Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
Ban đêm.
Chiếc ca nô duy nhất trốn thoát khỏi trận giao chiến phá tan con sóng đen kịt, chạy nhanh về bờ cát ở phía xa xa.
Một đảo nhỏ không biết tên ở ngoài đặc khu Roth.
Đảo nhỏ này không nằm trong đường ranh giới, có đôi khi nó sẽ được tạm thời dùng làm trạm trung chuyển trên hải vực.
Chỗ nước cạn phía nam trên đảo nhỏ hẻo lánh, một tiểu đội lính đánh thuê đang đứng chờ.
Rất nhanh sau đó, bọn gã thấy được ở phía xa xa có một chiếc ca nô đang phá sóng mà đến, nhưng điều này không hề khiến đám lính đánh thuê cảm thấy vui sướng.
Bởi vì chỉ còn một chiếc ca nô.
Ca nô nhanh chóng cập bờ, vài lính đánh thuê vẻ mặt âm trầm gian nan nhảy xuống từ trên thân thuyền. Trên người mỗi gã lính đánh thuê đều có vết thương. Người thì chân đi cà nhắc, kẻ thì ôm bụng, trên người mỗi người đều dính đầy vết máu đã khô.
Lính đánh thuê đứng chờ bên cạnh bờ vội vàng tiến lên, đỡ lấy những lính đánh thuê bị thương:
"Những người khác đâu rồi?"
Lính đánh thuê cầm đầu phun ra một ngụm nước bọt mang theo tơ máu: "Hừ, chết con mẹ nó hết rồi."
Nét mặt gã hơi vặn vẹo: "Đều tại cái tên Mục Hành chết tiệt kia..."
"Kiếm đâu?"
Vẻ mặt gã đội trưởng lính đánh thuê càng thêm u ám: "Con mẹ nó, không cướp được."
Kế hoạch đánh lén lần này đã hoàn toàn thất bại.
Ban đầu bọn gã định thừa dịp đêm khuya và sương mù dày đặc để ẩn núp lén lút lên thuyền, kết quả chẳng ngờ còn chưa kịp tới gần thì đã bị phát hiện tung tích, bị ép đánh giáp lá cà với tiểu đội hoàn toàn cảnh giác của Mục Hành.
Đừng nói đến việc muốn cướp kiếm, bọn gã giữ được cái mạng trở về từ trên biển đã xem như là may mắn lắm rồi.
Cuối tiểu đội lính đánh thuê có một bóng người rất bình thường đứng lên. Người nọ mặc áo bào đen, cả gương mặt đều ẩn dưới bóng râm, giọng khàn khàn nhưng lại không thể nghe ra rốt cuộc là người già hay người trẻ tuổi, trong chất giọng có một loại cảm giác như kim loại khiến người ta hít thở không thông, có vẻ lãnh khốc và sâu thẳm:
"Việc chúng tôi giao cho mấy người thì sao?"
Đội trưởng lính đánh thuê hít sâu một hơi, cắn răng nói:
"Thì giống như những gì các người nói, đúng là đã tạo ra vết nứt rồi, nhưng sau đó cả đội bọn ta bị đánh tan, không biết vì sao lại không liên lạc được với đội tàu chấp hành nhiệm vụ đó. Mẹ nó, vậy nên sau đó bọn ta cũng không rõ lắm. Có lẽ đã bị đám người Mục Hành xử lí rồi... Mụ nội nó chứ, con mẹ nó chuyến này đi không công..."
Nhưng gã còn chưa nói xong thì đã nghe thấy người áo đen cười một tiếng ngắn ngủi:
"Không sao cả, mục đích của tôi đã đạt được rồi."
Trong bóng tối ẩn dưới áo choàng, khóe môi người áo đen im lặng cong lên, dường như rất hài lòng với kết quả này.
Người nọ từ tốn nói: "Bây giờ, dẫn tôi đến gặp thủ lĩnh của các người. Ngoài tin tức về Cự Long, tôi nghĩ rằng ở chỗ tôi còn thêm vài thứ các người cần đấy.
— Tôi rất mong chờ giao dịch tiếp theo của chúng ta."
***
Thời An thấp thỏm đứng chờ.
Cái ý kiến kì quái cùi bắp này là ba con ma vật kia đề xuất, về phần rốt cuộc có tác dụng hay không...
Cậu cũng không biết.
Bên ngoài rất lâu vẫn không có tiếng động nào.
Ngay khi Thời An cảm thấy không ổn, cậu cảm nhận được trong lòng bàn tay của mình được nhét vào một món đồ mềm mại, nặng trịch rũ xuống dưới.
Có lẽ là áo tắm.
Thời An thầm thở phào.
Nhưng, ngay lúc cậu chuẩn bị rụt tay về thì cổ tay lại bị giữ chặt.
Thời An: "!"
Ngón tay Mục Hành vững vàng và hữu lực, găng tay da thô ráp ma sát lên làn da của cậu, mang đến chút đau đớn nhè nhẹ.
"Anh làm gì vậy?" Thời An có chút hoảng sợ.
"Sau khi miệng vết thương gặp nước thì không được để lâu."
Giọng trầm thấp của người đàn ông truyền đến cách một cánh cửa:
"Em thật sự quá bất cẩn."
Mục Hành rủ mắt, tầm mắt rơi lên trên cánh tay của thiếu niên.
Bắp thịt đều đặn mượt mà, xương cổ tay rất nhỏ, làn da trắng nõn mềm mại ửng lên một màu hồng nhạt ẩm ướt, như ngọc thạch cực kì yếu ớt, giống như chỉ cần hơi dùng sức là có thể dễ dàng bẻ gãy.
Anh nắm lấy tay Thời An, nhẹ nhàng lật cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Mục Hành cúi người, in một nụ hôn lên cổ tay non mịn của Thời An.
"...A!"
Thời An bị nhiệt độ nóng rực kia bỏng đến hơi run rẩy, cậu không nhịn được muốn rụt tay về, nhưng hiệu quả rất nhỏ bé:
"Anh, anh thả tay tôi ra."
Hiện tại cậu đã bắt đầu hối hận về quyết định khi nãy của chính mình.
Sau vài giây tạm dừng, đối phương hời hợt thả lỏng sức mạnh trên ngón tay.
Thời An vội vàng cầm áo tắm rụt tay về.
Cậu lắc lắc tay của mình, nhưng nhiệt độ và xúc cảm của đôi môi kia vẫn không dễ dàng tan biến.
Thời An có chút bực bội vuốt mái tóc còn ướt của mình, hít sâu một hơi, dùng sức xoa mặt.
Ba con ma vật kia đưa ra ý kiến cùi bắp gì thế hả!!!
Lần nào cũng gài cậu!
Thứ phế vật!
Thời An nghiến răng nghiến lợi.
Sau này còn khuya cậu mới nghe theo ý kiến ngu ngốc của ba con hàng kia!
Cậu không cam lòng thở dài, cuối cùng dùng tốc độ lề mề mặc áo tắm vào, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng tắm.
Mục Hành đang ngồi trên giường.
Anh đã cởi áo khoác dài xuống, nhưng trên người vẫn còn quanh quẩn mùi máu tươi dày đặc không tản đi, găng tay đã được tháo xuống vắt lên trên ghế.
Sương mù ướt đẫm bốc hơi, nhanh chóng tràn ra khắp căn phòng.
Trên mặt Mục Hành không có biểu cảm dư thừa nào, anh vươn tay về phía cậu:
"Lại đây."
Thời An do dự hai giây, nhưng vẫn nhấc chân bước tới.
Mục Hành vươn tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, tay khẽ dùng lực, chỉ xoay nhẹ một cái đã dễ dàng khiến thiếu niên ngồi xuống trong ngực anh.
Thời An: "..."
Nhiệt độ từ lồng ngực Mục Hành dễ dàng xuyên qua lớp vải mỏng manh, khiến cậu không kiềm được cơ thể cứng đờ.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt không nhìn ra cảm xúc rơi lên trên người thiếu niên.
Mùi dầu gội đầu hương ổi xen lẫn với một ít vị mặn của nước biển.
Rất nhạt.
Nhưng vẫn có thể ngửi được.
Anh dùng một tay ôm lấy vòng eo của thiếu niên, đầu ngón tay của tay còn lại vén tóc Thời An, ma lực dao động lướt qua, hơi nước ướt đẫm biến mất trong kẽ ngón tay, ngay cả đuôi tóc cũng trở nên khô ráo.
Cách áo tắm, anh có thể cảm nhận được đường cong mảnh khảnh mềm mại của vòng eo thiếu niên, làn da nhẵn mịn mát lạnh, và dưới làn da là từng thớ cơ bắp căng cứng như đang vận sức chờ phát động.
Mục Hành cúi nười, anh khẽ ngửi sợi tóc của thiếu niên:
"Sau khi anh đi, em rời khỏi khoang thuyền à?"
Thời An khô khan nói: "...Đâu, đâu có."
Cậu càng cứng đờ hơn.
"Sao vậy?"
Trong nháy mắt đó, rất nhiều đoạn ngắn không hoàn chỉnh nhanh chóng lướt qua trong đầu anh.
Ví dụ như...
Một số chi tiết anh chưa bao giờ chú ý tới.
Vì sao mỗi lần Thời An bị bắt đi, sau khi được cứu về lại chỉ bị thương rất nhẹ.
Thế thì rồng quá mức khoan dung rồi, gần như không hề giống một sinh vật tàn khốc lấy cướp bóc làm thú vui trong truyền thuyết.
Ví dụ như...
Một số câu trả lời bất ngờ của Thời An.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trả lời cực kì nghiêm túc.
Rồng là một loài sinh vật vô cùng to lớn, vô cùng xinh đẹp, vô cùng đẹp trai.
Cao lớn vĩ đại, tráng lệ mê người.
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt em ấy vô cùng nghiêm túc và thành khẩn, giống như cực kì chắc chắn về đáp án của mình.
Hoặc là đang ngoài ý muốn tiết lộ một ít tin tức nào đó.
Vì sao rồng có thể tránh khỏi cạm bẫy ở khu Ewen, và vì sao nó có thể huyết tẩy nền móng của tín đồ dị giáo trước khi bọn anh đuổi đến.
Mục Hành khẽ cười một tiếng: "Không có gì, anh chỉ hỏi chút thôi."
Anh cúi đầu, một nụ hôn rơi lên trên đỉnh đầu Thời An, dùng giọng cực dịu dàng nói:
"Hôm nay em có mệt không?"
Thời An không hiểu vì sao Mục Hành lại hỏi vấn đề này.
Cậu thành thật gật đầu: "...Có chút chút."
"Ngủ chung với anh nhé?"
Mục Hành hôn lên vành tai lạnh buốt của thiếu niên, môi dán bên tai cậu.
Thời An: "..."
Tuy đúng là cậu cần tiến hành thêm nhiều tiếp xúc cơ thể với Mục Hành, để có thể nhanh chóng hấp thu nhúm ma lực vực sâu kia.
Nhưng... Mục Hành đột nhiên hỏi như vậy khiến Thời An cảm thấy có chút bất an.
Cảm giác có gì đó là lạ.
Thế nhưng, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thời An vẫn do dự đáp:
"Được, được không?"
Mục Hành cười cười.
Anh buông Thời An ra, nói: "Anh đi tắm."
***
Bóng đêm bao phủ.
Thời An nước mắt lưng tròng, giọng vừa nhũn vừa khàn, cậu đẩy bả vai Mục Hành: "Đừng, đừng liếm nữa."
Mục Hành bóp eo Thời An:
"Em nhạy cảm quá."
Anh hôn lên môi thiếu niên: "Không sao, thử thêm vài lần thì sẽ quen thôi."
Thời An nức nở lắc đầu: "Không muốn... không muốn mà..."
Ánh mắt Mục Hành cực tối, như vực sâu không thấy đáy, dục vọng xâm lược nồng đậm cuồn cuộn sâu trong đáy mắt, như biển cả nguy hiểm, im hơi lặng tiếng xoay tròn trong màn đêm.
Anh mút môi dưới của Thời An, dùng giọng điệu dụ dỗ dỗ dành cậu:
"Ngoan nào, khép chân lại."
Thời An hơi chớp mắt, trên lông mi còn vương giọt nước mắt vẫn chưa rơi xuống.
Cậu mờ mịt nhìn Mục Hành, trong đáy mắt đầy vẻ nghi hoặc và mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc anh trêu chọc.
Ban đầu chỉ giả bộ đi tắm thôi, nhưng lần này thì thật sự không thể không tắm.
Thời An vùi gương mặt đỏ bừng vào cánh tay lạnh băng, chỉ để lộ vành tai nóng hổi.
Lần trước còn có thể lấy kì phát tình làm cái cớ, nhưng, lần, lần này...
Cậu hoàn toàn tỉnh táo đó!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa —
Thời An lại lần nữa sinh ra xúc động muốn tự chôn vùi mình vĩnh viễn.
Rõ ràng... rõ ràng trước đây chỉ đơn thuần ngủ chung một chỗ thôi mà?
Sao bây giờ lại lòi ra thêm mấy bước vậy hả?
Hơn nữa... hơn nữa vì sao lại không hề giống lần trước?
Thời An vùi đầu sâu hơn.
Cậu cảm thấy bên trong bắp đùi có chút đau nhức.
...Nhất định là đã đỏ lên rồi.
***
Đêm khuya.
Mục Hành nghiêng đầu nhìn thiếu niên đang nằm cạnh mình.
Có lẽ vì ban ngày gấp rút lên đường, hoặc là vì vừa rồi quá mệt mỏi, thiếu niên ngủ rất say.
Tóc đen mềm mại tản ra trên gối, nửa gương mặt trắng nõn vùi vào trong cái gối mềm mại, hàng mi đen nhánh yên tĩnh rủ xuống, hơi thở nông và đều đều, thoạt nhìn vô hại ngoan ngoãn, khiến tim người ta nhịn không được trở nên mềm nhũn.
Anh cúi người tiến tới gần, nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của thiếu niên.
Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái.
Lúc chưa sinh ra nghi ngờ thì dù có nhiều chứng cứ hơn đi nữa cũng không cảm thấy giật mình, quả thực giống như người sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể nào biết mắt mình có mù hay không.
Thế nhưng, một khi nghi ngờ đã sinh ra thì sẽ không dễ dàng biến mất.
Mục Hành giơ tay lên, động tác nhẹ nhàng vén tóc trên trán thiếu niên.
Anh cúi người, chậm rãi đặt một nụ hôn xuống cái trán trơn bóng lạnh buốt của cậu.
Dưới hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh lam bị che lấp dưới bóng râm, sắc đen u ám sinh sôi trong đáy mắt, giống như rễ cây đang nảy mầm cố chấp điên cuồng, nó lan tràn khuếch tán, lộ ra sự rét lạnh có chút thâm trầm.
Bụng ngón tay dịu dàng lướt xuống, khẽ dừng lại ngay khóe môi mềm mại của thiếu niên.
Dù anh đoán sai thì sao nào?
Chẳng sao cả.
Mục Hành nheo mắt lại, không quá quan tâm nghĩ.
Đợi đến lần sau, anh sẽ không để em ấy có cơ hội đưa ra thêm lựa chọn nào nữa.
Hết chương 99.
Tác giả có lời muốn nói: #Nhân loại đều mang ý đồ xấu#
#Vì sao sau khi cắt Sáng Lấp Lánh ra thì bên trong toàn là màu đen#
Editor: Lần này là đùi trong, lần sau là gì đây, e hèm, trong sáng lên nào.
Chiếc ca nô duy nhất trốn thoát khỏi trận giao chiến phá tan con sóng đen kịt, chạy nhanh về bờ cát ở phía xa xa.
Một đảo nhỏ không biết tên ở ngoài đặc khu Roth.
Đảo nhỏ này không nằm trong đường ranh giới, có đôi khi nó sẽ được tạm thời dùng làm trạm trung chuyển trên hải vực.
Chỗ nước cạn phía nam trên đảo nhỏ hẻo lánh, một tiểu đội lính đánh thuê đang đứng chờ.
Rất nhanh sau đó, bọn gã thấy được ở phía xa xa có một chiếc ca nô đang phá sóng mà đến, nhưng điều này không hề khiến đám lính đánh thuê cảm thấy vui sướng.
Bởi vì chỉ còn một chiếc ca nô.
Ca nô nhanh chóng cập bờ, vài lính đánh thuê vẻ mặt âm trầm gian nan nhảy xuống từ trên thân thuyền. Trên người mỗi gã lính đánh thuê đều có vết thương. Người thì chân đi cà nhắc, kẻ thì ôm bụng, trên người mỗi người đều dính đầy vết máu đã khô.
Lính đánh thuê đứng chờ bên cạnh bờ vội vàng tiến lên, đỡ lấy những lính đánh thuê bị thương:
"Những người khác đâu rồi?"
Lính đánh thuê cầm đầu phun ra một ngụm nước bọt mang theo tơ máu: "Hừ, chết con mẹ nó hết rồi."
Nét mặt gã hơi vặn vẹo: "Đều tại cái tên Mục Hành chết tiệt kia..."
"Kiếm đâu?"
Vẻ mặt gã đội trưởng lính đánh thuê càng thêm u ám: "Con mẹ nó, không cướp được."
Kế hoạch đánh lén lần này đã hoàn toàn thất bại.
Ban đầu bọn gã định thừa dịp đêm khuya và sương mù dày đặc để ẩn núp lén lút lên thuyền, kết quả chẳng ngờ còn chưa kịp tới gần thì đã bị phát hiện tung tích, bị ép đánh giáp lá cà với tiểu đội hoàn toàn cảnh giác của Mục Hành.
Đừng nói đến việc muốn cướp kiếm, bọn gã giữ được cái mạng trở về từ trên biển đã xem như là may mắn lắm rồi.
Cuối tiểu đội lính đánh thuê có một bóng người rất bình thường đứng lên. Người nọ mặc áo bào đen, cả gương mặt đều ẩn dưới bóng râm, giọng khàn khàn nhưng lại không thể nghe ra rốt cuộc là người già hay người trẻ tuổi, trong chất giọng có một loại cảm giác như kim loại khiến người ta hít thở không thông, có vẻ lãnh khốc và sâu thẳm:
"Việc chúng tôi giao cho mấy người thì sao?"
Đội trưởng lính đánh thuê hít sâu một hơi, cắn răng nói:
"Thì giống như những gì các người nói, đúng là đã tạo ra vết nứt rồi, nhưng sau đó cả đội bọn ta bị đánh tan, không biết vì sao lại không liên lạc được với đội tàu chấp hành nhiệm vụ đó. Mẹ nó, vậy nên sau đó bọn ta cũng không rõ lắm. Có lẽ đã bị đám người Mục Hành xử lí rồi... Mụ nội nó chứ, con mẹ nó chuyến này đi không công..."
Nhưng gã còn chưa nói xong thì đã nghe thấy người áo đen cười một tiếng ngắn ngủi:
"Không sao cả, mục đích của tôi đã đạt được rồi."
Trong bóng tối ẩn dưới áo choàng, khóe môi người áo đen im lặng cong lên, dường như rất hài lòng với kết quả này.
Người nọ từ tốn nói: "Bây giờ, dẫn tôi đến gặp thủ lĩnh của các người. Ngoài tin tức về Cự Long, tôi nghĩ rằng ở chỗ tôi còn thêm vài thứ các người cần đấy.
— Tôi rất mong chờ giao dịch tiếp theo của chúng ta."
***
Thời An thấp thỏm đứng chờ.
Cái ý kiến kì quái cùi bắp này là ba con ma vật kia đề xuất, về phần rốt cuộc có tác dụng hay không...
Cậu cũng không biết.
Bên ngoài rất lâu vẫn không có tiếng động nào.
Ngay khi Thời An cảm thấy không ổn, cậu cảm nhận được trong lòng bàn tay của mình được nhét vào một món đồ mềm mại, nặng trịch rũ xuống dưới.
Có lẽ là áo tắm.
Thời An thầm thở phào.
Nhưng, ngay lúc cậu chuẩn bị rụt tay về thì cổ tay lại bị giữ chặt.
Thời An: "!"
Ngón tay Mục Hành vững vàng và hữu lực, găng tay da thô ráp ma sát lên làn da của cậu, mang đến chút đau đớn nhè nhẹ.
"Anh làm gì vậy?" Thời An có chút hoảng sợ.
"Sau khi miệng vết thương gặp nước thì không được để lâu."
Giọng trầm thấp của người đàn ông truyền đến cách một cánh cửa:
"Em thật sự quá bất cẩn."
Mục Hành rủ mắt, tầm mắt rơi lên trên cánh tay của thiếu niên.
Bắp thịt đều đặn mượt mà, xương cổ tay rất nhỏ, làn da trắng nõn mềm mại ửng lên một màu hồng nhạt ẩm ướt, như ngọc thạch cực kì yếu ớt, giống như chỉ cần hơi dùng sức là có thể dễ dàng bẻ gãy.
Anh nắm lấy tay Thời An, nhẹ nhàng lật cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Mục Hành cúi người, in một nụ hôn lên cổ tay non mịn của Thời An.
"...A!"
Thời An bị nhiệt độ nóng rực kia bỏng đến hơi run rẩy, cậu không nhịn được muốn rụt tay về, nhưng hiệu quả rất nhỏ bé:
"Anh, anh thả tay tôi ra."
Hiện tại cậu đã bắt đầu hối hận về quyết định khi nãy của chính mình.
Sau vài giây tạm dừng, đối phương hời hợt thả lỏng sức mạnh trên ngón tay.
Thời An vội vàng cầm áo tắm rụt tay về.
Cậu lắc lắc tay của mình, nhưng nhiệt độ và xúc cảm của đôi môi kia vẫn không dễ dàng tan biến.
Thời An có chút bực bội vuốt mái tóc còn ướt của mình, hít sâu một hơi, dùng sức xoa mặt.
Ba con ma vật kia đưa ra ý kiến cùi bắp gì thế hả!!!
Lần nào cũng gài cậu!
Thứ phế vật!
Thời An nghiến răng nghiến lợi.
Sau này còn khuya cậu mới nghe theo ý kiến ngu ngốc của ba con hàng kia!
Cậu không cam lòng thở dài, cuối cùng dùng tốc độ lề mề mặc áo tắm vào, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng tắm.
Mục Hành đang ngồi trên giường.
Anh đã cởi áo khoác dài xuống, nhưng trên người vẫn còn quanh quẩn mùi máu tươi dày đặc không tản đi, găng tay đã được tháo xuống vắt lên trên ghế.
Sương mù ướt đẫm bốc hơi, nhanh chóng tràn ra khắp căn phòng.
Trên mặt Mục Hành không có biểu cảm dư thừa nào, anh vươn tay về phía cậu:
"Lại đây."
Thời An do dự hai giây, nhưng vẫn nhấc chân bước tới.
Mục Hành vươn tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, tay khẽ dùng lực, chỉ xoay nhẹ một cái đã dễ dàng khiến thiếu niên ngồi xuống trong ngực anh.
Thời An: "..."
Nhiệt độ từ lồng ngực Mục Hành dễ dàng xuyên qua lớp vải mỏng manh, khiến cậu không kiềm được cơ thể cứng đờ.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt không nhìn ra cảm xúc rơi lên trên người thiếu niên.
Mùi dầu gội đầu hương ổi xen lẫn với một ít vị mặn của nước biển.
Rất nhạt.
Nhưng vẫn có thể ngửi được.
Anh dùng một tay ôm lấy vòng eo của thiếu niên, đầu ngón tay của tay còn lại vén tóc Thời An, ma lực dao động lướt qua, hơi nước ướt đẫm biến mất trong kẽ ngón tay, ngay cả đuôi tóc cũng trở nên khô ráo.
Cách áo tắm, anh có thể cảm nhận được đường cong mảnh khảnh mềm mại của vòng eo thiếu niên, làn da nhẵn mịn mát lạnh, và dưới làn da là từng thớ cơ bắp căng cứng như đang vận sức chờ phát động.
Mục Hành cúi nười, anh khẽ ngửi sợi tóc của thiếu niên:
"Sau khi anh đi, em rời khỏi khoang thuyền à?"
Thời An khô khan nói: "...Đâu, đâu có."
Cậu càng cứng đờ hơn.
"Sao vậy?"
Trong nháy mắt đó, rất nhiều đoạn ngắn không hoàn chỉnh nhanh chóng lướt qua trong đầu anh.
Ví dụ như...
Một số chi tiết anh chưa bao giờ chú ý tới.
Vì sao mỗi lần Thời An bị bắt đi, sau khi được cứu về lại chỉ bị thương rất nhẹ.
Thế thì rồng quá mức khoan dung rồi, gần như không hề giống một sinh vật tàn khốc lấy cướp bóc làm thú vui trong truyền thuyết.
Ví dụ như...
Một số câu trả lời bất ngờ của Thời An.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trả lời cực kì nghiêm túc.
Rồng là một loài sinh vật vô cùng to lớn, vô cùng xinh đẹp, vô cùng đẹp trai.
Cao lớn vĩ đại, tráng lệ mê người.
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt em ấy vô cùng nghiêm túc và thành khẩn, giống như cực kì chắc chắn về đáp án của mình.
Hoặc là đang ngoài ý muốn tiết lộ một ít tin tức nào đó.
Vì sao rồng có thể tránh khỏi cạm bẫy ở khu Ewen, và vì sao nó có thể huyết tẩy nền móng của tín đồ dị giáo trước khi bọn anh đuổi đến.
Mục Hành khẽ cười một tiếng: "Không có gì, anh chỉ hỏi chút thôi."
Anh cúi đầu, một nụ hôn rơi lên trên đỉnh đầu Thời An, dùng giọng cực dịu dàng nói:
"Hôm nay em có mệt không?"
Thời An không hiểu vì sao Mục Hành lại hỏi vấn đề này.
Cậu thành thật gật đầu: "...Có chút chút."
"Ngủ chung với anh nhé?"
Mục Hành hôn lên vành tai lạnh buốt của thiếu niên, môi dán bên tai cậu.
Thời An: "..."
Tuy đúng là cậu cần tiến hành thêm nhiều tiếp xúc cơ thể với Mục Hành, để có thể nhanh chóng hấp thu nhúm ma lực vực sâu kia.
Nhưng... Mục Hành đột nhiên hỏi như vậy khiến Thời An cảm thấy có chút bất an.
Cảm giác có gì đó là lạ.
Thế nhưng, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thời An vẫn do dự đáp:
"Được, được không?"
Mục Hành cười cười.
Anh buông Thời An ra, nói: "Anh đi tắm."
***
Bóng đêm bao phủ.
Thời An nước mắt lưng tròng, giọng vừa nhũn vừa khàn, cậu đẩy bả vai Mục Hành: "Đừng, đừng liếm nữa."
Mục Hành bóp eo Thời An:
"Em nhạy cảm quá."
Anh hôn lên môi thiếu niên: "Không sao, thử thêm vài lần thì sẽ quen thôi."
Thời An nức nở lắc đầu: "Không muốn... không muốn mà..."
Ánh mắt Mục Hành cực tối, như vực sâu không thấy đáy, dục vọng xâm lược nồng đậm cuồn cuộn sâu trong đáy mắt, như biển cả nguy hiểm, im hơi lặng tiếng xoay tròn trong màn đêm.
Anh mút môi dưới của Thời An, dùng giọng điệu dụ dỗ dỗ dành cậu:
"Ngoan nào, khép chân lại."
Thời An hơi chớp mắt, trên lông mi còn vương giọt nước mắt vẫn chưa rơi xuống.
Cậu mờ mịt nhìn Mục Hành, trong đáy mắt đầy vẻ nghi hoặc và mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc anh trêu chọc.
Ban đầu chỉ giả bộ đi tắm thôi, nhưng lần này thì thật sự không thể không tắm.
Thời An vùi gương mặt đỏ bừng vào cánh tay lạnh băng, chỉ để lộ vành tai nóng hổi.
Lần trước còn có thể lấy kì phát tình làm cái cớ, nhưng, lần, lần này...
Cậu hoàn toàn tỉnh táo đó!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa —
Thời An lại lần nữa sinh ra xúc động muốn tự chôn vùi mình vĩnh viễn.
Rõ ràng... rõ ràng trước đây chỉ đơn thuần ngủ chung một chỗ thôi mà?
Sao bây giờ lại lòi ra thêm mấy bước vậy hả?
Hơn nữa... hơn nữa vì sao lại không hề giống lần trước?
Thời An vùi đầu sâu hơn.
Cậu cảm thấy bên trong bắp đùi có chút đau nhức.
...Nhất định là đã đỏ lên rồi.
***
Đêm khuya.
Mục Hành nghiêng đầu nhìn thiếu niên đang nằm cạnh mình.
Có lẽ vì ban ngày gấp rút lên đường, hoặc là vì vừa rồi quá mệt mỏi, thiếu niên ngủ rất say.
Tóc đen mềm mại tản ra trên gối, nửa gương mặt trắng nõn vùi vào trong cái gối mềm mại, hàng mi đen nhánh yên tĩnh rủ xuống, hơi thở nông và đều đều, thoạt nhìn vô hại ngoan ngoãn, khiến tim người ta nhịn không được trở nên mềm nhũn.
Anh cúi người tiến tới gần, nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của thiếu niên.
Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái.
Lúc chưa sinh ra nghi ngờ thì dù có nhiều chứng cứ hơn đi nữa cũng không cảm thấy giật mình, quả thực giống như người sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể nào biết mắt mình có mù hay không.
Thế nhưng, một khi nghi ngờ đã sinh ra thì sẽ không dễ dàng biến mất.
Mục Hành giơ tay lên, động tác nhẹ nhàng vén tóc trên trán thiếu niên.
Anh cúi người, chậm rãi đặt một nụ hôn xuống cái trán trơn bóng lạnh buốt của cậu.
Dưới hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh lam bị che lấp dưới bóng râm, sắc đen u ám sinh sôi trong đáy mắt, giống như rễ cây đang nảy mầm cố chấp điên cuồng, nó lan tràn khuếch tán, lộ ra sự rét lạnh có chút thâm trầm.
Bụng ngón tay dịu dàng lướt xuống, khẽ dừng lại ngay khóe môi mềm mại của thiếu niên.
Dù anh đoán sai thì sao nào?
Chẳng sao cả.
Mục Hành nheo mắt lại, không quá quan tâm nghĩ.
Đợi đến lần sau, anh sẽ không để em ấy có cơ hội đưa ra thêm lựa chọn nào nữa.
Hết chương 99.
Tác giả có lời muốn nói: #Nhân loại đều mang ý đồ xấu#
#Vì sao sau khi cắt Sáng Lấp Lánh ra thì bên trong toàn là màu đen#
Editor: Lần này là đùi trong, lần sau là gì đây, e hèm, trong sáng lên nào.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận