Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
Editor: Lam Phi Ngư
"... Khụ khụ, khụ khụ khụ."
Trác Phù nắm ngón tay lại thành quả đấm đặt bên miệng ho khan vài tiếng.
Lúc này Thời An mới phát hiện bên cạnh vẫn còn vài hơi thở xa lạ khác.
Cậu bị dọa sợ, vội vàng nhảy dựng lên khỏi người Mục Hành.
Phần gáy của Mục Hành đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng bộp: "..."
Thời An quay đầu nhìn Trác Phù và Ôn Dao đứng bên cạnh, cậu có chút vui vẻ và ngạc nhiên chớp mắt vài cái: "A, là hai người!"
Ôn Dao và Trác Phù nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện từ trong không khí.
Ngoài trừ quần áo có hơi bẩn, vải vóc bị ma lực vực sâu ăn mòn nên có vẻ bị phai màu đôi chút ra thì Thời An thoạt nhìn không có khác biệt gì quá lớn so với trước đây, tay chân đầu đuôi đều đầy đủ, không bị thương không đau đớn.
Trác Phù thở phào nhẹ nhõm:
"Tốt quá... Xem ra đã thành công rồi, vừa nãy thật sự sắp dọa chết bọn tôi đấy. Thậm chí Ôn Dao còn..."
Ôn Dao thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc Trác Phù một cái.
Trác Phù tiếp thu đước tín hiệu từ tầm mắt của Ôn Dao, anh lập tức đổi giọng: "Không phải bọn tôi, chỉ tôi, chỉ có tôi bị hù thôi. Lúc nãy Ôn Dao rất bình tĩnh, thật đó."
Ánh mắt Thời An dời khỏi người hai người họ, rơi vào trên người người áo bào đen cách đó không xa.
Cậu hơi ngẩn ra, có chút nghi hoặc nghiêng đầu hỏi:
"... Ai vậy?"
Cậu cứ cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng suy nghĩ một hồi lại không nhớ ra là ai.
"..."
Trác Phù và Ôn Dao nhất thời nghẹn họng.
Hai người họ liếc nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên giới thiệu thân phận của người này như thế nào.
Đúng lúc này, Mục Hành từ phía sau tiến tới, anh không chút dấu vết chắn giữa Thời An và người áo bào đen.
Anh nhìn người áo bào đen, nói:
"Giao dịch vẫn còn có hiệu lực, đợi sau khi tập hợp được toàn bộ bộ phận, ông sẽ được tận mắt nhìn chúng nó bị tiêu hủy."
Người áo bào đen dùng cặp mắt bị che khuất bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ u ám và phức tạp hiện lên dưới đáy mắt, khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Thế nhưng, một lúc lâu sau, ông ta nhắm mắt lại không nói lời nào.
Ôn Dao: "Thế nhưng trước lúc đó phải phiền ông tiếp tục ở yên dưới sự giám sát của cục quản lí rồi."
Cô tiến lên phía trước, dẫn người áo bào đen rời đi.
Mục Hành không nói gì nghiêng đầu sang nhìn Trác Phù:
Trác Phù: "..."
Trác Phù đứng tại chỗ, quay đầu nhìn bóng người dần dần nhỏ đi của Ôn Dao và người áo bào đen, lại quay đầu nhìn Mục Hành đứng bên cạnh, sau đó Trác Phù khô khan cười hai tiếng: "Ha ha, ha ha ha, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa. Tôi còn chút chuyện ở cục quản lí chưa xử lí xong, chào nhé!"
Sau khi cấp tốc nói xong những lời này, Trác Phù xoay người đuổi theo Ôn Dao sắp không thấy bóng dáng:
"Này! Chờ tôi với! Cho tôi ké một đoạn đi!"
Giọng Trác Phù càng lúc càng xa, mãi đến khi biến mất không thấy đâu nữa.
Thời An nhìn bóng người của Trác Phù, có chút mờ mịt.
Cậu quay đầu nhìn Mục Hành: "Chuyện gì vậy?"
Giao dịch gì cơ?
Mục Hành rủ mắt xuống, anh mở miệng định nói điều gì đó, thế nhưng một giây sau, anh còn chưa kịp mở miệng đã bị một âm thanh quái dị cắt ngang —
"Ọc ọc ọc."
Anh hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bụng Thời An.
Thời An: "..."
Hu hu, đói quá.
Cậu đè lên cái bụng đang kêu ùng ục, tủi thân nói:
"Anh biết không, ở vực sâu không có món nào ngon để ăn hết á, thật sự là không có gì để ăn cả! Em muốn ăn kem ly, kết quả đám tụi nó lại nghiền nát thịt ma vật thành cháo thịt... Nếu em muốn ăn thịt ma vật chẳng lẽ em không thể tự mình đi bắt à! Cần gì đám tụi nó đưa tới đâu chứ!"
Mục Hành buồn cười.
Anh khẽ cười một tiếng, giơ tay lên vuốt mái tóc mềm mại của thiếu niên: "Đi nào, chúng ta đi ăn gì đó trước đã."
"Em muốn ăn kem ly thật sự!"
Thời An hung dữ nghiến răng nói.
Ánh mắt Mục Hành đầy dịu dàng, tựa như thủy triều mềm mại được bao bọc bởi sương mù sáng sớm.
Phiền muộn tối tăm và lệ khí lắng đọng ở đáy mắt mấy ngày trước đã biến mất, giống như tuyết đang tan ra trên cánh đồng tuyết, bị sưởi ấm hóa thành một hồ nước cất, chỉ còn lại màu xanh thẳm trong suốt như bầu trời, sự lãnh khốc và giá lạnh từng hiện diện giờ không còn sót lại dấu vết nào.
Anh đáp: "Được."
"Em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu!"
"Tốt quá."
Thời An suy nghĩ một lát bèn bổ sung:
"Với lại em muốn anh ôm em đi."
Mục Hành cúi người, vừa cười vừa cúi đầu hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
"Được."
***
Thời An treo cả tay lẫn chân trên người Mục Hành, cái đuôi to màu trắng bạc quấn quanh vòng eo thon gầy mạnh mẽ của anh, đầu chôn vào trên vai anh liên tục hít ngửi.
Rõ ràng chỉ vài ngày không gặp nhưng lại giống như đã xa cách hơn mấy tháng.
Nhìn thế nào cũng thấy nhân loại trước mắt hợp ý mình.
Ấm áp, rắn chắc, vững vàng bảo vệ cậu trong lồng ngực, đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch, mái tóc dài lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn.
Sự mất mát và mờ mịt cảm nhận được trước đó ở vực sâu giờ đây đã biến mất không còn chút dấu vết.
Cảm giác hiện tại khiến Thời An cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mục Hành để thiếu niên tùy ý treo toàn bộ sức nặng lên trên người anh, anh dung túng để thiếu niên cọ qua cọ lại trên người mình, đối với việc này anh chẳng những không hề oán hận câu nào, thậm chí còn vui mừng khi nhìn thấy thành quả này.
Anh dùng cánh tay vững vàng đỡ eo thiếu niên, để tránh cậu vô ý tuột khỏi người mình.
Mãi đến lúc ăn cơm, Thời An mới xuống khỏi người Mục Hành, nhưng cái đuôi vẫn một mực quấn bên hông người đàn ông không chịu buông lỏng.
Nhìn mỹ thực nóng hôi hổi, đủ mọi màu sắc, hương thơm nức mũi trước mặt, Thời An quả thực cảm động đến sắp hỏng mất.
Thiếu niên ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan, trong chớp mắt đồ ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.
— Hu hu hu hu hu hu đồ ăn của nhân loại ngon quá đi mất!
Thời An hít mũi một cái, hốc mắt hơi ươn ướt.
So với nơi này, vực sâu quả thật chính là nhà tù!
Đừng nói đến kem ly, ở vực sâu chẳng có gì để ăn cả, chỉ có đủ các loại ma vật thối hoắc... Nhưng từ sau khi ăn đồ ăn của nhân loại, Thời An đã không thể nào ép buộc bản thân xem những con ma vật đó như đồ ăn nữa rồi!
Cậu lại lần nữa quét sạch chén dĩa trên bàn:
"Thêm một phần nữa!"
Người máy trong nhà chính Mục gia chậm rì rì đến gần, dọn sạch những chén đĩa trống rỗng đi, lần nữa đưa đồ ăn mới lên.
Mục Hành ngồi một bên, hai tay giao nhau đặt trên bàn, ánh mắt bình tĩnh rơi lên người Thời An. Cả quá trình anh không hề động tới đồ ăn, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, thỉnh thoảng lại vươn tay vỗ lưng an ủi thiếu niên, hoặc liên tục đưa dĩa đồ ăn mới qua, đặt ở nơi mà Thời An chỉ cần đưa tay là có thể lấy được.
Anh còn thỉnh thoảng đưa tay đỡ cái đuôi đang quấn bên hông mình một cái, để cái đuôi quấn chặt hơn một chút.
Rất hiển nhiên là vì trong lúc đang ăn Thời An vô cùng chuyên chú, dù sao cũng có lúc cái đuôi sẽ lỏng ra một chút.
Hồi lâu sau, cuối cùng Thời An cũng ăn no.
Bóng ma trong lòng do đồ ăn tệ hại ở vực sâu tạo thành cuối cùng cũng đã hồi phục.
Cậu thuận lý thành chương ngã người vào trong lồng ngực người đàn ông, lười biếng ngáp một cái: "No quá..."
Đúng lúc này, Thời An đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi:
"Đúng rồi, anh vẫn chưa trả lời vấn đề em hỏi vừa nãy."
Cái người nhìn có chút quen quen ấy là ai, còn giao dịch gì gì đó là đang xảy ra chuyện gì?
Mục Hành tóm tắt mọi chuyện cho cậu nghe.
Thời An như có điều suy tư ngậm thìa bạc, hàng mi dài cụp xuống che khuất tròng mắt màu đỏ:
"Vậy nên... ông ta chính là cái người trong tổ chức kì quái trước đó cứ hay gây khó dễ với em hả?"
"Đúng vậy."
"Cũng chính ông ta đã đưa em về vực sâu?"
"Đúng vậy."
Thời An suy tư một hồi rồi hỏi: "Trước đây ông ta cũng là dáng vẻ quỷ quái đó ư?"
Mục Hành: "Không, trước đây hẳn là ông ta có dáng vẻ khác."
Anh nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, nói tiếp: "Ông ta thông qua cấm chú để nhận được tuổi thọ vượt quá tuổi thọ của nhân loại bình thường, hơn nữa vì để đạt được lực lượng mạnh hơn nên mới khiến bề ngoài bị tàn phá thành dáng vẻ hiện tại."
"Dù anh và ông ta không làm giao dịch đó thì em vẫn sẽ giải phóng linh hồn của con Hỏa Long kia."
Thời An lại múc một muỗng kem, hàm hồ nói:
"Nhưng... vì sao ông ta lại muốn làm vậy?"
Mục Hành rủ lông mi xuống, lắc đầu: "Anh cũng không rõ lắm."
Nói đúng ra, anh không quan tâm.
Có lẽ là bị lừa gạt, hoặc có lẽ là vì ngu xuẩn và mù quáng, hoặc giả chỉ đơn giản là vì nhỏ yếu...
Dù có là vì nguyên nhân nào thì kết cục cuối cùng vẫn không thể nào sửa đổi.
Nhân loại giết chết rồng, lợi dụng ma lực trong đó để thành lập nên tổ chức cường đại hơn, sáng tạo ra kĩ thuật thực dụng hơn, thậm chí xã hội hiện nay càng tân tiến hơn.
Có lẽ người áo bào đen hoàn toàn không biết gì về điều này, hoặc có lẽ bản thân ông ta cũng có tham dự trong đó.
Quan hệ của ông ta và Hỏa Long có lẽ là bạn bè, có lẽ là người yêu, hoặc không phải cái nào trong hai mối quan hệ đó.
Đối với Mục Hành những chuyện đó đều không có chút giá trị nào, anh cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Mỗi một người đều sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của bản thân.
Dù ông ta phải gánh chịu biết bao tội nghiệt, hối hận, thống khổ và hận thù tra tấn suốt tháng năm dài đằng đẵng... thì những thứ đó đều là thứ mà ông ta phải gánh chịu, phải nhận lấy.
Mục Hành nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, khẽ nở nụ cười.
Tuy rằng... anh không chút nghi ngờ bản thân mình cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự như vậy.
Dù cho trên lưng phải gánh chịu tội nghiệt càng nặng hơn thì anh cũng sẽ không hối tiếc.
"Ồ."
Thời An không chút bận lòng tiếp nhận lí do thoái thác của Mục Hành.
Dù sao cậu cũng không quá mức hiếu kì.
Mục Hành: "Ăn no chưa?"
Thời An thỏa mãn gật đầu, đẩy ly thủy tinh đã bị quét sạch đến tận đáy ra, lười biếng ngáp một cái.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Mục Hành vang lên.
Là Ôn Dao.
Một màn hình ảo hiện lên trước mặt.
"..."
Ôn Dao nhìn một người một rồng ôm dính lấy nhau trước mặt, mí mắt không khỏi giật giật: "Trưởng quan, không ngờ ngài lại chọn chế độ màn hình ảo."
Mục Hành bình tĩnh đáp: "Không có tay để cầm."
Ôn Dao: "............"
Tôi cmn không còn gì để nói nữa.
Cô hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn lập tức cắt ngang cuộc gọi này lại, sau đó dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: "Vừa rồi người áo bào đen đã đưa cho chúng ta khá nhiều thông tin hữu ích và cả không ít địa điểm tụ tập của tín đồ dị giáo. Kế tiếp chúng ta có cần phải..."
Mục Hành cắt ngang lời cô:
"Bây giờ tôi không phải là cấp trên của cô nữa, mấy việc này không cần báo cáo xin chỉ thị của tôi."
Ôn Dao khẽ giật mình: "Nhưng..."
"Cô cho rằng sau khi đã làm ra những chuyện đó, bên phía cục quản lí vẫn có thể thừa nhận chức vụ ban đầu của tôi à?"
Mục Hành hời hợt nói:
Ôn Dao dừng lại một chút rồi im lặng.
Thời An vừa đưa tay vuốt ve làm rối tung tóc bạc trên vai Mục Hành, vừa có chút hiếu kì hỏi:
"Anh đã làm chuyện gì vậy?"
Mục Hành thoáng nghiêng đầu, để mặc ngón tay thiếu niên làm loạn mái tóc của mình. Dù bị kéo đau thì mặt anh cũng không hề biến sắc, trong ánh mắt mang theo chút dịu dàng lơ đãng.
Anh suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Anh chỉ tìm biện pháp đưa em về thôi."
Ôn Dao ở bên kia màn hình ảo: "..."
Ngài thật sự đã tóm lược quá mức rồi đó.
Rõ ràng trưởng quan đã đơn thương độc mã san phẳng nơi ở của cục trưởng cục quản lí, tàn sát toàn bộ doanh trại của lính đánh thuê, hơn nữa còn tham dự vào âm mưu phá vỡ toàn bộ đại lục, chỉ vì để kết nối vực sâu và đại lục.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã khuấy đảo toàn bộ cục quản lí, thậm chí là toàn bộ đại lục đến mức gà chó không yên.
Hiện tại may mắn thay Thời An đã trở về, bằng không Ôn Dao thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo Mục Hành sẽ còn làm ra hành động kinh khủng nào nữa.
Thời An híp hai mắt lại nở nụ cười.
Cậu dán tới gần hôn một cái lên cằm Mục Hành, vui vẻ lắc đuôi, mềm mại khích lệ:
" — Vậy xem ra anh làm tốt lắm đó nha."
Mục Hành trầm thấp cười một tiếng: "Đúng là vậy thật."
Ôn Dao: "..."
Cô thật sự không muốn nhìn tiếp nữa.
Khóe mắt Ôn Dao kéo căng, cô khô khan cắt đứt đối thoại của một người một rồng: "Bất luận thế nào, trước khi chỉ lệnh chính thức được truyền xuống, ngài vẫn là trưởng quan của tôi. Trong khoảng thời gian ngài thu thập vật môi giới, tôi sẽ dẫn thành viên ban chiến đấu tiến hành tìm kiếm và vây quét những nơi đó."
Mục Hành gật đầu: "Được."
Cuộc gọi lập tức bị phía đối diện lo lắng không yên kết thúc, gần như không muốn kéo dài tiếp đoạn báo cáo này thêm một giây nào nữa.
Mục Hành rủ mắt xuống, tựa như đang nhớ ra điều gì đó, anh nói:
"Nói mới nhớ, trong khoảng thời gian ở vực sâu em đã làm gì vậy?"
Thời An lập tức hưng phấn đáp: "Em làm được rất nhiều chuyện luôn á!"
"Em dùng long diễm nung chảy cả khối đá vực sâu thành ghế ngồi cho em nè..."
Cậu bẻ từng ngón tay đếm đếm:
"Ở vực sâu em còn khôi phục lại được sức mạnh, tiện tay thành lập một vương quốc của mình, còn nô dịch toàn bộ ma vật vực sâu nữa á. Em bắt chúng tìm đủ loại tài bảo về cho em..."
Mục Hành: "..."
Không thể nghe ra cảm xúc vui buồn nào từ trong giọng nói trầm thấp bình tĩnh của anh:
"Nghe có vẻ rất vui nhỉ."
"Đúng vậy đúng vậy." Thời An không tim không phổi gật đầu đáp: "Tài bảo dự trữ của em tăng gấp vài lần luôn rồi á!"
Mục Hành: "......"
Anh ôm lấy vòng eo của thiếu niên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại đầy áp lực, tựa như đang khắc chế cảm xúc tiêu cực uể oải nào đó:
"Em không nhớ anh à?"
"Ngay lúc đầu thì không."
Thời An giương mắt, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng phảng phất như hào quang thuần khiết lại sáng chói, cậu lung lay chóp đuôi, cực kì nghiêm túc đáp:
"Thế nhưng đợi đến lúc sau thì em làm cách nào cũng không thể quên được anh."
Mục Hành hơi ngẩn ra.
Anh biết rõ, rồng của anh đang dùng một phương thức khác nói với anh rằng —
Đúng vậy, em nhớ anh.
Hết chương 140.
Tác giả có lời muốn nói: .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phản Hồi Sai Lầm
2. Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
3. Nương Tử Xung Hỷ
4. Đôi Mắt Màu Xanh
=====================================
Rồng bạo quân lại vì công chúa mà từ bỏ cả một đế quốc!
(Đương nhiên cũng vì mỹ thực nữa)
(Nhưng điểm này Mục Hành không cần biết đâu)
Editor: Vừa soft vừa hài xỉu:)))
"... Khụ khụ, khụ khụ khụ."
Trác Phù nắm ngón tay lại thành quả đấm đặt bên miệng ho khan vài tiếng.
Lúc này Thời An mới phát hiện bên cạnh vẫn còn vài hơi thở xa lạ khác.
Cậu bị dọa sợ, vội vàng nhảy dựng lên khỏi người Mục Hành.
Phần gáy của Mục Hành đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng bộp: "..."
Thời An quay đầu nhìn Trác Phù và Ôn Dao đứng bên cạnh, cậu có chút vui vẻ và ngạc nhiên chớp mắt vài cái: "A, là hai người!"
Ôn Dao và Trác Phù nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện từ trong không khí.
Ngoài trừ quần áo có hơi bẩn, vải vóc bị ma lực vực sâu ăn mòn nên có vẻ bị phai màu đôi chút ra thì Thời An thoạt nhìn không có khác biệt gì quá lớn so với trước đây, tay chân đầu đuôi đều đầy đủ, không bị thương không đau đớn.
Trác Phù thở phào nhẹ nhõm:
"Tốt quá... Xem ra đã thành công rồi, vừa nãy thật sự sắp dọa chết bọn tôi đấy. Thậm chí Ôn Dao còn..."
Ôn Dao thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc Trác Phù một cái.
Trác Phù tiếp thu đước tín hiệu từ tầm mắt của Ôn Dao, anh lập tức đổi giọng: "Không phải bọn tôi, chỉ tôi, chỉ có tôi bị hù thôi. Lúc nãy Ôn Dao rất bình tĩnh, thật đó."
Ánh mắt Thời An dời khỏi người hai người họ, rơi vào trên người người áo bào đen cách đó không xa.
Cậu hơi ngẩn ra, có chút nghi hoặc nghiêng đầu hỏi:
"... Ai vậy?"
Cậu cứ cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng suy nghĩ một hồi lại không nhớ ra là ai.
"..."
Trác Phù và Ôn Dao nhất thời nghẹn họng.
Hai người họ liếc nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên giới thiệu thân phận của người này như thế nào.
Đúng lúc này, Mục Hành từ phía sau tiến tới, anh không chút dấu vết chắn giữa Thời An và người áo bào đen.
Anh nhìn người áo bào đen, nói:
"Giao dịch vẫn còn có hiệu lực, đợi sau khi tập hợp được toàn bộ bộ phận, ông sẽ được tận mắt nhìn chúng nó bị tiêu hủy."
Người áo bào đen dùng cặp mắt bị che khuất bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ u ám và phức tạp hiện lên dưới đáy mắt, khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Thế nhưng, một lúc lâu sau, ông ta nhắm mắt lại không nói lời nào.
Ôn Dao: "Thế nhưng trước lúc đó phải phiền ông tiếp tục ở yên dưới sự giám sát của cục quản lí rồi."
Cô tiến lên phía trước, dẫn người áo bào đen rời đi.
Mục Hành không nói gì nghiêng đầu sang nhìn Trác Phù:
Trác Phù: "..."
Trác Phù đứng tại chỗ, quay đầu nhìn bóng người dần dần nhỏ đi của Ôn Dao và người áo bào đen, lại quay đầu nhìn Mục Hành đứng bên cạnh, sau đó Trác Phù khô khan cười hai tiếng: "Ha ha, ha ha ha, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa. Tôi còn chút chuyện ở cục quản lí chưa xử lí xong, chào nhé!"
Sau khi cấp tốc nói xong những lời này, Trác Phù xoay người đuổi theo Ôn Dao sắp không thấy bóng dáng:
"Này! Chờ tôi với! Cho tôi ké một đoạn đi!"
Giọng Trác Phù càng lúc càng xa, mãi đến khi biến mất không thấy đâu nữa.
Thời An nhìn bóng người của Trác Phù, có chút mờ mịt.
Cậu quay đầu nhìn Mục Hành: "Chuyện gì vậy?"
Giao dịch gì cơ?
Mục Hành rủ mắt xuống, anh mở miệng định nói điều gì đó, thế nhưng một giây sau, anh còn chưa kịp mở miệng đã bị một âm thanh quái dị cắt ngang —
"Ọc ọc ọc."
Anh hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bụng Thời An.
Thời An: "..."
Hu hu, đói quá.
Cậu đè lên cái bụng đang kêu ùng ục, tủi thân nói:
"Anh biết không, ở vực sâu không có món nào ngon để ăn hết á, thật sự là không có gì để ăn cả! Em muốn ăn kem ly, kết quả đám tụi nó lại nghiền nát thịt ma vật thành cháo thịt... Nếu em muốn ăn thịt ma vật chẳng lẽ em không thể tự mình đi bắt à! Cần gì đám tụi nó đưa tới đâu chứ!"
Mục Hành buồn cười.
Anh khẽ cười một tiếng, giơ tay lên vuốt mái tóc mềm mại của thiếu niên: "Đi nào, chúng ta đi ăn gì đó trước đã."
"Em muốn ăn kem ly thật sự!"
Thời An hung dữ nghiến răng nói.
Ánh mắt Mục Hành đầy dịu dàng, tựa như thủy triều mềm mại được bao bọc bởi sương mù sáng sớm.
Phiền muộn tối tăm và lệ khí lắng đọng ở đáy mắt mấy ngày trước đã biến mất, giống như tuyết đang tan ra trên cánh đồng tuyết, bị sưởi ấm hóa thành một hồ nước cất, chỉ còn lại màu xanh thẳm trong suốt như bầu trời, sự lãnh khốc và giá lạnh từng hiện diện giờ không còn sót lại dấu vết nào.
Anh đáp: "Được."
"Em muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu!"
"Tốt quá."
Thời An suy nghĩ một lát bèn bổ sung:
"Với lại em muốn anh ôm em đi."
Mục Hành cúi người, vừa cười vừa cúi đầu hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
"Được."
***
Thời An treo cả tay lẫn chân trên người Mục Hành, cái đuôi to màu trắng bạc quấn quanh vòng eo thon gầy mạnh mẽ của anh, đầu chôn vào trên vai anh liên tục hít ngửi.
Rõ ràng chỉ vài ngày không gặp nhưng lại giống như đã xa cách hơn mấy tháng.
Nhìn thế nào cũng thấy nhân loại trước mắt hợp ý mình.
Ấm áp, rắn chắc, vững vàng bảo vệ cậu trong lồng ngực, đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch, mái tóc dài lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn.
Sự mất mát và mờ mịt cảm nhận được trước đó ở vực sâu giờ đây đã biến mất không còn chút dấu vết.
Cảm giác hiện tại khiến Thời An cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mục Hành để thiếu niên tùy ý treo toàn bộ sức nặng lên trên người anh, anh dung túng để thiếu niên cọ qua cọ lại trên người mình, đối với việc này anh chẳng những không hề oán hận câu nào, thậm chí còn vui mừng khi nhìn thấy thành quả này.
Anh dùng cánh tay vững vàng đỡ eo thiếu niên, để tránh cậu vô ý tuột khỏi người mình.
Mãi đến lúc ăn cơm, Thời An mới xuống khỏi người Mục Hành, nhưng cái đuôi vẫn một mực quấn bên hông người đàn ông không chịu buông lỏng.
Nhìn mỹ thực nóng hôi hổi, đủ mọi màu sắc, hương thơm nức mũi trước mặt, Thời An quả thực cảm động đến sắp hỏng mất.
Thiếu niên ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan, trong chớp mắt đồ ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.
— Hu hu hu hu hu hu đồ ăn của nhân loại ngon quá đi mất!
Thời An hít mũi một cái, hốc mắt hơi ươn ướt.
So với nơi này, vực sâu quả thật chính là nhà tù!
Đừng nói đến kem ly, ở vực sâu chẳng có gì để ăn cả, chỉ có đủ các loại ma vật thối hoắc... Nhưng từ sau khi ăn đồ ăn của nhân loại, Thời An đã không thể nào ép buộc bản thân xem những con ma vật đó như đồ ăn nữa rồi!
Cậu lại lần nữa quét sạch chén dĩa trên bàn:
"Thêm một phần nữa!"
Người máy trong nhà chính Mục gia chậm rì rì đến gần, dọn sạch những chén đĩa trống rỗng đi, lần nữa đưa đồ ăn mới lên.
Mục Hành ngồi một bên, hai tay giao nhau đặt trên bàn, ánh mắt bình tĩnh rơi lên người Thời An. Cả quá trình anh không hề động tới đồ ăn, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, thỉnh thoảng lại vươn tay vỗ lưng an ủi thiếu niên, hoặc liên tục đưa dĩa đồ ăn mới qua, đặt ở nơi mà Thời An chỉ cần đưa tay là có thể lấy được.
Anh còn thỉnh thoảng đưa tay đỡ cái đuôi đang quấn bên hông mình một cái, để cái đuôi quấn chặt hơn một chút.
Rất hiển nhiên là vì trong lúc đang ăn Thời An vô cùng chuyên chú, dù sao cũng có lúc cái đuôi sẽ lỏng ra một chút.
Hồi lâu sau, cuối cùng Thời An cũng ăn no.
Bóng ma trong lòng do đồ ăn tệ hại ở vực sâu tạo thành cuối cùng cũng đã hồi phục.
Cậu thuận lý thành chương ngã người vào trong lồng ngực người đàn ông, lười biếng ngáp một cái: "No quá..."
Đúng lúc này, Thời An đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi:
"Đúng rồi, anh vẫn chưa trả lời vấn đề em hỏi vừa nãy."
Cái người nhìn có chút quen quen ấy là ai, còn giao dịch gì gì đó là đang xảy ra chuyện gì?
Mục Hành tóm tắt mọi chuyện cho cậu nghe.
Thời An như có điều suy tư ngậm thìa bạc, hàng mi dài cụp xuống che khuất tròng mắt màu đỏ:
"Vậy nên... ông ta chính là cái người trong tổ chức kì quái trước đó cứ hay gây khó dễ với em hả?"
"Đúng vậy."
"Cũng chính ông ta đã đưa em về vực sâu?"
"Đúng vậy."
Thời An suy tư một hồi rồi hỏi: "Trước đây ông ta cũng là dáng vẻ quỷ quái đó ư?"
Mục Hành: "Không, trước đây hẳn là ông ta có dáng vẻ khác."
Anh nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, nói tiếp: "Ông ta thông qua cấm chú để nhận được tuổi thọ vượt quá tuổi thọ của nhân loại bình thường, hơn nữa vì để đạt được lực lượng mạnh hơn nên mới khiến bề ngoài bị tàn phá thành dáng vẻ hiện tại."
"Dù anh và ông ta không làm giao dịch đó thì em vẫn sẽ giải phóng linh hồn của con Hỏa Long kia."
Thời An lại múc một muỗng kem, hàm hồ nói:
"Nhưng... vì sao ông ta lại muốn làm vậy?"
Mục Hành rủ lông mi xuống, lắc đầu: "Anh cũng không rõ lắm."
Nói đúng ra, anh không quan tâm.
Có lẽ là bị lừa gạt, hoặc có lẽ là vì ngu xuẩn và mù quáng, hoặc giả chỉ đơn giản là vì nhỏ yếu...
Dù có là vì nguyên nhân nào thì kết cục cuối cùng vẫn không thể nào sửa đổi.
Nhân loại giết chết rồng, lợi dụng ma lực trong đó để thành lập nên tổ chức cường đại hơn, sáng tạo ra kĩ thuật thực dụng hơn, thậm chí xã hội hiện nay càng tân tiến hơn.
Có lẽ người áo bào đen hoàn toàn không biết gì về điều này, hoặc có lẽ bản thân ông ta cũng có tham dự trong đó.
Quan hệ của ông ta và Hỏa Long có lẽ là bạn bè, có lẽ là người yêu, hoặc không phải cái nào trong hai mối quan hệ đó.
Đối với Mục Hành những chuyện đó đều không có chút giá trị nào, anh cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Mỗi một người đều sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của bản thân.
Dù ông ta phải gánh chịu biết bao tội nghiệt, hối hận, thống khổ và hận thù tra tấn suốt tháng năm dài đằng đẵng... thì những thứ đó đều là thứ mà ông ta phải gánh chịu, phải nhận lấy.
Mục Hành nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, khẽ nở nụ cười.
Tuy rằng... anh không chút nghi ngờ bản thân mình cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự như vậy.
Dù cho trên lưng phải gánh chịu tội nghiệt càng nặng hơn thì anh cũng sẽ không hối tiếc.
"Ồ."
Thời An không chút bận lòng tiếp nhận lí do thoái thác của Mục Hành.
Dù sao cậu cũng không quá mức hiếu kì.
Mục Hành: "Ăn no chưa?"
Thời An thỏa mãn gật đầu, đẩy ly thủy tinh đã bị quét sạch đến tận đáy ra, lười biếng ngáp một cái.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Mục Hành vang lên.
Là Ôn Dao.
Một màn hình ảo hiện lên trước mặt.
"..."
Ôn Dao nhìn một người một rồng ôm dính lấy nhau trước mặt, mí mắt không khỏi giật giật: "Trưởng quan, không ngờ ngài lại chọn chế độ màn hình ảo."
Mục Hành bình tĩnh đáp: "Không có tay để cầm."
Ôn Dao: "............"
Tôi cmn không còn gì để nói nữa.
Cô hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn lập tức cắt ngang cuộc gọi này lại, sau đó dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: "Vừa rồi người áo bào đen đã đưa cho chúng ta khá nhiều thông tin hữu ích và cả không ít địa điểm tụ tập của tín đồ dị giáo. Kế tiếp chúng ta có cần phải..."
Mục Hành cắt ngang lời cô:
"Bây giờ tôi không phải là cấp trên của cô nữa, mấy việc này không cần báo cáo xin chỉ thị của tôi."
Ôn Dao khẽ giật mình: "Nhưng..."
"Cô cho rằng sau khi đã làm ra những chuyện đó, bên phía cục quản lí vẫn có thể thừa nhận chức vụ ban đầu của tôi à?"
Mục Hành hời hợt nói:
Ôn Dao dừng lại một chút rồi im lặng.
Thời An vừa đưa tay vuốt ve làm rối tung tóc bạc trên vai Mục Hành, vừa có chút hiếu kì hỏi:
"Anh đã làm chuyện gì vậy?"
Mục Hành thoáng nghiêng đầu, để mặc ngón tay thiếu niên làm loạn mái tóc của mình. Dù bị kéo đau thì mặt anh cũng không hề biến sắc, trong ánh mắt mang theo chút dịu dàng lơ đãng.
Anh suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Anh chỉ tìm biện pháp đưa em về thôi."
Ôn Dao ở bên kia màn hình ảo: "..."
Ngài thật sự đã tóm lược quá mức rồi đó.
Rõ ràng trưởng quan đã đơn thương độc mã san phẳng nơi ở của cục trưởng cục quản lí, tàn sát toàn bộ doanh trại của lính đánh thuê, hơn nữa còn tham dự vào âm mưu phá vỡ toàn bộ đại lục, chỉ vì để kết nối vực sâu và đại lục.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã khuấy đảo toàn bộ cục quản lí, thậm chí là toàn bộ đại lục đến mức gà chó không yên.
Hiện tại may mắn thay Thời An đã trở về, bằng không Ôn Dao thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo Mục Hành sẽ còn làm ra hành động kinh khủng nào nữa.
Thời An híp hai mắt lại nở nụ cười.
Cậu dán tới gần hôn một cái lên cằm Mục Hành, vui vẻ lắc đuôi, mềm mại khích lệ:
" — Vậy xem ra anh làm tốt lắm đó nha."
Mục Hành trầm thấp cười một tiếng: "Đúng là vậy thật."
Ôn Dao: "..."
Cô thật sự không muốn nhìn tiếp nữa.
Khóe mắt Ôn Dao kéo căng, cô khô khan cắt đứt đối thoại của một người một rồng: "Bất luận thế nào, trước khi chỉ lệnh chính thức được truyền xuống, ngài vẫn là trưởng quan của tôi. Trong khoảng thời gian ngài thu thập vật môi giới, tôi sẽ dẫn thành viên ban chiến đấu tiến hành tìm kiếm và vây quét những nơi đó."
Mục Hành gật đầu: "Được."
Cuộc gọi lập tức bị phía đối diện lo lắng không yên kết thúc, gần như không muốn kéo dài tiếp đoạn báo cáo này thêm một giây nào nữa.
Mục Hành rủ mắt xuống, tựa như đang nhớ ra điều gì đó, anh nói:
"Nói mới nhớ, trong khoảng thời gian ở vực sâu em đã làm gì vậy?"
Thời An lập tức hưng phấn đáp: "Em làm được rất nhiều chuyện luôn á!"
"Em dùng long diễm nung chảy cả khối đá vực sâu thành ghế ngồi cho em nè..."
Cậu bẻ từng ngón tay đếm đếm:
"Ở vực sâu em còn khôi phục lại được sức mạnh, tiện tay thành lập một vương quốc của mình, còn nô dịch toàn bộ ma vật vực sâu nữa á. Em bắt chúng tìm đủ loại tài bảo về cho em..."
Mục Hành: "..."
Không thể nghe ra cảm xúc vui buồn nào từ trong giọng nói trầm thấp bình tĩnh của anh:
"Nghe có vẻ rất vui nhỉ."
"Đúng vậy đúng vậy." Thời An không tim không phổi gật đầu đáp: "Tài bảo dự trữ của em tăng gấp vài lần luôn rồi á!"
Mục Hành: "......"
Anh ôm lấy vòng eo của thiếu niên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại đầy áp lực, tựa như đang khắc chế cảm xúc tiêu cực uể oải nào đó:
"Em không nhớ anh à?"
"Ngay lúc đầu thì không."
Thời An giương mắt, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng phảng phất như hào quang thuần khiết lại sáng chói, cậu lung lay chóp đuôi, cực kì nghiêm túc đáp:
"Thế nhưng đợi đến lúc sau thì em làm cách nào cũng không thể quên được anh."
Mục Hành hơi ngẩn ra.
Anh biết rõ, rồng của anh đang dùng một phương thức khác nói với anh rằng —
Đúng vậy, em nhớ anh.
Hết chương 140.
Tác giả có lời muốn nói: .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phản Hồi Sai Lầm
2. Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
3. Nương Tử Xung Hỷ
4. Đôi Mắt Màu Xanh
=====================================
Rồng bạo quân lại vì công chúa mà từ bỏ cả một đế quốc!
(Đương nhiên cũng vì mỹ thực nữa)
(Nhưng điểm này Mục Hành không cần biết đâu)
Editor: Vừa soft vừa hài xỉu:)))
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận