Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
Editor: Lam Phi Ngư
Bên ngoài phòng bệnh.
"Đúng, cậu ấy bị cảm lạnh rồi."
Bác sĩ đưa giấy khám bệnh cho Vương Lê, sau đó nhét bút lại vào trong túi áo: "Tôi đã kê thuốc, theo lẽ thường thì hẳn sẽ hết nhanh thôi. Nhưng mà lượng kem ly cậu ấy ăn thật sự quá nhiều, vì vậy tốt nhất là nên ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi."
Ừm, giống với những gì Vương Lê đoán.
Vương Lê cảm ơn bác sĩ rồi sau đó đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Thời An đang nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mặt cậu trắng bệch, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ngấn nước, yếu ớt nói:
"Tôi sắp chết rồi."
Vương Lê: "..."
Khóe miệng Vương Lê giật một cái: "Yên tâm đi, cậu không chết được đâu. Cậu chẳng qua là ăn quá nhiều kem ly nên bị cảm lạnh thôi."
Nhìn thiếu niên ốm yếu trước mặt, Vương Lê không nhịn được mà thở dài.
Lần này Vương Lê cũng có lỗi.
Ban đầu Vương Lê nghĩ rằng Thời An ăn nhiều kem ly đến vậy là vì Thời An đã tự nắm chắc, nhưng Vương Lê lại không ngờ rằng cậu chỉ đơn giản là không tự chủ được mà thôi.
Vương Lê mở miệng hỏi:
"Tôi tính ra ngoài nói chuyện với mấy thành viên còn lại một lát, cậu có cần tôi mua gì không?"
Thời An suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói:
"Cái thứ chiều hôm nay á, lạnh lạnh ngọt ngọt..."
Vương Lê: "..."
Cậu còn muốn ăn nữa hả!
Lông mày Vương Lê không nhịn được giật giật, Vương Lê cắn răng nói: "Cái đó thì không thể!"
Thời An tủi thân im lặng.
Vương Lê vừa tức vừa buồn cười: "Tôi chưa từng thấy người nào ham ăn chocolate parfait ăn đến mức tự mình nhập viện luôn. Lẽ nào đây là lần đầu tiên cậu ăn nó à?"
Thời An khẽ chớp mắt, gật đầu nói: "Đúng đó."
Việc này lại khiến Vương Lê sửng sốt: "...Hả?"
Thời An nghiêm túc nói: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn món này á, ăn siêu ngon luôn."
Vương Lê ngây người, cậu ta dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Thời An đang nằm trên giường bệnh một lượt từ trên xuống dưới.
Thiếu niên rất gầy, nằm dưới chăn gần như không hề có chút trọng lượng, thoạt nhìn phảng phất như bị giường bệnh trắng như tuyết nhấn chìm, cần cổ lộ ra ngoài vô cùng nhỏ nhắn dễ gãy, đường cong quai hàm gầy thấy rõ, có một loại ngây thơ yếu ớt và nhỏ bé không hợp với tuổi.
Lại nhớ tới những lời đồn tranh đấu nội bộ trong Thời gia, ánh mắt Vương Lê không khỏi trở nên phức tạp.
Hiển nhiên là Thời An ở Thời gia đã không được coi trọng đến một trình độ nào đó luôn rồi.
Dẫu sao Thời gia cũng là một gia tộc sung túc giàu có, sao lại ngược đãi dày vò con trai trưởng đến thế?
Lẽ nào...
Thì ra là vậy, thế nên Thời An mới phải âm thầm che giấu thực lực của bản thân?
Thời An hoàn toàn không biết trong đầu Vương Lê đang tự suy diễn tình tiết đau khổ gì.
Bởi vì lần này mọi chuyện thật sự chỉ vì cậu nhất thời tham ăn mà thôi.
Bàn tay đặt dưới chăn của Thời An hơi run run, cậu đau khổ hít hít mũi.
Cậu siêu sợ đau.
Vương Lê dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thời An.
Vương Lê thở dài một hơi rồi nói với giọng dịu dàng: "Cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, sau này cậu muốn ăn bao nhiêu chocolate parfait cũng được."
Thời An: "Thật vậy hở!"
Vương Lê gật đầu: "Thật."
Vương Lê nhẹ chân xoay người ra khỏi phòng bệnh, còn thuận tay đóng lại cửa phòng.
Thời An và Triệu Xã nằm cùng một bệnh viện nhưng khác khu. Một người nằm ở khu bệnh bình thường, một người thì bị ma lực tổn thương nên nằm ở khu bệnh đặc biệt.
Vương Lê đi trên hành lang trống trải, vừa nghĩ tới sắp gặp ba người đồng đội đang đợi ở khu bệnh khác, Vương Lê liền cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau.
Aizz... phải giải thích với họ thế nào đây, nói ra sự thật Thời An chỉ đơn giản là ăn quá nhiều kem ly à?
Khi sắp rời khỏi khu bệnh bình thường, đột nhiên Vương Lê phát hiện có vật gì đó đang rung rung trong túi áo.
Vương Lê móc ra một cái điện thoại.
Vương Lê khẽ giật mình, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại.
Đây là điện thoại của Thời An.
Vừa rồi vì Vương Lê vội vã đưa Thời An đến bệnh viện nên đã tiện tay bỏ điện thoại của Thời An vào trong túi áo.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng lại không thấy tên người gọi.
Vương Lê nhận điện thoại, lễ phép nói: "A lô? Xin hỏi ngài là?"
Điện thoại bên kia yên lặng vài giây.
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: "Thời An đâu?"
Vương Lê: "Thật ngại quá, hiện tại Thời An đang ở bệnh viện, e rằng không tiện nghe máy, xin hỏi ngài có cần chuyển lời gì không?"
Cuộc gọi đã cúp.
Vương Lê hơi khó hiểu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, chỉ có một dãy số, cũng không nhìn ra được gì.
...Thôi kệ vậy.
Vương Lê lắc đầu, thuận tay kéo một chị y tá lại đưa điện thoại cho đối phương, nhờ cô lát nữa trả điện thoại cho Thời An, sau đó Vương Lê vội vã rời khỏi bệnh viện.
Mục Hành thả điện thoại xuống.
Tầm mắt anh rơi lên màn hình vài giây, đáy mắt thâm trầm không thể nhìn thấu chút cảm xúc dư thừa nào.
"Ôn Dao." Mục Hành đột nhiên mở miệng.
Ôn Dao đang chuẩn bị báo cáo tiến độ nhiệm vụ điều tra ngước mắt nhìn: "Có."
"Xác định vị trí của số điện thoại này." Dứt lời, Mục Hành đưa điện thoại tới.
Ôn Dao khẽ giật mình.
Định vị...?
Thế nhưng, là một cấp dưới xứng chức, Ôn Dao không nhiều lời truy hỏi mà lập tức bắt đầu sử dụng quyền hạn của mình để hoàn tất việc Mục Hành giao.
Rất nhanh sau đó, Ôn Dao ngẩng đầu báo cáo ngắn gọn: "Nơi định vị cuối cùng hiển thị vị trí tại bệnh viện tư nhân phía Tây."
"Ừm." Mục Hành hơi gật đầu, anh rũ mắt, ánh mắt rơi lên báo cáo nhiệm vụ trong tay.
"Đi ra ngoài đi." Mục Hành lạnh nhạt nói.
"Vâng." Ôn Dao xoay người ra khỏi văn phòng Mục Hành, cô thuận tay đóng lại cánh cửa sau lưng.
Trong văn phòng lại trở nên tĩnh lặng, qua một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng báo cáo nhiệm vụ lật qua lật lại vang lên.
Mười lăm phút sau.
Cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, trên khuỷu tay Mục Hành vắt áo bành tô, thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Ôn Dao hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy: "Trưởng quan, ngài còn gì dặn dò không ạ?"
Mục Hành lắc đầu: "Không."
Anh vừa đi vừa đeo găng tay vào, nhìn lướt qua Ôn Dao đang tiến lại gần, nói: "Giải tán đi, hôm nay tan việc sớm."
Ôn Dao khẽ giật mình, trên mặt cô nàng lộ ra dấu hỏi chấm.
Này, rõ rành rành là trưởng quan vừa mới trở về không lâu... đột nhiên rời đi là vì có chuyện gì gấp sao?
Ở nơi khác.
Vương Lê cong ngón tay, khẽ gõ cửa phòng bệnh:
"Thế nào rồi?"
Trần Mộng và Ngô Hoán Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh, Triệu Xã cao lớn như cột điện lại suy yếu ngồi trên giường. Tuy sắc mặt Triệu Xã vẫn còn rất tệ nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi vừa mới bước ra khỏi cabin kim loại.
Triệu Xã gật đầu với Vương Lê: "Đỡ hơn một chút rồi."
Vương Lê: "Bác sĩ nói sao?"
Trần Mộng đáp: "Ma lực chấn động quá mức dẫn đến khí huyết hỗn loạn và chấn động não. Tố chất thân thể Triệu Xã khá mạnh nên nghỉ ngơi một ngày là khỏe, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của chúng ta."
Vương Lê gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời khắc mấu chốt như lúc này, bất kì thành viên nào trong đội tụt lại phía sau đều là tổn thất cho cả đội.
Ngô Hoán Thành ở bên cạnh cất tiếng hỏi: "Thời An bên đó sao rồi?"
Vương Lê do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật: "Thời An chỉ bị thương ngoài da thôi, không quá nghiêm trọng."
Trần Mộng nhíu mày: "Đội trưởng, hệ thống xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đột nhiên xuất hiện trục trặc nghiêm trọng đến vậy?"
Vương Lê lắc đầu, áy náy nói: "Việc này tôi chưa rõ lắm nhưng tôi đã gọi nhân viên đến sửa chữa và kiểm tra rồi, chắc hẳn chờ một lát là sẽ biết được nguyên nhân trục trặc."
Trần Mộng: "Nếu thế thì kết quả so tài lần này không tính..."
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 35 nhé mn
Trần Mộng còn chưa dứt lời thì đã bị Triệu Xã trên giường bệnh cắt ngang: "Tôi thua rồi."
Bên ngoài phòng bệnh.
"Đúng, cậu ấy bị cảm lạnh rồi."
Bác sĩ đưa giấy khám bệnh cho Vương Lê, sau đó nhét bút lại vào trong túi áo: "Tôi đã kê thuốc, theo lẽ thường thì hẳn sẽ hết nhanh thôi. Nhưng mà lượng kem ly cậu ấy ăn thật sự quá nhiều, vì vậy tốt nhất là nên ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi."
Ừm, giống với những gì Vương Lê đoán.
Vương Lê cảm ơn bác sĩ rồi sau đó đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Thời An đang nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mặt cậu trắng bệch, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ngấn nước, yếu ớt nói:
"Tôi sắp chết rồi."
Vương Lê: "..."
Khóe miệng Vương Lê giật một cái: "Yên tâm đi, cậu không chết được đâu. Cậu chẳng qua là ăn quá nhiều kem ly nên bị cảm lạnh thôi."
Nhìn thiếu niên ốm yếu trước mặt, Vương Lê không nhịn được mà thở dài.
Lần này Vương Lê cũng có lỗi.
Ban đầu Vương Lê nghĩ rằng Thời An ăn nhiều kem ly đến vậy là vì Thời An đã tự nắm chắc, nhưng Vương Lê lại không ngờ rằng cậu chỉ đơn giản là không tự chủ được mà thôi.
Vương Lê mở miệng hỏi:
"Tôi tính ra ngoài nói chuyện với mấy thành viên còn lại một lát, cậu có cần tôi mua gì không?"
Thời An suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói:
"Cái thứ chiều hôm nay á, lạnh lạnh ngọt ngọt..."
Vương Lê: "..."
Cậu còn muốn ăn nữa hả!
Lông mày Vương Lê không nhịn được giật giật, Vương Lê cắn răng nói: "Cái đó thì không thể!"
Thời An tủi thân im lặng.
Vương Lê vừa tức vừa buồn cười: "Tôi chưa từng thấy người nào ham ăn chocolate parfait ăn đến mức tự mình nhập viện luôn. Lẽ nào đây là lần đầu tiên cậu ăn nó à?"
Thời An khẽ chớp mắt, gật đầu nói: "Đúng đó."
Việc này lại khiến Vương Lê sửng sốt: "...Hả?"
Thời An nghiêm túc nói: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn món này á, ăn siêu ngon luôn."
Vương Lê ngây người, cậu ta dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Thời An đang nằm trên giường bệnh một lượt từ trên xuống dưới.
Thiếu niên rất gầy, nằm dưới chăn gần như không hề có chút trọng lượng, thoạt nhìn phảng phất như bị giường bệnh trắng như tuyết nhấn chìm, cần cổ lộ ra ngoài vô cùng nhỏ nhắn dễ gãy, đường cong quai hàm gầy thấy rõ, có một loại ngây thơ yếu ớt và nhỏ bé không hợp với tuổi.
Lại nhớ tới những lời đồn tranh đấu nội bộ trong Thời gia, ánh mắt Vương Lê không khỏi trở nên phức tạp.
Hiển nhiên là Thời An ở Thời gia đã không được coi trọng đến một trình độ nào đó luôn rồi.
Dẫu sao Thời gia cũng là một gia tộc sung túc giàu có, sao lại ngược đãi dày vò con trai trưởng đến thế?
Lẽ nào...
Thì ra là vậy, thế nên Thời An mới phải âm thầm che giấu thực lực của bản thân?
Thời An hoàn toàn không biết trong đầu Vương Lê đang tự suy diễn tình tiết đau khổ gì.
Bởi vì lần này mọi chuyện thật sự chỉ vì cậu nhất thời tham ăn mà thôi.
Bàn tay đặt dưới chăn của Thời An hơi run run, cậu đau khổ hít hít mũi.
Cậu siêu sợ đau.
Vương Lê dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thời An.
Vương Lê thở dài một hơi rồi nói với giọng dịu dàng: "Cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, sau này cậu muốn ăn bao nhiêu chocolate parfait cũng được."
Thời An: "Thật vậy hở!"
Vương Lê gật đầu: "Thật."
Vương Lê nhẹ chân xoay người ra khỏi phòng bệnh, còn thuận tay đóng lại cửa phòng.
Thời An và Triệu Xã nằm cùng một bệnh viện nhưng khác khu. Một người nằm ở khu bệnh bình thường, một người thì bị ma lực tổn thương nên nằm ở khu bệnh đặc biệt.
Vương Lê đi trên hành lang trống trải, vừa nghĩ tới sắp gặp ba người đồng đội đang đợi ở khu bệnh khác, Vương Lê liền cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau.
Aizz... phải giải thích với họ thế nào đây, nói ra sự thật Thời An chỉ đơn giản là ăn quá nhiều kem ly à?
Khi sắp rời khỏi khu bệnh bình thường, đột nhiên Vương Lê phát hiện có vật gì đó đang rung rung trong túi áo.
Vương Lê móc ra một cái điện thoại.
Vương Lê khẽ giật mình, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại.
Đây là điện thoại của Thời An.
Vừa rồi vì Vương Lê vội vã đưa Thời An đến bệnh viện nên đã tiện tay bỏ điện thoại của Thời An vào trong túi áo.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng lại không thấy tên người gọi.
Vương Lê nhận điện thoại, lễ phép nói: "A lô? Xin hỏi ngài là?"
Điện thoại bên kia yên lặng vài giây.
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: "Thời An đâu?"
Vương Lê: "Thật ngại quá, hiện tại Thời An đang ở bệnh viện, e rằng không tiện nghe máy, xin hỏi ngài có cần chuyển lời gì không?"
Cuộc gọi đã cúp.
Vương Lê hơi khó hiểu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, chỉ có một dãy số, cũng không nhìn ra được gì.
...Thôi kệ vậy.
Vương Lê lắc đầu, thuận tay kéo một chị y tá lại đưa điện thoại cho đối phương, nhờ cô lát nữa trả điện thoại cho Thời An, sau đó Vương Lê vội vã rời khỏi bệnh viện.
Mục Hành thả điện thoại xuống.
Tầm mắt anh rơi lên màn hình vài giây, đáy mắt thâm trầm không thể nhìn thấu chút cảm xúc dư thừa nào.
"Ôn Dao." Mục Hành đột nhiên mở miệng.
Ôn Dao đang chuẩn bị báo cáo tiến độ nhiệm vụ điều tra ngước mắt nhìn: "Có."
"Xác định vị trí của số điện thoại này." Dứt lời, Mục Hành đưa điện thoại tới.
Ôn Dao khẽ giật mình.
Định vị...?
Thế nhưng, là một cấp dưới xứng chức, Ôn Dao không nhiều lời truy hỏi mà lập tức bắt đầu sử dụng quyền hạn của mình để hoàn tất việc Mục Hành giao.
Rất nhanh sau đó, Ôn Dao ngẩng đầu báo cáo ngắn gọn: "Nơi định vị cuối cùng hiển thị vị trí tại bệnh viện tư nhân phía Tây."
"Ừm." Mục Hành hơi gật đầu, anh rũ mắt, ánh mắt rơi lên báo cáo nhiệm vụ trong tay.
"Đi ra ngoài đi." Mục Hành lạnh nhạt nói.
"Vâng." Ôn Dao xoay người ra khỏi văn phòng Mục Hành, cô thuận tay đóng lại cánh cửa sau lưng.
Trong văn phòng lại trở nên tĩnh lặng, qua một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng báo cáo nhiệm vụ lật qua lật lại vang lên.
Mười lăm phút sau.
Cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, trên khuỷu tay Mục Hành vắt áo bành tô, thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Ôn Dao hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy: "Trưởng quan, ngài còn gì dặn dò không ạ?"
Mục Hành lắc đầu: "Không."
Anh vừa đi vừa đeo găng tay vào, nhìn lướt qua Ôn Dao đang tiến lại gần, nói: "Giải tán đi, hôm nay tan việc sớm."
Ôn Dao khẽ giật mình, trên mặt cô nàng lộ ra dấu hỏi chấm.
Này, rõ rành rành là trưởng quan vừa mới trở về không lâu... đột nhiên rời đi là vì có chuyện gì gấp sao?
Ở nơi khác.
Vương Lê cong ngón tay, khẽ gõ cửa phòng bệnh:
"Thế nào rồi?"
Trần Mộng và Ngô Hoán Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh, Triệu Xã cao lớn như cột điện lại suy yếu ngồi trên giường. Tuy sắc mặt Triệu Xã vẫn còn rất tệ nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi vừa mới bước ra khỏi cabin kim loại.
Triệu Xã gật đầu với Vương Lê: "Đỡ hơn một chút rồi."
Vương Lê: "Bác sĩ nói sao?"
Trần Mộng đáp: "Ma lực chấn động quá mức dẫn đến khí huyết hỗn loạn và chấn động não. Tố chất thân thể Triệu Xã khá mạnh nên nghỉ ngơi một ngày là khỏe, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của chúng ta."
Vương Lê gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời khắc mấu chốt như lúc này, bất kì thành viên nào trong đội tụt lại phía sau đều là tổn thất cho cả đội.
Ngô Hoán Thành ở bên cạnh cất tiếng hỏi: "Thời An bên đó sao rồi?"
Vương Lê do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật: "Thời An chỉ bị thương ngoài da thôi, không quá nghiêm trọng."
Trần Mộng nhíu mày: "Đội trưởng, hệ thống xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đột nhiên xuất hiện trục trặc nghiêm trọng đến vậy?"
Vương Lê lắc đầu, áy náy nói: "Việc này tôi chưa rõ lắm nhưng tôi đã gọi nhân viên đến sửa chữa và kiểm tra rồi, chắc hẳn chờ một lát là sẽ biết được nguyên nhân trục trặc."
Trần Mộng: "Nếu thế thì kết quả so tài lần này không tính..."
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 35 nhé mn
Trần Mộng còn chưa dứt lời thì đã bị Triệu Xã trên giường bệnh cắt ngang: "Tôi thua rồi."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận