Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 107: Em thích không?
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 107: Em thích không?
Xiềng xích trên cổ hơi rung nhẹ, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng bóng loáng như bạc, thoạt nhìn càng giống như một món trang sức chứ không phải là xiềng xích.
Ánh sáng lấp láp lướt qua trước mặt, như lưỡi dao trắng tuyết cắt vỡ bóng tối.
Trong nháy mắt đó, kí ức trước khi hôn mê như hồ thuỷ điện xả lũ tràn vào trong đầu Thời An.
Bị ép khôi phục chân thân trước mặt bao người, núi lửa ở đặc khu Roth thiếu chút nữa đã phun trào, vết nứt vực sâu phát triển gần đến mức trưởng thành...
Và cả cơn giận gần như không thể nào khống chế nổi.
Sau đó thì sao?
Dường như cậu có chút thoát lực, nên cứ vậy ngất xỉu?
Thời An: "........."
Đợi đã?
Không đúng lắm...
Có phải ở đoạn giữa còn thiếu tình tiết nào đó rất quan trọng không nhỉ?!
Thời An vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vòng trên chân mình, cậu chầm chậm chớp mắt vài cái, đầu óc như móc xích bị rỉ sét, phát ra âm thanh ken két không trôi chảy khi chuyển động.
Cảm giác này giống như...
Rõ ràng vừa mới bắt đầu chơi game, sau đó không cẩn thận ngủ gật, lúc vừa mở mắt ra lại phát hiện trên màn hình xuất hiện chữ gameover đỏ như máu.
Thời An thử thăm dò vươn tay, nắm lấy dây xích bạc trên cổ chân mình, dùng sức giật giật.
Xiềng xích phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng, nhưng lại vô cùng chắc chắn, không có chút dấu hiệu buông lỏng.
Thời An nhíu mày, đầu ngón tay được bao trùm bởi một lớp vảy cứng rắn màu trắng bạc, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, dường như có thể cắt vỡ cả kim cương.
Hoa văn phức tạp khắc trên dây xích bạc hơi sáng lên.
Thời An "Úi" một tiếng, rụt bàn tay về.
Cậu đánh giá đầu ngón tay của mình dưới ánh mặt trời.
Dù không có vết thương ngoài da rõ ràng, nhưng lại có một vùng trên da hơi ửng hồng.
Rất hiển nhiên, xiềng xích này đặc biệt chế tạo vì rồng, thậm chí nó có thể kiềm chế năng lực huyết mạch của cậu ở một mức độ nào đó.
— Chẳng lẽ là đám người cục quản lí?
Nhưng... không thể nào nhỉ?
Theo lí mà nói, là đội ngũ dưới sự lãnh đạo của Đồ Long Giả, sau khi phát hiện sự tồn tại của một con rồng thì lẽ nào chuyện đầu tiên cần làm chẳng phải là nên thừa dịp nó đang trong thời điểm yếu ớt nhất mà giết ư?
Đặc biệt là họ còn tận mắt nhìn thấy cậu hóa hình, có lẽ không cần lo lắng bắt nhầm người đâu nhỉ?
Thời An cảm thấy mơ hồ rồi đó.
Cậu mờ mịt chớp mắt vài cái, lúc này, cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, vươn tay cẩn thận từng li từng tí nhấc tấm chăn trên người mình lên, liếc nhìn phía dưới.
"..."
Trên mặt Thời An lộ ra vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết.
Còn có một vấn đề.
Vì sao cậu lại trần truồng nhỉ?
***
Vết nứt vực sâu đã khép lại.
Dùng từ khép lại có vẻ không chính xác lắm, từ miêu tả chính xác nhất hẳn là bị 'san bằng' rồi.
Nếu là trước kia, dù mắt vực sâu có biến mất thì trên mặt đất vẫn sẽ lưu lại một vết sẹo không thể nào lắp đầy, thế nhưng lần này lại không giống vậy. Khe hở đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hố sâu to lớn, xung quanh là nhiệt độ cao mấy ngày vẫn chưa tiêu tan.
Có điều, ít nhất ma vật vực sâu lần này đã bị thanh lí vô cùng sạch sẽ.
Đối với nguyên nhân xảy ra trận tai họa này, cao tầng đặc khu Roth cũng không thả ra bất kì tin tức gì.
Thế nhưng, ngay trong đêm hôm đó, ánh lửa cuộn trào mãnh liệt gần như thiêu đốt toàn bộ thế giới đến không còn gì ấy, dù cách mấy nghìn mét vẫn có thể chứng kiến.
Có người suy đoán chính phủ đang thí nghiệm tính sát thương của vũ khí mới, cũng có người nói là phát hiện ma vật mới không biết tên nào đó, thậm chí có người còn bàn về thuyết âm mưu của tôn giáo, có nhiều cách nói, vẫn chưa thể kết luận.
Khác với suy đoán lung tung của dân chúng, đối với cao tầng các nơi, sự tồn tại của rồng đã không còn là bí mật.
Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu truy đuổi đòi cục quản lí giải thích.
Ngoài miệng thì quang minh chính đại nói họ đang suy nghĩ vì sự an toàn của dân chúng, nhưng trên thực tế trong lòng lại có ý đồ xấu của riêng mình. Không cao tầng nơi nào là không muốn kiếm một chén canh trong chuyện này. Ngay cả cao tầng khu Ewen cũng thừa nước đục thả câu nhúng tay vào, hi vọng có thể ép cục quản lí nói ra tung tích của rồng, hoặc bất cứ manh mối nào có liên quan.
Trước đó nó vẫn luôn ẩn núp ở nơi nào.
Nó có mạnh không.
Có thể giết chết nó không.
Nó có nhược điểm nào không... vân vân và vân vân.
Câu trả lời của cục quản lí với các khu đều giống nhau.
— Không biết.
Bọn họ cũng không nói dối.
Cao tầng cục quản lí quả thực cũng không biết đáp án của vấn đề này.
Bọn họ càng không biết rằng, tiểu đội tinh nhuệ nhất trong ban chiến đấu không chỉ tận mắt nhìn thấy Cự Long hóa hình, mà cả đội còn biết được thân phận che giấu trong xã hội loài người của Cự Long.
Trong chuyện này, Ôn Dao tôn trọng quyết định của trưởng quan, cô không báo cáo lên trên.
Cấp dưới của họ đều là những tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh, họ vô cùng hiểu rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đi theo chiến đấu bên cạnh Mục Hành nhiều năm đến vậy, miệng của họ đều rất kín.
Trải quan trận chiến ở hố núi lửa, phần lớn mọi người đều bị thương nặng hoặc nhẹ. Hiện tại họ đang tiếp nhận toàn bộ quy trình phục vụ chữa trị do cục quản lí cung cấp.
Đối với những người này, trải nghiêm vài ngày qua quả thực như một giấc mộng hoang đường.
Không ai ngờ rằng thiếu niên thoạt nhìn dịu dàng vô hại kia vậy mà lại là Cự Long trong truyền thuyết.
Chuyện này quả thực có thể sánh với vũ khí hạt nhân nổ mạnh, trời quang sét đánh, đến hiện tại lúc nhớ lại cũng khiến lòng người cảm thấy hoảng hốt, gần như mọi thứ chỉ tồn tại trong ảo tưởng của bản thân.
Còn về... chuyện trưởng quan của họ ẩn giấu rồng, chỉ có ba người biết.
Ôn Dao, Trác Phù và bản thân Mục Hành.
Về sự việc liên quan đến rồng, hai người Trác Phù và Ôn Dao đều có ý kiến trái ngược, tuy đã trải qua nhiều lần tranh luận nhưng không ai có thể chân chính thuyết phục được người còn lại.
Về phần Mục Hành...
Không người nào biết được suy nghĩ của anh.
Từ ngày rời khỏi hố núi lửa trở đi, trưởng quan của họ lập tức trở nên càng vui giận khó đoán hơn, rất khó để nắm bắt được suy nghĩ của anh.
Không ai biết rằng, rốt cuộc vào thời điểm Mục Hành phát hiện Thời An là Cự Long thì đang suy nghĩ điều gì, dưới bề ngoài nhìn như bình tĩnh không hề dao động đó lại đang cất giấu sóng to gió lớn đến cỡ nào.
Tại sao trưởng quan đi giết rồng một mình, nhưng cuối cùng lại mang Cự Long đang hôn mê trở lại, sau đó trưởng quan lại định làm gì tiếp theo?
Ôn Dao và Trác Phù cũng không biết, và cũng không dám hỏi.
Trong phòng thí nghiệm.
Trác Phù đang hết sức chăm chú phân tích một giọt máu rồng bên trong ống nghiệm.
Giọt máu kia mượt mà sung mãn, màu đỏ tươi sền sệt, trong đó dường như còn ẩn chứa sợi tơ vàng mơ hồ, ma lực vô hình trong đó đang sôi trào.
Trác Phù vừa ghi chép gì đó, vừa hỏi Mục Hành về việc điển tịch của Mục gia.
Mục Hành ngồi bên cạnh, giọng lạnh nhạt, lời ít ý nhiều trả lời.
Đúng lúc này, anh rũ mắt xuống, mở điện thoại di động của mình nhìn thoáng qua, rồi đột ngột đứng dậy.
Trác Phù bị hoảng sợ bởi động tác đột nhiên xuất hiện của Mục Hành:
"Sao, sao vậy?"
Mục Hành cầm lấy áo khoác đang khoác trên ghế dựa.
Ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào, nhưng sâu trong đôi mắt xanh thẳm lại như đang có mạch nước ngầm đen kịt vô hình nào đó đang tuôn ra, giọng anh trầm thấp: "Em ấy tỉnh rồi."
Trác Phù sửng sốt hết ba giây mới ý thức được Mục Hành đang nói tới ai, nhưng chờ tới lúc Trác Phù phản ứng lại thì Mục Hành đã hấp tấp bước nhanh ra ngoài, thân hình thon dài cao ngất biến mất trong phạm vi tầm mắt của Trác Phù.
"..." Trác Phù thở dài, cúi đầu xuống tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.
Vài giây sau, Trác Phù đột nhiên nhận ra điều bất thường.
...Đợi đã, sao Mục Hành lại nhanh chóng biết được Thời An đã tỉnh hay chưa?
Rất nhanh sau đó, Trác Phù nhớ tới việc mấy hôm trước Mục Hành có 'trưng dụng' camera của mình, vẻ mặt Trác Phù dần trở nên vi diệu.
Tuy rằng có thể hiểu được, nhưng...
Sao cứ cảm thấy có chút biến thái nhỉ?
***
Vào lúc Mục Hành đẩy cửa ra, Thời An đang cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu đánh giá xiềng xích trên chân mình.
Ánh mặt trời sạch sẽ rơi xuống từ ngoài cửa sổ, lẳng lặng tô đầy tấm lưng trắng nõn của thiếu niên.
Cần cổ thon dài, lưng vô cùng nhỏ, độ cong mềm dẻo căng cứng thoạt nhìn bẻ cái liền gãy, hình dáng xương cánh bướm rõ rệt hoạt động dưới lớp da thịt gầy yếu, xương sống hãm sâu xuống thành một khe rãnh mềm mại duyên dáng kéo dài xuống dưới, mãi đến khi chui vào dưới tấm chăn.
Ánh mặt trời như thác chảy, bị dừng lại tại vòng eo của thiếu niên.
Leng keng leng keng.
Xiềng xích vang lên theo động tác của thiếu niên, phát ra tiếng va chạm trong trẻo dễ nghe.
Mục Hành tiến về phía trước một bước.
Thời An nghe thấy tiếng bước chân, cậu như bị giật mình chợt ngồi thẳng dậy, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía âm thanh vang lên.
Con ngươi của cậu không tự chủ được hơi co lại.
... Mục Hành?
Tuy trong lòng đã có dự cảm, nhưng vào thời điểm thật sự nhìn thấy Mục Hành, Thời An vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc và kì dị.
Người đàn ông tóc bạc bước từng bước tiến về phía trước, đôi mắt xanh nhạt màu lộ ra như khối băng tan chảy dưới ánh mặt trời, nhìn qua vừa sâu thẳm lại rét lạnh, im lặng nặng nề rơi lên người Thời An.
Anh tiến về phía trước một bước, Thời An liền vô thức lùi về sau một tấc.
Mãi đến khi Mục Hành đứng trước giường, lưng Thời An đã dựa vào vách tường, không thể lui được nữa.
Mục Hành cúi người, đầu ngón tay sờ nhẹ xiềng xích bằng bạc khóa tại chân giường.
Anh rũ hàng mi dài, che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.
Thế nhưng không biết vì sao, Thời An lại nhớ tới ngày hôm ấy, trong khói thuốc súng và bụi núi lửa, tay Mục Hành cầm trường kiếm nhuốm máu, đồng tử co lại nhỏ như cây kim, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ.
Cậu vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Là một con rồng, cậu rất ít khi sợ một thứ gì đó, nhưng hiện tại...
Thời An hơi sợ.
Cũng không hẳn là sợ, mà là...
Đáy mắt Mục Hành tựa như có một loại tình cảm không biết tên đang gào thét, khiến Thời An cảm thấy bất an theo bản năng.
"Em thích không?" Mục Hành dùng giọng bình tĩnh nói.
Thời An chớp mắt vài cái, cậu không ngờ Mục Hành lại hỏi vấn đề này đầu tiên.
Chẳng lẽ không phải Mục Hành nên chất vấn "Sao em lại là rồng" hoặc là "Em lừa anh" các kiểu à?
Cậu không chú ý hơi thất thần trong giây lát.
Thế nhưng Mục Hành dường như không thèm để ý chuyện này.
Anh vươn tay, dùng đầu ngón tay nắm chặt dây xích, tiếng kim loại va chạm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, nghe vào khiến thần kinh vô thức trở nên căng thẳng.
"Trên thế giới này, đồ có thể khóa rồng không nhiều lắm."
Mục Hành chậm rãi cuộn tròn một vòng dây xích quanh bàn tay mình.
"Phần lớn chúng đều nằm trong tay Mục gia."
Thời An có thể cảm nhận được dây xích rất dài dưới chăn từng chút bị kéo căng, lực kéo ở mắt cá chân dần tăng mạnh.
Cậu vô thức rụt người về phía sau, nhưng sau lưng cũng chỉ là vách tường cứng rắn.
Lúc này, cậu dường như ý thức được gì đó, lắp bắp hỏi: "Đây, đây là đâu?"
Mục Hành: "Nhà anh."
Anh yên lặng giương mắt, đôi mắt cực kì thâm sâu im hơi lặng tiếng nhìn thiếu niên bị khóa lại cách đó không xa:
"Nói đúng ra, đây là nhà cũ do tổ tiên Mục gia để lại."
Thời An ngớ người hết hai giây.
Đúng lúc này, dây xích đã bị kéo đến cuối, Thời An cả kinh, cậu cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ kéo mình ra ngoài.
Cậu cuống quýt muốn chạy trốn, nhưng mắt cá chân mảnh khảnh lại bị bàn tay khô ráo nóng rực của người đàn ông nắm trong tay, anh dễ dàng kéo cậu qua.
Mục Hành vừa nắm chân thiếu niên, vừa không nhanh không chậm cúi người.
Mái tóc bạc của anh lạnh buốt, như dòng suối trượt xuống, rơi lên trên người Thời An, kích thích khiến cậu hơi run rẩy:
"Anh nghe nói em thích màu bạc."
Xương ngón tay của người đàn ông thon dài, lòng bàn tay nóng rực, bụng ngón tay chầm chậm vuốt ve chuyển động quanh mắt cá chân và xiềng xích, thờ ơ xoa nắn, vỗ về.
Động tác của anh khiến xiềng xích kim loại va chạm phát ra âm thanh trong trẻo:
"Em thích không?"
Hết chương 107.
Tác giả có lời muốn nói: Bé rồng rơi lệ: Anh đừng qua đây!!!
Editor: Sao tui thấy có chút quỷ súc nhỉ:)))
Ánh sáng lấp láp lướt qua trước mặt, như lưỡi dao trắng tuyết cắt vỡ bóng tối.
Trong nháy mắt đó, kí ức trước khi hôn mê như hồ thuỷ điện xả lũ tràn vào trong đầu Thời An.
Bị ép khôi phục chân thân trước mặt bao người, núi lửa ở đặc khu Roth thiếu chút nữa đã phun trào, vết nứt vực sâu phát triển gần đến mức trưởng thành...
Và cả cơn giận gần như không thể nào khống chế nổi.
Sau đó thì sao?
Dường như cậu có chút thoát lực, nên cứ vậy ngất xỉu?
Thời An: "........."
Đợi đã?
Không đúng lắm...
Có phải ở đoạn giữa còn thiếu tình tiết nào đó rất quan trọng không nhỉ?!
Thời An vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vòng trên chân mình, cậu chầm chậm chớp mắt vài cái, đầu óc như móc xích bị rỉ sét, phát ra âm thanh ken két không trôi chảy khi chuyển động.
Cảm giác này giống như...
Rõ ràng vừa mới bắt đầu chơi game, sau đó không cẩn thận ngủ gật, lúc vừa mở mắt ra lại phát hiện trên màn hình xuất hiện chữ gameover đỏ như máu.
Thời An thử thăm dò vươn tay, nắm lấy dây xích bạc trên cổ chân mình, dùng sức giật giật.
Xiềng xích phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng, nhưng lại vô cùng chắc chắn, không có chút dấu hiệu buông lỏng.
Thời An nhíu mày, đầu ngón tay được bao trùm bởi một lớp vảy cứng rắn màu trắng bạc, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, dường như có thể cắt vỡ cả kim cương.
Hoa văn phức tạp khắc trên dây xích bạc hơi sáng lên.
Thời An "Úi" một tiếng, rụt bàn tay về.
Cậu đánh giá đầu ngón tay của mình dưới ánh mặt trời.
Dù không có vết thương ngoài da rõ ràng, nhưng lại có một vùng trên da hơi ửng hồng.
Rất hiển nhiên, xiềng xích này đặc biệt chế tạo vì rồng, thậm chí nó có thể kiềm chế năng lực huyết mạch của cậu ở một mức độ nào đó.
— Chẳng lẽ là đám người cục quản lí?
Nhưng... không thể nào nhỉ?
Theo lí mà nói, là đội ngũ dưới sự lãnh đạo của Đồ Long Giả, sau khi phát hiện sự tồn tại của một con rồng thì lẽ nào chuyện đầu tiên cần làm chẳng phải là nên thừa dịp nó đang trong thời điểm yếu ớt nhất mà giết ư?
Đặc biệt là họ còn tận mắt nhìn thấy cậu hóa hình, có lẽ không cần lo lắng bắt nhầm người đâu nhỉ?
Thời An cảm thấy mơ hồ rồi đó.
Cậu mờ mịt chớp mắt vài cái, lúc này, cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, vươn tay cẩn thận từng li từng tí nhấc tấm chăn trên người mình lên, liếc nhìn phía dưới.
"..."
Trên mặt Thời An lộ ra vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết.
Còn có một vấn đề.
Vì sao cậu lại trần truồng nhỉ?
***
Vết nứt vực sâu đã khép lại.
Dùng từ khép lại có vẻ không chính xác lắm, từ miêu tả chính xác nhất hẳn là bị 'san bằng' rồi.
Nếu là trước kia, dù mắt vực sâu có biến mất thì trên mặt đất vẫn sẽ lưu lại một vết sẹo không thể nào lắp đầy, thế nhưng lần này lại không giống vậy. Khe hở đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hố sâu to lớn, xung quanh là nhiệt độ cao mấy ngày vẫn chưa tiêu tan.
Có điều, ít nhất ma vật vực sâu lần này đã bị thanh lí vô cùng sạch sẽ.
Đối với nguyên nhân xảy ra trận tai họa này, cao tầng đặc khu Roth cũng không thả ra bất kì tin tức gì.
Thế nhưng, ngay trong đêm hôm đó, ánh lửa cuộn trào mãnh liệt gần như thiêu đốt toàn bộ thế giới đến không còn gì ấy, dù cách mấy nghìn mét vẫn có thể chứng kiến.
Có người suy đoán chính phủ đang thí nghiệm tính sát thương của vũ khí mới, cũng có người nói là phát hiện ma vật mới không biết tên nào đó, thậm chí có người còn bàn về thuyết âm mưu của tôn giáo, có nhiều cách nói, vẫn chưa thể kết luận.
Khác với suy đoán lung tung của dân chúng, đối với cao tầng các nơi, sự tồn tại của rồng đã không còn là bí mật.
Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu truy đuổi đòi cục quản lí giải thích.
Ngoài miệng thì quang minh chính đại nói họ đang suy nghĩ vì sự an toàn của dân chúng, nhưng trên thực tế trong lòng lại có ý đồ xấu của riêng mình. Không cao tầng nơi nào là không muốn kiếm một chén canh trong chuyện này. Ngay cả cao tầng khu Ewen cũng thừa nước đục thả câu nhúng tay vào, hi vọng có thể ép cục quản lí nói ra tung tích của rồng, hoặc bất cứ manh mối nào có liên quan.
Trước đó nó vẫn luôn ẩn núp ở nơi nào.
Nó có mạnh không.
Có thể giết chết nó không.
Nó có nhược điểm nào không... vân vân và vân vân.
Câu trả lời của cục quản lí với các khu đều giống nhau.
— Không biết.
Bọn họ cũng không nói dối.
Cao tầng cục quản lí quả thực cũng không biết đáp án của vấn đề này.
Bọn họ càng không biết rằng, tiểu đội tinh nhuệ nhất trong ban chiến đấu không chỉ tận mắt nhìn thấy Cự Long hóa hình, mà cả đội còn biết được thân phận che giấu trong xã hội loài người của Cự Long.
Trong chuyện này, Ôn Dao tôn trọng quyết định của trưởng quan, cô không báo cáo lên trên.
Cấp dưới của họ đều là những tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh, họ vô cùng hiểu rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đi theo chiến đấu bên cạnh Mục Hành nhiều năm đến vậy, miệng của họ đều rất kín.
Trải quan trận chiến ở hố núi lửa, phần lớn mọi người đều bị thương nặng hoặc nhẹ. Hiện tại họ đang tiếp nhận toàn bộ quy trình phục vụ chữa trị do cục quản lí cung cấp.
Đối với những người này, trải nghiêm vài ngày qua quả thực như một giấc mộng hoang đường.
Không ai ngờ rằng thiếu niên thoạt nhìn dịu dàng vô hại kia vậy mà lại là Cự Long trong truyền thuyết.
Chuyện này quả thực có thể sánh với vũ khí hạt nhân nổ mạnh, trời quang sét đánh, đến hiện tại lúc nhớ lại cũng khiến lòng người cảm thấy hoảng hốt, gần như mọi thứ chỉ tồn tại trong ảo tưởng của bản thân.
Còn về... chuyện trưởng quan của họ ẩn giấu rồng, chỉ có ba người biết.
Ôn Dao, Trác Phù và bản thân Mục Hành.
Về sự việc liên quan đến rồng, hai người Trác Phù và Ôn Dao đều có ý kiến trái ngược, tuy đã trải qua nhiều lần tranh luận nhưng không ai có thể chân chính thuyết phục được người còn lại.
Về phần Mục Hành...
Không người nào biết được suy nghĩ của anh.
Từ ngày rời khỏi hố núi lửa trở đi, trưởng quan của họ lập tức trở nên càng vui giận khó đoán hơn, rất khó để nắm bắt được suy nghĩ của anh.
Không ai biết rằng, rốt cuộc vào thời điểm Mục Hành phát hiện Thời An là Cự Long thì đang suy nghĩ điều gì, dưới bề ngoài nhìn như bình tĩnh không hề dao động đó lại đang cất giấu sóng to gió lớn đến cỡ nào.
Tại sao trưởng quan đi giết rồng một mình, nhưng cuối cùng lại mang Cự Long đang hôn mê trở lại, sau đó trưởng quan lại định làm gì tiếp theo?
Ôn Dao và Trác Phù cũng không biết, và cũng không dám hỏi.
Trong phòng thí nghiệm.
Trác Phù đang hết sức chăm chú phân tích một giọt máu rồng bên trong ống nghiệm.
Giọt máu kia mượt mà sung mãn, màu đỏ tươi sền sệt, trong đó dường như còn ẩn chứa sợi tơ vàng mơ hồ, ma lực vô hình trong đó đang sôi trào.
Trác Phù vừa ghi chép gì đó, vừa hỏi Mục Hành về việc điển tịch của Mục gia.
Mục Hành ngồi bên cạnh, giọng lạnh nhạt, lời ít ý nhiều trả lời.
Đúng lúc này, anh rũ mắt xuống, mở điện thoại di động của mình nhìn thoáng qua, rồi đột ngột đứng dậy.
Trác Phù bị hoảng sợ bởi động tác đột nhiên xuất hiện của Mục Hành:
"Sao, sao vậy?"
Mục Hành cầm lấy áo khoác đang khoác trên ghế dựa.
Ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào, nhưng sâu trong đôi mắt xanh thẳm lại như đang có mạch nước ngầm đen kịt vô hình nào đó đang tuôn ra, giọng anh trầm thấp: "Em ấy tỉnh rồi."
Trác Phù sửng sốt hết ba giây mới ý thức được Mục Hành đang nói tới ai, nhưng chờ tới lúc Trác Phù phản ứng lại thì Mục Hành đã hấp tấp bước nhanh ra ngoài, thân hình thon dài cao ngất biến mất trong phạm vi tầm mắt của Trác Phù.
"..." Trác Phù thở dài, cúi đầu xuống tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.
Vài giây sau, Trác Phù đột nhiên nhận ra điều bất thường.
...Đợi đã, sao Mục Hành lại nhanh chóng biết được Thời An đã tỉnh hay chưa?
Rất nhanh sau đó, Trác Phù nhớ tới việc mấy hôm trước Mục Hành có 'trưng dụng' camera của mình, vẻ mặt Trác Phù dần trở nên vi diệu.
Tuy rằng có thể hiểu được, nhưng...
Sao cứ cảm thấy có chút biến thái nhỉ?
***
Vào lúc Mục Hành đẩy cửa ra, Thời An đang cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu đánh giá xiềng xích trên chân mình.
Ánh mặt trời sạch sẽ rơi xuống từ ngoài cửa sổ, lẳng lặng tô đầy tấm lưng trắng nõn của thiếu niên.
Cần cổ thon dài, lưng vô cùng nhỏ, độ cong mềm dẻo căng cứng thoạt nhìn bẻ cái liền gãy, hình dáng xương cánh bướm rõ rệt hoạt động dưới lớp da thịt gầy yếu, xương sống hãm sâu xuống thành một khe rãnh mềm mại duyên dáng kéo dài xuống dưới, mãi đến khi chui vào dưới tấm chăn.
Ánh mặt trời như thác chảy, bị dừng lại tại vòng eo của thiếu niên.
Leng keng leng keng.
Xiềng xích vang lên theo động tác của thiếu niên, phát ra tiếng va chạm trong trẻo dễ nghe.
Mục Hành tiến về phía trước một bước.
Thời An nghe thấy tiếng bước chân, cậu như bị giật mình chợt ngồi thẳng dậy, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía âm thanh vang lên.
Con ngươi của cậu không tự chủ được hơi co lại.
... Mục Hành?
Tuy trong lòng đã có dự cảm, nhưng vào thời điểm thật sự nhìn thấy Mục Hành, Thời An vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc và kì dị.
Người đàn ông tóc bạc bước từng bước tiến về phía trước, đôi mắt xanh nhạt màu lộ ra như khối băng tan chảy dưới ánh mặt trời, nhìn qua vừa sâu thẳm lại rét lạnh, im lặng nặng nề rơi lên người Thời An.
Anh tiến về phía trước một bước, Thời An liền vô thức lùi về sau một tấc.
Mãi đến khi Mục Hành đứng trước giường, lưng Thời An đã dựa vào vách tường, không thể lui được nữa.
Mục Hành cúi người, đầu ngón tay sờ nhẹ xiềng xích bằng bạc khóa tại chân giường.
Anh rũ hàng mi dài, che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.
Thế nhưng không biết vì sao, Thời An lại nhớ tới ngày hôm ấy, trong khói thuốc súng và bụi núi lửa, tay Mục Hành cầm trường kiếm nhuốm máu, đồng tử co lại nhỏ như cây kim, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ.
Cậu vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Là một con rồng, cậu rất ít khi sợ một thứ gì đó, nhưng hiện tại...
Thời An hơi sợ.
Cũng không hẳn là sợ, mà là...
Đáy mắt Mục Hành tựa như có một loại tình cảm không biết tên đang gào thét, khiến Thời An cảm thấy bất an theo bản năng.
"Em thích không?" Mục Hành dùng giọng bình tĩnh nói.
Thời An chớp mắt vài cái, cậu không ngờ Mục Hành lại hỏi vấn đề này đầu tiên.
Chẳng lẽ không phải Mục Hành nên chất vấn "Sao em lại là rồng" hoặc là "Em lừa anh" các kiểu à?
Cậu không chú ý hơi thất thần trong giây lát.
Thế nhưng Mục Hành dường như không thèm để ý chuyện này.
Anh vươn tay, dùng đầu ngón tay nắm chặt dây xích, tiếng kim loại va chạm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, nghe vào khiến thần kinh vô thức trở nên căng thẳng.
"Trên thế giới này, đồ có thể khóa rồng không nhiều lắm."
Mục Hành chậm rãi cuộn tròn một vòng dây xích quanh bàn tay mình.
"Phần lớn chúng đều nằm trong tay Mục gia."
Thời An có thể cảm nhận được dây xích rất dài dưới chăn từng chút bị kéo căng, lực kéo ở mắt cá chân dần tăng mạnh.
Cậu vô thức rụt người về phía sau, nhưng sau lưng cũng chỉ là vách tường cứng rắn.
Lúc này, cậu dường như ý thức được gì đó, lắp bắp hỏi: "Đây, đây là đâu?"
Mục Hành: "Nhà anh."
Anh yên lặng giương mắt, đôi mắt cực kì thâm sâu im hơi lặng tiếng nhìn thiếu niên bị khóa lại cách đó không xa:
"Nói đúng ra, đây là nhà cũ do tổ tiên Mục gia để lại."
Thời An ngớ người hết hai giây.
Đúng lúc này, dây xích đã bị kéo đến cuối, Thời An cả kinh, cậu cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ kéo mình ra ngoài.
Cậu cuống quýt muốn chạy trốn, nhưng mắt cá chân mảnh khảnh lại bị bàn tay khô ráo nóng rực của người đàn ông nắm trong tay, anh dễ dàng kéo cậu qua.
Mục Hành vừa nắm chân thiếu niên, vừa không nhanh không chậm cúi người.
Mái tóc bạc của anh lạnh buốt, như dòng suối trượt xuống, rơi lên trên người Thời An, kích thích khiến cậu hơi run rẩy:
"Anh nghe nói em thích màu bạc."
Xương ngón tay của người đàn ông thon dài, lòng bàn tay nóng rực, bụng ngón tay chầm chậm vuốt ve chuyển động quanh mắt cá chân và xiềng xích, thờ ơ xoa nắn, vỗ về.
Động tác của anh khiến xiềng xích kim loại va chạm phát ra âm thanh trong trẻo:
"Em thích không?"
Hết chương 107.
Tác giả có lời muốn nói: Bé rồng rơi lệ: Anh đừng qua đây!!!
Editor: Sao tui thấy có chút quỷ súc nhỉ:)))
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận