Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 39: Không biến về được!!!
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 39: Không biến về được!!!
Editor: Lam Phi Ngư
Qua một lúc lâu, Thời An mới ý thức được rốt cuộc ma trùng đang nói cái gì.
Cậu chậm chạp ngẩng đầu, nhìn xung quanh một lượt các đồ dùng trong nhà hoàn toàn giống hệt trong trí nhớ nhưng chúng nó lại to hơn gấp mấy lần, sau đó cậu cúi đầu xuống nhìn chính mình.
Thời An nâng một móng vuốt lên, chớp mắt vài cái, lại trừng mắt nhìn nó.
...Ơ?
Cuối cùng Thời An cũng phản ứng lại.
"Sao, sao có thể thành thế này được...!" Thời An bị dọa nhảy dựng về phía sau, lắp bắp nói.
Trong khoảng thời gian này cậu đã quen dùng cách đi lại của loài người, lần này đột nhiên biến về thân rồng, Thời An vậy mà lại có chút không quen. Lúc Thời An lùi về sau không ngờ lại dẫm phải chóp đuôi của mình, cả thân rồng bị mất trọng tâm, lảo đảo ngã về phía sau.
Ma trùng ngồi xổm trên tấm mền, nó im lặng nhìn chằm chằm Cự Long vực sâu trong truyền thuyết bị vướng trong cái gối mềm mại, hai móng vuốt nhỏ bối rối quơ quàng trên không trung, Cự Long mở đôi cánh chỉ lớn bằng bàn tay đập cánh một cách khó khăn, tốn cả buổi mới thoát khỏi cái gối.
"..."
Ma trùng cảm giác bản thân nó cần phải bình tâm lại đã.
Thời An thở dốc một hơi, cuối cùng cậu cũng khôi phục được thăng bằng.
Cậu giương cánh, khó có thể tin xoay một vòng. Thời An vẫn không thể nào tiếp thu được sự thật này - Tuy rằng cậu quả thực đã khôi phục thân rồng, nhưng mà... sao nó lại nhỏ thế này chứ hả!!!
Có điều, ít nhất việc này đã chứng minh được suy đoán trước đó của cậu về kì lột xác thứ tư.
Lớp vảy vốn màu đen hiện tại lại biến thành màu trắng bạc rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như dòng nước bạc đang chuyển động.
Tuy Thời An vẫn vô cùng hoài niệm dáng vẻ uy nghiêm đáng sợ và vảy rồng đen nhánh của bản thân, thế nhưng màu bạc này cũng khá tốt á.
Dẫu sao nó rất rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu luôn.
"... Thế nên, đây là bản thể của ngài ạ?"
Chỉ thấy khói đen không biết đã chui ra khỏi cái hộp nhỏ nó ẩn thân từ lúc nào, khói đen nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, mắt nhìn xuống bé rồng lớn cỡ bàn tay, giọng nói của khói đen có chút vi diệu, phảng phất như đang cố nén ý cười:
"Tui còn tưởng bản thể của ngài phải hùng vĩ hơn một chút á."
Thời An: "..."
Chỉ thấy bé rồng chậm rãi nheo lại đôi mắt dựng đứng màu đỏ vàng, sau đó hé miệng, không hề báo trước phun ra một luồng hỏa diễm.
Khói đen cả kinh, nó vội vàng bay cao hơn, thế nhưng không ngờ là ngọn lửa kia lại có thể thay đổi quỹ tích như vật sống, đuổi theo sít sao.
Mọe nó! Còn có thể như thế à!
Hơn nữa... không biết có phải là ảo giác không, khói đen cảm thấy uy lực của ngọn long diễm kia dường như mạnh hơn so với trong trí nhớ của nó không ít!
Lúc này khói đen mới ý thức được có điều không ổn, nó vội vàng muốn chạy trốn, thế nhưng ngọn hỏa diễm kia lại đuổi theo nó gắt gao, nó bị phỏng đến rít gào, điên cuồng bay vòng vòng trên trần nhà.
Ma trùng có chút hả hê nhìn bộ dạng thê thảm chật vật của khói đen, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Mọi loài rồng đều lòng dạ độc ác, có thù tất báo, quan trọng nhất là, chúng còn rất trọng sĩ diện.
Dám trào phúng ngay trước mặt Thời An, quả thực là không muốn sống nữa mà.
Ma trùng nhìn Thời An, nói: "Đại nhân, ngài đừng nghe lời nó nói, dù có như hiện tại thì cũng không che giấu được tư thế oai hùng của ngài! Hơn nữa còn siêu đáng yêu..."
Thời An: "... Mi nói gì hả? Đáng yêu?"
Một luồng khí lạnh bò lên lưng.
Ma trùng cứng đờ, thừ người nhìn rồng mini trước mặt đang nheo đôi mắt lại.
Xong đời, toang rồi.
Một phút sau, khói đen và ma trùng cùng nhau điên cuồng chạy vòng vòng xung quanh căn phòng, sau lưng mỗi đứa đều có một ngọn hỏa diễm đuổi theo.
Ngọn lửa kia đuổi theo chúng nó sít sao, không nhanh không chậm dí đằng sau mông chúng. Thời điểm phát hiện tốc độ của ma trùng và khói đen chậm lại thì ngọn lửa sẽ chợt tăng tốc, hai ma vật thở hồng hộc, khóc không ra nước mắt:
"Đại, đại nhân, tụi tui không dám nữa đâu! Không dám nữa đâu!"
Cuối cùng Thời An cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu theo thói quen ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, định đảo ngược lại quá trình mình biến thành rồng khi nãy.
Bé rồng theo thói quen đặt hai móng vuốt dưới bụng, chóp đuôi dài nhỏ quấn quanh che lại móng vuốt phía trước, sau đó Thời An im lặng một lúc lâu.
Năm phút sau, Thời An mở hai mắt ra.
Trần nhà vẫn cao như cũ, giường và tủ đầu giường vẫn lớn như khi nãy, ma trùng và khói đen trên đỉnh đầu vẫn thê thảm như lúc trước.
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi lên móng vuốt của chính mình.
- Ừm, vẫn là size mini.
Tròng mắt Thời An chấn động: "......"
Không biến về được!!!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đang đến gần.
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ vang, một giọng nói quen thuộc truyền đến cách một cánh cửa: "Anh ơi, anh tỉnh chưa?"
Kể từ sau khi bị đón về nhà chính, Thời An vẫn ngủ mê không tỉnh.
Thời Thụy bị dặn dò phải chăm sóc Thời An trong khoảng thời gian này, cậu ta theo thường lệ đến phòng Thời An vào trước đêm vào học, thế nhưng lại nghe thấy căn phòng vốn luôn yên tĩnh lại phát ra tiếng động ầm ĩ - chẳng lẽ Thời An đã tỉnh?
Thời Thụy giơ tay lên, gõ cửa thăm dò hỏi thăm.
Thế nhưng, trong nháy mắt cậu ta lên tiếng, tất cả âm thanh bên trong căn phòng đều biến mất.
Yên lặng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thời Thụy đưa tay đẩy cửa phòng.
Cánh cửa lặng lẽ chuyển động, cửa phòng rộng mở, lộ ra căn phòng phía sau cánh cửa.
Gọn gàng, sạch sẽ, giống như đúc lần cậu ta vào trước đó.
Dường như không có gì dị thường.
Thời Thụy đi đến trước giường rồi dừng lại, cúi đầu nhìn.
Thiếu niên với khuôn mặt yếu ớt đang im lặng ngủ say, hàng mi dài buông xuống, vẻ mặt yên bình, dường như vẫn ngủ say như cũ, không hề có chút dấu vết đã tỉnh lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Lẽ nào vừa nãy mình nghe nhầm? Không đúng.
Thời Thụy hơi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không phát hiện được điều gì khác thường.
Đương nhiên, nếu như Thời An mãi mãi không tỉnh lại là tốt nhất, tiếc là...
Thời Thụy thăm dò được từ chỗ của Thời Tắc Thuần, nếu trước khi vào học mà Thời An vẫn không tỉnh lại thì người của cục quản lí sẽ đến mang Thời An đi, tiến hành chẩn đoán bệnh sâu hơn cho Thời An.
Nhìn thiếu niên đang ngủ say trước mặt, đáy mắt Thời Thụy hiện lên một tia tối tăm phiền muộn.
Nếu đã vậy, vẫn nên xử lí sạch sẽ thì hơn.
Thời Thụy cúi người mở tủ đầu giường ra, đeo bao tay lục lọi trong ngăn ngầm lấy ra một hòn đá đen nhánh. Hòn đá chỉ lớn chừng ngón cái, bề ngoài đen như trời đêm, dường như không có một tia sáng nào có thể khúc xạ qua nó.
Ngay sau đó, Thời Thụy cẩn thận cất hòn đá kia vào trong một cái hộp đặc chế bịt kín rồi xoay người rời khỏi phòng.
Thời An vẫn trong hình rồng ngổi xổm trên giường, cậu hiếu kì nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa điên cuồng của Thời Thụy đứng cách đó không xa. Thời Thụy đứng ngớ người năm phút rồi mới chậm rãi xoay người, bước chân cứng đờ đi ra khỏi phòng.
Hóa ra nhìn từ bên ngoài thì nhân loại sau khi rơi vào ảo cảnh sẽ là như thế này.
Cửa phòng sau lưng Thời Thụy đóng lại, phát ra một tiếng cạch.
Thời Thụy cả kinh, sau đó dùng sức lắc lắc đầu, không biết vì sao vừa nãy cậu ta lại đột nhiên hoảng hốt.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Trong phòng.
Khói đen bay tới trước mặt Thời An, nói: "Đại nhân, người anh em trên danh nghĩa này của ngài e rằng có ý đồ xấu đối với ngài đấy."
Ma trùng hừ lạnh một tiếng: "Đã sớm biết rồi, nói tiếp đi."
Thời An lung lay chóp đuôi, nói: "Thế nên vừa rồi mi đã thấy cái gì hả?"
Khói đen kể lại đầu đuôi mọi chuyện Thời Thụy đã làm trong huyễn cảnh nó chế tạo cho Thời An nghe.
"Tủ đầu giường? Ngăn ngầm?"
"Không nhầm đâu ạ!" Khói đen đưa ra một đáp án khẳng định.
Thời An từ mép giường duỗi móng vuốt bên trái ra thăm dò, cậu định nhảy lên trên tủ đầu giường, thế nhưng lại đánh giá sai khoảng cách, cả thân rồng ngã cái bịch, cả buổi mới đứng dậy được.
Thời An: "..."
Tức quá mà!
Ma trùng nhìn trời, khói đen nhìn đất, hai đứa đều giả vờ như bản thân không thấy một màn mất mặt vừa rồi của Cự Long.
Thời An giận đến mức tự cuộn người lại.
Cậu ra lệnh: "Bọn mi đi lấy đi."
"Dạ dạ!" Ma trùng và khói đen lập tức nhanh chóng di chuyển, dường như sợ chỉ chậm một giây thôi cũng sẽ bị ghi sổ.
Chúng nhanh chóng tìm được ngăn ngầm, hì hà hì hục đem hòn đá kia đến trước mặt Thời An.
Thời An khẽ giật mình, dùng cánh nhọn chọt chọt hòn đá đen nhánh trước mặt, vảy rồng cứng rắn va chạm với bề mặt hòn đá, phát ra tiếng đing đing nhỏ bé: "Cái này..."
"Ngài biết à?" Khói đen bu lại, hiếu kì nói.
Thời An gật gật đầu.
Đâu chỉ biết, quả thực không thể nào quen hơn. Đây là một loại quặng trong vực sâu, tuy rằng không được tính là bảo thạch nhưng do trong đó ẩn chứa lực lượng hắc ám vô cùng thuần túy, thế nên Thời An đã chuyển không ít thứ này vào làm vật bài trí trong hang động của cậu. Ma lực phát ra từ loại đá này rất chí mạng (chết người) với nhân loại, thế nhưng đối với cậu thì nó lại là một vật tẩm bổ thượng hạng.
Ma trùng: "... Thế nên đây là ý đồ xấu nhưng ngược lại lại là chuyện tốt hở?"
Thời An dùng móng vuốt cầm chặt hòn đá, nhét nó vào dưới bụng chính mình, hi vọng có thể nương nhờ lực lượng trong hòn đá giúp bản thân cậu khôi phục hình thể như cũ.
- Thật xin lỗi, cậu sẽ không bao giờ ghét bỏ hình thái nhân loại yếu ớt nữa đâu, ít nhất nó vẫn mạnh hơn tình trạng hiện tại!
Đúng lúc này, khói đen dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó: "Đúng rồi, ban nãy tui còn thuận tiện nhìn trộm suy nghĩ trong đầu tên nhân loại kia á."
Thời An ngước đầu nhìn nó: "Phát hiện được cái gì?"
"Hình, hình như là..." Khói đen do dự một hồi, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Nếu hôm nay ngài vẫn không tỉnh lại thì người bên phía cục quản lí sẽ phái người tới đón ngài..."
Thời An: "À..."
Dường như Thời An đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu cúi đầu nhìn thân thể hiện tại chỉ lớn bằng bàn tay của mình, trợn tròn mắt:
"Đợi đã? Gì cơ? Bây giờ á?"
Nhưng... nhưng cậu vẫn chưa biến trở lại được mà!!!
Mục Hành mang theo một thân huyết khí đi vào phòng nghiên cứu.
Trác Phù như sớm đã quen với việc Mục Hành tới thăm mà không hề báo trước, biếng nhác chào hỏi:
"Yo, tới rồi hả?"
Trác Phù xoa xoa đôi mắt thâm quầng xuất hiện trong khoảng thời gian này, cầm một xấp báo cáo nghiên cứu dày ném lên trên bàn trước mặt Mục Hành, sau đó bắt đầu lải nhải nói:
"Thanh kiếm kia của cậu cuối cùng cũng có chút manh mối rồi. Hình như nó quả thật có thể cảm ứng được dạng ma lực nào đó có liên quan đến rồng, giống như cộng hưởng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi có làm một số thí nghiệm nho nhỏ, độ rắn chắc và sắc bén của thanh kiếm này không hẳn là đứng đầu nhưng nó lại được gia tăng dưới trạng thái đặc thù nào đó. Vì vậy tôi đã dùng mẫu thử từ long diễm thật thật giả giả tìm thấy trên người gã thủ lĩnh lính đánh thuê mà cậu đem về để làm thí nghiệm, quả nhiên -"
Mục Hành đưa tay cầm một tờ trong số các báo cáo lên, cúi đầu tùy ý nhìn qua hai lần, sau đó cắt lời Trác Phù:
"Được rồi, tôi có thể tự đọc báo cáo."
Trác Phù có chút không cam lòng bĩu môi, nói: "... Tôi rất vất vả mới đạt được chút thành công, không thể để người ta khoe khoang một chút hả?"
Mục Hành ném bản báo cáo ra phía xa, bình tĩnh nói: "Bên Thời An sao rồi?"
Dường như lúc này Trác Phù mới nhớ tới việc này, anh vội vàng cầm máy lên nhìn lướt qua, sau đó lắc đầu nói: "Bên phía Thời gia chưa truyền tin, hẳn là vẫn chưa tỉnh, sao đây? Tôi phái người đến đón cậu ấy hay sao?"
Mục Hành: "Không cần."
Sắc mặt Mục Hành lạnh nhạt thờ ơ, anh quay người đi ra ngoài: "Nhiệm vụ của tôi vừa lúc kết thúc rồi, đúng lúc tiện đường."
"Được!" Trác Phù gật đầu, lần nữa vùi đầu vào trong nghiên cứu trước mặt.
Chừng mười phút sau, Trác Phù đột nhiên ý thức điều gì, động tác dưới tay ngưng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm.
...Không đúng nhỉ, thuận cái gì đường cơ?
Qua một lúc lâu, Thời An mới ý thức được rốt cuộc ma trùng đang nói cái gì.
Cậu chậm chạp ngẩng đầu, nhìn xung quanh một lượt các đồ dùng trong nhà hoàn toàn giống hệt trong trí nhớ nhưng chúng nó lại to hơn gấp mấy lần, sau đó cậu cúi đầu xuống nhìn chính mình.
Thời An nâng một móng vuốt lên, chớp mắt vài cái, lại trừng mắt nhìn nó.
...Ơ?
Cuối cùng Thời An cũng phản ứng lại.
"Sao, sao có thể thành thế này được...!" Thời An bị dọa nhảy dựng về phía sau, lắp bắp nói.
Trong khoảng thời gian này cậu đã quen dùng cách đi lại của loài người, lần này đột nhiên biến về thân rồng, Thời An vậy mà lại có chút không quen. Lúc Thời An lùi về sau không ngờ lại dẫm phải chóp đuôi của mình, cả thân rồng bị mất trọng tâm, lảo đảo ngã về phía sau.
Ma trùng ngồi xổm trên tấm mền, nó im lặng nhìn chằm chằm Cự Long vực sâu trong truyền thuyết bị vướng trong cái gối mềm mại, hai móng vuốt nhỏ bối rối quơ quàng trên không trung, Cự Long mở đôi cánh chỉ lớn bằng bàn tay đập cánh một cách khó khăn, tốn cả buổi mới thoát khỏi cái gối.
"..."
Ma trùng cảm giác bản thân nó cần phải bình tâm lại đã.
Thời An thở dốc một hơi, cuối cùng cậu cũng khôi phục được thăng bằng.
Cậu giương cánh, khó có thể tin xoay một vòng. Thời An vẫn không thể nào tiếp thu được sự thật này - Tuy rằng cậu quả thực đã khôi phục thân rồng, nhưng mà... sao nó lại nhỏ thế này chứ hả!!!
Có điều, ít nhất việc này đã chứng minh được suy đoán trước đó của cậu về kì lột xác thứ tư.
Lớp vảy vốn màu đen hiện tại lại biến thành màu trắng bạc rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như dòng nước bạc đang chuyển động.
Tuy Thời An vẫn vô cùng hoài niệm dáng vẻ uy nghiêm đáng sợ và vảy rồng đen nhánh của bản thân, thế nhưng màu bạc này cũng khá tốt á.
Dẫu sao nó rất rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu luôn.
"... Thế nên, đây là bản thể của ngài ạ?"
Chỉ thấy khói đen không biết đã chui ra khỏi cái hộp nhỏ nó ẩn thân từ lúc nào, khói đen nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, mắt nhìn xuống bé rồng lớn cỡ bàn tay, giọng nói của khói đen có chút vi diệu, phảng phất như đang cố nén ý cười:
"Tui còn tưởng bản thể của ngài phải hùng vĩ hơn một chút á."
Thời An: "..."
Chỉ thấy bé rồng chậm rãi nheo lại đôi mắt dựng đứng màu đỏ vàng, sau đó hé miệng, không hề báo trước phun ra một luồng hỏa diễm.
Khói đen cả kinh, nó vội vàng bay cao hơn, thế nhưng không ngờ là ngọn lửa kia lại có thể thay đổi quỹ tích như vật sống, đuổi theo sít sao.
Mọe nó! Còn có thể như thế à!
Hơn nữa... không biết có phải là ảo giác không, khói đen cảm thấy uy lực của ngọn long diễm kia dường như mạnh hơn so với trong trí nhớ của nó không ít!
Lúc này khói đen mới ý thức được có điều không ổn, nó vội vàng muốn chạy trốn, thế nhưng ngọn hỏa diễm kia lại đuổi theo nó gắt gao, nó bị phỏng đến rít gào, điên cuồng bay vòng vòng trên trần nhà.
Ma trùng có chút hả hê nhìn bộ dạng thê thảm chật vật của khói đen, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Mọi loài rồng đều lòng dạ độc ác, có thù tất báo, quan trọng nhất là, chúng còn rất trọng sĩ diện.
Dám trào phúng ngay trước mặt Thời An, quả thực là không muốn sống nữa mà.
Ma trùng nhìn Thời An, nói: "Đại nhân, ngài đừng nghe lời nó nói, dù có như hiện tại thì cũng không che giấu được tư thế oai hùng của ngài! Hơn nữa còn siêu đáng yêu..."
Thời An: "... Mi nói gì hả? Đáng yêu?"
Một luồng khí lạnh bò lên lưng.
Ma trùng cứng đờ, thừ người nhìn rồng mini trước mặt đang nheo đôi mắt lại.
Xong đời, toang rồi.
Một phút sau, khói đen và ma trùng cùng nhau điên cuồng chạy vòng vòng xung quanh căn phòng, sau lưng mỗi đứa đều có một ngọn hỏa diễm đuổi theo.
Ngọn lửa kia đuổi theo chúng nó sít sao, không nhanh không chậm dí đằng sau mông chúng. Thời điểm phát hiện tốc độ của ma trùng và khói đen chậm lại thì ngọn lửa sẽ chợt tăng tốc, hai ma vật thở hồng hộc, khóc không ra nước mắt:
"Đại, đại nhân, tụi tui không dám nữa đâu! Không dám nữa đâu!"
Cuối cùng Thời An cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu theo thói quen ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, định đảo ngược lại quá trình mình biến thành rồng khi nãy.
Bé rồng theo thói quen đặt hai móng vuốt dưới bụng, chóp đuôi dài nhỏ quấn quanh che lại móng vuốt phía trước, sau đó Thời An im lặng một lúc lâu.
Năm phút sau, Thời An mở hai mắt ra.
Trần nhà vẫn cao như cũ, giường và tủ đầu giường vẫn lớn như khi nãy, ma trùng và khói đen trên đỉnh đầu vẫn thê thảm như lúc trước.
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi lên móng vuốt của chính mình.
- Ừm, vẫn là size mini.
Tròng mắt Thời An chấn động: "......"
Không biến về được!!!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đang đến gần.
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ vang, một giọng nói quen thuộc truyền đến cách một cánh cửa: "Anh ơi, anh tỉnh chưa?"
Kể từ sau khi bị đón về nhà chính, Thời An vẫn ngủ mê không tỉnh.
Thời Thụy bị dặn dò phải chăm sóc Thời An trong khoảng thời gian này, cậu ta theo thường lệ đến phòng Thời An vào trước đêm vào học, thế nhưng lại nghe thấy căn phòng vốn luôn yên tĩnh lại phát ra tiếng động ầm ĩ - chẳng lẽ Thời An đã tỉnh?
Thời Thụy giơ tay lên, gõ cửa thăm dò hỏi thăm.
Thế nhưng, trong nháy mắt cậu ta lên tiếng, tất cả âm thanh bên trong căn phòng đều biến mất.
Yên lặng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thời Thụy đưa tay đẩy cửa phòng.
Cánh cửa lặng lẽ chuyển động, cửa phòng rộng mở, lộ ra căn phòng phía sau cánh cửa.
Gọn gàng, sạch sẽ, giống như đúc lần cậu ta vào trước đó.
Dường như không có gì dị thường.
Thời Thụy đi đến trước giường rồi dừng lại, cúi đầu nhìn.
Thiếu niên với khuôn mặt yếu ớt đang im lặng ngủ say, hàng mi dài buông xuống, vẻ mặt yên bình, dường như vẫn ngủ say như cũ, không hề có chút dấu vết đã tỉnh lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Lẽ nào vừa nãy mình nghe nhầm? Không đúng.
Thời Thụy hơi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không phát hiện được điều gì khác thường.
Đương nhiên, nếu như Thời An mãi mãi không tỉnh lại là tốt nhất, tiếc là...
Thời Thụy thăm dò được từ chỗ của Thời Tắc Thuần, nếu trước khi vào học mà Thời An vẫn không tỉnh lại thì người của cục quản lí sẽ đến mang Thời An đi, tiến hành chẩn đoán bệnh sâu hơn cho Thời An.
Nhìn thiếu niên đang ngủ say trước mặt, đáy mắt Thời Thụy hiện lên một tia tối tăm phiền muộn.
Nếu đã vậy, vẫn nên xử lí sạch sẽ thì hơn.
Thời Thụy cúi người mở tủ đầu giường ra, đeo bao tay lục lọi trong ngăn ngầm lấy ra một hòn đá đen nhánh. Hòn đá chỉ lớn chừng ngón cái, bề ngoài đen như trời đêm, dường như không có một tia sáng nào có thể khúc xạ qua nó.
Ngay sau đó, Thời Thụy cẩn thận cất hòn đá kia vào trong một cái hộp đặc chế bịt kín rồi xoay người rời khỏi phòng.
Thời An vẫn trong hình rồng ngổi xổm trên giường, cậu hiếu kì nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa điên cuồng của Thời Thụy đứng cách đó không xa. Thời Thụy đứng ngớ người năm phút rồi mới chậm rãi xoay người, bước chân cứng đờ đi ra khỏi phòng.
Hóa ra nhìn từ bên ngoài thì nhân loại sau khi rơi vào ảo cảnh sẽ là như thế này.
Cửa phòng sau lưng Thời Thụy đóng lại, phát ra một tiếng cạch.
Thời Thụy cả kinh, sau đó dùng sức lắc lắc đầu, không biết vì sao vừa nãy cậu ta lại đột nhiên hoảng hốt.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Trong phòng.
Khói đen bay tới trước mặt Thời An, nói: "Đại nhân, người anh em trên danh nghĩa này của ngài e rằng có ý đồ xấu đối với ngài đấy."
Ma trùng hừ lạnh một tiếng: "Đã sớm biết rồi, nói tiếp đi."
Thời An lung lay chóp đuôi, nói: "Thế nên vừa rồi mi đã thấy cái gì hả?"
Khói đen kể lại đầu đuôi mọi chuyện Thời Thụy đã làm trong huyễn cảnh nó chế tạo cho Thời An nghe.
"Tủ đầu giường? Ngăn ngầm?"
"Không nhầm đâu ạ!" Khói đen đưa ra một đáp án khẳng định.
Thời An từ mép giường duỗi móng vuốt bên trái ra thăm dò, cậu định nhảy lên trên tủ đầu giường, thế nhưng lại đánh giá sai khoảng cách, cả thân rồng ngã cái bịch, cả buổi mới đứng dậy được.
Thời An: "..."
Tức quá mà!
Ma trùng nhìn trời, khói đen nhìn đất, hai đứa đều giả vờ như bản thân không thấy một màn mất mặt vừa rồi của Cự Long.
Thời An giận đến mức tự cuộn người lại.
Cậu ra lệnh: "Bọn mi đi lấy đi."
"Dạ dạ!" Ma trùng và khói đen lập tức nhanh chóng di chuyển, dường như sợ chỉ chậm một giây thôi cũng sẽ bị ghi sổ.
Chúng nhanh chóng tìm được ngăn ngầm, hì hà hì hục đem hòn đá kia đến trước mặt Thời An.
Thời An khẽ giật mình, dùng cánh nhọn chọt chọt hòn đá đen nhánh trước mặt, vảy rồng cứng rắn va chạm với bề mặt hòn đá, phát ra tiếng đing đing nhỏ bé: "Cái này..."
"Ngài biết à?" Khói đen bu lại, hiếu kì nói.
Thời An gật gật đầu.
Đâu chỉ biết, quả thực không thể nào quen hơn. Đây là một loại quặng trong vực sâu, tuy rằng không được tính là bảo thạch nhưng do trong đó ẩn chứa lực lượng hắc ám vô cùng thuần túy, thế nên Thời An đã chuyển không ít thứ này vào làm vật bài trí trong hang động của cậu. Ma lực phát ra từ loại đá này rất chí mạng (chết người) với nhân loại, thế nhưng đối với cậu thì nó lại là một vật tẩm bổ thượng hạng.
Ma trùng: "... Thế nên đây là ý đồ xấu nhưng ngược lại lại là chuyện tốt hở?"
Thời An dùng móng vuốt cầm chặt hòn đá, nhét nó vào dưới bụng chính mình, hi vọng có thể nương nhờ lực lượng trong hòn đá giúp bản thân cậu khôi phục hình thể như cũ.
- Thật xin lỗi, cậu sẽ không bao giờ ghét bỏ hình thái nhân loại yếu ớt nữa đâu, ít nhất nó vẫn mạnh hơn tình trạng hiện tại!
Đúng lúc này, khói đen dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó: "Đúng rồi, ban nãy tui còn thuận tiện nhìn trộm suy nghĩ trong đầu tên nhân loại kia á."
Thời An ngước đầu nhìn nó: "Phát hiện được cái gì?"
"Hình, hình như là..." Khói đen do dự một hồi, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Nếu hôm nay ngài vẫn không tỉnh lại thì người bên phía cục quản lí sẽ phái người tới đón ngài..."
Thời An: "À..."
Dường như Thời An đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu cúi đầu nhìn thân thể hiện tại chỉ lớn bằng bàn tay của mình, trợn tròn mắt:
"Đợi đã? Gì cơ? Bây giờ á?"
Nhưng... nhưng cậu vẫn chưa biến trở lại được mà!!!
Mục Hành mang theo một thân huyết khí đi vào phòng nghiên cứu.
Trác Phù như sớm đã quen với việc Mục Hành tới thăm mà không hề báo trước, biếng nhác chào hỏi:
"Yo, tới rồi hả?"
Trác Phù xoa xoa đôi mắt thâm quầng xuất hiện trong khoảng thời gian này, cầm một xấp báo cáo nghiên cứu dày ném lên trên bàn trước mặt Mục Hành, sau đó bắt đầu lải nhải nói:
"Thanh kiếm kia của cậu cuối cùng cũng có chút manh mối rồi. Hình như nó quả thật có thể cảm ứng được dạng ma lực nào đó có liên quan đến rồng, giống như cộng hưởng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi có làm một số thí nghiệm nho nhỏ, độ rắn chắc và sắc bén của thanh kiếm này không hẳn là đứng đầu nhưng nó lại được gia tăng dưới trạng thái đặc thù nào đó. Vì vậy tôi đã dùng mẫu thử từ long diễm thật thật giả giả tìm thấy trên người gã thủ lĩnh lính đánh thuê mà cậu đem về để làm thí nghiệm, quả nhiên -"
Mục Hành đưa tay cầm một tờ trong số các báo cáo lên, cúi đầu tùy ý nhìn qua hai lần, sau đó cắt lời Trác Phù:
"Được rồi, tôi có thể tự đọc báo cáo."
Trác Phù có chút không cam lòng bĩu môi, nói: "... Tôi rất vất vả mới đạt được chút thành công, không thể để người ta khoe khoang một chút hả?"
Mục Hành ném bản báo cáo ra phía xa, bình tĩnh nói: "Bên Thời An sao rồi?"
Dường như lúc này Trác Phù mới nhớ tới việc này, anh vội vàng cầm máy lên nhìn lướt qua, sau đó lắc đầu nói: "Bên phía Thời gia chưa truyền tin, hẳn là vẫn chưa tỉnh, sao đây? Tôi phái người đến đón cậu ấy hay sao?"
Mục Hành: "Không cần."
Sắc mặt Mục Hành lạnh nhạt thờ ơ, anh quay người đi ra ngoài: "Nhiệm vụ của tôi vừa lúc kết thúc rồi, đúng lúc tiện đường."
"Được!" Trác Phù gật đầu, lần nữa vùi đầu vào trong nghiên cứu trước mặt.
Chừng mười phút sau, Trác Phù đột nhiên ý thức điều gì, động tác dưới tay ngưng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm.
...Không đúng nhỉ, thuận cái gì đường cơ?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận