Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
Editor: Lam Phi Ngư
Thời An đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn xung quanh.
Khe núi vắng vẻ im ắng, chỉ có tiếng cùm cụp do xương đùi đang giãy dụa trong tay Thời An phát ra. Ngọn lửa màu vàng cam trên đầu khúc xương có vẻ vô cùng đột ngột trong bóng đêm.
Lúc này, sau lưng Thời An đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Người nào đó!"
Thời An quay đầu nhìn về nơi tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc đồ lính đánh thuê đang tụ tập đến gần cậu.
Người cầm đầu nhìn thiếu niên lẻ loi một mình trước mặt từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: "Thời An?"
Thời An nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Ông biết tôi à?"
"Đương nhiên."
Gã đàn ông nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè do khói thuốc, đôi mắt sâu trong hốc mắt phát ra tinh quang: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến gặp bạn của cậu."
Dứt lời, gã liền bắt đầu kéo cánh tay thiếu niên.
Bất ngờ là thiếu niên trước mắt thoạt nhìn yếu đuối, thế nhưng... gã kéo một cái nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích.
Gã lính đánh thuê nhíu mày, quay đầu nhìn.
Mặt thiếu niên bị đông cứng đến đỏ bừng, lông xù hồng nhạt trên đồ bịt tai hình thỏ nhẹ nhàng lay động trong gió rét, đôi mắt tròn xinh đẹp đen nhánh long lanh, thoạt nhìn vô cùng vô hại. Cậu hít mũi một cái, giọng nói mềm mại bị tiếng gió lấn át, nghe vào có chút không rõ ràng:
"Tôi không tin ông."
Lính đánh thuê hơi giận rồi đấy.
Gã nhướng mày, vô thức tăng thêm sức mạnh trên tay, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn không chút khách khí: "Cậu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à..."
Thời An nhíu mày: "Ông làm tôi đau."
"Người bạn nhỏ này, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn đi theo tôi đi, bằng không chờ đến lúc làm cậu đau thì-" Lính đánh thuê nhếch môi, đáy mắt lóe lên hung quang.
Mấy người khác cười vang.
Trong đêm tối, thiếu niên dùng hai mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn gã, trong một vùng bão tuyết hỗn loạn không hiểu sao có chút dọa người.
Không biết vì sao, gã lính đánh thuê đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Gã thẹn quá hóa giận nhíu mày, tựa như muốn che giấu sự thật bản thân vậy mà lại bị một thằng nhóc hù. Gã muốn trả thù, lực tay tăng thêm vài phần, giọng nói thô lỗ nham hiểm la ầm lên: "Nhìn cái gì hả? Có tin tao móc mắt mày không?"
Đột nhiên, thiếu niên nâng bàn tay đeo bao tay lông xù đáng yêu lên, bàn tay rơi lên cánh tay của gã đàn ông.
Bàn tay cậu không lớn, thậm chí có thể xem là nhỏ nhắn xinh xắn so với cánh tay cơ bắp cường tráng của gã. Lúc bàn tay đặt lên gã không cảm nhận được chút sức nặng nào, như một bông tuyết im lặng rơi xuống.
Trong phút chốc, đột nhiên sau lưng gã lính đánh thuê lạnh ngắt, toàn thân gã cứng đờ.
Cảm giác nguy hiểm lặng lẽ ập tới, như mãnh thú áp mặt tới lộ ra răng nanh trong đêm tối, lúc phát hiện thì đã muộn.
Một giây sau-
"Răng rắc."
Tiếng xương nứt lanh lảnh vang lên trong đêm tuyết tĩnh lặng.
Trong chốc lát, mọi vật đều yên lặng.
Gã lính đánh thuê thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Gã ngẩn ngơ cúi đầu nhìn, thấy cánh tay của mình đã bị bẻ ngược ra ngoài, góc độ không bình thường đó khiến người nhìn lạnh cả tim. Ngay sau đó, cảm giác đau đớn kịch liệt mới kéo tới, tiếng gào khóc bén nhọn xé rách cổ họng: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Mấy người còn lại đều sửng sốt. Bọn họ không ngờ thiếu niên trước mặt lại ra tay độc ác đến thế.
Thời An vuốt vuốt nơi bản thân vừa mới bị nắm, phàn nàn nói:
"Đã nói là ông làm tôi đau rồi mà."
Giọng cậu mềm mại, như đang làm nũng.
Nhưng không ai quên thiếu niên vừa mới vặn gãy cánh tay của gã lính đánh thuê cao to cường tráng hơn cậu gấp mấy lần, vẻ mặt thiếu niên thậm chí còn không thèm thay đổi.
Mấy người còn lại lập tức phản ứng lại, họ nghiêm trọng liếc nhìn nhau, bày ra tư thế chiến đấu.
Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn vô hại này tuyệt đối là một người tàn nhẫn. Cậu nhóc này khó chơi hơn nhiều so với những người bạn kia của cậu.
Thời An giương mắt, như có điều suy nghĩ nhìn mấy người đằng đằng sát khí trước mặt.
Cậu chớp mắt vài cái, lông mi bị nước tuyết thấm ướt, trong màn đêm hiện ra màu đen nhánh sáng ngời, như lông quạ:
"Xem ra có lẽ các ông biết bạn của tôi ở đâu nhỉ?"
Thiếu niên mỉm cười, lộ ra một nụ cười đặc biệt vô hại:
"Nói cho tôi biết, được không?"
***
Vương Lê và ba đội viên khác đang ngồi trong lều vải của đoàn lính đánh thuê.
Lửa than đốt bằng ma lực sưởi ấm khiến lều vải không lớn trở nên ấm áp dễ chịu, trong đêm tuyết như một cảng tránh gió nho nhỏ.
Tuy ở trong nơi ấm áp quý báu nhưng mỗi người đều có vẻ không yên lòng.
Bên ngoài lều có lính đánh thuê tuần tra, trông coi gắt gao nơi này từng phút từng giây. Hoàn toàn không chừa lại bất kì cơ hội nào cho bọn họ chạy trốn.
Một giờ trước, tiểu đội vừa mới tiến hành thương lượng với thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê này.
Dường như gã nửa tin nửa ngờ về cái cớ du lịch trước khi vào học của bọn họ, nhưng nhất thời gã vẫn chưa tìm được sơ hở.
Trong lúc trò chuyện, Vương Lê có nói bóng nói gió tiết lộ một chút về thế lực gia tộc sau lưng mình.
Thế nhưng, về phần việc đó rốt cuộc có tác dụng hay không thì rất khó nói.
Lúc đối diện với lợi ích tuyệt đối thì mọi cố kị đều sẽ biến mất.
Hơn nữa, vì giữ bí mật về hành trình lần này nên hôm nay cả đội tới đây cũng không có báo cáo với học viện, điều này cũng có nghĩa là...
Một khi phát hiện điểm có thể lách luật này, thì đoàn lính đánh thuê có thể sẽ vì che giấu tin tức về bảo tàng mà xuống tay với họ.
Tuy bọn họ đều là người nổi bật trong lĩnh vực riêng của bản thân, nếu so sánh thì sẽ không thua bất kì người nào, thế nhưng kẻ địch lại là lính đánh thuê đã trải qua chém giết bằng súng thật đạn thật, mỗi một người đều ra tay ngoan độc. Nếu thật sự đánh nhau, đoàn lính đánh thuê còn chiếm ưu thế về số người, chỉ sợ bọn họ sẽ không địch nổi.
Mà quan trọng hơn là đến hiện tại vẫn chưa rõ về tung tích của Thời An.
Là một hệ hỏa cần thiết trong đội, không có Thời An thì cho dù có chạy thoát khỏi doanh trại của đoàn lính đánh thuê thì bọn họ cũng sẽ khó mà tiếp tục lên đường.
"Đội trưởng, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?" Triệu Xã ghé lại lần, thấp giọng nói bên tai Vương Lê.
Vương Lê cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà nóng, trên mắt kính bị phủ kín một tầng hơi nước.
Vương Lê lặng yên không một tiếng động lắc đầu:
"Đợi."
Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể án binh bất động.
Có khả năng là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê đã phát hiện hệ hỏa quan trọng nhất trong tiểu đội của họ đang không rõ tung tích.
Mà trong tất cả đội ngũ tới khe núi, hệ hỏa trong đội nhất định đều là thành viên mạnh nhất.
Vì vậy, dù cho đoàn lính đánh thuê có muốn diệt khẩu bọn họ, thì xuất phát từ việc cẩn thận sẽ không ra tay trước khi tìm được Thời An.
Dẫu sao đoàn lính đánh thuê không biết Thời An mạnh đến mức nào, thế nên mới phải lưu lại con tin để kiềm chế Thời An.
"Sao Trần Mộng vẫn chưa về?" Triệu Xã nhíu mày, mở miệng hỏi.
Mấy người còn lại cũng sững sờ, giương mắt nhìn về phía đồng hồ duy nhất trong lều vải.
Trần Mộng vừa mới ra khỏi lều vải đi vệ sinh, nhưng kì lạ là hiện tại đã gần hơn 20 phút trôi qua mà cô nàng vẫn chưa về.
Triệu Xã bật người dậy: "Không ổn rồi, tôi phải đi tìm cô ấy."
Cậu ta chau mày, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy.
Ngô Hoán Thành: "Cậu chờ chút đi, không phải đội trưởng vừa mới nói rồi à? Trong lúc quan trọng thế này tốt nhất đừng xảy ra xung đột với mấy gã lính đánh thuê kia tại đây, nếu không vì vậy thì tôi đã-"
Search sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 39 nhe mn <3
Vương Lê đứng dậy: "Các cậu khoan hãy gấp, để tôi đi hỏi một chút."
Thế nhưng Vương Lê còn chưa đi đến cửa thì lều vải chợt bị nhấc lên, trong nháy mắt, một cơn gió tuyết ùa vào.
Còn tiếp.
Thời An đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn xung quanh.
Khe núi vắng vẻ im ắng, chỉ có tiếng cùm cụp do xương đùi đang giãy dụa trong tay Thời An phát ra. Ngọn lửa màu vàng cam trên đầu khúc xương có vẻ vô cùng đột ngột trong bóng đêm.
Lúc này, sau lưng Thời An đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Người nào đó!"
Thời An quay đầu nhìn về nơi tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc đồ lính đánh thuê đang tụ tập đến gần cậu.
Người cầm đầu nhìn thiếu niên lẻ loi một mình trước mặt từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: "Thời An?"
Thời An nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Ông biết tôi à?"
"Đương nhiên."
Gã đàn ông nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè do khói thuốc, đôi mắt sâu trong hốc mắt phát ra tinh quang: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến gặp bạn của cậu."
Dứt lời, gã liền bắt đầu kéo cánh tay thiếu niên.
Bất ngờ là thiếu niên trước mắt thoạt nhìn yếu đuối, thế nhưng... gã kéo một cái nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích.
Gã lính đánh thuê nhíu mày, quay đầu nhìn.
Mặt thiếu niên bị đông cứng đến đỏ bừng, lông xù hồng nhạt trên đồ bịt tai hình thỏ nhẹ nhàng lay động trong gió rét, đôi mắt tròn xinh đẹp đen nhánh long lanh, thoạt nhìn vô cùng vô hại. Cậu hít mũi một cái, giọng nói mềm mại bị tiếng gió lấn át, nghe vào có chút không rõ ràng:
"Tôi không tin ông."
Lính đánh thuê hơi giận rồi đấy.
Gã nhướng mày, vô thức tăng thêm sức mạnh trên tay, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn không chút khách khí: "Cậu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à..."
Thời An nhíu mày: "Ông làm tôi đau."
"Người bạn nhỏ này, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn đi theo tôi đi, bằng không chờ đến lúc làm cậu đau thì-" Lính đánh thuê nhếch môi, đáy mắt lóe lên hung quang.
Mấy người khác cười vang.
Trong đêm tối, thiếu niên dùng hai mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn gã, trong một vùng bão tuyết hỗn loạn không hiểu sao có chút dọa người.
Không biết vì sao, gã lính đánh thuê đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Gã thẹn quá hóa giận nhíu mày, tựa như muốn che giấu sự thật bản thân vậy mà lại bị một thằng nhóc hù. Gã muốn trả thù, lực tay tăng thêm vài phần, giọng nói thô lỗ nham hiểm la ầm lên: "Nhìn cái gì hả? Có tin tao móc mắt mày không?"
Đột nhiên, thiếu niên nâng bàn tay đeo bao tay lông xù đáng yêu lên, bàn tay rơi lên cánh tay của gã đàn ông.
Bàn tay cậu không lớn, thậm chí có thể xem là nhỏ nhắn xinh xắn so với cánh tay cơ bắp cường tráng của gã. Lúc bàn tay đặt lên gã không cảm nhận được chút sức nặng nào, như một bông tuyết im lặng rơi xuống.
Trong phút chốc, đột nhiên sau lưng gã lính đánh thuê lạnh ngắt, toàn thân gã cứng đờ.
Cảm giác nguy hiểm lặng lẽ ập tới, như mãnh thú áp mặt tới lộ ra răng nanh trong đêm tối, lúc phát hiện thì đã muộn.
Một giây sau-
"Răng rắc."
Tiếng xương nứt lanh lảnh vang lên trong đêm tuyết tĩnh lặng.
Trong chốc lát, mọi vật đều yên lặng.
Gã lính đánh thuê thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Gã ngẩn ngơ cúi đầu nhìn, thấy cánh tay của mình đã bị bẻ ngược ra ngoài, góc độ không bình thường đó khiến người nhìn lạnh cả tim. Ngay sau đó, cảm giác đau đớn kịch liệt mới kéo tới, tiếng gào khóc bén nhọn xé rách cổ họng: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Mấy người còn lại đều sửng sốt. Bọn họ không ngờ thiếu niên trước mặt lại ra tay độc ác đến thế.
Thời An vuốt vuốt nơi bản thân vừa mới bị nắm, phàn nàn nói:
"Đã nói là ông làm tôi đau rồi mà."
Giọng cậu mềm mại, như đang làm nũng.
Nhưng không ai quên thiếu niên vừa mới vặn gãy cánh tay của gã lính đánh thuê cao to cường tráng hơn cậu gấp mấy lần, vẻ mặt thiếu niên thậm chí còn không thèm thay đổi.
Mấy người còn lại lập tức phản ứng lại, họ nghiêm trọng liếc nhìn nhau, bày ra tư thế chiến đấu.
Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn vô hại này tuyệt đối là một người tàn nhẫn. Cậu nhóc này khó chơi hơn nhiều so với những người bạn kia của cậu.
Thời An giương mắt, như có điều suy nghĩ nhìn mấy người đằng đằng sát khí trước mặt.
Cậu chớp mắt vài cái, lông mi bị nước tuyết thấm ướt, trong màn đêm hiện ra màu đen nhánh sáng ngời, như lông quạ:
"Xem ra có lẽ các ông biết bạn của tôi ở đâu nhỉ?"
Thiếu niên mỉm cười, lộ ra một nụ cười đặc biệt vô hại:
"Nói cho tôi biết, được không?"
***
Vương Lê và ba đội viên khác đang ngồi trong lều vải của đoàn lính đánh thuê.
Lửa than đốt bằng ma lực sưởi ấm khiến lều vải không lớn trở nên ấm áp dễ chịu, trong đêm tuyết như một cảng tránh gió nho nhỏ.
Tuy ở trong nơi ấm áp quý báu nhưng mỗi người đều có vẻ không yên lòng.
Bên ngoài lều có lính đánh thuê tuần tra, trông coi gắt gao nơi này từng phút từng giây. Hoàn toàn không chừa lại bất kì cơ hội nào cho bọn họ chạy trốn.
Một giờ trước, tiểu đội vừa mới tiến hành thương lượng với thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê này.
Dường như gã nửa tin nửa ngờ về cái cớ du lịch trước khi vào học của bọn họ, nhưng nhất thời gã vẫn chưa tìm được sơ hở.
Trong lúc trò chuyện, Vương Lê có nói bóng nói gió tiết lộ một chút về thế lực gia tộc sau lưng mình.
Thế nhưng, về phần việc đó rốt cuộc có tác dụng hay không thì rất khó nói.
Lúc đối diện với lợi ích tuyệt đối thì mọi cố kị đều sẽ biến mất.
Hơn nữa, vì giữ bí mật về hành trình lần này nên hôm nay cả đội tới đây cũng không có báo cáo với học viện, điều này cũng có nghĩa là...
Một khi phát hiện điểm có thể lách luật này, thì đoàn lính đánh thuê có thể sẽ vì che giấu tin tức về bảo tàng mà xuống tay với họ.
Tuy bọn họ đều là người nổi bật trong lĩnh vực riêng của bản thân, nếu so sánh thì sẽ không thua bất kì người nào, thế nhưng kẻ địch lại là lính đánh thuê đã trải qua chém giết bằng súng thật đạn thật, mỗi một người đều ra tay ngoan độc. Nếu thật sự đánh nhau, đoàn lính đánh thuê còn chiếm ưu thế về số người, chỉ sợ bọn họ sẽ không địch nổi.
Mà quan trọng hơn là đến hiện tại vẫn chưa rõ về tung tích của Thời An.
Là một hệ hỏa cần thiết trong đội, không có Thời An thì cho dù có chạy thoát khỏi doanh trại của đoàn lính đánh thuê thì bọn họ cũng sẽ khó mà tiếp tục lên đường.
"Đội trưởng, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?" Triệu Xã ghé lại lần, thấp giọng nói bên tai Vương Lê.
Vương Lê cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà nóng, trên mắt kính bị phủ kín một tầng hơi nước.
Vương Lê lặng yên không một tiếng động lắc đầu:
"Đợi."
Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể án binh bất động.
Có khả năng là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê đã phát hiện hệ hỏa quan trọng nhất trong tiểu đội của họ đang không rõ tung tích.
Mà trong tất cả đội ngũ tới khe núi, hệ hỏa trong đội nhất định đều là thành viên mạnh nhất.
Vì vậy, dù cho đoàn lính đánh thuê có muốn diệt khẩu bọn họ, thì xuất phát từ việc cẩn thận sẽ không ra tay trước khi tìm được Thời An.
Dẫu sao đoàn lính đánh thuê không biết Thời An mạnh đến mức nào, thế nên mới phải lưu lại con tin để kiềm chế Thời An.
"Sao Trần Mộng vẫn chưa về?" Triệu Xã nhíu mày, mở miệng hỏi.
Mấy người còn lại cũng sững sờ, giương mắt nhìn về phía đồng hồ duy nhất trong lều vải.
Trần Mộng vừa mới ra khỏi lều vải đi vệ sinh, nhưng kì lạ là hiện tại đã gần hơn 20 phút trôi qua mà cô nàng vẫn chưa về.
Triệu Xã bật người dậy: "Không ổn rồi, tôi phải đi tìm cô ấy."
Cậu ta chau mày, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy.
Ngô Hoán Thành: "Cậu chờ chút đi, không phải đội trưởng vừa mới nói rồi à? Trong lúc quan trọng thế này tốt nhất đừng xảy ra xung đột với mấy gã lính đánh thuê kia tại đây, nếu không vì vậy thì tôi đã-"
Search sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 39 nhe mn <3
Vương Lê đứng dậy: "Các cậu khoan hãy gấp, để tôi đi hỏi một chút."
Thế nhưng Vương Lê còn chưa đi đến cửa thì lều vải chợt bị nhấc lên, trong nháy mắt, một cơn gió tuyết ùa vào.
Còn tiếp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận