Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
Chương trước- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
"Em từng thấy hình người của Cự Long?"
Ban đêm.
Thời An chau mày, ngồi trên mép giường rơi vào suy tư.
Không khí vô cùng yên tĩnh, có một loại căng thẳng chạm vào là nổ ngay.
Cuối cùng, qua một lúc lâu, ma trùng chậm rãi mở miệng hỏi: "Thế là, đại nhân... ngài thất bại?"
Thời An chậm rãi gật đầu.
"???"
Ba con ma vật trước mặt ba mặt nhìn nhau.
"Vì sao ạ?" Ma trùng không thể hiểu nổi nói.
Thời An: "..."
Ta cũng muốn biết á!!!
Tuy ba con ma vật vẫn đang đấu đá lẫn nhau, nhưng khi gặp phải kẻ thù bên ngoài thì chúng lại thống nhất chiến tuyến.
Con mắt hỏi: "Ngài... ngài đưa ra ý muốn giữ khoảng cách với Mục Hành như thế nào?"
Thời An nói lại một lần đầu đuôi sự việc đã xảy ra hồi sáng.
Ba con ma vật đồng thời rơi vào im lặng.
Ma trùng: "..."
Đúng là phải tùy tiện tìm đại một lí do để tỏ ra hai người không phù hợp, ý kiến này cũng do chính nó đề xuất, nhưng mà không thích quần áo...
Thì quá tùy tiện rồi!
Chỉ cần là người đều sẽ nghĩ rằng ngài ấy đang nói đùa!
Con mắt oán hận trừng mắt nhìn ma trùng bên cạnh: "Nhìn cái ý kiến cùi bắp của mi kìa!"
Ma trùng đốp lại, tức giận nhào lên đánh nhau với con mắt: "Ý mi là gì hả?! Nói như kiểu ý kiến của mi tốt lắm ấy! Thiêu rụi Mục Hành? Mi tự mình làm thử xem!"
Hai con ma vật lại lần nữa bắt đầu đánh nhau.
Khói đen nhìn hai đồng nghiệp không đáng tin của mình, mệt mỏi thở dài.
Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.*
(*Đây là một câu trong phim Người ngoài hành tinh điên cuồng 2019 của Thẩm Đằng, mình chưa coi nên không biết nghĩa cụ thể, nó thể hiện sự chán nản chỉ muốn phá hủy mọi thứ, chủ yếu dùng để chế giễu tình huống thất bại và tuyệt vọng.)
Thời An: "...Bọn mi nghiêm túc xíu coi!"
Thấy Thời An lên tiếng, lúc này hai ma vật mới không cam lòng ngừng trận đánh.
Ma trùng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lần, lần này đúng là lỗi của tui, do tui không chịu nói kĩ với ngài về cách nên tùy tiện tìm lí do như thế nào... Nhưng mà, sau đó thì sao ạ? Lúc sau ngài có nhắc lại việc đó không?"
Dù sao việc đó xảy ra ngay khi Thời An vừa xuống lầu, nhưng thời gian Thời An rời đi khá lâu, lẽ nào trong khoảng thời gian này ngài ấy không tìm được dịp nào để nói lại lần nữa sao?
Thời An rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, cậu xấu hổ mở miệng: "...Không có."
Ba con ma vật: "???"
Con mắt tan nát cõi lòng, tiếng khóc như muốn xuyên thủng trời cao: "Đại, đại nhân! Lẽ nào người thật sự vẫn còn dư tình chưa dứt với tên nhân loại kia sao! Hu hu hu hu hu!"
Thời An bị nó làm đau cả đầu: "Câm miệng."
Con mắt nấc một cái, mắt ngậm nước nhìn Thời An.
Thời An suy nghĩ một lát, giọng càng ngày càng nhỏ:
"...Thì là, ta quên thôi."
Dù hiện tại nhớ lại, Thời An vẫn cảm thấy trăm mối khó giải, dường như mỗi lần cậu nhớ ra muốn đề cập đến việc đó thì sẽ luôn có vật gì đó khiến cậu phân tâm, mãi đến cuối ngày... Cậu đã hoàn toàn quăng chuyện đó ra sau đầu luôn.
Con mắt chém đinh chặt sắt nói: "Chắc chắn là tên nhân loại kia cố ý!"
Nó hung dữ trợn to mắt, như muốn dùng ánh mắt đâm thủng Mục Hành từ xa: "Nhất định là tên kia đã sớm không có ý tốt với đại nhân rồi!"
"Sao mi biết?"
Ma trùng cười lạnh một tiếng: "Trước khi nói người khác thì tự nhìn lại mình đi, mi cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì."
Hai ma vật lại lần nữa xông vào xâu xé nhau.
Lần này khói đen đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nó nhẹ nhàng bay tới dừng lại trước mặt Thời An, hiến kế nói: "Theo ý tui, ngài thử nghĩ xem Mục Hành ghét cái gì, sau đó dùng mọi cách làm việc đó. Thay vì ngài tự mình nói ra thì chẳng bằng để Mục Hành chủ động nói, ngài thấy được không?"
Thời An suy nghĩ một hồi.
Ừm, nghe cũng có lí ghê!
Cậu trịnh trọng gật đầu: "Được đó!"
***
Sau khi về nhà, Thời Thụy ôm bồn cầu nôn mửa một trận.
Tuy trên thân thể cậu ta không hề có một vết thương, nhưng ảo giác đau đớn trải qua trong mô phỏng khi nãy dường như vẫn còn âm ỉ dưới làn da.
Thời Thụy chùi miệng, cả người mềm nhũn ngẩng đầu lên, đi đến trước bồn rửa tay.
Trong gương là một khuôn mặt vặn vẹo đầy nước mắt nước mũi, trong con ngươi phủ đầy tia máu, không còn vẻ bình thản hờ hững giả tạo. Thời Thụy siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm đôi mắt ngoan độc phản chiếu trong gương.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Thời Thụy biết.
Đó chắc chắn là Thời An.
Không thể nào là người khác được.
Thời Thụy rửa mặt, lê hai chân ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu ta moi từ dưới giường của mình ra một cái máy truyền tin.
Một khuôn mặt bị bóng râm che khuất xuất hiện trên màn hình, giọng nói đã trải qua xử lí vang lên: "Lấy được đồ rồi à?"
Thời Thụy hít sâu một hơi: "Lấy rồi."
"Tốt." Người đối diện nói: "Bên tôi sẽ phái người tới lấy."
"Vẫn theo cách cũ."
"...Được."
Thời Thụy cắn răng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là do người nọ chủ động liên lạc với Thời Thụy, người đàn ông bên kia máy truyền tin chỉ hỏi Thời Thụy một câu:
"Cậu có muốn thay đổi tình hình hiện tại của bản thân không?"
Thời Thụy đã nắm chặt cọng cỏ cứu mạng chìa về phía mình.
Ngày hôm sau, cậu ta được người Thời gia đón về, từ một đứa con riêng nghèo khó vất vả, không xu dính túi, không biết cha ruột của mình là ai lại biến thành cậu hai* nhà họ Thời, thậm chí có thể còn là người thừa kế tương lại của Thời gia.
(*Mọi người thích để nhị thiếu gia hay cậu hai nè)
Nếu không có người nọ, có lẽ Thời Thụy vĩnh viễn không thể nào thông qua khảo thí của Học viện năng lực giả.
Có lẽ cậu ta sẽ mãi mãi là một đứa con hoang giãy giụa ở cái nơi cằn cỗi kia.
Cảm giác một bước lên trời thật sự quá mức tuyệt vời.
— Loại cảm giác này, chỉ cần được hưởng qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.
Buổi tiệc đêm nọ của Thời gia, người đàn ông trong người chứa ma vật vực sâu là do chính Thời Thụy dẫn vào.
Cậu ta không biết người kia là ai, cũng không biết người đó có mục đích gì. Nhưng Thời Thụy chỉ biết một điều, chỉ cần cậu ta nghe lời thì người nọ sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu ta.
Chỉ cần có thể duy trì tình hình hiện tại, Thời Thụy sẵn lòng bỏ ra bất cứ giá nào.
Vì vậy, sau khi phát hiện Thời An không phải là đứa phế vật như cậu ta đã tưởng, Thời Thụy thật sự bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Cậu ta bắt đầu cầu viện người nọ dồn dập hơn.
Dù là việc thu thập lại xác trùng xâm nhập trong buổi tiệc Thời gia, thậm chí Thời Thụy còn không cho ai biết thầm bồi dưỡng chúng rồi thả chúng vào trong sân mô phỏng, hoặc là cái túi nhỏ có thể hấp dẫn ma vật và cả bảo thạch chứa độc cậu ta đặt ở đầu giường Thời An...
Lượng tài nguyên và lực lượng cần có trong những việc đó không phải một đứa con riêng không có bối cảnh như Thời Thụy có thể thực hiện.
Mượn dùng được lực lượng cường đại và nguy hiểm đó khiến cậu ta nghiện.
Dù biết rõ hợp tác với lực lượng thần bí nọ không khác gì bảo hổ lột da, thế nhưng Thời Thụy vẫn không kìm được mà hết lần này tới lần khác chủ động tìm đối phương hợp tác.
Thời Thụy không quan tâm, cũng không muốn quan tâm rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
Giống như đã bị mê muội, thứ duy nhất Thời Thụy muốn thấy là cái người vẫn luôn chắn đường mình sẽ biến mất.
Thời Thụy giơ tay lau mặt, ác ý nồng đậm tùy ý sinh sôi dưới đáy mắt.
Cậu ta cắn chặt răng, giọng khàn khàn nói: "Lần này, Thời An nhất định phải chết."
Dường như người đối diện cười khẽ, giọng nói đã trải qua xử lí mang theo một cảm xúc cực kì vi diệu:
"Đương nhiên."
Người nọ tắt máy truyền tin.
Sau lưng là một căn phòng cực lớn, cả căn phòng bị bao phủ trong bóng đêm, chính giữa căn phòng lóe lên một luồng sáng mờ ảo, một đồ đằng đỏ tươi được khắc rõ nét trên tấm bảng, thoạt nhìn như một pháp trận được vẽ bằng máu tươi.
Trong bóng tối vây quanh bốn phía, một người mặc đồ đen giống hệt người nọ thấp thoáng đứng ở một nơi cách đó không xa:
"Cậu ta đồng ý rồi à?"
"Đương nhiên."
"Tất cả đều đã được chuẩn bị xong."
Bốn phía trong căn phòng vang lên tiếng lẩm bẩm trầm thấp đồng thanh, giống như khẩu hiệu cuồng nhiệt cực đoan:
"Ngô chủ Cự Long, tái lâm diệt thế."*
(*Cự Long chủ nhân của chúng ta, lần nữa xuất hiện để hủy diệt thế giới. Dịch thẳng ra thì không hay nên mình để nguyên nhá.)
***
Suốt mấy ngày kế tiếp, dường như Mục Hành vô cùng bận rộn, Thời An không thể gặp được anh.
Thế nhưng không biết có phải Mục Hành đã nói gì đó với nhân viên học viện hay không, Thời An phát hiện cậu không cần đi học liên tục như học viên bình thường nữa. Quy định không thể tự do ra vào cổng học viện cũng nới lỏng cho cậu, cậu có thể lựa chọn ở lại kí túc xá, cũng có thể chọn về biệt thự của mình.
Hơn nữa, nhà ăn tư nhân trước đây chỉ cung cấp cho một mình Mục Hành cũng mở ra cho Thời An, cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó.
Nhưng hiển nhiên Mục Hành cũng đã nói chuyện với người phụ trách ở nhà ăn.
Dù Thời An có đưa ra yêu cầu gì, mỗi ngày chỉ có thể ăn một ly kem, tuyệt đối không thể ăn nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ giúp đỡ Bùi lão hiệu trưởng phiên dịch sách cổ, thời gian còn lại Thời An có thể tự sắp xếp.
Bên trong phòng làm việc.
Thời An nằm sấp trên bàn, hai mắt vô thần nhìn chồng giấy cũ tầng tầng lớp lớp trước mặt, cậu mệt mỏi ngáp một cái.
Bùi lão hiệu trưởng đẩy kính mắt trên sống mũi, đôi mắt già cỗi cơ trí dưới lớp kính nhìn về phía Thời An:
"Cháu mệt rồi à?"
Thời An lắc đầu: "Vẫn ổn ạ..."
Tuy tiến độ phiên dịch gần đây đã không còn liên quan đến nội dung kì quái khiến rồng không được tự nhiên nữa, nhưng nội dung có giá trị vẫn không thấy đâu.
Bùi lão hiệu trưởng đặt bản thảo phiên dịch xuống, hòa ái nói:
"Thời gian làm việc hôm nay đã đủ rồi, cháu muốn về thì về nhé."
Ngay sau đó, dường như ông nghĩ tới điều gì, bổ sung: "Đúng rồi, trưởng quan Mục Hành bảo lát nữa sẽ phái người tới đón cháu."
Thời An: "?"
Cậu chớp mắt mấy cái, hỏi: "Để làm gì ạ?"
Bùi lão hiệu trưởng nháy mắt với Thời An, mỉm cười một cách thần bí: "Đó là việc giữa những người trẻ tuổi bọn cháu."
Thời An: "...?"
Không biết có phải là ảo giác của cậu không, Thời An cứ cảm thấy lời này nghe lạ lạ sao á.
Thời An nhanh chóng được đưa tới sân huấn luyện Mục gia.
Trác Phù đang đứng chờ ở đó.
Máy móc thiết bị thí nghiệm của Trác Phù đã chuẩn bị sẵn sàng, phương án huấn luyện chế tạo riêng cho Thời An cũng đã ra lò.
Thời An tiến vào trong sân huấn luyện thử một hồi.
Tuy không sử dụng long diễm của bản thân, nhưng dù thế Thời An vẫn có thể nhạy bén cảm giác được tiến độ hấp thu ma lực của ma vật vực sâu trước đó đang tăng nhanh hơn.
Quả nhiên, cảm giác lần trước của cậu không phải là ảo giác, phương án này thật sự hữu dụng nè!
Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, Thời An duỗi cái lưng mỏi, chuẩn bị ra ngoài sân nghỉ ngơi một lát.
Khi cậu ngẩng đầu thì thấy một bóng người quen thuộc đang chờ ở ngoài sân huấn luyện.
Thời An: "!"
Là Mục Hành đã vài ngày không gặp!
Người đàn ông có dáng người cao ngất thon dài, áo khoác đen nhánh gần như hòa vào trong bóng tối sau lưng.
Gương mặt anh sắc nét, tóc bạc lấp lánh.
"Em cảm thấy thế nào?" Mục Hành hỏi.
Trên chóp mũi Thời An rịn ra chút mồ hôi sáng lấp lánh, cậu híp mắt lại gật đầu, không chút câu nệ cười nói: "Tốt lắm á!"
Cậu ngồi xuống ghế dựa, Mục Hành thuận tay đưa ly nước tới.
Thời An tiếp nhận một cách tự nhiên, cầm ly nước uống.
Cậu giương mắt nhìn Mục Hành, nói: "Mà nè, gần đây các anh có manh mối gì về rồng không?"
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt lướt qua bờ môi thấm ướt của thiếu niên.
"Vẫn chưa có gì."
Giọng người đàn ông bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như anh chỉ thuận miệng nói tiếp về đề tài này:
"Sao vậy, em rất thích rồng hửm?"
Đúng lúc này, Thời An nhớ tới đề nghị của khói đen, cậu lập tức vực dậy tinh thần.
Nếu hỏi Đồ Long Giả ghét cái gì nhất, vậy chắc chắn nhất định là Cự Long!
Suy cho cùng, rồng là kẻ địch của Mục Hành mà!
Thời An nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đương nhiên!"
Ánh mắt Mục Hành sâu thẳm, như đại dương rộng lớn vô biên: "Ồ?"
Thời An gật đầu, bắt đầu vắt hết đầu óc nhớ lại những từ ngữ miêu tả mà con mắt đã từng sử dụng lúc trước: "Cự Long...uy nghiêm mạnh mẽ, lộng lẫy mê người, khi, khi là rồng thì đến cả mặt trời cũng không rực rỡ bằng lớp vảy của anh ấy. Khi anh ấy là nhân loại..."
Thời An càng nói càng cà lăm, mặt cũng hơi đỏ lên.
Tuy rằng rồng là loài sinh vật ngạo mạn tự luyến, nhưng mà... từ ngữ con mắt kia dùng thật sự quá buồn nôn!
Lúc nó nói ra thì cậu cũng không cảm thấy gì.
Nhưng lúc cậu nói những câu này...thì, thì xấu hổ lắm luôn á!!!
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt rơi lên trên gò má đỏ bừng của thiếu niên.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, sắc ửng hồng trên má càng khiến người khác chú ý hơn, như trái cây chín muồi, bóp một cái là có thể chảy ra nước quả ngọt ngào.
Giọng Mục Hành vô cùng bình tĩnh: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
"Hắn trông như thế nào?"
Cách nhanh nhất để khiến người khác chán ghét mình chính là khen ngợi kẻ thù của người đó!
Thời An suy nghĩ hai giây, nói một cách chém đinh chặt sắt: "Vô cùng cao lớn, siêu đẹp trai."
Đôi mắt Mục Hành hơi tối lại, có vẻ khó lường, không vui không giận.
Giọng anh rất khẽ, như một làn gió thoáng qua, không nghe ra bất cứ dao động cảm xúc nào:
"...Vậy à."
Hết chương 77.
Tác giả có lời muốn nói: Mục Hành ghen rồi ghen rồi ghen rồiiiii.
Ban đêm.
Thời An chau mày, ngồi trên mép giường rơi vào suy tư.
Không khí vô cùng yên tĩnh, có một loại căng thẳng chạm vào là nổ ngay.
Cuối cùng, qua một lúc lâu, ma trùng chậm rãi mở miệng hỏi: "Thế là, đại nhân... ngài thất bại?"
Thời An chậm rãi gật đầu.
"???"
Ba con ma vật trước mặt ba mặt nhìn nhau.
"Vì sao ạ?" Ma trùng không thể hiểu nổi nói.
Thời An: "..."
Ta cũng muốn biết á!!!
Tuy ba con ma vật vẫn đang đấu đá lẫn nhau, nhưng khi gặp phải kẻ thù bên ngoài thì chúng lại thống nhất chiến tuyến.
Con mắt hỏi: "Ngài... ngài đưa ra ý muốn giữ khoảng cách với Mục Hành như thế nào?"
Thời An nói lại một lần đầu đuôi sự việc đã xảy ra hồi sáng.
Ba con ma vật đồng thời rơi vào im lặng.
Ma trùng: "..."
Đúng là phải tùy tiện tìm đại một lí do để tỏ ra hai người không phù hợp, ý kiến này cũng do chính nó đề xuất, nhưng mà không thích quần áo...
Thì quá tùy tiện rồi!
Chỉ cần là người đều sẽ nghĩ rằng ngài ấy đang nói đùa!
Con mắt oán hận trừng mắt nhìn ma trùng bên cạnh: "Nhìn cái ý kiến cùi bắp của mi kìa!"
Ma trùng đốp lại, tức giận nhào lên đánh nhau với con mắt: "Ý mi là gì hả?! Nói như kiểu ý kiến của mi tốt lắm ấy! Thiêu rụi Mục Hành? Mi tự mình làm thử xem!"
Hai con ma vật lại lần nữa bắt đầu đánh nhau.
Khói đen nhìn hai đồng nghiệp không đáng tin của mình, mệt mỏi thở dài.
Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.*
(*Đây là một câu trong phim Người ngoài hành tinh điên cuồng 2019 của Thẩm Đằng, mình chưa coi nên không biết nghĩa cụ thể, nó thể hiện sự chán nản chỉ muốn phá hủy mọi thứ, chủ yếu dùng để chế giễu tình huống thất bại và tuyệt vọng.)
Thời An: "...Bọn mi nghiêm túc xíu coi!"
Thấy Thời An lên tiếng, lúc này hai ma vật mới không cam lòng ngừng trận đánh.
Ma trùng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lần, lần này đúng là lỗi của tui, do tui không chịu nói kĩ với ngài về cách nên tùy tiện tìm lí do như thế nào... Nhưng mà, sau đó thì sao ạ? Lúc sau ngài có nhắc lại việc đó không?"
Dù sao việc đó xảy ra ngay khi Thời An vừa xuống lầu, nhưng thời gian Thời An rời đi khá lâu, lẽ nào trong khoảng thời gian này ngài ấy không tìm được dịp nào để nói lại lần nữa sao?
Thời An rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, cậu xấu hổ mở miệng: "...Không có."
Ba con ma vật: "???"
Con mắt tan nát cõi lòng, tiếng khóc như muốn xuyên thủng trời cao: "Đại, đại nhân! Lẽ nào người thật sự vẫn còn dư tình chưa dứt với tên nhân loại kia sao! Hu hu hu hu hu!"
Thời An bị nó làm đau cả đầu: "Câm miệng."
Con mắt nấc một cái, mắt ngậm nước nhìn Thời An.
Thời An suy nghĩ một lát, giọng càng ngày càng nhỏ:
"...Thì là, ta quên thôi."
Dù hiện tại nhớ lại, Thời An vẫn cảm thấy trăm mối khó giải, dường như mỗi lần cậu nhớ ra muốn đề cập đến việc đó thì sẽ luôn có vật gì đó khiến cậu phân tâm, mãi đến cuối ngày... Cậu đã hoàn toàn quăng chuyện đó ra sau đầu luôn.
Con mắt chém đinh chặt sắt nói: "Chắc chắn là tên nhân loại kia cố ý!"
Nó hung dữ trợn to mắt, như muốn dùng ánh mắt đâm thủng Mục Hành từ xa: "Nhất định là tên kia đã sớm không có ý tốt với đại nhân rồi!"
"Sao mi biết?"
Ma trùng cười lạnh một tiếng: "Trước khi nói người khác thì tự nhìn lại mình đi, mi cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì."
Hai ma vật lại lần nữa xông vào xâu xé nhau.
Lần này khói đen đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nó nhẹ nhàng bay tới dừng lại trước mặt Thời An, hiến kế nói: "Theo ý tui, ngài thử nghĩ xem Mục Hành ghét cái gì, sau đó dùng mọi cách làm việc đó. Thay vì ngài tự mình nói ra thì chẳng bằng để Mục Hành chủ động nói, ngài thấy được không?"
Thời An suy nghĩ một hồi.
Ừm, nghe cũng có lí ghê!
Cậu trịnh trọng gật đầu: "Được đó!"
***
Sau khi về nhà, Thời Thụy ôm bồn cầu nôn mửa một trận.
Tuy trên thân thể cậu ta không hề có một vết thương, nhưng ảo giác đau đớn trải qua trong mô phỏng khi nãy dường như vẫn còn âm ỉ dưới làn da.
Thời Thụy chùi miệng, cả người mềm nhũn ngẩng đầu lên, đi đến trước bồn rửa tay.
Trong gương là một khuôn mặt vặn vẹo đầy nước mắt nước mũi, trong con ngươi phủ đầy tia máu, không còn vẻ bình thản hờ hững giả tạo. Thời Thụy siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm đôi mắt ngoan độc phản chiếu trong gương.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Thời Thụy biết.
Đó chắc chắn là Thời An.
Không thể nào là người khác được.
Thời Thụy rửa mặt, lê hai chân ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu ta moi từ dưới giường của mình ra một cái máy truyền tin.
Một khuôn mặt bị bóng râm che khuất xuất hiện trên màn hình, giọng nói đã trải qua xử lí vang lên: "Lấy được đồ rồi à?"
Thời Thụy hít sâu một hơi: "Lấy rồi."
"Tốt." Người đối diện nói: "Bên tôi sẽ phái người tới lấy."
"Vẫn theo cách cũ."
"...Được."
Thời Thụy cắn răng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là do người nọ chủ động liên lạc với Thời Thụy, người đàn ông bên kia máy truyền tin chỉ hỏi Thời Thụy một câu:
"Cậu có muốn thay đổi tình hình hiện tại của bản thân không?"
Thời Thụy đã nắm chặt cọng cỏ cứu mạng chìa về phía mình.
Ngày hôm sau, cậu ta được người Thời gia đón về, từ một đứa con riêng nghèo khó vất vả, không xu dính túi, không biết cha ruột của mình là ai lại biến thành cậu hai* nhà họ Thời, thậm chí có thể còn là người thừa kế tương lại của Thời gia.
(*Mọi người thích để nhị thiếu gia hay cậu hai nè)
Nếu không có người nọ, có lẽ Thời Thụy vĩnh viễn không thể nào thông qua khảo thí của Học viện năng lực giả.
Có lẽ cậu ta sẽ mãi mãi là một đứa con hoang giãy giụa ở cái nơi cằn cỗi kia.
Cảm giác một bước lên trời thật sự quá mức tuyệt vời.
— Loại cảm giác này, chỉ cần được hưởng qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.
Buổi tiệc đêm nọ của Thời gia, người đàn ông trong người chứa ma vật vực sâu là do chính Thời Thụy dẫn vào.
Cậu ta không biết người kia là ai, cũng không biết người đó có mục đích gì. Nhưng Thời Thụy chỉ biết một điều, chỉ cần cậu ta nghe lời thì người nọ sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu ta.
Chỉ cần có thể duy trì tình hình hiện tại, Thời Thụy sẵn lòng bỏ ra bất cứ giá nào.
Vì vậy, sau khi phát hiện Thời An không phải là đứa phế vật như cậu ta đã tưởng, Thời Thụy thật sự bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Cậu ta bắt đầu cầu viện người nọ dồn dập hơn.
Dù là việc thu thập lại xác trùng xâm nhập trong buổi tiệc Thời gia, thậm chí Thời Thụy còn không cho ai biết thầm bồi dưỡng chúng rồi thả chúng vào trong sân mô phỏng, hoặc là cái túi nhỏ có thể hấp dẫn ma vật và cả bảo thạch chứa độc cậu ta đặt ở đầu giường Thời An...
Lượng tài nguyên và lực lượng cần có trong những việc đó không phải một đứa con riêng không có bối cảnh như Thời Thụy có thể thực hiện.
Mượn dùng được lực lượng cường đại và nguy hiểm đó khiến cậu ta nghiện.
Dù biết rõ hợp tác với lực lượng thần bí nọ không khác gì bảo hổ lột da, thế nhưng Thời Thụy vẫn không kìm được mà hết lần này tới lần khác chủ động tìm đối phương hợp tác.
Thời Thụy không quan tâm, cũng không muốn quan tâm rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
Giống như đã bị mê muội, thứ duy nhất Thời Thụy muốn thấy là cái người vẫn luôn chắn đường mình sẽ biến mất.
Thời Thụy giơ tay lau mặt, ác ý nồng đậm tùy ý sinh sôi dưới đáy mắt.
Cậu ta cắn chặt răng, giọng khàn khàn nói: "Lần này, Thời An nhất định phải chết."
Dường như người đối diện cười khẽ, giọng nói đã trải qua xử lí mang theo một cảm xúc cực kì vi diệu:
"Đương nhiên."
Người nọ tắt máy truyền tin.
Sau lưng là một căn phòng cực lớn, cả căn phòng bị bao phủ trong bóng đêm, chính giữa căn phòng lóe lên một luồng sáng mờ ảo, một đồ đằng đỏ tươi được khắc rõ nét trên tấm bảng, thoạt nhìn như một pháp trận được vẽ bằng máu tươi.
Trong bóng tối vây quanh bốn phía, một người mặc đồ đen giống hệt người nọ thấp thoáng đứng ở một nơi cách đó không xa:
"Cậu ta đồng ý rồi à?"
"Đương nhiên."
"Tất cả đều đã được chuẩn bị xong."
Bốn phía trong căn phòng vang lên tiếng lẩm bẩm trầm thấp đồng thanh, giống như khẩu hiệu cuồng nhiệt cực đoan:
"Ngô chủ Cự Long, tái lâm diệt thế."*
(*Cự Long chủ nhân của chúng ta, lần nữa xuất hiện để hủy diệt thế giới. Dịch thẳng ra thì không hay nên mình để nguyên nhá.)
***
Suốt mấy ngày kế tiếp, dường như Mục Hành vô cùng bận rộn, Thời An không thể gặp được anh.
Thế nhưng không biết có phải Mục Hành đã nói gì đó với nhân viên học viện hay không, Thời An phát hiện cậu không cần đi học liên tục như học viên bình thường nữa. Quy định không thể tự do ra vào cổng học viện cũng nới lỏng cho cậu, cậu có thể lựa chọn ở lại kí túc xá, cũng có thể chọn về biệt thự của mình.
Hơn nữa, nhà ăn tư nhân trước đây chỉ cung cấp cho một mình Mục Hành cũng mở ra cho Thời An, cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó.
Nhưng hiển nhiên Mục Hành cũng đã nói chuyện với người phụ trách ở nhà ăn.
Dù Thời An có đưa ra yêu cầu gì, mỗi ngày chỉ có thể ăn một ly kem, tuyệt đối không thể ăn nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ giúp đỡ Bùi lão hiệu trưởng phiên dịch sách cổ, thời gian còn lại Thời An có thể tự sắp xếp.
Bên trong phòng làm việc.
Thời An nằm sấp trên bàn, hai mắt vô thần nhìn chồng giấy cũ tầng tầng lớp lớp trước mặt, cậu mệt mỏi ngáp một cái.
Bùi lão hiệu trưởng đẩy kính mắt trên sống mũi, đôi mắt già cỗi cơ trí dưới lớp kính nhìn về phía Thời An:
"Cháu mệt rồi à?"
Thời An lắc đầu: "Vẫn ổn ạ..."
Tuy tiến độ phiên dịch gần đây đã không còn liên quan đến nội dung kì quái khiến rồng không được tự nhiên nữa, nhưng nội dung có giá trị vẫn không thấy đâu.
Bùi lão hiệu trưởng đặt bản thảo phiên dịch xuống, hòa ái nói:
"Thời gian làm việc hôm nay đã đủ rồi, cháu muốn về thì về nhé."
Ngay sau đó, dường như ông nghĩ tới điều gì, bổ sung: "Đúng rồi, trưởng quan Mục Hành bảo lát nữa sẽ phái người tới đón cháu."
Thời An: "?"
Cậu chớp mắt mấy cái, hỏi: "Để làm gì ạ?"
Bùi lão hiệu trưởng nháy mắt với Thời An, mỉm cười một cách thần bí: "Đó là việc giữa những người trẻ tuổi bọn cháu."
Thời An: "...?"
Không biết có phải là ảo giác của cậu không, Thời An cứ cảm thấy lời này nghe lạ lạ sao á.
Thời An nhanh chóng được đưa tới sân huấn luyện Mục gia.
Trác Phù đang đứng chờ ở đó.
Máy móc thiết bị thí nghiệm của Trác Phù đã chuẩn bị sẵn sàng, phương án huấn luyện chế tạo riêng cho Thời An cũng đã ra lò.
Thời An tiến vào trong sân huấn luyện thử một hồi.
Tuy không sử dụng long diễm của bản thân, nhưng dù thế Thời An vẫn có thể nhạy bén cảm giác được tiến độ hấp thu ma lực của ma vật vực sâu trước đó đang tăng nhanh hơn.
Quả nhiên, cảm giác lần trước của cậu không phải là ảo giác, phương án này thật sự hữu dụng nè!
Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, Thời An duỗi cái lưng mỏi, chuẩn bị ra ngoài sân nghỉ ngơi một lát.
Khi cậu ngẩng đầu thì thấy một bóng người quen thuộc đang chờ ở ngoài sân huấn luyện.
Thời An: "!"
Là Mục Hành đã vài ngày không gặp!
Người đàn ông có dáng người cao ngất thon dài, áo khoác đen nhánh gần như hòa vào trong bóng tối sau lưng.
Gương mặt anh sắc nét, tóc bạc lấp lánh.
"Em cảm thấy thế nào?" Mục Hành hỏi.
Trên chóp mũi Thời An rịn ra chút mồ hôi sáng lấp lánh, cậu híp mắt lại gật đầu, không chút câu nệ cười nói: "Tốt lắm á!"
Cậu ngồi xuống ghế dựa, Mục Hành thuận tay đưa ly nước tới.
Thời An tiếp nhận một cách tự nhiên, cầm ly nước uống.
Cậu giương mắt nhìn Mục Hành, nói: "Mà nè, gần đây các anh có manh mối gì về rồng không?"
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt lướt qua bờ môi thấm ướt của thiếu niên.
"Vẫn chưa có gì."
Giọng người đàn ông bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như anh chỉ thuận miệng nói tiếp về đề tài này:
"Sao vậy, em rất thích rồng hửm?"
Đúng lúc này, Thời An nhớ tới đề nghị của khói đen, cậu lập tức vực dậy tinh thần.
Nếu hỏi Đồ Long Giả ghét cái gì nhất, vậy chắc chắn nhất định là Cự Long!
Suy cho cùng, rồng là kẻ địch của Mục Hành mà!
Thời An nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đương nhiên!"
Ánh mắt Mục Hành sâu thẳm, như đại dương rộng lớn vô biên: "Ồ?"
Thời An gật đầu, bắt đầu vắt hết đầu óc nhớ lại những từ ngữ miêu tả mà con mắt đã từng sử dụng lúc trước: "Cự Long...uy nghiêm mạnh mẽ, lộng lẫy mê người, khi, khi là rồng thì đến cả mặt trời cũng không rực rỡ bằng lớp vảy của anh ấy. Khi anh ấy là nhân loại..."
Thời An càng nói càng cà lăm, mặt cũng hơi đỏ lên.
Tuy rằng rồng là loài sinh vật ngạo mạn tự luyến, nhưng mà... từ ngữ con mắt kia dùng thật sự quá buồn nôn!
Lúc nó nói ra thì cậu cũng không cảm thấy gì.
Nhưng lúc cậu nói những câu này...thì, thì xấu hổ lắm luôn á!!!
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt rơi lên trên gò má đỏ bừng của thiếu niên.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, sắc ửng hồng trên má càng khiến người khác chú ý hơn, như trái cây chín muồi, bóp một cái là có thể chảy ra nước quả ngọt ngào.
Giọng Mục Hành vô cùng bình tĩnh: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
"Hắn trông như thế nào?"
Cách nhanh nhất để khiến người khác chán ghét mình chính là khen ngợi kẻ thù của người đó!
Thời An suy nghĩ hai giây, nói một cách chém đinh chặt sắt: "Vô cùng cao lớn, siêu đẹp trai."
Đôi mắt Mục Hành hơi tối lại, có vẻ khó lường, không vui không giận.
Giọng anh rất khẽ, như một làn gió thoáng qua, không nghe ra bất cứ dao động cảm xúc nào:
"...Vậy à."
Hết chương 77.
Tác giả có lời muốn nói: Mục Hành ghen rồi ghen rồi ghen rồiiiii.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Móng vuốt xấu xí
- Chương 2: Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3: Sáng! LẤP! LÁNH!
- Chương 4: Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5: Vết nứt vực sâu
- Chương 6: (1) - LONG DIỄM
- Chương 6-2: (2) - LONG DIỄM
- Chương 7: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7-2: "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?" 2
- Chương 8: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8-2: Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9: Vật siêu tầm hoàn mỹ (1)
- Chương 9-2: Vật siêu tầm hoàn mỹ (2)
- Chương 9-3: Vật siêu tầm hoàn mỹ (3)
- Chương 10: (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11-2: Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả??? 2
- Chương 12: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12-2: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 2
- Chương 12-3: "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi." 3
- Chương 13: (1) - "VẬY...HỆ HỎA ĐƯỢC CHỨ?"
- Chương 13-2: (2) - "Vậy... Hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14: (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-2: (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14-3: (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15: (1) - "SAU KHI NHẢY XUỐNG LÀ TA CÓ THỂ LẬP TỨC TRỞ VỀ VỰC SÂU À?"
- Chương 15-2: "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15-3: (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16: (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16-2: (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17: (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 17-2: (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi
- Chương 18: (1) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18-2: (2) - "Thì là... Cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19: (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19-2: (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20: (1) - NHƯ THẦN GIÁNG XUỐNG
- Chương 20-2: (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20-3: (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21: (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21-2: (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22: Người có duyên
- Chương 23: (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả
- Chương 24: (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-2: (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24-3: (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25: "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28: Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28-2: (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29: (1)
- Chương 29-2: Xem tình hình hiện tại thì không chứng minh một ít thực lực là không được rồi. 2
- Chương 30: (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30-2: (2) - TÁC DỤNG CỦA THUỐC
- Chương 31: (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31-2: (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32: (1) - m... Chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32-2: (2) - ỪM... CHÚNG TA CÓ THỂ ĐỐT ĐUỐC ĐƯỢC KHÔNG
- Chương 33: (1) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-2: (2) - BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNH - CÁI CỔ
- Chương 33-3: (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34: (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34-2: "Cho tôi hở?" 2
- Chương 35: "Tên trộm! KẺ CẮP! CƯỜNG ĐẠO!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38: "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39: Không biến về được!!!
- Chương 40: Cái đuôi to bự
- Chương 41: Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42-2: Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi! 2
- Chương 43: Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau
- Chương 45: Trong lòng như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ nhưng lại kì quái
- Chương 46: Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem
- Chương 47: Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48: (1) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 48-2: (2) - Trừ khi... Khiến rồng tự xuất hiện
- Chương 49: Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50: Đồ CỦA NGƯỜI KHÁC, ĐẸP KHÔNG?
- Chương 51: Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười
- Chương 52: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53: Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54: Kim ốc tàng kiều
- Chương 55: Tế sống
- Chương 56: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57: "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58: "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59: Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta
- Chương 60: Cái đuôi bự quen thuộc
- Chương 61: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62: (Đ) - CẦM THÚ!!!
- Chương 63: "Chỉ là... Có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64: Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình
- Chương 65: "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66: "Công chúa" được giải cứu
- Chương 67: Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68: (1) - THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
- Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu (2)
- Chương 69: Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70: Không thấy gì cả
- Chương 71: "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72: Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73: "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74: Đây chẳng phải là lợi dụng sự khác biệt văn hóa để bắt nạt rồng hả!Vô sỉ!
- Chương 75: "Vậy thì sao?"
- Chương 76: Dục vọng độc chiếm
- Chương 77: "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78: "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79: Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian
- Chương 80: Cự Long giáng thế
- Chương 81: "Của ta."
- Chương 82: Vì sao người này lại không thể ngoan ngoãn tự giác làm vật sưu tầm để cậu mang đi?
- Chương 83
- Chương 84: Con rồng này... ĐANG LÀM GÌ VẬY?
- Chương 85: Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86: Đừng chạy
- Chương 87: Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88: "Không được sờ ta!"
- Chương 89: Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90: Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91: Tìm người tính sổ
- Chương 92: Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93: Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94: Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95: "Em học rất nhanh"
- Chương 96: "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97: Hôn anh
- Chương 98: Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99: Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái
- Chương 100: Tài bảo của Cự Long
- Chương 101: Thợ săn và con mồi
- Chương 102: Rồng và Đồ LONG GIẢ
- Chương 103: Không hề nghi ngờ. ĐÓ LÀ RỒNG
- Chương 104: Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc
- Chương 105
- Chương 106: Tức chết rồng mà
- Chương 107: Em thích không?
- Chương 108: Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109: Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110: Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?
- Chương 111: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
- Chương 112: Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113: Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114: Anh chỉ nuôi em
- Chương 115: Việc riêng tư của rồng
- Chương 116: Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117: Thiên sứ khoác vỏ bọc ác ma
- Chương 118: Nhanh lên!!! GIẾT NÓ ĐI!!! THỜI AN LÀ RỒNG ĐÓ!!!
- Chương 119: Đồ LONG GIẢ VÀ RỒNG THÔNG ĐỒNG VỚI NHAU???
- Chương 120: Ai là công chúa
- Chương 121: Truyện cổ tích
- Chương 122: Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123: Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124: "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125: Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126: Công dụng khác của chiến lợi phẩm
- Chương 127: Anh là vật sở hữu của em
- Chương 128: Giúp đỡ
- Chương 129: Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130: (Đ) - SỰ YÊU MẾN CỦA VỰC SÂU
- Chương 131: RỒNG ĐÂU?
- Chương 132: Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133: (Đ) - Bạo quân
- Chương 134: (Đ) - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135: (Đ) - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136: Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137: "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138: Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139: Điểm neo của linh hồn
- Chương 140: (Đ) - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141: Món quà
- Chương 142: Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143: Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144: Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 145: Phiên ngoại 10
- Chương 146: Phiên ngoại Hỏa Long
- bình luận