Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"

Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
Editor: Lam Phi Ngư

Trong lúc gã nghĩ ngợi lung tung, từ nơi xa trong bóng tối truyền đến âm thanh quái dị.

Như là một tiếng nổ vang nào đó.

Mặt đất bắt đầu xuất hiện chấn động lúc có lúc không.

Thế nhưng, chỉ hơn mười giây sau đã biến thành một loại âm thanh cuồng bạo đinh tai nhức óc.

Dường như âm thanh nọ phát ra từ vùng trung tâm, giống như tiếng phát ra từ thiên quân vạn mã.

Mặt đất đang chấn động rất mạnh, cây cối xung quanh bị rung lắc dữ dội, lá cây phát ra tiếng vang sột soạt, âm thanh đáng sợ kia áp sát từ bốn phương tám hướng, dường như muốn nhấn chìm bọn họ.

Trong âm thanh đáng sợ đầy áp lực ấy, mọi người ngây người đứng tại chỗ, gần như quên mất phải di chuyển.

Không biết ai hô lớn một câu —

"Mau bò lên cây đi!"

Lúc này, họ như mới vừa tỉnh giấc, rối rít tay chân luống cuống bò lên cây.

Tựa vào thân cây, mấy tân sinh nhao nhao cúi đầu nhìn xuống.

Trong hoàn cảnh ánh sáng lờ mờ thế này, bọn họ gần như không thấy được gì, chỉ có thể thấy được có vô số điểm sáng lóe lên.

Màu lam, màu vàng, còn có một ít màu đỏ.

Trong bóng đêm, vòng cổ tượng trưng cho độ khó của ma vật phát ra ánh sáng óng ánh nhàn nhạt, chiếu sáng thân hình ma vật đông như thủy triều, khói bụi cuồn cuộn, như sóng biển đen kịt gầm thét chạy về phía xa xa.

Đối với những con ma vật này, tác dụng ngăn cản của cây cối cực kì nhỏ bé.

Nhưng ngoài ý muốn chính là chúng nó không hề dừng lại, dường như chúng hoàn toàn không chú ý tới mấy nhân loại đang trốn trên cây, mà như đang cực kỳ nhất trí chạy về phía mục tiêu nào đó.

Các học sinh dại ra nghiêng đầu nhìn về phía ma vật triều tràn tới.

Hình như chỗ đó là...

Phía đông.

***

Bên trong khu đất khô cằn.

Trời đất chấn động, vạn vật biến mất, bóng tối vô cùng vô tận bắt đầu lan tràn, như một nghiêng mực bị đổ, khí thế hung hăng ập tới.

Ở khoảng không phía trước có hai nhân loại đang đứng đấy.

So với số lượng ma vật khổng lồ trước mặt, thân thể bọn họ thoạt nhìn vừa nhỏ bé lại yếu ớt, dường như chỉ một giây sau sẽ bị nuốt chửng ngay.

Ma vật trước mặt đã gần trong gang tấc.

Lần này thật sự xong rồi.

Lâm Ngạn Minh tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết giáng xuống.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

...

Một phút.

Không có gì xảy ra.

— Đợi đã, đang xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Ngạn Minh kinh ngạc mở to hai mắt.

Nương theo ánh đèn pin dự phòng mỏng manh, cậu ta vô cùng hối hận với quyết định mở mắt của bản thân. Lâm Ngạn Minh gần như dùng hết dũng khí của cả đời mới không bị ngất xỉu.

Quá gần, thật sự quá gần.

Một đôi mắt hung tàn mang theo ham muốn giết chóc cách đó vài mét đang nhìn bọn họ, khoảng cách giữa hai bên gần đến mức Lâm Ngạn Minh có thể ngửi được mùi vị tanh hôi phả ra từ trong cái miệng lớn dính đầy máu.

Lâm Ngạn Minh thề, dù là trong cơn ác mộng đáng sợ nhất thì cậu ta cũng chưa từng mơ thấy loại tình huống như trước mặt.

Nhưng mà... không biết vì sao.

Đã qua một đoạn thời gian dài, nhưng đám ma vật khí thế hung hăng, sát ý hừng hực vẫn không phát động bất kì đòn tấn công nào.

Giống như có một lớp chắn vô hình đang bắt ngang giữa hai người họ và đám ma vật, ngăn cản hành động của bọn chúng.

Ma vật nóng nảy cuồng bạo dùng chân trước đấm xuống đất, nhưng dường như chúng đang cố kị thứ gì đó, chỉ có thể phát ra tiếng gào rù phẫn nộ và không cam lòng.

Lâm Ngạn Minh ngẩn ngơ nhìn chăm chú ma vật cách đó không xa.

Không biết có phải tự cậu ta ảo giác hay không, Lâm Ngạn Minh phảng phất như thấy được trong ánh mắt của những con ma vật kia, thấy được...

Sự sợ hãi?

Đột nhiên, Lâm Ngạn Minh cảm thấy cổ tay mình chợt tê rần.

Cậu ta "Ui da!!!" một tiếng, vô thức cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy một con bọ cánh cứng màu đen to bằng móng tay chẳng biết đã bò lên tay cậu ta từ lúc nào, đỉnh đầu nó là một gương mặt người quái dị, răng độc cắm sâu vào trong làn da trên tay Lâm Ngạn Minh. Hiện tại nó đang vừa cố gặm cậu ta, vừa nở một nụ cười mỉm vặn vẹo xấu xí với Lâm Ngạn Minh.

"..."

Lâm Ngạn Minh mắt trợn trắng, ngất xỉu.

Ma trùng: "??"

Từ từ, nọc độc của mình phát tác nhanh vậy hở?

Thời An: "Làm tốt lắm."

Cậu giơ ngón tay cái: "Mi thành công dọa ngất cậu ấy rồi!"

Ma trùng: "..."

Nó không muốn tiếp nhận sự thật là mình xấu đến mức khiến Lâm Ngạn Minh ngất xỉu, tức giận nói: "Là độc khiến cậu ta hôn mê! Là do độc đó!"

Thời An biết lắng nghe: "Ừm, là do độc cả!"

Ma trùng: "...Ngài có thể qua loa hơn nữa không?"

Thời An vô tình cắt lời nó: "Được rồi được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mi đưa cậu ấy tới lối khẩn cấp đi, dù sao hẳn cũng không xa nơi này đâu."

Ma trùng thở dài, lắc lắc đôi cánh, vô số con bọ cánh cứng nhỏ hơn màu đen chui ra từ dưới cánh ma trùng, trong nháy mắt khi rơi xuống đất chúng bắt đầu lớn lên, mãi đến khi lớn bằng cỡ nắm tay mới ngừng lại.

Chúng nó phảng phất như có ý thức, ngay ngắn bò xuống dưới người Lâm Ngạn Minh, kéo nhân loại đang hôn mê bất tỉnh đi, không ngại gian khổ vận chuyện Lâm Ngạn Minh về phía xa xa.

Nhìn Lâm Ngạn Minh được vận chuyển tới lối khẩn cấp, Thời An thu hồi tầm mắt.

Cậu hiếu kì nhìn mấy con ma vật trước mặt, sau đó chậm rãi thăm dò định tiến lên một bước.

Bầy ma vật trở nên nóng nảy, cuồng loạn gầm gừ liên tục không ngừng.

Thế nhưng, đường phân cách vô cùng rõ ràng giữa Thời An và ma vật trong nháy mắt lại bị lõm một chỗ vào trong vô cùng rõ nét.

Thời An bước lên bên trái một bước, bầy ma vật lập tức lùi sang phải một bước.

Cậu lùi về sau một bước, bầy ma vật lại tiến tới một bước đuổi theo.

Quả thực giống như một buổi khiêu vũ hữu nghị đầy buồn cười

Thời An chớp mắt vài cái, lại nhấc chân lên.

— Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy phản ứng của mấy con ma vật này hơi quen mắt.

À đúng rồi, chúng nó giống hệt mấy con ma trùng cậu gặp trong lần mô phỏng khảo hạch lúc trước...?

Ma trùng hít sâu một hơi: "Ngài chơi chán chưa ạ?!"

"Vẫn chưa á." Mắt Thời An lập lòe tia sáng.

Khóe miệng ma trùng giật một cái: "Đại nhân, tui cần phải nhắc nhở ngài nè, thời gian vực sâu duy trì là có hạn đó."

Thời An: "..."

Cậu nhìn đám ma vật trước mắt, lại quay đầu nhìn vực sâu cách mình không xa.

Sau khi do dự một lúc lâu, cậu đau buồn thở dài, nhịn đau vứt bỏ ham muốn tiếp tục chơi đùa của mình:

"Được rồi."

Nhưng mà chưa đợi ma trùng kịp thở phào, chỉ nghe thấy Thời An cò kè mặc cả nói:

"Thế nhưng ít nhất hẳn phải có thời gian để ta đốt mấy con cho vui đúng không!"

"..." Ma trùng: "... Ngài đốt đi."

"Yeah!" Thời An híp mắt nở nụ cười.

Trên đầu ngón tay Thời An bùng lên một ngọn lửa đỏ thẫm, nó lửng lờ rơi khỏi đầu ngón tay, như đốm lửa ma trơi chỉ cần thổi một hơi là sẽ tắt ngúm trong nháy mắt. Thế nhưng, trong ngọn lửa ấy lại ẩn chứa một lượng năng lượng khổng lồ và đáng sợ khiến người ta hít thở không thông.

Search sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 20 nhé.

Ma vật giống như quân bài domino, cùng nhau lùi về phía sau tránh xa ngọn lửa. Nhưng số lượng bầy ma vật thật sự quá nhiều, sau khi chúng chen chúc nhau thì gần như không còn chỗ nào để trốn.

Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, kết cục cũng đã được định sẵn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận