Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 139: Điểm neo của linh hồn
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 139: Điểm neo của linh hồn
Editor: Lam Phi Ngư
Mục Hành nhìn người áo bào đen trong ngục giam, hai con ngươi xanh thẫm ẩn dưới hàng mi giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Mấy giây sau, anh quay đầu nhìn Ôn Dao rồi ra lệnh:
"Cởi đai bịt miệng của ông ta xuống."
Ôn Dao lập tức cả kinh: "Chờ đã trưởng quan! Nếu làm vậy —"
Dù sao Ôn Dao đã từng chứng kiến người áo bào đen này cực đoan đến cỡ nào. Lỡ như sau khi cởi đai ra ông ta làm ra hành vi không lí trí nào đó thì bao nhiêu nỗ lực bọn họ cố gắng từ đầu đến giờ sẽ đổ sông đổ biển.
Giọng nói của Ôn Dao khiến Trác Phù tỉnh táo lại từ trong cơn sửng sốt khi nãy.
Trác Phù cố ép bản thân dời tầm mắt khỏi cơ thể của người áo bào đen, anh hít sâu một hơi, cắt lời Ôn Dao:
"Sẽ không đâu."
Giọng điệu khẳng định quá mức của Trác Phù khiến Ôn Dao không khỏi sững sờ, cô vô thức nuốt câu nói còn dư vào lại trong cổ họng.
Ôn Dao bình tĩnh nhìn Trác Phù.
Nếu Mục Hành và Trác Phù đều có phán đoán giống nhau, vậy... hai người họ nhất định có lí do của mình.
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, điện từ biến mất, đai bịt miệng rơi xuống.
Cách một lớp thủy tinh có tính chất đặc biệt có thể thấy rõ cơ thể chật vật của người áo bào đen đang nằm rạp xuống sàn, sống lưng cong lại run rẩy phập phồng bất quy tắc, lá phổi bị quá tải phát ra tiếng động đục ngầu như ống bễ bị hỏng.
Trong phòng thí nghiệm hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của người áo bào đen cách lớp thủy tinh.
Ôn Dao cảm thấy tim mình chậm rãi treo lên, bàn tay vô thức đặt bên hông, để ngừa trường hợp ông ta đột nhiên bộc phát.
Trong loại tình huống này, tốc độ trôi qua của thời gian trở nên cực kì chậm chạp, mỗi một giây đều là giày vò.
Cuối cùng, người áo bào đen cũng cử động.
Ông ta ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt kinh khủng như ác quỷ.
Một con mắt bị bao trùm bởi lớp màng trắng đục ngầu, mạch máu xanh tím lan tràn trên làn da đang đập từng nhịp, nước bọt và vết máu đỏ sậm vẫn chưa khô cạn chảy xuôi giữa những khe rãnh. Ông ta dùng con mắt màu xanh lam bên phải duy nhất có thể nhìn thấy nhìn chằm chằm Mục Hành đứng cách đó không xa, thở dốc hai tiếng rồi dùng giọng khàn khàn không thể nghe ra giọng nói ban đầu hỏi:
"Chuyện về... linh hồn, ai nói cho cậu biết?"
Mục Hành rũ hai mắt xuống, đáp: "Thời An."
Ngón tay đặt trên mặt sàn của người áo bào đen bắt đầu co rút, móng tay cào xuống mặt sàn phát ra tiếng ken két, từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống.
Ông ta gần như gằn từng chữ, miệng ngậm máu hỏi:
"... Là vậy thật à?"
Mục Hành không trả lời.
Anh không cần phải nói dối.
— Anh biết rõ điểm này, người áo bào đen cũng biết. Chẳng qua ông ta không muốn tin mà thôi, vì vậy không thể không hỏi ra câu đó.
Trong lúc Trác Phù đang suy tư, Mục Hành mở miệng nói: "Sau lần ở đặc khu Roth, tôi cố tình tra xét hệ thống gia phả của nhà họ Mục. Trong tất cả người nhà họ Mục chỉ có một vị tổ tiên từ chín trăm năm trước là không rõ hành tung."
Đến hiện tại, tuổi thọ trung bình của nhân loại đã được kéo dài, chín trăm năm chẳng qua cũng chỉ là bốn đời trước mà thôi.
Tuy nói vậy, nhưng độ dài của tuổi thọ này đã vượt xa thời gian mà nhân loại bình thường có thể sống, gần như có thể khiến người ta sợ hãi.
Tim Trác Phù lập tức nhảy dựng.
Cục quản lí... cũng được thành lập trong khoảng thời gian đó.
Trác Phù đứng một bên nhìn chăm chú người áo bào đen cách đó không xa, trong đầu bất chợt hiện lên câu nói ý nghĩa sâu xa của cục trưởng lúc trong tầng hầm cục quản lí.
Trác Phù không khỏi hơi ngẩn người.
Anh là viện trưởng viện nghiên cứu, tất cả hạng mục nghiên cứu đều phải qua tay anh. Thế nhưng Trác Phù chưa từng nghe qua đầu lâu Hỏa Long dưới tầng hầm của cục quản lí.
— Bởi vì hỏa nguyên tố ẩn chứa trong đó quá mức cuồng bạo nên mới không giao nó cho viện nghiên cứu mà tự tiến hành nghiên cứu bí mật?
Nếu là lí do này, vậy vì sao lúc ấy anh lại dễ dàng tin tưởng đến vậy?
Cục trưởng nói rằng thiết bị chuyển đổi ma lực là do viện trưởng đời trước chế tạo ra.
Thế nhưng từ khi Trác Phù nhậm chức đến nay, anh từng đọc qua tất cả nhật kí nghiên cứu từ khi cục quản lí thành lập cho đến nay. Cái gọi là hạng mục chuyển đổi ma lực chưa bao giờ xuất hiện qua dù chỉ một lần.
Trác Phù dám khẳng định, nếu như trước đó anh đến ban chiến đấu kiểm tra cái gọi là 'thu hoạch trong một lần hành động' thì nhất định cũng sẽ không thu hoạch được gì.
Việc này chỉ nói lên một điều.
Đó là thủ đoạn dơ bẩn, lai lịch bất chính. Thế nên nó không thể được ghi vào trong sổ sách.
Vậy nên khi nghe thấy yêu cầu của Thời An, cấp cao của cục quản lí mới có vẻ trở tay không kịp đến thế.
Bởi vì trong kế hoạch của bọn họ vốn không nên có bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của đầu lâu Hỏa Long.
Trác Phù cẩn thận từng li từng tí đánh vỡ sự yên tĩnh:
"... Cái chết của nó có liên quan đến cục quản lí không?"
Một câu hỏi nặng nề ném xuống, ánh mắt người áo bào đen chậm rãi chuyển sang trên người Trác Phù, khóe miệng ông ta co giật một cái, lộ ra nụ cười dữ tợn đáng sợ:
"... Cậu cảm thấy thế nào?"
Tim Trác Phù trầm xuống.
Nếu là vậy, thế thì anh hiểu đại khái vì sao trong tất cả hồ sơ đều không có tài liệu nào liên quan đến đầu lâu Hỏa Long rồi — Nó đã có ở đây từ khi cục quản lí được thành lập chứ không phải chỉ đơn giản là 'thu hoạch được trong một lần hành động của cục trưởng tiền nhiệm'.
"Nhưng ở cục quản lí chỉ có đầu lâu..."
Giọng của Trác Phù có chút yếu ớt.
Người áo bào đen cười lạnh một tiếng:
"Bởi vì các người canh giữ đầu lâu nghiêm ngặt nhất."
Trong chín trăm năm qua, nhóm người áo bào đen dùng thử đủ loại thủ đoạn với ý muốn thu hồi thân thể còn sót lại của Hỏa Long.
Chuộc lại, cướp bóc, lừa gạt, cuối cùng họ cũng lấy lại được phần lớn mảnh vụn của cơ thể Hỏa Long.
Thế nhưng chỉ có đầu lâu là vẫn luôn không thu được manh mối gì.
Có lẽ là vì trong đó ẩn chứa ma lực mạnh nhất, cũng là thứ trân quý nhất, vậy nên cục quản lí giữ bí mật tuyệt đối về nó. Dù là nội ứng nằm vùng trong cục quản lí của nhóm người áo đen cũng không thể lấy được bất kì tin tức liên quan nào.
"Con đường phát triển vĩnh viễn phủ đầy máu tươi, đúng không?"
Người áo bào đen giễu cợt đọc lên những lời này.
Giọng ông ta khàn khàn, mang theo một loại cảm xúc gần như là chán ghét, hỏi từng chữ một: "Cho dù có xây dựng nền tảng xã hội hiện đại bằng máu tươi và thống khổ thì chỉ cần có thể tiến hóa, có thể phát triển thì mọi hành động đều có được lí do chính đáng hoàn mỹ, chẳng phải sao?"
Người áo bào đen đứng dậy, chậm chạp lảo đảo đi về phía kính thủy tinh trước mặt, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm ba người đứng bên ngoài, giọng nói như lời thì thầm đến từ địa ngục:
"Kết hợp khoa học kĩ thuật và ma lực, vĩ đại đến dường nào... Vượt thời đại đến cỡ nào, là phát hiện mang tính thế kỉ nhỉ."
Dưới chân các người là huy hoàng hư ảo tích tụ từ tội ác và kinh khủng... càng rực rỡ bao nhiêu thì lại càng xấu xí bấy nhiêu.
Người áo bào đen thấp giọng cười rộ lên, thế nhưng trong giọng nói kia lại không hề có chút ý cười, ngược lại càng giống như là đang gào khóc thê lương:
"Món nợ mà nhân loại thiếu chỉ có thể trả lại bằng tử vong, các người vẫn chưa rõ ư?"
"..."
Trái tim Trác Phù co rút một cái, anh vô thức tránh né ánh mắt bén nhọn như lưỡi dao của người áo bào đen, có thể cảm nhận rõ ràng một loại quẫn bách không thể xem nhẹ.
Trác Phù im lặng một hồi lâu.
Bởi vì... anh không thể nào phản bác.
Thân là viện trưởng viện nghiên cứu, không ai biết rõ thành tựu hiện tại của nhân loại có được bằng cách nào hơn Trác Phù... Có biết bao nhiêu máu chảy đã bị quên lãng và xem nhẹ.
Mỗi một bước họ tiến lên đều đang đạp lên từng chồng xương trắng của dị tộc, là tội nghiệt đen kịt không thể nào tẩy sạch.
Ôn Dao chậm rãi mở miệng:
"Vậy nên khi phát hiện Cự Long không chịu tinh lọc đại lục theo mong muốn của các người, bọn ông đã lựa chọn sử dụng thi cốt mà Hỏa Long kia lưu lại để mở ra phong ấn lúc trăng máu giáng xuống, đúng không?"
Khóe mắt người áo bào đen co rút một cái.
Mục Hành tinh tế nhìn thấy chi tiết này từ nét mặt của ông ta, anh chậm rãi lắc đầu: "Không phải."
"Là một người bạn khác của ông, đúng không?"
Không ai rõ hơn Mục Hành, đối với người này mà nói thì thi cốt của rồng rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Nếu người áo bào đen có thể lựa chọn, ông ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ lợi dụng thi hài của rồng để cử hành nghi thức... Nhưng đối với những tín đồ dị giáo khác thì những mảnh vỡ hài cốt của rồng chẳng qua cũng chỉ là một món đạo cụ môi giới ẩn chứa sức mạnh khổng lồ mà thôi.
"... Vậy thì thế nào?"
Người áo bào đen dùng giọng điệu buồn rười rượi nói: "Chỉ cần có thể hoàn thành nghi thức, vậy là đủ rồi."
"Dù cho cái giá phải trả chính là linh hồn của con rồng kia?" Ánh mắt Mục Hành rơi lên trên gương mặt của người áo bào đen, ánh mắt rét lạnh dò xét như có tính xuyên thấu. Anh nhìn kĩ người áo bào đen trước mặt, chậm rãi lại hiếu kì dò hỏi.
"..."
Không khí lại lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng.
Người áo bào đen không trả lời.
Cơ thể có được bằng cách bất thường của ông ta bị thời gian dài đằng đẵng tàn phá vặn vẹo, khuôn mặt ông ta bị sức mạnh cưỡng ép mượn tới ăn mòn, thị lực của ông ta bị lực lượng vượt quá cực hạn của nghi thức phá hủy, như đất đá đang sụp đổ, mỗi một cơ quan trong cơ thể đều đang gian nan giãy giụa trên bờ biên giới suy kiệt.
Người áo bào đen chỉ bình tĩnh đứng đó, tóc rủ xuống, che khuất ánh mắt của ông ta.
Như một cái cây mục nát gần đất xa trời, giống như một cột đá sắp sửa tan vỡ.
Mục Hành bước từng bước chậm rãi tiến lên phía trước.
Cách một lớp thủy tinh mỏng manh, anh nhìn thật chăm chú vào người cách mình chỉ vài tấc.
Vừa mù lại tàn phế.
Cừu hận chín trăm năm qua đã mài mòn mất tất cả các đặc tính thuộc về nhân loại.
"Long diễm có thể giải phóng linh hồn của rồng khỏi pháp thuật giam cầm. Bằng không, linh hồn của Hỏa Long sẽ vĩnh viễn bị trói chặt, phải chịu đựng sự lãng quên và thống khổ dài đằng đẵng. Thậm chí sau khi ông chết, phần thi thể còn lại của Hỏa Long vẫn sẽ bị nhiều đời sau của nhân loại lợi dụng, mua bán, ép khô mỗi một tấc giá trị có thể lợi dụng trong đó."
Giọng Mục Hành bình tĩnh, tựa như anh chỉ đang thuật lại một câu chuyện vô cùng đơn giản.
Câu chữ tàn khốc nhưng lại chân thật, mỗi một người ở đây đều hiểu, loại chuyện này đã được định trước là sẽ xảy ra.
Người áo bào đen vẫn im lặng như cũ.
Thế nhưng cơ thể của ông ta lại run rẩy dữ dội theo từng câu chữ của Mục Hành, tựa như hài cốt bắt đầu tan vỡ không thể nào chống đỡ cảm xúc bộc phát mãnh liệt này.
Hận thù và thống khổ tột cùng gần như phá tan cơ thể của người áo bào đen, biến ảo thành thi thể, gầm thét kêu gào giết chóc và hủy diệt.
Mục Hành rủ mắt xuống, sâu trong con ngươi xanh thẫm là sóng cuộn biển gào, gần như lộ ra vẻ hắc ám:
"Có lẽ, ông có thể ngăn cản mọi thứ đấy."
Còn tiếp.
Editor: Chiều mai tui sẽ đăng nốt phần còn lại nhá ~ Chương này dài kinh hồn, gấp đôi bình thường luôn
Mục Hành nhìn người áo bào đen trong ngục giam, hai con ngươi xanh thẫm ẩn dưới hàng mi giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Mấy giây sau, anh quay đầu nhìn Ôn Dao rồi ra lệnh:
"Cởi đai bịt miệng của ông ta xuống."
Ôn Dao lập tức cả kinh: "Chờ đã trưởng quan! Nếu làm vậy —"
Dù sao Ôn Dao đã từng chứng kiến người áo bào đen này cực đoan đến cỡ nào. Lỡ như sau khi cởi đai ra ông ta làm ra hành vi không lí trí nào đó thì bao nhiêu nỗ lực bọn họ cố gắng từ đầu đến giờ sẽ đổ sông đổ biển.
Giọng nói của Ôn Dao khiến Trác Phù tỉnh táo lại từ trong cơn sửng sốt khi nãy.
Trác Phù cố ép bản thân dời tầm mắt khỏi cơ thể của người áo bào đen, anh hít sâu một hơi, cắt lời Ôn Dao:
"Sẽ không đâu."
Giọng điệu khẳng định quá mức của Trác Phù khiến Ôn Dao không khỏi sững sờ, cô vô thức nuốt câu nói còn dư vào lại trong cổ họng.
Ôn Dao bình tĩnh nhìn Trác Phù.
Nếu Mục Hành và Trác Phù đều có phán đoán giống nhau, vậy... hai người họ nhất định có lí do của mình.
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, điện từ biến mất, đai bịt miệng rơi xuống.
Cách một lớp thủy tinh có tính chất đặc biệt có thể thấy rõ cơ thể chật vật của người áo bào đen đang nằm rạp xuống sàn, sống lưng cong lại run rẩy phập phồng bất quy tắc, lá phổi bị quá tải phát ra tiếng động đục ngầu như ống bễ bị hỏng.
Trong phòng thí nghiệm hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của người áo bào đen cách lớp thủy tinh.
Ôn Dao cảm thấy tim mình chậm rãi treo lên, bàn tay vô thức đặt bên hông, để ngừa trường hợp ông ta đột nhiên bộc phát.
Trong loại tình huống này, tốc độ trôi qua của thời gian trở nên cực kì chậm chạp, mỗi một giây đều là giày vò.
Cuối cùng, người áo bào đen cũng cử động.
Ông ta ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt kinh khủng như ác quỷ.
Một con mắt bị bao trùm bởi lớp màng trắng đục ngầu, mạch máu xanh tím lan tràn trên làn da đang đập từng nhịp, nước bọt và vết máu đỏ sậm vẫn chưa khô cạn chảy xuôi giữa những khe rãnh. Ông ta dùng con mắt màu xanh lam bên phải duy nhất có thể nhìn thấy nhìn chằm chằm Mục Hành đứng cách đó không xa, thở dốc hai tiếng rồi dùng giọng khàn khàn không thể nghe ra giọng nói ban đầu hỏi:
"Chuyện về... linh hồn, ai nói cho cậu biết?"
Mục Hành rũ hai mắt xuống, đáp: "Thời An."
Ngón tay đặt trên mặt sàn của người áo bào đen bắt đầu co rút, móng tay cào xuống mặt sàn phát ra tiếng ken két, từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống.
Ông ta gần như gằn từng chữ, miệng ngậm máu hỏi:
"... Là vậy thật à?"
Mục Hành không trả lời.
Anh không cần phải nói dối.
— Anh biết rõ điểm này, người áo bào đen cũng biết. Chẳng qua ông ta không muốn tin mà thôi, vì vậy không thể không hỏi ra câu đó.
Trong lúc Trác Phù đang suy tư, Mục Hành mở miệng nói: "Sau lần ở đặc khu Roth, tôi cố tình tra xét hệ thống gia phả của nhà họ Mục. Trong tất cả người nhà họ Mục chỉ có một vị tổ tiên từ chín trăm năm trước là không rõ hành tung."
Đến hiện tại, tuổi thọ trung bình của nhân loại đã được kéo dài, chín trăm năm chẳng qua cũng chỉ là bốn đời trước mà thôi.
Tuy nói vậy, nhưng độ dài của tuổi thọ này đã vượt xa thời gian mà nhân loại bình thường có thể sống, gần như có thể khiến người ta sợ hãi.
Tim Trác Phù lập tức nhảy dựng.
Cục quản lí... cũng được thành lập trong khoảng thời gian đó.
Trác Phù đứng một bên nhìn chăm chú người áo bào đen cách đó không xa, trong đầu bất chợt hiện lên câu nói ý nghĩa sâu xa của cục trưởng lúc trong tầng hầm cục quản lí.
Trác Phù không khỏi hơi ngẩn người.
Anh là viện trưởng viện nghiên cứu, tất cả hạng mục nghiên cứu đều phải qua tay anh. Thế nhưng Trác Phù chưa từng nghe qua đầu lâu Hỏa Long dưới tầng hầm của cục quản lí.
— Bởi vì hỏa nguyên tố ẩn chứa trong đó quá mức cuồng bạo nên mới không giao nó cho viện nghiên cứu mà tự tiến hành nghiên cứu bí mật?
Nếu là lí do này, vậy vì sao lúc ấy anh lại dễ dàng tin tưởng đến vậy?
Cục trưởng nói rằng thiết bị chuyển đổi ma lực là do viện trưởng đời trước chế tạo ra.
Thế nhưng từ khi Trác Phù nhậm chức đến nay, anh từng đọc qua tất cả nhật kí nghiên cứu từ khi cục quản lí thành lập cho đến nay. Cái gọi là hạng mục chuyển đổi ma lực chưa bao giờ xuất hiện qua dù chỉ một lần.
Trác Phù dám khẳng định, nếu như trước đó anh đến ban chiến đấu kiểm tra cái gọi là 'thu hoạch trong một lần hành động' thì nhất định cũng sẽ không thu hoạch được gì.
Việc này chỉ nói lên một điều.
Đó là thủ đoạn dơ bẩn, lai lịch bất chính. Thế nên nó không thể được ghi vào trong sổ sách.
Vậy nên khi nghe thấy yêu cầu của Thời An, cấp cao của cục quản lí mới có vẻ trở tay không kịp đến thế.
Bởi vì trong kế hoạch của bọn họ vốn không nên có bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của đầu lâu Hỏa Long.
Trác Phù cẩn thận từng li từng tí đánh vỡ sự yên tĩnh:
"... Cái chết của nó có liên quan đến cục quản lí không?"
Một câu hỏi nặng nề ném xuống, ánh mắt người áo bào đen chậm rãi chuyển sang trên người Trác Phù, khóe miệng ông ta co giật một cái, lộ ra nụ cười dữ tợn đáng sợ:
"... Cậu cảm thấy thế nào?"
Tim Trác Phù trầm xuống.
Nếu là vậy, thế thì anh hiểu đại khái vì sao trong tất cả hồ sơ đều không có tài liệu nào liên quan đến đầu lâu Hỏa Long rồi — Nó đã có ở đây từ khi cục quản lí được thành lập chứ không phải chỉ đơn giản là 'thu hoạch được trong một lần hành động của cục trưởng tiền nhiệm'.
"Nhưng ở cục quản lí chỉ có đầu lâu..."
Giọng của Trác Phù có chút yếu ớt.
Người áo bào đen cười lạnh một tiếng:
"Bởi vì các người canh giữ đầu lâu nghiêm ngặt nhất."
Trong chín trăm năm qua, nhóm người áo bào đen dùng thử đủ loại thủ đoạn với ý muốn thu hồi thân thể còn sót lại của Hỏa Long.
Chuộc lại, cướp bóc, lừa gạt, cuối cùng họ cũng lấy lại được phần lớn mảnh vụn của cơ thể Hỏa Long.
Thế nhưng chỉ có đầu lâu là vẫn luôn không thu được manh mối gì.
Có lẽ là vì trong đó ẩn chứa ma lực mạnh nhất, cũng là thứ trân quý nhất, vậy nên cục quản lí giữ bí mật tuyệt đối về nó. Dù là nội ứng nằm vùng trong cục quản lí của nhóm người áo đen cũng không thể lấy được bất kì tin tức liên quan nào.
"Con đường phát triển vĩnh viễn phủ đầy máu tươi, đúng không?"
Người áo bào đen giễu cợt đọc lên những lời này.
Giọng ông ta khàn khàn, mang theo một loại cảm xúc gần như là chán ghét, hỏi từng chữ một: "Cho dù có xây dựng nền tảng xã hội hiện đại bằng máu tươi và thống khổ thì chỉ cần có thể tiến hóa, có thể phát triển thì mọi hành động đều có được lí do chính đáng hoàn mỹ, chẳng phải sao?"
Người áo bào đen đứng dậy, chậm chạp lảo đảo đi về phía kính thủy tinh trước mặt, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm ba người đứng bên ngoài, giọng nói như lời thì thầm đến từ địa ngục:
"Kết hợp khoa học kĩ thuật và ma lực, vĩ đại đến dường nào... Vượt thời đại đến cỡ nào, là phát hiện mang tính thế kỉ nhỉ."
Dưới chân các người là huy hoàng hư ảo tích tụ từ tội ác và kinh khủng... càng rực rỡ bao nhiêu thì lại càng xấu xí bấy nhiêu.
Người áo bào đen thấp giọng cười rộ lên, thế nhưng trong giọng nói kia lại không hề có chút ý cười, ngược lại càng giống như là đang gào khóc thê lương:
"Món nợ mà nhân loại thiếu chỉ có thể trả lại bằng tử vong, các người vẫn chưa rõ ư?"
"..."
Trái tim Trác Phù co rút một cái, anh vô thức tránh né ánh mắt bén nhọn như lưỡi dao của người áo bào đen, có thể cảm nhận rõ ràng một loại quẫn bách không thể xem nhẹ.
Trác Phù im lặng một hồi lâu.
Bởi vì... anh không thể nào phản bác.
Thân là viện trưởng viện nghiên cứu, không ai biết rõ thành tựu hiện tại của nhân loại có được bằng cách nào hơn Trác Phù... Có biết bao nhiêu máu chảy đã bị quên lãng và xem nhẹ.
Mỗi một bước họ tiến lên đều đang đạp lên từng chồng xương trắng của dị tộc, là tội nghiệt đen kịt không thể nào tẩy sạch.
Ôn Dao chậm rãi mở miệng:
"Vậy nên khi phát hiện Cự Long không chịu tinh lọc đại lục theo mong muốn của các người, bọn ông đã lựa chọn sử dụng thi cốt mà Hỏa Long kia lưu lại để mở ra phong ấn lúc trăng máu giáng xuống, đúng không?"
Khóe mắt người áo bào đen co rút một cái.
Mục Hành tinh tế nhìn thấy chi tiết này từ nét mặt của ông ta, anh chậm rãi lắc đầu: "Không phải."
"Là một người bạn khác của ông, đúng không?"
Không ai rõ hơn Mục Hành, đối với người này mà nói thì thi cốt của rồng rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Nếu người áo bào đen có thể lựa chọn, ông ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ lợi dụng thi hài của rồng để cử hành nghi thức... Nhưng đối với những tín đồ dị giáo khác thì những mảnh vỡ hài cốt của rồng chẳng qua cũng chỉ là một món đạo cụ môi giới ẩn chứa sức mạnh khổng lồ mà thôi.
"... Vậy thì thế nào?"
Người áo bào đen dùng giọng điệu buồn rười rượi nói: "Chỉ cần có thể hoàn thành nghi thức, vậy là đủ rồi."
"Dù cho cái giá phải trả chính là linh hồn của con rồng kia?" Ánh mắt Mục Hành rơi lên trên gương mặt của người áo bào đen, ánh mắt rét lạnh dò xét như có tính xuyên thấu. Anh nhìn kĩ người áo bào đen trước mặt, chậm rãi lại hiếu kì dò hỏi.
"..."
Không khí lại lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng.
Người áo bào đen không trả lời.
Cơ thể có được bằng cách bất thường của ông ta bị thời gian dài đằng đẵng tàn phá vặn vẹo, khuôn mặt ông ta bị sức mạnh cưỡng ép mượn tới ăn mòn, thị lực của ông ta bị lực lượng vượt quá cực hạn của nghi thức phá hủy, như đất đá đang sụp đổ, mỗi một cơ quan trong cơ thể đều đang gian nan giãy giụa trên bờ biên giới suy kiệt.
Người áo bào đen chỉ bình tĩnh đứng đó, tóc rủ xuống, che khuất ánh mắt của ông ta.
Như một cái cây mục nát gần đất xa trời, giống như một cột đá sắp sửa tan vỡ.
Mục Hành bước từng bước chậm rãi tiến lên phía trước.
Cách một lớp thủy tinh mỏng manh, anh nhìn thật chăm chú vào người cách mình chỉ vài tấc.
Vừa mù lại tàn phế.
Cừu hận chín trăm năm qua đã mài mòn mất tất cả các đặc tính thuộc về nhân loại.
"Long diễm có thể giải phóng linh hồn của rồng khỏi pháp thuật giam cầm. Bằng không, linh hồn của Hỏa Long sẽ vĩnh viễn bị trói chặt, phải chịu đựng sự lãng quên và thống khổ dài đằng đẵng. Thậm chí sau khi ông chết, phần thi thể còn lại của Hỏa Long vẫn sẽ bị nhiều đời sau của nhân loại lợi dụng, mua bán, ép khô mỗi một tấc giá trị có thể lợi dụng trong đó."
Giọng Mục Hành bình tĩnh, tựa như anh chỉ đang thuật lại một câu chuyện vô cùng đơn giản.
Câu chữ tàn khốc nhưng lại chân thật, mỗi một người ở đây đều hiểu, loại chuyện này đã được định trước là sẽ xảy ra.
Người áo bào đen vẫn im lặng như cũ.
Thế nhưng cơ thể của ông ta lại run rẩy dữ dội theo từng câu chữ của Mục Hành, tựa như hài cốt bắt đầu tan vỡ không thể nào chống đỡ cảm xúc bộc phát mãnh liệt này.
Hận thù và thống khổ tột cùng gần như phá tan cơ thể của người áo bào đen, biến ảo thành thi thể, gầm thét kêu gào giết chóc và hủy diệt.
Mục Hành rủ mắt xuống, sâu trong con ngươi xanh thẫm là sóng cuộn biển gào, gần như lộ ra vẻ hắc ám:
"Có lẽ, ông có thể ngăn cản mọi thứ đấy."
Còn tiếp.
Editor: Chiều mai tui sẽ đăng nốt phần còn lại nhá ~ Chương này dài kinh hồn, gấp đôi bình thường luôn
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận