3)
- Quyển 5 - Chương 4-1: Hành trình vui vẻ (1)
- Quyển 5 - Chương 4-2: Hành trình vui vẻ (2)
- Quyển 5 - Chương 4-3: Hành trình vui vẻ (3)
- Quyển 5 - Chương 5-1: Duyên cộng chẩm
- Quyển 5 - Chương 5-2: Duyên cộng chẩm (2)
- Quyển 5 - Chương 6-1: Tận dụng thời cơ (1)
- Quyển 5 - Chương 6-2: Tận dụng thời cơ (2)
- Quyển 5 - Chương 6-3: Tận dụng thời cơ (3)
- Quyển 5 - Chương 7-1: Gần mặt cách lòng (1)
- Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)
- Quyển 5 - Chương 7-3: Gần mặt cách lòng (3)
- Quyển 5 - Chương 8-1: Lòng như lửa đốt (1)
- Quyển 5 - Chương 8-2: Lòng như lửa đốt (2)
- Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)
- Quyển 5 - Chương 8-4: Lòng như lửa đốt (4)
- Quyển 5 - Chương 9-1: Cuộc gặp trong nhà lao (1)
- Quyển 5 - Chương 9-2: Cuộc gặp trong nhà lao (2)
- Quyển 5 - Chương 9-3: Cuộc gặp trong nhà lao (3)
- Quyển 5 - Chương 9-4: Cuộc gặp trong nhà lao (4)
- Quyển 5 - Chương 10-1: Người xưa yên lặng (1)
- Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
- Quyển 5 - Chương 10-3: Người xưa yên lặng (3)
- Quyển 06- Chương 11: THOÁT Y CHẠY LOẠN
- Quyển 06 - Chương 12: MẠNH VƯƠNG PHÁCH LỐI
- Quyển 06 - Chương 13: HOÀNG TỘC TOÀN CƠ TRANH QUYỀN ĐOẠT VỊ Truyện: Phù Dao Hoàng Hậu
- Quyển 06 - Chương 14: TỪNG ĐOẠN KÍ ỨC NGẮT QUÃNG
- Quyển 06 - Chương 14-2
- Quyển 06 - Chương 14-3
- Quyển 06 - Chương 15: TRUY TÌM THÂN THẾ
- Quyển 06 - Chương 15-2
- Quyển 06 - Chương 16: SỰ THẬT ĐAU LÒNG
- Quyển 06 - Chương 16-2
- Quyển 06 - Chương 16-3
- Quyển 06 - Chương 17: TƯƠNG TƯ LÀ THẾ
- Quyển 06 - Chương 17-2
- Quyển 06 - Chương 17-3
- Quyển 06 - Chương 18
- Quyển 06 - Chương 18-2
- Quyển 06 - Chương 19: AI LÀ LANG VƯƠNG(*)
- Quyển 06 - Chương 19-2
- Quyển 06 - Chương 20: NỮ ĐẾ GIÁ LÂM
- Quyển 06 - Chương 20-2
- Quyển 07 - Chương 01: NHƯ THỂ GẶP GỠ LẦN ĐẦU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 2: CON HÁT TƯƠNG LAI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 3: KẾ HOẠCH BỒI DƯỠNG HOÀNG HẬU
- Quyển 7 - CHƯƠNG 4: CƯỚP ĐOẠT TẬP THỂ
- Quyển 7 - CHƯƠNG 5: THẦN THÔNG ĐẠI PHÁP
- Quyển 7 - CHƯƠNG 6: GIẢI QUYẾT HỮU PHÁI
- Quyển 7 - CHƯƠNG 7: BỘC BẠCH TIẾNG LÒNG
- Quyển 7 - CHƯƠNG 8: ĐÊM TRĂNG LA SÁT
- Quyển 07 - Chương 8-2
- Quyển 07 - Chương 8-3
- Quyển 07 - Chương 09: TÂM TA NHƯ ĐÁ
- Quyển 07 - Chương 9-2
- Quyển 07 - Chương 10: GIAN KHỔ CHẠY TRỐN
- Quyển 07 - Chương 10-2
- Quyển 07 - Chương 11: CƯỚP BIỂN DUY KINH
- Quyển 07 - Chương 11-2
- Quyển 07 - Chương 12: ÁC QUỶ BIỂN SÂU
- Quyển 07 - Chương 12-2
- Quyển 07 - Chương 12-3
- Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT
- Quyển 07 - Chương 13-2
- Quyển 07 - Chương 13-3
- Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN
- Quyển 07 - Chương 14-2
- Quyển 07 - Chương 14-3
- Quyển 8 - Chương 1: TUYỆT VỰC HẢI CỐC
- Quyển 8 - Chương 2
- Quyển 08 - Chương 03: LẤY THÂN BẢO VỆ
- Quyển 08 - Chương 04
- Quyển 08 - Chương 05
- Quyển 8 - Chương 6: KHÔNG CHO MƯỢN HOÀNG HẬU
- Quyển 8 - Chương 7
- Quyển 8 - Chương 8: MỸ NHÂN KHÓ THEO ĐUỔI
- Quyển 8 - Chương 9
- Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC
- Quyển 08 - Chương 11
- Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ
- Quyển 08 - Chương 13: NGUY CƠ TIỀM ẨN
- Quyển 08 - Chương 14: SƯ MÔN ĐỐI KHÁNG
- Quyển 08 - Chương 15
- Quyển 08 - Chương 16
- Quyển 08 - Chương 17: LÒNG ĐAU NHƯ CẮT
- Quyển 08 - Chương 18
- Quyển 08 - Chương 19
- Quyển 08 - Chương 20: SỰ LỰA CHỌN CỦA NGUYÊN BẢO
- Quyển 07 - Chương 21
- Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ
- Quyển 08 - Chương 23
- Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ
- Quyển 08 - Chương 25
- Quyển 08 - Chương 26
- Quyển 08 - Chương 27
- Quyển 08 - Chương 28: NỤ HÔN TRONG ÁM CẢNH (*)
- Quyển 08 - Chương 29
- Quyển 08 - Chương 30
- Quyển 08 - Chương 31: ĐẠI KẾT CỤC - THƯỢNG
- Quyển 08 - Chương 32
- Quyển 08 - Chương 33
- Quyển 08 - Chương 34
- Quyển 08 - Chương 35
- Quyển 08 - Chương 36
- Quyển 08 - Chương 37
- Quyển 08 - Chương 38
- Quyển 08 - Chương 39
- Quyển 08 - Chương 40
- Quyển 08 - Chương41
- Quyển 08 - Chương 42
- Quyển 08 - Chương 43
- Quyển 08 - Chương 44
- Quyển 08 - Chương 45: ĐẠI KẾT CỤC - TRUNG
- Quyển 08 - Chương 46
- Quyển 08 - Chương 47
- Quyển 08 - Chương 48
- Quyển 08 - Chương 49: ĐẠI KẾT CỤC - HẠ
- Quyển 08 - Chương 50
- Quyển 08 - Chương 51
- Quyển 08 - Chương 52
- Quyển 08 - Chương 53
- Quyển 08 - Chương 54
- Quyển 08 - Chương 55
- Quyển 08 - Chương 56
- Quyển 08 - Chương 57
- Quyển 08 - Chương 58
- Quyển 08 - Chương 59
- Quyển 08 - Chương 60
- Quyển 08 - Chương 61
- Quyển 08 - Chương 62
- Quyển 08 - Chương 63
- Quyển 08 - Chương 64
- Quyển 08 - Chương 65
- Quyển 08 - Chương 66
- Quyển 08 - Chương 67
- Quyển 08 - Chương 68
- Quyển 08 - Chương 69
- Quyển 08 - Chương 70