Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?

Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
Hiện tại Thời An đang tập trung vùi mình vào cái ổ mới đã trở nên thoải mái hơn của mình.

Cậu thích vùi mình vào trong đống đồ lấp lánh ánh vàng rực rỡ, nhưng tiếc rằng hiện tại lại chẳng tìm thấy vật gì tương tự, thế nên Thời An đành phải tạm dùng đống cỏ khô này làm ổ.

Nhìn hang động bị phủ kín cỏ khô trước mặt, tâm trạng của Thời An thoáng cái rơi xuống đáy cốc.

Lúc đầu cậu nghĩ rằng có thể dùng cỏ khô để thay thế, nhưng mà...

Hoàn toàn khác biệt luôn á.

Lúc đống cỏ này dưới ánh mặt trời thì vàng óng ánh, nhưng sao lúc bỏ vào trong hang động tối tăm thì lại trở nên...

Mờ nhạt vậy hả?

Thời An rất không vui.

Hình ảnh vỡ nát và một đoạn kí ức hiện lên trong đầu.

Hang động tàn tạ trống rỗng, bông tuyết tung bay trong hang động, trên ngón tay ngắn ngủn của gã đàn ông lóe lên chiếc nhẫn Tinh Linh, vàng bạc châu báu vốn thuộc về cậu chất đống trong kho hàng, bảo thạch trân quý triển lãm trên danh sách đấu giá.

Nhân loại...

...Kẻ trộm!!!

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa động trên đỉnh đầu, rơi lên trên tấm lưng màu bạc trắng của Cự Long, như dòng sông lấp lánh uốn lượn.

Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng híp lại, đáy mắt lóe lên một loại u ám nóng nảy và kinh khủng nào đó, như liệt hỏa bốc cháy nơi rậm rạp, mang đến một loại cảm giác áp bách đầy bạo ngược.

Mục Hành bình tĩnh nhìn kĩ Cự Long trước mặt.

Ngón tay để xuôi bên người anh khẽ cong lên, lòng bàn tay không nắm lại, dao động ma lực mơ hồ lặng yên không một tiếng động chuẩn bị, cơ bắp căng thẳng, ánh mắt vừa tối vừa lạnh lẽo, không nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì.

Cự Long nghiêng đầu nhìn về phía Mục Hành.

Người đàn ông dáng người thon dài đứng trong một góc hang động, tóc như dòng thác bạc, mắt tựa bảo thạch xanh thẳm.

Anh mặt không biểu cảm, nhưng ngôn ngữ hình thể lại hiện ra sự cảnh giác và phòng bị, giống như một dây cung đang vận sức chờ phát động.

Điều kì lạ là ngọn lửa bừng lên sâu trong đồng tử dựng thẳng của Cự Long đang dần lụi tàn, cặp mắt đỏ vàng lập lòe tỏa sáng, như một bảo thạch lấp lánh rực rỡ.

Nó vui sướng lung lay chóp đuôi.

A, Sáng Lấp Lánh kìa.

Đẹp quá đi mất.

Cơn giận vừa rồi trong giây lát đã bị quăng ra sau đầu.

Thời An cúi người, tự duỗi cái đuôi của mình tới để dò xét, cậu theo thói quen muốn quấn lấy vòng eo của người đàn ông rồi kéo anh đến cạnh mình.

Thế nhưng trước khi cái đuôi của cậu chạm vào người anh, dao động ma lực xé trời phát ra một tiếng keng, lưỡi dao sắc bén màu trắng bạc bỗng cắt xuống lớp vảy trên đuôi của Cự Long, phát ra tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.

Chóp đuôi bị đẩy bật ra xa.

Mục Hành nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Cự Long.

Thời An nhìn nhân loại trước mặt, lại nhìn cái đuôi bị đánh bật ra của mình.

Sao lại vậy chứ?

Rõ ràng...

Cậu loáng thoáng nhớ được dường như nhân loại trước mặt không hề ghét khi bị cái đuôi của mình quấn quanh mà.

Thời An buồn rầu ngồi xổm xuống dưới đáy hang động, rơi vào suy tư.

Mục Hành đứng trước mặt Cự Long, giọng khàn khàn, anh nói chậm rãi:

"Mục đích của ngươi là gì?"

Anh biết, Cự Long nghe hiểu được anh nói gì.

Quái vật khổng lồ trước mặt không phải là ma vật bình thường, mà là loài huyễn tưởng có thể hóa thành hình người. Tuy rằng tung tích của loài huyễn tưởng đã biến mất rất lâu trên đại lục, thế nhưng Cự Long đã ẩn núp trong xã hội loài người được một thời gian lâu đến vậy lại không hề lộ chút manh mối, nó không thể nào không hiểu ngôn ngữ nhân loại.

Cự Long toàn thân màu trắng bạc trừng mắt nhìn Mục Hành, trông có vẻ như là đã nghe hiểu.

Một giây sau, nó giang rộng hai cánh sau lưng.

"Vù —"

Vô số cỏ khô vàng kim óng ánh bị cuồng phong xoáy lên, bay múa dưới đáy hang động.

Mục Hành không thể không nheo mắt lại mới có thể miễn cưỡng thấy rõ thân hình của Cự Long.

Nó bay về phía cửa động trên đỉnh đầu, trong giây lát đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại những cọng rơm rạ đang yên lặng rơi xuống và nửa bầu trời xanh thẳm trong suốt.

Mục Hành: "..."

Nghe hiểu cái beep ấy.

Có điều, việc Cự Long rời đi là một cơ hội.

Mục Hành tập trung ý chí, bắt đầu dò xét bức tường ma lực giam giữ mình.

Anh đưa bàn tay vỗ vào trong không khí, chậm rãi chạm lên bức tường, sau đó khẽ nhíu mày.

Pháp thuật này hẳn đã sớm thất truyền.

Mặc dù bức tường này được ngưng tụ từ ma lực nhưng trước khi chạm vào lại không hề cảm nhận được bất kì dao động ma lực nào, điều này đồng nghĩa với việc không thể phá vỡ bức tường từ bên trong.

Nếu đã vậy, bạo lực phá hủy thì thế nào —

"Ầm!!!"

Lưỡi dao sắc bén đụng mạnh vào bức tường không khí, phát ra âm thanh như kim loại va chạm nhau, tiếng rung vang vọng ù ù thật lâu không dứt trong hang động rộng lớn trống trải.

Thế nhưng, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mục Hành che lại xương sườn đang ẩn ẩn đau của bản thân, anh ép mình nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, khẽ nhíu mày.

Cũng không ngạc nhiên lắm.

Cách này không được.

Mục Hành bỏ qua cách phá vỡ bức tường, ngược lại, anh bắt đầu thăm dò điểm cuối cùng của vách tường này.

Tường không khí dán sát lên vách đá kéo dài lên trên, dường như là để phòng ngừa Mục Hành phá hư vách đá, hoặc tránh cho anh rời khỏi nơi này từ cửa động trên đỉnh đầu.

Có điều, con đường rời đi không chỉ có một.

Hiển nhiên hang động này được đào rỗng từ một ngọn núi, ngay tại vị trí gần sát trước mặt là các lối đi lớn nhỏ thông ra bên ngoài hang động, gió lạnh vù vù tràn vào từ bên ngoài, cuốn vạt áo của anh bay lên.

Mục Hành thăm dò đi ra bên ngoài cửa hang.

Không bị ngăn cản.

Anh thuận lợi đi ra bên ngoài hang động.

Bốn phía là núi hoang đồ sộ, vách đá cao nghìn mét*, ngay rìa vách đá đột nhiên dốc xuống, phóng tầm mắt nhìn là một khung cảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được tiếng vù vù của gió lớn giữa ngọn núi, không thể nhìn thấy chút dấu vết hoạt động nào của con người.

(*từ gốc là thiên nhẫn: 1 nhẫn bằng 8 thước, 1 thước bằng 0.33m. 1000 nhẫn xấp xỉ 2640m. Tức ngọn núi này cao ít nhất là 2640m nha ~)

Mục Hành vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Mãi đến khi vách tường không khí ngăn lại đường đi của anh.

Ngay sau đó, anh thay đổi phương hướng, đi dọc theo vách tường vô hình —

Mười mấy phút sau, Mục Hành giương mắt, nhìn hang động mình vừa đi khỏi khi nãy lại lần nữa xuất hiện trước mặt.

Mục Hành: "..."

Tuy rằng không gian hoạt động ở nơi này rất rộng lớn và đầy đủ, có cả khu trong lẫn khu ngoài, thế nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự thật là anh không có cách nào để rời khỏi khu vực này.

Mục Hành im lặng suy tư vài giây, sau đó khó có thể tin nhíu mày.

Vậy là anh...

Bị một con rồng nhốt lại rồi sao?

***

Bên trong cục quản lí.

Trác Phù bực bội đi tới đi lui trong phòng nghiên cứu, Ôn Dao nhíu mày:

"Anh đừng đi lòng vòng nữa, tôi hoa mắt luôn rồi đây này."

Trác Phù hít sâu một hơi, dừng lại.

Trác Phù nói: "Vậy là... không tìm thấy Mục Hành? Cũng không tìm thấy Thời An?"

Ôn Dao gật đầu, bổ sung: "Hơn nữa trên mặt đất còn lưu lại dấu vết từng bị lửa đốt, vẫn còn đang kiểm tra đo lường ma lực, nhưng tôi đoán là —"

Ôn Dao vẫn chưa nói hết câu nhưng Trác Phù vẫn hiểu được ý của cô.

Là rồng.

Trác Phù giơ tay lên gãi sau đầu, vẻ mặt thất bại mắng một câu thô tục: "... Mẹ kiếp."

Dự cảm xấu nhất đã ứng nghiệm rồi.

Trong khoảng thời gian này, ngoài những công việc thường ngày ra thì Trác Phù vẫn luôn cẩn thận nghiên cứu tư liệu. Dựa vào tài liệu lịch sử, long diễm và bản mẫu ma lực do Mục Hành cung cấp, Trác Phù đã tiến hành đủ loại thí nghiệm trọng yếu trên thanh trường kiếm kia.

Hai ngày trước, vừa mới có được kết quả thí nghiệm.

Kết quả này khiến Trác Phù cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Rất hiển nhiên, là một nhân loại, năng lực kháng long diễm của Mục Hành cao đến đáng sợ, đó là một loại bảo vệ ma lực đến từ huyết mạch, giúp Mục Hành có thể ngăn cản liệt diễm đáng sợ có thể thiêu rụi mọi sinh vật thành tro bụi ở một mức độ nào đó.

Nhưng ngược lại, quy luật này cũng có mặt đối lập.

Trừ khi có được vũ khí thích hợp, còn không thì ma lực của Mục Hành sẽ không thể nào phá hư lớp vảy của Cự Long.

Nhưng mà...

Trác Phù chậm rãi quay đầu, nhìn thanh trường kiếm đang lẳng lặng nằm trên bàn.

Kiếm của Mục Hành đang ở đây.

Trong tình huống không có vũ khí lại đi đánh nhau với Cự Long, Mục Hành có thể sẽ bị rơi vào tình thế vô cùng xấu.

Ôn Dao: "Hiện tại anh có biện pháp nào không?"

Trác Phù suy sụp ngồi xuống, sau hồi lâu im lặng, Trác Phù khô khốc nói: "... Chỉ có thể phái người lục soát thôi."

Kì thật, Trác Phù không nói câu tiếp theo ra khỏi miệng.

Mặc dù hiện tại trên đại lục đã trải rộng dấu vết của nhân loại, thế nhưng vẫn còn nhiều khu vực diện tích rộng lớn vẫn chưa được khai thác và thăm dò hoàn toàn, trong đó có đủ các loại ma vật đang sinh sống.

Hơn nữa... Căn cứ vào sự hiểu biết của Trác Phù, với hình thể khổng lồ như thế của Cự Long, tốc độ bay của nó sẽ vô cùng kinh người.

Chỉ cần nó muốn, nó có thể đến bất kì nơi nào trên đại lục chỉ trong vài ngày.

Còn bọn họ thì hoàn toàn không có đủ nhân lực, năng lực và tài nguyên để tiến hành truy quét toàn bộ đại lục.

— Vì vậy, hi vọng rất xa vời.

***

Mục Hành ngồi ở nơi sâu trong hang động.

Đây không phải là lần đầu tiên anh bị thương trong hoàn cảnh ác liệt như thế này.

Lấy việc bảo tồn chiến lực làm tiền đề, Mục Hành cởi áo khoác của mình ra xé thành sợi vải. Sau khi dùng ma lực khử độc đơn giản, anh thuần thục dùng nó tiến hành băng bó xử lí miệng vết thương trên người mình.

Rất nhanh sau đó, vết cào trên vai đã ngừng chảy máu, chỗ xương sườn đứt gãy trên ngực cũng được cố định.

Mục Hành dùng răng thắt chặt lớp vải, sau đó lại lần nữa mặc áo vào.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa hang động trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió vù vù quen thuộc.

Rồng đã quay về.

Mục Hành ngước nhìn bằng tròng mắt xanh thẳm lạnh như băng, anh chống trường kiếm của mình gian nan đứng dậy.

Mục Hành theo thói quen bắt đầu căng cứng cơ bắp trên người, như một con thú hoang vĩnh viễn không bao giờ nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối luôn đảm bảo bản thân có thể bắt đầu chiến đấu bất kì lúc nào.

Cự Long màu trắng bạc lại hạ xuống như lần trước.

"Ầm ầm."

Một con ma vật cực lớn nhìn gần giống như heo rừng, toàn thân phủ đầy lông dài màu đen bị thả mạnh xuống dưới đáy hang động.

Mặt đất chấn động.

Ma vật rên lên một tiếng, xương cốt trên người dường như đã bị gãy do vừa rồi bị thả từ trên cao xuống, nó gian nan thở phì phò giữa đống rơm rạ.

Cự Long đập cánh hạ xuống.

Nó hé miệng, hỏa diễm hừng hực phun ra từ miệng Cự Long.

Gò má tái nhợt của người đàn ông bị ngọn lửa chiếu sáng, sâu trong tròng mắt xanh lam phản chiếu ánh lửa sáng rực, như biển xanh trời trong bị nhóm lên ngọn lửa.

Thế nhưng hỏa diễm được khống chế vô cùng tinh chuẩn, rơm rạ dưới người ma vật không hề bị bén lửa.

Mùi lửa cháy nồng đậm tràn ngập trong hang động.

Mấy giây sau đó.

Ma vật lông dài lúc nãy vẫn còn hấp hối đã biến thàng một khối thịt cực lớn bị nướng đến cháy khét.

Mục Hành: "..."

Anh cúi đầu nhìn khối thịt trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Cự Long.

Cự Long màu trắng bạc uy nghiêm khổng lồ, đồng tử dựng thẳng lạnh băng, trên người bao phủ hơi thở cường hãn mà kinh khủng, gần như có thể dọa lùi tất cả ma vật muốn lại gần.

Thời An chờ mong nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt.

— Mau ăn đi!

Sau lần bị từ chối khi nãy, cậu nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi cho ra một kết luận.

Vật sưu tầm của cậu nóng nảy như thế nhất định là vì đang đói bụng.

Bởi vì lúc đói bụng, tâm trạng của cậu cũng không được tốt giống vậy.

Thời An vui vẻ vẫy vẫy chóp đuôi.

Mình đúng là thông minh mà!

Ngay sau đó, sau khi nướng ít nhất hơn mười con ma vật thành tro tàn, cuối cùng Thời An cũng thành công học được cách khống chế độ chính xác của hỏa diễm.

Vì vậy, cuối cùng cậu quyết định mang một con ma vật về hang động, biểu diễn một ít thực lực của mình trước mặt chiến lợi phẩm.

Thế nhưng không biết vì sao, nhân loại kia vẫn đứng yên tại chỗ dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu, giống như anh đang vô cùng khó hiểu.

Người kia không chỉ không tán dương sự cường đại của cậu, mà thậm chí còn không thèm chạm vào thịt nướng trước mặt.

Thời An nghiêng đầu, trong cổ họng phát ra tiếng ọt ọt ngờ vực.

Mục Hành: "..."

Anh chỉ chỉ thịt ma vật trước mặt, nói thật chậm, gần như là không thể tin nổi: "Cho ta?"

Hình như Thời An đã nghe hiểu.

Cậu thò móng vuốt đẩy tảng thịt nướng bự như ngọn núi về phía nhân loại. Thời An chờ mong nhìn chằm chằm Mục Hành.

Mau ăn đi mau ăn đi.

Ăn no rồi là chúng ta có thể ngủ chung á.

Hết chương 85.

Tác giả có lời muốn nói: Giam giữ play kì quái lại tăng thêm.jpg
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận