Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến

Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
Editor: Lam Phi Ngư

Ngay trong khoảnh khắc này, đầu óc Thời An trống rỗng.

Trong lều vải mịt mờ tối, chỉ có xúc cảm trên môi là rõ ràng.

Môi Mục Hành không mềm mại, môi anh khô nhưng lại cực kì nóng, hơi thở vô cùng có tính xâm lược nặng nề tiếp cận, trong nháy mắt đã xâm nhập đoạt lấy toàn bộ giác quan của cậu.

Cách một lớp găng tay, xúc cảm sần sùi trên cằm khiến cậu hơi đau, bàn tay mạnh mẽ không cho từ chối ép cậu ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, đầu lưỡi nóng rực ướt át thè ra liếm môi dưới Thời An.

Như một đốm lửa rơi vào trong cánh đồng hoang vu khô hanh, cứng rắn kéo mọi thứ vào trong biển lửa ngập trời.

Thời An cảm thấy đầu óc của mình đã ngừng vận chuyển.

Cậu không thể hiểu được vì sao lại xảy ra tình huống như hiện tại.

Tư duy trở nên chậm chạp và hỗn loạn, như bánh răng rỉ sắt bị chết cứng một chỗ, không chịu nổi sức ép phát ra tiếng cót két.

Nhưng bất ngờ là Mục Hành chỉ lướt qua liền ngưng.

Anh dán lên môi Thời An cười nhẹ một tiếng, sau đó thả lỏng tay.

Mí mắt người đàn ông rủ xuống, giọng khàn khàn:

"Truyện cổ tích vậy mà không gạt người."

Mục Hành dùng bụng ngón tay cọ đi vết nước trên môi dưới thiếu niên: "Thật sự có dùng nụ hôn đánh thức công chúa."

Giọng anh càng ngày càng khẽ, gần như không thể nghe thấy chữ cuối.

Mục Hành rủ mắt xuống, hàng mi trắng bạc khẽ run lên hai cái, sau đó chậm rãi nhắm lại.

Sắc mặt người đàn ông vì không còn chút máu mà trở nên tái nhợt, dưới tình huống trọng thương chưa lành lại cưỡng ép chiến đấu khiến cơ thể tiêu hao đến cực hạn. Sau giây phút yên lòng, tinh thần vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ rốt cuộc cũng buông lỏng.

Thời An trầm mặc nhìn chăm chú Mục Hành đang đè nửa người lên trên người mình, vẻ mặt hơi vặn vẹo: "..."

Anh có bản lĩnh cưỡng hôn thì đừng có mà ngất chứ!!!

Hơn nữa anh nói ai là công chúa hả!

Tôi là rồng, là rồng!!!

Anh mới là công chúa á, cả nhà anh đều là công chúa!

Đợi đã, sai rồi.

Tôi vốn không thích công chúa, là nhân loài các người đổ oan cho tôi!!!

Thời An hít thở sâu nhiều lần mới có thể áp chế cảm xúc hỗn loạn khó nói thành lời đang sôi trào mãnh liệt của mình.

Cậu cúi đầu xuống, có chút mê man nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt.

Trên người Mục Hành truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, hô hấp rất khẽ, dáng vẻ mạnh mẽ lạnh băng xưa nay giờ đã sụp đổ, lộ ra sự suy yếu hiếm thấy.

Thời An giơ tay lên, sờ nhẹ lên môi dưới của mình.

Chuyện lần trước phát sinh lúc Thời An đang ở trong trạng thái mông lung khi kì phát tình đến, tuy cậu biết chuyện gì xảy ra nhưng kí ức lại vỡ vụn đứt đoạn, dù cậu có cố gắng nhớ lại cách mấy cũng chỉ có thể nhớ được vài mảnh kí ức mơ hồ.

Thế nhưng lần này lại không giống vậy.

Chuyện xảy ra lần này phát sinh vào lúc cậu hoàn toàn tỉnh táo, kí ức mấy giây ngắn ngủi vừa rồi thật sự quá rõ nét, dù Thời An có muốn quên cũng không thể xóa kí ức đó ra khỏi đầu.

Thời An nhíu mày, lộ ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu.

Lúc trước Mục Hành hẳn là đang trúng huyễn thuật của khói đen, bị lẫn lộn giữa giấc mơ và hiện thực.

Nhưng lần này Mục Hành tỉnh táo mà?

Thời An nghĩ mãi không thông.

Lẽ nào... cậu hiểu sai rồi?

Dẫu sao chính miệng Mục Hành từng nói cậu là 'người bạn quan trọng' của anh.

Giống như loài rồng, dùng đầu cọ vào cánh một con rồng khác, hay dùng miệng cạ vào miệng đều là một loại phương thức biểu đạt sự thân thiết. Nhưng nếu cọ đuôi thì sự việc sẽ nghiêm trọng hơn nhiều, đối với rồng, đó là một tín hiệu hi vọng có thể giao phối với đối phương — Tuy cậu từng bị Mục Hành sờ đuôi, nhưng Mục Hành lại không rõ hình thức ở chung của loài rồng, anh cũng không biết cậu là rồng. Vì vậy Thời An tuyệt đối không nghĩ theo hướng giao phối.

Vậy nên...

Có lẽ đối với con người, thật ra loại hành vi như hôn môi không phải là bất thường, mà là một lễ nghi vô cùng phổ biến ư?

Thời An nhân cơ hội sờ mấy cái lên mái tóc bạc của Mục Hành, sau đó mới nâng người đàn ông đang hôn mê xuống khỏi người mình, cậu phủ thêm áo khoác rồi đi ra ngoài lều.

Rất nhanh sau đó, nhân viên chữa bệnh vội vàng tràn vào lều vải, tiếng tích tích của dụng cụ chữa bệnh vang lên xuyên qua khe hở của lều.

Ôn Dao ra khỏi lều vải, cô nhìn Thời An, vô thức dịu giọng: "Hiện tại tuy em đã tỉnh nhưng dù sao hoàn cảnh trong lều chữa bệnh vẫn khá đơn sơ. Chờ một lát chị sẽ phái người đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân."

Thời An ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Dao không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên: "Chỗ trưởng quan em không cần lo lắng, bọn chị sẽ chăm sóc tốt cho ngài ấy."

Thời An: "...?"

Những lời này sao nghe có chút là lạ nhỉ?

Còn tiếp.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận